Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 3 - Chương 2: Kịch biến
“Cơ ……….Tái……"
Y thở phì phò, cố sức mở mắt ra kêu gọi bầu bạn. Cậu mệt mỏi quá, từ đầu đến chân hoàn toàn vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn. Cơ Tái lập tức hiểu ý cậu, cẩn thận giơ đứa con tới trước mặt Y.
“Vất vả ngươi, xem này! Con của chúng ta rất xinh đẹp."
“Nó…..bé quá, thật mềm……." Y vươn ngón trỏ chậm rãi chạm vào gò má của bé. Nhỏ xinh như vậy, không ngờ lại là kết tinh tình yêu của cậu cùng Cơ Tái. Cậu thậm chí còn có thể cảm thận được bên dưới da thịt đứa nhỏ, độ ấm của mạch máu chậm rãi lưu động; nhịp tim mỏng manh nhưng vững vàng……… là thật, đứa nhỏ này đúng là một sinh mệnh chân thật, là sinh mệnh kết tinh từ tình yêu của cậu và Cơ Tái! Cậu không khỏi cảm động, vui sướng bật khóc……
Bé con nhân ngư dần dần ngừng khóc, tựa hồ biết mụ mụ đang trấn an bé, thích thú vểnh cái miệng nhỏ nhắn. Cơ Tái thấy vậy cười ha ha, cũng tiến tới gần cẩn thận chơi đùa với cái đuôi cục cưng. Biểu tình thỏa mãn trên mặt bé ngày càng sâu, ngay cả cái đuôi cũng thoải mái cong lên.
Động tác này càng làm Cơ Tái vui sướng không thôi, trong nhất thời cái gì cũng quên, chỉ biết ra sức lấy lòng tiểu bảo bối của mình. Y nhịn không được cười ha hả thành tiếng, không ngờ Cơ Tái cũng có lúc trẻ con như vậy. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hai cha con, ánh mắt Y dần dần mơ hồ, trong lòng bị một dòng cảm xúc ấm áp phủ đầy.
Tiếng cười quanh quẩn không ngừng vang lên ở hồ nước, vang vọng đến tận không trung xanh thẳm──
Một tháng sau.
Trong rừng sâu cây cối u tĩnh, mặt nước lóe ra quang mang lấp lánh, thỉnh thoảng lại truyền tới từng trận vui đùa ầm ĩ.
Thiếu niên tóc nâu cười xấu xa đứng trong hồ, lầm lầm lầu bầu, âm thanh rất lớn dường như cố ý cho người khác nghe.
“Kỳ quái, cục cưng chạy đi đâu rồi?"
“Càu nhàu càu nhàu…….." Chỉ chốc lát sau từ trong đám rong và bèo lộ ra một làn bọt nước.
Thiếu niên cười hắc hắc, nhanh tay lẹ mắt, bơi về hướng đám rong và bèo, thân ảnh màu lam lấp ló phía sau, lập tức bắt được bé.
“Khanh khách~" Tiếng cười mềm mại vang lên, bé con nhân ngư vung cái đuôi, linh hoạt từ trong lòng thiếu niên bơi ra ngoài.
“A~~" Tiểu Miêu thất vọng kêu to, có chút ai oán nhìn về phía Y đang ở một bên che miệng cười trộm.
“Không chơi nữa, cục cưng căn bản là con cá chạch, bảo ta làm sao bắt kịp! Ta vốn nghĩ thú nhân cục cưng lớn lên đã rất nhanh, không ngờ cục cưng còn lợi hại hơn, mới hơn một tháng đã có thể bơi tốt như vậy."
Cậu khoa trương thở dài, tiếp tục nói: “Cơ Tái hiện tại hãnh diện muốn chết, làm Á Luân Đặc đỏ cả mắt kìa, cứ nhìn ta chọc chọc muốn thở cũng thở không nỗi."
“Á Luân Đặc cẩn thận một chút cũng đúng mà." Y gật gật đầu tiến tới, bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên của Tiểu Miêu, tò mò hỏi.
“Miêu Miêu, trong bụng ngươi là tiểu Á Luân Đặc hay là tiểu Miêu Miêu a?"
“Bây giờ vẫn chưa rõ, bất quá tộc trưởng nói thêm mấy tháng nữa có thể biết." Tiểu Miêu cười hắc hắc: “Hi vọng là tiểu thú nhân, như vậy ta có thể biết bộ dáng lúc bé của Á Luân Đặc~"
“Thật tốt nga………ta cũng muốn nhìn bộ dáng của Cơ Tái lúc nhỏ." Y chống cằm, trong đầu xuất hiện một tiểu thú tròn vo xù lông không khỏi có chút thấy vọng. Bất quá thấy bộ dáng vui sướng khi có cục cưng của Cơ Tái Y cũng rất hạnh phúc. Cùng lắm thì~ lần sau lại sinh một cục cưng thú nhân là được rồi.
Cách đó không xa, bé con nhân ngư cũng chơi đùa mệt mỏi, bơi về bên người mụ mụ, càu nhàu kêu ‘y nha’, dụi dụi mắt buồn ngủ.
“Cực cưng ngoan." Y yêu thương nhu nhu đầu đứa con: “Ba ba đi bắt cá rất nhanh sẽ quay lại, chờ ba ba tới đón chúng ta quay về để ngươi ngủ tiếp, được không?"
Cục chưng chớp mắt, nghi hoặc tiêu hóa lời mụ mụ, cuối cùng cái hiểu cái không gật gật đầu. Tiểu Miêu xem thấy không khỏi kinh hô một trận ‘thông minh quá, thật đáng yêu~’.
Sắc trời dần tối sầm.
Cơ Tái bước nhanh hơn, nghĩ thầm Y cùng cục cưng nhất định rất sốt ruột. Trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tức giận của bé con, khóe miệng Cơ Tái vô thức nhếch lên, càng đi nhanh hơn.
Đi tới một chút, lỗ tai minh mẫn dường như nghe đến âm thanh như có như không truyền tới, nhẹ nhẹ thỉnh thoảng cất cao──đó là tiếng ca từng nghe được từ miệng Y! Cơ Tái rùng mình, chẳng lẽ Y xảy ra chuyện? Hắn không kịp suy nghĩ đã phóng như điên về hướng âm thanh phát ra.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh sáng chiếu vào rừng lại tối đi vài phần.
Cơ Tái nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy trên tảng đá có một bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang ngồi: tóc dài màu bạc, bả vai gầy, âm thanh thánh thót êm tai phát ra từ miệng người nọ. Thực tò mò, sao Y lại ngồi ở đây? Cơ Tái buồn bực, gọi tên Y.
‘Y’ giống như bị kinh hách, cả người chấn động, không hề quay đầu lại chạy thẳng vào rừng. Cơ Tái vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi tới bờ sông lại không thấy bóng dáng Y nữa.
Cơ Tái cảm thấy có chút không ổn, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, quay đầu lao về phía hồ nước trong rừng chạy như điên──
Lúc này bên kia rừng rậm.
Y ngã xuống đất không dậy nổi, cuộn mình phát ra tiếng rên thống khổ. Tiểu Miêu vội vàng đỡ cậu dậy, vừa sợ vừa vội nhìn thấy nam nhân thần bí đột ngột xuất hiện. Nam tử này thế nhưng cũng là một nhân ngư!
“Ngươi rốt cuộc là ai? Còn có, ngươi cho Y ăn cái gì?"
Tạp Tu liếc mắt nhìn Y thật sâu, không nói tiếng nào, xoay người tiến vào trong nước. Cục cưng bị chộp được hét lên một tiếng, vừa khóc vừa quơ quào hai bàn tay bé xíu sống chết giãy dụa.
“Đứa con!" Y đột nhiên trừng mắt, kéo cơ thể vô cùng suy yếu lao vào nước. Bất quá không động được bao nhiêu, lồng ngực lại ập tới một trận đau quặng, ‘oa’ một tiếng lại nôn khan một trận.
“Y, Y, ngươi làm sao vậy!" Tiểu Miêu ở bên cạnh luống cuống lo lắng xem xét Y, vừa sốt ruột nhìn người nọ bơi ngày càng xa. Hoảng hốt đến tay chân rối ren.
“Ta không sao……….đứa con, đứa con….."
Y gian khan hộc ra vài từ, tuy rằng cơn đau kịch liệt trong lồng ngực đã qua, nhưng hạ phúc lại dâng lên một trận thiêu đốt, cả người cậu đau đớn khó nhịn, không chịu được mà run rẩy.
“Đừng gấp! Ta, ta đuổi theo cục cưng!" Tiểu Miêu cắn răng, cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, phải mau chóng đuổi theo đứa nhỏ! Cậu buông Y ra, nhảy vào trong hồ cố sức bơi về phía người nọ.
Mắt thấy người nọ bơi tới trước thác nước thì dừng lại, Tiểu Miêu kinh hỉ một trận, nghĩ thầm rất tốt, trước mắt không có đường. Trừ phi ngươi mọc cánh, bằng không đừng mong chạy thoát!
Còn chưa kịp cao hứng thì đã thấy người nọ lao vào bên trong thác nước.
Tiểu Miêu kinh hãi, tên này không muốn sống nữa sao! Vội vàng bơi qua liền phát hiện cư nhiên phía sau thác nước có một thủy đạo hẹp dài.
Thấy người nọ sắp biến mất trong thủy đạo, Tiểu Miêu có chút do dự, bất quá nhìn thấy cục cưng bị đánh bất tỉnh, cái đầu nhỏ vô lực rũ xuống, Tiểu Miêu nhất thời tức giận lập tức hấp một hơi sâu lặn xuống……
Chờ Cơ Tái vội vã đuổi tới hồ, cảnh tượng nhìn thấy suýt làm trái tim hắn đông cứng!── Sắc mặt Y tái nhợt, không nhúc nhích ngã bên bờ, giống hệt như đã chết.
Cơ Tái nhịn xuống sợ hãi đang dâng lên trong lòng vội vàng tiến tới ôm lấy Y. Mãi đến khi cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Y hắn mới có thể lấy lại hô hấp.
“Tái…….." Y suy yếu mở mắt ra, hơi cử động một chút thôi toàn thân lại đau nhức. Cậu bắt lấy cánh tay Cơ Tái, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ, đứt quãng nói ra được vài từ.
“Tái……..cục cưng……..lạnh, ta lạnh quá……."
“Suỵt, đừng nói. Ta lập tức mang ngươi về, không có việc gì."
Cơ Tái ôm lấy Y, ánh mắt dạo qua một vòng không thấy được đứa con, trong lòng đã sớm đảo lộn. Giờ phút này hắn chỉ vì Y mà cố gắng trấn định, tạm thời nuốt xuống thống khổ trong lòng.
Vội vàng chạy về bộ lạc, lúc này Y đã muốn hôn mê, trong mộng lại không ngừng khóc la gọi đứa con. Khải Ân cùng Địch Đặc gấp tới độ đổ đầy mồ hơi, thật vất vả mới làm Y an ổn ngủ.
Ngoài phòng, Cơ Tái gấp tới độ xoay vòng, Á Luân Đặc hai tay ôm ngực, trầm mặc không nói lời nào.
“Đáng giận!"
Ầm một tiếng, Cơ Tái hung hăng đấm một quyền xuống mặt đất.
“Tra ra là ai làm, ta nhất định phải xé xác hắn!"
Tây Thụy Tư thở dài, áp chế bả vai không ngừng run lên vì phẫn nộ của Cơ Tái.
“Bình tĩnh một chút."
“Ta làm thế nào có thể bình tĩnh, ta!──"
“Cơ Tái!"
Khải Ân lúc này từ trong phòng đi ra, đánh gảy lời hắn, tầm mắt chậm rãi đảo qua Cơ Tái, làm trái tim hắn rơi thẳng xuống đáy cốc.
“Không………Y…….."
“Y không có việc gì." Khải Ân khép mắt lại, thần sắc phức tạp nhìn Cơ Tái.
“Có chuyện, ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng được……."
“………"
“Y, cậu ta……cậu ta không thể biến trở về hình người được nữa……"
“Có ý gì…….." Cơ Tái chật vật lui ra sau vài bước, cắn răng nhìn về phía Khải Ân: “Y rốt cuộc làm sao!"
“Ta cũng không rõ." Âm thanh Khải Ân có chút vô lực: “Tựa hồ có thứ gì đó làm cơ thể Y biến hóa, nó phá hỏng số gen có thể giúp Y biến thân…….hơn nữa còn làm cơ thể Y vốn là song tính biến thành giống đực hoàn toàn……"
“Sẽ không……..sao có thể như vậy………."
Cơ Tái khiếp sợ nhìn Khải Ân, không thể tin chuyện này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì….hắn….hắn vừa mới không ở bên cạnh Y một chút lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy!
Tâm tư hắn hoàn toàn rối loạn, há miệng thở dốc, sau đó chua sót nói.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khôi phục sao."
“Thực xin lỗi, Cơ Tái." Khải Ân không thể bất lực lắc đầu: “Ngay cả ta cũng không giúp gì được."
“……….ta không cần." Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt Cơ Tái nặng nề chậm rãi mở miệng.
“Ta không quan tâm Y sẽ biến thành bộ dáng gì, cho dù cả đời không thể biến thành người ta cũng nguyện ý bên cạnh cậu. Chính là một khi tỉnh lại, Y làm sao có thể chịu nỗi đả kích này……."
Cơn đau kịch liệt ập tới làm Cơ Tái nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ tới bộ dáng vui vẻ lúc Y lần đầu tiên biến thành hình người, cậu thậm chí không biết mệt mỏi cả ngày dùng hai chân nhảy tới nhảy lui. Nếu bây giờ nói với Y…….không! Không thể nói cho cậu biết, Y sẽ hỏng mất, hắn cũng không thể thừa nhận hậu quả mất đi Y…..còn có──đứa nhỏ của bọn họ!
Đáng giận! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Cơ Tái thống khổ ôm đầu, nội tâm Á Luân Đặc cũng đang chịu dày vò. Y gặp chuyện không may, Tiểu Miêu cũng biến mất lúc đó. Tuy rằng đã phát động toàn bộ tộc nhân tìm kiếm trong rừng, nhưng đến tậ bây giờ vẫn không có tung tích.
Tình huống của Y đã nghiêm trọng như vậy, hắn không dám tưởng tượng Tiểu Miêu sẽ gặp cái gì. Thần a…..ngàn vạn lần đừng để Tiểu Miêu xảy ra chuyện……..
“Y đã ngủ rồi, Cơ Tái, ngươi có thể vào xem──"
Địch Đặc lúc này cũng bước ra, còn chưa nói hết đã thấy một bóng người nhanh chóng lao vào buồng trong.
Khải Ân dẫn đầu ra ngoài, những người khác cũng rời khỏi nhà gỗ, lưu lại không gian cho bọn họ. Địch Đặc khép cửa lại khẽ thở dài, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho bọn họ.
Khải Ân đứng bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia ngoan lịch, trầm giọng hạ lệnh: “Á Luân Đặc, ngươi tiếp tục dẫn người đi tìm tung tích Tiểu Miêu."
“Tây Thụy Tư, ngươi theo giúp ta tới hồ nước kia một chuyến."
Trong lãnh thổ bộ lạc phát sinh sự tình này, căn bản là khiêu khích bọn họ, làm tất cả tộc nhân nghẹn một hơi. Quan trọng hơn, dám cả gan tổn thương Y, tổn thương tộc nhân của hắn nhất định phải trả giá!
────────────────────────
……….khó chịu quá……..
Cảm giác đau đớn…… thở không nỗi……cậu sắp hít thở không thông………
Tiểu Miêu quơ quào hai tay, xung quanh là bóng tối tối đen. Bốn phía lạnh băng, ẩm ướt, cậu đang ở trong nước sao? Nước…….đúng rồi! Cục cưng! Tiểu Miêu há mồm, bọt khí liền xông ra khỏi miệng cậu, viên pha lê trước ngực chớp lóe một chút, giây lát lại biến mất.
Cơ thể nặng quá….. giống như có người hung hăng bóp chặt, đau đến mức không thể thở nỗi…….
Khổ sở quá……Tiểu Miêu cảm thấy mình như lọt vào một không gian khác, dưới thân là một lốc xoáy khổng lồ, kéo cậu rơi xuống vực sâu không đáy bên dưới.
Đột nhiên, trong lúc hoảng hốt, bên cạnh bồng bềnh từng sợi chỉ bạc, giống như từ bóng đêm xông ra…..nhợt nhạt, mang theo lo lắng quen thuộc……
Là ai? Ai đang kéo tay cậu……Tiểu Miêu cố gắng muốn mở mắt, nhưng tầm mắt là một mảnh mơ hồ, ẩn ẩn nhìn thấy lối ra ở phía trước cùng với một mạt lam sắc chợt lóe rồi biến mất──
Y?
“Y!"
Tiểu Miêu quát to một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhớ mang máng rằng mình đuổi theo nhân ngư cướp cục cưng sau đó chui vào một cái thủy đạo, lại không ngờ thủy đạo lại dài như vậy, chính mình suýt chút nữa vì thiếu dưỡng khí mà chết trong nước. Chính là kỳ quái, vì cái gì trước lúc hôn mê cậu dường như thấy được….. Y?
Không có khả năng! Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Tiểu Miêu lắc đầu, quyết định tạm thời quăng nghi hoặc này qua một bên. Vấn đề quan trọng bây giờ ── đây rốt cuộc là đâu a! Hồ nước cũng không giống hồ nước, mà cây cối cũng không ra cây cối, cậu chưa từng tới nơi này.
Tiểu Miêu đánh giá khung cảnh xung quanh, trong lòng có chút sợ hãi. Nơi cậu tỉnh lại là một khu rừng rậm xa lạ, con sông phía sau đen ngòm rét băng, dường như bất cứ lúc nào cũng có cá sấu nhảy ra. Tiểu Miêu càng nghĩ càng sợ hãi, loạng choạng chạy về phía trước. Bất quá khu rừng trớc mắt cũng rất đáng sợ, tối đen. Dưới ánh trăng mỏng manh, cây cối khoát lên mình những hình dáng kì quái, cây cối cao lớn dị thường cùng đám dây leo chằng chịt tạo thành những hình thù quái dị, như những con quái thú đang giương nanh múa vuốt, giây tiếp theo sẽ bổ nhào về phía cậu…..
Tiểu Miêu run rẩy, do dự không biết có nên tiến vào rừng hay nên ở ngoài đây ngây ngốc một đêm? Đang do dự thì đột nhiên nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, tựa hồ có thứ gì rơi vào trong nước sau đó bơi nhanh về phía mình. Tiểu Miêu sợ hãi cắm đầu lao vào rừng ngay cả mắt cũng không dám mở ra. Chạy một hồi lâu mới dừng lại, thở hồng hộc. Bất quá còn chưa nghĩ ngơi bao lâu, bụi cỏ gần đó lại vang lên một trận ‘sàn sạt’, Tiểu Miêu sợ quá lại cắm đầu chạy như điên.
Bóng người nhỏ xinh tìm kiếm trong khu rừng tối đen, thật vất vả mới tìm được một hốc cây nhỏ hẹp, vừa vặn có thể chui cả người vào. Tiểu Miêu thở hồng hộc, cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn thân, vừa kinh vừa rất rất nhanh liền ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, bụng Tiểu Miêu đã đói tới mức càu nhàu kêu vang. Tiểu Miêu leo ra khỏi hốc cây, quyết định đi tìm thức ăn đầy bụng, bây giờ không thể so với trước kia, không thể bỏ đói tiểu Á Luân Đặc được.
Cậu vỗ vỗ mặt, hiện tại cũng không phải lúc uể oải, vì cục cưng phải kiên cường lên! Tiểu Miêu lắc lắc đầu, cố lấy lại tinh thần, chậm rãi dò xét đám cây cối xa lạ…….
Trời ạ, nơi quỷ gì đây! Đi nửa ngày cũng không thấy một cây nào có trái! Tiểu Miêu từ đầu còn có ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng đến giờ chân tay đã bắt đầu vô lực, đói đến mức tứ chi sắp nhũn ra.
“Thơm quá a……" Tiểu Miêu hít hít mũi ngửi được tưng trận hương khí trong không khí truyền tới, chẳng lẽ cậu đói quá nên xuất hiện ảo giác sao? Nhưng cũng không khỏi quá chân thực đi, ngay cả mùi cũng thơm đến vậy.
Tiểu Miêu vừa chảy nước miếng vừa đi theo làn hương, đẩy bụi cỏ ra nhất thời hai mắt tỏa sáng: thật sự có thức ăn a! Con heo óng ánh vàng ươm được nướng thơm ngào ngạt, chẳng lẽ ông trời thấy cậu đáng thương mà cố tình chuẩn bị sao!?
Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người, Tiểu Miêu cũng không thể quan tâm nhiều hơn, lấp đầy bụng trước đã!
Thật cẩn thận nếm thử một ngụm, gương mặt nhỏ nhắn mỏi mệt nhất thời tỏa sáng. Tiểu Miêu không chút hình tượng há mồm cắn xé, ngậm đầy một miệng, hai má phồng to như cái trống, cực kỳ giống con chuột đang điên cuồng ăn cơm. Người xem không khỏi vì cậu mà đổ mồ hôi lạnh, ăn như vậy còn không nghẹn chết đi!
“Ô ô!"
Đột nhiên Tiểu Miêu dùng nắm tay đấm đấm ngực──quả nhiên bị nghẹn rồi.
Bình nước cứu mạng đúng lúc đưa tới trước mặt, Tiểu Miêu không kịp nói cám ơn liền ngửa đầu uống một ngụm to. Đợi đến khi nuốt hết khối thịt xuống, Tiểu Miêu lục này mới nhũn cả người, không ngừng thở hổn hển.
“Hết nghẹn chưa? Muốn uống thêm không?"
Tiểu Miêu kinh hãi, quay đầu lại, chỉ thấy một người đang cầm bình nước, vẻ mặt đồng tình nhìn cậu. Tiểu Miêu cũng ngây ngốc nhìn người nọ, trong nhất thời quên mất nói chuyện thế nào.
Thật sự là…. không có từ nào để hình dung, người này là giống cái khoảng 20 tuổi đi, Tiểu Miêu đã gặp qua không ít người xinh đẹp, thú nhân giống cái bình thường rất đẹp, nhưng người trước mắt nhìn qua tuyệt đối không thể nói là đẹp, gương mặt rất tuấn tú, cơ thể nhìn qua cũng cao hơn nhiều so với giống cái, làm người ta có cảm giác như tộc trưởng vậy.
“Bé con, ngươi không sao chứ?"
Người nọ vươn tay quơ quơ trước mắt Tiểu Miêu, nhất thời kéo thần trí cậu về, trong tay cậu vẫn còn đang cầm thức ăn của người ta.
“Này, này………thực xin lỗi."
Ăn vụng còn bị người bắt tại trận, gương mặt Tiểu Miêu đỏ bừng, e ngại nhìn về phía chủ nhân số thức ăn.
“Không sao, không sao, dù sao cũng không phải ta bắt." Người nọ hào phóng khoát tay, có chút tò mò đánh giá Tiểu Miêu.
“Ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi hẳn không phải là người của bộ lạc lân cận. Bé con, ngươi làm sao một mình chạy tới khu rừng này?"
“Ta, ta là…….."
Tiểu Miêu mới nói được một nửa, đột nhiên thấy một con đại mãng xà le cái lưỡi dài ‘tê tê’ từ dưới tàng cây bò về phía bọn họ.
“Xà a!"
Tiểu Miêu sợ tới mức kêu to, người nọ lại cười ha hả, ngoắc con mãng xà.
“Floret, lại đây!"
Đại mãng xà thế nhưng lại ngoan ngoãn bò tới bên chân người nọ, ánh mắt nhìn chằm chằm số thức ăn còn lại trên mặt đất. Nam tử lập tức hiểu ý, vỗ vỗ đầu đại xà.
“Floret, tìm Lam Tát Tư đi. Nói hắn có khách nhân tới, kiếm thêm chút con mồi."
Mãng xà dường như hiểu ý, lắc lắc thân mình bò đi, Tiểu Miêu trợn mắt há hốc nhìn, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Y thở phì phò, cố sức mở mắt ra kêu gọi bầu bạn. Cậu mệt mỏi quá, từ đầu đến chân hoàn toàn vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn. Cơ Tái lập tức hiểu ý cậu, cẩn thận giơ đứa con tới trước mặt Y.
“Vất vả ngươi, xem này! Con của chúng ta rất xinh đẹp."
“Nó…..bé quá, thật mềm……." Y vươn ngón trỏ chậm rãi chạm vào gò má của bé. Nhỏ xinh như vậy, không ngờ lại là kết tinh tình yêu của cậu cùng Cơ Tái. Cậu thậm chí còn có thể cảm thận được bên dưới da thịt đứa nhỏ, độ ấm của mạch máu chậm rãi lưu động; nhịp tim mỏng manh nhưng vững vàng……… là thật, đứa nhỏ này đúng là một sinh mệnh chân thật, là sinh mệnh kết tinh từ tình yêu của cậu và Cơ Tái! Cậu không khỏi cảm động, vui sướng bật khóc……
Bé con nhân ngư dần dần ngừng khóc, tựa hồ biết mụ mụ đang trấn an bé, thích thú vểnh cái miệng nhỏ nhắn. Cơ Tái thấy vậy cười ha ha, cũng tiến tới gần cẩn thận chơi đùa với cái đuôi cục cưng. Biểu tình thỏa mãn trên mặt bé ngày càng sâu, ngay cả cái đuôi cũng thoải mái cong lên.
Động tác này càng làm Cơ Tái vui sướng không thôi, trong nhất thời cái gì cũng quên, chỉ biết ra sức lấy lòng tiểu bảo bối của mình. Y nhịn không được cười ha hả thành tiếng, không ngờ Cơ Tái cũng có lúc trẻ con như vậy. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hai cha con, ánh mắt Y dần dần mơ hồ, trong lòng bị một dòng cảm xúc ấm áp phủ đầy.
Tiếng cười quanh quẩn không ngừng vang lên ở hồ nước, vang vọng đến tận không trung xanh thẳm──
Một tháng sau.
Trong rừng sâu cây cối u tĩnh, mặt nước lóe ra quang mang lấp lánh, thỉnh thoảng lại truyền tới từng trận vui đùa ầm ĩ.
Thiếu niên tóc nâu cười xấu xa đứng trong hồ, lầm lầm lầu bầu, âm thanh rất lớn dường như cố ý cho người khác nghe.
“Kỳ quái, cục cưng chạy đi đâu rồi?"
“Càu nhàu càu nhàu…….." Chỉ chốc lát sau từ trong đám rong và bèo lộ ra một làn bọt nước.
Thiếu niên cười hắc hắc, nhanh tay lẹ mắt, bơi về hướng đám rong và bèo, thân ảnh màu lam lấp ló phía sau, lập tức bắt được bé.
“Khanh khách~" Tiếng cười mềm mại vang lên, bé con nhân ngư vung cái đuôi, linh hoạt từ trong lòng thiếu niên bơi ra ngoài.
“A~~" Tiểu Miêu thất vọng kêu to, có chút ai oán nhìn về phía Y đang ở một bên che miệng cười trộm.
“Không chơi nữa, cục cưng căn bản là con cá chạch, bảo ta làm sao bắt kịp! Ta vốn nghĩ thú nhân cục cưng lớn lên đã rất nhanh, không ngờ cục cưng còn lợi hại hơn, mới hơn một tháng đã có thể bơi tốt như vậy."
Cậu khoa trương thở dài, tiếp tục nói: “Cơ Tái hiện tại hãnh diện muốn chết, làm Á Luân Đặc đỏ cả mắt kìa, cứ nhìn ta chọc chọc muốn thở cũng thở không nỗi."
“Á Luân Đặc cẩn thận một chút cũng đúng mà." Y gật gật đầu tiến tới, bàn tay nhỏ bé xoa xoa cái bụng đã hơi nhô lên của Tiểu Miêu, tò mò hỏi.
“Miêu Miêu, trong bụng ngươi là tiểu Á Luân Đặc hay là tiểu Miêu Miêu a?"
“Bây giờ vẫn chưa rõ, bất quá tộc trưởng nói thêm mấy tháng nữa có thể biết." Tiểu Miêu cười hắc hắc: “Hi vọng là tiểu thú nhân, như vậy ta có thể biết bộ dáng lúc bé của Á Luân Đặc~"
“Thật tốt nga………ta cũng muốn nhìn bộ dáng của Cơ Tái lúc nhỏ." Y chống cằm, trong đầu xuất hiện một tiểu thú tròn vo xù lông không khỏi có chút thấy vọng. Bất quá thấy bộ dáng vui sướng khi có cục cưng của Cơ Tái Y cũng rất hạnh phúc. Cùng lắm thì~ lần sau lại sinh một cục cưng thú nhân là được rồi.
Cách đó không xa, bé con nhân ngư cũng chơi đùa mệt mỏi, bơi về bên người mụ mụ, càu nhàu kêu ‘y nha’, dụi dụi mắt buồn ngủ.
“Cực cưng ngoan." Y yêu thương nhu nhu đầu đứa con: “Ba ba đi bắt cá rất nhanh sẽ quay lại, chờ ba ba tới đón chúng ta quay về để ngươi ngủ tiếp, được không?"
Cục chưng chớp mắt, nghi hoặc tiêu hóa lời mụ mụ, cuối cùng cái hiểu cái không gật gật đầu. Tiểu Miêu xem thấy không khỏi kinh hô một trận ‘thông minh quá, thật đáng yêu~’.
Sắc trời dần tối sầm.
Cơ Tái bước nhanh hơn, nghĩ thầm Y cùng cục cưng nhất định rất sốt ruột. Trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tức giận của bé con, khóe miệng Cơ Tái vô thức nhếch lên, càng đi nhanh hơn.
Đi tới một chút, lỗ tai minh mẫn dường như nghe đến âm thanh như có như không truyền tới, nhẹ nhẹ thỉnh thoảng cất cao──đó là tiếng ca từng nghe được từ miệng Y! Cơ Tái rùng mình, chẳng lẽ Y xảy ra chuyện? Hắn không kịp suy nghĩ đã phóng như điên về hướng âm thanh phát ra.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh sáng chiếu vào rừng lại tối đi vài phần.
Cơ Tái nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy trên tảng đá có một bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang ngồi: tóc dài màu bạc, bả vai gầy, âm thanh thánh thót êm tai phát ra từ miệng người nọ. Thực tò mò, sao Y lại ngồi ở đây? Cơ Tái buồn bực, gọi tên Y.
‘Y’ giống như bị kinh hách, cả người chấn động, không hề quay đầu lại chạy thẳng vào rừng. Cơ Tái vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi tới bờ sông lại không thấy bóng dáng Y nữa.
Cơ Tái cảm thấy có chút không ổn, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, quay đầu lao về phía hồ nước trong rừng chạy như điên──
Lúc này bên kia rừng rậm.
Y ngã xuống đất không dậy nổi, cuộn mình phát ra tiếng rên thống khổ. Tiểu Miêu vội vàng đỡ cậu dậy, vừa sợ vừa vội nhìn thấy nam nhân thần bí đột ngột xuất hiện. Nam tử này thế nhưng cũng là một nhân ngư!
“Ngươi rốt cuộc là ai? Còn có, ngươi cho Y ăn cái gì?"
Tạp Tu liếc mắt nhìn Y thật sâu, không nói tiếng nào, xoay người tiến vào trong nước. Cục cưng bị chộp được hét lên một tiếng, vừa khóc vừa quơ quào hai bàn tay bé xíu sống chết giãy dụa.
“Đứa con!" Y đột nhiên trừng mắt, kéo cơ thể vô cùng suy yếu lao vào nước. Bất quá không động được bao nhiêu, lồng ngực lại ập tới một trận đau quặng, ‘oa’ một tiếng lại nôn khan một trận.
“Y, Y, ngươi làm sao vậy!" Tiểu Miêu ở bên cạnh luống cuống lo lắng xem xét Y, vừa sốt ruột nhìn người nọ bơi ngày càng xa. Hoảng hốt đến tay chân rối ren.
“Ta không sao……….đứa con, đứa con….."
Y gian khan hộc ra vài từ, tuy rằng cơn đau kịch liệt trong lồng ngực đã qua, nhưng hạ phúc lại dâng lên một trận thiêu đốt, cả người cậu đau đớn khó nhịn, không chịu được mà run rẩy.
“Đừng gấp! Ta, ta đuổi theo cục cưng!" Tiểu Miêu cắn răng, cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, phải mau chóng đuổi theo đứa nhỏ! Cậu buông Y ra, nhảy vào trong hồ cố sức bơi về phía người nọ.
Mắt thấy người nọ bơi tới trước thác nước thì dừng lại, Tiểu Miêu kinh hỉ một trận, nghĩ thầm rất tốt, trước mắt không có đường. Trừ phi ngươi mọc cánh, bằng không đừng mong chạy thoát!
Còn chưa kịp cao hứng thì đã thấy người nọ lao vào bên trong thác nước.
Tiểu Miêu kinh hãi, tên này không muốn sống nữa sao! Vội vàng bơi qua liền phát hiện cư nhiên phía sau thác nước có một thủy đạo hẹp dài.
Thấy người nọ sắp biến mất trong thủy đạo, Tiểu Miêu có chút do dự, bất quá nhìn thấy cục cưng bị đánh bất tỉnh, cái đầu nhỏ vô lực rũ xuống, Tiểu Miêu nhất thời tức giận lập tức hấp một hơi sâu lặn xuống……
Chờ Cơ Tái vội vã đuổi tới hồ, cảnh tượng nhìn thấy suýt làm trái tim hắn đông cứng!── Sắc mặt Y tái nhợt, không nhúc nhích ngã bên bờ, giống hệt như đã chết.
Cơ Tái nhịn xuống sợ hãi đang dâng lên trong lòng vội vàng tiến tới ôm lấy Y. Mãi đến khi cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Y hắn mới có thể lấy lại hô hấp.
“Tái…….." Y suy yếu mở mắt ra, hơi cử động một chút thôi toàn thân lại đau nhức. Cậu bắt lấy cánh tay Cơ Tái, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ, đứt quãng nói ra được vài từ.
“Tái……..cục cưng……..lạnh, ta lạnh quá……."
“Suỵt, đừng nói. Ta lập tức mang ngươi về, không có việc gì."
Cơ Tái ôm lấy Y, ánh mắt dạo qua một vòng không thấy được đứa con, trong lòng đã sớm đảo lộn. Giờ phút này hắn chỉ vì Y mà cố gắng trấn định, tạm thời nuốt xuống thống khổ trong lòng.
Vội vàng chạy về bộ lạc, lúc này Y đã muốn hôn mê, trong mộng lại không ngừng khóc la gọi đứa con. Khải Ân cùng Địch Đặc gấp tới độ đổ đầy mồ hơi, thật vất vả mới làm Y an ổn ngủ.
Ngoài phòng, Cơ Tái gấp tới độ xoay vòng, Á Luân Đặc hai tay ôm ngực, trầm mặc không nói lời nào.
“Đáng giận!"
Ầm một tiếng, Cơ Tái hung hăng đấm một quyền xuống mặt đất.
“Tra ra là ai làm, ta nhất định phải xé xác hắn!"
Tây Thụy Tư thở dài, áp chế bả vai không ngừng run lên vì phẫn nộ của Cơ Tái.
“Bình tĩnh một chút."
“Ta làm thế nào có thể bình tĩnh, ta!──"
“Cơ Tái!"
Khải Ân lúc này từ trong phòng đi ra, đánh gảy lời hắn, tầm mắt chậm rãi đảo qua Cơ Tái, làm trái tim hắn rơi thẳng xuống đáy cốc.
“Không………Y…….."
“Y không có việc gì." Khải Ân khép mắt lại, thần sắc phức tạp nhìn Cơ Tái.
“Có chuyện, ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng được……."
“………"
“Y, cậu ta……cậu ta không thể biến trở về hình người được nữa……"
“Có ý gì…….." Cơ Tái chật vật lui ra sau vài bước, cắn răng nhìn về phía Khải Ân: “Y rốt cuộc làm sao!"
“Ta cũng không rõ." Âm thanh Khải Ân có chút vô lực: “Tựa hồ có thứ gì đó làm cơ thể Y biến hóa, nó phá hỏng số gen có thể giúp Y biến thân…….hơn nữa còn làm cơ thể Y vốn là song tính biến thành giống đực hoàn toàn……"
“Sẽ không……..sao có thể như vậy………."
Cơ Tái khiếp sợ nhìn Khải Ân, không thể tin chuyện này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì….hắn….hắn vừa mới không ở bên cạnh Y một chút lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy!
Tâm tư hắn hoàn toàn rối loạn, há miệng thở dốc, sau đó chua sót nói.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khôi phục sao."
“Thực xin lỗi, Cơ Tái." Khải Ân không thể bất lực lắc đầu: “Ngay cả ta cũng không giúp gì được."
“……….ta không cần." Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt Cơ Tái nặng nề chậm rãi mở miệng.
“Ta không quan tâm Y sẽ biến thành bộ dáng gì, cho dù cả đời không thể biến thành người ta cũng nguyện ý bên cạnh cậu. Chính là một khi tỉnh lại, Y làm sao có thể chịu nỗi đả kích này……."
Cơn đau kịch liệt ập tới làm Cơ Tái nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ tới bộ dáng vui vẻ lúc Y lần đầu tiên biến thành hình người, cậu thậm chí không biết mệt mỏi cả ngày dùng hai chân nhảy tới nhảy lui. Nếu bây giờ nói với Y…….không! Không thể nói cho cậu biết, Y sẽ hỏng mất, hắn cũng không thể thừa nhận hậu quả mất đi Y…..còn có──đứa nhỏ của bọn họ!
Đáng giận! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Cơ Tái thống khổ ôm đầu, nội tâm Á Luân Đặc cũng đang chịu dày vò. Y gặp chuyện không may, Tiểu Miêu cũng biến mất lúc đó. Tuy rằng đã phát động toàn bộ tộc nhân tìm kiếm trong rừng, nhưng đến tậ bây giờ vẫn không có tung tích.
Tình huống của Y đã nghiêm trọng như vậy, hắn không dám tưởng tượng Tiểu Miêu sẽ gặp cái gì. Thần a…..ngàn vạn lần đừng để Tiểu Miêu xảy ra chuyện……..
“Y đã ngủ rồi, Cơ Tái, ngươi có thể vào xem──"
Địch Đặc lúc này cũng bước ra, còn chưa nói hết đã thấy một bóng người nhanh chóng lao vào buồng trong.
Khải Ân dẫn đầu ra ngoài, những người khác cũng rời khỏi nhà gỗ, lưu lại không gian cho bọn họ. Địch Đặc khép cửa lại khẽ thở dài, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho bọn họ.
Khải Ân đứng bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia ngoan lịch, trầm giọng hạ lệnh: “Á Luân Đặc, ngươi tiếp tục dẫn người đi tìm tung tích Tiểu Miêu."
“Tây Thụy Tư, ngươi theo giúp ta tới hồ nước kia một chuyến."
Trong lãnh thổ bộ lạc phát sinh sự tình này, căn bản là khiêu khích bọn họ, làm tất cả tộc nhân nghẹn một hơi. Quan trọng hơn, dám cả gan tổn thương Y, tổn thương tộc nhân của hắn nhất định phải trả giá!
────────────────────────
……….khó chịu quá……..
Cảm giác đau đớn…… thở không nỗi……cậu sắp hít thở không thông………
Tiểu Miêu quơ quào hai tay, xung quanh là bóng tối tối đen. Bốn phía lạnh băng, ẩm ướt, cậu đang ở trong nước sao? Nước…….đúng rồi! Cục cưng! Tiểu Miêu há mồm, bọt khí liền xông ra khỏi miệng cậu, viên pha lê trước ngực chớp lóe một chút, giây lát lại biến mất.
Cơ thể nặng quá….. giống như có người hung hăng bóp chặt, đau đến mức không thể thở nỗi…….
Khổ sở quá……Tiểu Miêu cảm thấy mình như lọt vào một không gian khác, dưới thân là một lốc xoáy khổng lồ, kéo cậu rơi xuống vực sâu không đáy bên dưới.
Đột nhiên, trong lúc hoảng hốt, bên cạnh bồng bềnh từng sợi chỉ bạc, giống như từ bóng đêm xông ra…..nhợt nhạt, mang theo lo lắng quen thuộc……
Là ai? Ai đang kéo tay cậu……Tiểu Miêu cố gắng muốn mở mắt, nhưng tầm mắt là một mảnh mơ hồ, ẩn ẩn nhìn thấy lối ra ở phía trước cùng với một mạt lam sắc chợt lóe rồi biến mất──
Y?
“Y!"
Tiểu Miêu quát to một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhớ mang máng rằng mình đuổi theo nhân ngư cướp cục cưng sau đó chui vào một cái thủy đạo, lại không ngờ thủy đạo lại dài như vậy, chính mình suýt chút nữa vì thiếu dưỡng khí mà chết trong nước. Chính là kỳ quái, vì cái gì trước lúc hôn mê cậu dường như thấy được….. Y?
Không có khả năng! Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Tiểu Miêu lắc đầu, quyết định tạm thời quăng nghi hoặc này qua một bên. Vấn đề quan trọng bây giờ ── đây rốt cuộc là đâu a! Hồ nước cũng không giống hồ nước, mà cây cối cũng không ra cây cối, cậu chưa từng tới nơi này.
Tiểu Miêu đánh giá khung cảnh xung quanh, trong lòng có chút sợ hãi. Nơi cậu tỉnh lại là một khu rừng rậm xa lạ, con sông phía sau đen ngòm rét băng, dường như bất cứ lúc nào cũng có cá sấu nhảy ra. Tiểu Miêu càng nghĩ càng sợ hãi, loạng choạng chạy về phía trước. Bất quá khu rừng trớc mắt cũng rất đáng sợ, tối đen. Dưới ánh trăng mỏng manh, cây cối khoát lên mình những hình dáng kì quái, cây cối cao lớn dị thường cùng đám dây leo chằng chịt tạo thành những hình thù quái dị, như những con quái thú đang giương nanh múa vuốt, giây tiếp theo sẽ bổ nhào về phía cậu…..
Tiểu Miêu run rẩy, do dự không biết có nên tiến vào rừng hay nên ở ngoài đây ngây ngốc một đêm? Đang do dự thì đột nhiên nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, tựa hồ có thứ gì rơi vào trong nước sau đó bơi nhanh về phía mình. Tiểu Miêu sợ hãi cắm đầu lao vào rừng ngay cả mắt cũng không dám mở ra. Chạy một hồi lâu mới dừng lại, thở hồng hộc. Bất quá còn chưa nghĩ ngơi bao lâu, bụi cỏ gần đó lại vang lên một trận ‘sàn sạt’, Tiểu Miêu sợ quá lại cắm đầu chạy như điên.
Bóng người nhỏ xinh tìm kiếm trong khu rừng tối đen, thật vất vả mới tìm được một hốc cây nhỏ hẹp, vừa vặn có thể chui cả người vào. Tiểu Miêu thở hồng hộc, cuối cùng cũng tìm được chỗ ẩn thân, vừa kinh vừa rất rất nhanh liền ngủ say.
Đến khi tỉnh lại, bụng Tiểu Miêu đã đói tới mức càu nhàu kêu vang. Tiểu Miêu leo ra khỏi hốc cây, quyết định đi tìm thức ăn đầy bụng, bây giờ không thể so với trước kia, không thể bỏ đói tiểu Á Luân Đặc được.
Cậu vỗ vỗ mặt, hiện tại cũng không phải lúc uể oải, vì cục cưng phải kiên cường lên! Tiểu Miêu lắc lắc đầu, cố lấy lại tinh thần, chậm rãi dò xét đám cây cối xa lạ…….
Trời ạ, nơi quỷ gì đây! Đi nửa ngày cũng không thấy một cây nào có trái! Tiểu Miêu từ đầu còn có ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng đến giờ chân tay đã bắt đầu vô lực, đói đến mức tứ chi sắp nhũn ra.
“Thơm quá a……" Tiểu Miêu hít hít mũi ngửi được tưng trận hương khí trong không khí truyền tới, chẳng lẽ cậu đói quá nên xuất hiện ảo giác sao? Nhưng cũng không khỏi quá chân thực đi, ngay cả mùi cũng thơm đến vậy.
Tiểu Miêu vừa chảy nước miếng vừa đi theo làn hương, đẩy bụi cỏ ra nhất thời hai mắt tỏa sáng: thật sự có thức ăn a! Con heo óng ánh vàng ươm được nướng thơm ngào ngạt, chẳng lẽ ông trời thấy cậu đáng thương mà cố tình chuẩn bị sao!?
Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người, Tiểu Miêu cũng không thể quan tâm nhiều hơn, lấp đầy bụng trước đã!
Thật cẩn thận nếm thử một ngụm, gương mặt nhỏ nhắn mỏi mệt nhất thời tỏa sáng. Tiểu Miêu không chút hình tượng há mồm cắn xé, ngậm đầy một miệng, hai má phồng to như cái trống, cực kỳ giống con chuột đang điên cuồng ăn cơm. Người xem không khỏi vì cậu mà đổ mồ hôi lạnh, ăn như vậy còn không nghẹn chết đi!
“Ô ô!"
Đột nhiên Tiểu Miêu dùng nắm tay đấm đấm ngực──quả nhiên bị nghẹn rồi.
Bình nước cứu mạng đúng lúc đưa tới trước mặt, Tiểu Miêu không kịp nói cám ơn liền ngửa đầu uống một ngụm to. Đợi đến khi nuốt hết khối thịt xuống, Tiểu Miêu lục này mới nhũn cả người, không ngừng thở hổn hển.
“Hết nghẹn chưa? Muốn uống thêm không?"
Tiểu Miêu kinh hãi, quay đầu lại, chỉ thấy một người đang cầm bình nước, vẻ mặt đồng tình nhìn cậu. Tiểu Miêu cũng ngây ngốc nhìn người nọ, trong nhất thời quên mất nói chuyện thế nào.
Thật sự là…. không có từ nào để hình dung, người này là giống cái khoảng 20 tuổi đi, Tiểu Miêu đã gặp qua không ít người xinh đẹp, thú nhân giống cái bình thường rất đẹp, nhưng người trước mắt nhìn qua tuyệt đối không thể nói là đẹp, gương mặt rất tuấn tú, cơ thể nhìn qua cũng cao hơn nhiều so với giống cái, làm người ta có cảm giác như tộc trưởng vậy.
“Bé con, ngươi không sao chứ?"
Người nọ vươn tay quơ quơ trước mắt Tiểu Miêu, nhất thời kéo thần trí cậu về, trong tay cậu vẫn còn đang cầm thức ăn của người ta.
“Này, này………thực xin lỗi."
Ăn vụng còn bị người bắt tại trận, gương mặt Tiểu Miêu đỏ bừng, e ngại nhìn về phía chủ nhân số thức ăn.
“Không sao, không sao, dù sao cũng không phải ta bắt." Người nọ hào phóng khoát tay, có chút tò mò đánh giá Tiểu Miêu.
“Ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi hẳn không phải là người của bộ lạc lân cận. Bé con, ngươi làm sao một mình chạy tới khu rừng này?"
“Ta, ta là…….."
Tiểu Miêu mới nói được một nửa, đột nhiên thấy một con đại mãng xà le cái lưỡi dài ‘tê tê’ từ dưới tàng cây bò về phía bọn họ.
“Xà a!"
Tiểu Miêu sợ tới mức kêu to, người nọ lại cười ha hả, ngoắc con mãng xà.
“Floret, lại đây!"
Đại mãng xà thế nhưng lại ngoan ngoãn bò tới bên chân người nọ, ánh mắt nhìn chằm chằm số thức ăn còn lại trên mặt đất. Nam tử lập tức hiểu ý, vỗ vỗ đầu đại xà.
“Floret, tìm Lam Tát Tư đi. Nói hắn có khách nhân tới, kiếm thêm chút con mồi."
Mãng xà dường như hiểu ý, lắc lắc thân mình bò đi, Tiểu Miêu trợn mắt há hốc nhìn, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý