Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 89
Tốc độ tắm của Lăng Tiễn Tuyết đồng nghĩa với thấm ướt người liền đi ra, ăn mặc cẩn thận cùng nàng nói một tiêng thì theo đường cũ quay trở về, Doãn Thiên Lương vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm lau tóc.
Cửa mở ra, bay tới một bóng màu trắng, dọa Doãn Thiên Lương giật mình. Người này không phải đang trực đêm sao? Tại sao lại chạy về rồi?
“Lăng tiểu thư đã tới?" Lục Quân Tắc hỏi.
“Đúng vậy, vừa mới đi." Doãn Thiên Lương nói, xong rồi, cô nàng này còn cho là mình hóa trang không sai đâu, thật ra thì tất cả mọi người đều biết rồi. Anh ta cũng biết, khẳng định hoa thủy tiên cũng biết. Cùng là đồ ngốc giống nàng, khi có việc ôm một chậu hoa để che chắn cho tất cả mọi người không nhìn thấy. Sau đó nghĩ tới việc chính: “Quận vương, anh không phải trực đêm sao?"
“Đới Lễ." Lục Quân Tắc nói.
“A? Cái gì?" Tự mình gọi mình chơi thật khá a? Cũng không phải là tự giới thiệu mình.
“Xem ra Oh a không có thói quen gọi tên chữ của vi phu, vật thì gọi phu quân cũng tốt." Lục Quân Tắc nói.
Bố anh.
“Đới Lễ, anh không phải trực đêm?" Trên trái đất này có loại người cố chấp làm cho người ta muốn đánh hắn.
“Thừa Dục nói hai ngày nữa vợ chồng chúng ta phải tạm xa nhau, cần phải nghỉ ngơi một chút." Lục Quân Tắc nói.
Quả nhiên đám đàn ông xúm lại chắc là sẽ không có đề tài CJ gì để nói. Tinh trùng quả nhiên là tinh trùng.
“Nói vớ nói vẩn." Doãn Thiên Lương nói. Không đề phòng Lục Quân Tắc đi đến bên người nàng, cầm lên lước trên bản trang điểm trải tóc cho nàng.
Trước mắt sấm sét lại vang dội lần nữa. Hậu di trứng của ảnh hướng khí trời còn để lại thời hạn rất dài.
Nhưng ... Tóc không phải chải như vậy, trừ phi anh nói trước để cho tôi làm sư cô.
“Không cần, đau." Doãn Thiên Lương đưa tay muốn gành cây lược gỗ, lại bị Lục Quân Tắc nắm tay.
“Oh a, tay của nàng đang run." Lục Quân Tắc nói, không buông tay.
“Đau." Doãn Thiên Lương rút tay về, bị ám hiệu không thuần khiết như vậy vẫn là cách xa anh ta một chút cho tốt.
Cẩm lược lung tung cải tóc lấy, Doãn Thiên Lương suy nghĩ, nàng ngửi thấy một mùi mập mờ càng ngày càng đậm đặc, trong lòng thấp thỏm.
“Oh a, chải nữa tóc sẽ rụng hết rồi." Lục Quân Tắc nói hướng về phía nàng cười: “Oh a, có phải nàng sợ vi phu làm gì với nàng?"
“Sợ cũng không phải là sợ, nhưng, tôi còn không có hiểu rõ." Doãn Thiên Lương nói, nếu anh ta đã nói tới đây hay là nói rõ ra cho tốt: “Đới Lễ, tôi cảm thấy có một số việc chúng ta phải nói rõ, tránh cho hiểu lầm cái gì."
“Tới đây nói, nếu không thì không bàn nữa." Lục Quân Tắc lại chỉ vào mép giường. Trong lòng Doãn Thiên Lương âm thầm than thở, người này thích nói chuyện ở trên giường, thói quen gì thế."
Đến mép giường ngồi xuống, Doãn Thiên Lương xử lý đầu mối nói: “Quận vương, anh nghĩ không muốn nhiều ..."
“Nhiều con nhiều cháu? Cái này đã nói, muốn." Lục Quân Tắc nói, liếc nàng một cái: “Oh a, nàng vẫn ra sức khước từ không cùng vi phu viêm phòng, thật ra là nàng rất ghét vi phu có phải hay không? Chẳng qua là ngại ý chỉ của hai vị lão tổ tông không thể không gả cho vi phu có phải không?"
Doãn Thiên Lương vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó."
“Đó chính là nói Oh a là tự nguyện gả cho vi phu, không ghét vi phu có phải hay không chính là thích vi phu?" Lục Quân Tắc hỏi.
Quả nhiên là trong bụng mẹ anh ra ngoài, phương thức suy nghĩ cũng giống nhau.
Doãn Thiên Lương chậm rãi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng không phải có ý đó. Nếu không, Quận vương, trước tiên anh hãy nghe tôi nói hết được không?"
Lục Quân Tắc gật đầu một cái, khoanh tay lại mà ngồi.
“Trên thực tế, Quận vương lấy tôi cũng bởi vì lời cha mẹ, tôi nhớ được, Thanh Uyển công chúa nói. Trước tôi đối với anh mà nói chính là em gái ngây ngô nhà bạn tốt mà thôi, chưa nói gì tới thích hay không. Đối với tôi mà nói cũng giống vậy, tôi trừ biết anh là Quận vương, ở ngoài là bạn tốt của ca ca tôi, tôi cũng không biết anh rốt cuộc là hạng người gì. Nhưng, nếu bị buộc ở chung một chỗ, lại cũng không phải ghét lẫn nhau, đoán chừng tương lai anh cũng sẽ không bỏ tôi, vậy chúng ta vẫn có thể hòa hợp, bằng phẳng sống qua cả đời." Doãn Thiên Lương nói tới chỗ này dừng lại một chút nhìn Lục Quân Tắc: “Những thứ này anh có thể hiểu được không?"
Lục Quân Tắc khẽ nhíu mày: “Nói điểm chính."
Tính khí lớn như vậy làm gì ... Nàng còn chưa nói hết đâu.
“Trọng điểm chính là, tôi lấy anh ... Cái gì kia ... Nhưng tôi biết, anh giống như ca ca tôi, giống như Thừa Dục ca ca, người có thân phận như vậy tương lai nhất định sẽ tam thê tứ thiếp, tôi sớm nói qua, tôi không phản đối anh tam thê tứ thiếp, cũng không phản đối được, nhưng con người của tôi có chút khác lạ, cho nên, tôi nghĩ chúng ta phải làm cái giao ước." Doãn Thiên Lương nói.
Chân mày Lục Quân Tắc buông lỏng ra chút: “Giao ước gì?"
“Không phải tôi vừa mới nói sao, tôi sẽ cùng anh làm cái gì kia, hơn nữa tôi cũng muốn sinh con trai để tương lại đảm bảo vị trí vợ cả, nhưng, nếu như có một ngày anh cưới vợ bé, như vậy thì từ đó về sau anh liền vĩnh viễn không được đụng một đầu ngón tay vào người tôi. Như thế nào? Không thiệt thòi đi." Doãn Thiên Lương nói.
Cửa mở ra, bay tới một bóng màu trắng, dọa Doãn Thiên Lương giật mình. Người này không phải đang trực đêm sao? Tại sao lại chạy về rồi?
“Lăng tiểu thư đã tới?" Lục Quân Tắc hỏi.
“Đúng vậy, vừa mới đi." Doãn Thiên Lương nói, xong rồi, cô nàng này còn cho là mình hóa trang không sai đâu, thật ra thì tất cả mọi người đều biết rồi. Anh ta cũng biết, khẳng định hoa thủy tiên cũng biết. Cùng là đồ ngốc giống nàng, khi có việc ôm một chậu hoa để che chắn cho tất cả mọi người không nhìn thấy. Sau đó nghĩ tới việc chính: “Quận vương, anh không phải trực đêm sao?"
“Đới Lễ." Lục Quân Tắc nói.
“A? Cái gì?" Tự mình gọi mình chơi thật khá a? Cũng không phải là tự giới thiệu mình.
“Xem ra Oh a không có thói quen gọi tên chữ của vi phu, vật thì gọi phu quân cũng tốt." Lục Quân Tắc nói.
Bố anh.
“Đới Lễ, anh không phải trực đêm?" Trên trái đất này có loại người cố chấp làm cho người ta muốn đánh hắn.
“Thừa Dục nói hai ngày nữa vợ chồng chúng ta phải tạm xa nhau, cần phải nghỉ ngơi một chút." Lục Quân Tắc nói.
Quả nhiên đám đàn ông xúm lại chắc là sẽ không có đề tài CJ gì để nói. Tinh trùng quả nhiên là tinh trùng.
“Nói vớ nói vẩn." Doãn Thiên Lương nói. Không đề phòng Lục Quân Tắc đi đến bên người nàng, cầm lên lước trên bản trang điểm trải tóc cho nàng.
Trước mắt sấm sét lại vang dội lần nữa. Hậu di trứng của ảnh hướng khí trời còn để lại thời hạn rất dài.
Nhưng ... Tóc không phải chải như vậy, trừ phi anh nói trước để cho tôi làm sư cô.
“Không cần, đau." Doãn Thiên Lương đưa tay muốn gành cây lược gỗ, lại bị Lục Quân Tắc nắm tay.
“Oh a, tay của nàng đang run." Lục Quân Tắc nói, không buông tay.
“Đau." Doãn Thiên Lương rút tay về, bị ám hiệu không thuần khiết như vậy vẫn là cách xa anh ta một chút cho tốt.
Cẩm lược lung tung cải tóc lấy, Doãn Thiên Lương suy nghĩ, nàng ngửi thấy một mùi mập mờ càng ngày càng đậm đặc, trong lòng thấp thỏm.
“Oh a, chải nữa tóc sẽ rụng hết rồi." Lục Quân Tắc nói hướng về phía nàng cười: “Oh a, có phải nàng sợ vi phu làm gì với nàng?"
“Sợ cũng không phải là sợ, nhưng, tôi còn không có hiểu rõ." Doãn Thiên Lương nói, nếu anh ta đã nói tới đây hay là nói rõ ra cho tốt: “Đới Lễ, tôi cảm thấy có một số việc chúng ta phải nói rõ, tránh cho hiểu lầm cái gì."
“Tới đây nói, nếu không thì không bàn nữa." Lục Quân Tắc lại chỉ vào mép giường. Trong lòng Doãn Thiên Lương âm thầm than thở, người này thích nói chuyện ở trên giường, thói quen gì thế."
Đến mép giường ngồi xuống, Doãn Thiên Lương xử lý đầu mối nói: “Quận vương, anh nghĩ không muốn nhiều ..."
“Nhiều con nhiều cháu? Cái này đã nói, muốn." Lục Quân Tắc nói, liếc nàng một cái: “Oh a, nàng vẫn ra sức khước từ không cùng vi phu viêm phòng, thật ra là nàng rất ghét vi phu có phải hay không? Chẳng qua là ngại ý chỉ của hai vị lão tổ tông không thể không gả cho vi phu có phải không?"
Doãn Thiên Lương vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó."
“Đó chính là nói Oh a là tự nguyện gả cho vi phu, không ghét vi phu có phải hay không chính là thích vi phu?" Lục Quân Tắc hỏi.
Quả nhiên là trong bụng mẹ anh ra ngoài, phương thức suy nghĩ cũng giống nhau.
Doãn Thiên Lương chậm rãi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng không phải có ý đó. Nếu không, Quận vương, trước tiên anh hãy nghe tôi nói hết được không?"
Lục Quân Tắc gật đầu một cái, khoanh tay lại mà ngồi.
“Trên thực tế, Quận vương lấy tôi cũng bởi vì lời cha mẹ, tôi nhớ được, Thanh Uyển công chúa nói. Trước tôi đối với anh mà nói chính là em gái ngây ngô nhà bạn tốt mà thôi, chưa nói gì tới thích hay không. Đối với tôi mà nói cũng giống vậy, tôi trừ biết anh là Quận vương, ở ngoài là bạn tốt của ca ca tôi, tôi cũng không biết anh rốt cuộc là hạng người gì. Nhưng, nếu bị buộc ở chung một chỗ, lại cũng không phải ghét lẫn nhau, đoán chừng tương lai anh cũng sẽ không bỏ tôi, vậy chúng ta vẫn có thể hòa hợp, bằng phẳng sống qua cả đời." Doãn Thiên Lương nói tới chỗ này dừng lại một chút nhìn Lục Quân Tắc: “Những thứ này anh có thể hiểu được không?"
Lục Quân Tắc khẽ nhíu mày: “Nói điểm chính."
Tính khí lớn như vậy làm gì ... Nàng còn chưa nói hết đâu.
“Trọng điểm chính là, tôi lấy anh ... Cái gì kia ... Nhưng tôi biết, anh giống như ca ca tôi, giống như Thừa Dục ca ca, người có thân phận như vậy tương lai nhất định sẽ tam thê tứ thiếp, tôi sớm nói qua, tôi không phản đối anh tam thê tứ thiếp, cũng không phản đối được, nhưng con người của tôi có chút khác lạ, cho nên, tôi nghĩ chúng ta phải làm cái giao ước." Doãn Thiên Lương nói.
Chân mày Lục Quân Tắc buông lỏng ra chút: “Giao ước gì?"
“Không phải tôi vừa mới nói sao, tôi sẽ cùng anh làm cái gì kia, hơn nữa tôi cũng muốn sinh con trai để tương lại đảm bảo vị trí vợ cả, nhưng, nếu như có một ngày anh cưới vợ bé, như vậy thì từ đó về sau anh liền vĩnh viễn không được đụng một đầu ngón tay vào người tôi. Như thế nào? Không thiệt thòi đi." Doãn Thiên Lương nói.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn