Thứ Nữ Song Sinh
Quyển 1 - Chương 27: Dùng tin đồn chặn tin đồn
Đêm tối buông xuống, màn đêm như một tấm lưới khổng lồ bị quăng ra, che phủ lên toàn bộ mọi thứ. Trên trán Dịch Cẩn Ninh đầm đìa mồ hôi lạnh, nàng lăn qua lộn lại, mắt vẫn luôn nhắm không hề mở ra. Tiểu Đào lo lắng canh giữ bên giường, vừa giúp nàng lau mồ hôi vừa chờ nàng tỉnh lại. Chợt…
“A!" Dịch Cẩn Ninh soạt một tiếng ngồi bật dậy, nàng xoa mồ hôi trên trán, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, hỏi: “Bây giờ là lúc nào?"
“Giờ Tuất rồi tiểu thư!" Tiểu Đào đáp lại, lo lắng sờ trán nàng: “Tiểu thư gặp ác mộng à?"
Dịch Cẩn Ninh không đáp, đứng dậy tự rót cho mình ly trà, ngồi xuống ghế mềm từ từ uống trà. Nàng nhớ lại tất cả những chuyện nàng thấy trong mơ – hoá ra Dịch Cẩn An không phải thân tỷ tỷ của nàng, mà là bị thay thế bởi con gái của kẻ thù phụ thân.
Nàng ngạc nhiên, sao bản thân mình lại có một giấc mơ như vậy, nhất định là mình quá mức căm hận Dịch Cẩn An nên mới mơ thấy giấc mơ kỳ quái này. Dịch Cẩn Ninh im lặng cười cười, lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ngu ngốc này. Dáng vẻ nàng ta và mình giống nhau như đúc, sao có thể không phải thân tỷ tỷ? Nhất định là do thần kinh quá căng thẳng.
Nô Nhi từ ngoài đi vào, bưng tới một chén cháo bát bảo nóng hôi hổi. Nàng dùng thìa khuấy vài cái rồi đưa tới trước mặt Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, người đã ngủ ba canh giờ rồi, đã qua thời gian dùng bữa tối. Hẳn người đã đói bụng rồi? Nhanh nào, trước ăn hết chén cháo này đã, đợi lát nữa Tiểu Xảo sẽ bưng thức ăn nóng lên."
Dịch Cẩn Ninh nhận lấy ăn vài thìa nhỏ rồi không ăn thêm chút nào nữa, nàng đặt chén lên bàn: “Nô Nhi, đừng làm phiền phòng bếp, ta không đói."
Tiểu Đào cau mày, bưng chén cháo mới ăn được một nửa lên: “Tiểu thư, đã một ngày rồi người chưa ăn gì. Bây giờ mới ăn có chút cháo, như vậy sao được!"
“Ta thực sự không đói!" Dịch Cẩn Ninh cố gắng đảy chén cháo kia ra, Tiểu Đào cầm không chắc chắn. Xoảng một tiếng, chén cháo trắng sứ thanh hoa rơi xuống nền đất, từng hạt cháo rải rác trên mặt đất cùng mảnh chén vỡ, tựa như một đoá mẫu đơn nở nộ.
Đúng lúc này, Mạc Liễm Sâm nhảy từ ngoài cửa sổ vào, vẫn là một thân áo đen. Trừ ngày gặp hắn trên tàng cây kia, nàng chưa từng thấy hắn mặc y phục có màu sắc nào khác. Chỉ thấy hắn nhíu mày, vừa tới đã đi vào phòng ngủ của Dịch Cẩn Ninh, bước đến bên giường, nằm xuống.
Nha hoàn của nàng hai mặt nhìn nhau, người này thật sự là… quá vô lễ! Vào khuê phòng của tiểu thư thì cũng thôi đi, đằng này lại còn vào phòng ngủ.
Tiểu Đào nổi giận đùng đùng chạy tới lôi kéo hắn: “Này, sư phụ, đây là giường tiểu thư."
Dịch Cẩn Ninh cười bước vào, ngồi bên mép giường nhìn hắn nói: “Ngươi thích ngủ nơi này thì cứ ngủ đi, Tiểu Đào, chúng ta thu dọn một chút rồi đến phòng khách."
Mạc Liễm Sâm ngồi phắt dậy, muốn kéo tay nàng lại bị nàng nhanh chóng né ra. Hắn bĩu môi: “Đã lâu rồi ta không tới, nàng không nhớ ta sao?"
“Không nghiêm túc! Nói đi, ngươi đến đây làm gì?" Dịch Cẩn Ninh tin tưởng, mỗi lần đều là có chuyện hắn mới đến, đoán chừng lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, Mạc Liễm Sâm cười hì hì tự rót cho mình ly trà, vừa định uống thì bị Dịch Cẩn Ninh ngăn cản: “Ta vừa uống ly trà đó!"
“Chẳng sao, ta thích!" Mạc Liễm Sâm nói xong còn cố ý liếm quanh miệng chén một vòng, ánh mắt không ngừng liếc về phía Dịch Cẩn Ninh đã sớm mặt đỏ tai hồng.
Mạc Liễm Sâm không trêu ghẹo nàng lâu lắm, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, nói một câu “uống ngon" xong không hề nói gì để kích thích nàng nữa.
“Được rồi, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với nàng!" Mạc Liễm Sâm đến gần nàng, Dịch Cẩn Ninh lại đi vòng qua bên kia bàn.
“Nói đi, có chuyện gì?"
Người này ban ngày thì không thấy hắn xuất hiện, ngược lại lúc nửa đêm thì tới nhiều lần. Nàng và hắn không tính là quá thân quen, chỉ là được hắn giúp đỡ nhiều lần. Cũng không biết rốt cuộc thân phận hắn là gì, tiếp cận mình với mục đích gì. Nghĩ đi nghĩ lại, Dịch Cẩn Ninh bỗng nhớ đến lời nói của hắn hôm tham gia thưởng hà yến. Bất chợt gương mặt nàng ửng đỏ, bắt gặp đôi mắt đào hoa của hắn liếc tới, nàng lập tức cúi đầu.
Mạc Liễm Sâm cười cười: “Có muốn biết là ai tung tin đồn bôi nhọ tỷ muội nàng không? Muốn biết rốt cuộc là ai giết Văn Dao không? Muốn biết tên hắc y nhân kia vì sao đối xử với Trịnh nhị công tử như vậy không?"
Dịch Cẩn Ninh nhích tới gần hắn một chút, hỏi: “Làm sao ngươi biết được?"
Kỳ thực nàng tin tưởng vào hắn, mạc danh kỳ diệu* tin tưởng hắn. Suy nghĩ một lúc, nàng vòng qua bàn, ngồi cùng một bên với hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn biết rốt cuộc ngươi là người phương nào? Có mục đích gì với ta hay nói đúng ra ngươi có ý đồ gì với Tướng phủ?" (Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được)
“Nếu ta nói mục đích của ta là nàng tin tưởng ta, sau đó lừa nàng về làm vợ, nàng tin không?" Đột nhiên Mạc Liễm Sâm thu lại nét cười, ngữ điệu nghiêm túc. Đôi mày kiếm đẹp mắt hơi nhếch lên, trong nháy mắt đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Dịch Cẩn Ninh chăm chú.
“Được rồi, ta muốn biết ba vấn đề ngươi vừa nói." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Cẩn Ninh đỏ lên lần nữa, cả khuôn mặt gần như chôn xuống đất đến nơi rồi.
Mạc Liễm Sâm cười thần bí, lộ ra hai hàm răng trắng, suýt nữa làm mù mắt Tiểu Đào.
“Bội nhọ tỷ muội nàng chính là tỷ tỷ song sinh của nàng, người giết Văn Dao là hắc y nhân, nàng ta đối xử như vậy với Trịnh Diệu là bởi vì nàng ta từng bị một kẻ bạc tình làm tổn thương."
Hắn trả lời một mạch ba vấn đề vừa nhắc tới lúc trước, thấy Dịch Cẩn Ninh mấp máy môi liền biết nàng muốn nói gì. Hắn bèn nói tiếp: “Về phần tỷ tỷ nàng và hắc y nhân kia có quan hệ gì, trước mắt ta vẫn đang điều tra!"
Văn Dao chết oan chết uổng, thì ra người sau lưng giật dây là tỷ tỷ. Vì sao tỷ tỷ phải tự bôi nhọ mình, rốt cuộc vì sao hắc y nhân kia phải giúp tỷ tỷ? Đầu Dịch Cẩn Ninh lại mơ hồ đau đớn, Tiểu Đào vừa thấy lấp tức chạy đến xoa bóp giúp nàng.
“Hiện tại việc khẩn yếu nhất là ngăn lại lời đồn, đừng để lời đồn tiếp tục lan rộng. Bằng không, đừng nói đến nàng, ngay cả Tướng phủ cũng sẽ gặp họa theo, hậu quả khó mà lường được!" Còn một câu nữa hắn không nói ra, đó là ngay cả hôn sự của hắn cũng bị lời đồn chết tiệt này trì hoãn, nếu không hắn lại có thể vội vã đến mức phải dùng quân cảnh vệ đi điều tra chuyện này ư?
Hít sâu một hơi, Dịch Cẩn Ninh nằm nghiêng trên tràng kỷ, mặc Tiểu Đào xoa bóp giúp nàng. Đối với nàng, tin tức này thực sự quá kinh hãi. Vậy mà tỷ tỷ lại tự bôi nhọ mình, vậy mà nàng còn cho rằng đây là ý đồ của Dịch Cẩn Dung.
Nàng khép nửa mắt: “Ngươi nói xem, chúng ta nên dùng biện pháp gì để ngăn chặn lời đồn khuếch tán? Một cô nương nơi khuê phòng như ta không thể nào ra mặt giải thích chuyện này. Huống hồ phụ thân ta đã thử qua, hoàn toàn không có tác dụng."
“Dùng tin đồn chặn tin đồn." Trên khuôn mặt Mạc Liễm Sâm tràn đầy ý cười, vẻ mặt thần bí: “Đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với những loại tin đồn này."
Biện pháp tốt nhất đối phó với lời đồn? Lẽ nào Mạc Liễm Sâm cũng từng bị lời đồn làm hại sâu sắc?
“Vậy nên làm như thế nào?"
“Những loại tin đồn như này, chỉ cần có một người truyền người thứ hai sẽ truyền theo, không phải nàng vừa mới thu một tiểu khất cái làm nha hoàn thiếp thân sao? Những tên khất cái là bằng hữu trước kia của nàng ta sẽ giúp được việc!" Mạc Liễm Sâm nghiêng đầu nhìn Nô Nhi đứng ở cửa. Nô Nhi là người lanh lợi cơ trí, ánh mắt nàng phát sáng.
“Tiểu thư, biện pháp này không tệ! Tuy rằng những người bạn trước kia của em không thể vì giúp đỡ em mà bất chấp mạng sống, nhưng truyền đi một vài lời đồn thì vẫn rất vui lòng. Ngày mai em sẽ đi thử!" Vẻ mặt Nô Nhi hưng phấn chạy tới.
Biện pháp này không tệ, nhưng cái chính là lời đồn nào mới có thể càng khiến cho người ta tin tưởng đây? Dịch Cẩn Ninh nhíu mày mím chặt môi, hồi lâu sau hàm răng bên trên cắn môi dưới một cái. Tiểu Đào nhìn mà lòng đau như cắt.
Mạc Liễm Sâm nhìn dáng vẻ vừa rối rắm lại đáng yêu của Dịch Cẩn Ninh không ngừng nhắc nhở: “Đừng cắn môi, Văn Dao đã chết…"
Đúng rồi, Văn Dao đã chết, là một lời đồn không tệ. Chỉ cần không có người biết chân tướng, mặc sức làm như nào cũng sẽ không có người hoài nghi, thậm chí có khi còn mãnh liệt hơn cả chuyện tỷ muội các nàng là con gái của kỹ nữ ấy chứ. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập gợn sóng: “Được, biện pháp này không tồi!"
“Tiểu thư, ngày mai em lập tức loan tin đồn, tức chết vị tỷ tỷ không biết xấu hổ kia đi. Ha ha…"
Tính tình Nô Nhi thẳng thắn làm cho một phòng đầy người đều cười rộ lên.
Ngày mai, sẽ là một bắt đầu mới.
“A!" Dịch Cẩn Ninh soạt một tiếng ngồi bật dậy, nàng xoa mồ hôi trên trán, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, hỏi: “Bây giờ là lúc nào?"
“Giờ Tuất rồi tiểu thư!" Tiểu Đào đáp lại, lo lắng sờ trán nàng: “Tiểu thư gặp ác mộng à?"
Dịch Cẩn Ninh không đáp, đứng dậy tự rót cho mình ly trà, ngồi xuống ghế mềm từ từ uống trà. Nàng nhớ lại tất cả những chuyện nàng thấy trong mơ – hoá ra Dịch Cẩn An không phải thân tỷ tỷ của nàng, mà là bị thay thế bởi con gái của kẻ thù phụ thân.
Nàng ngạc nhiên, sao bản thân mình lại có một giấc mơ như vậy, nhất định là mình quá mức căm hận Dịch Cẩn An nên mới mơ thấy giấc mơ kỳ quái này. Dịch Cẩn Ninh im lặng cười cười, lắc đầu phủ nhận ý nghĩ ngu ngốc này. Dáng vẻ nàng ta và mình giống nhau như đúc, sao có thể không phải thân tỷ tỷ? Nhất định là do thần kinh quá căng thẳng.
Nô Nhi từ ngoài đi vào, bưng tới một chén cháo bát bảo nóng hôi hổi. Nàng dùng thìa khuấy vài cái rồi đưa tới trước mặt Dịch Cẩn Ninh: “Tiểu thư, người đã ngủ ba canh giờ rồi, đã qua thời gian dùng bữa tối. Hẳn người đã đói bụng rồi? Nhanh nào, trước ăn hết chén cháo này đã, đợi lát nữa Tiểu Xảo sẽ bưng thức ăn nóng lên."
Dịch Cẩn Ninh nhận lấy ăn vài thìa nhỏ rồi không ăn thêm chút nào nữa, nàng đặt chén lên bàn: “Nô Nhi, đừng làm phiền phòng bếp, ta không đói."
Tiểu Đào cau mày, bưng chén cháo mới ăn được một nửa lên: “Tiểu thư, đã một ngày rồi người chưa ăn gì. Bây giờ mới ăn có chút cháo, như vậy sao được!"
“Ta thực sự không đói!" Dịch Cẩn Ninh cố gắng đảy chén cháo kia ra, Tiểu Đào cầm không chắc chắn. Xoảng một tiếng, chén cháo trắng sứ thanh hoa rơi xuống nền đất, từng hạt cháo rải rác trên mặt đất cùng mảnh chén vỡ, tựa như một đoá mẫu đơn nở nộ.
Đúng lúc này, Mạc Liễm Sâm nhảy từ ngoài cửa sổ vào, vẫn là một thân áo đen. Trừ ngày gặp hắn trên tàng cây kia, nàng chưa từng thấy hắn mặc y phục có màu sắc nào khác. Chỉ thấy hắn nhíu mày, vừa tới đã đi vào phòng ngủ của Dịch Cẩn Ninh, bước đến bên giường, nằm xuống.
Nha hoàn của nàng hai mặt nhìn nhau, người này thật sự là… quá vô lễ! Vào khuê phòng của tiểu thư thì cũng thôi đi, đằng này lại còn vào phòng ngủ.
Tiểu Đào nổi giận đùng đùng chạy tới lôi kéo hắn: “Này, sư phụ, đây là giường tiểu thư."
Dịch Cẩn Ninh cười bước vào, ngồi bên mép giường nhìn hắn nói: “Ngươi thích ngủ nơi này thì cứ ngủ đi, Tiểu Đào, chúng ta thu dọn một chút rồi đến phòng khách."
Mạc Liễm Sâm ngồi phắt dậy, muốn kéo tay nàng lại bị nàng nhanh chóng né ra. Hắn bĩu môi: “Đã lâu rồi ta không tới, nàng không nhớ ta sao?"
“Không nghiêm túc! Nói đi, ngươi đến đây làm gì?" Dịch Cẩn Ninh tin tưởng, mỗi lần đều là có chuyện hắn mới đến, đoán chừng lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, Mạc Liễm Sâm cười hì hì tự rót cho mình ly trà, vừa định uống thì bị Dịch Cẩn Ninh ngăn cản: “Ta vừa uống ly trà đó!"
“Chẳng sao, ta thích!" Mạc Liễm Sâm nói xong còn cố ý liếm quanh miệng chén một vòng, ánh mắt không ngừng liếc về phía Dịch Cẩn Ninh đã sớm mặt đỏ tai hồng.
Mạc Liễm Sâm không trêu ghẹo nàng lâu lắm, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, nói một câu “uống ngon" xong không hề nói gì để kích thích nàng nữa.
“Được rồi, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với nàng!" Mạc Liễm Sâm đến gần nàng, Dịch Cẩn Ninh lại đi vòng qua bên kia bàn.
“Nói đi, có chuyện gì?"
Người này ban ngày thì không thấy hắn xuất hiện, ngược lại lúc nửa đêm thì tới nhiều lần. Nàng và hắn không tính là quá thân quen, chỉ là được hắn giúp đỡ nhiều lần. Cũng không biết rốt cuộc thân phận hắn là gì, tiếp cận mình với mục đích gì. Nghĩ đi nghĩ lại, Dịch Cẩn Ninh bỗng nhớ đến lời nói của hắn hôm tham gia thưởng hà yến. Bất chợt gương mặt nàng ửng đỏ, bắt gặp đôi mắt đào hoa của hắn liếc tới, nàng lập tức cúi đầu.
Mạc Liễm Sâm cười cười: “Có muốn biết là ai tung tin đồn bôi nhọ tỷ muội nàng không? Muốn biết rốt cuộc là ai giết Văn Dao không? Muốn biết tên hắc y nhân kia vì sao đối xử với Trịnh nhị công tử như vậy không?"
Dịch Cẩn Ninh nhích tới gần hắn một chút, hỏi: “Làm sao ngươi biết được?"
Kỳ thực nàng tin tưởng vào hắn, mạc danh kỳ diệu* tin tưởng hắn. Suy nghĩ một lúc, nàng vòng qua bàn, ngồi cùng một bên với hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn biết rốt cuộc ngươi là người phương nào? Có mục đích gì với ta hay nói đúng ra ngươi có ý đồ gì với Tướng phủ?" (Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được)
“Nếu ta nói mục đích của ta là nàng tin tưởng ta, sau đó lừa nàng về làm vợ, nàng tin không?" Đột nhiên Mạc Liễm Sâm thu lại nét cười, ngữ điệu nghiêm túc. Đôi mày kiếm đẹp mắt hơi nhếch lên, trong nháy mắt đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Dịch Cẩn Ninh chăm chú.
“Được rồi, ta muốn biết ba vấn đề ngươi vừa nói." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Cẩn Ninh đỏ lên lần nữa, cả khuôn mặt gần như chôn xuống đất đến nơi rồi.
Mạc Liễm Sâm cười thần bí, lộ ra hai hàm răng trắng, suýt nữa làm mù mắt Tiểu Đào.
“Bội nhọ tỷ muội nàng chính là tỷ tỷ song sinh của nàng, người giết Văn Dao là hắc y nhân, nàng ta đối xử như vậy với Trịnh Diệu là bởi vì nàng ta từng bị một kẻ bạc tình làm tổn thương."
Hắn trả lời một mạch ba vấn đề vừa nhắc tới lúc trước, thấy Dịch Cẩn Ninh mấp máy môi liền biết nàng muốn nói gì. Hắn bèn nói tiếp: “Về phần tỷ tỷ nàng và hắc y nhân kia có quan hệ gì, trước mắt ta vẫn đang điều tra!"
Văn Dao chết oan chết uổng, thì ra người sau lưng giật dây là tỷ tỷ. Vì sao tỷ tỷ phải tự bôi nhọ mình, rốt cuộc vì sao hắc y nhân kia phải giúp tỷ tỷ? Đầu Dịch Cẩn Ninh lại mơ hồ đau đớn, Tiểu Đào vừa thấy lấp tức chạy đến xoa bóp giúp nàng.
“Hiện tại việc khẩn yếu nhất là ngăn lại lời đồn, đừng để lời đồn tiếp tục lan rộng. Bằng không, đừng nói đến nàng, ngay cả Tướng phủ cũng sẽ gặp họa theo, hậu quả khó mà lường được!" Còn một câu nữa hắn không nói ra, đó là ngay cả hôn sự của hắn cũng bị lời đồn chết tiệt này trì hoãn, nếu không hắn lại có thể vội vã đến mức phải dùng quân cảnh vệ đi điều tra chuyện này ư?
Hít sâu một hơi, Dịch Cẩn Ninh nằm nghiêng trên tràng kỷ, mặc Tiểu Đào xoa bóp giúp nàng. Đối với nàng, tin tức này thực sự quá kinh hãi. Vậy mà tỷ tỷ lại tự bôi nhọ mình, vậy mà nàng còn cho rằng đây là ý đồ của Dịch Cẩn Dung.
Nàng khép nửa mắt: “Ngươi nói xem, chúng ta nên dùng biện pháp gì để ngăn chặn lời đồn khuếch tán? Một cô nương nơi khuê phòng như ta không thể nào ra mặt giải thích chuyện này. Huống hồ phụ thân ta đã thử qua, hoàn toàn không có tác dụng."
“Dùng tin đồn chặn tin đồn." Trên khuôn mặt Mạc Liễm Sâm tràn đầy ý cười, vẻ mặt thần bí: “Đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với những loại tin đồn này."
Biện pháp tốt nhất đối phó với lời đồn? Lẽ nào Mạc Liễm Sâm cũng từng bị lời đồn làm hại sâu sắc?
“Vậy nên làm như thế nào?"
“Những loại tin đồn như này, chỉ cần có một người truyền người thứ hai sẽ truyền theo, không phải nàng vừa mới thu một tiểu khất cái làm nha hoàn thiếp thân sao? Những tên khất cái là bằng hữu trước kia của nàng ta sẽ giúp được việc!" Mạc Liễm Sâm nghiêng đầu nhìn Nô Nhi đứng ở cửa. Nô Nhi là người lanh lợi cơ trí, ánh mắt nàng phát sáng.
“Tiểu thư, biện pháp này không tệ! Tuy rằng những người bạn trước kia của em không thể vì giúp đỡ em mà bất chấp mạng sống, nhưng truyền đi một vài lời đồn thì vẫn rất vui lòng. Ngày mai em sẽ đi thử!" Vẻ mặt Nô Nhi hưng phấn chạy tới.
Biện pháp này không tệ, nhưng cái chính là lời đồn nào mới có thể càng khiến cho người ta tin tưởng đây? Dịch Cẩn Ninh nhíu mày mím chặt môi, hồi lâu sau hàm răng bên trên cắn môi dưới một cái. Tiểu Đào nhìn mà lòng đau như cắt.
Mạc Liễm Sâm nhìn dáng vẻ vừa rối rắm lại đáng yêu của Dịch Cẩn Ninh không ngừng nhắc nhở: “Đừng cắn môi, Văn Dao đã chết…"
Đúng rồi, Văn Dao đã chết, là một lời đồn không tệ. Chỉ cần không có người biết chân tướng, mặc sức làm như nào cũng sẽ không có người hoài nghi, thậm chí có khi còn mãnh liệt hơn cả chuyện tỷ muội các nàng là con gái của kỹ nữ ấy chứ. Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập gợn sóng: “Được, biện pháp này không tồi!"
“Tiểu thư, ngày mai em lập tức loan tin đồn, tức chết vị tỷ tỷ không biết xấu hổ kia đi. Ha ha…"
Tính tình Nô Nhi thẳng thắn làm cho một phòng đầy người đều cười rộ lên.
Ngày mai, sẽ là một bắt đầu mới.
Tác giả :
Nguyệt Quân Hề