Thu Phong Triền
Chương 74
Già La Diêu cứng đờ người, lần thứ hai y khẳng định được Thanh Đồng của y thực đã trở lại.
Có thể ngả ngớn vui đùa gọi y là “Phu nhân" như vậy, trừ bỏ Bạch Thanh Đồng còn có thể là ai? Kẻ nào có tư cách gọi như vậy, kẻ nào dám chứ.
Bạch Thanh Đồng vui vẻ chạy lại đẩy xe lăn giúp y. Già La Diêu đã mặc xong y phục, điều này làm hắn có chút tiếc nuối, bất quá có thể đi hài cho phu nhân hắn cũng thấy thật cao hứng.
Đem Già La Diêu ôm đến trên xe, lại ân cần hầu hạ y rửa mặt, rồi sau đó mới từ từ giúp y đẩy xe ra khỏi phòng ngủ.
Mộng nhi lúc này đã rời giường, chạy tới chỗ hai người thỉnh an. Choàng một cái áo bông thật dầy, trên cổ quàng một chiếc khăn lông cừu màu trắng xinh đẹp, nhìn bé rất ra dáng một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.
“Phụ thân sớm. Cha sớm."
“Bảo bối nhi." Bạch Thanh Đồng vươn tay ôm lấy nữ nhi, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Cha rất nhớ ngươi a…"
Mộng nhi mất hứng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Cha râu râu, mau cạo râu a."
Già La Diêu ở bên cạnh thấy một màn phụ tử hai người, cười cười nói: “Mới một buổi tối không gặp đã nhớ cái gì, ngươi a thật khoa trương."
Bạch Thanh Đồng không để ý tới y, vẫn ôm nữ nhi lắc lắc.
Một nhà ba người cùng dùng bữa sáng, Tử Hà tiến vào đứng ở một bên. Già La Diêu đối Bạch Thanh Đồng nói: “Thanh Đồng, ngươi mang Mộng nhi đi chơi trong viện một lát đi."
Bạch Thanh Đồng nhìn y, mở miệng: “Bên ngoài trời lạnh, ở trong phòng vẫn tốt hơn."
Già La Diêu kéo nữ nhi, mỉm cười nói: “Mộng nhi hai hôm trước không phải có vẽ một bức họa sao? Mang cha ngươi vô phòng cho hắn xem được không?"
Mộng nhi lập tức cao hứng nói: “Được, được." Nói xong lôi kéo Bạch Thanh Đồng thật nhanh: “Cha, đi, ta cho ngươi xem họa của ta."
Bạch Thanh Đồng biết Già La Diêu muốn hắn tránh đi, tuy rằng chính mình không khỏi cảm thấy có chút giận hờn, nhưng vẫn là đối y mỉm cười, rồi ôm nữ nhi lui đi.
Già La Diêu đợi bọn hắn đóng lại cửa phòng, liền gắt gao quay sang nhìn chằm chằm Tử Hà. Tử Hà bùm một tiếng quỳ xuống: “Vương gia…"
Già La Diêu trầm mặc nhìn hắn một lúc, sau chậm rãi nói: “Bổn vương biết, ngươi là nghĩ muốn cầu tình cho hắn."
“Vương gia, cầu ngài cho Tử Mặc một cơ hội. Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm."
“Hiểu lầm? Khi Tây phổ có biến ta liền hoài nghi trong thành có nội gián, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới là Tử Mặc." Già La Diêu nắm chặt tay thành quyền, cả giận nói: “Hắn theo bên người ta hơn mười năm, lại thông địch phản quốc, ngươi nói ta sao có thể tha cho hắn? Huống hồ việc Thanh Đồng rơi xuống nước, cũng có tay hắn nhúng vào! Uống phí bổn vương đã tín nhiệm hắn!"
“Vương gia…"
“Ngươi câm miệng! Người còn vì hắn cầu tình, bổn vương ngay cả ngươi cũng không tha!"
Có lẽ khi vì tâm tình kích động mà ảnh hưởng, thai nhi trong bụng khẽ động. Già La Diêu cố dịu xuống cảm xúc, nhìn bộ hạ trung thành trước mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, Tử Mặc bổn vương còn lưu lại hắn, ngươi tạm thời không cần lo lắng."
Bạch Thanh Đồng bồi nữ nhi chơi trong phòng bé một lát, hỏi thăm nhũ mẫu chỗ ở của bọn hắn nơi này. Nguyên lai nơi đây cách kinh thành không xa, là một thôn trang trong Sóc Phủ châu, Phượng Minh cốc lúc này cách hơn hai trăm dặm về hướng tây.
Bạch Thanh Đồng tâm tư không khỏi lo lắng. Hắn đột ngột mất tích trong quân doanh, lại trú ở địa phương gần thế này, chỉ cần một tiểu binh của Phượng Minh cốc cũng có thể tìm đến. Không biết Già La Diêu có tính toán gì. Hơn nữa trước mắt người nọ đang mang thai, không nên hành động, cho dù có trốn thì cũng trốn được bao lâu?
Bạch Thanh Đồng nhớ tới khi còn trong cung hoàng thượng cũng đối hắn tỏ thái độ khó hiểu, cảm thấy kỳ quái. Tiểu Hoàng đế đối Già La Diêu là tư tưởng chiếm hữu, năm đó hắn tham gia quân ngũ trong Phượng Minh cốc đã thấy qua. Hiện tại xem ra trừ bỏ một vài nhân tố khác thì tình cảm cá nhân cũng chiếm không ít. Tiểu hoàng đế coi hắn như kẻ thù, tới tám phần là không vừa lòng quan hệ của hắn với Già La Diêu.
Bạch Thanh Đồng cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện. Già La Diêu dù sao cũng là thân thúc thúc của Hoàng thượng, hoàng thượng dù trong lòng bất luận nảy sinh ý niệm gì, chính mình liền chưa biết nhưng đối y rất biết giữ chừng mực. Nếu chính mình có thể đứng trước che chở cho Già La Diêu, từ giờ trở đi tư vị thật không tồi. Biện pháp tốt nhất, đó là để mặc Tiểu hoàng đế đang ôm bất mãn kia, chính mình cùng Già La Diêu vui vẻ cùng quay về miền Tây, làm một vương gia tiêu dao hưởng lạc, cần gì so với chốn kinh thành kia?
Hắn giờ đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, đối lòng người cũng hiểu thấu phần nào, trước đây cuồng ngạo cùng nuôi chí lớn, vẫn là thiếu niên tuổi trẻ hiếu thắng, không muốn kém người trong lòng. Hiện giờ tâm tư hắn sau khi trải qua hai kiếp so với Già La Diêu thật muốn lớn hơn vài tuổi. Những việc chấp nhất trẻ con sẽ không xảy ra nữa. Chính là hiện tại Già La Diêu mạo hiểm đưa hắn trốn ra, đêm đó trong rừng vẫn không rõ được thân phận địch nhân, nguy hiểm ẩn ẩn này cơ hồ làm lòng hắn thực không yên.
Bồi nữ nhi chơi thêm một lát đến khi bé mệt mới liền đưa nhũ mẫu cho bé ngủ, hắn ra ngoài sân, hướng phòng Già La Diêu mà đi.
Thôn trang này tuy rằng không lớn, nhưng khá nhiều khu, trước sau viện chia cách rõ ràng, không giống như nhà người thường. Bạch Thanh Đồng thấy Già La Diêu, trước hỏi về thôn trang này mới biết là y đặt mua đầu năm. Lúc ấy cũng không có ý tưởng gì, chỉ vì thấy nơi này cách Phượng Minh cốc không xa, hướng núi phía nam là đền thờ tổ tiên, luyện binh diễu tập cùng tế bái tổ tiên đều thuận tiện, liền an bài người xây. Nhưng binh lính do Già La Diêu nắm quyền ở bên ngoài, quay trở về cung lại đi đứng không tiện, rất ít khi trở ra, thôn trang này giấu cũng vô dụng.
“Hoàng thượng có tra được nơi này?" Bạch Thanh Đồng có chút lo lắng.
Già La Diêu cũng không lo lắng, nói: “Việc này ngươi yên tâm, Hoàng thượng đã biết nơi này, cũng sẽ không gây khó dễ ta. Đem ngươi trốn ra quân doanh, tuy là vi phạm quốc pháp, nhưng bên khinh bên trọng, cứ xem Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào. Ta chiếu cố hắn từ nhỏ, so tình xưa nghĩa cũ chắc cũng không đến nỗi nào." Nói xong y nhíu mày, lời nói mang ý tứ lạnh lùng: “Biết rõ quan hệ ta với ngươi, lại vẫn đem ngươi tiến cung, rồi khôi phục thân phận điều vào quân doanh, lại nói tiếp, có phải hắn phận là cháu mà bất hiếu trước không."
Bạch Thanh Đồng cười khổ: “Vấn đề là thân phận của ta không được công khai, nếu thực sự là hoàng mẫu của hắn, chẳng phải lại sẽ gây sóng gió sao. Hiện giờ cho dù hắn làm gì không phải thì ai có thể nói gì. “Hắn" này tất nhiên là chỉ hoàng thượng.
Sau khi Bạch Thanh Đồng khôi phục trí nhớ đối với Già La Vũ hiện tại rất bất mãn, cũng thật giận xã hội phong kiến này. Thiên hạ đều là của Hoàng thượng, làm sao người khác có quyền nói, bất quá trước mặt phu nhân hắn chỉ trút giận vài câu. Mấy câu đó của hắn lại dấy lên tâm sự trong lòng Già La Diêu, vừa vuốt ve bụng nhô lên của mình, vừa rơi vào trầm tư.
Bạch Thanh Đồng thấy y nửa ngày không nói chuyện, hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?" Vươn tay vuốt bụng y, lại chợt nói: “Đúng rồi, ngươi cứ phân phó Tử Hà an bài mọi chuyện đi, giờ thân mình ngươi không tốt, như thế nào có thể bôn ba. Hơn nữa chuyện hôm nay…" Nói xong mặt mày nhăn lại một đống.
Già La Diêu liền phục hồi tinh thần, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, như có chủ ý, cười nói: “Không vội không vội, chúng ta cứ ở trong này một thời gian nữa."
Bạch Thanh Đồng kinh ngạc nhìn y: “Diêu, chúng ta không phải đang trốn chạy triều đình sao? Như thế nào lại không đi?"
Già La Diêu nhịn không được cười ra một ngụm, nói: “Ta đường đường là Tĩnh thân vương, đại nguyên soái quân binh Tề quốc, còn phải chạy trối chết sao? Không ở lại chính là đánh mất thể diện triều đình."
Bạch Thanh Đồng nghe y nói tạm thời không đi, nghĩ đến không cần làm cho cái bụng gần đến tháng của y chịu xóc nảy, trong lòng nhẹ thở một hơi. Cũng không quản y có tính toán gì, cao hứng nói: “Vậy trước cứ ở lại nơi này một thời gian, cuối năm ta lại chuyển cũng chưa muộn."
Hắn thực tình có chút lo lắng, nhưng nghe Già La Diêu nói cứng nói rắn, lại biết rõ thủ đoạn cùng năng lực của y, liền yên tâm. Đầu giường phu nhân xấp nhỏ có đặt một ấm lô. Hắn kiếp trước không có phúc khí như vậy, đời này không thể lại để thế được.
Già La Vũ cầm lên mật báo, bất động thanh sắc. Phía sau đã có người chờ không được, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài xem…"
Già La Vũ khoát tay: “Trước để ta suy xét, không cần đánh động."
“Bệ hạ, Tĩnh thân vương không phải là người dễ đối phó. Tạm thời chưa tính, để lâu dài sợ sẽ bị vương gia phát hiện."
Già La Vũ cười lạnh: “Ngươi cho là hiện tại hoàng thúc không phát hiện ra sao? Ám vệ hoàng gia, mật thám quân doanh, đám người đó không phải đều dưới trướng hoàng thúc mà ra sao? Còn nghĩ muốn qua mặt y?"
Người nọ có chút nghi hoặc: “Một khi đã vậy, vì sao bệ hạ vẫn án binh bất động? Tĩnh thân vương chứa chấp Bạch Thanh Đồng đã rõ ràng, nếu vậy…"
“Câm miệng!" Già La Vũ biến sắc, lạnh giọng nói: “Đến phiên ngươi có tư cách phán xử Tĩnh thân vương?"
Người nọ bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống: “Nô tài vọng ngôn, thỉnh bệ hạ tha tội."
Già La Vũ nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Đứng lên đi, trẫm không trách tội ngươi. Ngươi là tâm phúc của trẫm, hiện tại khẩn cấp nhất là tìm ra gian tế Hạ quốc bên người hoàng thúc, còn về Bạch Thanh Đồng…" Bạch Thanh Đồng như thế nào?
Ngập ngừng một lát, hắn cắn răng nói: “… Thật không coi ai ra gì. Hắn là người bên cạnh hoàng thúc. Hoàng thúc muốn hắn quay về, tuy hành xử lỗ mãng, nhưng trẫm há có thể vì thế mà trở mặt với người."
Đúng vậy, Bạch Thanh Đồng có quan hệ cùng hoàng thúc… đó là chuyện đã rồi, không cách nào sửa lại. Huống chi còn có Mộng nhi cùng cốt nhục đang ở trong bụng Hoàng thúc, chính mình cứ dây dưa không ngớt, cũng là không thể nề hà.
Già La Vũ đột nhiên có chút nản lòng. Hắn thân là bậc đế vương, có ngạo khí cùng tôn nghiêm của chính mình. Vài ngày trước hắn ra sức đùa giỡn rồi bày thủ đoạn cũng không cách nào tách hai người họ ra được, lúc này cũng khỏi truy cứu đi.
“Hoàng thúc nếu vẫn đang thoải mái lưu lại thôn trang kia, không có ý định rời đi, hẳn là đang đợi trẫm hành động. Vậy trẫm phải để hoàng thúc yên tâm."
Già La Vũ thở dài, phất tay làm cho tâm phúc lui ra. Người kia đưa mắt liếc Hoàng thượng một cái, chỉ thấy một thiếu niên bóng dáng tịch tiêu, lại vài phần mệt mỏi.
Có thể ngả ngớn vui đùa gọi y là “Phu nhân" như vậy, trừ bỏ Bạch Thanh Đồng còn có thể là ai? Kẻ nào có tư cách gọi như vậy, kẻ nào dám chứ.
Bạch Thanh Đồng vui vẻ chạy lại đẩy xe lăn giúp y. Già La Diêu đã mặc xong y phục, điều này làm hắn có chút tiếc nuối, bất quá có thể đi hài cho phu nhân hắn cũng thấy thật cao hứng.
Đem Già La Diêu ôm đến trên xe, lại ân cần hầu hạ y rửa mặt, rồi sau đó mới từ từ giúp y đẩy xe ra khỏi phòng ngủ.
Mộng nhi lúc này đã rời giường, chạy tới chỗ hai người thỉnh an. Choàng một cái áo bông thật dầy, trên cổ quàng một chiếc khăn lông cừu màu trắng xinh đẹp, nhìn bé rất ra dáng một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.
“Phụ thân sớm. Cha sớm."
“Bảo bối nhi." Bạch Thanh Đồng vươn tay ôm lấy nữ nhi, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Cha rất nhớ ngươi a…"
Mộng nhi mất hứng lắc lắc cái đầu nhỏ: “Cha râu râu, mau cạo râu a."
Già La Diêu ở bên cạnh thấy một màn phụ tử hai người, cười cười nói: “Mới một buổi tối không gặp đã nhớ cái gì, ngươi a thật khoa trương."
Bạch Thanh Đồng không để ý tới y, vẫn ôm nữ nhi lắc lắc.
Một nhà ba người cùng dùng bữa sáng, Tử Hà tiến vào đứng ở một bên. Già La Diêu đối Bạch Thanh Đồng nói: “Thanh Đồng, ngươi mang Mộng nhi đi chơi trong viện một lát đi."
Bạch Thanh Đồng nhìn y, mở miệng: “Bên ngoài trời lạnh, ở trong phòng vẫn tốt hơn."
Già La Diêu kéo nữ nhi, mỉm cười nói: “Mộng nhi hai hôm trước không phải có vẽ một bức họa sao? Mang cha ngươi vô phòng cho hắn xem được không?"
Mộng nhi lập tức cao hứng nói: “Được, được." Nói xong lôi kéo Bạch Thanh Đồng thật nhanh: “Cha, đi, ta cho ngươi xem họa của ta."
Bạch Thanh Đồng biết Già La Diêu muốn hắn tránh đi, tuy rằng chính mình không khỏi cảm thấy có chút giận hờn, nhưng vẫn là đối y mỉm cười, rồi ôm nữ nhi lui đi.
Già La Diêu đợi bọn hắn đóng lại cửa phòng, liền gắt gao quay sang nhìn chằm chằm Tử Hà. Tử Hà bùm một tiếng quỳ xuống: “Vương gia…"
Già La Diêu trầm mặc nhìn hắn một lúc, sau chậm rãi nói: “Bổn vương biết, ngươi là nghĩ muốn cầu tình cho hắn."
“Vương gia, cầu ngài cho Tử Mặc một cơ hội. Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm."
“Hiểu lầm? Khi Tây phổ có biến ta liền hoài nghi trong thành có nội gián, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới là Tử Mặc." Già La Diêu nắm chặt tay thành quyền, cả giận nói: “Hắn theo bên người ta hơn mười năm, lại thông địch phản quốc, ngươi nói ta sao có thể tha cho hắn? Huống hồ việc Thanh Đồng rơi xuống nước, cũng có tay hắn nhúng vào! Uống phí bổn vương đã tín nhiệm hắn!"
“Vương gia…"
“Ngươi câm miệng! Người còn vì hắn cầu tình, bổn vương ngay cả ngươi cũng không tha!"
Có lẽ khi vì tâm tình kích động mà ảnh hưởng, thai nhi trong bụng khẽ động. Già La Diêu cố dịu xuống cảm xúc, nhìn bộ hạ trung thành trước mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, Tử Mặc bổn vương còn lưu lại hắn, ngươi tạm thời không cần lo lắng."
Bạch Thanh Đồng bồi nữ nhi chơi trong phòng bé một lát, hỏi thăm nhũ mẫu chỗ ở của bọn hắn nơi này. Nguyên lai nơi đây cách kinh thành không xa, là một thôn trang trong Sóc Phủ châu, Phượng Minh cốc lúc này cách hơn hai trăm dặm về hướng tây.
Bạch Thanh Đồng tâm tư không khỏi lo lắng. Hắn đột ngột mất tích trong quân doanh, lại trú ở địa phương gần thế này, chỉ cần một tiểu binh của Phượng Minh cốc cũng có thể tìm đến. Không biết Già La Diêu có tính toán gì. Hơn nữa trước mắt người nọ đang mang thai, không nên hành động, cho dù có trốn thì cũng trốn được bao lâu?
Bạch Thanh Đồng nhớ tới khi còn trong cung hoàng thượng cũng đối hắn tỏ thái độ khó hiểu, cảm thấy kỳ quái. Tiểu Hoàng đế đối Già La Diêu là tư tưởng chiếm hữu, năm đó hắn tham gia quân ngũ trong Phượng Minh cốc đã thấy qua. Hiện tại xem ra trừ bỏ một vài nhân tố khác thì tình cảm cá nhân cũng chiếm không ít. Tiểu hoàng đế coi hắn như kẻ thù, tới tám phần là không vừa lòng quan hệ của hắn với Già La Diêu.
Bạch Thanh Đồng cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện. Già La Diêu dù sao cũng là thân thúc thúc của Hoàng thượng, hoàng thượng dù trong lòng bất luận nảy sinh ý niệm gì, chính mình liền chưa biết nhưng đối y rất biết giữ chừng mực. Nếu chính mình có thể đứng trước che chở cho Già La Diêu, từ giờ trở đi tư vị thật không tồi. Biện pháp tốt nhất, đó là để mặc Tiểu hoàng đế đang ôm bất mãn kia, chính mình cùng Già La Diêu vui vẻ cùng quay về miền Tây, làm một vương gia tiêu dao hưởng lạc, cần gì so với chốn kinh thành kia?
