Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 6 - Chương 14
Cự thú cõng Nặc Á đi tới một sơn động bí ẩn khác, nó tập tễnh bước đi vì quá mệt mỏi. Nó không lập tức rút đi hình thái thú, chỉ tìm một nơi sạch sẽ nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nặc Á bất an nhìn miệng vết thương trên lưng Phạm, cậu biết hiện giờ tốt nhất không nên quấy rầy đối phương. Lúc thú nhân bị thương nghiêm trọng sẽ bảo trì hình thái thú một thời gian, động tác lúc biến hóa sẽ làm da thịt bị rách toạt, miệng vết thương sẽ bị toét rộng hơn; về phương diện khác thì hình thái thú có lợi cho việc vết thương khép lại hơn.
Nặc Á im lặng ngồi xuống gần cửa hang, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm cự thú, trong lòng mơ hồ có một tia ấm áp chảy qua. Cậu bắt đầu có chút hiểu Phạm── Phạm hẳn là luôn sống một mình đi, y thực thô lỗ, bá đạo, mạnh liệt, cứng nhắc, im lặng hệt như một khúc gỗ, lúc tức giận chỉ biết rống lên… nhưng người này lại nguyện ý liều mạng vì cậu…
Nặc Á cảm giác hốc mắt có chút ướt át, hướng tầm mắt ra ngoài hang. Không lâu sau cậu chợt nghe thấy tiếng gầm gừ bất mãn của cự thú, xem ra Phạm rất tức giận vì khoảng cách của hai người.
Nặc Á thở dài đứng lên, cho dù bị thương vẫn bá đạo như vậy a. Nhưng không đợi cậu tiến tới gần, cái đuôi cự thú đã khẩn cấp quấn lấy, thẳng tới khi bầu bạn ngồi sát bên người mình, cự thú mới hài lòng, móng vuốt to lớn khoát lên thắt lưng Nặc Á, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Gây sức ép suốt nửa đêm, hai người đều mệt mỏi, Nặc Á cũng thở phào, dựa vào phần bụng mềm mại của cự thú, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
…
Bóng đêm dần rút đi, chân trời hơi nhú sắc màu bình minh, vài tia nắng sớm xuyên thấu qua sương sớm chiếu vào hang động, sưởi ấm khu rừng u ám thần bí này.
Tiếng chim hót ríu rít vang lên trong rừng, rất nhanh đánh thức Nặc Á khỏi giấc ngủ say. Chuyện đầu tiên Nặc Á làm sau khi thức dậy là kiểm tra miệng vết thương trên người cự thú; Phạm vẫn chưa tỉnh, vết thương trên lưng đã không còn chảy máu, chẳng qua thoạt nhìn vẫn rất dọa người.
Nặc Á sờ sờ cơ thể Phạm, cảm thấy độ ấm hơi cao. Cậu nhìn quanh sơn động một chút, không lớn, cũng không quá rộng, nhưng làm cậu kinh ngạc là vài vật dụng sạch sẽ đặt trong một góc, giống như rất lâu trước kia từng có người ở đây.
Là Phạm sao? Nhưng sơn động trước không có mấy thứ này a.
Đè ép nghi hoặc trong lòng xuống, có vật dụng thì càng tốt, hiện giờ cậu phải tìm một ít nước sạch cùng thảo dược cầm máu. Lớn lên ở bộ lạc từ nhỏ, Nặc Á ít nhiều cũng có chút nhận thức về thảo dược.
Nặc Á liếc mắt nhìn Phạm một cái, ngón tay ôn nhu lướt qua hàng mi cho dù ngủ vẫn nhíu chặt của cự thú, nhẹ nhàng nói: “Chờ ta trở lại."
…
Đi ra sơn động, Nặc Á có chút kinh ngạc. Đêm qua cậu không chú ý Phạm đưa mình đi đâu, giờ thấy ngọn núi Ai Tháp Lạc cách đó không xa, cậu biết nơi này là mảnh đất bên cạnh rừng rậm tử vong cùng rừng rậm Ai Tháp Lạc.
Khó trách sáng sớm có thể nghe được tiếng chim hót đã lâu không nghe… Nhìn cây tối um tùm xanh mướt quen thuộc, Nặc Á có xúc động muốn khóc.
Rừng rậm tử vong từ trước tới nay luôn bị bao trùm trong bầu không khí u ám cùng quỷ dị, ngay cả thực vật cũng biến dị trở thành một con quái thú ăn thịt. Cậu đã thật lâu không cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, thật lâu không thấy được thực vật, động vật bình thường…
Nặc Á cảm khái nhìn khu rừng Ai Tháp Lạc ở xa xa, cậu vẫn không hiểu dụng ý của Phạm lắm. Nơi này an toàn hơn rừng rậm rất nhiều, không có đám sinh vật săn mồi hung mãnh. Nhưng Phạm không sợ mình thừa cơ chạy trốn sao? Hay là, vết thương của Phạm rất nghiêm trọng, không thể không tạm thời rời khỏi rừng rậm tử vong?
Nghĩ vậy, trái tim Nặc Á nhịn không được nhảy lên thình thịch. Bình thường mình chỉ cần hơi mờ ám một chút Phạm đã chú ý, nhưng hiện giờ cậu đã rời khỏi sơn động mà Phạm vẫn không tỉnh lại… Phạm hẳn biết rõ nơi này không xa bộ lạc của cậu, hẳn phải càng cảnh giác hơn mới đúng, chẳng lẽ thật sự…
Nặc Á không dám nghĩ nhiều, vội vàng ôm bình đựng nước chạy ra ngoài. Qua một hồi lâu, cậu mới thở hồng hộc ôm bình nước suối sạch sẽ trở về, may mắn phụ cận có một dòng suối nhỏ, cậu cũng không dám chạy quá xa.
“Phạm." Cậu gọi khẽ tên cự thú, đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, biểu tình trên gương mặt có vẻ rất thống khổ, giống như bị ác mộng quấy rầy.
Không xong, cơ thể Phạm càng lúc càng nóng! Nặc Á dùng nước thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương trên lưng cự thú, lúc này mới thấy rõ vết máu trên lưng cự thú cư nhiên lại là màu đen── có độc!
Rốt cuộc là sinh vật đáng sợ gì, cư nhiên có thể lưu lại thương tổn nghiêm trọng như vậy trên người Phạm! Nặc Á thầm oán trách bản thân, nếu trước kia nghiêm túc học tập thì tốt rồi, cậu không biết giải độc, ngay cả những loại cây cỏ cầm máu chỉ nhận thức vài loại đơn giản. Lúc ca ca còn ở, cậu luôn ỷ lại ca ca… Giờ ngẫm lại, cậu thực vô dụng, không chỉ tùy hứng, tính tình còn rất tệ!
“Phạm…" Nặc Á run rẩy gọi tên thú nhân, bất tri bất giác nước mắt lại chảy xuống. Nặc Á nhịn không được tự giễu, đúng rồi, cậu còn thực yếu đuối, nhát gan, không hề có chút ưu điểm nào a…
“Phạm… mau tỉnh lại đi, ta thật sự rất sợ…" Tỉnh lại nói cho ta biết, vì sao ngươi lại cố chấp đối với ta như vậy… mau tỉnh lại đi, đừng chết, ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta một mình…
…
Lúc mặt trời lặn, cự thú cuối cùng cũng dần dần khôi phục ý thức. Ánh sáng chiều ở chân trời đỏ như máu, cực kì quỷ dị.
Phạm cơ hồ vừa mở mắt liền thấy Nặc Á đang dựa trên người mình, y nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất là những bình nước lớn nhỏ đặt lung tung, miệng vết thương trên lưng mình cũng được cẩn thận bôi một tầng thảo dược.
Phạm kinh ngạc nhìn Nặc Á, hết thảy đều là cậu làm sao?
Trở lại nơi này hoàn toàn vì bất đắc dĩ── đám thú đáng sợ xông vào rừng trước kia Phạm chưa từng gặp qia, không, phải nói nó là một loại trùng xấu xí thật lớn! Phạm tựa hồ có nghe nói, loại trùng này chỉ tập kích thú nhân. Chúng nó hung ác tàn nhẫn, luôn kết thành một quần đội hủy diệt các thôn xóm thú nhân.
Sau khi bị cái càng có độc của nó đâm trúng, Phạm đã biết tình huống không ổn! Lúc cậu gặp nguy hiểm cùng cực, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh kì lạ, thần bí, âm thanh kia nói cho y biết nhược điểm của trùng tộc, nói y làm thế nào mới dẫn dắt dị hình trùng rời đi── đúng vậy, là dị hình trùng!
Âm thanh thần bí này gọi thứ trùng ghê tởm này là dị hình trùng. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của âm thanh thần bí, y dụ đám trùng tộc phân tán ra, sau đó tiêu diệt từng chút một.
Vốn tính toán chỉ mất hai, ba ngày, không ngờ lại tốn nhiều thời gian như thế!
Nội tâm bất an làm y lập tức quay trở về… lúc nhìn thấy liệp ngao vây công Nặc Á, Phạm thừa nhận chính mình không thể khống chế, y cắn xé đến đỏ mắt! Cảm giác lý trí hoàn toàn biến mất! Miệng vết thương đau đớn như bị xé rách. Càng đáng sợ hơn là y có thể cảm nhận nọc độc của dị hình trùng đang từng chút ăn mòn chính mình, ăn mòn chút lý tính cuối cùng còn sót lại…
Thẳng đến khi Nặc Á hoảng sợ, bất an gọi tên y, Phạm mới thoáng tìm lại chút ý thức tỉnh táo.
Phạm biết mình không thích hợp, phi thường không thích hợp! Y vội vàng mang Nặc Á rời khỏi rừng rậm. Nọc độc lúc này đã hoàn toàn phát tác, Phạm biết mình sẽ không chết, nhưng đối kháng với nọc độc này, cơ thể cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục. Y không phải không lo Nặc Á chạy trốn… Chính là trước lúc mê man y nghe thấy âm thanh ôn nhu làm người ta an tâm──
‘Chờ ta trở lại.’
… Trái tim kì tích trở nên bình lặng, máu huyết dã thú đang sôi trào trong cơ thể trong nháy mắt bình phục…
Lúc ngủ say, âm thanh thần bí kia lại xuất hiện, tựa hồ cảnh báo với Phạm điều gì đó… Phạm không nhớ rõ, trong đầu y chỉ lăp đi lặp lại âm thanh nhẹ nhàng của Nặc Á──
Như dòng nước suốt trong lành rửa trôi mọi đau đớn, lại giống ánh mặt trời, tràn ngập ấm áp phủ lên toàn thân…
Nặc Á bất an nhìn miệng vết thương trên lưng Phạm, cậu biết hiện giờ tốt nhất không nên quấy rầy đối phương. Lúc thú nhân bị thương nghiêm trọng sẽ bảo trì hình thái thú một thời gian, động tác lúc biến hóa sẽ làm da thịt bị rách toạt, miệng vết thương sẽ bị toét rộng hơn; về phương diện khác thì hình thái thú có lợi cho việc vết thương khép lại hơn.
Nặc Á im lặng ngồi xuống gần cửa hang, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm cự thú, trong lòng mơ hồ có một tia ấm áp chảy qua. Cậu bắt đầu có chút hiểu Phạm── Phạm hẳn là luôn sống một mình đi, y thực thô lỗ, bá đạo, mạnh liệt, cứng nhắc, im lặng hệt như một khúc gỗ, lúc tức giận chỉ biết rống lên… nhưng người này lại nguyện ý liều mạng vì cậu…
Nặc Á cảm giác hốc mắt có chút ướt át, hướng tầm mắt ra ngoài hang. Không lâu sau cậu chợt nghe thấy tiếng gầm gừ bất mãn của cự thú, xem ra Phạm rất tức giận vì khoảng cách của hai người.
Nặc Á thở dài đứng lên, cho dù bị thương vẫn bá đạo như vậy a. Nhưng không đợi cậu tiến tới gần, cái đuôi cự thú đã khẩn cấp quấn lấy, thẳng tới khi bầu bạn ngồi sát bên người mình, cự thú mới hài lòng, móng vuốt to lớn khoát lên thắt lưng Nặc Á, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Gây sức ép suốt nửa đêm, hai người đều mệt mỏi, Nặc Á cũng thở phào, dựa vào phần bụng mềm mại của cự thú, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
…
Bóng đêm dần rút đi, chân trời hơi nhú sắc màu bình minh, vài tia nắng sớm xuyên thấu qua sương sớm chiếu vào hang động, sưởi ấm khu rừng u ám thần bí này.
Tiếng chim hót ríu rít vang lên trong rừng, rất nhanh đánh thức Nặc Á khỏi giấc ngủ say. Chuyện đầu tiên Nặc Á làm sau khi thức dậy là kiểm tra miệng vết thương trên người cự thú; Phạm vẫn chưa tỉnh, vết thương trên lưng đã không còn chảy máu, chẳng qua thoạt nhìn vẫn rất dọa người.
Nặc Á sờ sờ cơ thể Phạm, cảm thấy độ ấm hơi cao. Cậu nhìn quanh sơn động một chút, không lớn, cũng không quá rộng, nhưng làm cậu kinh ngạc là vài vật dụng sạch sẽ đặt trong một góc, giống như rất lâu trước kia từng có người ở đây.
Là Phạm sao? Nhưng sơn động trước không có mấy thứ này a.
Đè ép nghi hoặc trong lòng xuống, có vật dụng thì càng tốt, hiện giờ cậu phải tìm một ít nước sạch cùng thảo dược cầm máu. Lớn lên ở bộ lạc từ nhỏ, Nặc Á ít nhiều cũng có chút nhận thức về thảo dược.
Nặc Á liếc mắt nhìn Phạm một cái, ngón tay ôn nhu lướt qua hàng mi cho dù ngủ vẫn nhíu chặt của cự thú, nhẹ nhàng nói: “Chờ ta trở lại."
…
Đi ra sơn động, Nặc Á có chút kinh ngạc. Đêm qua cậu không chú ý Phạm đưa mình đi đâu, giờ thấy ngọn núi Ai Tháp Lạc cách đó không xa, cậu biết nơi này là mảnh đất bên cạnh rừng rậm tử vong cùng rừng rậm Ai Tháp Lạc.
Khó trách sáng sớm có thể nghe được tiếng chim hót đã lâu không nghe… Nhìn cây tối um tùm xanh mướt quen thuộc, Nặc Á có xúc động muốn khóc.
Rừng rậm tử vong từ trước tới nay luôn bị bao trùm trong bầu không khí u ám cùng quỷ dị, ngay cả thực vật cũng biến dị trở thành một con quái thú ăn thịt. Cậu đã thật lâu không cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, thật lâu không thấy được thực vật, động vật bình thường…
Nặc Á cảm khái nhìn khu rừng Ai Tháp Lạc ở xa xa, cậu vẫn không hiểu dụng ý của Phạm lắm. Nơi này an toàn hơn rừng rậm rất nhiều, không có đám sinh vật săn mồi hung mãnh. Nhưng Phạm không sợ mình thừa cơ chạy trốn sao? Hay là, vết thương của Phạm rất nghiêm trọng, không thể không tạm thời rời khỏi rừng rậm tử vong?
Nghĩ vậy, trái tim Nặc Á nhịn không được nhảy lên thình thịch. Bình thường mình chỉ cần hơi mờ ám một chút Phạm đã chú ý, nhưng hiện giờ cậu đã rời khỏi sơn động mà Phạm vẫn không tỉnh lại… Phạm hẳn biết rõ nơi này không xa bộ lạc của cậu, hẳn phải càng cảnh giác hơn mới đúng, chẳng lẽ thật sự…
Nặc Á không dám nghĩ nhiều, vội vàng ôm bình đựng nước chạy ra ngoài. Qua một hồi lâu, cậu mới thở hồng hộc ôm bình nước suối sạch sẽ trở về, may mắn phụ cận có một dòng suối nhỏ, cậu cũng không dám chạy quá xa.
“Phạm." Cậu gọi khẽ tên cự thú, đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, biểu tình trên gương mặt có vẻ rất thống khổ, giống như bị ác mộng quấy rầy.
Không xong, cơ thể Phạm càng lúc càng nóng! Nặc Á dùng nước thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương trên lưng cự thú, lúc này mới thấy rõ vết máu trên lưng cự thú cư nhiên lại là màu đen── có độc!
Rốt cuộc là sinh vật đáng sợ gì, cư nhiên có thể lưu lại thương tổn nghiêm trọng như vậy trên người Phạm! Nặc Á thầm oán trách bản thân, nếu trước kia nghiêm túc học tập thì tốt rồi, cậu không biết giải độc, ngay cả những loại cây cỏ cầm máu chỉ nhận thức vài loại đơn giản. Lúc ca ca còn ở, cậu luôn ỷ lại ca ca… Giờ ngẫm lại, cậu thực vô dụng, không chỉ tùy hứng, tính tình còn rất tệ!
“Phạm…" Nặc Á run rẩy gọi tên thú nhân, bất tri bất giác nước mắt lại chảy xuống. Nặc Á nhịn không được tự giễu, đúng rồi, cậu còn thực yếu đuối, nhát gan, không hề có chút ưu điểm nào a…
“Phạm… mau tỉnh lại đi, ta thật sự rất sợ…" Tỉnh lại nói cho ta biết, vì sao ngươi lại cố chấp đối với ta như vậy… mau tỉnh lại đi, đừng chết, ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta một mình…
…
Lúc mặt trời lặn, cự thú cuối cùng cũng dần dần khôi phục ý thức. Ánh sáng chiều ở chân trời đỏ như máu, cực kì quỷ dị.
Phạm cơ hồ vừa mở mắt liền thấy Nặc Á đang dựa trên người mình, y nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất là những bình nước lớn nhỏ đặt lung tung, miệng vết thương trên lưng mình cũng được cẩn thận bôi một tầng thảo dược.
Phạm kinh ngạc nhìn Nặc Á, hết thảy đều là cậu làm sao?
Trở lại nơi này hoàn toàn vì bất đắc dĩ── đám thú đáng sợ xông vào rừng trước kia Phạm chưa từng gặp qia, không, phải nói nó là một loại trùng xấu xí thật lớn! Phạm tựa hồ có nghe nói, loại trùng này chỉ tập kích thú nhân. Chúng nó hung ác tàn nhẫn, luôn kết thành một quần đội hủy diệt các thôn xóm thú nhân.
Sau khi bị cái càng có độc của nó đâm trúng, Phạm đã biết tình huống không ổn! Lúc cậu gặp nguy hiểm cùng cực, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh kì lạ, thần bí, âm thanh kia nói cho y biết nhược điểm của trùng tộc, nói y làm thế nào mới dẫn dắt dị hình trùng rời đi── đúng vậy, là dị hình trùng!
Âm thanh thần bí này gọi thứ trùng ghê tởm này là dị hình trùng. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của âm thanh thần bí, y dụ đám trùng tộc phân tán ra, sau đó tiêu diệt từng chút một.
Vốn tính toán chỉ mất hai, ba ngày, không ngờ lại tốn nhiều thời gian như thế!
Nội tâm bất an làm y lập tức quay trở về… lúc nhìn thấy liệp ngao vây công Nặc Á, Phạm thừa nhận chính mình không thể khống chế, y cắn xé đến đỏ mắt! Cảm giác lý trí hoàn toàn biến mất! Miệng vết thương đau đớn như bị xé rách. Càng đáng sợ hơn là y có thể cảm nhận nọc độc của dị hình trùng đang từng chút ăn mòn chính mình, ăn mòn chút lý tính cuối cùng còn sót lại…
Thẳng đến khi Nặc Á hoảng sợ, bất an gọi tên y, Phạm mới thoáng tìm lại chút ý thức tỉnh táo.
Phạm biết mình không thích hợp, phi thường không thích hợp! Y vội vàng mang Nặc Á rời khỏi rừng rậm. Nọc độc lúc này đã hoàn toàn phát tác, Phạm biết mình sẽ không chết, nhưng đối kháng với nọc độc này, cơ thể cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục. Y không phải không lo Nặc Á chạy trốn… Chính là trước lúc mê man y nghe thấy âm thanh ôn nhu làm người ta an tâm──
‘Chờ ta trở lại.’
… Trái tim kì tích trở nên bình lặng, máu huyết dã thú đang sôi trào trong cơ thể trong nháy mắt bình phục…
Lúc ngủ say, âm thanh thần bí kia lại xuất hiện, tựa hồ cảnh báo với Phạm điều gì đó… Phạm không nhớ rõ, trong đầu y chỉ lăp đi lặp lại âm thanh nhẹ nhàng của Nặc Á──
Như dòng nước suốt trong lành rửa trôi mọi đau đớn, lại giống ánh mặt trời, tràn ngập ấm áp phủ lên toàn thân…
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý