Thu Phong Triền

Chương 56

Đảo mắt đã qua hơn một năm, Già La Diêu mang nữ nhi trở về Diêu Tây, lại thủy chung vẫn không buông tay, vẫn sai người dọc theo sông Sa Lan tìm tung tích Bạch Thanh Đồng.

Ngày hôm đó, tại trấn nhỏ trong vòng hơn hai mươi dặm quanh nhánh sông Sa Lan, có gia đình phú quý mới đến.

Đại gia đình kia không chỉ vô cùng giàu có, hơn nữa còn có thế lực, mới đến liền mua phủ đệ gia đình Trần viên ngoại giàu có nhất.

Phải biết đó là tổ trạch nhà Trần viên ngoại a, được xây dựng hơn sáu mươi năm qua ba đời người, là gia trạch khí thế xinh đẹp nhất. Nếu không có tiền có thế, Trần viên ngoại sao có thể nhượng lại chứ.

Mọi người trên thôn trấn đều tiến đến góp vui, nhìn thấy việc làm đầu tiên hộ tân nhân gia sai tôi tớ, dĩ nhiên là dỡ xuống tất cả bậc thang cùng cánh cửa trong phủ. Thậm chí ngay cả bậc thang bằng đá ngoài cửa lớn sơn son cũng kiên trì đập đi. Chuyện này thực làm mọi người rất tò mò. Từ đó đến nửa tháng sau mọi người vẫn đối với hộ tân gia cực kỳ tò mò, đủ loại phỏng đoán cùng đồn đại bay loạn đầy trời.

“Tới rồi tới rồi…" Một thanh niên mười ba mười bốn hưng phấn chạy ở ngã tư đường.

Đó là một cửa hàng rèn trong trấn, trong cửa hàng một nam nhân cường tráng mồ hôi ướt đẫm đang đập sắt, ngẩng mặt nhìn thiếu niên vọt vào, khuôn mặt hàm hậu nở nụ cười.

“Du tiểu tử, tìm A Đồng nhà ta a?"

“Đúng vây. An đại ca, Tiếu đại ca đâu a?"

“Vào núi rồi. Vị kia nhà ta thân mình không tốt, lại sắp sinh, A Đồng bảo lên núi chuẩn bị cho hắn món ăn thôn quê. Sáng sớm đã đi rồi."

“A, không có Tiếu đại ca a. Ta còn muốn tìm hắn cùng đi xem náo nhiệt nữa." Thiếu niên có chút mất mát.

“Xem cái gì náo nhiệt a?"

“Chính là nhà Trần Viên ngoại kia thôi. Hộ nhân gia hôm nay chuyển đến." Thiếu niên hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, nói: “Khí thế vô cùng. Chỉ là nha hoàn tôi tớ mà đến hai ba mươi người, bưng từ mã xa xuống chừng ba bốn mươi rương, bên trong chắc chắn đều là vàng bạc châu báu. Còn có bao nhiêu thứ ta chưa từng gặp qua. Từ sáng đến giờ còn chưa chuyển xong a."

Đại hán kia nghe được ngây ngốc, còn chưa nói chuyện, rèm cửa bên trong bỗng xốc lên, một song nhân bụng to đỡ lưng đi ra, nói: “Nghe qua thật là đại hộ nhân gia, sao lại tới địa phương nhỏ chúng ta an cư?"

Thiếu niên liền thăm hỏi, nói: “An gia tẩu tử, ngươi không biết, ta nghe nói gia chủ gia đình kia thân mình không tốt, muốn tìm địa phương non xanh nước biếc an dưỡng. Thôn trấn chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng là vùng đất trù phú. Có sư phụ phong thủy tính cho gia chủ người ta, nói nơi này sống tốt. Cho nên mới đi thật xa từ kinh thành đến."

“Nga? Hộ gia đình kia đúng là đến từ kinh thành? Ngươi sao lại biết?" An đại hán cùng song nhân của hắn đều cực kỳ tò mò.

Thiếu niên đắc ý nói: “Bọn họ đặc giọng Bắc Kinh, cùng thầy đồ Lí ở học đường giống nhau như đúc, nghe cái biết ngay. Đúng rồi An đại ca, Tiếu đại ca khi nào về a?"

“Không biết. A Đồng mang theo không ít lương khô, nói là vào núi chuẩn bị tốt hàng hóa. Lâu thì năm ngày, nhanh thì có lẽ tối nay sẽ về."

“Ta đây không quấy rầy ngài cùng tẩu tử. Ta đi trước a." Thiếu niên nói xong vội vội vàng vàng chạy sang nơi khác tung tin.

Song nhân lắc lắc đầu, nói: “Tiểu Du sao luôn chíp bông nhảy nhảy như thế a, khó trách A Đồng luôn thúc dục hắn đọc sách."

An đại hán ha hả cười: “Đã tốt hơn trước nhiều. Trước kia Tiểu Du cùng A Hổ trấn trên tay chân rảnh rang, chuyên đi ăn trộm. Sau khi A Đồng thu phục bọn họ, hiện tại đều thành thành thật thật theo Lí phu tử học bài."

Song nhân đấm đấm thắt lưng, trừng mắt: “Ngươi cũng thế. Giờ mới đầu xuân, trên núi mãnh thú tập trung đông, ngươi còn không sợ A Đồng một người vào núi gặp gấu thì sao?"

Đại hán thấy hắn lưng đau, chạy nhanh sang đỡ hắn ngồi xuống, nói: “Đưng lo. A Đồng rất thông minh. Ngươi đã quên mùa hè năm trước hắn đánh thắng một con gấu sao. Hơn nữa, lần này đi còn mang theo đao đứng đầu sắc bén nhất của cửa hàng ta, còn có hắn tự có mấy thứ kia, không có việc gì."

Song nhân lúc này mới yên tâm.

Tiếu Đồng vào núi lần này, quả nhiên vừa đi liền mất ba ngày. Hơn một năm nay, núi rừng xung quanh sớm bị hắn hiểu rõ, bố trí không ít bẫy rập, thủ pháp săn thú ngày càng thành thục, mỗi lần vào núi đều thu hoạch tương đối phong phú.

Lần này hắn săn được một con lợn rừng, ngân nga câu hát, chậm rãi từ từ đi xuống chân núi, bỗng nghe có người gọi hắn.

“Tiểu ca! Vị tiểu ca kia xin đợi chút."

Tiếu Đồng nghi hoặc dừng lại, gặp một thanh niên lưng đeo gùi trúc, người đầy nước bùn cùng ngân hoa, chật vật đi về phía hắn.

“Vị đại ca này, xin hỏi có chuyện gì?"

Thanh niên kia đầy đầu mồ hôi, nhìn hắn kích động: “Ta bị lạc đường trong núi, đang lo không tìm thấy đường ra. Tiểu ca hảo tâm, làm phiền chỉ đường xuống cho ta được không?"

“Ngươi ở đâu?"

“Trấn Thanh Tuyền."

“Khéo thật" Tiếu Đồng nhếch miệng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền cùng hàm răng trắng noãn, khuôn mặt tuấn lãng sáng lạn rạng ngời. “Ta cũng ở trấn Thanh Tuyền. Đang định đi về, ngươi đi cùng ta luôn."

Thanh niên kia mừng rỡ, liên tục nói: “Đa tạ đa tạ."

Hai người có thêm bạn, con đường xuống núi cũng không thấy vắng lặng, tùy ý chuyện trò.

Hóa ra thanh niên kia họ Trác, tên Lăng Phong, là thầy thuốc, theo gia chủ hai ngày trước mới chuyển đến trấn trên. Nghe nói trên núi có dược thảo hiếm có, liền không kiềm chế được, hôm qua tự mình đeo gùi trúc lên núi hái. Nhưng mới đến, không quen núi non, lại lạc đường, lăn lộn trong núi một đêm, hôm nay lòng vòng một lúc lâu, nếu không gặp được Tiếu Đồng không chừng còn lạc thêm nữa.

Tiếu Đồng nghe hắn nói theo gia chủ mới đến được hai ngày, liền nghĩ đến hộ gia mua Trần gia tổ trạch. Thuận miệng hỏi, quả nhiên là đúng.

Hắn cười nói: “Ngươi cũng may mắn, không gặp gấu ngủ đông mới tỉnh. Thường vào dịp này, trên núi là thời điểm mãnh thú nhiều nhất."

“Đúng a. Quả đúng như thế. Nếu Trác mỗ gặp nạn cũng không sao, chính là thân thể gia chủ không tốt, tiểu tiểu thư cũng tuổi nhỏ yếu ớt, là thầy thuốc, đến lúc đó trên trấn không có đại phu giỏi, liền không xong."

“Y thuật ngươi rất giỏi?"

“Ha hả, không phải Trác mỗ khoe khoang, y thuật của ta ở GiangNamkhông nhất thì nhị a. Nếu không phải lòng ta không ở quan trường, lẫn cái chức ở thái y viện cũng dễ như trở bàn tay."

Tiếu Đồng thấy hắn nói đầy tự tin, lại ở cùng đại hộ nhân gia, tự nhiên sẽ không nhận cung phụng bình thường, chắc thực sự có bản lãnh, liền khách khí, nói: “Đại tẩu nhà ta là song nhân, sắp sinh. Nhưng thân hình hắn không tốt, ta và đại ca rất lo lắng, không biết Trác tiên sinh khi rảnh rỗi, có thể…

Trác Lăng Phong thoải mái nói: “Lương y như từ mẫu. Chuyện này không thành vấn đề, nhấc tay chi lao. Trác mỗ hiểu rõ nhất song khoa cùng phụ khoa, chút nữa về thôn trấn, ta giúp đại tẩu ngươi xem xem chút."

Tiếu Đồng mừng rỡ, vỗ vỗ lợn rừng phía sau, nói: “Mới săn được, đang tươi, cũng không phải cái gì quí trọng, nhưng là đặc sản thôn quê, xuống núi tặng tiên sinh mang chút về, nếm thử món ngon."

Trác Lăng Phong cùng hắn hợp nhau, lại thấy hắn tướng mạo xuất chúng, lời nói văn nhã, vốn muốn kết giao, nghe vậy ha ha cười, nói: “Vậy cám ơn Tiếu tiểu ca."

Hai người nói nói cười cười cùng xuống núi, vô cùng quen thuộc.

Trác Lăng Phong không yên tâm một đêm chưa về làm gia chủ lo lắng, hơn nữa toàn thân chật vật, phải về nhà trước rửa mặt chải đầu, hai người liền hẹn hôm sau gặp ở của hàng rèn An gia.

Tiếu Đồng quả nhiên cho hắn một cái chân heo, Trác Lăng Phong cười tít mắt bưng về nhà.

Ngày hôm sau Trác Lăng Phong quả nhiên đúng hẹn tới, không chỉ xem mạch giúp An gia tẩu tử, còn lưu lại đơn thuốc an thai bổ khí, cùng mấy thứ lễ vật.

“Hôm qua chân lợn rừng của A Đồng ta mang về làm thịt hấp cách thủy cho lão gia cùng tiểu thư, tất cả mọi người khen không dứt miệng. Lão gia ta nói, không thể nhận không đồ của ngươi, nên cho ta mấy lễ vật tặng lại ngươi." Trác Lăng Phong nói xong, cầm lấy mấy thứ đồ vật giới thiệu.

Tiếu Đồng cùng An gia đại hán đều chấn động, liên tục nói: “Không được không được, làm sao dám đòi hỏi lễ vật quý trọng như thế."

Hóa ra lễ vật này đúng là hai cái nhân sâm trăm năm, một lọ hoàn nguyên bổ khí, một khối hi hữu tinh khiết, một bộ văn phòng tứ bảo thượng đẳng, kỳ quái nhất là mấy bộ sách vở tinh quý “binh trận kì thư" “chư quốc chí" cùng “sơn hải kinh điển".

Tiếu Đồng nói: “La lão gia thực quá khách khí. Mấy thứ này rất quý trọng, thỉnh Trác tiên sinh thu hồi lại, tâm ý lão gia chúng ta nhận."

Trác Lăng Phong nói: “Các ngươi không cần khách khí. Mấy thứ này trong mắt lão gia ta, đều rất bình thường, thịt lợn rừng hôm qua tuy là rất ngon, nhưng lão gia chủ yếu cảm tạ A Đồng ngươi tâm địa thiện lương, giúp ta xuống núi, bằng không ta còn không biết bị lạc trên đó bao lâu, nói không chừng còn bị mãnh thú ăn thịt."

Cái lí do thoái thác này kỳ thật hơi chút miễn cưỡng, Tiếu Đông sao nghe không hiểu? Dù sao cũng không thể nhận đại lễ này. Nhưng Trác Lăng Phong lại rất mực kiên trì, thậm chí không vui nói: “Ngươi cứ cố ý như thế, chẳng phải khinh thường lão gia nhà ta? Khinh thường lão gia nhà ta, chính là khinh thường Trác mỗ. Nếu như vậy, sau này Trác mỗ không dám làm phiền."

Tiếu Đồng cùng An đại hán đều sửng sốt. Cuối cùng không thể thoái thác, đành phải nhận.

Buổi tối sau khi Trác Lăng Phong cáo từ, cả nhà ba người dùng cơm, song nhân An gia nói: “Vị lão gia này cũng thực kỳ lạ, ra tay hào phóng cũng liền thôi, vì sao còn muốn tặng văn phòng tứ bảo cùng mấy bộ sách quý a? Chẳng lẽ không biết cửa hàng rèn này trừ A đồng biết chút ít, ta cùng gia chủ một chữ cũng không biết sao?"

Tiếu Đồng và cơm, không nói gì. An đại hán gãi gãi đầu, ngốc nghếch nói: “Nói không chừng ý muốn A Đồng học chút sách vở, tương lai thi cử, xuất nhập quan trường đi."

Song nhân An gia cảm thấy không phải, nhưng không hiểu rõ, chỉ lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.

Từ đó Trác Lăng Phong thường thường đến thăm cửa hàng An gia, có khi nhờ Tiếu Đồng dẫn hắn lên núi hái thuốc, có lúc giúp An tẩu bắt mạch, có khi lại nhờ An đại hán làm giúp lão gia vài thứ. Thường xuyên qua lại, mọi người cũng trở nên quen thuộc, bớt đi vài phần ngại ngần ban đầu.

Ngày hôm đó là ngày Trác Lăng Phong hẹn lấy mấy thứ đồ làm ở cửa hàng, mà người thì chậm chạp chưa tới, một nha hoàn kiều nhược mảnh mai của La phủ, nói Trác tiên sinh hôm nay bị lão gia phái ra ngoài có việc, thỉnh An gia cho người mang mấy đồ vật đến cho La phủ.

Thế là Tiếu Đồng lưng đeo ba búa lớn ba mươi cân đến đại phủ, một bên suy nghĩ lão gia làm nhiều búa thế để làm chi? Một bên cùng nha hoàn đi vào La phủ.

Trước đến sài phòng cất búa, sau nha hoàn dẫn hắn quẹo trái quẹo phải không biết đi đến trong viện nào đó, mới phân phó hắn ở đó chờ quản gia đi ra cùng hắn thanh toán tiền công, rồi đi mất.

Tiếu Đồng vô sự đứng trong sân, nhận thấy tổ trạch Trần gia thay đổi thật lớn. Trước kia hắn từng đến đây đưa hàng, lúc ấy hình dạng nơi này cũng không giống thế này.

Nói sao nhỉ, phong cách hoàn toàn khác. Nếu nói Trần phủ ban đầu là nhà đại phú có chút phẩm vị, thì hiện tại hoàn toàn thăng hoa là một quý tộc thanh cao giàu có nội liễm.

Kiếp trước Tiếu Đồng biết chút lắp đặt thiết kế, ông ngoại hắn là phó chủ tịch tập đoàn ở nước Anh cũng là một nhà tài phiệt hào quý, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng có chút phẩm vị. Nhưng từ lúc vào cửa đến hậu viên này chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, liền làm hắn thấy rõ thay đổi rất nhiều.

Tiếu Đồng thực ra rất buồn bực. Vào một sáng năm kia hắn chính là được An đại hán vớt lên từ dưới nước, lúc đó thân thể trọng thương, bệnh nặng một thời gian, tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ mình có từng sống tại thế giới này hay không, ngược lại nhớ rõ như in ký ức thân phận trước kia.

Kiếp trước hắn tên Tiếu Đồng, là cô nhi, có một anh trai gọi Tiếu Duệ. Lúc hắn năm sáu tuổi cha mẹ bị mất do tai nạn xe cộ, hắn và anh trai được đưa đến cô nhi viện. Ở đó hai năm, cha ruột mẹ hắn ––– chính là ông ngoại, tìm được hắn. Đưa hắn cùng anh trai về nước Anh.  Sau đó bắt đầu cuộc sống nhà giàu tranh đoạt lẫn nhau, cực kỳ chán ghét. Nếu không phải Tiếu Duệ nơi nơi chiếu cố bảo hộ hắn, chỉ sợ lấy hắn tính cách đơn thuần thẳng thắn như vậy, sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là dù vậy, khi hắn cùng Tiếu Duệ đi Địa Trung Hải nghỉ phép, vẫn bị nổ phi cơ tư nhân mà hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.

Không biết Duệ hiện tại ra sao…

Tiếu Đồng nghĩ đến mình có thể xuyên đến địa phương cổ quái hiếm lạ, hẳn Tiếu Duệ cũng có hi vọng có thể hoàn hồn.

Hắn đứng ngốc, bỗng nhiên nghe thấy sau bụi hoa truyền tới âm thanh loạt xoạt. cúi đầu xuống bụi hoa, vừa thấy một tiểu cô nương chừng hơn một tuổi nằm bò nơi đó, mở to một đôi mắt khờ dại sáng ngời nhìn nhìn hắn.
Tác giả : Thập Thế
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại