Thú Sủng
Chương 13: Rừng sương mù
Lời dặn dò của lão cha còn văng vẳng bên tai, tuy rằng hắn biết rõ rừng rậm rất nguy hiểm, nhưng trong lúc này chỉ có nó có thể che dấu hành tung của mình, Nhan Tử Kì thầm nghĩ mình cứ tìm một chỗ kín đáo xung quanh đây ẩn thân là tốt rồi, chờ thoát khỏi truy đuổi của hai tên thú nhân kia mình còn phải nhanh chóng quay về nếu không lão cha sẽ rất lo lắng.
Nhan Tử Kì thở hổn hển tìm một nơi để ẩn thân, sắc trời dần tối sầm, chỉ còn một chút ánh sáng mơ hồ từ những tia nắng cuối cùng trong ngày xuyên suốt qua những khe hở của đám cành lá rậm rạp, Nhan Tử Kì không dám trốn trong bụi cỏ, hắn sợ đụng trúng đám thực vật biết cắn người nên chỉ có thể chui vào những khóm cây thấp bé.
Tìm một khóm cây rậm rạp, Nhan Tử Kì lén lút ngồi chồm hổm chui vào, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hai người kia ngày càng gần, hai tên thú nhân kia đuổi theo gần tới chỗ hắn núp thì ngừng lại.
“Mẹ nó, lạc mất rồi, ngươi có nhìn rõ không?" Một nam nhân thô lỗ mắng hỏi người kế bên.
“Không kịp nhìn rõ, bất quá bộ dáng rất nhỏ bé." Âm thanh trả lời vang lên, có chút nhã nhặn.
“Ta đã nói không thể trốn bên này, đây là địa bàn của Lan gia, ngay cả săn thú cũng khó khăn, khu rừng sương mù kia thì lại không dám vào, này không phải là ngồi chờ chết sao?" Nam nhân thô lỗ oán hận.
“Thiết, ta trốn bên này ngươi có thể không theo sao, bây giờ chúng ta đã bị truy nã trên toàn Nạp Tây, trốn ở lân cận Lan gia quả thực rất nguy hiểm, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ngươi không hiểu sao? Không ăn thịt được thì chết à? Cứ tiếp tục ăn trái cây thôi!"
“Ăn ngán đến muốn ói."
“Ăn ngán muốn ói với tính mạng, ngươi chọn cái nào?"
“……"
“Đi thôi, thử tìm phía bên kia xem, nếu thứ kia quả thực đã tiến vào rừng rậm thì chúng ta tiếp tục ăn trái cây thôi."
Hai người kia nói xong cũng quay trở lại hướng cũ, lá khô bị giẫm lên phát ra tiếng rung động sàn sạt, âm thanh cũng xa dần, Nhan Tử Kì nấp ở bên dưới tàn cây, trái tim đập kinh hoàng, chính mình đúng là số cứt chó, mấy trăm năm không ra khỏi nhà, hiếm có cơ hội rời khỏi thì trong vùng hoang vu này lại gặp phải tội phạm truy nã!
Hắn rốt cuộc là bát tự mạng sát, hay là mệnh phải gặp thái tuế, thực sự là xui xẻo cùng cực.
Trốn một lúc lâu, mãi đến khi bên tai không còn nghe thấy biến động nào, lúc này Nhan Tử Kì mới chầm chậm chui ra khỏi lùm cây, rừng rậm vô cùng u ám, chỉ có một vài điểm ánh sáng, tạm thời cũng đủ để hắn tìm ra đường đi, chính mình chỉ ở bên ngoài rừng rậm thôi mà lúc này đã tối sầm như vậy, có chút không phân biệt được phương hướng, dường như cả khu rừng đang dần được sương mù bao trùm.
Trong bóng đêm, Nhan Tử Kì cẩn thận tìm lại con đường vừa nãy, ánh sáng quả thực không đủ, trong túi hắn có một cái bật lửa và đèn pin, nhưng hắn sợ nếu có ánh sáng phát ra sẽ kéo hai tên tội phạm kia trở lại.
Kết quả đi chưa được hai bước, một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng lên mặt hắn làm hắn không mở mắt ra được, đồng thời bên tai cũng vang lên hai giọng cười thô tục.
“Ni Kì, cũng là ngươi thông minh biết phải mai phục ở lân cận, ngươi mau nhìn xem chúng ta bắt được gì này, một tên nhân loại yếu ớt…." Giọng nam thô lỗ lại vang lên, trong âm thanh tràn ngập hưng phấn.
Nhan Tử Kì ảo não nghĩ chính mình quả thực sơ ý, cư nhiên lại bị mai phục.
“Quả thực không tồi, da thịt non nớt như vậy ăn vào quả thực đáng tiếc." Thú nhân tự tiếu phi tiếu nói.
“Ý của ngươi là…. tuy là nhân loại nhưng lại gầy yếu như vậy, làm có sảng khoái không đây?"
“Dù sao cả đời này chúng ta cũng không thể nuôi nỗi một tên nhân loại, nếu đụng phải cũng nên nếm thử cho biết mùi vị tươi mới này."
“Này thật đúng, hắc hắc….."
Nhan Tử Kì kinh hãi một phen, hai tên này nghĩ rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở đây mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm sao, chân dùng để làm gì? Đương nhiên dùng để chạy rồi.
Nhan Tử Kì vừa nghĩ đã vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng hai thú nhân kia lại đứng quá gần, hắn vừa xoay người bọn họ đã bổ nhào lại đây, Nhan Tử Kì quýnh lên, nhấc chân đá vào bụng người kia, thân thể hắn rất nhạy bén, vô cùng mềm dẻo, cú đá này vô cùng xinh đẹp, chỉ đáng tiếc một điều chiêu này nhìn đẹp như vậy nhưng một chút uy lực cũng không có, dù sao hắn cũng chỉ là người luyện vũ chứ không phải luyện võ.
Hơn nữa cơ thể thú nhân lại to lớn hơn nhân loại rất nhiều, một cước của hắn đá lên bụng quả thực giống như gãi ngứa đối phương, không làm đau ngược lại còn có chút thích thú.
“Ni Kì, con mèo nhỏ này rất hung dữ a."
“Ân, làm nó hẳn là vô cùng sảng khoái." Kia thú nhân nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng lời nói ra lại vô cùng thô tục, quả thực không hổ là tội phạm truy nã.
Thú nhân bắt lấy chân Nhan Tử Kì, tay đưa lên cao muốn hắn ngã xuống đất, nhưng Nhan Tử Kì nương theo lực người nọ, thân thể trên không trung xoay một vòng sau đó dễ dàng vùng ra khỏi tay người kia.
Bị Nhan Tử Kì đùa giỡn như vậy, hai thú nhân trở nên nóng nảy, hai người rống lên muốn đè hắn lại, Nhan Tử Kì trong tình thế cấp bách vội vàng tím lấy con dao nhỏ trong túi, dùng sức đâm vào cánh tay đang giữ chặt vai mình, nam nhân đau đớn rống lên một tiếng.
“Ni Kì, mau bắt nó lại, mẹ nó, lại dám ám toán lão tử, ta nhất định phải thao nó đến chết."
Nhan Tử Kì trong cơn tức giận lại muốn bật cười, nghĩ thầm, người này mở miệng ra ngoài trừ việc muốn thao hắn thì không còn gì khác để làm sao? Bất quá cho dù có đâm đối phương bị thương, nhưng một nhân loại đối phó với hai thú nhân, căn bản chỉ là chuyện hoang đường, cho dù có Thành Long đại ca đến cũng tuyệt đối không thể đánh lại.
Khi hai người bọn họ nhào tới, Nhan Tử Kì vẫn cố sức giãy dụa nhưng không cách nào thoát được, thú nhân tên Kì Ni kia, một tay giữ lấy ngực hắn, một tay túm chặt hai tay hắn khóa chặt.
Dao nhỏ bị hất ra trong nháy mắt, Nhan Tử Kì bỗng nhiên dâng lên một trận tuyệt vọng, không nghĩ tới hắn chạy trốn khỏi tay phụ tử Lan gia lại ngoài ý muốn rơi vào tay hai thú nhân dơ bẩn, nếu bị ăn quả thực là chuyện nhất định không thể tránh khỏi thì hắn tình nguyện chọn lựa Lan Nô Triết khai bao.
Nhan Tử Kì càng nghĩ càng không cam lòng, cúi đầu, cắn thật mạnh lên cánh tay thú nhân đang chế trụ mình, thừa dịp gã đang đau đớn liền nâng chân đá về phía sau, chuẩn xác trúng vào mệnh tử của đối phương, nếu bị cắn là nhẹ thì vết thương này quả thực là một cú trí mạng.
Thú nhân kêu ai một tiếng, lập tức buông Nhan Tử Kì, hai tay che phủ khố hạ, ngã xuống đất lăn quay, thú nhân thô lỗ vội vàng cúi xuống xem xét đồng bạn của mình, trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện khống chế hắn.
Nhan Tử Kì thấy vận mai tới lập tức xoay người chạy như điên, lần này hắn quyết tâm lao thẳng vào trong rừng rậm, chỉ cần có thể thoát khỏi hai người kia là tốt rồi, có thể sẽ bị lạc đường nhưng hiện tại hắn không quan tâm tới.
Lúc này khu rừng đã hoàn toàn bị sương mù bao phủ, Nhan Tử Kì căn bản không thấy rõ đường, hai cái chân chỉ biết chạy theo bản năng, trên người bị lá cây quẹt trầy xước gây ra cảm giác nóng rát đau đớn.
Ngay sau đó, Nhan Tử Kì cảm giác chân mình giẫm lên khoảng không, tiếp đó cả người giống như bị trượt xuống, nhanh chóng ngã nhào, hắn vung hai tay muốn trụ lại, phần lưng vì ma sát đến phát đau, đợi đến khi trượt hết sườn dốc cái ót Nhan Tử Kì đập mạnh vào vật gì đó, trước mắt xuất hiện một mảng trắng, lập tức tất cả chìm vào bóng tối.
Xong rồi, lần này quả thực chết chắc rồi!
Nhan Tử Kì thở hổn hển tìm một nơi để ẩn thân, sắc trời dần tối sầm, chỉ còn một chút ánh sáng mơ hồ từ những tia nắng cuối cùng trong ngày xuyên suốt qua những khe hở của đám cành lá rậm rạp, Nhan Tử Kì không dám trốn trong bụi cỏ, hắn sợ đụng trúng đám thực vật biết cắn người nên chỉ có thể chui vào những khóm cây thấp bé.
Tìm một khóm cây rậm rạp, Nhan Tử Kì lén lút ngồi chồm hổm chui vào, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hai người kia ngày càng gần, hai tên thú nhân kia đuổi theo gần tới chỗ hắn núp thì ngừng lại.
“Mẹ nó, lạc mất rồi, ngươi có nhìn rõ không?" Một nam nhân thô lỗ mắng hỏi người kế bên.
“Không kịp nhìn rõ, bất quá bộ dáng rất nhỏ bé." Âm thanh trả lời vang lên, có chút nhã nhặn.
“Ta đã nói không thể trốn bên này, đây là địa bàn của Lan gia, ngay cả săn thú cũng khó khăn, khu rừng sương mù kia thì lại không dám vào, này không phải là ngồi chờ chết sao?" Nam nhân thô lỗ oán hận.
“Thiết, ta trốn bên này ngươi có thể không theo sao, bây giờ chúng ta đã bị truy nã trên toàn Nạp Tây, trốn ở lân cận Lan gia quả thực rất nguy hiểm, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ngươi không hiểu sao? Không ăn thịt được thì chết à? Cứ tiếp tục ăn trái cây thôi!"
“Ăn ngán đến muốn ói."
“Ăn ngán muốn ói với tính mạng, ngươi chọn cái nào?"
“……"
“Đi thôi, thử tìm phía bên kia xem, nếu thứ kia quả thực đã tiến vào rừng rậm thì chúng ta tiếp tục ăn trái cây thôi."
Hai người kia nói xong cũng quay trở lại hướng cũ, lá khô bị giẫm lên phát ra tiếng rung động sàn sạt, âm thanh cũng xa dần, Nhan Tử Kì nấp ở bên dưới tàn cây, trái tim đập kinh hoàng, chính mình đúng là số cứt chó, mấy trăm năm không ra khỏi nhà, hiếm có cơ hội rời khỏi thì trong vùng hoang vu này lại gặp phải tội phạm truy nã!
Hắn rốt cuộc là bát tự mạng sát, hay là mệnh phải gặp thái tuế, thực sự là xui xẻo cùng cực.
Trốn một lúc lâu, mãi đến khi bên tai không còn nghe thấy biến động nào, lúc này Nhan Tử Kì mới chầm chậm chui ra khỏi lùm cây, rừng rậm vô cùng u ám, chỉ có một vài điểm ánh sáng, tạm thời cũng đủ để hắn tìm ra đường đi, chính mình chỉ ở bên ngoài rừng rậm thôi mà lúc này đã tối sầm như vậy, có chút không phân biệt được phương hướng, dường như cả khu rừng đang dần được sương mù bao trùm.
Trong bóng đêm, Nhan Tử Kì cẩn thận tìm lại con đường vừa nãy, ánh sáng quả thực không đủ, trong túi hắn có một cái bật lửa và đèn pin, nhưng hắn sợ nếu có ánh sáng phát ra sẽ kéo hai tên tội phạm kia trở lại.
Kết quả đi chưa được hai bước, một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng lên mặt hắn làm hắn không mở mắt ra được, đồng thời bên tai cũng vang lên hai giọng cười thô tục.
“Ni Kì, cũng là ngươi thông minh biết phải mai phục ở lân cận, ngươi mau nhìn xem chúng ta bắt được gì này, một tên nhân loại yếu ớt…." Giọng nam thô lỗ lại vang lên, trong âm thanh tràn ngập hưng phấn.
Nhan Tử Kì ảo não nghĩ chính mình quả thực sơ ý, cư nhiên lại bị mai phục.
“Quả thực không tồi, da thịt non nớt như vậy ăn vào quả thực đáng tiếc." Thú nhân tự tiếu phi tiếu nói.
“Ý của ngươi là…. tuy là nhân loại nhưng lại gầy yếu như vậy, làm có sảng khoái không đây?"
“Dù sao cả đời này chúng ta cũng không thể nuôi nỗi một tên nhân loại, nếu đụng phải cũng nên nếm thử cho biết mùi vị tươi mới này."
“Này thật đúng, hắc hắc….."
Nhan Tử Kì kinh hãi một phen, hai tên này nghĩ rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ở đây mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm sao, chân dùng để làm gì? Đương nhiên dùng để chạy rồi.
Nhan Tử Kì vừa nghĩ đã vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng hai thú nhân kia lại đứng quá gần, hắn vừa xoay người bọn họ đã bổ nhào lại đây, Nhan Tử Kì quýnh lên, nhấc chân đá vào bụng người kia, thân thể hắn rất nhạy bén, vô cùng mềm dẻo, cú đá này vô cùng xinh đẹp, chỉ đáng tiếc một điều chiêu này nhìn đẹp như vậy nhưng một chút uy lực cũng không có, dù sao hắn cũng chỉ là người luyện vũ chứ không phải luyện võ.
Hơn nữa cơ thể thú nhân lại to lớn hơn nhân loại rất nhiều, một cước của hắn đá lên bụng quả thực giống như gãi ngứa đối phương, không làm đau ngược lại còn có chút thích thú.
“Ni Kì, con mèo nhỏ này rất hung dữ a."
“Ân, làm nó hẳn là vô cùng sảng khoái." Kia thú nhân nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng lời nói ra lại vô cùng thô tục, quả thực không hổ là tội phạm truy nã.
Thú nhân bắt lấy chân Nhan Tử Kì, tay đưa lên cao muốn hắn ngã xuống đất, nhưng Nhan Tử Kì nương theo lực người nọ, thân thể trên không trung xoay một vòng sau đó dễ dàng vùng ra khỏi tay người kia.
Bị Nhan Tử Kì đùa giỡn như vậy, hai thú nhân trở nên nóng nảy, hai người rống lên muốn đè hắn lại, Nhan Tử Kì trong tình thế cấp bách vội vàng tím lấy con dao nhỏ trong túi, dùng sức đâm vào cánh tay đang giữ chặt vai mình, nam nhân đau đớn rống lên một tiếng.
“Ni Kì, mau bắt nó lại, mẹ nó, lại dám ám toán lão tử, ta nhất định phải thao nó đến chết."
Nhan Tử Kì trong cơn tức giận lại muốn bật cười, nghĩ thầm, người này mở miệng ra ngoài trừ việc muốn thao hắn thì không còn gì khác để làm sao? Bất quá cho dù có đâm đối phương bị thương, nhưng một nhân loại đối phó với hai thú nhân, căn bản chỉ là chuyện hoang đường, cho dù có Thành Long đại ca đến cũng tuyệt đối không thể đánh lại.
Khi hai người bọn họ nhào tới, Nhan Tử Kì vẫn cố sức giãy dụa nhưng không cách nào thoát được, thú nhân tên Kì Ni kia, một tay giữ lấy ngực hắn, một tay túm chặt hai tay hắn khóa chặt.
Dao nhỏ bị hất ra trong nháy mắt, Nhan Tử Kì bỗng nhiên dâng lên một trận tuyệt vọng, không nghĩ tới hắn chạy trốn khỏi tay phụ tử Lan gia lại ngoài ý muốn rơi vào tay hai thú nhân dơ bẩn, nếu bị ăn quả thực là chuyện nhất định không thể tránh khỏi thì hắn tình nguyện chọn lựa Lan Nô Triết khai bao.
Nhan Tử Kì càng nghĩ càng không cam lòng, cúi đầu, cắn thật mạnh lên cánh tay thú nhân đang chế trụ mình, thừa dịp gã đang đau đớn liền nâng chân đá về phía sau, chuẩn xác trúng vào mệnh tử của đối phương, nếu bị cắn là nhẹ thì vết thương này quả thực là một cú trí mạng.
Thú nhân kêu ai một tiếng, lập tức buông Nhan Tử Kì, hai tay che phủ khố hạ, ngã xuống đất lăn quay, thú nhân thô lỗ vội vàng cúi xuống xem xét đồng bạn của mình, trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện khống chế hắn.
Nhan Tử Kì thấy vận mai tới lập tức xoay người chạy như điên, lần này hắn quyết tâm lao thẳng vào trong rừng rậm, chỉ cần có thể thoát khỏi hai người kia là tốt rồi, có thể sẽ bị lạc đường nhưng hiện tại hắn không quan tâm tới.
Lúc này khu rừng đã hoàn toàn bị sương mù bao phủ, Nhan Tử Kì căn bản không thấy rõ đường, hai cái chân chỉ biết chạy theo bản năng, trên người bị lá cây quẹt trầy xước gây ra cảm giác nóng rát đau đớn.
Ngay sau đó, Nhan Tử Kì cảm giác chân mình giẫm lên khoảng không, tiếp đó cả người giống như bị trượt xuống, nhanh chóng ngã nhào, hắn vung hai tay muốn trụ lại, phần lưng vì ma sát đến phát đau, đợi đến khi trượt hết sườn dốc cái ót Nhan Tử Kì đập mạnh vào vật gì đó, trước mắt xuất hiện một mảng trắng, lập tức tất cả chìm vào bóng tối.
Xong rồi, lần này quả thực chết chắc rồi!
Tác giả :
Nhan Thiếu