Thú Nhân Chi Long Trạch
Chương 57: Cái đuôi
Mẻ cá thu hoạch này nằm ngoài dự đoán, bài toán thức ăn trong hai mươi mấy ngày tới đều được giải quyết.
Nhưng đối với gà và thỏ sống, Tiết Đồng không biết nên làm thế nào, cô không thể cầm dao tự mình giết chúng cũng không đủ can đảm để moi nội tạng của chúng ra để rửa sạch.
Thấy vậy, Long Trạch quay trở lại xe lấy một con dao nhỏ, đôi tay thoăn thoắt lột da của con thỏ nâu, ngón tay trắng nõn của hắn thấm đầy máu tươi, rồi nhanh chóng luồn tay moi nội tạng đem tới bên hồ rửa sạch. Dáng vẻ của Long Trạch rất nghiêm túc, không hề kệch cỡm, Tiết Đồng thích nhất dáng vẻ bình thản tự nhiên của Long Trạch.
Cho dù là cầm điều khiển chỉnh tivi hay lúc hắn đánh bạc đều rất nhàn nhã tự tin, kể cả khi Long Trạch đứng làm bếp dáng vẻ hắn đều thoải mái không hề gượng ép, giống như cánh hoa xuôi theo dòng nước, không để ý đến ánh mắt của người khác, hắn chỉ sống theo cách của mình.
Rửa sạch thú rừng, Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi dạo quanh hồ, xa xa có vài con chim đậu ở ven mỏm đá, im lặng không hề phát ra tiếng động, tạo thành một bức tranh nhiên nhiên vô cùng sống động.
Mặt cỏ giống như tấm thảm làm bằng cỏ lông xù, vừa cao lại vừa cứng, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến cái đuôi của Long Trạch.
Gió đem hương vị mặn mà của biển cả hòa tan trong không khí, đem lại cảm giác khoan khoái. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ có hai người, tận hưởng cuộc sống thế ngoại đào nguyên. Phía xa là bụi cỏ rậm rạp, Tiết Đồng nhìn xung quanh, chạm nhẹ vào cánh tay của Long Trạch: “ Ở đảo có rắn không?."
“ Có “. Long Trạch trả lời.
Tiết Đồng nắm chặt tay Long Trạch chỉ chỉ vào bụi cỏ phía xa: “ Thật sự có sao? Nơi đó có phải là …?."
“ Nơi đó không có rắn." Long Trạch nhìn xuyên qua bả vai của Tiết Đồng hướng về phía trước, ánh mắt thẫm lại, hạ giọng nghiêm túc: “ Cùng lắm thì bên cạnh của em có."
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Long Trạch, Tiết Đồng lập tức trở nên cảnh giác, lưng đứng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn: “ Anh đi nhanh lên, em sợ nhất là rắn."
“ Em sợ rắn sao?." Long Trạch ở đỉnh đầu cô hỏi.
“ Uhm." Tiết Đồng run run gật đầu, lại không dám quay đầu nhìn lại: “ Anh lấy đá đập nó chết đi."
“ Nhưng rắn đi nhanh hơn người, anh không dám đập." Long Trạch vừa khẩn trương vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Theo giọng nói có phần khác lạ của Long Trạch, Tiết Đồng cảm thấy có cái gì đang bò lên người mình, vừa mềm mại lại ấm ấm, cô lập tức nhảy lên, ôm cổ Long Trạch, hai chân vòng qua thắt lưng của hắn, kêu thất thanh: “ A … mau đập chết nó …"
Long Trạch ở bên tai Tiết Đồng cười ra tiếng, hắn lấy tay đỡ mông cô.
Tiết Đồng nghe thấy Long Trạch cười, vội vàng nhìn dưới chân mình, cái gì cũng không có, nhìn xung quanh cũng không có gì khác thường. Trống ngực vẫn đập dồn dập, Tiết Đồng cố gắng hít thở nói: “ Rắn đâu?."
“ Không phải em đang ôm sao?." Long Trạch trả lời mang theo sự sung sướng.
Tiết Đồng vẫn bám dính trên người Long Trạch, hai tay ôm bả vai của hắn: “ Anh gạt em?."
“ Anh sao lại lừa em, không phải em nói anh là rắn sao?." Long Trạch cười đến run cả người.
Tiết Đồng phản ứng trở lại mới biết được hắn đang dùng đuôi để đi, cô bóp chặt vai của hắn, hai mắt như phun ra lửa: “ Anh là kẻ lừa đảo!."
“ Anh chỉ nói ở bên người em có, ai bảo em tin thật." Long Trạch tiếp tục cười, cái đuôi lại không an phận từ từ bò lên người Tiết Đồng, đem cô áp sát vào mình.
Tiết Đồng vùng vẫy đem tay vòng ra sau gáy của Long Trạch, tay kia đẩy cái đuôi của hắn: “ Đừng làm loạn, thả em xuống dưới."
“ Không thả. Đấy là tự em trèo lên, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được, không thể tùy tiện thích thì lên không thích thì xuống. Em muốn thì tự mình trèo xuống."
Cái đuôi vòng một vòng bò lên, từ mông của Tiết Đồng lên đến sau gáy, Long Trạch đưa tay sờ hai má của cô, trắng nõn mịn màng lộ ra điểm phiến hồng, kiểu diễm giống như đóa hoa nhỏ e ấp, có lẽ là do quá sợ hãi nên khuôn mặt cô ửng hồng. Khuôn mặt cô ngây ngô, mềm mại đáng yêu càng trêu đùa càng ửng đỏ, hắn muốn hôn người con gái này.
Tiết Đồng vội vàng nghiêng đầu, ở trong lòng Long Trạch giãy dụa, lại sợ động tác của mình ảnh hưởng đến vết thương của hắn: “ Anh không phải đang dưỡng thương sao? Mau buông ra, không lại chạm vào vết thương."
“ Với sức của em, sao có thể làm anh bị thương." Long Trạch tiến đến gần bên tai cô, bật hơi: “ Lần sau chúng ta thử tư thế này xem."
Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời còn đang mọc trên đỉnh đầu, Tiết Đồng quát: “ Long Trạch! Anh có thể đứng đắn một chút được không. Càng ngày càng giống lưu manh, vô lại."
Long Trạch đáp trả: “ Anh vốn không biết cái gì là đứng đắn, em cũng không dạy anh, nếu em cho là vô lại thì là vô lại đi, em thích là được rồi."
“ Em không thích." Tiết Đồng ở trong ngực hắn cọ quậy muốn thoát khỏi cái đuôi đang cuốn lấy mình, hai chân đạp loạn xạ, nhưng cũng không thể chạm đất được, trừng hai mắt nhìn Long Trạch: “ Anh còn không thả em xuống, em sẽ …"
Long Trạch nhìn cô: “ Em sẽ thế nào?."
Hiển nhiên, Tiết Đồng cũng không biết có thể làm gì được hắn, nói bừa: “ Em sẽ khóc cho anh xem!"
Đầu lông mày Long Trạch giật giật, chậm rãi buông cơ thể của Tiết Đồng, dở khóc dở cười: “ Cũng không biết ai vô lại, lấy nước mắt ra dọa."
Mũi chân Tiết Đồng chậm đất, cô nhanh tay đẩy hắn ra: “ Chúng ta bảo trì khoảng cách."
Long Trạch ôm cô: “ Hai tên vô lại bảo trì khoảng cách."
“ Đến giờ trở về rồi, để lâu quá cá sẽ chết."
Long Trạch nở nụ cười, kéo tay cô cùng trở về biệt thự, bên hồ cỏ dại mọc sum xuê, trên bầu trời, đàn chim sải cánh bay lượn trong khung trung. Xa xa, mấy con vịt hoang đang tự do bơi lộ trên mặt hồ, lại đột hiên chui vào đám cỏ dại mọc bên bờ, hai người trở lại xe ôtô, Long Trạch đem đồ bỏ lên xe, nhìn về phía Tiết Đồng: “ Đi thôi, lên xe về nhà."
Long Trạch nói về nhà, căn nhà trong suy nghĩ của hắn sẽ như thế nào?
Tiết Đồng không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được Long Trạch đang thay đổi. Thời gian hắn trở về đảo, Long Trạch không nói nhiều, đem theo nhiều tâm sự giấu mình trên đảo, cô độc đứng ở một góc.
Cô cùng hắn chia sẻ tâm sự, hiện tại cả hai còn cùng nhau vui đùa, hắn vốn là người có bản tính đơn thuần, chỉ vì bị cách ly với thế giới bên ngoài nên chưa hiểu rõ sự đời. Chính Trình Thiên đã xây dựng cho hắn suy nghĩ sai lệch về cách nhìn nhận cuộc sống này.
Thế nhưng, ba năm qua trong con người hắn vẫn luôn duy trì bản tính lương thiện. Tiết Đồng càng ngày càng có thể hiểu hắn, cô đi tới bên cạnh xe nhìn hắn cười, cái đuôi dài của hắn chậm rãi ngoe nguẩy, hơi giơ lên như đang đáp lại nụ cười của cô.
Tiết Đồng cảm thấy cái đuôi của hắn đặc biệt thú vị, mềm mại như không xương, linh hoạt vô cùng, cho dù ghế ngồi ôtô có chật hẹp đến đâu thì nó cũng biết cách cuộn mình lại thu hẹp khoảng cách.
Tiếng động cơ phát ra, Tiết Đồng nhìn đám cỏ dại ven đường, cô cũng không thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ghế sau, nhàm chán nói: “ Trạch, anh đem cái đuôi vòng qua đây cho em chơi."
Long Trạch chỉ cười cười, không có bất kì động tác phối hợp nào.
Tiết Đồng đưa tay sờ sờ thắt lưng của Long Trạch, tuy là mềm mại nhưng lại ẩn chứa sức dẻo dai kiên cường.
Bàn tay bé nhỏ của cô chậm rãi du ngoạn trên thắt lưng Long Trạch, như là châm ngòi thỏi gió trên cơ thể hắn, Long Trạch cái cúi đầu liếc mắt nhìn cô, cảnh cáo nói: “ Đừng sờ lung tung, nếu không em chịu trách nhiệm."
Tiết Đồng sợ ảnh hưởng đến hắn khi đang lái xe, vội vàng thu tay lại, vẫn không cam lòng, cô nói: “ Em muốn nhìn cái đuôi của anh, anh vòng lại đây."
Long Trạch khóe miệng cười nhạt, đuôi dài phía sau cuốn lại rồi bò tới ghế ngồi của Tiết Đồng, rõ ràng đuôi hắn không có mắt sao có thể xác định rõ vị trí cô đang ngồi? Long Trạch cũng không có nhìn sang ghế Tiết Đồng, cái đuôi thong thả bò lên tới ngực của Tiết Đồng.
Tiết Đồng vội vàng chặn lại, vỗ nhẹ: “ Ngay cả cái đuôi cũng như vậy, không an phận."
Ôtô chạy vững vàng trên đường, cái đuôi bóng loáng được Tiết Đồng ôm trong tay, vuốt ve đùa bỡn, cô nghiêng đầu hỏi: “ Như này có ảnh hưởng đến anh lái xe không?."
“ Nơi đó sẽ không." Long Trạch đặt tay ở vô lăng, tùy tiện trả lời.
“ Đuôi của anh mỗi đoạn có sự khác biệt đúng không? Tại sao em chơi đùa với cái đuôi của anh lại không ảnh hưởng đến anh, em thấy trái lại mới đúng?" Tiết Đồng cảm thấy chiếc đuôi của là nơi tập trung không ít dây thần kinh, hẳn là nơi mẫn cảm nhất.
“ Em sờ thắt lưng của một người đàn ông, vậy có phải là quấy rầy hay không?" Long Trạch nhếch môi, nụ cười tà ý: “ Nếu không em cứ tiếp tục sờ."
Nghe vậy, Tiết Đồng dừng hẳn động tác, dù sao đây cũng là cơ thể của hắn, không thể ôm trong long rồi thoải mái vuốt ve như này được: “ Anh cuốn lại đi, em không chơi."
“ Em sờ đủ rồi?." Ánh mắt Long Trạch vẫn nhìn về phía trước.
“ Uhm, không chơi, em muốn về nhà." Tiết Đồng buông đuôi của Long Trạch ra.
Cái đuôi cũng không rời đi, ở trên đùi cô cọ qua cọ lại, hôm nay Tiết Đồng mặc chiếc quần ngắn, đuôi của hắn trườn trên da thịt cô, Long Trạch liếc Tiết Đồng một cái: “ Em sờ đủ, đến lượt anh."
Cái đuôi dài từ phía trườn lên, ở trên cơ thể cô tùy ý mà du ngoạn, mỗi lần chiếc đuôi chạm vào da thịt Tiết Đồng đem lại cảm giác ngưa ngứa làm cho Tiết Đồng cười không ngừng, không nhịn được, cô mở miệng cầu xin tha thứ: “ Dừng tay, rất ngứa, anh tập trung lái xe."
Long Trạch sợ động tác cựa quậy sẽ đụng vào vách xe, cái đuôi di chuyển chậm lại, Tiết Đồng bình tĩnh nói: “ Trạch, cái đuôi của anh chiếm tiện nghi, lại còn đùa nghịch nữa."
Long Trạch liếc nhìn cô, vô cùng tự nhiên nói: “ Thế nhưng em thích."
“ Vì nó rất đặc thù, mới nhìn thấy sẽ sợ. Người ở đây tốt lắm, sống ở bên ngoài cũng sẽ có nhiều người khác thích." Tiết Đồng nhìn Long Trạch hỏi: “ Trạch, về sau chúng ta cùng trở về đất liền, giống như những người khác hưởng thụ cuộc sống được không? Giống như anh nói, chúng ta cùng mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, có thể cùng nhau đi dạo phố."
“ Có thể, nếu như em ở bên anh."
Tiết Đồng mỉm cười, cúi đầu nhìn cái đuôi của màu trắng của hắn, mang theo vẻ khát khao: “ Chúng ta có thể đi đến nhiều thành phố khác dạo chơi, đi đến Miền Bắc xem tượng băng, ngày lễ tết đến nhà em đón tết, mùa xuân cùng nhau về nông thôn xem hoa cải nở." Tiết Đồng đắm chìm trong những dự định mới của mình.
Long Trạch hiểu được mong muốn của cô, hắn nắm chặt lấy tay Tiết Đồng, đồng tử sẫm lại, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng tựa như chiếc lông chim rơi xuống mặt hồ: “ Tiết Đồng …"
“ Uhm." Tiết Đồng vẫn nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh xung quanh
“ Về sau rồi nói." Ngực Long Trạch đập phập phồng.
Long Trạch thở dài không nói thành lời, cô chỉ nghe được giọng nói nhẹ như gió của hắn: “ Cho anh thêm một chút thời gian."
Long Trạch biết, cô nhớ nhà, nhưng hắn không đủ tự tin, trở lại nơi đó, cả hai sẽ như thế nào?
Còn Tiết Đồng cảm thấy giống như được an ủi, Long Trạch không có cự tuyệt, im lặng lắng nghe ý kiến của cô.
Căn biệt thự dần xuất hiện trước mắt, con đường nhựa trắng quen thuộc trải dài vô tận, ven đường cây cối mọc um tùm, xanh tốt; điểm xuyết là những khóm hoa hồng nhỏ nhắn.
Cuối cùng, cô cũng tìm được phương hướng trong tương lai của mình.
Nhưng đối với gà và thỏ sống, Tiết Đồng không biết nên làm thế nào, cô không thể cầm dao tự mình giết chúng cũng không đủ can đảm để moi nội tạng của chúng ra để rửa sạch.
Thấy vậy, Long Trạch quay trở lại xe lấy một con dao nhỏ, đôi tay thoăn thoắt lột da của con thỏ nâu, ngón tay trắng nõn của hắn thấm đầy máu tươi, rồi nhanh chóng luồn tay moi nội tạng đem tới bên hồ rửa sạch. Dáng vẻ của Long Trạch rất nghiêm túc, không hề kệch cỡm, Tiết Đồng thích nhất dáng vẻ bình thản tự nhiên của Long Trạch.
Cho dù là cầm điều khiển chỉnh tivi hay lúc hắn đánh bạc đều rất nhàn nhã tự tin, kể cả khi Long Trạch đứng làm bếp dáng vẻ hắn đều thoải mái không hề gượng ép, giống như cánh hoa xuôi theo dòng nước, không để ý đến ánh mắt của người khác, hắn chỉ sống theo cách của mình.
Rửa sạch thú rừng, Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi dạo quanh hồ, xa xa có vài con chim đậu ở ven mỏm đá, im lặng không hề phát ra tiếng động, tạo thành một bức tranh nhiên nhiên vô cùng sống động.
Mặt cỏ giống như tấm thảm làm bằng cỏ lông xù, vừa cao lại vừa cứng, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến cái đuôi của Long Trạch.
Gió đem hương vị mặn mà của biển cả hòa tan trong không khí, đem lại cảm giác khoan khoái. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ có hai người, tận hưởng cuộc sống thế ngoại đào nguyên. Phía xa là bụi cỏ rậm rạp, Tiết Đồng nhìn xung quanh, chạm nhẹ vào cánh tay của Long Trạch: “ Ở đảo có rắn không?."
“ Có “. Long Trạch trả lời.
Tiết Đồng nắm chặt tay Long Trạch chỉ chỉ vào bụi cỏ phía xa: “ Thật sự có sao? Nơi đó có phải là …?."
“ Nơi đó không có rắn." Long Trạch nhìn xuyên qua bả vai của Tiết Đồng hướng về phía trước, ánh mắt thẫm lại, hạ giọng nghiêm túc: “ Cùng lắm thì bên cạnh của em có."
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Long Trạch, Tiết Đồng lập tức trở nên cảnh giác, lưng đứng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn: “ Anh đi nhanh lên, em sợ nhất là rắn."
“ Em sợ rắn sao?." Long Trạch ở đỉnh đầu cô hỏi.
“ Uhm." Tiết Đồng run run gật đầu, lại không dám quay đầu nhìn lại: “ Anh lấy đá đập nó chết đi."
“ Nhưng rắn đi nhanh hơn người, anh không dám đập." Long Trạch vừa khẩn trương vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Theo giọng nói có phần khác lạ của Long Trạch, Tiết Đồng cảm thấy có cái gì đang bò lên người mình, vừa mềm mại lại ấm ấm, cô lập tức nhảy lên, ôm cổ Long Trạch, hai chân vòng qua thắt lưng của hắn, kêu thất thanh: “ A … mau đập chết nó …"
Long Trạch ở bên tai Tiết Đồng cười ra tiếng, hắn lấy tay đỡ mông cô.
Tiết Đồng nghe thấy Long Trạch cười, vội vàng nhìn dưới chân mình, cái gì cũng không có, nhìn xung quanh cũng không có gì khác thường. Trống ngực vẫn đập dồn dập, Tiết Đồng cố gắng hít thở nói: “ Rắn đâu?."
“ Không phải em đang ôm sao?." Long Trạch trả lời mang theo sự sung sướng.
Tiết Đồng vẫn bám dính trên người Long Trạch, hai tay ôm bả vai của hắn: “ Anh gạt em?."
“ Anh sao lại lừa em, không phải em nói anh là rắn sao?." Long Trạch cười đến run cả người.
Tiết Đồng phản ứng trở lại mới biết được hắn đang dùng đuôi để đi, cô bóp chặt vai của hắn, hai mắt như phun ra lửa: “ Anh là kẻ lừa đảo!."
“ Anh chỉ nói ở bên người em có, ai bảo em tin thật." Long Trạch tiếp tục cười, cái đuôi lại không an phận từ từ bò lên người Tiết Đồng, đem cô áp sát vào mình.
Tiết Đồng vùng vẫy đem tay vòng ra sau gáy của Long Trạch, tay kia đẩy cái đuôi của hắn: “ Đừng làm loạn, thả em xuống dưới."
“ Không thả. Đấy là tự em trèo lên, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được, không thể tùy tiện thích thì lên không thích thì xuống. Em muốn thì tự mình trèo xuống."
Cái đuôi vòng một vòng bò lên, từ mông của Tiết Đồng lên đến sau gáy, Long Trạch đưa tay sờ hai má của cô, trắng nõn mịn màng lộ ra điểm phiến hồng, kiểu diễm giống như đóa hoa nhỏ e ấp, có lẽ là do quá sợ hãi nên khuôn mặt cô ửng hồng. Khuôn mặt cô ngây ngô, mềm mại đáng yêu càng trêu đùa càng ửng đỏ, hắn muốn hôn người con gái này.
Tiết Đồng vội vàng nghiêng đầu, ở trong lòng Long Trạch giãy dụa, lại sợ động tác của mình ảnh hưởng đến vết thương của hắn: “ Anh không phải đang dưỡng thương sao? Mau buông ra, không lại chạm vào vết thương."
“ Với sức của em, sao có thể làm anh bị thương." Long Trạch tiến đến gần bên tai cô, bật hơi: “ Lần sau chúng ta thử tư thế này xem."
Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời còn đang mọc trên đỉnh đầu, Tiết Đồng quát: “ Long Trạch! Anh có thể đứng đắn một chút được không. Càng ngày càng giống lưu manh, vô lại."
Long Trạch đáp trả: “ Anh vốn không biết cái gì là đứng đắn, em cũng không dạy anh, nếu em cho là vô lại thì là vô lại đi, em thích là được rồi."
“ Em không thích." Tiết Đồng ở trong ngực hắn cọ quậy muốn thoát khỏi cái đuôi đang cuốn lấy mình, hai chân đạp loạn xạ, nhưng cũng không thể chạm đất được, trừng hai mắt nhìn Long Trạch: “ Anh còn không thả em xuống, em sẽ …"
Long Trạch nhìn cô: “ Em sẽ thế nào?."
Hiển nhiên, Tiết Đồng cũng không biết có thể làm gì được hắn, nói bừa: “ Em sẽ khóc cho anh xem!"
Đầu lông mày Long Trạch giật giật, chậm rãi buông cơ thể của Tiết Đồng, dở khóc dở cười: “ Cũng không biết ai vô lại, lấy nước mắt ra dọa."
Mũi chân Tiết Đồng chậm đất, cô nhanh tay đẩy hắn ra: “ Chúng ta bảo trì khoảng cách."
Long Trạch ôm cô: “ Hai tên vô lại bảo trì khoảng cách."
“ Đến giờ trở về rồi, để lâu quá cá sẽ chết."
Long Trạch nở nụ cười, kéo tay cô cùng trở về biệt thự, bên hồ cỏ dại mọc sum xuê, trên bầu trời, đàn chim sải cánh bay lượn trong khung trung. Xa xa, mấy con vịt hoang đang tự do bơi lộ trên mặt hồ, lại đột hiên chui vào đám cỏ dại mọc bên bờ, hai người trở lại xe ôtô, Long Trạch đem đồ bỏ lên xe, nhìn về phía Tiết Đồng: “ Đi thôi, lên xe về nhà."
Long Trạch nói về nhà, căn nhà trong suy nghĩ của hắn sẽ như thế nào?
Tiết Đồng không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được Long Trạch đang thay đổi. Thời gian hắn trở về đảo, Long Trạch không nói nhiều, đem theo nhiều tâm sự giấu mình trên đảo, cô độc đứng ở một góc.
Cô cùng hắn chia sẻ tâm sự, hiện tại cả hai còn cùng nhau vui đùa, hắn vốn là người có bản tính đơn thuần, chỉ vì bị cách ly với thế giới bên ngoài nên chưa hiểu rõ sự đời. Chính Trình Thiên đã xây dựng cho hắn suy nghĩ sai lệch về cách nhìn nhận cuộc sống này.
Thế nhưng, ba năm qua trong con người hắn vẫn luôn duy trì bản tính lương thiện. Tiết Đồng càng ngày càng có thể hiểu hắn, cô đi tới bên cạnh xe nhìn hắn cười, cái đuôi dài của hắn chậm rãi ngoe nguẩy, hơi giơ lên như đang đáp lại nụ cười của cô.
Tiết Đồng cảm thấy cái đuôi của hắn đặc biệt thú vị, mềm mại như không xương, linh hoạt vô cùng, cho dù ghế ngồi ôtô có chật hẹp đến đâu thì nó cũng biết cách cuộn mình lại thu hẹp khoảng cách.
Tiếng động cơ phát ra, Tiết Đồng nhìn đám cỏ dại ven đường, cô cũng không thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ghế sau, nhàm chán nói: “ Trạch, anh đem cái đuôi vòng qua đây cho em chơi."
Long Trạch chỉ cười cười, không có bất kì động tác phối hợp nào.
Tiết Đồng đưa tay sờ sờ thắt lưng của Long Trạch, tuy là mềm mại nhưng lại ẩn chứa sức dẻo dai kiên cường.
Bàn tay bé nhỏ của cô chậm rãi du ngoạn trên thắt lưng Long Trạch, như là châm ngòi thỏi gió trên cơ thể hắn, Long Trạch cái cúi đầu liếc mắt nhìn cô, cảnh cáo nói: “ Đừng sờ lung tung, nếu không em chịu trách nhiệm."
Tiết Đồng sợ ảnh hưởng đến hắn khi đang lái xe, vội vàng thu tay lại, vẫn không cam lòng, cô nói: “ Em muốn nhìn cái đuôi của anh, anh vòng lại đây."
Long Trạch khóe miệng cười nhạt, đuôi dài phía sau cuốn lại rồi bò tới ghế ngồi của Tiết Đồng, rõ ràng đuôi hắn không có mắt sao có thể xác định rõ vị trí cô đang ngồi? Long Trạch cũng không có nhìn sang ghế Tiết Đồng, cái đuôi thong thả bò lên tới ngực của Tiết Đồng.
Tiết Đồng vội vàng chặn lại, vỗ nhẹ: “ Ngay cả cái đuôi cũng như vậy, không an phận."
Ôtô chạy vững vàng trên đường, cái đuôi bóng loáng được Tiết Đồng ôm trong tay, vuốt ve đùa bỡn, cô nghiêng đầu hỏi: “ Như này có ảnh hưởng đến anh lái xe không?."
“ Nơi đó sẽ không." Long Trạch đặt tay ở vô lăng, tùy tiện trả lời.
“ Đuôi của anh mỗi đoạn có sự khác biệt đúng không? Tại sao em chơi đùa với cái đuôi của anh lại không ảnh hưởng đến anh, em thấy trái lại mới đúng?" Tiết Đồng cảm thấy chiếc đuôi của là nơi tập trung không ít dây thần kinh, hẳn là nơi mẫn cảm nhất.
“ Em sờ thắt lưng của một người đàn ông, vậy có phải là quấy rầy hay không?" Long Trạch nhếch môi, nụ cười tà ý: “ Nếu không em cứ tiếp tục sờ."
Nghe vậy, Tiết Đồng dừng hẳn động tác, dù sao đây cũng là cơ thể của hắn, không thể ôm trong long rồi thoải mái vuốt ve như này được: “ Anh cuốn lại đi, em không chơi."
“ Em sờ đủ rồi?." Ánh mắt Long Trạch vẫn nhìn về phía trước.
“ Uhm, không chơi, em muốn về nhà." Tiết Đồng buông đuôi của Long Trạch ra.
Cái đuôi cũng không rời đi, ở trên đùi cô cọ qua cọ lại, hôm nay Tiết Đồng mặc chiếc quần ngắn, đuôi của hắn trườn trên da thịt cô, Long Trạch liếc Tiết Đồng một cái: “ Em sờ đủ, đến lượt anh."
Cái đuôi dài từ phía trườn lên, ở trên cơ thể cô tùy ý mà du ngoạn, mỗi lần chiếc đuôi chạm vào da thịt Tiết Đồng đem lại cảm giác ngưa ngứa làm cho Tiết Đồng cười không ngừng, không nhịn được, cô mở miệng cầu xin tha thứ: “ Dừng tay, rất ngứa, anh tập trung lái xe."
Long Trạch sợ động tác cựa quậy sẽ đụng vào vách xe, cái đuôi di chuyển chậm lại, Tiết Đồng bình tĩnh nói: “ Trạch, cái đuôi của anh chiếm tiện nghi, lại còn đùa nghịch nữa."
Long Trạch liếc nhìn cô, vô cùng tự nhiên nói: “ Thế nhưng em thích."
“ Vì nó rất đặc thù, mới nhìn thấy sẽ sợ. Người ở đây tốt lắm, sống ở bên ngoài cũng sẽ có nhiều người khác thích." Tiết Đồng nhìn Long Trạch hỏi: “ Trạch, về sau chúng ta cùng trở về đất liền, giống như những người khác hưởng thụ cuộc sống được không? Giống như anh nói, chúng ta cùng mua đồ ăn, cùng nhau nấu cơm, có thể cùng nhau đi dạo phố."
“ Có thể, nếu như em ở bên anh."
Tiết Đồng mỉm cười, cúi đầu nhìn cái đuôi của màu trắng của hắn, mang theo vẻ khát khao: “ Chúng ta có thể đi đến nhiều thành phố khác dạo chơi, đi đến Miền Bắc xem tượng băng, ngày lễ tết đến nhà em đón tết, mùa xuân cùng nhau về nông thôn xem hoa cải nở." Tiết Đồng đắm chìm trong những dự định mới của mình.
Long Trạch hiểu được mong muốn của cô, hắn nắm chặt lấy tay Tiết Đồng, đồng tử sẫm lại, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng tựa như chiếc lông chim rơi xuống mặt hồ: “ Tiết Đồng …"
“ Uhm." Tiết Đồng vẫn nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh xung quanh
“ Về sau rồi nói." Ngực Long Trạch đập phập phồng.
Long Trạch thở dài không nói thành lời, cô chỉ nghe được giọng nói nhẹ như gió của hắn: “ Cho anh thêm một chút thời gian."
Long Trạch biết, cô nhớ nhà, nhưng hắn không đủ tự tin, trở lại nơi đó, cả hai sẽ như thế nào?
Còn Tiết Đồng cảm thấy giống như được an ủi, Long Trạch không có cự tuyệt, im lặng lắng nghe ý kiến của cô.
Căn biệt thự dần xuất hiện trước mắt, con đường nhựa trắng quen thuộc trải dài vô tận, ven đường cây cối mọc um tùm, xanh tốt; điểm xuyết là những khóm hoa hồng nhỏ nhắn.
Cuối cùng, cô cũng tìm được phương hướng trong tương lai của mình.
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan