Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Hách Đạt là một kẻ ngốc, là thú nhân ngốc nhất trong bộ lạc.
Mã Cát ném một xâu cá xuống đất, trong lòng thầm mắng té tát một trận rồi thở phì phì dậm chân trở về nhà.
Hắn thực không ngờ, mình vui vẻ bắt cá mang tới cho Hách Đạt thì lại nhìn thấy Hách Đạt đang cố lấy lòng giống cái dực xà tộc vừa mới tới kia. Tên Duy Lạp kia thế nhưng còn xoi mói chọn lựa, chỉ cầm mấy trái xinh đẹp nhất rồi thản nhiên bỏ đi. Hách Đạt thế nhưng còn nhìn theo bóng dáng Duy Lạp, ngây ngốc cả nửa ngày.
Duy Lạp kia có gì tốt mà nhiều thú nhân theo đuổi như vậy chứ, ngay cả Hách Đạt ngốc kia cũng chạy theo lấy lòng. Không phải thắt lưng nhỏ một chút, gương mặt đẹp một chút thôi à? Đám kia đều là đám ngốc chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong!
Mã Cát nghiến răng nghiến lợi, quyết định từ hôm nay trở đi không thèm để ý tới Hách Đạt nữa, cứ để tên ngốc đó tự sinh tự diệt!
Mã Cát quyết tâm không được mấy ngày thì Hách Đạt đột nhiên tới tìm.
Vóc dáng Hách Đạt khá cao lớn, thế nhưng đứng trước Mã Cát thì không hiểu sao cứ luôn co rúm. Hách Đạt ấp a ấp úng hỏi: “Mã Cát, ta muốn hỏi ngươi một chút, cái vòng cổ ngươi đeo trước kia làm thế nào vậy?"
Mã Cát vừa nghe thì dạ dày liền phát đau. Hách Đạt khẳng định muốn làm vòng cổ để lấy lòng Duy Lạp. Tên ngốc này, sao chưa từng thấy hắn nghĩ tới chuyện tặng quà cho mình?
Mã Cát trừng Hạch Đạt, tức giận nói: “Ngươi muốn học làm rồi tặng cho Duy Lạp đúng không?"
Hách Đạt ngượng ngùng gật gật đầu: “Đúng vậy, ta thấy vòng cổ của ngươi thật xinh đẹp, có lẽ Duy Lạp sẽ thích."
Mã Cát quả thực tức tới muốn nổ phổi, hít sâu vài hơi rồi mới lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, ngươi đừng có tặng đồ cho Duy Lạp nữa. Hắn sẽ không thích ngươi đâu."
Hách Đạt gãi gãi đầu, âm thanh hơi nhỏ đi: “Ta chỉ muốn thử thôi."
Mã Cát quả thực hết chỗ nói rồi, thế nhưng nhìn bộ dáng ngu ngơ của Hách Đạt thì lại có chút mềm lòng. Tuy thực không vui nhưng Mã Cát vẫn dạy Hách Đạt làm vòng cổ.
Chính là, trong giấc mơ, Mã Cát lại mơ thấy Hách Đạt làm xong vòng cổ lại tặng cho mình.
Đương nhiên, sự thật hoàn toàn trái ngược giấc mơ, vài ngày sau, Mã Cát vô tình gặp gỡ Duy Lạp, trên cổ Duy Lạp chính là vòng cổ mà Hách Đạt làm. Khi ấy Duy Lạp đang cười nói với một thú nhân, thú nhân nọ hái một bó hoa tươi thật to mang tới, Duy Lạp không chút khách khí nhận lấy.
Thấy một màn như vậy, Mã Cát quả thực nổi trận lôi đình. Tiện nhân này nhận quà của Hách Đạt rồi thế nhưng còn dám quyến rũ thú nhân khác, quả thực là không biết xấu hổ mà.
Nhìn chiếc vòng đeo trên cổ Duy Lạp, Mã Cát chỉ hận không thể lao tới giật phăng xuống. Mã Cát đi qua, nghiến răng nghiến lợi hỏi Duy Lạp: “Nếu ngươi không thích người ta thì đừng có luôn nhận đồ lung tung. Ngươi như vậy đúng là không biết xấu hổ!"
Duy Lạp cười nhạt: “Người khác thích cho thì ta vui vẻ nhận thôi. Thế nào, người trong lòng của ngươi không tặng đồ cho ngươi nên ghen tị đúng không? Ta nói a, ai bảo ngươi không xinh đẹp như ta chứ? Không thích nhìn thì sao, ngươi cắn ta à?"
Mã Cát tức giận tới không nói nên lời. Duy Lạp thì đắc ý bỏ đi.
Mối thù của Mã Cát cùng Duy Lạp cứ vậy mà bắt đầu hình thành.
Lần này Mã Cát thật sự tức giận. Hắn cảm thấy mình thích một kẻ ngu ngốc như Hách Đạt thì mình còn ngốc hơn cả kẻ ngốc. Mã Cát quyết định trước khi mình yêu thích người khác, nhất định sẽ không đi tìm Hách Đạt, cũng không thèm nói chuyện.
Mã Cát không còn đi tìm Hách Đạt, cũng không hỏi han tin tức, cho dù thấy bóng dáng Hách Đạt thì cũng tránh đi.
Chính là, Mã Cát càng cố thì lại càng nhớ, thế nhưng ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy gương mặt của tên ngốc kia. Mã Cát buồn phiền không thôi, làm chuyện gì cũng không hứng thú.
Hôm nay, Hách Đạt tới tìm. Mã Cát vừa thấy người tới là Hách Đạt thì quay người bỏ đi. Hách Đạt ngốc hồ hồ ở phía sau gọi: “Mã Cát, Mã Cát, ngươi làm sao vậy, sao ngươi không để ý tới ta, ngươi xảy ra chuyện gì à?"
Hách Đạt dù sao cũng là thú nhân, cho dù Mã Cát đi nhanh cỡ nào cũng không thoát, cuối cùng tránh cũng không tránh được, bị Hách Đạt chặn lại ở cửa sơn động.
Hách Đạt hoang mang hỏi: “Mã Cát, ngươi giận ta à? Vì sao không để ý tới ta?"
Mã Cát mím môi, không nói tiếng nào.
Hách Đạt thực luống cuống, bất quá xác định Mã Cát đang giận mình thì thực khẩn trương hỏi: “Mã Cát, ta làm sai cái gì à? Ngươi nói cho ta biết đi, đừng không để ý tới ta a."
Hốc mắt Mã Cát có chút ướt át, vội vàng quay mặt đi, không chịu nhìn Hách Đạt.
Hách Đạt thực thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Mã Cát. Ngươi cũng biết ta ngốc mà, ngươi nói cho ta biết ta làm sai cái gì chọc ngươi giận, ta nhất định sẽ sửa."
Nước mắt Mã Cát liền ầng ật trào ra. Sửa, sửa thế nào chứ? Ta không muốn ngươi đi lấy lòng người khác, ta muốn ngươi đối xử tốt với ta, ta muốn ngươi thích ta. Những lời này bảo hắn làm sao nói ra?
Hách Đạt thấy Mã Cát bật khóc thì sợ tới ngây người. Trong ấn tượng của Hách Đạt, Mã Cát rất kiên cường, cơ hồ chưa từng rơi nước mắt. Này rốt cuộc là làm sao a?
Hách Đạt ngốc hồ hồ an ủi Mã Cát: “Ngươi đừng khóc mà Mã Cát, ngươi khóc ta thực khó chịu. Đừng khóc a!"
Hách Đạt vươn tay muốn giúp Mã Cát lau nước mắt, chính là tay hắn thực thô ráp, quẹt lên làn da trắng nõn của Mã Cát liền lưu lại dấu ấn đỏ hồng. Hách Đạt luống cuống tay chân, những giọt nước mắt kia cứ như rơi vào lòng hắn. Nhiệt độ nóng rực kia tựa hồ làm hắn đau đớn.
Hách Đạt gấp tới xoay mòng, đột nhiên hắn dùng sức tát lên mặt mình, sau đó nói với Mã Cát: “Ngươi xem, ta giúp ngươi hết giận, ngươi đừng khóc nữa được không."
Hách Đạt dùng hai tay không ngừng tát lên mặt, rất nhanh, cả gương mặt liền sưng đỏ.
Mã Cát giật mình nhìn Hách Đạt, bất chấp đang khóc, ôm chầm lấy tay Hách Đạt hô: “Này, ngươi làm gì vậy?"
Hách Đạt ngu ngơ mỉm cười: “Ngươi đánh ta đi, đánh rồi ngươi sẽ không tức nữa."
Mã Cát giận tới phát nấc, nhìn gương mặt xưng đỏ của Hách Đạt mà tức tối không thôi, vì thế lại càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng: “Cái tên chết tiệt nhà ngươi, ngu ngốc, đại phôi đản."
Hách Đạt quả thực không biết làm sao, chỉ đành học cách dỗ dành đứa nhỏ mà ôm Mã Cát vào lòng, mặc kệ đối phương đánh loạn lên người mình, chỉ nhẹ gọng hống: “Ta khốn khiếp, ta ngu ngốc, ta là đại phôi đản. Đánh ta đi, đừng khóc!"
Mã Cát khóc nửa ngày, rốt cuộc cũng nguôi giận. Lúc này Mã Cát mới phát hiện mặt mình đang áp sát lồng ngực Hách Đạt, gần gũi tới mức có thể nghe thấy tiếng tim Hách Đạt đập. Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, Mã Cát lập tức đỏ mặt. Cắn môi, ngẩng con ngươi đong đầy nước mắt lên, Mã Cát phát hiện Hách Đạt cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Nhìn cái mũi hồng hồng của Mã Cát, Hách Đạt cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Hách Đạt không kịp suy nghĩ, cứ vậy hôn xuống. Đôi môi mềm mại mang theo chút mằn mặn, nhâm nhi thưởng thức đặc biệt thơm ngon, Hách Đạt nhịn không được ngậm lấy, hết liếm lại mút.
Mã Cát ngơ ngác tùy ý Hách Đạt hôn, cả người cứng ngắc thở không nổi. Hách Đạt hôn mình, này, không phải đang nằm mơ đi?
Hách Đạt hôn nửa ngày, có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi Mã Cát, sau đó mới buông cậu ra.
Mã Cát bật người nhảy dựng lên: “Ngươi, ngươi hôn ta, Hách Đạt, ngươi thích ta đúng không? Không được nói dối."
Bộ dáng Mã Cát cứ hệt như nếu Hách Đạt dám nói một tiếng không phải, hắn sẽ lập tức bạo phát. Tình huống này, Hách Đạt đương nhiên chỉ có thể gật đầu: “Ừm, ta thích ngươi."
Mã Cát nghẹn ngào, gào lớn: “Ngươi thích ta, vì sao không nói cho ta biết mà chạy đi theo đuổi Duy Lạp?"
Nhìn Mã Cát nổi giận, Hách Đạt có chút co rúm nói: “Ni Tang nói, nếu ta có thể theo đuổi được Duy Lạp thì ta chính là thú nhân có năng lực nhất trong bộ lạc. Không phải ngươi nói bầu bạn của ngươi nhất định phải là thú nhân có năng lực nhất à?"
Ni Tang là thú nhân từng theo đuổi Mã Cát trước kia, bất quá đã bị Mã Cát cự tuyệt. Khi ấy lý do từ chối của Mã Cát chính là hắn muốn tìm thú nhân có năng lực nhất trong bộ lạc. Không ngờ Ni Tang muốn trả thù nên cố ý chỉ sai Hách Đạt, mà tên ngốc Hách Đạt này thế nhưng lại tin tưởng.
Mã Cát tức tới đau cả bụng, liền hung tợn mắng: “Tên khốn Ni Tang đó nói mà cũng tin à? Ngốc muốn chết." Nói xong, hắn nhéo tai Hách Đạt.
Hách Đạt đau khổ mặc Mã Cát nhéo, đồng thời cẩn thận cầu xin: “Ta sai rồi. Mã Cát, ngươi đừng giận."
Kỳ thực từ nhỏ tới lớn Hách Đạt chỉ thích một mình Mã Cát. Lúc còn bé, bởi vì Hách Đạt có chút trì độn nên rất nhiều tiểu giống cái không thích chơi cùng hắn. Tuy Mã Cát luôn mắng Hách Đạt ngu ngốc nhưng mắng rồi sẽ cẩn thận dạy lại, một lần rồi lại một lần, thẳng tới khi biết mới thôi. Ôn nhu kiên nhẫn như vậy, Hách Đạt chỉ nhìn thấy ở Mã Cát. Hách Đạt thực để ý Mã Cát, có lẽ vì quá để ý nên mới không tự tin, mới nghe theo lời Ni Tang làm bừa.
Mã Cát rốt cuộc hết giận, nghĩ tới hôm nay mình khóc lóc một trận trước mặt Hách Đạt, Mã Cát có chút mất mặt, bĩu môi: “Trưa mai tới tìm ta, biết không?"
Hách Đạt ngốc ngốc gật đầu: “Ừm."
Bọn họ rất nhanh lại khôi phục trạng huống Mã Cát chỉ đạo, Hách Đạt lắng nghe ngày xưa. Chính là Hách Đạt tựa hồ vẫn chưa thông suốt, từ sau nụ hôn lần đó không còn làm ra bất kì động tác thân mật nào nữa.
Mã Cát cảm thực ủy khuất, mỗi lần giúp Hách Đạt làm việc hoặc tặng gì đó cho Hách Đạt thì nhất định phải lấy dùng thứ gì đó trao đổi. Hách Đạt liền ngoan ngoãn nghe theo, không hề biểu thị dư thừa.
Mã Cát nhẫn nhịn hai tháng, thực sự không nhịn nổi nữa, vì thế liền đi tới trước mặt Hách Đạt đang nướng thịt thỏ nói: “Này, ngu ngốc, ngươi nói xem có phải ngươi thích người khác rồi không? Là giống cái dị tộc mới tới đúng không?"
Hách Đạt vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta chỉ tò mò nên đi xem thôi."
Mã Cát cũng có chút ngượng ngùng, âm thanh dần nhỏ đi: “Kia, vì sao ngươi không chịu hôn ta?"
Gương mặt đen đúa của Hách Đạt có chút đỏ lên: “Ta, ta sợ ngươi giận. Lần trước ngươi thực giận a."
Mã Cát lại một lần nữa bị tên ngốc này chọc giận. Bất quá không có cách nào, ai bảo hắn thích tên ngốc chứ? Mã Cát sáp qua, hôn lên miệng Hách Đạt. Bởi vì dùng sức quá nhiều nên răng hai người va vào nhau, cả hai đều ôm miệng tách ra. Liếc mắt nhìn đối phương một cái, đều có chút ngượng ngùng.
Hách Đạt đột nhiên thông minh, kéo bàn tay đang che miệng của Mã Cát xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Nụ hôn này là nụ hôn tâm ý tương thông đầu tiên của bọn họ. Hai người miệng đối miệng nhẹ nhàng ma sát, nhịp tim đập thình thịch, cảm giác ngọt ngào vô cùng. Hôn xong, hai người đều đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn đối phương.
Hách Đạt nhặt một nhánh củi bỏ vào đống lửa, sau đó phát hiện Mã Cát lặng lẽ ôm lấy tay trái mình. Hai người nắm tay, cùng rúc vào nhau, ngay cả không khí cũng có mùi vị ngọt ngào.
Từ hôm đó, Hách Đạt trở nên lớn mật hơn, ngẫu nhiên sẽ hôn Mã Cát một ngụm hoặc biến về hình thú cọ cọ Mã Cát, liếm loạn. Chỉ những hành động thân mật đơn giản như vậy cũng làm Hách Đạt cảm thấy vui sướng không thôi.
Hôm nay, sau khi giúp Mã Cát nhu chế xong da thú, hai người lại cùng ngồi bên đống lửa, cùng hôn môi cùng trò chuyện, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Mấy ngày nay hai người đã sớm quen thuộc với chuyện hôn môi, có thể thực thuận lợi dùng môi lưỡi giao triền mà không đụng vào răng nhau nữa.
Hai người thích nhau ở cùng một chỗ vừa hôn môi vừa vuốt ve, đương nhiên dục vọng rất nhanh tăng vọt.
Hách Đạt sợ dục vọng của mình dọa Mã Cát, hắn vội vàng đứng lên nói phải về nhà. Mã Cát kéo Hách Đạt lại: “Hôm nay đừng về, ngủ lại đây đi!"
Hách Đạt nghe vậy thì ánh mắt tỏa sáng, lập tức bật người ôm Mã Cát tới giường, sau đó tùy ý hôn lên môi lên mặt Mã Cát.
Mã Cát có chút ngượng ngùng hơi cúi đầu, bất quá lúc Hách Đạt giúp hắn cởi quần áo da thú thì thực thuận theo giang rộng tay.
Nhìn Mã Cát trơn bóng nằm trong lòng, dục hỏa trong mắt Hách Đạt lại tăng vọt. Hách Đạt giống như mê muội hết hôn lại liếm thân thể bạch ngọc của người dưới thân, Mã Cát lập tức phát ra tiếng nức nở như tiểu động vật. Bàn tay thô to vuốt ve thắt lưng nhỏ gọn xinh đẹp của Mã Cát, cảm thụ xúc cảm nhẵn nhụi ở nơi đó.
Mã Cát rất nhanh bị hôn tới động tình, vật nhỏ dưới thân dựng thẳng, đỉnh vào người Hách Đạt.
Hách Đạt tò mò nhìn thử, phát hiện đó là một vật nhỏ hoàn toàn bất đồng với mình. Nó thực tinh tế xinh đẹp, cũng thực yếu ớt. Hách Đạt nhẹ nhàng phủ tay mình lên, lập tức Mã Cát phát ra một trận thở dốc.
Hách Đạt giống như vừa phát hiện một địa lục mới, hắn nhìn chằm chằm nơi đó, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lỗ nhỏ trên đỉnh, Mã Cát liền phát ra tiếng rên rỉ nức nở như đang khóc. Hách Đạt nhìn đủ, lúc này mới nhẹ nhàng lỗ động, rất nhanh đã dẫn Mã Cát tới đỉnh khoái cảm.
Liếm tinh dịch của Mã Cát tiết ra tay mình, Hách Đạt ngửi thấy một hương vị nhàn nhạt, tuyệt không khó ngửi. Hách Đạt nhịn không được sáp quá liếm liếm vật nhỏ vẫn chưa mềm hẳn của Mã Cát, yêu thương không thôi.
Hách Đạt hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, hoàn toàn dựa vào bản năng. Lúc này, Hách Đạt cảm thấy mình nhịn không nổi nữa nên nâng chân Mã Cát lên, để vật cứng dưới thân đỉnh vào. Đại gia hỏa kia vừa tới đụng vào, Mã Cát đã hô đau, thân mình cũng giật nảy.
Hách Đạt vội vàng buông chân Mã Cát xuống, luống cuống tay chân trấn an: “Làm sao vậy Mã Cát, đau lắm à?"
Mã Cát trừng mắt liếc Hách Đạt một cái, sau đó cắn môi rơi nước mắt.
Thấy Mã Cát đau tới mức phát khóc, Hách Đạt vội vàng lùi ra xem xét. Cũng may không bị thương. Hách Đạt dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ tiểu huyệt khép kín kia, Mã Cát liền sợ run cả người. Những tri thức Hách Đạt có được đều là những lần nhìn thấy nhóm động vật giao phối. Hắn nghĩ mình rõ ràng đã làm theo các bước đó, vì sao Mã Cát lại cảm thấy đau?
Hách Đạt phát hiện nơi đó quả thực quá khô khốc, khó trách lại đau như vậy. Hách Đạt vội vàng lấy dầu trơn mà Mã Cát cất giữ tới, dùng ngón tay quẹt một ít rồi nhẹ nhàng xoa nắn tiểu huyệt. Mới đầu Mã Cát sợ hãi muốn giãy dụa, bất quá sau đó phát hiện Hách Đạt chỉ chạm vào bên ngoài, không đau nên cũng yên lòng.
Hách Đạt nhìn được mà không ăn được, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống. Cũng may dưới sự xoa nắn của ngón tay, tiểu huyệt kia đã thả lỏng một chút, Hách Đạt vội vàng vói một đầu ngón tay vào trong. Nơi đó vừa chặt lại nóng, mút chặt lấy ngón tay Hách Đạt. Hách Đạt liền vô sự tự thông bắt đầu vẽ vòng bên trong, không ngừng mở rộng.
Mã Cát cảm thấy vừa khó chịu lại thoải mái, không biết nên bảo dừng hay tiếp tục, chỉ có thể cắn môi tùy ý Hách Đạt.
Đợi đến khi dũng đạo hoàn toàn mềm xốp, Hách Đạt rút ngón tay ra, dùng đại gia hỏa của mình đỉnh vào. Lần này Hách Đạt không gặp nhiều trở ngại, thực thuận lợi tiến vào bên trong.
Mã Cát cảm giác phía sau ẩn ẩn có chút đau đớn, bất quá vẫn có thể chịu được. Mã Cát biết, này là mình cùng Hách Đạt kết hợp lại cùng một chỗ. Bọn họ rốt cuộc cũng hợp thành nhất thể, điều này làm Mã Cát cảm thấy vừa thẹn thùng vừa vui sướng, điều này thậm chí còn làm tan đi cảm giác thống khổ của hắn.
Lúc Hách Đạt chuyển động càng lúc càng nhanh hơn, Mã Cát thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ cũng từ nơi kết hợp bốc lên, chậm rãi lan ra toàn thân, làm cả người hắn đều nóng bỏng.
Hóa ra đây là cảm giác làm tình, hóa ra đây là cảm giác kết hợp với người mình yêu. Theo động tác của Hách Đạt, Mã Cát phát ra những tiếng rên rĩ nhỏ vụn, hơn nữa giống như cảm thấy không đủ mà ngẩng đầu lên đòi hôn môi.
Âm thanh thân thể ma xát cùng tiếng hôn tinh tế không ngừng vang vọng trong sơn động, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Sau khi tình sự kịch liệt kết thúc, Hách Đạt thỏa mãn ôm Mã Cát ngủ. Lúc sắp ngủ, Mã Cát thì thầm một câu bên tai Hách Đạt. Những lời này làm Hách Đạt nhếch môi mỉm cười thật vui sướng.
Những lời đó là: đồ ngốc, ta thích ngươi. Ngươi chỉ có thể là đồ ngốc của riêng ta thôi.
…
-Toàn Văn Hoàn-
Mã Cát ném một xâu cá xuống đất, trong lòng thầm mắng té tát một trận rồi thở phì phì dậm chân trở về nhà.
Hắn thực không ngờ, mình vui vẻ bắt cá mang tới cho Hách Đạt thì lại nhìn thấy Hách Đạt đang cố lấy lòng giống cái dực xà tộc vừa mới tới kia. Tên Duy Lạp kia thế nhưng còn xoi mói chọn lựa, chỉ cầm mấy trái xinh đẹp nhất rồi thản nhiên bỏ đi. Hách Đạt thế nhưng còn nhìn theo bóng dáng Duy Lạp, ngây ngốc cả nửa ngày.
Duy Lạp kia có gì tốt mà nhiều thú nhân theo đuổi như vậy chứ, ngay cả Hách Đạt ngốc kia cũng chạy theo lấy lòng. Không phải thắt lưng nhỏ một chút, gương mặt đẹp một chút thôi à? Đám kia đều là đám ngốc chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong!
Mã Cát nghiến răng nghiến lợi, quyết định từ hôm nay trở đi không thèm để ý tới Hách Đạt nữa, cứ để tên ngốc đó tự sinh tự diệt!
Mã Cát quyết tâm không được mấy ngày thì Hách Đạt đột nhiên tới tìm.
Vóc dáng Hách Đạt khá cao lớn, thế nhưng đứng trước Mã Cát thì không hiểu sao cứ luôn co rúm. Hách Đạt ấp a ấp úng hỏi: “Mã Cát, ta muốn hỏi ngươi một chút, cái vòng cổ ngươi đeo trước kia làm thế nào vậy?"
Mã Cát vừa nghe thì dạ dày liền phát đau. Hách Đạt khẳng định muốn làm vòng cổ để lấy lòng Duy Lạp. Tên ngốc này, sao chưa từng thấy hắn nghĩ tới chuyện tặng quà cho mình?
Mã Cát trừng Hạch Đạt, tức giận nói: “Ngươi muốn học làm rồi tặng cho Duy Lạp đúng không?"
Hách Đạt ngượng ngùng gật gật đầu: “Đúng vậy, ta thấy vòng cổ của ngươi thật xinh đẹp, có lẽ Duy Lạp sẽ thích."
Mã Cát quả thực tức tới muốn nổ phổi, hít sâu vài hơi rồi mới lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, ngươi đừng có tặng đồ cho Duy Lạp nữa. Hắn sẽ không thích ngươi đâu."
Hách Đạt gãi gãi đầu, âm thanh hơi nhỏ đi: “Ta chỉ muốn thử thôi."
Mã Cát quả thực hết chỗ nói rồi, thế nhưng nhìn bộ dáng ngu ngơ của Hách Đạt thì lại có chút mềm lòng. Tuy thực không vui nhưng Mã Cát vẫn dạy Hách Đạt làm vòng cổ.
Chính là, trong giấc mơ, Mã Cát lại mơ thấy Hách Đạt làm xong vòng cổ lại tặng cho mình.
Đương nhiên, sự thật hoàn toàn trái ngược giấc mơ, vài ngày sau, Mã Cát vô tình gặp gỡ Duy Lạp, trên cổ Duy Lạp chính là vòng cổ mà Hách Đạt làm. Khi ấy Duy Lạp đang cười nói với một thú nhân, thú nhân nọ hái một bó hoa tươi thật to mang tới, Duy Lạp không chút khách khí nhận lấy.
Thấy một màn như vậy, Mã Cát quả thực nổi trận lôi đình. Tiện nhân này nhận quà của Hách Đạt rồi thế nhưng còn dám quyến rũ thú nhân khác, quả thực là không biết xấu hổ mà.
Nhìn chiếc vòng đeo trên cổ Duy Lạp, Mã Cát chỉ hận không thể lao tới giật phăng xuống. Mã Cát đi qua, nghiến răng nghiến lợi hỏi Duy Lạp: “Nếu ngươi không thích người ta thì đừng có luôn nhận đồ lung tung. Ngươi như vậy đúng là không biết xấu hổ!"
Duy Lạp cười nhạt: “Người khác thích cho thì ta vui vẻ nhận thôi. Thế nào, người trong lòng của ngươi không tặng đồ cho ngươi nên ghen tị đúng không? Ta nói a, ai bảo ngươi không xinh đẹp như ta chứ? Không thích nhìn thì sao, ngươi cắn ta à?"
Mã Cát tức giận tới không nói nên lời. Duy Lạp thì đắc ý bỏ đi.
Mối thù của Mã Cát cùng Duy Lạp cứ vậy mà bắt đầu hình thành.
Lần này Mã Cát thật sự tức giận. Hắn cảm thấy mình thích một kẻ ngu ngốc như Hách Đạt thì mình còn ngốc hơn cả kẻ ngốc. Mã Cát quyết định trước khi mình yêu thích người khác, nhất định sẽ không đi tìm Hách Đạt, cũng không thèm nói chuyện.
Mã Cát không còn đi tìm Hách Đạt, cũng không hỏi han tin tức, cho dù thấy bóng dáng Hách Đạt thì cũng tránh đi.
Chính là, Mã Cát càng cố thì lại càng nhớ, thế nhưng ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy gương mặt của tên ngốc kia. Mã Cát buồn phiền không thôi, làm chuyện gì cũng không hứng thú.
Hôm nay, Hách Đạt tới tìm. Mã Cát vừa thấy người tới là Hách Đạt thì quay người bỏ đi. Hách Đạt ngốc hồ hồ ở phía sau gọi: “Mã Cát, Mã Cát, ngươi làm sao vậy, sao ngươi không để ý tới ta, ngươi xảy ra chuyện gì à?"
Hách Đạt dù sao cũng là thú nhân, cho dù Mã Cát đi nhanh cỡ nào cũng không thoát, cuối cùng tránh cũng không tránh được, bị Hách Đạt chặn lại ở cửa sơn động.
Hách Đạt hoang mang hỏi: “Mã Cát, ngươi giận ta à? Vì sao không để ý tới ta?"
Mã Cát mím môi, không nói tiếng nào.
Hách Đạt thực luống cuống, bất quá xác định Mã Cát đang giận mình thì thực khẩn trương hỏi: “Mã Cát, ta làm sai cái gì à? Ngươi nói cho ta biết đi, đừng không để ý tới ta a."
Hốc mắt Mã Cát có chút ướt át, vội vàng quay mặt đi, không chịu nhìn Hách Đạt.
Hách Đạt thực thành khẩn nói: “Thực xin lỗi Mã Cát. Ngươi cũng biết ta ngốc mà, ngươi nói cho ta biết ta làm sai cái gì chọc ngươi giận, ta nhất định sẽ sửa."
Nước mắt Mã Cát liền ầng ật trào ra. Sửa, sửa thế nào chứ? Ta không muốn ngươi đi lấy lòng người khác, ta muốn ngươi đối xử tốt với ta, ta muốn ngươi thích ta. Những lời này bảo hắn làm sao nói ra?
Hách Đạt thấy Mã Cát bật khóc thì sợ tới ngây người. Trong ấn tượng của Hách Đạt, Mã Cát rất kiên cường, cơ hồ chưa từng rơi nước mắt. Này rốt cuộc là làm sao a?
Hách Đạt ngốc hồ hồ an ủi Mã Cát: “Ngươi đừng khóc mà Mã Cát, ngươi khóc ta thực khó chịu. Đừng khóc a!"
Hách Đạt vươn tay muốn giúp Mã Cát lau nước mắt, chính là tay hắn thực thô ráp, quẹt lên làn da trắng nõn của Mã Cát liền lưu lại dấu ấn đỏ hồng. Hách Đạt luống cuống tay chân, những giọt nước mắt kia cứ như rơi vào lòng hắn. Nhiệt độ nóng rực kia tựa hồ làm hắn đau đớn.
Hách Đạt gấp tới xoay mòng, đột nhiên hắn dùng sức tát lên mặt mình, sau đó nói với Mã Cát: “Ngươi xem, ta giúp ngươi hết giận, ngươi đừng khóc nữa được không."
Hách Đạt dùng hai tay không ngừng tát lên mặt, rất nhanh, cả gương mặt liền sưng đỏ.
Mã Cát giật mình nhìn Hách Đạt, bất chấp đang khóc, ôm chầm lấy tay Hách Đạt hô: “Này, ngươi làm gì vậy?"
Hách Đạt ngu ngơ mỉm cười: “Ngươi đánh ta đi, đánh rồi ngươi sẽ không tức nữa."
Mã Cát giận tới phát nấc, nhìn gương mặt xưng đỏ của Hách Đạt mà tức tối không thôi, vì thế lại càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng: “Cái tên chết tiệt nhà ngươi, ngu ngốc, đại phôi đản."
Hách Đạt quả thực không biết làm sao, chỉ đành học cách dỗ dành đứa nhỏ mà ôm Mã Cát vào lòng, mặc kệ đối phương đánh loạn lên người mình, chỉ nhẹ gọng hống: “Ta khốn khiếp, ta ngu ngốc, ta là đại phôi đản. Đánh ta đi, đừng khóc!"
Mã Cát khóc nửa ngày, rốt cuộc cũng nguôi giận. Lúc này Mã Cát mới phát hiện mặt mình đang áp sát lồng ngực Hách Đạt, gần gũi tới mức có thể nghe thấy tiếng tim Hách Đạt đập. Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, Mã Cát lập tức đỏ mặt. Cắn môi, ngẩng con ngươi đong đầy nước mắt lên, Mã Cát phát hiện Hách Đạt cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Nhìn cái mũi hồng hồng của Mã Cát, Hách Đạt cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Hách Đạt không kịp suy nghĩ, cứ vậy hôn xuống. Đôi môi mềm mại mang theo chút mằn mặn, nhâm nhi thưởng thức đặc biệt thơm ngon, Hách Đạt nhịn không được ngậm lấy, hết liếm lại mút.
Mã Cát ngơ ngác tùy ý Hách Đạt hôn, cả người cứng ngắc thở không nổi. Hách Đạt hôn mình, này, không phải đang nằm mơ đi?
Hách Đạt hôn nửa ngày, có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi Mã Cát, sau đó mới buông cậu ra.
Mã Cát bật người nhảy dựng lên: “Ngươi, ngươi hôn ta, Hách Đạt, ngươi thích ta đúng không? Không được nói dối."
Bộ dáng Mã Cát cứ hệt như nếu Hách Đạt dám nói một tiếng không phải, hắn sẽ lập tức bạo phát. Tình huống này, Hách Đạt đương nhiên chỉ có thể gật đầu: “Ừm, ta thích ngươi."
Mã Cát nghẹn ngào, gào lớn: “Ngươi thích ta, vì sao không nói cho ta biết mà chạy đi theo đuổi Duy Lạp?"
Nhìn Mã Cát nổi giận, Hách Đạt có chút co rúm nói: “Ni Tang nói, nếu ta có thể theo đuổi được Duy Lạp thì ta chính là thú nhân có năng lực nhất trong bộ lạc. Không phải ngươi nói bầu bạn của ngươi nhất định phải là thú nhân có năng lực nhất à?"
Ni Tang là thú nhân từng theo đuổi Mã Cát trước kia, bất quá đã bị Mã Cát cự tuyệt. Khi ấy lý do từ chối của Mã Cát chính là hắn muốn tìm thú nhân có năng lực nhất trong bộ lạc. Không ngờ Ni Tang muốn trả thù nên cố ý chỉ sai Hách Đạt, mà tên ngốc Hách Đạt này thế nhưng lại tin tưởng.
Mã Cát tức tới đau cả bụng, liền hung tợn mắng: “Tên khốn Ni Tang đó nói mà cũng tin à? Ngốc muốn chết." Nói xong, hắn nhéo tai Hách Đạt.
Hách Đạt đau khổ mặc Mã Cát nhéo, đồng thời cẩn thận cầu xin: “Ta sai rồi. Mã Cát, ngươi đừng giận."
Kỳ thực từ nhỏ tới lớn Hách Đạt chỉ thích một mình Mã Cát. Lúc còn bé, bởi vì Hách Đạt có chút trì độn nên rất nhiều tiểu giống cái không thích chơi cùng hắn. Tuy Mã Cát luôn mắng Hách Đạt ngu ngốc nhưng mắng rồi sẽ cẩn thận dạy lại, một lần rồi lại một lần, thẳng tới khi biết mới thôi. Ôn nhu kiên nhẫn như vậy, Hách Đạt chỉ nhìn thấy ở Mã Cát. Hách Đạt thực để ý Mã Cát, có lẽ vì quá để ý nên mới không tự tin, mới nghe theo lời Ni Tang làm bừa.
Mã Cát rốt cuộc hết giận, nghĩ tới hôm nay mình khóc lóc một trận trước mặt Hách Đạt, Mã Cát có chút mất mặt, bĩu môi: “Trưa mai tới tìm ta, biết không?"
Hách Đạt ngốc ngốc gật đầu: “Ừm."
Bọn họ rất nhanh lại khôi phục trạng huống Mã Cát chỉ đạo, Hách Đạt lắng nghe ngày xưa. Chính là Hách Đạt tựa hồ vẫn chưa thông suốt, từ sau nụ hôn lần đó không còn làm ra bất kì động tác thân mật nào nữa.
Mã Cát cảm thực ủy khuất, mỗi lần giúp Hách Đạt làm việc hoặc tặng gì đó cho Hách Đạt thì nhất định phải lấy dùng thứ gì đó trao đổi. Hách Đạt liền ngoan ngoãn nghe theo, không hề biểu thị dư thừa.
Mã Cát nhẫn nhịn hai tháng, thực sự không nhịn nổi nữa, vì thế liền đi tới trước mặt Hách Đạt đang nướng thịt thỏ nói: “Này, ngu ngốc, ngươi nói xem có phải ngươi thích người khác rồi không? Là giống cái dị tộc mới tới đúng không?"
Hách Đạt vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta chỉ tò mò nên đi xem thôi."
Mã Cát cũng có chút ngượng ngùng, âm thanh dần nhỏ đi: “Kia, vì sao ngươi không chịu hôn ta?"
Gương mặt đen đúa của Hách Đạt có chút đỏ lên: “Ta, ta sợ ngươi giận. Lần trước ngươi thực giận a."
Mã Cát lại một lần nữa bị tên ngốc này chọc giận. Bất quá không có cách nào, ai bảo hắn thích tên ngốc chứ? Mã Cát sáp qua, hôn lên miệng Hách Đạt. Bởi vì dùng sức quá nhiều nên răng hai người va vào nhau, cả hai đều ôm miệng tách ra. Liếc mắt nhìn đối phương một cái, đều có chút ngượng ngùng.
Hách Đạt đột nhiên thông minh, kéo bàn tay đang che miệng của Mã Cát xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Nụ hôn này là nụ hôn tâm ý tương thông đầu tiên của bọn họ. Hai người miệng đối miệng nhẹ nhàng ma sát, nhịp tim đập thình thịch, cảm giác ngọt ngào vô cùng. Hôn xong, hai người đều đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn đối phương.
Hách Đạt nhặt một nhánh củi bỏ vào đống lửa, sau đó phát hiện Mã Cát lặng lẽ ôm lấy tay trái mình. Hai người nắm tay, cùng rúc vào nhau, ngay cả không khí cũng có mùi vị ngọt ngào.
Từ hôm đó, Hách Đạt trở nên lớn mật hơn, ngẫu nhiên sẽ hôn Mã Cát một ngụm hoặc biến về hình thú cọ cọ Mã Cát, liếm loạn. Chỉ những hành động thân mật đơn giản như vậy cũng làm Hách Đạt cảm thấy vui sướng không thôi.
Hôm nay, sau khi giúp Mã Cát nhu chế xong da thú, hai người lại cùng ngồi bên đống lửa, cùng hôn môi cùng trò chuyện, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Mấy ngày nay hai người đã sớm quen thuộc với chuyện hôn môi, có thể thực thuận lợi dùng môi lưỡi giao triền mà không đụng vào răng nhau nữa.
Hai người thích nhau ở cùng một chỗ vừa hôn môi vừa vuốt ve, đương nhiên dục vọng rất nhanh tăng vọt.
Hách Đạt sợ dục vọng của mình dọa Mã Cát, hắn vội vàng đứng lên nói phải về nhà. Mã Cát kéo Hách Đạt lại: “Hôm nay đừng về, ngủ lại đây đi!"
Hách Đạt nghe vậy thì ánh mắt tỏa sáng, lập tức bật người ôm Mã Cát tới giường, sau đó tùy ý hôn lên môi lên mặt Mã Cát.
Mã Cát có chút ngượng ngùng hơi cúi đầu, bất quá lúc Hách Đạt giúp hắn cởi quần áo da thú thì thực thuận theo giang rộng tay.
Nhìn Mã Cát trơn bóng nằm trong lòng, dục hỏa trong mắt Hách Đạt lại tăng vọt. Hách Đạt giống như mê muội hết hôn lại liếm thân thể bạch ngọc của người dưới thân, Mã Cát lập tức phát ra tiếng nức nở như tiểu động vật. Bàn tay thô to vuốt ve thắt lưng nhỏ gọn xinh đẹp của Mã Cát, cảm thụ xúc cảm nhẵn nhụi ở nơi đó.
Mã Cát rất nhanh bị hôn tới động tình, vật nhỏ dưới thân dựng thẳng, đỉnh vào người Hách Đạt.
Hách Đạt tò mò nhìn thử, phát hiện đó là một vật nhỏ hoàn toàn bất đồng với mình. Nó thực tinh tế xinh đẹp, cũng thực yếu ớt. Hách Đạt nhẹ nhàng phủ tay mình lên, lập tức Mã Cát phát ra một trận thở dốc.
Hách Đạt giống như vừa phát hiện một địa lục mới, hắn nhìn chằm chằm nơi đó, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lỗ nhỏ trên đỉnh, Mã Cát liền phát ra tiếng rên rỉ nức nở như đang khóc. Hách Đạt nhìn đủ, lúc này mới nhẹ nhàng lỗ động, rất nhanh đã dẫn Mã Cát tới đỉnh khoái cảm.
Liếm tinh dịch của Mã Cát tiết ra tay mình, Hách Đạt ngửi thấy một hương vị nhàn nhạt, tuyệt không khó ngửi. Hách Đạt nhịn không được sáp quá liếm liếm vật nhỏ vẫn chưa mềm hẳn của Mã Cát, yêu thương không thôi.
Hách Đạt hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, hoàn toàn dựa vào bản năng. Lúc này, Hách Đạt cảm thấy mình nhịn không nổi nữa nên nâng chân Mã Cát lên, để vật cứng dưới thân đỉnh vào. Đại gia hỏa kia vừa tới đụng vào, Mã Cát đã hô đau, thân mình cũng giật nảy.
Hách Đạt vội vàng buông chân Mã Cát xuống, luống cuống tay chân trấn an: “Làm sao vậy Mã Cát, đau lắm à?"
Mã Cát trừng mắt liếc Hách Đạt một cái, sau đó cắn môi rơi nước mắt.
Thấy Mã Cát đau tới mức phát khóc, Hách Đạt vội vàng lùi ra xem xét. Cũng may không bị thương. Hách Đạt dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ tiểu huyệt khép kín kia, Mã Cát liền sợ run cả người. Những tri thức Hách Đạt có được đều là những lần nhìn thấy nhóm động vật giao phối. Hắn nghĩ mình rõ ràng đã làm theo các bước đó, vì sao Mã Cát lại cảm thấy đau?
Hách Đạt phát hiện nơi đó quả thực quá khô khốc, khó trách lại đau như vậy. Hách Đạt vội vàng lấy dầu trơn mà Mã Cát cất giữ tới, dùng ngón tay quẹt một ít rồi nhẹ nhàng xoa nắn tiểu huyệt. Mới đầu Mã Cát sợ hãi muốn giãy dụa, bất quá sau đó phát hiện Hách Đạt chỉ chạm vào bên ngoài, không đau nên cũng yên lòng.
Hách Đạt nhìn được mà không ăn được, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống. Cũng may dưới sự xoa nắn của ngón tay, tiểu huyệt kia đã thả lỏng một chút, Hách Đạt vội vàng vói một đầu ngón tay vào trong. Nơi đó vừa chặt lại nóng, mút chặt lấy ngón tay Hách Đạt. Hách Đạt liền vô sự tự thông bắt đầu vẽ vòng bên trong, không ngừng mở rộng.
Mã Cát cảm thấy vừa khó chịu lại thoải mái, không biết nên bảo dừng hay tiếp tục, chỉ có thể cắn môi tùy ý Hách Đạt.
Đợi đến khi dũng đạo hoàn toàn mềm xốp, Hách Đạt rút ngón tay ra, dùng đại gia hỏa của mình đỉnh vào. Lần này Hách Đạt không gặp nhiều trở ngại, thực thuận lợi tiến vào bên trong.
Mã Cát cảm giác phía sau ẩn ẩn có chút đau đớn, bất quá vẫn có thể chịu được. Mã Cát biết, này là mình cùng Hách Đạt kết hợp lại cùng một chỗ. Bọn họ rốt cuộc cũng hợp thành nhất thể, điều này làm Mã Cát cảm thấy vừa thẹn thùng vừa vui sướng, điều này thậm chí còn làm tan đi cảm giác thống khổ của hắn.
Lúc Hách Đạt chuyển động càng lúc càng nhanh hơn, Mã Cát thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ cũng từ nơi kết hợp bốc lên, chậm rãi lan ra toàn thân, làm cả người hắn đều nóng bỏng.
Hóa ra đây là cảm giác làm tình, hóa ra đây là cảm giác kết hợp với người mình yêu. Theo động tác của Hách Đạt, Mã Cát phát ra những tiếng rên rĩ nhỏ vụn, hơn nữa giống như cảm thấy không đủ mà ngẩng đầu lên đòi hôn môi.
Âm thanh thân thể ma xát cùng tiếng hôn tinh tế không ngừng vang vọng trong sơn động, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Sau khi tình sự kịch liệt kết thúc, Hách Đạt thỏa mãn ôm Mã Cát ngủ. Lúc sắp ngủ, Mã Cát thì thầm một câu bên tai Hách Đạt. Những lời này làm Hách Đạt nhếch môi mỉm cười thật vui sướng.
Những lời đó là: đồ ngốc, ta thích ngươi. Ngươi chỉ có thể là đồ ngốc của riêng ta thôi.
…
-Toàn Văn Hoàn-
Tác giả :
Trinh Nam Diệp Tử