Thứ Nữ Công Lược
Chương 75: Tháng tư (Hạ)
Ngũ Nương nghe vẻ mặt đỏ bừng:" Ngươi chỉ biết chơi!"
Thất Nương hì hì cười.
Nói nói cười cười, Thập Nhất Nương đã đem váy sửa lại tốt.
" Ngươi thử xem. "
Thất Nương nhảy dựng lên, nha hoàn bên người nàng Mộc Phù bước lên phía trước hầu hạ nàng mặc thử.
“Rất tốt, rất tốt!" Nàng cười tủm tỉm nhìn vạt váy của mình “Thêm biên váy này, quả nhiên là nhìn đẹp hơn rất nhiều."
Váy Thập Nhất Nương nàng mặc có hơi dài, Thập Nhất Nương dùng kéo cắt đi bốn tấc, tìm một mảnh vải tiệp màu đồng chất vải với hoa bối tử Thất Nương mặc làm biên viền dưới chân váy.
" Ở trên đường bị trì hoãn ba ngày, tất cả xiêm y mang đi đều thay ra." Nàng một lần nữa lên kháng," Tắm rửa một cái, đổi xiêm y sạch sẽ, thật sự là thoải mái a!"
Thập Nhất Nương thấy nàng vừa lòng, liền cười thu đồ thêu thùa may vá lại.
Có tiểu nha hoàn tiến vào báo cho biết:" Đồ ăn của Thất tiểu thư bày chỗ nào ạ?"
Thất Nương cười nói:" Liền bày nơi này đi!"
Mấy người Đông Thanh tiến lên dọn sạch bàn trên kháng, các tiểu nha hoàn liền đem đồ ăn bưng lên.
Ăn cơm xong, ba người tỉ muội vây quanh bàn kháng uống trà.
Thất Nương kể chuyện tình cảnh khi nàng đi hội chùa:"…… Thổi phù một hơi lên, cây đuốc trên tay liền cháy rực lên…… Còn phồng má đem cây đuốc nhét vào miệng……" Khẩu khí không biết có bao nhiêu kinh ngạc.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương nghe nàng kể chuyện nửa ngày, đến lúc Nhị thái thái phải đi về, liền sai người đến kêu Thất Nương, Thất Nương lại muốn ở lại qua đêm cùng Thập Nhất Nương:"…… Vừa lúc tiễn Ngũ tỷ."
Nhị thái thái nghe xong tự mình đến xem.
Thấy chỗ Thập Nhất Nương nơi này bố trí sạch sẽ nhã nhặn, các nha hoàn cũng đều nhẹ chân nhẹ tay nhìn thực quy củ, nên để lại Dụ mama hầu hạ bên người chiếu cố Thất Nương, lúc này mới cùng con gái con dâu con rể trở về ngõ Lão Quân Đường.
Thất Nương giống như con ngựa cởi bỏ dây cương, cao hứng vô cùng.
Vừa lúc Đại phu nhân, trở về, Thất Nương liền ầm ĩm muốn đi hỏi Đại phu nhân, chuyện trải giường.
Thập Nhất Nương xem nàng tinh lực tràn đầy vô cùng, cười bồi nàng đi chỗ Đại phu nhân nơi đó.
Ra cửa, trên đường lúc đi ngang qua chính viện, vừa vặn nhìn thấy Đại phu nhân, nói là đi chỗ đại thái thái để kể lại chuyện này, Thất Nương liền lôi kéo Thập Nhất Nương đi nghe.
“…… Thân gia mẫu lẫn thân gia công (cha mẹ thông gia) đều không có đến, nói là trong nhà đang bận rộn cho vụ xuân, không thể tới. Đến đây là một ông chú trong tộc, mang theo một vị anh em họ. Hai người ăn mặc cũng coi như có thể diện, nhưng hành động cử chỉ không khỏi có chút câu nệ, có thể thấy, không phải là người thường thấy những người giàu có, có thể diện. Mặt khác còn có vị thẩm thẩm, nói chuyện cũng khôn khéo, chỉ là ra tay không rộng rãi."
Đại thái thái hơi gật đầu:" Cũng tốt, miễn cho gả qua đó không trấn chỉnh được."
Cùng Đại phu nhân đi qua trải giường, Hàng mama liền cười nói:" Ngài không phát hiện, vị thẩm thẩm ấy thấy chúng ta mang đồ cưới sang đó, mắt đều sáng. Ta cố ý phân phó mama gác đêm phải cẩn thận, đừng để thiếu cái gì."
" Hắc!" Đại thái thái thực vừa lòng, nói với Hàng mama:" Đi nghỉ ngơi đi!"
Hàng mama trả lời mà đi.
Đại phu nhân, thấy Thất Nương nghe rất tập trung, liền che tay áo mà cười:" Thất muội còn muốn biết cái gì?"
Làm Thất Nương mặt đỏ rực, lôi kéo Thập Nhất Nương bỏ chạy.
Đại phu nhân, liền cười nói:" Thất muội tính tình thật sự là hoạt bát."
Đại thái thái cười nói:" Nhị thúc cùng Nhị đệ muội xem nàng như phúc tinh, không khỏi nuông chiều quá."
Thất Nương lôi kéo Thập Nhất Nương chạy một hơi đến hậu viện mới nghỉ chân, Thập Nhất Nương thở phì phò:" Quả nhiên là có tật giật mình, cho nên mới chạy như vậy!"
“Ngươi có ý gì!" Thất Nương nghe gọi, hai gò má hồng hồng, cười khẽ rất là đáng yêu.
Thập Nhất Nương che tay áo mà cười.
“Quên đi, không nói với ngươi." Thất Nương có chút lảnh tránh nàng nói," Chúng ta đi xem Thập muội đi! Cả ngày hôm nay không có nhìn thấy nàng. Lần trước ta nghe nương nói, bệnh suyễn của nàng lại tái phát, ta viết thư cho nàng, nàng cũng không hồi âm. Vốn không định để ý nàng, nhưng nếu đã đến đây, vẫn là đi xem nàng đi!"
Đó là chuyện năm trước lúc mừng hết năm, đại thái thái bảo nàng cùng đi chùa đâng hương cho Nguyên Nương, nàng trước mặt toàn người trong phòng lạnh lùng nhìn đại thái thái:" Bệnh suyễn của ta tái phát."
Đại thái thái cái gì cũng không có nói, phái người thỉnh thầy thuốc xem bệnh cho nàng.
Đại lão gia nghe nói nàng bệnh, vội kêu thầy thuốc đến hỏi thăm, kết quả thầy thuốc rất kiêu ngạo nói:"…… Nhà các ngươi từ chỗ nào mời lang băm đến thế, vị tiểu thư này rõ ràng rất tốt, sao lại nói ba năm trước đây nhiễm lao suyễn." Đại lão gia tức giận đến phát run. Nếu không phải đại thái thái khuyên, Đại lão gia đã sớm đem Thập Nương vứt đến chùa cho nàng tự sinh tự diệt.
Lúc ấy Thập Nhất Nương không khỏi nghĩ, nói không chừng đem Thập Nương vứt đến chùa, nàng còn có một con đường sống……
“Nàng khi đó không tốt, tinh thần bất mãn, chỉ sợ không có chú ý." Thập Nhất Nương cười giải thích giúp Thập Nương.
Thất Nương liền cười cười, nắm quai hàm Thập Nhất Nương:" Ngươi a, liền cho nàng cảnh thanh bình giả tạo đi!"
Thập Nhất Nương cười cười, cùng Thất Nương đi chỗ Thập Nương.
Ngân Bình ngăn đón các nàng ở ngoài nội thất: " Tiểu thư đã đi nghỉ!" Trên mặt lại lộ ra thần sắc cầu xin.
Thất Nương nhìn thấy thở dài, cười nói:" Vậy ngươi nói một tiếng cùng Thập muội, nói chúng ta có đến thăm nàng."
Ngân Bình vẻ mặt cảm kích:" Ta nhất định nói tiểu thư nhà chúng ta biết." Sau đó tự mình tiễn hai người ra cửa.
Thất Nương quay lại nhìn cửa lớn, nhỏ giọng hỏi Thập Nhất Nương:" Nàng không phải là có chuyện gì đi?"
Thập Nhất Nương cười khổ.
Nói thật sự, nàng cũng cảm thấy hiện tại Thập Nương thật giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y– biết ngày tháng của mình không còn nhiều lắm, bình thường đều sẽ làm một ít việc mà bản mình muốn làm nhất nhưng lại vẫn không có dũng khí hoặc là cơ hội đi làm. Cho nên nàng so với lúc ở Dư Hàng càng tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì, mang theo tinh thần đập nồi dìm thuyền, không, hoặc là tùy hứng, muốn khiêu khích tính kiên nhẫn của đại thái thái, khiến cho đại thái thái cũng cảm thụ một chút ngựng khó chịu mà vài năm qua bản thân mình đã chịu!
Lại không biết, trong mắt người bên ngoài, nàng chính là một con bướm bay bổ nhào vào trong lửa……
Nàng không khỏi nhớ tới Tứ di nương.
Thập Nương rốt cuộc có biết mẹ đẻ của mình đã chết không?
Gần một năm, đại di nương cùng Nhị di nương một chút tin tức cũng không có.
Liền giống như một câu đố ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đoán không ra đáp án, hiểu rõ đáp án kia rõ ràng ở ngay tại trước mắt, nhưng ai cũng không đi hỏi, sau đó xem như nó không tồn tại dùng đường vòng mà đi, cố tình biến việc này quỷ dị!
Nàng đang suy nghĩ, thì có người cười nói:" Thất tiểu thư vừa trở về a? Ngũ tiểu thư chúng ta thỉnh hai vị đi uống trà!"
Nàng ngẩng đầu, thấy Tử Vi cười sáng lạng đứng ở trên bậc thang.
Thất Nương liền thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương:" Còn có ai đi theo gả qua?"
“Tất cả bình thường hầu hạ đều cùng đi qua." Thập Nhất Nương cười nói," Thêm hai phòng thị tì."
Thất Nương gật đầu, cùng Thập Nhất Nương đi Ngũ Nương nơi đó.
Ngũ Nương lấy trà hảo hạng Tây hồ long tỉnh chiêu đãi các nàng.
Thất Nương liền trêu ghẹo:" Là muốn biết Đại phu nhân, nói cái gì đi?"
Ngũ Nương mạnh mẽ trấn định:" Có cái gì hay mà hỏi!"
" Đúng vậy!" Thất Nương cười nói," Ngày mai gả qua nên cái gì đều biết!"
" Quỷ bỡn cợn," Ngũ Nương sẳng giọng," Thì ngươi biết nhiều!"
Thất Nương cười to, vẫn đem lời Đại phu nhân nói nói lại cho Ngũ Nương.
Ngũ Nương nghe có chút đăm chiêu.
Thất Nương nhân cơ hội cáo từ:" Ngũ tỷ sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm chải đầu."
Ngũ Nương cho Tử Vi tiễn các nàng ra cửa.
Hai người vào nhà, nha hoàn vội mang nước hầu hạ các nàng rửa ráy.
Thất Nương với Thập Nhất Nương cùng nhau rửa chân.
“Của ai nấy rửa." Thập Nhất Nương trực tiếp cự tuyệt.
“Cùng nhau!" Thất Nương thực chấp nhất.
Thập Nhất Nương " Ba" đóng cửa tịnh thất, Thất Nương tức giận đến độ dậm chân. Thập Nhất Nương liền cách cánh cửa cười ha hả.
Tắm rửa xong, Thất Nương ngủ cùng với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương tuy cảm thấy không quen, nhưng nghĩ chắc giường đủ lớn, nên sai người lấy thêm chăn niệm.
Thất Nương lại không chịu:" Ngươi sao lại như vậy? Bình thường ta đối với ngươi tốt lắm a!"
Thập Nhất Nương cười rộ lên:" Ngươi không phải muốn nói chuyện cùng ta a, ta nghe đây!" Nói xong, nằm đi xuống trước.
“Ngươi bắt nạt kẻ yếu!" Thất Nương trừng mắt lên giường.
Thập Nhất Nương bậc cười.
Thất Nương liền đuổi hết hầu hạ trong phòng.
Đông Thanh không sao cả. Thập Nhất Nương thì đi nghỉ, chỉ cần ở đầu giường để ấm trà thùng trà là được, có hay không có người trực đêm, nàng bình thường không có để ý.
Nhưng Mộc Phù bất đồng. Nhị thái thái, lúc đi đã trịnh trọng giao cho nàng, nếu có cái chuyện gì xảy ra, nàng cũng gánh không nổi trọng trách này, không khỏi ở bên cạnh khổ sở khẩn cầu.
Thập Nhất Nương nghĩ ngày mai còn muốn dậy sớm, nên giảng hòa nói:" Nếu không, ngươi nằm ở Lâm Song đại kháng đi."
Mộc Phù còn do dự, thì Thất Nương đã nói:" Nếu không ngủ Lâm Song đại kháng, thì cùng Đông Thanh chen chúc đi."
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thất Nương quả nhiên là có chuyện nói với nàng.
Nàng miệng năm miệng mười nói đủ thứ vô dụng, thì thầm nói:"…… Ta đi hội chùa…… Gặp được một người……"
Câu mở đầu khiến cho Thập Nhất Nương hết hồn.
" Sau đó, hắn đến cầu thân……"
Thập Nhất Nương tốn rất nhiều khí lực mới áp chế được trái tim qua sóng to gió lớn: " Còn có loại chuyện này?" Nàng giả vờ kinh ngạc.
“Cho nên ta nghĩ cho ngươi biết a……" Vui mừng theo trong khóe mắt Thất Nương tràn ra," Ta ngay cả nương đều không có nói!"
Vậy vì cái gì lại nói với ta!
Vì là người biết giữ bí mật, cũng là chuyện làm người ta mệt chết đi!
Thập Nhất Nương không khỏi nói thầm trong lòng, lại lo lắng trong đó có cái gì kỳ quặc.
Nàng nhỏ giọng hỏi Thất Nương:" Vậy Nhị thẩm có đáp ứng không?"
Thất Nương bất đồng với nàng, hôn sự Thất Nương, Nhị thái thái khẳng định rất là thận trọng.
“Ân!" Thất Nương gật đầu," Ta nghe Dụ mama nói, trở về sẽ đưa lễ rạm ngõ." Nàng cười ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
" Hắn kêu Chu An Bình, người huyện Cao Thanh Sơn Đông, năm nay hai mươi hai tuổi, phụ thân chết sớm, mười lăm tuổi liền nhận chức tập vệ chỉ huy thiêm. Ta nghe có người kêu hắn là tiết ấp quân……" Nói xong, nàng cười khanh khách," Trước kia, đất phong của mạnh thường là tiết ấp, chẳng lẽ hắn cũng được phong mạnh thường quân sao? Thật sự là người rất tốt để đùa……"
" Ngươi làm sao biết có người kêu Chu An Bình là ‘tiết ấp quân’?" Thập Nhất Nương cố gắng làm cho giọng của mình nghe nhu hòa một ít.
" Ta ở trong hội chùa nghe được!" Thất Nương đem đầu tựa lên vai Thập Nhất Nương," Có người kêu to ‘hóa ra là tiết ấp quân Cao Thanh’, ta lúc ấy liền cảm thấy hiếu kì, liếc mắt nhìn một cái…… Ai biết không bao lâu sau, có người đến trong nhà cầu hôn, nói là người Cao Thanh, thái độ làm người hào sảng, bị người kêu ‘tiết ấp quân’. Thập nhất muội, ngươi nói, đây là duyên phận phải không?" Nàng thanh âm mềm nhẹ, mang theo vô vàn khát khao," Ta lần đầu tiên đi hội chùa……"
Thập Nhất Nương thực ngoài ý muốn.
Nếu là thật, thì thật đúng là duyên phận……
Suy nghĩ hiện lên trong đầu, nàng đột nhiên thấy bản thân mình có suy nghĩa quá đa nghi, nên cảm giác có một tia tự biết xấu hổ.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì đã không có nhiệt huyết tuôn trào của tuổi trẻ, cho nên xem cái gì ánh mắt cũng đều trở nên tràn ngập hoài nghi sao?
Nàng không khỏi cầm tay Thất Nương:" Thất tỷ, đây là duyên phận khó được!" Thanh âm cực kỳ chân thành.
Thất Nương nhỏ giọng cười rộ lên:" Ta đã biết, ngươi sẽ không cười ta!"
Tiếng cười vui vẻ rất cuốn hút người khác.
Thập Nhất Nương cũng cười lên.
" Uy, nếu chính là nhận thức một người, ngươi sẽ không như vậy đi?" Không biết vì cái gì, nàng nổi lên tâm tư trêu chọc," Có phải còn rất cao to anh tuấn, phong thần tuấn lãng…… hay không "
" Không có, không có." Thất Nương" Đằng" một chút ngồi dậy, liên tục phất tay," Không có loại chuyện này!"
" Thật sự không có?" Thập Nhất Nương cười giảo hoạt," Muốn ta hỏi Mộc Phù hay không!"
" Ai nha!" Thất Nương không thuận theo," Ngươi khi nào thì trở nên trêu chọc người khác như vậy?"
Thập Nhất Nương thấp giọng cười rộ lên.
Thất Nương cũng mân miệng cười, đáy mắt xẹt qua vài tia đắc ý, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói:" Là, là rất anh tuấn ……"
Thập Nhất Nương cười to.
Thất Nương hì hì cười.
Nói nói cười cười, Thập Nhất Nương đã đem váy sửa lại tốt.
" Ngươi thử xem. "
Thất Nương nhảy dựng lên, nha hoàn bên người nàng Mộc Phù bước lên phía trước hầu hạ nàng mặc thử.
“Rất tốt, rất tốt!" Nàng cười tủm tỉm nhìn vạt váy của mình “Thêm biên váy này, quả nhiên là nhìn đẹp hơn rất nhiều."
Váy Thập Nhất Nương nàng mặc có hơi dài, Thập Nhất Nương dùng kéo cắt đi bốn tấc, tìm một mảnh vải tiệp màu đồng chất vải với hoa bối tử Thất Nương mặc làm biên viền dưới chân váy.
" Ở trên đường bị trì hoãn ba ngày, tất cả xiêm y mang đi đều thay ra." Nàng một lần nữa lên kháng," Tắm rửa một cái, đổi xiêm y sạch sẽ, thật sự là thoải mái a!"
Thập Nhất Nương thấy nàng vừa lòng, liền cười thu đồ thêu thùa may vá lại.
Có tiểu nha hoàn tiến vào báo cho biết:" Đồ ăn của Thất tiểu thư bày chỗ nào ạ?"
Thất Nương cười nói:" Liền bày nơi này đi!"
Mấy người Đông Thanh tiến lên dọn sạch bàn trên kháng, các tiểu nha hoàn liền đem đồ ăn bưng lên.
Ăn cơm xong, ba người tỉ muội vây quanh bàn kháng uống trà.
Thất Nương kể chuyện tình cảnh khi nàng đi hội chùa:"…… Thổi phù một hơi lên, cây đuốc trên tay liền cháy rực lên…… Còn phồng má đem cây đuốc nhét vào miệng……" Khẩu khí không biết có bao nhiêu kinh ngạc.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương nghe nàng kể chuyện nửa ngày, đến lúc Nhị thái thái phải đi về, liền sai người đến kêu Thất Nương, Thất Nương lại muốn ở lại qua đêm cùng Thập Nhất Nương:"…… Vừa lúc tiễn Ngũ tỷ."
Nhị thái thái nghe xong tự mình đến xem.
Thấy chỗ Thập Nhất Nương nơi này bố trí sạch sẽ nhã nhặn, các nha hoàn cũng đều nhẹ chân nhẹ tay nhìn thực quy củ, nên để lại Dụ mama hầu hạ bên người chiếu cố Thất Nương, lúc này mới cùng con gái con dâu con rể trở về ngõ Lão Quân Đường.
Thất Nương giống như con ngựa cởi bỏ dây cương, cao hứng vô cùng.
Vừa lúc Đại phu nhân, trở về, Thất Nương liền ầm ĩm muốn đi hỏi Đại phu nhân, chuyện trải giường.
Thập Nhất Nương xem nàng tinh lực tràn đầy vô cùng, cười bồi nàng đi chỗ Đại phu nhân nơi đó.
Ra cửa, trên đường lúc đi ngang qua chính viện, vừa vặn nhìn thấy Đại phu nhân, nói là đi chỗ đại thái thái để kể lại chuyện này, Thất Nương liền lôi kéo Thập Nhất Nương đi nghe.
“…… Thân gia mẫu lẫn thân gia công (cha mẹ thông gia) đều không có đến, nói là trong nhà đang bận rộn cho vụ xuân, không thể tới. Đến đây là một ông chú trong tộc, mang theo một vị anh em họ. Hai người ăn mặc cũng coi như có thể diện, nhưng hành động cử chỉ không khỏi có chút câu nệ, có thể thấy, không phải là người thường thấy những người giàu có, có thể diện. Mặt khác còn có vị thẩm thẩm, nói chuyện cũng khôn khéo, chỉ là ra tay không rộng rãi."
Đại thái thái hơi gật đầu:" Cũng tốt, miễn cho gả qua đó không trấn chỉnh được."
Cùng Đại phu nhân đi qua trải giường, Hàng mama liền cười nói:" Ngài không phát hiện, vị thẩm thẩm ấy thấy chúng ta mang đồ cưới sang đó, mắt đều sáng. Ta cố ý phân phó mama gác đêm phải cẩn thận, đừng để thiếu cái gì."
" Hắc!" Đại thái thái thực vừa lòng, nói với Hàng mama:" Đi nghỉ ngơi đi!"
Hàng mama trả lời mà đi.
Đại phu nhân, thấy Thất Nương nghe rất tập trung, liền che tay áo mà cười:" Thất muội còn muốn biết cái gì?"
Làm Thất Nương mặt đỏ rực, lôi kéo Thập Nhất Nương bỏ chạy.
Đại phu nhân, liền cười nói:" Thất muội tính tình thật sự là hoạt bát."
Đại thái thái cười nói:" Nhị thúc cùng Nhị đệ muội xem nàng như phúc tinh, không khỏi nuông chiều quá."
Thất Nương lôi kéo Thập Nhất Nương chạy một hơi đến hậu viện mới nghỉ chân, Thập Nhất Nương thở phì phò:" Quả nhiên là có tật giật mình, cho nên mới chạy như vậy!"
“Ngươi có ý gì!" Thất Nương nghe gọi, hai gò má hồng hồng, cười khẽ rất là đáng yêu.
Thập Nhất Nương che tay áo mà cười.
“Quên đi, không nói với ngươi." Thất Nương có chút lảnh tránh nàng nói," Chúng ta đi xem Thập muội đi! Cả ngày hôm nay không có nhìn thấy nàng. Lần trước ta nghe nương nói, bệnh suyễn của nàng lại tái phát, ta viết thư cho nàng, nàng cũng không hồi âm. Vốn không định để ý nàng, nhưng nếu đã đến đây, vẫn là đi xem nàng đi!"
Đó là chuyện năm trước lúc mừng hết năm, đại thái thái bảo nàng cùng đi chùa đâng hương cho Nguyên Nương, nàng trước mặt toàn người trong phòng lạnh lùng nhìn đại thái thái:" Bệnh suyễn của ta tái phát."
Đại thái thái cái gì cũng không có nói, phái người thỉnh thầy thuốc xem bệnh cho nàng.
Đại lão gia nghe nói nàng bệnh, vội kêu thầy thuốc đến hỏi thăm, kết quả thầy thuốc rất kiêu ngạo nói:"…… Nhà các ngươi từ chỗ nào mời lang băm đến thế, vị tiểu thư này rõ ràng rất tốt, sao lại nói ba năm trước đây nhiễm lao suyễn." Đại lão gia tức giận đến phát run. Nếu không phải đại thái thái khuyên, Đại lão gia đã sớm đem Thập Nương vứt đến chùa cho nàng tự sinh tự diệt.
Lúc ấy Thập Nhất Nương không khỏi nghĩ, nói không chừng đem Thập Nương vứt đến chùa, nàng còn có một con đường sống……
“Nàng khi đó không tốt, tinh thần bất mãn, chỉ sợ không có chú ý." Thập Nhất Nương cười giải thích giúp Thập Nương.
Thất Nương liền cười cười, nắm quai hàm Thập Nhất Nương:" Ngươi a, liền cho nàng cảnh thanh bình giả tạo đi!"
Thập Nhất Nương cười cười, cùng Thất Nương đi chỗ Thập Nương.
Ngân Bình ngăn đón các nàng ở ngoài nội thất: " Tiểu thư đã đi nghỉ!" Trên mặt lại lộ ra thần sắc cầu xin.
Thất Nương nhìn thấy thở dài, cười nói:" Vậy ngươi nói một tiếng cùng Thập muội, nói chúng ta có đến thăm nàng."
Ngân Bình vẻ mặt cảm kích:" Ta nhất định nói tiểu thư nhà chúng ta biết." Sau đó tự mình tiễn hai người ra cửa.
Thất Nương quay lại nhìn cửa lớn, nhỏ giọng hỏi Thập Nhất Nương:" Nàng không phải là có chuyện gì đi?"
Thập Nhất Nương cười khổ.
Nói thật sự, nàng cũng cảm thấy hiện tại Thập Nương thật giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y– biết ngày tháng của mình không còn nhiều lắm, bình thường đều sẽ làm một ít việc mà bản mình muốn làm nhất nhưng lại vẫn không có dũng khí hoặc là cơ hội đi làm. Cho nên nàng so với lúc ở Dư Hàng càng tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì, mang theo tinh thần đập nồi dìm thuyền, không, hoặc là tùy hứng, muốn khiêu khích tính kiên nhẫn của đại thái thái, khiến cho đại thái thái cũng cảm thụ một chút ngựng khó chịu mà vài năm qua bản thân mình đã chịu!
Lại không biết, trong mắt người bên ngoài, nàng chính là một con bướm bay bổ nhào vào trong lửa……
Nàng không khỏi nhớ tới Tứ di nương.
Thập Nương rốt cuộc có biết mẹ đẻ của mình đã chết không?
Gần một năm, đại di nương cùng Nhị di nương một chút tin tức cũng không có.
Liền giống như một câu đố ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đoán không ra đáp án, hiểu rõ đáp án kia rõ ràng ở ngay tại trước mắt, nhưng ai cũng không đi hỏi, sau đó xem như nó không tồn tại dùng đường vòng mà đi, cố tình biến việc này quỷ dị!
Nàng đang suy nghĩ, thì có người cười nói:" Thất tiểu thư vừa trở về a? Ngũ tiểu thư chúng ta thỉnh hai vị đi uống trà!"
Nàng ngẩng đầu, thấy Tử Vi cười sáng lạng đứng ở trên bậc thang.
Thất Nương liền thấp giọng hỏi Thập Nhất Nương:" Còn có ai đi theo gả qua?"
“Tất cả bình thường hầu hạ đều cùng đi qua." Thập Nhất Nương cười nói," Thêm hai phòng thị tì."
Thất Nương gật đầu, cùng Thập Nhất Nương đi Ngũ Nương nơi đó.
Ngũ Nương lấy trà hảo hạng Tây hồ long tỉnh chiêu đãi các nàng.
Thất Nương liền trêu ghẹo:" Là muốn biết Đại phu nhân, nói cái gì đi?"
Ngũ Nương mạnh mẽ trấn định:" Có cái gì hay mà hỏi!"
" Đúng vậy!" Thất Nương cười nói," Ngày mai gả qua nên cái gì đều biết!"
" Quỷ bỡn cợn," Ngũ Nương sẳng giọng," Thì ngươi biết nhiều!"
Thất Nương cười to, vẫn đem lời Đại phu nhân nói nói lại cho Ngũ Nương.
Ngũ Nương nghe có chút đăm chiêu.
Thất Nương nhân cơ hội cáo từ:" Ngũ tỷ sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm chải đầu."
Ngũ Nương cho Tử Vi tiễn các nàng ra cửa.
Hai người vào nhà, nha hoàn vội mang nước hầu hạ các nàng rửa ráy.
Thất Nương với Thập Nhất Nương cùng nhau rửa chân.
“Của ai nấy rửa." Thập Nhất Nương trực tiếp cự tuyệt.
“Cùng nhau!" Thất Nương thực chấp nhất.
Thập Nhất Nương " Ba" đóng cửa tịnh thất, Thất Nương tức giận đến độ dậm chân. Thập Nhất Nương liền cách cánh cửa cười ha hả.
Tắm rửa xong, Thất Nương ngủ cùng với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương tuy cảm thấy không quen, nhưng nghĩ chắc giường đủ lớn, nên sai người lấy thêm chăn niệm.
Thất Nương lại không chịu:" Ngươi sao lại như vậy? Bình thường ta đối với ngươi tốt lắm a!"
Thập Nhất Nương cười rộ lên:" Ngươi không phải muốn nói chuyện cùng ta a, ta nghe đây!" Nói xong, nằm đi xuống trước.
“Ngươi bắt nạt kẻ yếu!" Thất Nương trừng mắt lên giường.
Thập Nhất Nương bậc cười.
Thất Nương liền đuổi hết hầu hạ trong phòng.
Đông Thanh không sao cả. Thập Nhất Nương thì đi nghỉ, chỉ cần ở đầu giường để ấm trà thùng trà là được, có hay không có người trực đêm, nàng bình thường không có để ý.
Nhưng Mộc Phù bất đồng. Nhị thái thái, lúc đi đã trịnh trọng giao cho nàng, nếu có cái chuyện gì xảy ra, nàng cũng gánh không nổi trọng trách này, không khỏi ở bên cạnh khổ sở khẩn cầu.
Thập Nhất Nương nghĩ ngày mai còn muốn dậy sớm, nên giảng hòa nói:" Nếu không, ngươi nằm ở Lâm Song đại kháng đi."
Mộc Phù còn do dự, thì Thất Nương đã nói:" Nếu không ngủ Lâm Song đại kháng, thì cùng Đông Thanh chen chúc đi."
Đáp án không cần nói cũng biết.
Thất Nương quả nhiên là có chuyện nói với nàng.
Nàng miệng năm miệng mười nói đủ thứ vô dụng, thì thầm nói:"…… Ta đi hội chùa…… Gặp được một người……"
Câu mở đầu khiến cho Thập Nhất Nương hết hồn.
" Sau đó, hắn đến cầu thân……"
Thập Nhất Nương tốn rất nhiều khí lực mới áp chế được trái tim qua sóng to gió lớn: " Còn có loại chuyện này?" Nàng giả vờ kinh ngạc.
“Cho nên ta nghĩ cho ngươi biết a……" Vui mừng theo trong khóe mắt Thất Nương tràn ra," Ta ngay cả nương đều không có nói!"
Vậy vì cái gì lại nói với ta!
Vì là người biết giữ bí mật, cũng là chuyện làm người ta mệt chết đi!
Thập Nhất Nương không khỏi nói thầm trong lòng, lại lo lắng trong đó có cái gì kỳ quặc.
Nàng nhỏ giọng hỏi Thất Nương:" Vậy Nhị thẩm có đáp ứng không?"
Thất Nương bất đồng với nàng, hôn sự Thất Nương, Nhị thái thái khẳng định rất là thận trọng.
“Ân!" Thất Nương gật đầu," Ta nghe Dụ mama nói, trở về sẽ đưa lễ rạm ngõ." Nàng cười ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
" Hắn kêu Chu An Bình, người huyện Cao Thanh Sơn Đông, năm nay hai mươi hai tuổi, phụ thân chết sớm, mười lăm tuổi liền nhận chức tập vệ chỉ huy thiêm. Ta nghe có người kêu hắn là tiết ấp quân……" Nói xong, nàng cười khanh khách," Trước kia, đất phong của mạnh thường là tiết ấp, chẳng lẽ hắn cũng được phong mạnh thường quân sao? Thật sự là người rất tốt để đùa……"
" Ngươi làm sao biết có người kêu Chu An Bình là ‘tiết ấp quân’?" Thập Nhất Nương cố gắng làm cho giọng của mình nghe nhu hòa một ít.
" Ta ở trong hội chùa nghe được!" Thất Nương đem đầu tựa lên vai Thập Nhất Nương," Có người kêu to ‘hóa ra là tiết ấp quân Cao Thanh’, ta lúc ấy liền cảm thấy hiếu kì, liếc mắt nhìn một cái…… Ai biết không bao lâu sau, có người đến trong nhà cầu hôn, nói là người Cao Thanh, thái độ làm người hào sảng, bị người kêu ‘tiết ấp quân’. Thập nhất muội, ngươi nói, đây là duyên phận phải không?" Nàng thanh âm mềm nhẹ, mang theo vô vàn khát khao," Ta lần đầu tiên đi hội chùa……"
Thập Nhất Nương thực ngoài ý muốn.
Nếu là thật, thì thật đúng là duyên phận……
Suy nghĩ hiện lên trong đầu, nàng đột nhiên thấy bản thân mình có suy nghĩa quá đa nghi, nên cảm giác có một tia tự biết xấu hổ.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì đã không có nhiệt huyết tuôn trào của tuổi trẻ, cho nên xem cái gì ánh mắt cũng đều trở nên tràn ngập hoài nghi sao?
Nàng không khỏi cầm tay Thất Nương:" Thất tỷ, đây là duyên phận khó được!" Thanh âm cực kỳ chân thành.
Thất Nương nhỏ giọng cười rộ lên:" Ta đã biết, ngươi sẽ không cười ta!"
Tiếng cười vui vẻ rất cuốn hút người khác.
Thập Nhất Nương cũng cười lên.
" Uy, nếu chính là nhận thức một người, ngươi sẽ không như vậy đi?" Không biết vì cái gì, nàng nổi lên tâm tư trêu chọc," Có phải còn rất cao to anh tuấn, phong thần tuấn lãng…… hay không "
" Không có, không có." Thất Nương" Đằng" một chút ngồi dậy, liên tục phất tay," Không có loại chuyện này!"
" Thật sự không có?" Thập Nhất Nương cười giảo hoạt," Muốn ta hỏi Mộc Phù hay không!"
" Ai nha!" Thất Nương không thuận theo," Ngươi khi nào thì trở nên trêu chọc người khác như vậy?"
Thập Nhất Nương thấp giọng cười rộ lên.
Thất Nương cũng mân miệng cười, đáy mắt xẹt qua vài tia đắc ý, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói:" Là, là rất anh tuấn ……"
Thập Nhất Nương cười to.
Tác giả :
Chi Chi