Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 6 - Chương 11
Nặc Á gục đầu xuống, cố gắng né tránh tầm mắt đối phương. Cậu thầm mắng mình ngu ngốc, không có việc gì sao lại làm thú nhân chú ý a.
Nặc Á lấy thức ăn trên kệ nướng xuống, thật cẩn thận xé lớp da lộc được nướng vàng ươm vừa dòn lại thơm, mùi mỡ thấm vào thịt thơm mê người. Nặc Á thỏa mãn thở dài một hơi── đã lâu không được ăn thức ăn ‘bình thường’!
Chân lộc được nướng vàng ươm thơm mê người, cắn một ngụm miệng liền dính đầy mỡ, thịt lộc mềm mại như muốn hòa tan trong miệng nhưng vẫn không mất đi độ dai, thật sự là mỹ vị.
Nặc Á vui sướng hưởng dụng thức ăn, ánh mắt cười tủm tỉm cong thành hình trăng khuyết. Phạm đột nhiên cảm thấy bụng mình thật đói, có cảm giác hận không thể lập tức ăn thiếu niên trước mắt vào bụng, ngay cả một chút vụn cũng không chừa.
Nhìn Nặc Á ăn no thỏa mãn ợ một tiếng, Phạm lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Y cố ý phóng nhẹ cước bộ, lúc cần thiết y có thể làm con mồi hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của mình.
Đợi đến khi Nặc á cảnh giác thì đã muộn, cậu hoảng sợ lui về sau nhưng vẫn bị Phạm dễ dàng kéo vào lồng ngực.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây!" Nặc Á trừng to mắt, gương mặt nhỏ nhắn kích động nhưng vẫn giả vờ trấn định. Tay cậu cũng không nhàn rỗi, nắm tay siết chặt đánh lên người thú nhân.
Phạm hơi nghiêng đầu né tránh công kích của đối phương, tiếp đó túm lấy tay Nặc Á, nhẹ nhàng kéo nắm tay non mềm đưa tới bên miệng, vươn đầu lưỡi nóng bỏng thong thả liếm qua.
Ngón tay dính mỡ lộc từng chút từng chút được liếm sạch, Nặc Á sợ tới mức ngây người, cơ thể kịch liệt run rẩy một phen, đầu óc trống rỗng. Ý thức đối phương làm ra động tác phiến tình như vậy, gương mặt Nặc Á lập tức trở nên đỏ bừng, thú nhân này cư nhiên, cư nhiên──
“Không cần… buông…" Âm thanh kháng nghị vì kích thích truyền tới từ đầu ngón tay mà có vẻ khá vô lực, Nặc Á cắn môi dưới, cố gắng rút ngón tay về, nhưng một chút khí lực cũng không dùng được. Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới toàn thân, làm Nặc Á vô thức mềm nhũn cả người.
Thú nhân tỉ mỉ liếm sạch bàn tay Nặc Á, cứ như đang hưởng dụng một bữa tiệc lớn vô cùng ngon miệng. Tiếp đó y chế trụ cổ Nặc Á, kéo thiếu niên có chút mê ly áp gần về phía mình. Miệng lưỡi bá đạo xâm chiếm canh môi non mềm của Nặc á, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, dây dưa khuấy nhiễu đầu lưỡi non mềm. Nụ hôn này vô cùng mạnh mẽ, cơ thể hai người cũng kề sát không có một khe hở, Nặc Á có thể cảm giác rõ ràng cơ thể to lớn của thú nhân, lồng ngực rắn chắc, cùng vật thể cứng rắn nóng rực áp trên bụng cậu.
“Không, không cần!" Kí ức ùn ùn ập về, Nặc Á trong nháy mắt thanh tỉnh, đôi tay đặt trên ngực đối phương, tuyệt vọng giãy dụa, không ngừng quơ loạn.
Động tác của thiếu niên lại càng kích động dục vọng của thú nhân, Phạm gầm nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn. Bàn tay to giữ chặt thắt lưng Nặc Á, thân hình cao lớn áo chặt đối phương dưới thân, cơ thể to lớn kiên cố đè chặt, hạ thân không có hảo ý bắt đầu rục rịch.
Nặc Á lấy thức ăn trên kệ nướng xuống, thật cẩn thận xé lớp da lộc được nướng vàng ươm vừa dòn lại thơm, mùi mỡ thấm vào thịt thơm mê người. Nặc Á thỏa mãn thở dài một hơi── đã lâu không được ăn thức ăn ‘bình thường’!
Chân lộc được nướng vàng ươm thơm mê người, cắn một ngụm miệng liền dính đầy mỡ, thịt lộc mềm mại như muốn hòa tan trong miệng nhưng vẫn không mất đi độ dai, thật sự là mỹ vị.
Nặc Á vui sướng hưởng dụng thức ăn, ánh mắt cười tủm tỉm cong thành hình trăng khuyết. Phạm đột nhiên cảm thấy bụng mình thật đói, có cảm giác hận không thể lập tức ăn thiếu niên trước mắt vào bụng, ngay cả một chút vụn cũng không chừa.
Nhìn Nặc Á ăn no thỏa mãn ợ một tiếng, Phạm lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Y cố ý phóng nhẹ cước bộ, lúc cần thiết y có thể làm con mồi hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của mình.
Đợi đến khi Nặc á cảnh giác thì đã muộn, cậu hoảng sợ lui về sau nhưng vẫn bị Phạm dễ dàng kéo vào lồng ngực.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây!" Nặc Á trừng to mắt, gương mặt nhỏ nhắn kích động nhưng vẫn giả vờ trấn định. Tay cậu cũng không nhàn rỗi, nắm tay siết chặt đánh lên người thú nhân.
Phạm hơi nghiêng đầu né tránh công kích của đối phương, tiếp đó túm lấy tay Nặc Á, nhẹ nhàng kéo nắm tay non mềm đưa tới bên miệng, vươn đầu lưỡi nóng bỏng thong thả liếm qua.
Ngón tay dính mỡ lộc từng chút từng chút được liếm sạch, Nặc Á sợ tới mức ngây người, cơ thể kịch liệt run rẩy một phen, đầu óc trống rỗng. Ý thức đối phương làm ra động tác phiến tình như vậy, gương mặt Nặc Á lập tức trở nên đỏ bừng, thú nhân này cư nhiên, cư nhiên──
“Không cần… buông…" Âm thanh kháng nghị vì kích thích truyền tới từ đầu ngón tay mà có vẻ khá vô lực, Nặc Á cắn môi dưới, cố gắng rút ngón tay về, nhưng một chút khí lực cũng không dùng được. Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới toàn thân, làm Nặc Á vô thức mềm nhũn cả người.
Thú nhân tỉ mỉ liếm sạch bàn tay Nặc Á, cứ như đang hưởng dụng một bữa tiệc lớn vô cùng ngon miệng. Tiếp đó y chế trụ cổ Nặc Á, kéo thiếu niên có chút mê ly áp gần về phía mình. Miệng lưỡi bá đạo xâm chiếm canh môi non mềm của Nặc á, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, dây dưa khuấy nhiễu đầu lưỡi non mềm. Nụ hôn này vô cùng mạnh mẽ, cơ thể hai người cũng kề sát không có một khe hở, Nặc Á có thể cảm giác rõ ràng cơ thể to lớn của thú nhân, lồng ngực rắn chắc, cùng vật thể cứng rắn nóng rực áp trên bụng cậu.
“Không, không cần!" Kí ức ùn ùn ập về, Nặc Á trong nháy mắt thanh tỉnh, đôi tay đặt trên ngực đối phương, tuyệt vọng giãy dụa, không ngừng quơ loạn.
Động tác của thiếu niên lại càng kích động dục vọng của thú nhân, Phạm gầm nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn. Bàn tay to giữ chặt thắt lưng Nặc Á, thân hình cao lớn áo chặt đối phương dưới thân, cơ thể to lớn kiên cố đè chặt, hạ thân không có hảo ý bắt đầu rục rịch.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý