Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 5 - Chương 5
“Ngươi cũng muốn đi à? Chính là, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm a." Panda xoa xoa tay, do dự nhìn về phía thú nhân.
“Nguy hiểm? Ta không sợ." Trúc Tử lắc đầu, uốn éo trườn tới bên người tiểu hùng, dán mặt vào cậu cọ cọ.
Một cây gân xanh trên trán Arthur lồi ra, một phen túm lấy tiểu xà quăng tới trên người Aggreko. Trúc Tử trừng mắt, quai hàm phình ra, phát ra âm thanh ‘tê tê’ đe dọa với thú nhân.
Aggreko vẫn như trước nhắm mắt ngủ ngon, đột nhiên anh trở mình, túm lấy cái đuôi tiểu xà kéo mạnh vào lòng ngực. Lồng ngực nóng hổi áp tới, Trúc Tử bật người, một trận mê muội ập tới, tức giận đến mức há mồm như muốn cắn người. Nhưng thú nhân tựa hồ không hề phòng bị, nhắm mắt lại, hô hấp trầm ổn, ngay cả cổ cũng áp tới miệng tiểu xà.
Trúc Tử hé miệng, răng nọc nhọn hoắt đã tụ đầy nọc độc trong suốt trí mạng. Aggreko vẫn như trước không có phản ứng gì, dung an khi ngủ thực bình tỉnh,
Mớ tóc lù xù che khuất hơn nửa vầng trán, cái sừng màu xám bạc như ẩn như hiện.
Trúc Tử ngượng ngùng khép miệng lại, bình thường hắn rất hiếm khi cắn người, trừ phi bất đắc dĩ mới dùng độc để tự vệ. Nọc độc của Trúc Tử rất lợi hại, bị cắn một vết nhỏ cũng sẽ rất nhanh mất mạng–nhất là sau chuyện kia, Trúc Tử càng ít mở miệng hơn nữa, bởi vì hắn không muốn tổn thương bất cứ ai…….
Nhưng mà người này cũng không khỏi quá lớn mật đi! Trúc Tử phồng mỏ, đảo mắt đánh giá thú nhân thu hút trước mặt: đường nét gương mặt phân minh, bất luận nhìn theo góc độ nào cũng phải thừa nhận Aggreko lớn lên rất anh tuấn. Bởi vì ngủ nên gương mặt thú nhân không còn vẻ lạnh như băng, tương phải có thêm một tia nhu hòa cùng một chút ngây thơ của trẻ con. Lông mi thú nhân rất dài, tạo thành một phần bóng mờ ở hốc mắt; cái mũi cao thẳng, bên dưới là cánh môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, có cảm giác tựa tiếu phi tiếu.
Trúc Tử vô thức vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng Aggreko……… lúc ý thức được mình đang làm gì, Trúc Tử nhất thời bị dọa đến trắng bệt. Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ vì rất lâu không thấy người nên muốn sờ thử xem sao?
Cơ thể Aggreko hơi động, ôm Trúc Tử vào lòng càng chặt hơn. Lồng ngực phập phồng theo quy luật, áp càng gần hơn, hơi thở cực nóng phun trên phần cổ trắng nõn mềm mại của tiểu thanh xà.
Nóng quá, nóng muốn chết! Trúc Tử sống chết trừng mắt với Aggreko, hận không thể đâm thủng hai lỗ trên người đối phương! Tên đáng giận này thực sự xem hắn là gối ôm a! Đừng tưởng cậu không dám cắn, bị chọc cậu sẽ cắn người!
“Này! Mau thả ta ra– nếu không ta cắn ngươi!"
“Này! Ngươi có nghe thấy không!"
“Ồn muốn chết."
Aggreko than thở một tiếng thay đổi tư thế, lần này triệt để đặt tiểu xà ở dưới thân.
Đáng giận a! Trúc Tử căm giận nghiến răng, vừa định hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay thú nhân đang ôm chặt mình, trong giây lát lại dừng lại, nhớ tới chuyện cũ…..
Quang mang trong đôi mắt ngọc bích dần ảm đạm, tiểu thanh xà không giãy dụa, mềm mại nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn bầu trời tới xuất thần–không trung đen như mực, người nọ cũng có đôi mắt như vậy.
thú nhân ngủ sau đột nhiên mở mắt, đôi lam mâu không chớp nhìn chăm chăm Trúc Tử, bàn tay vốn đang ôm chặt tiểu thanh xà hơi thả lỏng, sửa thành đặt lên eo hắn……
“Thật tuyệt a……" Panda ngồi giữ lửa trại, hâm mộ nhìn Aggreko. Bởi vì hai người nằm đưa lưng lại nên tiểu hùng không thấy một màn vừa nãy.
“Hâm mộ cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Arthur xáp tới.
“Aggreko a, Trúc Tử hình như thực thích hắn."
“……..ngươi nhìn sao bảo tiểu thanh xà thích nó?"
“Cái kia, hắc hắc." Panda sờ sờ đầu ngây ngô cười: “Người Trúc Tử lành lạnh rất thoải mái, nhưng hắn không thích bị người khác ôm. Ta xin mãi Trúc Tử mới chịu cho ta mượn cái đuôi. Ngươi xem hiện tại, Aggreko ôm Trúc Tử như vậy, nên ta mới thực hâm mộ a."
Đó là vì tiểu thanh xà không thể phản kháng được a………
“Quên đi, không nói bọn họ." Arthur ngửa đầu, anh tuấn nháy mắt vài cái với tiểu hùng.
“Ta cũng vậy a, bất quá ôm lấy không lạnh lạnh."
“A?"
“Da hổ, có muốn thử không?"
Arthur đứng lên duỗi tay làm vận động. Rất nhanh, trước lửa trại xuất hiện một con cự hổ tuyệt đẹp. Da lông màu rám nắng che kín thú vân có màu sắc đậm hơn, ánh mắt anh biếc vừa tròn vừa sáng, cái đuôi như chiếc roi không ngừng vung vẫy. Cự thú nâng cái chi trước to lớn đổi động tác, còn lấy lòng phát ra âm thanh ‘ô~~ô~~’. Panda buồn cười, sợ hãi đối với cự thú biến mất không còn chút bóng dáng, cười lớn nhào lên lưng Arthur.
“Arthur, lông bụng ngươi thực mềm mại a."
Tiểu hùng hưng phấn không ngừng vuốt ve cự thú, đối với sinh vật vừa xinh đẹp vừa cường hãn này, Panda vừa sợ lại vừa yêu thích. Thật ấm áp như ngọn lửa vậy, lóng lánh xinh đẹp tỏa quang mang, làm người ta nhịn không được mà sợ hãi.
Nếu mình vẫn còn trong bộ lạc, nhất định không có khả năng kết bạn với một người xuất sắc như Arthur. Tiểu hùng nghĩ vậy, không khỏi bắt đầu phỉ nhổ hình thú của mình. Vừa không có sức mạnh lại không có móng vuốt sắc bén, mình thực là hùng sao? Trừ bỏ nhan sắc bất đồng, hình thú của cậu so với hình người lại còn nhỏ bé hơn; tương phản với các tộc nhân mỗi khi biến thân đều cao to, một chưởng liền dễ dàng đánh ngã một cây đại thụ!
“Ai………." Panda thở dài thật sâu, dựa vào cự thú ngồi xuống.
Đầu lưỡi nóng bỏng ập tới, liếm tới liếm lui trên mặt cậu. Panda cười cười, gõ nhẹ đầu cự thú, cũng không ngăn cản hành động Arthur.
“Ta…….có lẽ không phải hùng………"
Lửa trại hừng hực thiêu đốt, tỏa ra nhiệt độ ấm áp, con ngươi trong suốt của Panda nhìn ánh lửa tới xuất thần.
“Ta được cha nhặt về, 3 tuổi lần đầu tiên biến hình. Lúc ấy cha sửng sốt rất lâu, ông cho rằng ta là một con gấu chó xinh đẹp." Panda nhếch môi mỉm cười: “Cha tuy có chút khiếp sợ, nhưng không do dự, không nói hai lời liền tiếp nhận ta. Ông nói ta có thể là bộ lạc gấu trắng, đó là hùng tộc trong truyền thuyết ở một nơi rất xa tận phương bắc.
“Nhưng sau 15 tuổi ta cũng không lớn hơn được chút nào." Tiểu hùng gục đầu xuống, âm thanh tràn ngập cô đơn: “Vì thề ta không thể nào là bộ tộc gấu trắng cao lớn……"
“Trắng đen thực đáng yêu, hơn nữa còn độc nhất vô nhị." Arthur không biết từ khi nào đã biến về hình người, cười hì hì dựa vào vai Panda: “Giống như bộ tộc chúng ta, lão hổ trắng đen rất trân quý."
“Trắng đen……. thực trân quý?"
“Đương nhiên, càng hiếm càng quý không phải sao? Nga, đúng rồi." Arthur chớp mắt, nghiêm túc nhìn Panda: “Thú nhân có hình dáng càng hiếm thì năng lực càng mạnh, nói không chừng ngươi là con gấu lợi hại nhất!"
“Gấu….. lợi hại nhất?" Được khen ngợi như vậy, tiểu hùng vui sướng không khỏi có chút choáng váng: “Ta rất lợi hại?"
“Đương nhiên." Arthur nghiêm túc gật đầu, nói dối mà ngay cả mí mắt cũng không chớp. Hắn vỗ ngực nghiêm mặt nói: “Ngươi bất quá chỉ là chưa có cơ hội chứng minh thực lực của mình mà thôi. Yên tâm đi, hết thảy cứ giao cho ta!"
“Cám ơn…….Arthur ngươi thật tốt quá!"
Tiểu hùng hai mắt ướt sũng, dùng ánh mắt gần như sùng bái nhìn chăm chú thú nhân. Không biết là vô tình hay cố ý, Aggreko nằm cách đó không xa trở người, từ mũi phát ra một tiếng hừ thật mạnh.
“Nguy hiểm? Ta không sợ." Trúc Tử lắc đầu, uốn éo trườn tới bên người tiểu hùng, dán mặt vào cậu cọ cọ.
Một cây gân xanh trên trán Arthur lồi ra, một phen túm lấy tiểu xà quăng tới trên người Aggreko. Trúc Tử trừng mắt, quai hàm phình ra, phát ra âm thanh ‘tê tê’ đe dọa với thú nhân.
Aggreko vẫn như trước nhắm mắt ngủ ngon, đột nhiên anh trở mình, túm lấy cái đuôi tiểu xà kéo mạnh vào lòng ngực. Lồng ngực nóng hổi áp tới, Trúc Tử bật người, một trận mê muội ập tới, tức giận đến mức há mồm như muốn cắn người. Nhưng thú nhân tựa hồ không hề phòng bị, nhắm mắt lại, hô hấp trầm ổn, ngay cả cổ cũng áp tới miệng tiểu xà.
Trúc Tử hé miệng, răng nọc nhọn hoắt đã tụ đầy nọc độc trong suốt trí mạng. Aggreko vẫn như trước không có phản ứng gì, dung an khi ngủ thực bình tỉnh,
Mớ tóc lù xù che khuất hơn nửa vầng trán, cái sừng màu xám bạc như ẩn như hiện.
Trúc Tử ngượng ngùng khép miệng lại, bình thường hắn rất hiếm khi cắn người, trừ phi bất đắc dĩ mới dùng độc để tự vệ. Nọc độc của Trúc Tử rất lợi hại, bị cắn một vết nhỏ cũng sẽ rất nhanh mất mạng–nhất là sau chuyện kia, Trúc Tử càng ít mở miệng hơn nữa, bởi vì hắn không muốn tổn thương bất cứ ai…….
Nhưng mà người này cũng không khỏi quá lớn mật đi! Trúc Tử phồng mỏ, đảo mắt đánh giá thú nhân thu hút trước mặt: đường nét gương mặt phân minh, bất luận nhìn theo góc độ nào cũng phải thừa nhận Aggreko lớn lên rất anh tuấn. Bởi vì ngủ nên gương mặt thú nhân không còn vẻ lạnh như băng, tương phải có thêm một tia nhu hòa cùng một chút ngây thơ của trẻ con. Lông mi thú nhân rất dài, tạo thành một phần bóng mờ ở hốc mắt; cái mũi cao thẳng, bên dưới là cánh môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, có cảm giác tựa tiếu phi tiếu.
Trúc Tử vô thức vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng Aggreko……… lúc ý thức được mình đang làm gì, Trúc Tử nhất thời bị dọa đến trắng bệt. Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ vì rất lâu không thấy người nên muốn sờ thử xem sao?
Cơ thể Aggreko hơi động, ôm Trúc Tử vào lòng càng chặt hơn. Lồng ngực phập phồng theo quy luật, áp càng gần hơn, hơi thở cực nóng phun trên phần cổ trắng nõn mềm mại của tiểu thanh xà.
Nóng quá, nóng muốn chết! Trúc Tử sống chết trừng mắt với Aggreko, hận không thể đâm thủng hai lỗ trên người đối phương! Tên đáng giận này thực sự xem hắn là gối ôm a! Đừng tưởng cậu không dám cắn, bị chọc cậu sẽ cắn người!
“Này! Mau thả ta ra– nếu không ta cắn ngươi!"
“Này! Ngươi có nghe thấy không!"
“Ồn muốn chết."
Aggreko than thở một tiếng thay đổi tư thế, lần này triệt để đặt tiểu xà ở dưới thân.
Đáng giận a! Trúc Tử căm giận nghiến răng, vừa định hung hăng cắn một ngụm lên cánh tay thú nhân đang ôm chặt mình, trong giây lát lại dừng lại, nhớ tới chuyện cũ…..
Quang mang trong đôi mắt ngọc bích dần ảm đạm, tiểu thanh xà không giãy dụa, mềm mại nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn bầu trời tới xuất thần–không trung đen như mực, người nọ cũng có đôi mắt như vậy.
thú nhân ngủ sau đột nhiên mở mắt, đôi lam mâu không chớp nhìn chăm chăm Trúc Tử, bàn tay vốn đang ôm chặt tiểu thanh xà hơi thả lỏng, sửa thành đặt lên eo hắn……
“Thật tuyệt a……" Panda ngồi giữ lửa trại, hâm mộ nhìn Aggreko. Bởi vì hai người nằm đưa lưng lại nên tiểu hùng không thấy một màn vừa nãy.
“Hâm mộ cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Arthur xáp tới.
“Aggreko a, Trúc Tử hình như thực thích hắn."
“……..ngươi nhìn sao bảo tiểu thanh xà thích nó?"
“Cái kia, hắc hắc." Panda sờ sờ đầu ngây ngô cười: “Người Trúc Tử lành lạnh rất thoải mái, nhưng hắn không thích bị người khác ôm. Ta xin mãi Trúc Tử mới chịu cho ta mượn cái đuôi. Ngươi xem hiện tại, Aggreko ôm Trúc Tử như vậy, nên ta mới thực hâm mộ a."
Đó là vì tiểu thanh xà không thể phản kháng được a………
“Quên đi, không nói bọn họ." Arthur ngửa đầu, anh tuấn nháy mắt vài cái với tiểu hùng.
“Ta cũng vậy a, bất quá ôm lấy không lạnh lạnh."
“A?"
“Da hổ, có muốn thử không?"
Arthur đứng lên duỗi tay làm vận động. Rất nhanh, trước lửa trại xuất hiện một con cự hổ tuyệt đẹp. Da lông màu rám nắng che kín thú vân có màu sắc đậm hơn, ánh mắt anh biếc vừa tròn vừa sáng, cái đuôi như chiếc roi không ngừng vung vẫy. Cự thú nâng cái chi trước to lớn đổi động tác, còn lấy lòng phát ra âm thanh ‘ô~~ô~~’. Panda buồn cười, sợ hãi đối với cự thú biến mất không còn chút bóng dáng, cười lớn nhào lên lưng Arthur.
“Arthur, lông bụng ngươi thực mềm mại a."
Tiểu hùng hưng phấn không ngừng vuốt ve cự thú, đối với sinh vật vừa xinh đẹp vừa cường hãn này, Panda vừa sợ lại vừa yêu thích. Thật ấm áp như ngọn lửa vậy, lóng lánh xinh đẹp tỏa quang mang, làm người ta nhịn không được mà sợ hãi.
Nếu mình vẫn còn trong bộ lạc, nhất định không có khả năng kết bạn với một người xuất sắc như Arthur. Tiểu hùng nghĩ vậy, không khỏi bắt đầu phỉ nhổ hình thú của mình. Vừa không có sức mạnh lại không có móng vuốt sắc bén, mình thực là hùng sao? Trừ bỏ nhan sắc bất đồng, hình thú của cậu so với hình người lại còn nhỏ bé hơn; tương phản với các tộc nhân mỗi khi biến thân đều cao to, một chưởng liền dễ dàng đánh ngã một cây đại thụ!
“Ai………." Panda thở dài thật sâu, dựa vào cự thú ngồi xuống.
Đầu lưỡi nóng bỏng ập tới, liếm tới liếm lui trên mặt cậu. Panda cười cười, gõ nhẹ đầu cự thú, cũng không ngăn cản hành động Arthur.
“Ta…….có lẽ không phải hùng………"
Lửa trại hừng hực thiêu đốt, tỏa ra nhiệt độ ấm áp, con ngươi trong suốt của Panda nhìn ánh lửa tới xuất thần.
“Ta được cha nhặt về, 3 tuổi lần đầu tiên biến hình. Lúc ấy cha sửng sốt rất lâu, ông cho rằng ta là một con gấu chó xinh đẹp." Panda nhếch môi mỉm cười: “Cha tuy có chút khiếp sợ, nhưng không do dự, không nói hai lời liền tiếp nhận ta. Ông nói ta có thể là bộ lạc gấu trắng, đó là hùng tộc trong truyền thuyết ở một nơi rất xa tận phương bắc.
“Nhưng sau 15 tuổi ta cũng không lớn hơn được chút nào." Tiểu hùng gục đầu xuống, âm thanh tràn ngập cô đơn: “Vì thề ta không thể nào là bộ tộc gấu trắng cao lớn……"
“Trắng đen thực đáng yêu, hơn nữa còn độc nhất vô nhị." Arthur không biết từ khi nào đã biến về hình người, cười hì hì dựa vào vai Panda: “Giống như bộ tộc chúng ta, lão hổ trắng đen rất trân quý."
“Trắng đen……. thực trân quý?"
“Đương nhiên, càng hiếm càng quý không phải sao? Nga, đúng rồi." Arthur chớp mắt, nghiêm túc nhìn Panda: “Thú nhân có hình dáng càng hiếm thì năng lực càng mạnh, nói không chừng ngươi là con gấu lợi hại nhất!"
“Gấu….. lợi hại nhất?" Được khen ngợi như vậy, tiểu hùng vui sướng không khỏi có chút choáng váng: “Ta rất lợi hại?"
“Đương nhiên." Arthur nghiêm túc gật đầu, nói dối mà ngay cả mí mắt cũng không chớp. Hắn vỗ ngực nghiêm mặt nói: “Ngươi bất quá chỉ là chưa có cơ hội chứng minh thực lực của mình mà thôi. Yên tâm đi, hết thảy cứ giao cho ta!"
“Cám ơn…….Arthur ngươi thật tốt quá!"
Tiểu hùng hai mắt ướt sũng, dùng ánh mắt gần như sùng bái nhìn chăm chú thú nhân. Không biết là vô tình hay cố ý, Aggreko nằm cách đó không xa trở người, từ mũi phát ra một tiếng hừ thật mạnh.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý