Thứ Nữ Công Lược
Chương 360: Hỉ phô(Hạ)
Edit: Trang Delfosse
Có oán qua không? Dường như cho tới bây giờ nàng không có thật sự nghĩ đến vấn đề này.
Thập Nhất Nương suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Không oán qua!"
Từ Lệnh Nghi hơi có chút ngoài ý muốn.
“Kỳ thật ta không có nghĩ tới chuyện đó." Ánh mắt Thập Nhất Nương thản nhiên mà bình thản," Bởi vì ta biết oán giận cho tới bây giờ đều không thể thay đổi tình cảnh của ta. Hơn nữa ta có chuyện quan trọng cần làm hơn là oán giận."
Nàng phải khổ luyện nữ hồng nhanh chóng dung nhập xã hội, nàng muốn bất động thanh sắc ở trước mặt đại thái thái biểu lộ tầm quan trọng của chính mình, nàng muốn tìm biện pháp duy trì sự cân đối trong chi tiêu để đảm bảo chất lượng cuộc sống miễn cho bị mấy nàng Ngũ Nương nhạo báng…… Nào có nhiều thời gian bi xuân mẫn thu như vậy.
Đây có lẽ giống như mọi người thường nói “Người bần cùng không có quyền bi thương" đi!
Từ Lệnh Nghi nhìn mặt Thập Nhất Nương hào phóng giống như nụ hoa vừa chớm nở, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót. Nàng cùng Thập Nương là tỷ muội gần tuổi nhau nhất, cùng nhau sinh ở Phúc Kiến, sinh trưởng ở Dư Hàng, gả đến Yến Kinh. Thập Nương tình nguyện lưng đeo tội danh bất hiếu cũng muốn chọc đại thái thái co quắp trên giường tức giận đến chết, chẳng lẽ bởi vì Thập Nương trời sanh tính bạc tình sao?
Từ Lệnh Nghi không khỏi đưa tay xoa hai gò má tinh tế của nàng.
Xoa lên da thịt nhẵn nhụi như đóa hoa hồng. Hắn nhớ tới đêm đó lần đầu tiên xuất chinh Miêu Cương bại binh ở Minh kê sơn. Ánh trăng sáng tỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên áo ngủ bằng gấm màu xanh ngọc, lóe bóng sáng u ám, cứng lại giống như dầm nước ở trên người, mặt trầm ngâm, làm cho hắn cảm thấy có chút thở không nổii. Khi bị Phạm Duy Cương người Hoàng Thượng phái đến bên người hắn bảo hộ an nguy hắn dùng thanh âm có chút run rẩy hỏi hắn" Hầu Gia, ngài không sợ hãi" Khi đó tay hắn đặt ở trong chăn gắt gao nắm chặt quyền, thanh âm lại như gió thổi, mây trôi: “Có thời gian sợ hãi, còn không bằng ngẫm lại ngày mai nên làm sao bây giờ!" Vốn là một câu cậy mạnh, lại làm cho hắn giật mình.
Lúc này liền đứng dậy mặc y phục, bảo Phạm Duy Cương kêu tất cả tướng lãnh cùng nhau thương lượng đối sách…… Lúc này mới có các vị tướng lãnh mới đồng tâm hiệp lực, mới có chuyển cơ trên chiên trường Miêu Cương, mới có chiến công hiển hách hôm nay.
Hai người trả lời, tương tự nhâu. Có phải lúc này Thập Nhất Nương cũng giống hắn khi đó hay không, không phải không sợ hãi, không phải không hối hận, không phải không do dự, không phải không nghĩ tới quay đầu lại, mà là biết mình không thể sợ hãi, hối hận, do dự, quay đầu lại. Phía trước là núi non trùng điệp, lui về phía sau, cũng là hồ sâu cùng cốc, cái gì đều không nghĩ, toàn tâm toàn ý mạnh mẽ tiến lên.
Hắn hôm nay đã lâu không có gặp tình cảnh khó khăn dễ dàng bi tráng nữa rồi.
Nhưng Thập Nhất Nương vừa mới qua lễ cập kê thì sao? Có phải giống hắn lúc ấy hay không, trước kia trong đêm dài nhiều khi tự hỏi" Nếu đổi thành phụ thân, sẽ làm như thế nào", “Nếu là Nhị ca gặp chuyện như vậy, sẽ làm như thế nào"……!
Nàng có thể hỏi ai?
Từ Lệnh Nghi nhớ tới lễ lại mặt ba ngày, đại thái thái giáo huấn không lưu tình, lúc đưa tiễn ánh mắt ngũ di nương trốn tránh, tim hắn như bị kim châm một chút.
Một vài thứ bị hắn cố ý nén chặt dưới đáy lòng liền không thể áp chế chảy vào trong lòng. Ngón tay giống bị phỏng, rút nhanh về. " Mặc Ngôn," Hắn ngưng mắt nhìn nàng, " Thân thể nàng là từ nhỏ đã không tốt? Hay vẫn là sau khi đến Yến Kinh, thân thể bắt đầu không tốt?" Hôm nay Từ Lệnh Nghi, có chút kỳ quái.
Trước thì giống như lão bằng hữu thực đáng tín nhiệm trêu chọc nàng, bảo nàng đừng đem Thập Nương chọc tức thật sự, không hiểu sao lại quan tâm nàng có oán giận qua đại thái thái hay không, sau đó mắt đầy trìu mến xoa mặt nàng, cuối cùng vẻ mặt lại ngưng trọng hỏi thân thể nàng. Thập Nhất Nương nghĩ đến mình mấy ngày nay vẫn dùng dược. Lại nói tiếp, mình thành thân cũng đã hơn một năm…… Hắn, là đang hỏi chuyện đứa nhỏ đi!
Thập Nhất Nương buông mắt cúi đầu:" Lúc nhỏ từng bệnh qua một lần. Dưỡng hơn nửa năm, từ đó về sau liền không bệnh nữa!"
“Là bệnh gì?" Từ Lệnh Nghi truy vấn Thập Nhất Nương do dự một lát, nói:" Ta cùng Thập tỷ tranh chấp, mùa đông trơn, nên kết quả không cẩn thận đầu đập vào cây cột hành lang." Từ Lệnh Nghi sững sờ một lúc lâu nói không nên lời. La gia là Giang Nam vọng tộc, không phải cửa nhỏ nhà nghèo gì, tiểu thư nuôi ở khuê phòng, tranh chấp không ai khuyên, ngược lại để đầu đụng vào cột trụ. Vậy nhóm nha hoàn mama bên người đều làm gì? Nếu như không phải có người ngầm dung túng, làm gì có chuyện này!
Môi hắn gắt gao mân thành một đường. Không khí chợt lạnh xuống. Thập Nhất Nương xấu hổ.
Thập Nương làm việc đủ kinh hãi thế tục, hiện tại chỉ sợ ấn tượng của Từ Lệnh Nghi đối với Thập Nương càng kém. Sớm biết thế sẽ không đem chuyện này nói cho hắn. Nàng cười điều tiết không khí:"May mắn chỉ chừa một vết sẹo dài không đến một tấc, lại ở trong tóc……" Chính là còn chưa nói dứt lời, Từ Lệnh Nghi đã nói:" Cho ta nhìn xem!" Thập Nhất Nương giật mình. Ngón tay Từ Lệnh Nghi đặt lên đầu nàng sờ soạng.
Hóa ra là muốn xem vết sẹo của mình! Thập Nhất Nương nghiêng đầu, thoải mái chỉ cho hắn xem:" Ở trong này!"
Từ Lệnh Nghi tinh tế rờ vết sẹo, nghĩ đến tình huống hung hiểm lúc đó, không khỏi hỏi:" Khi đó sợ hãi?"
Đương nhiên là sợ hãi!
Mở to mắt kinh ngạc thấy mình cô độc ở giữa dị thế, sợ hãi khi ở chung bị người nhìn ra sơ hở, sợ hãi ở trong hoàn cảnh xa lạ cử chỉ không đúng bị người xem thành dị loại.
Cái loại cảm giác này, cả đời cũng sẽ không quên.
Hiện tại nhớ tới đến, trong lòng vẫn còn thấy lạnh lẽo. Nói muốn quên. Liền phải cố gắng quên.
“Thời gian lâu rồi, khi đó lại còn nhỏ, nhớ không rõ ràng." Thập Nhất Nương nhớ lại khoảng thời gian làm cho nàng khoái trá, “Chỉ nhớ một mình ở trên giường nằm rất lâu. Mỗi lần nghiêng mặt, có thể thấy ngoài cửa sổ gốc ba tiêu quấn quanh cây tử đằng. Lấp ló hoa nhỏ màu trắng, gió thổi qua, liền có mùi thơm nhè nhẹ tiến vào. Nhưng mở cửa sổ, lại có côn trùng nhỏ bay vào. Chỉ có thể mở cửa sổ vào lúc thái dương lên cao…… Ánh mặt trời sáng lạng chiếu vào, vầng sáng tròn tròn, lóe ra nhiều vầng sáng mờ, trôi nổi trong không khí, có chút chói mắt, nhưng rất đẹp…… Ngày xuân có hai con chim yến bay tới, ở ốc chiêm hạ làm tổ…… Ta thấy chúng nó ấm nở ra bốn con chim con, lúc đói sẽ há miệng, dài cổ kêu la, miệng chúng nó hình như là màu vàng nộm……"
Từ Lệnh Nghi lẳng lặng nghe, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc ngay cả bản thân hắn đều không nhận thấy được. Lúc hắn sinh bệnh, bên người có rất nhiều người vây quanh. Thầm nghĩ làm thế nào mau đem những người này đều đuổi đi để ngủ một giấc. Làm sao còn có thể chú ý ngoài cửa sổ trồng cái gì? Hoa gì nở?
Quan sát cẩn thận như vậy, có thể thấy được ngày đó có bao nhiêu tịch liêu. Hắn không khỏi gắt gao kéo Thập Nhất Nương từ phía sau. Eo Thập Nhất Nương, mềm dẻo nhỏ nhắn như liễu ngày xuân.
Nàng dáng người trung bình, nhưng eo mảnh chân dài, cốt cách nhỏ nhắn, lỗ vẻ thướt tha mền mại. Hơn nữa vóc người so với thực tế cao hơn một ít. Nhìn thấy tuy tốt, nhưng không thích hợp sinh dưỡng.
Ý niệm hiện lên trong đầu, trong long Từ Lệnh Nghi khẽ động.
Hắn hơi trầm tư, thìm thầm vào lỗ tai nàng: “Nàng khi nào thì có quý thủy đầu tiên?"
Thập Nhất Nương đang nói nói, nghe vậy không khỏi im bặt. Mặt thoáng một chút đỏ đến tận bên tai.
Từ Lệnh Nghi lại nhẹ giọng truy vấn: “Khi nào?" “Sau khi đến Yến Kinh!" Thập Nhất Nương quẫn bách nói.
Dư Hàng cách Yến Kinh ngàn dặm. La Đại lão gia cùng La Chấn Hưng đến trước, sau đó đại thái thái mang theo Ngũ Nương mười tám tuổi, Thập Nương mười lăm tuổi cùng Thập Nhất Nương còn chưa có quý thủy …… Cuối cùng gả cho mình lại là Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương thông minh như vậy, có từng cẩn thận cân nhắc qua nguyên nhân trong đó?
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng gương mặt đỏ như sen hồng, đêm tân hôn lông mày nhỏ nhắn cau lại thống khổ nhẫn nại, lúc hoàng hôn dưới ngọn đèn giọng nói nhẹ nhàng kiên nhẫn an ủi, vui vẻ thư sướng lúc cùng Truân ca nhảy dây, lúc ôn nhu từ ái nói cho Giới ca nhận thức chữ, trấn tĩnh thong dong đối mặt với nhóm di nương vô lí cố tình gây sự…… Như đèn kéo quân, ở trong đầu hắn chuyển động không ngừng.
Lúc trước quyết định cưới Thập Nhất Nương, tất nhiên có nguyên nhân theo như lời Nguyên Nương, Thập Nhất Nương tuổi còn nhỏ, và cũng vì thuận tiện hắn không nghĩ sinh con trai trưởng quá sớm. Nhưng hắn sớm thay đổi ý kiến, Thập Nhất Nương cập kê cũng được bốn tháng, lại vẫn như trước không có động tĩnh…… Có thể còn có nguyên nhân gì khác hay không?
Ý niệm xoay chuyển trong đầu, biểu tình hắn liền trở nên có chút quái dị.
Mà Thập Nhất Nương cảm giác Từ Lệnh Nghi trầm mặc, không khỏi xoay người nghi hoặc đánh giá hắn.
Mắt hạnh thật to, con ngươi đen trắng rõ ràng. Nồng hậu giống như khe nước chảy trong suốt. Hắn thậm chí có thể thấy bóng dáng chính mình! Từ Lệnh Nghi tránh ánh mắt Thập Nhất Nương.
Cho dù biết thì thế nào? Một bên là nhà mẹ đẻ, một bên là trượng phu, đây vốn là chỗ gian nan nhất thế gian. Huống chi từ lúc nàng vào cửa Từ gia sau liền giống như lời nàng nói, bởi vì biết oán giận không thể thay đổi tình cảnh, cho nên luôn làm nhiều, nói ít. Bởi vì có chuyện còn quan trọng hơn so với oán giận, cho nên nàng cho tới bây giờ đều khoan hậu độ lượng, ôn nhu nhân ái ……
Hắn bất giác đem mặt áp lên vết sẹo trên đỉnh đầu nàng.
Giờ khắc này, hắn thậm chí hy vọng Thập Nhất Nương không biết.
Có đôi khi, không biết cũng là một loại may mắn.
Không có mấy ngày, thô sử bà tử bị Thập Nhất Nương phái đến Vương gia hỏi thăm tin tức đến hồi âm cho nàng:"…… Chuyện khác không nói, Thập di phu nhân nhà chúng ta, ra tay bất phàm. Trước đem quốc công gia gọi vào trước mặt phân phó một phen, cho quốc công gia đem người lão quốc công gia từng dùng đều thỉnh trở về. Còn bắn tiếng, cho quốc công gia trong vòng ba ngày đem sự tình làm thỏa đáng. Quốc công gia kia tuổi còn nhỏ, làm sao biết làm việc như thế nào? Chuyện trong phủ sở dĩ bị cha mẹ thân sinh quốc công gia nắm chắc, cũng bởi vì quốc công gia bao che cha mẹ thân sinh. Tự nhiên không đem lời Thập di phu nhân nói để ở trong lòng. Thập di phu nhân, cũng không phải ăn chay. Lúc này liền nói: Nếu như không chiếu theo lão nhân gia nàng phân phó mà làm, lão nhân gia nàng liền đi đại lí tự tố cáo quốc công gia‘ ngỗ nghịch, bất hiếu’, làm con thừa tự người khác, lại thỉnh cha mẹ thân sinh hồi phủ quản gia, mẫu thân danh nghĩa không để ý. Mẹ đẻ Quốc công gia nghe xong không nóng không lạnh nói: La gia nhiều thế hệ làm quan, là Giang Nam vọng tộc, Từ gia là nhà công khanh phú quý, Dư đại nhân hành tẩu ở tiền điện, nếu Thập di phu nhân, không để ý đến chuyện đó, trực tiếp đi tố cáo đi. Kết quả ngài nói như thế nào?"
Đây là biện pháp của nàng?
Đem tội danh " Ngỗ nghịch, bất hiếu" của con thừa tự tố cáo đến đại lí tự đi?
Thập Nhất Nương nói không nên lời. Một bên Hổ Phách thấy vội hỏi:" Kết quả như thế nào?"
Bà tử kia đắc ý dương dương nói:" Kết quả Thập di phu nhân nhà chúng ta, một tiếng không nói, bảo Kim Liên cô nương giúp đỡ liền đi đại lí tự. Mẹ đẻ Quốc công gia nhìn thấy không đúng, tự mình đem Thập di phu nhân nhà chúng ta, tiếp trở về. Chuyện Thập di phu nhân, phân phó tự nhiên cũng quên chiếu theo xử lý!"
Có oán qua không? Dường như cho tới bây giờ nàng không có thật sự nghĩ đến vấn đề này.
Thập Nhất Nương suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Không oán qua!"
Từ Lệnh Nghi hơi có chút ngoài ý muốn.
“Kỳ thật ta không có nghĩ tới chuyện đó." Ánh mắt Thập Nhất Nương thản nhiên mà bình thản," Bởi vì ta biết oán giận cho tới bây giờ đều không thể thay đổi tình cảnh của ta. Hơn nữa ta có chuyện quan trọng cần làm hơn là oán giận."
Nàng phải khổ luyện nữ hồng nhanh chóng dung nhập xã hội, nàng muốn bất động thanh sắc ở trước mặt đại thái thái biểu lộ tầm quan trọng của chính mình, nàng muốn tìm biện pháp duy trì sự cân đối trong chi tiêu để đảm bảo chất lượng cuộc sống miễn cho bị mấy nàng Ngũ Nương nhạo báng…… Nào có nhiều thời gian bi xuân mẫn thu như vậy.
Đây có lẽ giống như mọi người thường nói “Người bần cùng không có quyền bi thương" đi!
Từ Lệnh Nghi nhìn mặt Thập Nhất Nương hào phóng giống như nụ hoa vừa chớm nở, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót. Nàng cùng Thập Nương là tỷ muội gần tuổi nhau nhất, cùng nhau sinh ở Phúc Kiến, sinh trưởng ở Dư Hàng, gả đến Yến Kinh. Thập Nương tình nguyện lưng đeo tội danh bất hiếu cũng muốn chọc đại thái thái co quắp trên giường tức giận đến chết, chẳng lẽ bởi vì Thập Nương trời sanh tính bạc tình sao?
Từ Lệnh Nghi không khỏi đưa tay xoa hai gò má tinh tế của nàng.
Xoa lên da thịt nhẵn nhụi như đóa hoa hồng. Hắn nhớ tới đêm đó lần đầu tiên xuất chinh Miêu Cương bại binh ở Minh kê sơn. Ánh trăng sáng tỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu trên áo ngủ bằng gấm màu xanh ngọc, lóe bóng sáng u ám, cứng lại giống như dầm nước ở trên người, mặt trầm ngâm, làm cho hắn cảm thấy có chút thở không nổii. Khi bị Phạm Duy Cương người Hoàng Thượng phái đến bên người hắn bảo hộ an nguy hắn dùng thanh âm có chút run rẩy hỏi hắn" Hầu Gia, ngài không sợ hãi" Khi đó tay hắn đặt ở trong chăn gắt gao nắm chặt quyền, thanh âm lại như gió thổi, mây trôi: “Có thời gian sợ hãi, còn không bằng ngẫm lại ngày mai nên làm sao bây giờ!" Vốn là một câu cậy mạnh, lại làm cho hắn giật mình.
Lúc này liền đứng dậy mặc y phục, bảo Phạm Duy Cương kêu tất cả tướng lãnh cùng nhau thương lượng đối sách…… Lúc này mới có các vị tướng lãnh mới đồng tâm hiệp lực, mới có chuyển cơ trên chiên trường Miêu Cương, mới có chiến công hiển hách hôm nay.
Hai người trả lời, tương tự nhâu. Có phải lúc này Thập Nhất Nương cũng giống hắn khi đó hay không, không phải không sợ hãi, không phải không hối hận, không phải không do dự, không phải không nghĩ tới quay đầu lại, mà là biết mình không thể sợ hãi, hối hận, do dự, quay đầu lại. Phía trước là núi non trùng điệp, lui về phía sau, cũng là hồ sâu cùng cốc, cái gì đều không nghĩ, toàn tâm toàn ý mạnh mẽ tiến lên.
Hắn hôm nay đã lâu không có gặp tình cảnh khó khăn dễ dàng bi tráng nữa rồi.
Nhưng Thập Nhất Nương vừa mới qua lễ cập kê thì sao? Có phải giống hắn lúc ấy hay không, trước kia trong đêm dài nhiều khi tự hỏi" Nếu đổi thành phụ thân, sẽ làm như thế nào", “Nếu là Nhị ca gặp chuyện như vậy, sẽ làm như thế nào"……!
Nàng có thể hỏi ai?
Từ Lệnh Nghi nhớ tới lễ lại mặt ba ngày, đại thái thái giáo huấn không lưu tình, lúc đưa tiễn ánh mắt ngũ di nương trốn tránh, tim hắn như bị kim châm một chút.
Một vài thứ bị hắn cố ý nén chặt dưới đáy lòng liền không thể áp chế chảy vào trong lòng. Ngón tay giống bị phỏng, rút nhanh về. " Mặc Ngôn," Hắn ngưng mắt nhìn nàng, " Thân thể nàng là từ nhỏ đã không tốt? Hay vẫn là sau khi đến Yến Kinh, thân thể bắt đầu không tốt?" Hôm nay Từ Lệnh Nghi, có chút kỳ quái.
Trước thì giống như lão bằng hữu thực đáng tín nhiệm trêu chọc nàng, bảo nàng đừng đem Thập Nương chọc tức thật sự, không hiểu sao lại quan tâm nàng có oán giận qua đại thái thái hay không, sau đó mắt đầy trìu mến xoa mặt nàng, cuối cùng vẻ mặt lại ngưng trọng hỏi thân thể nàng. Thập Nhất Nương nghĩ đến mình mấy ngày nay vẫn dùng dược. Lại nói tiếp, mình thành thân cũng đã hơn một năm…… Hắn, là đang hỏi chuyện đứa nhỏ đi!
Thập Nhất Nương buông mắt cúi đầu:" Lúc nhỏ từng bệnh qua một lần. Dưỡng hơn nửa năm, từ đó về sau liền không bệnh nữa!"
“Là bệnh gì?" Từ Lệnh Nghi truy vấn Thập Nhất Nương do dự một lát, nói:" Ta cùng Thập tỷ tranh chấp, mùa đông trơn, nên kết quả không cẩn thận đầu đập vào cây cột hành lang." Từ Lệnh Nghi sững sờ một lúc lâu nói không nên lời. La gia là Giang Nam vọng tộc, không phải cửa nhỏ nhà nghèo gì, tiểu thư nuôi ở khuê phòng, tranh chấp không ai khuyên, ngược lại để đầu đụng vào cột trụ. Vậy nhóm nha hoàn mama bên người đều làm gì? Nếu như không phải có người ngầm dung túng, làm gì có chuyện này!
Môi hắn gắt gao mân thành một đường. Không khí chợt lạnh xuống. Thập Nhất Nương xấu hổ.
Thập Nương làm việc đủ kinh hãi thế tục, hiện tại chỉ sợ ấn tượng của Từ Lệnh Nghi đối với Thập Nương càng kém. Sớm biết thế sẽ không đem chuyện này nói cho hắn. Nàng cười điều tiết không khí:"May mắn chỉ chừa một vết sẹo dài không đến một tấc, lại ở trong tóc……" Chính là còn chưa nói dứt lời, Từ Lệnh Nghi đã nói:" Cho ta nhìn xem!" Thập Nhất Nương giật mình. Ngón tay Từ Lệnh Nghi đặt lên đầu nàng sờ soạng.
Hóa ra là muốn xem vết sẹo của mình! Thập Nhất Nương nghiêng đầu, thoải mái chỉ cho hắn xem:" Ở trong này!"
Từ Lệnh Nghi tinh tế rờ vết sẹo, nghĩ đến tình huống hung hiểm lúc đó, không khỏi hỏi:" Khi đó sợ hãi?"
Đương nhiên là sợ hãi!
Mở to mắt kinh ngạc thấy mình cô độc ở giữa dị thế, sợ hãi khi ở chung bị người nhìn ra sơ hở, sợ hãi ở trong hoàn cảnh xa lạ cử chỉ không đúng bị người xem thành dị loại.
Cái loại cảm giác này, cả đời cũng sẽ không quên.
Hiện tại nhớ tới đến, trong lòng vẫn còn thấy lạnh lẽo. Nói muốn quên. Liền phải cố gắng quên.
“Thời gian lâu rồi, khi đó lại còn nhỏ, nhớ không rõ ràng." Thập Nhất Nương nhớ lại khoảng thời gian làm cho nàng khoái trá, “Chỉ nhớ một mình ở trên giường nằm rất lâu. Mỗi lần nghiêng mặt, có thể thấy ngoài cửa sổ gốc ba tiêu quấn quanh cây tử đằng. Lấp ló hoa nhỏ màu trắng, gió thổi qua, liền có mùi thơm nhè nhẹ tiến vào. Nhưng mở cửa sổ, lại có côn trùng nhỏ bay vào. Chỉ có thể mở cửa sổ vào lúc thái dương lên cao…… Ánh mặt trời sáng lạng chiếu vào, vầng sáng tròn tròn, lóe ra nhiều vầng sáng mờ, trôi nổi trong không khí, có chút chói mắt, nhưng rất đẹp…… Ngày xuân có hai con chim yến bay tới, ở ốc chiêm hạ làm tổ…… Ta thấy chúng nó ấm nở ra bốn con chim con, lúc đói sẽ há miệng, dài cổ kêu la, miệng chúng nó hình như là màu vàng nộm……"
Từ Lệnh Nghi lẳng lặng nghe, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc ngay cả bản thân hắn đều không nhận thấy được. Lúc hắn sinh bệnh, bên người có rất nhiều người vây quanh. Thầm nghĩ làm thế nào mau đem những người này đều đuổi đi để ngủ một giấc. Làm sao còn có thể chú ý ngoài cửa sổ trồng cái gì? Hoa gì nở?
Quan sát cẩn thận như vậy, có thể thấy được ngày đó có bao nhiêu tịch liêu. Hắn không khỏi gắt gao kéo Thập Nhất Nương từ phía sau. Eo Thập Nhất Nương, mềm dẻo nhỏ nhắn như liễu ngày xuân.
Nàng dáng người trung bình, nhưng eo mảnh chân dài, cốt cách nhỏ nhắn, lỗ vẻ thướt tha mền mại. Hơn nữa vóc người so với thực tế cao hơn một ít. Nhìn thấy tuy tốt, nhưng không thích hợp sinh dưỡng.
Ý niệm hiện lên trong đầu, trong long Từ Lệnh Nghi khẽ động.
Hắn hơi trầm tư, thìm thầm vào lỗ tai nàng: “Nàng khi nào thì có quý thủy đầu tiên?"
Thập Nhất Nương đang nói nói, nghe vậy không khỏi im bặt. Mặt thoáng một chút đỏ đến tận bên tai.
Từ Lệnh Nghi lại nhẹ giọng truy vấn: “Khi nào?" “Sau khi đến Yến Kinh!" Thập Nhất Nương quẫn bách nói.
Dư Hàng cách Yến Kinh ngàn dặm. La Đại lão gia cùng La Chấn Hưng đến trước, sau đó đại thái thái mang theo Ngũ Nương mười tám tuổi, Thập Nương mười lăm tuổi cùng Thập Nhất Nương còn chưa có quý thủy …… Cuối cùng gả cho mình lại là Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương thông minh như vậy, có từng cẩn thận cân nhắc qua nguyên nhân trong đó?
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng gương mặt đỏ như sen hồng, đêm tân hôn lông mày nhỏ nhắn cau lại thống khổ nhẫn nại, lúc hoàng hôn dưới ngọn đèn giọng nói nhẹ nhàng kiên nhẫn an ủi, vui vẻ thư sướng lúc cùng Truân ca nhảy dây, lúc ôn nhu từ ái nói cho Giới ca nhận thức chữ, trấn tĩnh thong dong đối mặt với nhóm di nương vô lí cố tình gây sự…… Như đèn kéo quân, ở trong đầu hắn chuyển động không ngừng.
Lúc trước quyết định cưới Thập Nhất Nương, tất nhiên có nguyên nhân theo như lời Nguyên Nương, Thập Nhất Nương tuổi còn nhỏ, và cũng vì thuận tiện hắn không nghĩ sinh con trai trưởng quá sớm. Nhưng hắn sớm thay đổi ý kiến, Thập Nhất Nương cập kê cũng được bốn tháng, lại vẫn như trước không có động tĩnh…… Có thể còn có nguyên nhân gì khác hay không?
Ý niệm xoay chuyển trong đầu, biểu tình hắn liền trở nên có chút quái dị.
Mà Thập Nhất Nương cảm giác Từ Lệnh Nghi trầm mặc, không khỏi xoay người nghi hoặc đánh giá hắn.
Mắt hạnh thật to, con ngươi đen trắng rõ ràng. Nồng hậu giống như khe nước chảy trong suốt. Hắn thậm chí có thể thấy bóng dáng chính mình! Từ Lệnh Nghi tránh ánh mắt Thập Nhất Nương.
Cho dù biết thì thế nào? Một bên là nhà mẹ đẻ, một bên là trượng phu, đây vốn là chỗ gian nan nhất thế gian. Huống chi từ lúc nàng vào cửa Từ gia sau liền giống như lời nàng nói, bởi vì biết oán giận không thể thay đổi tình cảnh, cho nên luôn làm nhiều, nói ít. Bởi vì có chuyện còn quan trọng hơn so với oán giận, cho nên nàng cho tới bây giờ đều khoan hậu độ lượng, ôn nhu nhân ái ……
Hắn bất giác đem mặt áp lên vết sẹo trên đỉnh đầu nàng.
Giờ khắc này, hắn thậm chí hy vọng Thập Nhất Nương không biết.
Có đôi khi, không biết cũng là một loại may mắn.
Không có mấy ngày, thô sử bà tử bị Thập Nhất Nương phái đến Vương gia hỏi thăm tin tức đến hồi âm cho nàng:"…… Chuyện khác không nói, Thập di phu nhân nhà chúng ta, ra tay bất phàm. Trước đem quốc công gia gọi vào trước mặt phân phó một phen, cho quốc công gia đem người lão quốc công gia từng dùng đều thỉnh trở về. Còn bắn tiếng, cho quốc công gia trong vòng ba ngày đem sự tình làm thỏa đáng. Quốc công gia kia tuổi còn nhỏ, làm sao biết làm việc như thế nào? Chuyện trong phủ sở dĩ bị cha mẹ thân sinh quốc công gia nắm chắc, cũng bởi vì quốc công gia bao che cha mẹ thân sinh. Tự nhiên không đem lời Thập di phu nhân nói để ở trong lòng. Thập di phu nhân, cũng không phải ăn chay. Lúc này liền nói: Nếu như không chiếu theo lão nhân gia nàng phân phó mà làm, lão nhân gia nàng liền đi đại lí tự tố cáo quốc công gia‘ ngỗ nghịch, bất hiếu’, làm con thừa tự người khác, lại thỉnh cha mẹ thân sinh hồi phủ quản gia, mẫu thân danh nghĩa không để ý. Mẹ đẻ Quốc công gia nghe xong không nóng không lạnh nói: La gia nhiều thế hệ làm quan, là Giang Nam vọng tộc, Từ gia là nhà công khanh phú quý, Dư đại nhân hành tẩu ở tiền điện, nếu Thập di phu nhân, không để ý đến chuyện đó, trực tiếp đi tố cáo đi. Kết quả ngài nói như thế nào?"
Đây là biện pháp của nàng?
Đem tội danh " Ngỗ nghịch, bất hiếu" của con thừa tự tố cáo đến đại lí tự đi?
Thập Nhất Nương nói không nên lời. Một bên Hổ Phách thấy vội hỏi:" Kết quả như thế nào?"
Bà tử kia đắc ý dương dương nói:" Kết quả Thập di phu nhân nhà chúng ta, một tiếng không nói, bảo Kim Liên cô nương giúp đỡ liền đi đại lí tự. Mẹ đẻ Quốc công gia nhìn thấy không đúng, tự mình đem Thập di phu nhân nhà chúng ta, tiếp trở về. Chuyện Thập di phu nhân, phân phó tự nhiên cũng quên chiếu theo xử lý!"
Tác giả :
Chi Chi