Hắn giờ đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, đối lòng người cũng hiểu thấu phần nào, trước đây cuồng ngạo cùng nuôi chí lớn, vẫn là thiếu niên tuổi trẻ hiếu thắng, không muốn kém người trong lòng. Hiện giờ tâm tư hắn sau khi trải qua hai kiếp so với Già La Diêu thật muốn lớn hơn vài tuổi. Những việc chấp nhất trẻ con sẽ không xảy ra nữa. Chính là hiện tại Già La Diêu mạo hiểm đưa hắn trốn ra, đêm đó trong rừng vẫn không rõ được thân phận địch nhân, nguy hiểm ẩn ẩn này cơ hồ làm lòng hắn thực không yên.
Bồi nữ nhi chơi thêm một lát đến khi bé mệt mới liền đưa nhũ mẫu cho bé ngủ, hắn ra ngoài sân, hướng phòng Già La Diêu mà đi.
Thôn trang này tuy rằng không lớn, nhưng khá nhiều khu, trước sau viện chia cách rõ ràng, không giống như nhà người thường. Bạch Thanh Đồng thấy Già La Diêu, trước hỏi về thôn trang này mới biết là y đặt mua đầu năm. Lúc ấy cũng không có ý tưởng gì, chỉ vì thấy nơi này cách Phượng Minh cốc không xa, hướng núi phía nam là đền thờ tổ tiên, luyện binh diễu tập cùng tế bái tổ tiên đều thuận tiện, liền an bài người xây. Nhưng binh lính do Già La Diêu nắm quyền ở bên ngoài, quay trở về cung lại đi đứng không tiện, rất ít khi trở ra, thôn trang này giấu cũng vô dụng.
“Hoàng thượng có tra được nơi này?" Bạch Thanh Đồng có chút lo lắng.
Già La Diêu cũng không lo lắng, nói: “Việc này ngươi yên tâm, Hoàng thượng đã biết nơi này, cũng sẽ không gây khó dễ ta. Đem ngươi trốn ra quân doanh, tuy là vi phạm quốc pháp, nhưng bên khinh bên trọng, cứ xem Hoàng thượng sẽ xử lý thế nào. Ta chiếu cố hắn từ nhỏ, so tình xưa nghĩa cũ chắc cũng không đến nỗi nào." Nói xong y nhíu mày, lời nói mang ý tứ lạnh lùng: “Biết rõ quan hệ ta với ngươi, lại vẫn đem ngươi tiến cung, rồi khôi phục thân phận điều vào quân doanh, lại nói tiếp, có phải hắn phận là cháu mà bất hiếu trước không."
Bạch Thanh Đồng cười khổ: “Vấn đề là thân phận của ta không được công khai, nếu thực sự là hoàng mẫu của hắn, chẳng phải lại sẽ gây sóng gió sao. Hiện giờ cho dù hắn làm gì không phải thì ai có thể nói gì. “Hắn" này tất nhiên là chỉ hoàng thượng.
Sau khi Bạch Thanh Đồng khôi phục trí nhớ đối với Già La Vũ hiện tại rất bất mãn, cũng thật giận xã hội phong kiến này. Thiên hạ đều là của Hoàng thượng, làm sao người khác có quyền nói, bất quá trước mặt phu nhân hắn chỉ trút giận vài câu. Mấy câu đó của hắn lại dấy lên tâm sự trong lòng Già La Diêu, vừa vuốt ve bụng nhô lên của mình, vừa rơi vào trầm tư.
Bạch Thanh Đồng thấy y nửa ngày không nói chuyện, hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?" Vươn tay vuốt bụng y, lại chợt nói: “Đúng rồi, ngươi cứ phân phó Tử Hà an bài mọi chuyện đi, giờ thân mình ngươi không tốt, như thế nào có thể bôn ba. Hơn nữa chuyện hôm nay…" Nói xong mặt mày nhăn lại một đống.
Già La Diêu liền phục hồi tinh thần, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, như có chủ ý, cười nói: “Không vội không vội, chúng ta cứ ở trong này một thời gian nữa."
Bạch Thanh Đồng kinh ngạc nhìn y: “Diêu, chúng ta không phải đang trốn chạy triều đình sao? Như thế nào lại không đi?"
Già La Diêu nhịn không được cười ra một ngụm, nói: “Ta đường đường là Tĩnh thân vương, đại nguyên soái quân binh Tề quốc, còn phải chạy trối chết sao? Không ở lại chính là đánh mất thể diện triều đình."
Bạch Thanh Đồng nghe y nói tạm thời không đi, nghĩ đến không cần làm cho cái bụng gần đến tháng của y chịu xóc nảy, trong lòng nhẹ thở một hơi. Cũng không quản y có tính toán gì, cao hứng nói: “Vậy trước cứ ở lại nơi này một thời gian, cuối năm ta lại chuyển cũng chưa muộn."
Hắn thực tình có chút lo lắng, nhưng nghe Già La Diêu nói cứng nói rắn, lại biết rõ thủ đoạn cùng năng lực của y, liền yên tâm. Đầu giường phu nhân xấp nhỏ có đặt một ấm lô. Hắn kiếp trước không có phúc khí như vậy, đời này không thể lại để thế được.
Già La Vũ cầm lên mật báo, bất động thanh sắc. Phía sau đã có người chờ không được, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài xem…"
Già La Vũ khoát tay: “Trước để ta suy xét, không cần đánh động."
“Bệ hạ, Tĩnh thân vương không phải là người dễ đối phó. Tạm thời chưa tính, để lâu dài sợ sẽ bị vương gia phát hiện."
Già La Vũ cười lạnh: “Ngươi cho là hiện tại hoàng thúc không phát hiện ra sao? Ám vệ hoàng gia, mật thám quân doanh, đám người đó không phải đều dưới trướng hoàng thúc mà ra sao? Còn nghĩ muốn qua mặt y?"
Người nọ có chút nghi hoặc: “Một khi đã vậy, vì sao bệ hạ vẫn án binh bất động? Tĩnh thân vương chứa chấp Bạch Thanh Đồng đã rõ ràng, nếu vậy…"
“Câm miệng!" Già La Vũ biến sắc, lạnh giọng nói: “Đến phiên ngươi có tư cách phán xử Tĩnh thân vương?"
Người nọ bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống: “Nô tài vọng ngôn, thỉnh bệ hạ tha tội."
Già La Vũ nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Đứng lên đi, trẫm không trách tội ngươi. Ngươi là tâm phúc của trẫm, hiện tại khẩn cấp nhất là tìm ra gian tế Hạ quốc bên người hoàng thúc, còn về Bạch Thanh Đồng…" Bạch Thanh Đồng như thế nào?
Ngập ngừng một lát, hắn cắn răng nói: “… Thật không coi ai ra gì. Hắn là người bên cạnh hoàng thúc. Hoàng thúc muốn hắn quay về, tuy hành xử lỗ mãng, nhưng trẫm há có thể vì thế mà trở mặt với người."
Đúng vậy, Bạch Thanh Đồng có quan hệ cùng hoàng thúc… đó là chuyện đã rồi, không cách nào sửa lại. Huống chi còn có Mộng nhi cùng cốt nhục đang ở trong bụng Hoàng thúc, chính mình cứ dây dưa không ngớt, cũng là không thể nề hà.
Già La Vũ đột nhiên có chút nản lòng. Hắn thân là bậc đế vương, có ngạo khí cùng tôn nghiêm của chính mình. Vài ngày trước hắn ra sức đùa giỡn rồi bày thủ đoạn cũng không cách nào tách hai người họ ra được, lúc này cũng khỏi truy cứu đi.
“Hoàng thúc nếu vẫn đang thoải mái lưu lại thôn trang kia, không có ý định rời đi, hẳn là đang đợi trẫm hành động. Vậy trẫm phải để hoàng thúc yên tâm."
Già La Vũ thở dài, phất tay làm cho tâm phúc lui ra. Người kia đưa mắt liếc Hoàng thượng một cái, chỉ thấy một thiếu niên bóng dáng tịch tiêu, lại vài phần mệt mỏi.
Tác giả :
Thập Thế