Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 18
Nguy rồi!
Nghe thấy tiếng Selair thống khổ ôm bụng rên rỉ, Arcelor lập tức biết sự tình không ổn.
Đáng chết! Vì cái gì lại ngay lúc này…… ưng nhân thầm cắn răng, bàn tay siết chặt. Cậu sớm đã lập ra kế hoạch, tự tin có thể tránh khỏi tai mắt của mãnh sư, không ngờ trên đường lại nhảy ra một con bạo long phát cuồng!
Biết tình hình hiện tại mình không nên trực tiếp đối kháng với nó, Arcelor lập tức nghĩ tới bộ hài cốt bị gặm sạch sẽ kia. Liếc mắt một cái cậu liền nhớ tới một sinh vật mụ mụ từng nói tới──thực nghĩ!
Đó là một loại kiến khổng lồ rất kinh khủng, đầu của nó gần giống như loài nhện, sống dưới lòng đất, bình thường luôn hành động quần thể. Là sát thủ đáng sợ không có bất cứ sinh vật nào có thể may mắn trốn thoát!
Vết thương ở chân sau của nó chính là vết răng nanh của ngạc la thú. Không khó đoán có lẽ nó tức giận vì bị đá thực nghĩ cướp đoạt con mồi.
Arcelor vốn đã thành công dẫn dụ con bạo long tới hang động của thực nghĩ, đang định trốn thoát thì trong khoảnh khắc mấu chốt lại nghe thấy tiếng gầm của Đề Khắc Tư!
“Selair, cố một chút."
Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi là có thể trốn thoát được, ngàn vạn lần đừng gặp phải tình huống gì trong lúc nguy cấp này a!
Selair cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh, cái trán trắng nõn sớm đổ đầy mồ hôi lạnh. Bụng cậu đau quá, cảm giác bị thiêu tốt ngày càng rõ rệt hơn, cơn đau như có ngàn vạn mũi kim đâm vào cơ thể, cơ hồ đốt sạch một tia nhẫn nại cuối cùng của cậu!
“Đáng giận! Tốc độ nhanh thật."
Ánh mắt sắc bén phát hiện mãnh sư hoàng kim ngày càng rút ngắn khoảng cách, ưng nhân thoáng có chút bối rối. Cậu biết nếu bị bắt mình sẽ có kết quả gì. Không riêng gì Đề Khắc Tư nỗi giận, ngay cả Ngang cũng không dễ dàng buông tha cho cậu!
“Arcelor…….."
Gương mặt Selair lúc này cũng trắng bệt. Đề Khắc Tư rõ ràng đã nhìn thấy cậu, đôi mắt sắc bén mang theo hưng phấn làm cho cậu có cảm giác rơi vào hầm băng, lạnh ngắt từ đầu tới chân!
Arcelor lườm mắt không nói gì, kéo Selair ra sau lưng mình, hai nắm tay siết chặt thầm vận lực. Sự tình đã tới nước này không thể buông thay chỉ có thể đánh cược một phe…….. chỉ hi vọng là Ngang không đi cùng với hắn.
Hai mãnh sư cùng xuất hiện với tình trạng của cậu hiện tại căn bản không thể ứng phó……..
“Selair!" Cự thú trên không trung hóa thành hình người, nôn nóng nhào về phía bọn họ.
Ánh mắt Arcelor sáng lên, cậu đang chờ đợi khoảnh khắc này! Địa hình hạn chế hành động của Đề Khắc Tư, làm hắn không thể không biến về hình người, tỷ lệ chiến thắng của mình cũng tăng lên vài phần.
“Selair!" Thú nhân cao lớn liên tục rít gào, đôi mắt vàng tham tham nhìn thân ảnh quen thuộc núp sau lưng ưng nhân. Là Selair của hắn, không đổ máu, không bị thương, hoàn toàn bình yên xuất hiện trước mắt hắn!
Không chút chần chờ, Arcelor ra tay ngay khoảnh khắc Đề Khắc Tư tới gần──
Móng vuốt sắc bén lao vút về phía đối thủ, đôi ngươi Đề Khắc Tư nheo lại, thân hình nhoáng một cái chỉ còn lại một tàn ảnh…….
Quá nhanh! Arcelor thầm líu lưỡi, giây tiếp theo âm thanh của Đề Khắc Tư đã vang lên ngay sau tai cậu.
“Bằng ngươi cũng dám động thủ với ta!"
Nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của Selair, Arcelor căm giận cắn răng. Đây là lần thứ hai! Tốc độ mà cậu luôn tự tin trước mặt mãnh sư lại giống như một trò trẻ con!
“Thả Selair ra!"
Phẫn nộ làm sức mạnh của Arcelor bùng nổ trong nháy mắt! Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đôi cánh vẫn chưa khôi phục lại như cũ nhưng thoáng chốc sải rộng, dưới ánh mặt trời bùng lên một ngọn lửa xinh đẹp!
Lao vút tới mạnh mẽ đánh về phía Đề Khắc Tư, móng vuốt lóng lánh hàn quang──
“Đối thủ của ngươi là ta."
Thân hình cao lớn như một bóng ma vô thanh vô tức chắn ngay trước mặt, nhất thời ánh mặt trời trên đầu cũng bị che đi phân nửa.
Ngang xuất hiện như một chậu nước lạnh tạt lên tia hi vọng cuối cùng trong lòng Arcelor.
A! Hóa ra cậu vẫn luôn tự mãn trước mặt mãnh sư cường đại, chỉ trong vòng 20 giây cậu đã bị khống chế…….. khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu, Arcelor không chống cự. Cậu biết mình không phải đối thủ của Đề Khắc Tư và Ngang, chính là……. nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Selair dần chuyển thành tuyệt vọng, cậu nhịn không được cúi đầu không dám nhìn thiếu niên, tùy ý để Ngang chế trụ mình……
“Không! Ngươi muốn đem Arcelor đi đâu! Không, đừng tổn thương cậu ta──"
Tiếng khóc thảm thiết của Selair quanh quẩn khắp một vùng núi, Ngang làm như không hề nghe thấy mang theo ưng nhân nhanh chóng bay lên không.
Không biết bay qua bao lâu, ngay lúc Arcelor nhịn không được định mở miệng thì Ngang túm lấy cậu áp lên một mảnh đất trống trải, sau đó cũng áp tới, mãnh liệt cùng thô bạo xâm lược──
“Ngô…………"
Kinh ngạc cực độ qua đi, lồng ngực nhất thời dâng lên một trận tức giận mãnh liệt. Arcelor ra sức giãy dụa, nhưng hai tay bị túm chặt không thể động đậy, cơ thể theo động tác của cậu mà nâng lên thành một độ cung không thể tin.
Nhưng mặc kệ cậu cố gắng phản kháng thế nào cũng không thể thoát khỏi kiềm chế mạnh mẽ của Ngang.
Dị vật trong miệng không ngừng khuấy đảo làm cậu vô thức run rẩy, cơ thể đã từng trải qua, nhớ tới kí ức nhục nhã đau đớn dưới đáy lòng……..
Ngang thừa dịp cánh môi cậu khẽ hé mở mà càng ra sức xâm lấn, đầu lưỡi tiến tới một bước thâm nhập sâu hơn vào trong khoang miệng ẩm ướt, làn càn dây dưa mút liếm, không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Mãi đến khi Arcelor toàn thân xụi lơ không còn giãy dụa nữa Ngang mới chịu buông cánh môi cậu, một đường kéo xuống, như dã thú gặm cắn cần cổ trắng nõn.
“Dừng tay……… buông!"
Thừa dịp Ngang tạm thời dời mục tiêu, Arcelor phẫn nộ há miệng cắn lên bả vai cường tráng của đối phương, rất nhanh mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Thú nhân gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên tia hung quang tàn nhẫn.
Ngay sau đó, đại chưởng thô bạo xé rách quần áo da thú trên người ưng nhân, phân thân nóng rực mạnh mẽ thâm nhập. Arcelor cả kinh toàn thân căn cứng, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên.
“A a──"
Đột ngột cậu ngửa đầu lên phát ra tiếng kêu thảm thiết! Nơi tư mật nhỏ hẹp bị hung hăng xỏ xuyên, đau đớn thiêu đốt hạ thân, hết lần này tới lần khác bị ép phải tiếp nhận hung khí thô to xâm phạm.
Arcelor cắn chặt môi, sau tiếng hét thảm vừa nãy không còn phát ra âm thanh nào nữa. Hai tay được buông tha bấu chặt lên tấm lưng cường tráng của thú nhân, bấu lủng một lỗ thật sâu. Không khí tràn ngập hương vị máu tươi.
Ngang ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, phần eo lại di chuyển thật mạnh mẽ, làm cự vật thô to càng xâm nhập thật sâu vào bên trong dũng đạo chật hẹp.
Tiếng tê rống thống khổ tràn ra khỏi cánh môi mím chặt. Cơ thể Arcelor run mạnh, cảm giác một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra dưới thân, cơ thể chịu đựng không nỗi cơn đau đớn cực hạn ập tới dường như sắp bị xé rách…….
Xâm phạm vẫn còn tiếp tục, Ngang cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, Arcelor chỉ cảm thấy cơ thể sớm không phải của mình, chỉ còn cảm giác thống khổ vì xé rách gần như đã tê dại.
Hai chân cậu bị bắt nâng lên cao, đặt trên vai thú nhân, nơi tư mật mở rộng không hề phòng bị, thậm chí cũng không còn sức lực để khép lại, chỉ có thể thừa nhận công kích cuồng bạo nguyên thủy của thú nhân.
Lực đạo hung mãnh, tốc độ cuồng loạn, dục vọng xỏ xuyên qua cơ thể nóng bỏng không ngừng, chưa hề ngừng nghỉ sáp nhập, rút ra, tựa như vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
Va chạm kịch liệt như không xé cậu ra thành hai nửa sẽ không từ bỏ, cơ thể bị xâm phạm quá mức đau đớn làm mê loạn suy nghĩ của Arcelor, đánh vỡ tia lí trí cuối cùng của cậu.
“Không, ngừng lại……. ngô…………từ bỏ………."
Âm thanh khàn tới cực điểm không còn trong trẻo như mấy giờ trước. Trận trả thù xâm lược cường mãnh này cậu thống khổ không chịu nỗi, thần kinh căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ.
Chấm dứt đi, mau chấm dứt đi! Cậu chịu không nỗi……..
Hình phạt thống khổ không có điểm ngừng này làm cậu suýt chút nữa ngất đi, cơ thể trừ bỏ đau đớn, vẫn chỉ có đau đớn.
Nhưng Ngang hoàn toàn không có tính toán buông tha Arcelor, y lật lại để lưng cậu áp lên lồng ngực mình, khom người đẩy nhanh va chạm. Động tác cuồng mãnh, tầng xuất vô cùng dũng mãnh, tựa hồ không hề nhận ra người dưới thân đã suy sụp không chống đỡ nỗi.
“Đây kà cái giá ngươi phải trả!" Y oán hận tựa vào bên tai Arcelor gầm nhẹ: “Cái giá dám trốn khỏi ta!" ──còn có, cái giá dám để chính mình lâm vào nguy hiểm.
“Ngô………không……… A a a…….."
Hai tay Arcelor bấu sâu vào mặt cỏ, tiếng rên rĩ khàn khàn bật ra khỏi miệng, âm điệu bi thương cố gắng kiềm nén ngược lại càng kích thích thần kinh kẻ xâm lược.
Yết hầu Ngang phát ra tiếng gầm nhẹ không thể ức chế, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh. Y đột nhiên lật cơ thể Arcelor lại, nhưng mãnh thú khát máu, vô cùng hung ác lại cực ôn nhu cắn lên phần cổ non mịn trắng nõn.
Động tác của thắt lưng ngày càng mạnh hơn, ra sức trừu sáp, động tác va chạm cứ tiếp tục tựa hồ không bao giờ ngừng……..
Mặt trời vào giữa trưa vô cùng chói mắt, chiếu sáng đại địa, làm mọi vật không thể ấn núp.
Trên mảnh đất rống trải trong rừng rậm, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, tiếng hét đau đớn không thể áp chế, cùng tiếng thờ dốc nặng nề đan xen vào nhau, không ngừng vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh……..
Nghe thấy tiếng Selair thống khổ ôm bụng rên rỉ, Arcelor lập tức biết sự tình không ổn.
Đáng chết! Vì cái gì lại ngay lúc này…… ưng nhân thầm cắn răng, bàn tay siết chặt. Cậu sớm đã lập ra kế hoạch, tự tin có thể tránh khỏi tai mắt của mãnh sư, không ngờ trên đường lại nhảy ra một con bạo long phát cuồng!
Biết tình hình hiện tại mình không nên trực tiếp đối kháng với nó, Arcelor lập tức nghĩ tới bộ hài cốt bị gặm sạch sẽ kia. Liếc mắt một cái cậu liền nhớ tới một sinh vật mụ mụ từng nói tới──thực nghĩ!
Đó là một loại kiến khổng lồ rất kinh khủng, đầu của nó gần giống như loài nhện, sống dưới lòng đất, bình thường luôn hành động quần thể. Là sát thủ đáng sợ không có bất cứ sinh vật nào có thể may mắn trốn thoát!
Vết thương ở chân sau của nó chính là vết răng nanh của ngạc la thú. Không khó đoán có lẽ nó tức giận vì bị đá thực nghĩ cướp đoạt con mồi.
Arcelor vốn đã thành công dẫn dụ con bạo long tới hang động của thực nghĩ, đang định trốn thoát thì trong khoảnh khắc mấu chốt lại nghe thấy tiếng gầm của Đề Khắc Tư!
“Selair, cố một chút."
Chỉ còn một chút thôi, một chút nữa thôi là có thể trốn thoát được, ngàn vạn lần đừng gặp phải tình huống gì trong lúc nguy cấp này a!
Selair cắn môi, cố gắng không phát ra âm thanh, cái trán trắng nõn sớm đổ đầy mồ hôi lạnh. Bụng cậu đau quá, cảm giác bị thiêu tốt ngày càng rõ rệt hơn, cơn đau như có ngàn vạn mũi kim đâm vào cơ thể, cơ hồ đốt sạch một tia nhẫn nại cuối cùng của cậu!
“Đáng giận! Tốc độ nhanh thật."
Ánh mắt sắc bén phát hiện mãnh sư hoàng kim ngày càng rút ngắn khoảng cách, ưng nhân thoáng có chút bối rối. Cậu biết nếu bị bắt mình sẽ có kết quả gì. Không riêng gì Đề Khắc Tư nỗi giận, ngay cả Ngang cũng không dễ dàng buông tha cho cậu!
“Arcelor…….."
Gương mặt Selair lúc này cũng trắng bệt. Đề Khắc Tư rõ ràng đã nhìn thấy cậu, đôi mắt sắc bén mang theo hưng phấn làm cho cậu có cảm giác rơi vào hầm băng, lạnh ngắt từ đầu tới chân!
Arcelor lườm mắt không nói gì, kéo Selair ra sau lưng mình, hai nắm tay siết chặt thầm vận lực. Sự tình đã tới nước này không thể buông thay chỉ có thể đánh cược một phe…….. chỉ hi vọng là Ngang không đi cùng với hắn.
Hai mãnh sư cùng xuất hiện với tình trạng của cậu hiện tại căn bản không thể ứng phó……..
“Selair!" Cự thú trên không trung hóa thành hình người, nôn nóng nhào về phía bọn họ.
Ánh mắt Arcelor sáng lên, cậu đang chờ đợi khoảnh khắc này! Địa hình hạn chế hành động của Đề Khắc Tư, làm hắn không thể không biến về hình người, tỷ lệ chiến thắng của mình cũng tăng lên vài phần.
“Selair!" Thú nhân cao lớn liên tục rít gào, đôi mắt vàng tham tham nhìn thân ảnh quen thuộc núp sau lưng ưng nhân. Là Selair của hắn, không đổ máu, không bị thương, hoàn toàn bình yên xuất hiện trước mắt hắn!
Không chút chần chờ, Arcelor ra tay ngay khoảnh khắc Đề Khắc Tư tới gần──
Móng vuốt sắc bén lao vút về phía đối thủ, đôi ngươi Đề Khắc Tư nheo lại, thân hình nhoáng một cái chỉ còn lại một tàn ảnh…….
Quá nhanh! Arcelor thầm líu lưỡi, giây tiếp theo âm thanh của Đề Khắc Tư đã vang lên ngay sau tai cậu.
“Bằng ngươi cũng dám động thủ với ta!"
Nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của Selair, Arcelor căm giận cắn răng. Đây là lần thứ hai! Tốc độ mà cậu luôn tự tin trước mặt mãnh sư lại giống như một trò trẻ con!
“Thả Selair ra!"
Phẫn nộ làm sức mạnh của Arcelor bùng nổ trong nháy mắt! Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đôi cánh vẫn chưa khôi phục lại như cũ nhưng thoáng chốc sải rộng, dưới ánh mặt trời bùng lên một ngọn lửa xinh đẹp!
Lao vút tới mạnh mẽ đánh về phía Đề Khắc Tư, móng vuốt lóng lánh hàn quang──
“Đối thủ của ngươi là ta."
Thân hình cao lớn như một bóng ma vô thanh vô tức chắn ngay trước mặt, nhất thời ánh mặt trời trên đầu cũng bị che đi phân nửa.
Ngang xuất hiện như một chậu nước lạnh tạt lên tia hi vọng cuối cùng trong lòng Arcelor.
A! Hóa ra cậu vẫn luôn tự mãn trước mặt mãnh sư cường đại, chỉ trong vòng 20 giây cậu đã bị khống chế…….. khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu, Arcelor không chống cự. Cậu biết mình không phải đối thủ của Đề Khắc Tư và Ngang, chính là……. nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Selair dần chuyển thành tuyệt vọng, cậu nhịn không được cúi đầu không dám nhìn thiếu niên, tùy ý để Ngang chế trụ mình……
“Không! Ngươi muốn đem Arcelor đi đâu! Không, đừng tổn thương cậu ta──"
Tiếng khóc thảm thiết của Selair quanh quẩn khắp một vùng núi, Ngang làm như không hề nghe thấy mang theo ưng nhân nhanh chóng bay lên không.
Không biết bay qua bao lâu, ngay lúc Arcelor nhịn không được định mở miệng thì Ngang túm lấy cậu áp lên một mảnh đất trống trải, sau đó cũng áp tới, mãnh liệt cùng thô bạo xâm lược──
“Ngô…………"
Kinh ngạc cực độ qua đi, lồng ngực nhất thời dâng lên một trận tức giận mãnh liệt. Arcelor ra sức giãy dụa, nhưng hai tay bị túm chặt không thể động đậy, cơ thể theo động tác của cậu mà nâng lên thành một độ cung không thể tin.
Nhưng mặc kệ cậu cố gắng phản kháng thế nào cũng không thể thoát khỏi kiềm chế mạnh mẽ của Ngang.
Dị vật trong miệng không ngừng khuấy đảo làm cậu vô thức run rẩy, cơ thể đã từng trải qua, nhớ tới kí ức nhục nhã đau đớn dưới đáy lòng……..
Ngang thừa dịp cánh môi cậu khẽ hé mở mà càng ra sức xâm lấn, đầu lưỡi tiến tới một bước thâm nhập sâu hơn vào trong khoang miệng ẩm ướt, làn càn dây dưa mút liếm, không cho đối phương bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Mãi đến khi Arcelor toàn thân xụi lơ không còn giãy dụa nữa Ngang mới chịu buông cánh môi cậu, một đường kéo xuống, như dã thú gặm cắn cần cổ trắng nõn.
“Dừng tay……… buông!"
Thừa dịp Ngang tạm thời dời mục tiêu, Arcelor phẫn nộ há miệng cắn lên bả vai cường tráng của đối phương, rất nhanh mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Thú nhân gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên tia hung quang tàn nhẫn.
Ngay sau đó, đại chưởng thô bạo xé rách quần áo da thú trên người ưng nhân, phân thân nóng rực mạnh mẽ thâm nhập. Arcelor cả kinh toàn thân căn cứng, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên.
“A a──"
Đột ngột cậu ngửa đầu lên phát ra tiếng kêu thảm thiết! Nơi tư mật nhỏ hẹp bị hung hăng xỏ xuyên, đau đớn thiêu đốt hạ thân, hết lần này tới lần khác bị ép phải tiếp nhận hung khí thô to xâm phạm.
Arcelor cắn chặt môi, sau tiếng hét thảm vừa nãy không còn phát ra âm thanh nào nữa. Hai tay được buông tha bấu chặt lên tấm lưng cường tráng của thú nhân, bấu lủng một lỗ thật sâu. Không khí tràn ngập hương vị máu tươi.
Ngang ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, phần eo lại di chuyển thật mạnh mẽ, làm cự vật thô to càng xâm nhập thật sâu vào bên trong dũng đạo chật hẹp.
Tiếng tê rống thống khổ tràn ra khỏi cánh môi mím chặt. Cơ thể Arcelor run mạnh, cảm giác một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra dưới thân, cơ thể chịu đựng không nỗi cơn đau đớn cực hạn ập tới dường như sắp bị xé rách…….
Xâm phạm vẫn còn tiếp tục, Ngang cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, Arcelor chỉ cảm thấy cơ thể sớm không phải của mình, chỉ còn cảm giác thống khổ vì xé rách gần như đã tê dại.
Hai chân cậu bị bắt nâng lên cao, đặt trên vai thú nhân, nơi tư mật mở rộng không hề phòng bị, thậm chí cũng không còn sức lực để khép lại, chỉ có thể thừa nhận công kích cuồng bạo nguyên thủy của thú nhân.
Lực đạo hung mãnh, tốc độ cuồng loạn, dục vọng xỏ xuyên qua cơ thể nóng bỏng không ngừng, chưa hề ngừng nghỉ sáp nhập, rút ra, tựa như vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
Va chạm kịch liệt như không xé cậu ra thành hai nửa sẽ không từ bỏ, cơ thể bị xâm phạm quá mức đau đớn làm mê loạn suy nghĩ của Arcelor, đánh vỡ tia lí trí cuối cùng của cậu.
“Không, ngừng lại……. ngô…………từ bỏ………."
Âm thanh khàn tới cực điểm không còn trong trẻo như mấy giờ trước. Trận trả thù xâm lược cường mãnh này cậu thống khổ không chịu nỗi, thần kinh căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ.
Chấm dứt đi, mau chấm dứt đi! Cậu chịu không nỗi……..
Hình phạt thống khổ không có điểm ngừng này làm cậu suýt chút nữa ngất đi, cơ thể trừ bỏ đau đớn, vẫn chỉ có đau đớn.
Nhưng Ngang hoàn toàn không có tính toán buông tha Arcelor, y lật lại để lưng cậu áp lên lồng ngực mình, khom người đẩy nhanh va chạm. Động tác cuồng mãnh, tầng xuất vô cùng dũng mãnh, tựa hồ không hề nhận ra người dưới thân đã suy sụp không chống đỡ nỗi.
“Đây kà cái giá ngươi phải trả!" Y oán hận tựa vào bên tai Arcelor gầm nhẹ: “Cái giá dám trốn khỏi ta!" ──còn có, cái giá dám để chính mình lâm vào nguy hiểm.
“Ngô………không……… A a a…….."
Hai tay Arcelor bấu sâu vào mặt cỏ, tiếng rên rĩ khàn khàn bật ra khỏi miệng, âm điệu bi thương cố gắng kiềm nén ngược lại càng kích thích thần kinh kẻ xâm lược.
Yết hầu Ngang phát ra tiếng gầm nhẹ không thể ức chế, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh. Y đột nhiên lật cơ thể Arcelor lại, nhưng mãnh thú khát máu, vô cùng hung ác lại cực ôn nhu cắn lên phần cổ non mịn trắng nõn.
Động tác của thắt lưng ngày càng mạnh hơn, ra sức trừu sáp, động tác va chạm cứ tiếp tục tựa hồ không bao giờ ngừng……..
Mặt trời vào giữa trưa vô cùng chói mắt, chiếu sáng đại địa, làm mọi vật không thể ấn núp.
Trên mảnh đất rống trải trong rừng rậm, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, tiếng hét đau đớn không thể áp chế, cùng tiếng thờ dốc nặng nề đan xen vào nhau, không ngừng vang vọng trong bầu không khí yên tĩnh……..
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý