Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 5 - Chương 23
Rừng rậm um tùm che khuất ánh mặt trời, Trúc Tử miễn cưỡng dựa vào một thân cây. Cái đuôi thật dài của hắn quấn chặt thân cây, từ xa xa nhìn như một sợi dây leo xanh biếc.
Trúc Tử hơi híp mắt, năm ngón tay hé mở, xuyên thấy qua ánh mặt trời ẩn ẩn có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da tái xanh. Xà là động vật máu lạnh, so với nhân loại hắn càng gần với xà hơn; một đoạn tời gian rất dài hắn đã cho rằng mình là người máu lạnh.
Trúc Tử nhớ tới tình cảnh nhìn thấy thú nhân ở lòng chảo. Từ rất xa nhưng hắn liếc mắt liền nhận ra Aggreko, bên cạnh anh còn có một thiếu niên xinh đẹp. Thiếu niên kia là nhân ngư, Trúc Tử thấy rõ sau khi nhảy vào nước, cái đuôi màu bạc của thiếu niên xinh đẹp cỡ nào.
Đồng dạng là đuôi nhưng Trúc Tử không thể hóa đuôi rắn của mình thành đôi chân. Lúc đó hắn núp sâu dưới dòng nước lạnh băng, vì không muốn để Aggreko phát hiện ra mình. Mặc dù có rất nhiều chuyện hắn không thể nhớ ra, nhưng Trúc Tử nhớ rất rõ, mình đã cắn Aggreko thế nào……. Trúc Tử nhắm mắt lại, biểu tình gần như chết lặng. Cậu thường xuyên ‘mất lí trí’, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện trên người mình toàn là máu….. máu tanh tưởi làm người ta buồn nôn…….
Lần đầu tiên lúc 3 tuổi, một tộc nhân hung bạo muốn tách hắn ra khỏi mụ mụ. Trúc Tử kêu to, lại bị người nọ bóp chặt cổ, sau đó trước mắt xuất hiện một mảnh huyết vụ, sau đó…… hắn thấy cơ thể người đó cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, hai mắt trừng to nhìn mình chằm chằm…. Trúc Tử rất sợ, mụ mụ vẫn ôm chặt hắn, thật chặt, không hề buông tay……
Sau lần đó ánh mắt tộc nhân nhìn hắn ngày càng ác độc hơn, không còn ai dám tiếp cận hắn. Ngày ngày qua ngày cuộc sống rất cực khổ, thức ăn rất ít, Trúc Tử thường xuyên không được no bụng. Mụ mụ luôn nhường thức ăn cho hắn, nhưng hắn thà chịu đựng đói khát cùng sỉ nhục của tộc nhân cũng không muốn rời khỏi bộ lạc, vì hắn muốn chờ đợi một người không biết còn xuất hiện hay không nữa……
Trúc Tử hận phụ thân, hận tộc nhân trong bộ lạc ức hiếp mình, chình là hắn còn quá nhỏ, không có móng vuốt, không có thân hình cường tráng, chỉ có răng nọc là vũ khí duy nhất, thứ duy nhất có thể bảo hộ mình và mụ mụ.
Mụ mụ không qua khỏi mùa đông năm đó, người chết đi mang theo chút hơi ấm cuối cùng mà Trúc Tử có thể dựa dẫm. Một đêm tuyết bay tán loạn, Trúc Tử chịu đựng giá rét thấu xương rời khỏi bộ lạc. Băng tuyết từng chút xuyên qua da thịt rót vào xương rốt hắn, hắn rất lạnh, lạnh tới mức máu cũng sắp đông cứng; nhưng làm hắn tuyệt vọng hơn chính là trước mắt chỉ có một màu trắng xóa — cả thế giới đều là một màu trắng lạnh như băng…..
Không biết qua bao lâu, một cái ôm ấm áp bao lấy hắn……
“Nhóc con, sao ngươi lại một mình trong tuyết địa?" Người nọ có đôi lam mâu ôn hòa, cũng là người đầu tiên không gọi Trúc Tử là quái vật.
Những ngày sống cùng người nọ, Trúc Tử rất vui vẻ, thực vui vẻ….. tuy người nọ rất thích trêu chọc hắn, làm hắn tức giận lộ ra răng nọc; còn như tiểu thú gặm lấy cổ hắn….. nhưng Trúc Tử thực sự vui vẻ, đó là những ngày tháng hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
Không lâu sau, người nọ mang Trúc Tử về bộ lạc mình. Ánh mắt ác ý của mọi người làm trái tim Trúc Tử nguội lạnh, bọn họ dùng ánh mắt khinh bỉ cùng dơ bẩn nhìn Trúc Tử. Chậm rãi, Trúc Tử cũng hiểu được vì cái gì mọi người đều chán ghét mình — bởi vì cậu có bộ dáng bán xà kì quái; bởi vì cậu không thể biến hóa trọn vẹn thành‘người’ và‘xà’.
Thú nhân có huyết thống dã thú, nhưng lúc bọn họ không biến về hình thái dã thú, hoa văn tương trưng cho ‘thú’ sẽ xuất hiện trên cơ thể ‘nhân’. Nhưng cơ thể phần lớn như dã thú của Trúc Tử, hơn nữa còn không có thú văn, làm đa số mọi người cảm thấy khủng hoảng.
Rất ít người nghe nói tới xà nhân, không chỉ vì xà nhân thưa thớt, lí do chủ yếu vì bản tính họ rất quái gở cùng lãnh ngạo. Cái tên xà nhân luôn gắn liền với lãnh huyết cùng tàn bạo, nó như một điều cấm kì, bị đại đa số bộ lạc cho là dấu hiệu xui xẻo. Xà nhân là ngoại tộc, tất cả thú nhân này nghĩ rằng bọn họ lãnh huyết, vô tình, sự xuất hiện của họ có nghĩa là huyết tinh cùng tử vong.
Vì thế lúc người nọ mang theo Trúc Tử xuất hiện trong bộ lạc, tất cả mọi người đều phản đối. Cho dù Trúc Tử chỉ là một xà nhân còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn không được mọi người chấp nhận. Nhưng người nọ lại kiên trì lưu Trúc Tử lại.
Nhìn đôi lam mâu chân thành kia, tiểu thanh xà lần đầu tiên cảm nhận máu mình có hơi ấm. Hắn thề rằng mình sẽ không cắn người, tuyệt đối sẽ không dùng tới nọc độc của mình. Người nọ mỉm cười, nụ cười thực ấm áp dễ dàng đánh vỡ bức tường trong tâm Trúc Tử.
–Không quá vài ngày sau, người nọ mang Trúc Tử tới một căn nhà nhỏ xinh đẹp. Trên thảm da mềm mại có một người đang nằm. Da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài đen mướt chạm thắt lưng, ánh mắt lấp lánh như bảo thạch thượng đẳng; hàng mi đen dài, ánh mắt hơi khép lại liếc nhìn làm Trúc Tử vô thức rùng mình.
Chán ghét cùng ghê tởm — lúc người nọ dùng ánh mắt đánh giá cái đuôi Trúc Tử, không hề che dấu tình tự của mình.
“Tuyết, ngươi xem, nhóc con này thú vị cỡ nào." Người nọ xốc cậu lên, ánh mắt nhìn về phía Tuyết tràn ngập say mê.
“Ta ghét xà." Tuyết hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, mái tóc dài xẹt thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, xõa xuống bờ vai; áo trắng tóc đen, càng làm nổi bật gương mặt đẹp như tranh vẻ của Tuyết.
Người nọ khẽ nhíu mày, gương mặt không còn nụ cười dịu dàng.
Vài ngày liên tiếp, buổi tối người nọ sẽ ra ngoài. Thiếu đi ôm ấp ấm áp, buổi tối Trúc Tử đều ngủ không ngon, cậu sợ lạnh, phi thường phi thường sợ lạnh. Rốt cuộc có một ngày, Trúc Tử lặng lẽ trườn vào căn nhà nhỏ của Tuyết. Nơi đó phủ kín da lông động vật, còn có đống lửa cháy đỏ, thực ấm áp…..
“Ta nói rồi ta không thích xà, đừng có quấn quít lấy ta!" Âm thanh Tuyết nghe có vẻ rất mất kiên nhẫn, lạnh như băng, như bông tuyết va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Nó chính là xà nhân hiếm thấy, một giọt nọc độc cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết, ta chưa thấy qua vật nhỏ nào độc như vậy! Tuyết, chẳng lẽ ngươi không thích có một sủng vật như vậy sao?"
Giọng nam ôn nhu quen thuộc, lại phun ra lời lẽ làm Trúc Tử cảm thấy vô cùng khủng khiếp. Sủng vật…. vật nhỏ..độc…. hóa ra người nọ xem mình là vậy.
Trúc Tử cuộn người, trong căn phòng ấm áp nhưng hắn lại thấy lạnh thấu xương…..
Những chuyện phát sinh sau đó, Trúc Tử không nhớ rõ. Hắn chỉ biết từ ngày đó, hắn không mở miệng nói chuyện nữa. Người nọ thực tức giận, dùng dây leo bện thành roi hung hăng quất lên người Trúc Tử; nhưng tiểu thanh xà lại càng quật cường hơn, cho dù cắn nát môi cũng không hé ra một câu nào. Cuối cùng người nọ thở phì phì bỏ đi, nhốt Trúc Tử vào một căn phòng nhỏ, hai ba ngày mới quay về một lần.
Dần dần, Trúc Tử phát hiện người nọ thay đổi, mỗi lần trở lại ánh mắt sẽ bịt kín tơ máu, sắc mặt ngày càng điên cuồng. Rốt cuộc có một ngày, người nọ vặn bung miệng Trúc Tử muốn lấy mọc độc. Người nọ điên cuồng thì thào, nói rằng mình muốn giết chết dũng sĩ lợi hại nhất bộ tộc, như vậy Tuyết chỉ thuộc về một mình mình.
Người nọ điên cuồng cười ha hả nói: “Vật nhỏ, ta cứu mạng ngươi, bây giờ là lúc ngươi báo đáp." Người nọ khinh miệt túm lấy cằm Trúc Tử, ánh mắt mê mang tràn ngập hung ác: “Dũng sĩ tự nhiên chết trên đường đi săn, thi thể hắn sẽ rất nhanh bị dã thú ăn sạch, không ai hoàn nghi ta. Ta sẽ cưới Tuyết, sẽ trở thành tộc trưởng kế tiếp, ha ha ha, không ai có thể phản kháng ta! Vật nhỏ, ta biết ngươi sẽ giúp ta. Ta cần độc của ngươi, ngươi là sát thủ hoàn mĩ nhất!"
“Không! Thả ta ra! Ta không muốn giết người!" Trúc Tử hoảng sợ kêu to.
“Ngươi không có lựa chọn." Người nọ tàn nhẫn nói: “Ngươi nghĩ ai giúp ngươi sống lâu tới giờ! Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa!"
Tay người nọ ngày càng siết chặt, Trúc Tử tuyệt vọng, trái tim hắn đang nhỏ máu. Hắn biết nếu mình không đáp ứng sẽ chết, bởi vì hắn biết quá nhiều bí mật của người nọ…. người nọ sẽ không bỏ qua mình, y đã phát điên rồi…. nhưng mặc dù như vậy, Trúc Tử vẫn không muốn tổn thương người nọ! Nhưng bản nang của cơ thể, Trúc Tử không thể nào khống chế được — hơi thở ngày càng mong manh, đối mặt với sợ hãi tử vong, rốt cuộc cơ thể hắn bắt đầu phát sinh biến hóa!
…… chậm rãi mở mắt, dưới thân là cơ thể lạnh băng, không còn chút độ ấm. Trúc Tử chầm chậm đưa tay lau đi vết máu bên miệng; chất lỏng ấm áp chảy xuống từ khóe mắt, hắn dùng chút khí lực cuối cùng, nhẹ nhàng đóng ánh mắt xanh thẳm kia lại……
Từ lần đó, Trúc Tử bắt đầu sợ mùa đông. Hắn đi tới rất nhiều nơi, cuối cùng an ổn ngụ lại rừng trúc. Không biết vì cái gì, bản năng Trúc Tử cảm thấy nơi này rất thân thiết với mình, giống như người thân có chung huyết mạch. Được sự che chở của rừng trúc, hắn bình yên vượt qua một mùa đông nữa.
……..
Lại phát tác…. Trúc Tử thở dài, nói thật trong lòng hắn thực áy náy, hắn không muốn giết Aggreko.
Lúc tỉnh lại ở bộ lạc thú nhân, hắn thực sự rất sợ, sợ mình lại bị thương tổn lần nữa, vì thế cậu đả thương người trông coi mình trốn đi.
Bây giờ nhìn thấy Aggreko bình yên vô sự, trái tim thấp thỏm của Trúc Tử mới thoáng thả lỏng.
Tiều xà quấn trên cổ tay đột nhiên mở to mắt, phát ra tiếng kêu ‘ti ti’ cảnh báo. Trúc Tử cả kinh, cơ thể bật dậy âm thầm cảnh giới. Giây tiếp theo áp lực khủng khiếp đánh úp tới. Hắn thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh đã bị đôi tay mạnh mẽ kiềm chặt lên thân cây.
“Trên người ngươi có mùi An! Ngươi rốt cuộc là ai!" Âm thanh lạnh lẽo truyền tới từ đỉnh đầu.
Trúc Tử hơi híp mắt, năm ngón tay hé mở, xuyên thấy qua ánh mặt trời ẩn ẩn có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da tái xanh. Xà là động vật máu lạnh, so với nhân loại hắn càng gần với xà hơn; một đoạn tời gian rất dài hắn đã cho rằng mình là người máu lạnh.
Trúc Tử nhớ tới tình cảnh nhìn thấy thú nhân ở lòng chảo. Từ rất xa nhưng hắn liếc mắt liền nhận ra Aggreko, bên cạnh anh còn có một thiếu niên xinh đẹp. Thiếu niên kia là nhân ngư, Trúc Tử thấy rõ sau khi nhảy vào nước, cái đuôi màu bạc của thiếu niên xinh đẹp cỡ nào.
Đồng dạng là đuôi nhưng Trúc Tử không thể hóa đuôi rắn của mình thành đôi chân. Lúc đó hắn núp sâu dưới dòng nước lạnh băng, vì không muốn để Aggreko phát hiện ra mình. Mặc dù có rất nhiều chuyện hắn không thể nhớ ra, nhưng Trúc Tử nhớ rất rõ, mình đã cắn Aggreko thế nào……. Trúc Tử nhắm mắt lại, biểu tình gần như chết lặng. Cậu thường xuyên ‘mất lí trí’, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện trên người mình toàn là máu….. máu tanh tưởi làm người ta buồn nôn…….
Lần đầu tiên lúc 3 tuổi, một tộc nhân hung bạo muốn tách hắn ra khỏi mụ mụ. Trúc Tử kêu to, lại bị người nọ bóp chặt cổ, sau đó trước mắt xuất hiện một mảnh huyết vụ, sau đó…… hắn thấy cơ thể người đó cứng ngắc, sắc mặt xanh mét, hai mắt trừng to nhìn mình chằm chằm…. Trúc Tử rất sợ, mụ mụ vẫn ôm chặt hắn, thật chặt, không hề buông tay……
Sau lần đó ánh mắt tộc nhân nhìn hắn ngày càng ác độc hơn, không còn ai dám tiếp cận hắn. Ngày ngày qua ngày cuộc sống rất cực khổ, thức ăn rất ít, Trúc Tử thường xuyên không được no bụng. Mụ mụ luôn nhường thức ăn cho hắn, nhưng hắn thà chịu đựng đói khát cùng sỉ nhục của tộc nhân cũng không muốn rời khỏi bộ lạc, vì hắn muốn chờ đợi một người không biết còn xuất hiện hay không nữa……
Trúc Tử hận phụ thân, hận tộc nhân trong bộ lạc ức hiếp mình, chình là hắn còn quá nhỏ, không có móng vuốt, không có thân hình cường tráng, chỉ có răng nọc là vũ khí duy nhất, thứ duy nhất có thể bảo hộ mình và mụ mụ.
Mụ mụ không qua khỏi mùa đông năm đó, người chết đi mang theo chút hơi ấm cuối cùng mà Trúc Tử có thể dựa dẫm. Một đêm tuyết bay tán loạn, Trúc Tử chịu đựng giá rét thấu xương rời khỏi bộ lạc. Băng tuyết từng chút xuyên qua da thịt rót vào xương rốt hắn, hắn rất lạnh, lạnh tới mức máu cũng sắp đông cứng; nhưng làm hắn tuyệt vọng hơn chính là trước mắt chỉ có một màu trắng xóa — cả thế giới đều là một màu trắng lạnh như băng…..
Không biết qua bao lâu, một cái ôm ấm áp bao lấy hắn……
“Nhóc con, sao ngươi lại một mình trong tuyết địa?" Người nọ có đôi lam mâu ôn hòa, cũng là người đầu tiên không gọi Trúc Tử là quái vật.
Những ngày sống cùng người nọ, Trúc Tử rất vui vẻ, thực vui vẻ….. tuy người nọ rất thích trêu chọc hắn, làm hắn tức giận lộ ra răng nọc; còn như tiểu thú gặm lấy cổ hắn….. nhưng Trúc Tử thực sự vui vẻ, đó là những ngày tháng hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
Không lâu sau, người nọ mang Trúc Tử về bộ lạc mình. Ánh mắt ác ý của mọi người làm trái tim Trúc Tử nguội lạnh, bọn họ dùng ánh mắt khinh bỉ cùng dơ bẩn nhìn Trúc Tử. Chậm rãi, Trúc Tử cũng hiểu được vì cái gì mọi người đều chán ghét mình — bởi vì cậu có bộ dáng bán xà kì quái; bởi vì cậu không thể biến hóa trọn vẹn thành‘người’ và‘xà’.
Thú nhân có huyết thống dã thú, nhưng lúc bọn họ không biến về hình thái dã thú, hoa văn tương trưng cho ‘thú’ sẽ xuất hiện trên cơ thể ‘nhân’. Nhưng cơ thể phần lớn như dã thú của Trúc Tử, hơn nữa còn không có thú văn, làm đa số mọi người cảm thấy khủng hoảng.
Rất ít người nghe nói tới xà nhân, không chỉ vì xà nhân thưa thớt, lí do chủ yếu vì bản tính họ rất quái gở cùng lãnh ngạo. Cái tên xà nhân luôn gắn liền với lãnh huyết cùng tàn bạo, nó như một điều cấm kì, bị đại đa số bộ lạc cho là dấu hiệu xui xẻo. Xà nhân là ngoại tộc, tất cả thú nhân này nghĩ rằng bọn họ lãnh huyết, vô tình, sự xuất hiện của họ có nghĩa là huyết tinh cùng tử vong.
Vì thế lúc người nọ mang theo Trúc Tử xuất hiện trong bộ lạc, tất cả mọi người đều phản đối. Cho dù Trúc Tử chỉ là một xà nhân còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn không được mọi người chấp nhận. Nhưng người nọ lại kiên trì lưu Trúc Tử lại.
Nhìn đôi lam mâu chân thành kia, tiểu thanh xà lần đầu tiên cảm nhận máu mình có hơi ấm. Hắn thề rằng mình sẽ không cắn người, tuyệt đối sẽ không dùng tới nọc độc của mình. Người nọ mỉm cười, nụ cười thực ấm áp dễ dàng đánh vỡ bức tường trong tâm Trúc Tử.
–Không quá vài ngày sau, người nọ mang Trúc Tử tới một căn nhà nhỏ xinh đẹp. Trên thảm da mềm mại có một người đang nằm. Da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài đen mướt chạm thắt lưng, ánh mắt lấp lánh như bảo thạch thượng đẳng; hàng mi đen dài, ánh mắt hơi khép lại liếc nhìn làm Trúc Tử vô thức rùng mình.
Chán ghét cùng ghê tởm — lúc người nọ dùng ánh mắt đánh giá cái đuôi Trúc Tử, không hề che dấu tình tự của mình.
“Tuyết, ngươi xem, nhóc con này thú vị cỡ nào." Người nọ xốc cậu lên, ánh mắt nhìn về phía Tuyết tràn ngập say mê.
“Ta ghét xà." Tuyết hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, mái tóc dài xẹt thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, xõa xuống bờ vai; áo trắng tóc đen, càng làm nổi bật gương mặt đẹp như tranh vẻ của Tuyết.
Người nọ khẽ nhíu mày, gương mặt không còn nụ cười dịu dàng.
Vài ngày liên tiếp, buổi tối người nọ sẽ ra ngoài. Thiếu đi ôm ấp ấm áp, buổi tối Trúc Tử đều ngủ không ngon, cậu sợ lạnh, phi thường phi thường sợ lạnh. Rốt cuộc có một ngày, Trúc Tử lặng lẽ trườn vào căn nhà nhỏ của Tuyết. Nơi đó phủ kín da lông động vật, còn có đống lửa cháy đỏ, thực ấm áp…..
“Ta nói rồi ta không thích xà, đừng có quấn quít lấy ta!" Âm thanh Tuyết nghe có vẻ rất mất kiên nhẫn, lạnh như băng, như bông tuyết va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Nó chính là xà nhân hiếm thấy, một giọt nọc độc cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết, ta chưa thấy qua vật nhỏ nào độc như vậy! Tuyết, chẳng lẽ ngươi không thích có một sủng vật như vậy sao?"
Giọng nam ôn nhu quen thuộc, lại phun ra lời lẽ làm Trúc Tử cảm thấy vô cùng khủng khiếp. Sủng vật…. vật nhỏ..độc…. hóa ra người nọ xem mình là vậy.
Trúc Tử cuộn người, trong căn phòng ấm áp nhưng hắn lại thấy lạnh thấu xương…..
Những chuyện phát sinh sau đó, Trúc Tử không nhớ rõ. Hắn chỉ biết từ ngày đó, hắn không mở miệng nói chuyện nữa. Người nọ thực tức giận, dùng dây leo bện thành roi hung hăng quất lên người Trúc Tử; nhưng tiểu thanh xà lại càng quật cường hơn, cho dù cắn nát môi cũng không hé ra một câu nào. Cuối cùng người nọ thở phì phì bỏ đi, nhốt Trúc Tử vào một căn phòng nhỏ, hai ba ngày mới quay về một lần.
Dần dần, Trúc Tử phát hiện người nọ thay đổi, mỗi lần trở lại ánh mắt sẽ bịt kín tơ máu, sắc mặt ngày càng điên cuồng. Rốt cuộc có một ngày, người nọ vặn bung miệng Trúc Tử muốn lấy mọc độc. Người nọ điên cuồng thì thào, nói rằng mình muốn giết chết dũng sĩ lợi hại nhất bộ tộc, như vậy Tuyết chỉ thuộc về một mình mình.
Người nọ điên cuồng cười ha hả nói: “Vật nhỏ, ta cứu mạng ngươi, bây giờ là lúc ngươi báo đáp." Người nọ khinh miệt túm lấy cằm Trúc Tử, ánh mắt mê mang tràn ngập hung ác: “Dũng sĩ tự nhiên chết trên đường đi săn, thi thể hắn sẽ rất nhanh bị dã thú ăn sạch, không ai hoàn nghi ta. Ta sẽ cưới Tuyết, sẽ trở thành tộc trưởng kế tiếp, ha ha ha, không ai có thể phản kháng ta! Vật nhỏ, ta biết ngươi sẽ giúp ta. Ta cần độc của ngươi, ngươi là sát thủ hoàn mĩ nhất!"
“Không! Thả ta ra! Ta không muốn giết người!" Trúc Tử hoảng sợ kêu to.
“Ngươi không có lựa chọn." Người nọ tàn nhẫn nói: “Ngươi nghĩ ai giúp ngươi sống lâu tới giờ! Ngươi là thứ vong ân phụ nghĩa!"
Tay người nọ ngày càng siết chặt, Trúc Tử tuyệt vọng, trái tim hắn đang nhỏ máu. Hắn biết nếu mình không đáp ứng sẽ chết, bởi vì hắn biết quá nhiều bí mật của người nọ…. người nọ sẽ không bỏ qua mình, y đã phát điên rồi…. nhưng mặc dù như vậy, Trúc Tử vẫn không muốn tổn thương người nọ! Nhưng bản nang của cơ thể, Trúc Tử không thể nào khống chế được — hơi thở ngày càng mong manh, đối mặt với sợ hãi tử vong, rốt cuộc cơ thể hắn bắt đầu phát sinh biến hóa!
…… chậm rãi mở mắt, dưới thân là cơ thể lạnh băng, không còn chút độ ấm. Trúc Tử chầm chậm đưa tay lau đi vết máu bên miệng; chất lỏng ấm áp chảy xuống từ khóe mắt, hắn dùng chút khí lực cuối cùng, nhẹ nhàng đóng ánh mắt xanh thẳm kia lại……
Từ lần đó, Trúc Tử bắt đầu sợ mùa đông. Hắn đi tới rất nhiều nơi, cuối cùng an ổn ngụ lại rừng trúc. Không biết vì cái gì, bản năng Trúc Tử cảm thấy nơi này rất thân thiết với mình, giống như người thân có chung huyết mạch. Được sự che chở của rừng trúc, hắn bình yên vượt qua một mùa đông nữa.
……..
Lại phát tác…. Trúc Tử thở dài, nói thật trong lòng hắn thực áy náy, hắn không muốn giết Aggreko.
Lúc tỉnh lại ở bộ lạc thú nhân, hắn thực sự rất sợ, sợ mình lại bị thương tổn lần nữa, vì thế cậu đả thương người trông coi mình trốn đi.
Bây giờ nhìn thấy Aggreko bình yên vô sự, trái tim thấp thỏm của Trúc Tử mới thoáng thả lỏng.
Tiều xà quấn trên cổ tay đột nhiên mở to mắt, phát ra tiếng kêu ‘ti ti’ cảnh báo. Trúc Tử cả kinh, cơ thể bật dậy âm thầm cảnh giới. Giây tiếp theo áp lực khủng khiếp đánh úp tới. Hắn thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh đã bị đôi tay mạnh mẽ kiềm chặt lên thân cây.
“Trên người ngươi có mùi An! Ngươi rốt cuộc là ai!" Âm thanh lạnh lẽo truyền tới từ đỉnh đầu.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý