Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 46
Ba tháng sau──
Ánh mặt trời xuyên thấy qua tầng mây, ấm áp chiếu rọi vào nhà gỗ.
Selair duỗi tay, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy mùi thức ăn. Thảm lông thú mềm mại lại ấm áp, còn vươn lại mùi của mãnh sư giống đực. Cậu trở mình, theo bản năng cọ cọ má vào thảm lông mềm mại, đợi đến khi tỉnh táo phát hiện mình đang làm gì thì gương mặt tuấn tú của Đề Khắc Tư đã phóng đại trước mặt.
“Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm?" Âm thanh nam tính trầm thấp, cùng với hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào bên tai.
Selair trừng to mắt ngây ngốc nhìn thú nhân trước mắt, nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Không có gì……..Arcelor nói hôm nay sẽ tới, ta không muốn ngủ trưa quá."
Cậu có chút quẫn bách nhìn thú nhân canh giữ bên người, đối phương nhướng hàng mày rậm nhìn cậu, trên mặt là nụ cười anh tuấn vô cùng quen thuộc.
Tính ra vào ở trong bộ lạc ưng tộc cũng gần nửa năm, Đề Khắc Tư luôn bồi bên người cậu. Ít nhiều gì cũng nhờ Liên Hoa giúp đỡ cậu với Đề Khắc Tư mới có một cơ hội nữa để nhận thức lẫn nhau, hiện tại mới có thể ở cùng một chỗ.
Lúc mới bắt đầu, quan hệ của bọn họ còn rất xa lạ. Mặc kệ Đề Khắc Tư hống cỡ nào, tận tâm đối đãi cỡ nào cậu cũng không thể tiêu trừ được bóng ma về mãnh sư, ngay cả nói chuyện cũng rất hiếm. Nhưng đối phương cũng không vì vậy mà nhụt chí, Đề Khắc Tư biết cậu thích ăn một loại trái cây sinh trưởng trên vách núi đen, cứ vài ngày lại đi hái một lần; nhưng cũng phải trả cái giá lớn, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều.
Cơ thể Selair cũng không quá yếu ớt, nhưng mang thai cục cưng cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, vượt xa khỏi cực hạn cơ thể cậu. Đến tối tay chân Selair lại rét run rất khó ngủ được, cũng vì vậy mà mỗi đêm Đề Khắc Tư sẽ ôm chặt cậu, áp tay chân lạnh băng của cậu vào bụng mình để sưởi ấm.
Đoạn thời gian trước tình huống này còn nghiêm trọng hơn, cho dù là ban ngày cũng cảm thấy cơ thể rét run; mặc kệ ăn cái gì cũng không thấy no; chỉ một thời gian ngắn cậu đã vô cùng mệt mỏi. Để Khắc Tư cho cậu uống chén thuốc gì đó rất kì quái, tuy rằng chén thuốc đó có mùi rất tanh, nhưng uống vào lại rất có hiệu quả, cơ thể cũng cảm thấy thoải mái lên nhiều; nhưng kì quái chính là sắc mặt Đề Khắc Tư ngày càng tệ…… Sau này Selair mới biết, chén thuốc này ngoại trừ thuốc bổ còn có máu của Đề Khắc Tư.
Bởi vì mất máu nên cơ thể hắn mới ngày càng gầy yếu; bởi vì che dấu vết thương trên tay mà trong thời tiết ấm áp hắn lại mặc quần áo dầy cộm….. lúc biết được sự thật, Selair bật khóc, cậu túm chặt cánh tay chằng chịt vết cắt của Đề Khắc Tư, khóc thật lâu……
Sau đó cậu cự tuyệt uống loại thuốc này, thà mỗi ngày chịu rét run cũng không muốn đụng tới. Đề Khắc Tư lần đầu tiên tức giận, hắn điên cuồng bắt lấy Selair, ép cậu uống máu mình. Selair cũng quật cường, mặc kệ đối phương cưỡng ép thế nào cũng không mở miệng. Dòng máu ấm áp theo miệng vết thương mới xé rách tí tách không ngừng chảy ra, hai người cứ giằng co như vậy không ai chịu nhượng bộ. Cuối cùng vẫn là Liên Hoa tới Đề Khắc Tư mới không trở thành mảnh sư đầu tiên chết vì mất máu.
Cuối cùng Selair vẫn bị bắt uống máu Đề Khắc Tư: trong thời gian nguy hiểm này cần có máu của ba ba cường đại chống đỡ. Tuy rằng hiện tại cậu không cần uống máu Đề Khắc Tư nữa nhưng mỗi lần nhớ tới vẫn cảm thấy rung động.
Đề Khắc Tư ôn nhu như vậy, cuộc sống ngọt ngào như vậy, cậu bất tri bất giác đã bị hắn bắt giữ làm tù nhân…….
“Còn thời gian, cậu ta tới ta gọi ngươi dậy. Ngủ tiếp đi, gần đây không phải ngươi luôn than buồn ngủ sao: “Đề Khắc Tư mỉm cười, đưa tay tới vô cùng thân thiết vuốt tóc Selair; nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng ôn nhu áp lên gáy cổ cậu.
“Không được, Keister cũng tới."
Vừa mới nói xong, âm thanh tiểu mãnh sư dùng móng vuốt cào cửa đã vang lên. Sắc mặt Đề Khắc Tư khẽ biến, thầm mắng một tiếng đứng dậy mở cửa. Nhóc con này tính kiên nhẫn rất cao, nếu hắn không ra mở cửa nhất định phải chịu đựng âm thanh ầm ĩ này quất rầy suốt một ngày!
Cửa vừa mới mở ra, tiểu mãnh sư ‘soạt’ một tiếng vọt thẳng vào trong, đến bên người Selair. Ngang đừng bên ngoài phòng, có chút xấu hổ chỉ bé con đang rung đùi đắc ý, nói một câu ‘giao cho ngươi’ xong lập tức xoay người rời đi.
Đề Khắc Tư đóng cửa lại, trong lòng thầm chúc phúc cho bạn tốt. Những ngày khổ sở của Ngang chỉ mới bắt đầu, hi vọng y có thể thuận lợi vượt qua tháng kế tiếp.
Đóng cửa quay về phòng, đập vào mắt là bộ dáng xuất thần của Keister. Nó nhú cái đầu bù xù ngồi bên giường, đôi mắt vàng ươm chăm chú nhìn bụng Selair không chớp.
“Bé con này thực chịu khó." Selair cười hì hì vuốt lớp lông xù mềm mại của tiểu mãnh sư. Liên Hoa nói trong bụng cậu là giống cái, nói đùa là sẽ cho Keister kết làm bạn lữ. Không ngờ bé con này tưởng thật, mỗi ngày đểu chạy tới để gia tăng tình cảm với ‘bầu bạn’ tương lai trong bụng Selair.
Đề Khắc Tư hừ lạnh một tiếng, đưa tay xách tiểu mãnh sư tha qua một bên.
“Arcelor không tới sao?" Không thấy thân ảnh ưng nhân, Selair không khỏi có chút kì quái, không phải bảo hôm nay tới sao?
“Không có, cậu ta không tới được."
“A?"
“Ngươi quên Arcelor đang mang thai cục cưng mãnh sư sao, đây đúng là thời điểm khó chịu nhất."
“Đúng rồi, tính thời gian thì Arcelor cũng sắp……" Selair kéo thảm lông ngồi dậy, nhớ tới những ngày vất vả lúc trước không khỏi lo lắng cho Arcelor: “Ngang cùng Arcelor không có việc gì đi."
“Không có việc gì, Arcelor khỏe mạnh hơn ngươi, lại có Ngang ở bên cạnh."
“Ta vẫn có chút lo lắng muốn tới xem cậu ta."
“Không được." Đề Khắc Tư không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Vì sao chứ? Ta hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
“Không phải vấn đề này." Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn Selair: “Trong bụng ngươi là giống cái cục cưng, hơn nữa lớp màng đã mềm hóa, có lẽ không tới 8 tháng đứa nhỏ sẽ chào đời."
“Ngươi nói là…….." Selair hơi sửng sốt: “Cục cưng bất cứ khi nào cũng có thể ra đời?" Cậu cúi đầu nhìn bụng nhô cao của mình. Bé con này sẽ chào đời sớm như vậy sao? Chính là mấy ngày nay cậu cảm thấy không tệ a, vật nhỏ này hiếm có dịp không nghịch ngợm như vậy.
“Ta thật mong nó nhanh chóng ra đời." Đề Khắc Tư ngồi xuống cạnh bầu bạn, đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu: “Sớm sinh một chút, ngươi cũng không còn vất vả như vậy."
Liên Hoa luôn miệng cam đoan Selair cùng đứa nhỏ sẽ không có việc gì, nhưng Đề Khắc Tư vẫn rất lo lắng. Không phải hắn chưa từng thấy ấu thú mãnh sư sinh ra, tất cả đều là máu tươi đầm đìa, mang theo tiếng gào rống bất lực cùng rên rĩ đau đớn…… đó đã trở thành bóng ma đáng sợ trong lòng hắn. Trước khi Selair có thể bình an sinh ra đứa nhỏ, bất luận thế nào hắn cũng không an tâm được.
“Đề, Đề Khắc Tư…….."
Một lúc lâu sau, âm thành Selair đột nhiên trở nên khẩn trương, hô hấp cũng gấp gáp.
Phần bụng dưới bàn tay đột nhiên chấn động kịch liệt, Đề Khắc Tư kinh hãi trợn mắt. Hắn không dám tin trừng mắt nhìn bụng đối phương, trong nhất thời cũng luống cuống tay chân.
“Làm sao bây giờ……..nó, nó dường như muốn ra…….." Selair há mồm thở phì phò, sắc mặt cậu trắng bệt cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Không ngờ bị Đề Khắc Tư nói trúng rồi, đứa nhỏ cấp bách muốn ra đời để nhìn ngắm thế giới này!
Đại não Đề Khắc Tư trống rỗng, gương mặt tuấn lãng cứng đờ, thân hình cao lớn đông cứng. Mãi đến khi tiểu mãnh sư phát ra tiếng kêu dồn dập hắn mới thức tỉnh khỏi cơn bối rối.
“Đừng sợ, ta, ta lập tức gọi Liên Hoa! Ngươi cố gắng chống đỡ!" Thú nhân cao lớn gấp tới độ xoay mòng mòng, may mắn còn không quên đi tìm cứu binh.
“Ừm, ta còn chịu được." Selair nhẹ nhàng gật đầu, hai tay bấu chặt tấm thảm dưới thân. Tuy rất đau nhưng cậu cũng không sợ hãi bởi vì có Đề Khắc Tư ở bên cạnh, ba ba của đứa nhỏ đang ở đây…….. điều này làm cậu an tâm, bởi vì bất luận thế nào Đề Khắc Tư cũng không để cậu cùng đứa nhỏ gặp chuyện không may.
Thú nhân rống to một tiếng, phóng ra khỏi nhà gỗ. Theo tiếng gào lo lắng của hắn, bộ lạc yên tĩnh lập tức ầm ĩ──
Ánh mặt trời xuyên thấy qua tầng mây, ấm áp chiếu rọi vào nhà gỗ.
Selair duỗi tay, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy mùi thức ăn. Thảm lông thú mềm mại lại ấm áp, còn vươn lại mùi của mãnh sư giống đực. Cậu trở mình, theo bản năng cọ cọ má vào thảm lông mềm mại, đợi đến khi tỉnh táo phát hiện mình đang làm gì thì gương mặt tuấn tú của Đề Khắc Tư đã phóng đại trước mặt.
“Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm?" Âm thanh nam tính trầm thấp, cùng với hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào bên tai.
Selair trừng to mắt ngây ngốc nhìn thú nhân trước mắt, nửa ngày mới hồi phục tinh thần: “Không có gì……..Arcelor nói hôm nay sẽ tới, ta không muốn ngủ trưa quá."
Cậu có chút quẫn bách nhìn thú nhân canh giữ bên người, đối phương nhướng hàng mày rậm nhìn cậu, trên mặt là nụ cười anh tuấn vô cùng quen thuộc.
Tính ra vào ở trong bộ lạc ưng tộc cũng gần nửa năm, Đề Khắc Tư luôn bồi bên người cậu. Ít nhiều gì cũng nhờ Liên Hoa giúp đỡ cậu với Đề Khắc Tư mới có một cơ hội nữa để nhận thức lẫn nhau, hiện tại mới có thể ở cùng một chỗ.
Lúc mới bắt đầu, quan hệ của bọn họ còn rất xa lạ. Mặc kệ Đề Khắc Tư hống cỡ nào, tận tâm đối đãi cỡ nào cậu cũng không thể tiêu trừ được bóng ma về mãnh sư, ngay cả nói chuyện cũng rất hiếm. Nhưng đối phương cũng không vì vậy mà nhụt chí, Đề Khắc Tư biết cậu thích ăn một loại trái cây sinh trưởng trên vách núi đen, cứ vài ngày lại đi hái một lần; nhưng cũng phải trả cái giá lớn, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều.
Cơ thể Selair cũng không quá yếu ớt, nhưng mang thai cục cưng cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, vượt xa khỏi cực hạn cơ thể cậu. Đến tối tay chân Selair lại rét run rất khó ngủ được, cũng vì vậy mà mỗi đêm Đề Khắc Tư sẽ ôm chặt cậu, áp tay chân lạnh băng của cậu vào bụng mình để sưởi ấm.
Đoạn thời gian trước tình huống này còn nghiêm trọng hơn, cho dù là ban ngày cũng cảm thấy cơ thể rét run; mặc kệ ăn cái gì cũng không thấy no; chỉ một thời gian ngắn cậu đã vô cùng mệt mỏi. Để Khắc Tư cho cậu uống chén thuốc gì đó rất kì quái, tuy rằng chén thuốc đó có mùi rất tanh, nhưng uống vào lại rất có hiệu quả, cơ thể cũng cảm thấy thoải mái lên nhiều; nhưng kì quái chính là sắc mặt Đề Khắc Tư ngày càng tệ…… Sau này Selair mới biết, chén thuốc này ngoại trừ thuốc bổ còn có máu của Đề Khắc Tư.
Bởi vì mất máu nên cơ thể hắn mới ngày càng gầy yếu; bởi vì che dấu vết thương trên tay mà trong thời tiết ấm áp hắn lại mặc quần áo dầy cộm….. lúc biết được sự thật, Selair bật khóc, cậu túm chặt cánh tay chằng chịt vết cắt của Đề Khắc Tư, khóc thật lâu……
Sau đó cậu cự tuyệt uống loại thuốc này, thà mỗi ngày chịu rét run cũng không muốn đụng tới. Đề Khắc Tư lần đầu tiên tức giận, hắn điên cuồng bắt lấy Selair, ép cậu uống máu mình. Selair cũng quật cường, mặc kệ đối phương cưỡng ép thế nào cũng không mở miệng. Dòng máu ấm áp theo miệng vết thương mới xé rách tí tách không ngừng chảy ra, hai người cứ giằng co như vậy không ai chịu nhượng bộ. Cuối cùng vẫn là Liên Hoa tới Đề Khắc Tư mới không trở thành mảnh sư đầu tiên chết vì mất máu.
Cuối cùng Selair vẫn bị bắt uống máu Đề Khắc Tư: trong thời gian nguy hiểm này cần có máu của ba ba cường đại chống đỡ. Tuy rằng hiện tại cậu không cần uống máu Đề Khắc Tư nữa nhưng mỗi lần nhớ tới vẫn cảm thấy rung động.
Đề Khắc Tư ôn nhu như vậy, cuộc sống ngọt ngào như vậy, cậu bất tri bất giác đã bị hắn bắt giữ làm tù nhân…….
“Còn thời gian, cậu ta tới ta gọi ngươi dậy. Ngủ tiếp đi, gần đây không phải ngươi luôn than buồn ngủ sao: “Đề Khắc Tư mỉm cười, đưa tay tới vô cùng thân thiết vuốt tóc Selair; nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng ôn nhu áp lên gáy cổ cậu.
“Không được, Keister cũng tới."
Vừa mới nói xong, âm thanh tiểu mãnh sư dùng móng vuốt cào cửa đã vang lên. Sắc mặt Đề Khắc Tư khẽ biến, thầm mắng một tiếng đứng dậy mở cửa. Nhóc con này tính kiên nhẫn rất cao, nếu hắn không ra mở cửa nhất định phải chịu đựng âm thanh ầm ĩ này quất rầy suốt một ngày!
Cửa vừa mới mở ra, tiểu mãnh sư ‘soạt’ một tiếng vọt thẳng vào trong, đến bên người Selair. Ngang đừng bên ngoài phòng, có chút xấu hổ chỉ bé con đang rung đùi đắc ý, nói một câu ‘giao cho ngươi’ xong lập tức xoay người rời đi.
Đề Khắc Tư đóng cửa lại, trong lòng thầm chúc phúc cho bạn tốt. Những ngày khổ sở của Ngang chỉ mới bắt đầu, hi vọng y có thể thuận lợi vượt qua tháng kế tiếp.
Đóng cửa quay về phòng, đập vào mắt là bộ dáng xuất thần của Keister. Nó nhú cái đầu bù xù ngồi bên giường, đôi mắt vàng ươm chăm chú nhìn bụng Selair không chớp.
“Bé con này thực chịu khó." Selair cười hì hì vuốt lớp lông xù mềm mại của tiểu mãnh sư. Liên Hoa nói trong bụng cậu là giống cái, nói đùa là sẽ cho Keister kết làm bạn lữ. Không ngờ bé con này tưởng thật, mỗi ngày đểu chạy tới để gia tăng tình cảm với ‘bầu bạn’ tương lai trong bụng Selair.
Đề Khắc Tư hừ lạnh một tiếng, đưa tay xách tiểu mãnh sư tha qua một bên.
“Arcelor không tới sao?" Không thấy thân ảnh ưng nhân, Selair không khỏi có chút kì quái, không phải bảo hôm nay tới sao?
“Không có, cậu ta không tới được."
“A?"
“Ngươi quên Arcelor đang mang thai cục cưng mãnh sư sao, đây đúng là thời điểm khó chịu nhất."
“Đúng rồi, tính thời gian thì Arcelor cũng sắp……" Selair kéo thảm lông ngồi dậy, nhớ tới những ngày vất vả lúc trước không khỏi lo lắng cho Arcelor: “Ngang cùng Arcelor không có việc gì đi."
“Không có việc gì, Arcelor khỏe mạnh hơn ngươi, lại có Ngang ở bên cạnh."
“Ta vẫn có chút lo lắng muốn tới xem cậu ta."
“Không được." Đề Khắc Tư không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.
“Vì sao chứ? Ta hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
“Không phải vấn đề này." Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn Selair: “Trong bụng ngươi là giống cái cục cưng, hơn nữa lớp màng đã mềm hóa, có lẽ không tới 8 tháng đứa nhỏ sẽ chào đời."
“Ngươi nói là…….." Selair hơi sửng sốt: “Cục cưng bất cứ khi nào cũng có thể ra đời?" Cậu cúi đầu nhìn bụng nhô cao của mình. Bé con này sẽ chào đời sớm như vậy sao? Chính là mấy ngày nay cậu cảm thấy không tệ a, vật nhỏ này hiếm có dịp không nghịch ngợm như vậy.
“Ta thật mong nó nhanh chóng ra đời." Đề Khắc Tư ngồi xuống cạnh bầu bạn, đưa bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu: “Sớm sinh một chút, ngươi cũng không còn vất vả như vậy."
Liên Hoa luôn miệng cam đoan Selair cùng đứa nhỏ sẽ không có việc gì, nhưng Đề Khắc Tư vẫn rất lo lắng. Không phải hắn chưa từng thấy ấu thú mãnh sư sinh ra, tất cả đều là máu tươi đầm đìa, mang theo tiếng gào rống bất lực cùng rên rĩ đau đớn…… đó đã trở thành bóng ma đáng sợ trong lòng hắn. Trước khi Selair có thể bình an sinh ra đứa nhỏ, bất luận thế nào hắn cũng không an tâm được.
“Đề, Đề Khắc Tư…….."
Một lúc lâu sau, âm thành Selair đột nhiên trở nên khẩn trương, hô hấp cũng gấp gáp.
Phần bụng dưới bàn tay đột nhiên chấn động kịch liệt, Đề Khắc Tư kinh hãi trợn mắt. Hắn không dám tin trừng mắt nhìn bụng đối phương, trong nhất thời cũng luống cuống tay chân.
“Làm sao bây giờ……..nó, nó dường như muốn ra…….." Selair há mồm thở phì phò, sắc mặt cậu trắng bệt cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Không ngờ bị Đề Khắc Tư nói trúng rồi, đứa nhỏ cấp bách muốn ra đời để nhìn ngắm thế giới này!
Đại não Đề Khắc Tư trống rỗng, gương mặt tuấn lãng cứng đờ, thân hình cao lớn đông cứng. Mãi đến khi tiểu mãnh sư phát ra tiếng kêu dồn dập hắn mới thức tỉnh khỏi cơn bối rối.
“Đừng sợ, ta, ta lập tức gọi Liên Hoa! Ngươi cố gắng chống đỡ!" Thú nhân cao lớn gấp tới độ xoay mòng mòng, may mắn còn không quên đi tìm cứu binh.
“Ừm, ta còn chịu được." Selair nhẹ nhàng gật đầu, hai tay bấu chặt tấm thảm dưới thân. Tuy rất đau nhưng cậu cũng không sợ hãi bởi vì có Đề Khắc Tư ở bên cạnh, ba ba của đứa nhỏ đang ở đây…….. điều này làm cậu an tâm, bởi vì bất luận thế nào Đề Khắc Tư cũng không để cậu cùng đứa nhỏ gặp chuyện không may.
Thú nhân rống to một tiếng, phóng ra khỏi nhà gỗ. Theo tiếng gào lo lắng của hắn, bộ lạc yên tĩnh lập tức ầm ĩ──
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý