Thú Nhân Chi Long Trạch
Chương 63: Bùng nổ
Cũng sắp tới giờ ra ga tàu, mà Long Trạch vẫn coi như không có chuyện gì, hắn ở khách sạn chậm rãi ăn sáng, sau đó còn xem tivi, Long Trạch lờ đi ánh mắt thúc giục của Tiết Đồng
Hai mắt Tiết Đồng như đang phun ra lửa, cô bực tức vì thái độ điềm nhiên của Long Trạch nhưng không dám lên tiếng, đối với Long Trạch cho dù có giục hắn từ sáng đến tối thì thái độ hắn vẫn lãnh đạm như ngày thường, chỉ còn nửa tiếng nữa là tàu chạy, lúc này hắn mới từ từ xách hành lí rời khỏi phòng.
Taxi đi tới nhà ga thì dừng ở cổng chính, Long Trạch đang ở trên xe trả tiền Tiết Đồng nhanh chóng đẩy cửa xe, cầm vé tàu chạy về phía cửa nhà ga, chạy đến gần cửa, Long Trạch xách theo hành lí đuổi theo giữ chặt cô: “ Chạy cái gì?."
“ Tàu hỏa sắp chạy, nhanh lên ..." Tiết Đồng lộ rõ vẻ lo lắng.
“ Muộn chuyến này thì có chuyến sau." Long Trạch không nhanh không chậm nhả từng chữ, tuy rằng trong lòng hắn sớm đã hạ quyết tâm nhưng đến giờ phút chia tay hắn vẫn không đành lòng, hắn luyến tiếc dừng phút từng giây ở bên cạnh cô.
“Em đã nói hôm nay sẽ trở về." Tiết Đồng gấp gáp đến mức hốc mắt trực sẵn nước chỉ chờ trào ra, đẩy tay thì Long Trạch không buông, cô đành đung đưa cánh tay của mình, giọng nói mềm xuống: “ Trạch, nhanh một chút, tàu hỏa sắp chạy rồi."
Long Trạch thấy cô khẩn trương đến sắp khóc, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, cho dù bỏ lỡ chuyến tàu này thì vẫn còn chuyến sau, nếu vẫn còn dây dưa sẽ càng thêm khó rời, hắn thỏa hiệp: “ Đi thôi."
Long Trạch nắm tay Tiết Đồng chạy tới cổng soát vẻ, thiếu chút nữa va phải người xung quanh, đến cổng kiểm phiếu nhân viên đang chuẩn bị đóng cửa, bảo vệ tại sân ga không cho Tiết Đồng qua cổng: “ Đã hết giờ soát vé."
Tiết Đồng vừa thở vừa nói: “ Xin lỗi, tôi có chút việc riêng nên tới trễ. Phiền chị cho chúng tôi qua cửa."
Người soát vé khoát tay, giống như muốn từ chối: “ Sắp đến giờ tàu chạy, cho dù qua cửa cũng không kịp lên tàu."
“ Sẽ kịp, phiền chị cho chúng tôi qua cổng." Tiết Đồng tiếp tục năn nỉ.
Người soát vẻ hướng mắt về phía bảng nội quy: “ Ở đây đều phải tuân thủ theo quy định của ga tàu, để cho hai người qua là làm trái với quy định."
Tiết Đồng mỗi lúc một sốt ruột thêm, đang định mở miệng năn nỉ tiếp thì Long Trạch lấy trong ví da một xấp tiền mặt, nhân lúc không có người chú ý, hắn lách người đi tới trước mặt người soát vẻ: “ Mở cửa đi, chúng tôi có việc gấp."
Người soát vẻ nhanh chóng nhét xấp tiền vào trong túi, động tác rất lưu loát lấy ra chùm chìa khóa: “ Hai người tới trễ, nhanh lên, chỉ còn hai ba phút nữa tàu sẽ chạy."
Cửa vừa mở, Tiết Đồng nhanh chóng chạy vào, thị lực của Long Trạch xưa nay rất nhạy bén, liếc mắt một cái là hắn nhận ra đâu là toa tàu của Tiết Đồng, thời gian không còn nhiều, cả hai nhanh chóng trèo lên cửa tàu gần nhất. Chỉ tới lúc lên tàu, Tiết Đồng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Toa tàu cả hai đang đứng là khu ghế cứng, hai người phải đi qua vài toa mới đến chỗ ngồi của mình. Sau khi lên được tàu, Tiết Đồng không còn sốt ruột nữa, cô có thể từ từ hít thở, thư giãn tinh thần, chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình.
Khu ghế cứng có rất nhiều người, không khí bí bách đến khó thở, Long Trạch nhíu chặt mày lại, biểu hiện này của hắn bị Tiết Đồng thấy được, cô lên tiếng: “ Xứng đáng."
Cũng may, cả hai không mang theo hành lí gì nhiều, Tiết Đồng chỉ mang theo túi xách nhỏ, đi qua khoang tàu ghế cứng chật ních người, đi lại rất bất tiện. Đi tới khoa dành cho giường nằm thì nhân viên đã khóa cửa, Tiết Đồng cầm vé muốn giải thích với nhân viên trên tàu thì Long Trạch đã nhanh nhẹn nhét tiền vào tay nhân viên, dùng ánh mắt ý bảo mở cửa.
Cảnh tượng bên ngoài dường như một đoạn phim được tua nhanh, những căn nhà càng ngày càng thấp, tàu hỏa gầm rú chạy thẳng về phía trước, bỏ lại thành phố ven biển ở đằng sau.
Vất vả mãi cả hai mới tìm đến chỗ ngồi, Tiết Đồng cảm thấy hơi mệt mỏi ngồi phich xuống ghế, Long Trạch không nên chậm chạp như vậy, gần đến giờ mới chịu rời khỏi khách sạn tới ga tàu, chính vì hắn mới khiến cô mệt phờ người như này. Tiết Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn tức giận của cô đối với hắn vẫn chưa nguôi ngoai, sự bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
Long Trạch đem hành lí cất gọn gàng vào một chỗ, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh cô, thấy Tiết Đồng không quay đầu nhìn mình thế là hắn kéo tay cô.
Tiết Đồng rút tay về, không để ý tới hắn.
Long Trạch nắm lấy bàn tay của cô, biết rõ vì sao cô tức nhưng hắn vẫn hỏi: “ Làm sao vậy?."
“Không có gì, em muốn ngắm phong cảnh." Tiết Đồng không quay đầu lại nhìn hắn.
Nhân viên bán hàng trên tàu đẩy xe đầy hàng hóa tới từng khoang tàu, vừa đi vừa rao lớn tiếng: “ Đồ uống, bia, nước khoáng, hạt dưa, cháo bát bảo ..."
Cả hai cũng vì vội vàng mà không mua đồ ăn lên trên tàu, Long Trạch biết mình đuối lý: “ Em có khát không? Vừa rồi đi xa như vậy, không khát sao?."
“ Không khát." Tiết Đồng vẫn không quay đầu lại.
Tiếng rao bán mỗi lúc một nhỏ lại, Long Trạch nhéo tay cô: “ Nhưng anh khát, em đi mua cho anh chai nước."
“Em mệt, muốn uống thì anh tự đi mua" Tiết Đồng nghiêng đầu trả lời.
Long Trạch thu tay mình lại, cũng không đi mua nước, cảm thấy chính hắn tự làm cho mình thêm mất mặt, hắn lôi di động ra chơi.
Bên ngoài cây cối xuất hiện vụt qua mắt, Tiết Đồng nhìn về phía xa mà không hề chớp mắt.
Bỗng người ở đối diện lên tiếng: “ Cô cùng với bạn trai cãi nhau?."
Câu hỏi của vừa dứt, Tiết Đồng liền quay sang người đối diện, người nói chuyện là cô gái còn khá trẻ, cũng xấp xỉ tuổi Tiết Đồng, tóc dài qua bả vai, hơi xoăn ở phần đuôi, khuôn mặt hoạt bát xinh đẹp, ngồi cùng ở giường nằm là một chàng trai còn khá trẻ, mặt hướng về phía trong nên Tiết Đồng chỉ nhìn thấy nửa non bên mặt, nhìn qua cũng biết họ là một đôi.
“ Cũng không có gì." Tiết Đồng nhìn cô gái đối diện cười cười, sau đó liếc mắt nhìn cả hai, ý bảo người đàn ông kia: “ Anh ấy là bạn trai của cô?."
“ Đúng vậy." Cô gái trẻ cười: “ Chúng tôi cũng vừa cãi nhau."
Bộ dáng tinh nghịch của cô gái đối diện khiến Tiết Đồng mỉm cười, cô hỏi: “ Không quá nghiêm trọng chứ?."
“ Không việc gì." Cô gái trẻ cười: “Bọn họ chính là như thế, bướng bỉnh còn hay giờ vờ là mình vô tội, nhưng bạn trai của cô rất đẹp trai."
“ Bạn trai của cô cũng không kém gì." Tuy rằng Tiết Đồng chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, nhưng xem qua cũng thấy cũng là người có diện mạo ưa nhìn.
Long Trạch cũng nâng mắt nhìn lên, tuy rằng giọng nói của cả hai không lớn, nhưng hắn đều nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người, xem ra Tiết Đồng vẫn còn chưa chú ý tới hắn, đành cầm di động ngồi dịch sang một bên.
Người ngồi đối diện tên là Lộ Linh, ngồi trên tàu vốn rất nhàm chán, hai người trẻ tuổi liền nhanh chóng làm thân, biết đối phương đều là người thành phố C, càng thêm phần thân thiết. Lộ Linh đánh thức bạn trai: “ Thần Dật, đây là Tiết Đồng, cô ấy cũng là người thành phố C."
Tả Thần Dật quay đầu nhìn Tiết Đồng cười: “ Xin chào, tôi tên là Tả Thần Dật."
Nói chuyện khiêm tốn, nụ cười nhã nhặn, khiến đối phương cảm thấy rất thoải mái, Tiết Đồng cũng nở nụ cười đáp lễ.
Lộ Linh dựa vào Tả Thần Dật: “ Sau khi về thành phố C, chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa. Hiện tại, chúng tôi là bạn chung chuyến tàu."
“ Hả?." Tiết Đồng kinh ngạc nhếch miệng, thấy tay của Tả Thần Dật vẫn còn ôm Lộ Linh, trên mặt còn nở nụ cười, không gióng như đôi tình nhân cãi nhau rồi hờn dỗi chia tay: “ Không phải vậy chứ? Hai người ..."
“ Đúng là chia tay." Lộ Linh nói nghiêm túc: “ Anh ấy cảm thấy không xứng với tôi."
Người đàn ông bên cạnh vẫn nở nụ cười khiêm tốn.
Khuôn mặt của Tả Thần Dật khá hấp dẫn, ngũ quan cũng được xếp vào hạng tuấn tú, so với Long Trạch có chút khác biệt hắn toàn thân đều toát lên vẻ nhã nhặn.
Tiết Đồng lỡ lời: “ Vì sao vậy? Có phải người nhà phản đối?."
Không biết gia đình của Tả Thần Dật như nào, nhưng Lộ Linh là một cô gái xinh đẹp, hiện các gia đình đều rất chú trọng về chuyện này.
“ Cũng gần như vậy." Lộ Linh nói tiếp: “ Cũng một phần vì gia đình, nhưng chủ yếu là anh ấy không đồng ý. Nói rằng, vì muốn tốt cho tôi, muốn mình trở thành người đàn ông vĩ đạii."
Lộ Linh giả vờ thở dài một hơi: “ Aiz, không nghĩ rằng ở thế giới này còn có loại đàn ông như vậy."
Đối với người ngoài, Tả Thần Dật vẫn duy trì bộ dáng tự nhiên, không muốn quấy rầy hai người phụ nữ đang tán gẫu, hắn cầm chiếc cốc trong tay: “ Anh đi lấy nước sôi pha trà cho hai người."
Tả Thần Dật lấy từ trong hành lý ra gói trà hoa hồng, thả mấy gói vào trong chiếc cốc.
Nhìn hắn đi, Tiết Đồng hơi sửng sốt, nhất thời hiểu được câu nói của Lộ Linh: “ Anh ấy cảm thấy không xứng với tôi."
Một người đàn ông phong thái tuấn dật như vậy, đáng tiếc chân anh ta lại bị tật.
Lộ Linh không quan tâm đến việc Tả Thần Dật là người khuyết tật: “ Tôi cảm thấy anh ấy là người đàn ông vô cùng tốt, nhưng chẳng qua anh ấy vẫn cảm thấy mình không vẹn toàn với tôi, đôi khi cảm thấy tức muốn chết."
Tiết Đồng bỗng cảm thấy cô và Lộ Linh cùng chung hoàn cảnh, Long Trạch cũng vì không muốn liên lụy tới cô, không muốn cô dính dáng gì đến Trình Thiên. Cùng là người bị bỏ rơi, Tiết Đồng cũng cảm thấy khó chịu: “ Hoàn cảnh của tôi cũng không khác cô là mấy, sau này có khả năng sẽ không ở cùng nhau, anh ấy đem tôi trả về thành phố C, sợ liên lụy tôi."
“ À, không nghĩ tới tôi và cô lại giống nhau." Lộ Linh bật cười: “ Gọi bạn trai đến đây ngồi cùng."
Thấy Long Trạch quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, Tiết Đồng có chút khó xử: “ Anh ấy ... kệ đi."
“ Sao không được tự nhiên vậy." Lộ Linh nhẹ giọng cười: “ Tôi giúp cô gọi."
Lộ Linh đi tới chỗ ngồi của Long Trạch: “ Anh đẹp trai, qua bên này cùng nói chuyện."
Long Trạch quay đầu lại, nhìn về phía Tiết Đồng.
Tiết Đồng sợ hắn không nể mặt người khác, vội vàng nói: “ Trạch, lại đây đi, cùng mọi người nói chuyện."
Long Trạch tỏ vẻ thản nhiên rồi chậm chạp đi tới bên cạnh Tiết Đồng, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, Tả Thần Dật cũng trở lại, đem cốc nước đặt ở chiếc bàn nhỏ, hòa nhã nói: “ Cẩn thận nóng, để nguội một lúc."
Lộ Linh cầm cốc nước, cười nói: “ Thần Dật, bạn trai Tiết Đồng với anh đều giống nhau, rất vĩ đại, anh ấy cũng đem Tiết Đồng trả về thành phố C."
Lộ Linh than thở: “ Em còn nghĩ rằng trên đời này chỉ có một người như anh, không ngờ lại xuất hiện thêm một người nữa."
Tả Thần Dật không để ý đến câu nói của Lộ Linh, anh ta chỉ cười, Long Trạch cũng không liếc mắt nhìn Lộ Linh.
Tiết Đồng cũng muốn khuyên Long Trạch, tiếp lời của Lộ Linh: “ Nhưng tôi thấy bạn trai tôi là vĩ đại nhất, anh ấy nói, chỉ cần tôi vui vẻ là tốt rồi, sau này tôi lập gia đình, anh ấy còn tặng du thuyền làm của hồi môn cho tôi."
Tiết Đồng quay đầu nhìn về phía Long Trạch: “ Phải không?."
“ Anh không nói thế." Long Trạch trả lời.
Lộ Linh không nhìn Long Trạch: “ Tốt đến như vậy sao? Thần Dật, anh muốn tặng em quà gì? Nếu không có tiền mua du thuyền thì khi em cưới, anh tặng em áo cưới."
Lộ Linh nhìn Tiết Đồng: “ Nếu cô có du thuyền làm của hồi môn, về sau nên tìm đối tượng tốt hơn. Tiết Đồng, nhìn cô xinh đẹp như vậy, về sau nên chọn người yêu tiêu chuẩn cao hơn nữa. Ở thành phố C tôi quen rất nhiều người, tổng giám đốc, thanh niên thời đại mới, chờ trở lại thành phố C, tôi sẽ giới thiệu cho cô."
Sắc mặt Tả Thần Dật vẫn rất thản nhiên, Long Trạch ngẩng đầu trừng mắt liếc Tiết Đồng.
Tiết Đồng cũng không nể mặt hắn: “Được, trở về thành phố, cô nhất định phải giới thiệu cho tôi."
Xoay người nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh xem, cô ấy muốn giới thiệu người yêu mới cho em. Không những em có du thuyền mà điều kiện của em cũng rất tốt, như vậy rất nhanh có thể tìm được người đàn ông khác."
Sắc mặt Long Trạch mỗi lúc một khó coi hơn.
Lộ Linh thấy Long Trạch như quả bom nổ chậm, tiếp rục đổ dầu vào lửa: “ Chỉ có mỗi du thuyền là không đủ. Còn phải có cả quần áo nữa, Tiết Đồng, cô xem, mặc sơ mi như vậy là không đươc, cổ lỗ quá. Nên mặc váy ngắn, càng ngắn càng tốt, mùa đông thì đi thêm tất da chân. Cô xem ở tivi đó, mọi người đều mặc trang phục dạ hội, càng ít vải càng tốt, tốt nhất là mặc bikini đi bơi, hở lưng, hở đùi ..."
Tiết Đồng cười như hoa nở: “ Trạch, nếu không anh bớt chút tiền lại cho em, để em lấy đó làm vốn đầu tư, em cần mua quần áo mới để có thể tìm được người đàn ông khác, mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy đi dạ hội ..."
“ Tiết Đồng, em muốn chết sao?." Long Trạch rốt cuộc cũng bùng nổ.
Hai mắt Tiết Đồng như đang phun ra lửa, cô bực tức vì thái độ điềm nhiên của Long Trạch nhưng không dám lên tiếng, đối với Long Trạch cho dù có giục hắn từ sáng đến tối thì thái độ hắn vẫn lãnh đạm như ngày thường, chỉ còn nửa tiếng nữa là tàu chạy, lúc này hắn mới từ từ xách hành lí rời khỏi phòng.
Taxi đi tới nhà ga thì dừng ở cổng chính, Long Trạch đang ở trên xe trả tiền Tiết Đồng nhanh chóng đẩy cửa xe, cầm vé tàu chạy về phía cửa nhà ga, chạy đến gần cửa, Long Trạch xách theo hành lí đuổi theo giữ chặt cô: “ Chạy cái gì?."
“ Tàu hỏa sắp chạy, nhanh lên ..." Tiết Đồng lộ rõ vẻ lo lắng.
“ Muộn chuyến này thì có chuyến sau." Long Trạch không nhanh không chậm nhả từng chữ, tuy rằng trong lòng hắn sớm đã hạ quyết tâm nhưng đến giờ phút chia tay hắn vẫn không đành lòng, hắn luyến tiếc dừng phút từng giây ở bên cạnh cô.
“Em đã nói hôm nay sẽ trở về." Tiết Đồng gấp gáp đến mức hốc mắt trực sẵn nước chỉ chờ trào ra, đẩy tay thì Long Trạch không buông, cô đành đung đưa cánh tay của mình, giọng nói mềm xuống: “ Trạch, nhanh một chút, tàu hỏa sắp chạy rồi."
Long Trạch thấy cô khẩn trương đến sắp khóc, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, cho dù bỏ lỡ chuyến tàu này thì vẫn còn chuyến sau, nếu vẫn còn dây dưa sẽ càng thêm khó rời, hắn thỏa hiệp: “ Đi thôi."
Long Trạch nắm tay Tiết Đồng chạy tới cổng soát vẻ, thiếu chút nữa va phải người xung quanh, đến cổng kiểm phiếu nhân viên đang chuẩn bị đóng cửa, bảo vệ tại sân ga không cho Tiết Đồng qua cổng: “ Đã hết giờ soát vé."
Tiết Đồng vừa thở vừa nói: “ Xin lỗi, tôi có chút việc riêng nên tới trễ. Phiền chị cho chúng tôi qua cửa."
Người soát vé khoát tay, giống như muốn từ chối: “ Sắp đến giờ tàu chạy, cho dù qua cửa cũng không kịp lên tàu."
“ Sẽ kịp, phiền chị cho chúng tôi qua cổng." Tiết Đồng tiếp tục năn nỉ.
Người soát vẻ hướng mắt về phía bảng nội quy: “ Ở đây đều phải tuân thủ theo quy định của ga tàu, để cho hai người qua là làm trái với quy định."
Tiết Đồng mỗi lúc một sốt ruột thêm, đang định mở miệng năn nỉ tiếp thì Long Trạch lấy trong ví da một xấp tiền mặt, nhân lúc không có người chú ý, hắn lách người đi tới trước mặt người soát vẻ: “ Mở cửa đi, chúng tôi có việc gấp."
Người soát vẻ nhanh chóng nhét xấp tiền vào trong túi, động tác rất lưu loát lấy ra chùm chìa khóa: “ Hai người tới trễ, nhanh lên, chỉ còn hai ba phút nữa tàu sẽ chạy."
Cửa vừa mở, Tiết Đồng nhanh chóng chạy vào, thị lực của Long Trạch xưa nay rất nhạy bén, liếc mắt một cái là hắn nhận ra đâu là toa tàu của Tiết Đồng, thời gian không còn nhiều, cả hai nhanh chóng trèo lên cửa tàu gần nhất. Chỉ tới lúc lên tàu, Tiết Đồng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Toa tàu cả hai đang đứng là khu ghế cứng, hai người phải đi qua vài toa mới đến chỗ ngồi của mình. Sau khi lên được tàu, Tiết Đồng không còn sốt ruột nữa, cô có thể từ từ hít thở, thư giãn tinh thần, chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình.
Khu ghế cứng có rất nhiều người, không khí bí bách đến khó thở, Long Trạch nhíu chặt mày lại, biểu hiện này của hắn bị Tiết Đồng thấy được, cô lên tiếng: “ Xứng đáng."
Cũng may, cả hai không mang theo hành lí gì nhiều, Tiết Đồng chỉ mang theo túi xách nhỏ, đi qua khoang tàu ghế cứng chật ních người, đi lại rất bất tiện. Đi tới khoa dành cho giường nằm thì nhân viên đã khóa cửa, Tiết Đồng cầm vé muốn giải thích với nhân viên trên tàu thì Long Trạch đã nhanh nhẹn nhét tiền vào tay nhân viên, dùng ánh mắt ý bảo mở cửa.
Cảnh tượng bên ngoài dường như một đoạn phim được tua nhanh, những căn nhà càng ngày càng thấp, tàu hỏa gầm rú chạy thẳng về phía trước, bỏ lại thành phố ven biển ở đằng sau.
Vất vả mãi cả hai mới tìm đến chỗ ngồi, Tiết Đồng cảm thấy hơi mệt mỏi ngồi phich xuống ghế, Long Trạch không nên chậm chạp như vậy, gần đến giờ mới chịu rời khỏi khách sạn tới ga tàu, chính vì hắn mới khiến cô mệt phờ người như này. Tiết Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn tức giận của cô đối với hắn vẫn chưa nguôi ngoai, sự bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.
Long Trạch đem hành lí cất gọn gàng vào một chỗ, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh cô, thấy Tiết Đồng không quay đầu nhìn mình thế là hắn kéo tay cô.
Tiết Đồng rút tay về, không để ý tới hắn.
Long Trạch nắm lấy bàn tay của cô, biết rõ vì sao cô tức nhưng hắn vẫn hỏi: “ Làm sao vậy?."
“Không có gì, em muốn ngắm phong cảnh." Tiết Đồng không quay đầu lại nhìn hắn.
Nhân viên bán hàng trên tàu đẩy xe đầy hàng hóa tới từng khoang tàu, vừa đi vừa rao lớn tiếng: “ Đồ uống, bia, nước khoáng, hạt dưa, cháo bát bảo ..."
Cả hai cũng vì vội vàng mà không mua đồ ăn lên trên tàu, Long Trạch biết mình đuối lý: “ Em có khát không? Vừa rồi đi xa như vậy, không khát sao?."
“ Không khát." Tiết Đồng vẫn không quay đầu lại.
Tiếng rao bán mỗi lúc một nhỏ lại, Long Trạch nhéo tay cô: “ Nhưng anh khát, em đi mua cho anh chai nước."
“Em mệt, muốn uống thì anh tự đi mua" Tiết Đồng nghiêng đầu trả lời.
Long Trạch thu tay mình lại, cũng không đi mua nước, cảm thấy chính hắn tự làm cho mình thêm mất mặt, hắn lôi di động ra chơi.
Bên ngoài cây cối xuất hiện vụt qua mắt, Tiết Đồng nhìn về phía xa mà không hề chớp mắt.
Bỗng người ở đối diện lên tiếng: “ Cô cùng với bạn trai cãi nhau?."
Câu hỏi của vừa dứt, Tiết Đồng liền quay sang người đối diện, người nói chuyện là cô gái còn khá trẻ, cũng xấp xỉ tuổi Tiết Đồng, tóc dài qua bả vai, hơi xoăn ở phần đuôi, khuôn mặt hoạt bát xinh đẹp, ngồi cùng ở giường nằm là một chàng trai còn khá trẻ, mặt hướng về phía trong nên Tiết Đồng chỉ nhìn thấy nửa non bên mặt, nhìn qua cũng biết họ là một đôi.
“ Cũng không có gì." Tiết Đồng nhìn cô gái đối diện cười cười, sau đó liếc mắt nhìn cả hai, ý bảo người đàn ông kia: “ Anh ấy là bạn trai của cô?."
“ Đúng vậy." Cô gái trẻ cười: “ Chúng tôi cũng vừa cãi nhau."
Bộ dáng tinh nghịch của cô gái đối diện khiến Tiết Đồng mỉm cười, cô hỏi: “ Không quá nghiêm trọng chứ?."
“ Không việc gì." Cô gái trẻ cười: “Bọn họ chính là như thế, bướng bỉnh còn hay giờ vờ là mình vô tội, nhưng bạn trai của cô rất đẹp trai."
“ Bạn trai của cô cũng không kém gì." Tuy rằng Tiết Đồng chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, nhưng xem qua cũng thấy cũng là người có diện mạo ưa nhìn.
Long Trạch cũng nâng mắt nhìn lên, tuy rằng giọng nói của cả hai không lớn, nhưng hắn đều nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người, xem ra Tiết Đồng vẫn còn chưa chú ý tới hắn, đành cầm di động ngồi dịch sang một bên.
Người ngồi đối diện tên là Lộ Linh, ngồi trên tàu vốn rất nhàm chán, hai người trẻ tuổi liền nhanh chóng làm thân, biết đối phương đều là người thành phố C, càng thêm phần thân thiết. Lộ Linh đánh thức bạn trai: “ Thần Dật, đây là Tiết Đồng, cô ấy cũng là người thành phố C."
Tả Thần Dật quay đầu nhìn Tiết Đồng cười: “ Xin chào, tôi tên là Tả Thần Dật."
Nói chuyện khiêm tốn, nụ cười nhã nhặn, khiến đối phương cảm thấy rất thoải mái, Tiết Đồng cũng nở nụ cười đáp lễ.
Lộ Linh dựa vào Tả Thần Dật: “ Sau khi về thành phố C, chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa. Hiện tại, chúng tôi là bạn chung chuyến tàu."
“ Hả?." Tiết Đồng kinh ngạc nhếch miệng, thấy tay của Tả Thần Dật vẫn còn ôm Lộ Linh, trên mặt còn nở nụ cười, không gióng như đôi tình nhân cãi nhau rồi hờn dỗi chia tay: “ Không phải vậy chứ? Hai người ..."
“ Đúng là chia tay." Lộ Linh nói nghiêm túc: “ Anh ấy cảm thấy không xứng với tôi."
Người đàn ông bên cạnh vẫn nở nụ cười khiêm tốn.
Khuôn mặt của Tả Thần Dật khá hấp dẫn, ngũ quan cũng được xếp vào hạng tuấn tú, so với Long Trạch có chút khác biệt hắn toàn thân đều toát lên vẻ nhã nhặn.
Tiết Đồng lỡ lời: “ Vì sao vậy? Có phải người nhà phản đối?."
Không biết gia đình của Tả Thần Dật như nào, nhưng Lộ Linh là một cô gái xinh đẹp, hiện các gia đình đều rất chú trọng về chuyện này.
“ Cũng gần như vậy." Lộ Linh nói tiếp: “ Cũng một phần vì gia đình, nhưng chủ yếu là anh ấy không đồng ý. Nói rằng, vì muốn tốt cho tôi, muốn mình trở thành người đàn ông vĩ đạii."
Lộ Linh giả vờ thở dài một hơi: “ Aiz, không nghĩ rằng ở thế giới này còn có loại đàn ông như vậy."
Đối với người ngoài, Tả Thần Dật vẫn duy trì bộ dáng tự nhiên, không muốn quấy rầy hai người phụ nữ đang tán gẫu, hắn cầm chiếc cốc trong tay: “ Anh đi lấy nước sôi pha trà cho hai người."
Tả Thần Dật lấy từ trong hành lý ra gói trà hoa hồng, thả mấy gói vào trong chiếc cốc.
Nhìn hắn đi, Tiết Đồng hơi sửng sốt, nhất thời hiểu được câu nói của Lộ Linh: “ Anh ấy cảm thấy không xứng với tôi."
Một người đàn ông phong thái tuấn dật như vậy, đáng tiếc chân anh ta lại bị tật.
Lộ Linh không quan tâm đến việc Tả Thần Dật là người khuyết tật: “ Tôi cảm thấy anh ấy là người đàn ông vô cùng tốt, nhưng chẳng qua anh ấy vẫn cảm thấy mình không vẹn toàn với tôi, đôi khi cảm thấy tức muốn chết."
Tiết Đồng bỗng cảm thấy cô và Lộ Linh cùng chung hoàn cảnh, Long Trạch cũng vì không muốn liên lụy tới cô, không muốn cô dính dáng gì đến Trình Thiên. Cùng là người bị bỏ rơi, Tiết Đồng cũng cảm thấy khó chịu: “ Hoàn cảnh của tôi cũng không khác cô là mấy, sau này có khả năng sẽ không ở cùng nhau, anh ấy đem tôi trả về thành phố C, sợ liên lụy tôi."
“ À, không nghĩ tới tôi và cô lại giống nhau." Lộ Linh bật cười: “ Gọi bạn trai đến đây ngồi cùng."
Thấy Long Trạch quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, Tiết Đồng có chút khó xử: “ Anh ấy ... kệ đi."
“ Sao không được tự nhiên vậy." Lộ Linh nhẹ giọng cười: “ Tôi giúp cô gọi."
Lộ Linh đi tới chỗ ngồi của Long Trạch: “ Anh đẹp trai, qua bên này cùng nói chuyện."
Long Trạch quay đầu lại, nhìn về phía Tiết Đồng.
Tiết Đồng sợ hắn không nể mặt người khác, vội vàng nói: “ Trạch, lại đây đi, cùng mọi người nói chuyện."
Long Trạch tỏ vẻ thản nhiên rồi chậm chạp đi tới bên cạnh Tiết Đồng, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, Tả Thần Dật cũng trở lại, đem cốc nước đặt ở chiếc bàn nhỏ, hòa nhã nói: “ Cẩn thận nóng, để nguội một lúc."
Lộ Linh cầm cốc nước, cười nói: “ Thần Dật, bạn trai Tiết Đồng với anh đều giống nhau, rất vĩ đại, anh ấy cũng đem Tiết Đồng trả về thành phố C."
Lộ Linh than thở: “ Em còn nghĩ rằng trên đời này chỉ có một người như anh, không ngờ lại xuất hiện thêm một người nữa."
Tả Thần Dật không để ý đến câu nói của Lộ Linh, anh ta chỉ cười, Long Trạch cũng không liếc mắt nhìn Lộ Linh.
Tiết Đồng cũng muốn khuyên Long Trạch, tiếp lời của Lộ Linh: “ Nhưng tôi thấy bạn trai tôi là vĩ đại nhất, anh ấy nói, chỉ cần tôi vui vẻ là tốt rồi, sau này tôi lập gia đình, anh ấy còn tặng du thuyền làm của hồi môn cho tôi."
Tiết Đồng quay đầu nhìn về phía Long Trạch: “ Phải không?."
“ Anh không nói thế." Long Trạch trả lời.
Lộ Linh không nhìn Long Trạch: “ Tốt đến như vậy sao? Thần Dật, anh muốn tặng em quà gì? Nếu không có tiền mua du thuyền thì khi em cưới, anh tặng em áo cưới."
Lộ Linh nhìn Tiết Đồng: “ Nếu cô có du thuyền làm của hồi môn, về sau nên tìm đối tượng tốt hơn. Tiết Đồng, nhìn cô xinh đẹp như vậy, về sau nên chọn người yêu tiêu chuẩn cao hơn nữa. Ở thành phố C tôi quen rất nhiều người, tổng giám đốc, thanh niên thời đại mới, chờ trở lại thành phố C, tôi sẽ giới thiệu cho cô."
Sắc mặt Tả Thần Dật vẫn rất thản nhiên, Long Trạch ngẩng đầu trừng mắt liếc Tiết Đồng.
Tiết Đồng cũng không nể mặt hắn: “Được, trở về thành phố, cô nhất định phải giới thiệu cho tôi."
Xoay người nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh xem, cô ấy muốn giới thiệu người yêu mới cho em. Không những em có du thuyền mà điều kiện của em cũng rất tốt, như vậy rất nhanh có thể tìm được người đàn ông khác."
Sắc mặt Long Trạch mỗi lúc một khó coi hơn.
Lộ Linh thấy Long Trạch như quả bom nổ chậm, tiếp rục đổ dầu vào lửa: “ Chỉ có mỗi du thuyền là không đủ. Còn phải có cả quần áo nữa, Tiết Đồng, cô xem, mặc sơ mi như vậy là không đươc, cổ lỗ quá. Nên mặc váy ngắn, càng ngắn càng tốt, mùa đông thì đi thêm tất da chân. Cô xem ở tivi đó, mọi người đều mặc trang phục dạ hội, càng ít vải càng tốt, tốt nhất là mặc bikini đi bơi, hở lưng, hở đùi ..."
Tiết Đồng cười như hoa nở: “ Trạch, nếu không anh bớt chút tiền lại cho em, để em lấy đó làm vốn đầu tư, em cần mua quần áo mới để có thể tìm được người đàn ông khác, mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy đi dạ hội ..."
“ Tiết Đồng, em muốn chết sao?." Long Trạch rốt cuộc cũng bùng nổ.
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan