Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân
Chương 33
Leo không tới.
Lục Sướng nhìn chằm chằm vào cửa nhà cây, hy vọng sẽ có một bóng người cao lớn đá văng cửa, nhưng từ chính ngọ mãi cho đến hoàng hôn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình chờ mong.
“Nhìn đủ chưa?" Rick cầm quần áo vứt cho hắn, trong giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nhận quần áo, Lục Sướng có chút kinh ngạc nhìn về phía Rick, nói: “Ta nghĩ ngươi rất muốn…"
“Là rất muốn."
“Vậy…" Hắn cảm thấy mình đầu óc có điểm không đủ dùng.
Rick không trả lời, có chút phiền lòng nhìn qua cửa sổ nhỏ ra phía bên ngoài, từ khi Lục Sướng đi vào nhà cây trời cứ mưa mãi, tí tách khiến người chán ghét.
“Ta không nghĩ ngươi ngốc đến như vậy." Người kia đột nhiên nói.
Lục Sướng sửng sốt một chút, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận xem người kia đang nói cái gì, ra đã sớm biết ý đồ của mình.
Vốn hắn nghĩ, Leo nhất định sẽ xuất hiện, cho nên khi Rick đụng chạm, hắn một mực nhẫn nại. Nhưng Rick chỉ vừa cởi áo sơ mi của hắn, liền dừng. Người kia ngồi dậy, trừng mắt nhìn Lục Sướng nói: “Mộ Liên cùng Leo có cái gì hay chứ?"
Lục Sướng không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết Mộ Liên có cái gì hay, vì sao Rick luôn nghĩ bọn họ cùng nhau. Hắn cũng không biết Leo có cái gì hay, vì sao mình cứ nghĩ về y.
Hắn tựa trên vách tường, cũng không muốn đi ra ngoài, cứ như vậy ngồi, Rick nhìn ngoài cửa sổ, hắn nhìn cửa, hai người trầm mặc ngây người cả buổi trưa.
Vì thế không khí ngưng trọng, ai cũng không quan tâm, đều tự yên lặng suy nghĩ tâm sự.
Lục Sướng nghĩ về Leo, hắn thấy kỳ quái vì sao Leo biến thành như vậy, càng kỳ quái hơn là cảm giác trống rỗng của bả thân, Leo từ khi nào đã bắt đầu chiếm lấy tâm hắn?
Hắn cảm thấy mình thật sự là kiểu không được tự nhiên, người còn ở bên, hắn ước gì Leo biến mất trong thế giới của hắn, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu; lúc người thật sự biến mất rồi, hắn lại bắt đầu đi tìm, còn muốn sử dụng chiêu thức hại người hại mình này nữa. Nếu không phải Rick không ngốc nhìn ra ý đồ của hắn, vậy hậu quả khó lường rồi. Hiện tại tỉnh táo lại hắn cũng nghĩ mà sợ, tim thình thịch nảy.
Rick cũng kỳ quái, bản thân vì sao lại dừng? Cho dù biết rõ tâm tư này có chút giống như giống cái, lấy cá tính hắn cũng là làm trước nói sau, thịt đưa đến bên miệng rồi thế mà chịu đựng, còn để người kia ở trước mặt mình đảo cả một buổi chiều, hắn suy nghĩ cái gì?
Hơn nữa giống cái này trước đó thế mà dám treo hắn ở trên cây suốt một đêm, còn dùng lửa uy hiếp, hắn không phải nên làm cho giống cái không biết trời cao đất rộng này biết, Rick hắn cũng là giống đực có tâm huyết, không phải kẻ mặc người nhào nặn. Nhưng hắn không hề động thủ, mà phiền muộn nhìn mưa rơi không ngừng bên ngoài, mùa mưa thật sự là mùa phiền toái.
“Vì sao ngươi lại nghĩ ta cùng Mộ Liên có quan hệ? Ta hôm nay mới là lần thứ hai gặp hắn, lần đầu tiên còn chỉ nhìn thấy bóng dáng." Lục Sướng đột nhiên hỏi.
“Không có?" Rick hơi hơi nhíu mi, “Ngày đó Leo từ chỗ hang đá ôm ngươi trở về, ta thấy."
“Hang đá? Ta nhớ rõ ngày đó là Leo cùng ta đi trở về, không có ôm."
“Hừ. Trước khi ngươi sinh bệnh, Leo tìm ngươi cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau mới ôm ngươi trở về. Lúc ấy…"
“Lúc ấy thế nào?" Lục Sướng mơ hồ cảm thấy vấn đề có thể là ở điểm này, vội vàng truy hỏi.
Rick nhướng mày: “Ngươi không muốn ta nói ra đâu? Ngày đó Leo tuy rằng dùng lớp da rắn chướng mắt này bọc ngươi, nhưng ta vẫn thấy, trên người ngươi… Chậc chậc, tối trước các ngươi đùa giỡn kịch liệt ghê nhỉ?"
Lục Sướng trừng mắt nhìn người kia, trong ánh mắt có tức giận lại khó hiểu, hắn nghĩ không ra, hắn chỉ nhớ mình đi tắm, còn lại đều không nhớ.
Rick vừa định nói thêm mấy câu cay nghiệt, nhìn lên thấy biểu cảm của Lục Sướng, không khỏi sửng sốt: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết nhé."
“Ta thật sự không biết." Hắn vẻ mặt thành khẩn.
Thời tiết đặc biệt thay đổi hay sao vậy, sao mới tắm rửa một cái, hắn liền biến thành tra thụ ai cũng công được thế này?
Mà nếu quả thật Leo chỉ bởi vì thấy dấu vết trên người hắn, không trực tiếp hỏi hắn rõ ràng sự tình ngọn nguồn mà cứ như vậy phán hắn tử hình, Lục Sướng không tin. Leo không phải là người như thế, y sẽ phẫn nộ mà đặt hắn trên da thú, bá đạo dùng sức mạnh bản thân hủy diệt dấu vết trên người hắn, sau đó ép hỏi sự thật. Đây mới là Leo mà hắn biết.
Vậy nguyên nhân chân chính chỉ sợ không ở điểm này.
“Ngươi còn biết cái gì? Ví dụ như… Sau đó còn đã xảy ra chuyện gì?" Nếu là Rick, người này thoạt nhìn rất âm hiểm, thích ở trong tối mà động tay chân, biết không hề ít chuyện.
“Ngươi muốn biết hả?" Thần sắc Rick thoáng có chút thăm dò, giống như muốn xem Lục Sướng sẽ có phản ứng gì.
“Ngươi nói."
“Lúc ngươi sinh bệnh, Leo đưa ngươi cho Mộ Liên." Rick lơ đãng nói, khóe mắt không ngừng quan sát phản ứng của Lục Sướng.
“Đùa hả! Y có quyền gì đưa ta cho người khác!" Lục Sướng cảm thấy huyết khí dâng lên, đời này hình như lần đầu tiên giận dữ như vậy: “Ngươi nếu muốn nghĩ cách vu khống Leo cũng phải tìm cớ nào hay chút, nói ngu thế ai mà tin!"
“Tùy ngươi tin hay không đó." Rick không hề nhìn Lục Sướng, tiếp tục ngắm mưa ngoài cửa sổ.
Lục Sướng cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung vậy, hắn cần bình tĩnh. Vì thế không để ý thân thể suy yếu vì bệnh nặng mới khỏi, vọt vào màn mưa lớn. Ngón tay Rick khi thấy hắn lao đi hơi hơi giật giật, muốn kéo người trở về, nhưng không thể vươn ra. Mình khi nào đã trở nên yếu đuối như vậy? Rick khó hiểu.
Lục Sướng đứng trong mưa, giọt mưa lạnh như băng rất nhanh xối ướt mái tóc ngắn của hắn, hắn không có cảm giác. Thầm nghĩ, mình khi nào lại trở nên tự ngược như vậy?
“Leo khốn kiếp này, tất cả đều là lỗi của ngươi!" Hắn nhìn trời hô to.
“Thật xin lỗi." Một người ôm hắn vào trong ngực, chắn đi mưa gió cho hắn.
Lục Sướng không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy Leo ra, tiếp tục đứng trong mưa chơi tự ngược.
Leo không cho hắn mắc mưa, lại ôm chầm lấy hắn, không để ý hắn giãy dụa, dùng sức ôm lấy hắn, rất nhanh chạy đến nhà gỗ của Lục Sướng.
Bên ngoài đã sập soạng tối, Leo đốt bấc trên đỉnh đầu, lấy ra một khối da thú mềm mại lau mái tóc ướt sũng của Lục Sướng. Lục Sướng trừng y, không nói lời nào.
Lau qua mặt, cổ, cánh tay hắn, Leo nhấc áo sơ mi lên, muốn cởi nó. Da rắn tuy rằng không thấm nước, nhưng mưa theo cổ chảy vào trong, nếu không lau khô, rất dễ cảm mạo.
Lục Sướng túm chặt quần áo, không cho y cởi. Leo kéo, Lục Sướng túm, mấy lần ấn trở xuống, sư tử nào đó nổi giận.
Y cường ngạnh khóa Lục Sướng lại, không cho hắn lộn xộn, lúc này mới cởi áo sơ mi cùng quần ngắn, tỉ mỉ lau khô thân thể hắn.
Làm xong hết thảy, Leo buông thứ trong tay, xoay người đi ra khỏi nhà cây.
Lục Sướng trừng mắt, vội vàng chạy theo, không để ý mình còn chưa mặc quần áo.
Leo thấy hắn lại chạy đến, nhanh chóng bế hắn trở về, nhẹ nhàng đặt trên da thú mềm mại, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
Lục Sướng đột nhiên không còn tức giận. Không ai lại đi để ý sức khỏe thân thể của một người không quan trọng, Leo rõ ràng vô cùng không muốn gặp hắn, nhưng vì không để hắn chạy ra mưa tự ngược, bắt buộc mình ở lại chỗ này.
Hành vi này đại biểu cho hết thảy, so với bất kỳ ngôn ngữ nào đều có sức thuyết phục hơn. Lục Sướng cảm thấy, người có khúc mắc không phải hắn, mà là Leo. Mấy ngày nay, sư tử đơn thuần kia, không biết đã trải nghiệm dày vò đến thế nào.
Nghĩ như vậy là bởi vì hắn thấy bàn tay Leo, trên đó phủ kín vết máu. Ngay từ đầu hắn còn đang nghĩ rốt cuộc là ai thương tổn đến Leo, khi hắn đột nhiên nhớ lại ngày đó ra khỏi hang đá của Mộ Liên, bộ dáng Leo nắm chặt hai tay, làm cho hắn hiểu được lý do vết thương tồn tại. Leo bất giác tự thương tổn mình, rốt cuộc là vì sao?
Lục Sướng cầm tay y, đặt tay mình lên, tay Leo thật lớn, có thể lập tức bao bọc tay hắn trong lòng bàn tay y. Sư tử có chút kinh ngạc đối với hành vi của hắn, muốn rút tay mình về, nhưng Lục Sướng phóng một đao mắt qua, làm y quên đi ý tưởng đó.
Leo vẫn là Leo, nhận thức điểm ấy làm cho Lục Sướng thật vui vẻ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Leo, mở miệng hỏi: “Sao lại thế này?"
Sư tử không lên tiếng, nhưng không lo, hắn luôn luôn biện pháp khiến y mở miệng.
“Tự bị thương? Ngươi không tiền đồ như vậy, không có chuyện gì liền tự ngược chơi? Chơi vui không? Muốn ta cũng thử hay không?"
“Không! Ngươi đừng!" Sư tử vội vã nói.
Lục Sướng cười, mấy ngày nay hắn lần đầu tiên cười vui vẻ, thả lỏng như vậy.
Cười đủ rồi, hắn thật lòng nhìn Leo, nói: “Nói cho ta biết, vì sao phải trốn ta? Đang hoài nghi ta đêm đó làm cái gì sao? Chính ngươi đưa ta cho Mộ Liên, bạn lữ của người khác thì không được chạm vào hả?"
Lời này kỳ thật sát thương rất cao, hắn là cố ý. Không làm như vậy, hũ nút Leo kia căn bản không thể nói ra nguyên nhân.
“Không phải, ngươi không phải bạn lữ của hắn!" Leo lớn tiếng phủ định.
Lục Sướng giương mắt nhìn y kích động, không truy hỏi, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn y, Leo rất nhanh liền bại trận, gian nan kể ra chuyện xảy ra ngày đó. Kết hợp với sự hiểu biết của Lục Sướng, rốt cuộc đã biết sự tình thật sự ——
Ngày đó, khi y phát hiện Lục Sướng ở bờ sông, hắn đã bị bỏng rất nặng, dọc theo đường đi lại nôn mửa không ngừng, điều này làm cho y căn bản không có thời gian không có tinh lực để so đo dấu vết giống như bị ai đó mạnh mẽ thân mật trên người hắn, trong mắt y chỉ có sức khỏe của Lục Sướng.
Tìm phương thuốc trước đây dùng, đảo thành nước, cùng cỏ khô định đút cho Lục Sướng, nhưng hắn nuốt xuống lại nôn ra. Leo lo lắng, y nghĩ đủ loại biện pháp, không cái nào giảm bớt được bệnh tình của Lục Sướng. Đành phải đi cầu Mộ Liên giỏi chữa bệnh nhất trong tộc giúp đỡ.
Nhưng Mộ Liên vẫn luôn nghiên cứu làm sao để khiến các thú nhân đã qua thời kì trưởng thành biến thành người, hắn nghe nói giống cái Leo mới mang đến thế mà có thể khiến cho ba vị thành niên khó biến thành người nhất trưởng thành, vì thế hắn nói với Leo, hắn muốn có Lục Sướng.
Leo biết ý Mộ Liên là gì, hắn muốn để Lục Sướng cùng các thú nhân kia…
Chuyện này đối với Lục Sướng mà nói, là thương tổn vô cùng, đối với Leo cũng vậy. Y không đáp ứng, nổi giận đùng đùng chạy về, lại phát hiện Lục Sướng bắt đầu kịch liệt ho khan. Y biết đây là dấu hiệu bệnh tình tăng thêm, còn chần chờ nữa sẽ nguy hiểm.
Leo rốt cuộc vẫn ôm Lục Sướng đi tìm Mộ Liên, chỉ là khi Mộ Liên nhìn thấy Lục Sướng, biểu cảm trở nên thật thất vọng, giống như chưa làm thực nghiệm hắn đã biết Lục Sướng không thể làm các thú nhân kia biến thành người.
Hắn bảo Leo chờ ở bên ngoài, Leo đợi suốt hai ngày hai đêm, Lục Sướng mới đi ra. Hai ngày này, y vẫn mãi vểnh tai nghe tiếng trong hang đá, rất sợ hãi nghe được giọng kêu thống khổ của Lục Sướng, y cũng không thể đi cứu hắn.
Cuối cùng khi Lục Sướng đi tới, Leo thật vui vẻ hắn thoạt nhìn không chịu thương tổn gì. Nhưng y cảm thấy mình đã không còn tư cách xuất hiện ở trước mặt Lục Sướng, y không thể bảo vệ hắn, còn tận tay đưa hắn đến cho người khác bắt nạt.
Leo nói xong, vẻ mặt đau xót rồi lại mang theo một tia kỳ vọng nhìn Lục Sướng, là thiên đường hay địa ngục, quyền quyết định ở trong tay hắn.
Lục Sướng nhìn chằm chằm vào cửa nhà cây, hy vọng sẽ có một bóng người cao lớn đá văng cửa, nhưng từ chính ngọ mãi cho đến hoàng hôn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình chờ mong.
“Nhìn đủ chưa?" Rick cầm quần áo vứt cho hắn, trong giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nhận quần áo, Lục Sướng có chút kinh ngạc nhìn về phía Rick, nói: “Ta nghĩ ngươi rất muốn…"
“Là rất muốn."
“Vậy…" Hắn cảm thấy mình đầu óc có điểm không đủ dùng.
Rick không trả lời, có chút phiền lòng nhìn qua cửa sổ nhỏ ra phía bên ngoài, từ khi Lục Sướng đi vào nhà cây trời cứ mưa mãi, tí tách khiến người chán ghét.
“Ta không nghĩ ngươi ngốc đến như vậy." Người kia đột nhiên nói.
Lục Sướng sửng sốt một chút, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận xem người kia đang nói cái gì, ra đã sớm biết ý đồ của mình.
Vốn hắn nghĩ, Leo nhất định sẽ xuất hiện, cho nên khi Rick đụng chạm, hắn một mực nhẫn nại. Nhưng Rick chỉ vừa cởi áo sơ mi của hắn, liền dừng. Người kia ngồi dậy, trừng mắt nhìn Lục Sướng nói: “Mộ Liên cùng Leo có cái gì hay chứ?"
Lục Sướng không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết Mộ Liên có cái gì hay, vì sao Rick luôn nghĩ bọn họ cùng nhau. Hắn cũng không biết Leo có cái gì hay, vì sao mình cứ nghĩ về y.
Hắn tựa trên vách tường, cũng không muốn đi ra ngoài, cứ như vậy ngồi, Rick nhìn ngoài cửa sổ, hắn nhìn cửa, hai người trầm mặc ngây người cả buổi trưa.
Vì thế không khí ngưng trọng, ai cũng không quan tâm, đều tự yên lặng suy nghĩ tâm sự.
Lục Sướng nghĩ về Leo, hắn thấy kỳ quái vì sao Leo biến thành như vậy, càng kỳ quái hơn là cảm giác trống rỗng của bả thân, Leo từ khi nào đã bắt đầu chiếm lấy tâm hắn?
Hắn cảm thấy mình thật sự là kiểu không được tự nhiên, người còn ở bên, hắn ước gì Leo biến mất trong thế giới của hắn, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu; lúc người thật sự biến mất rồi, hắn lại bắt đầu đi tìm, còn muốn sử dụng chiêu thức hại người hại mình này nữa. Nếu không phải Rick không ngốc nhìn ra ý đồ của hắn, vậy hậu quả khó lường rồi. Hiện tại tỉnh táo lại hắn cũng nghĩ mà sợ, tim thình thịch nảy.
Rick cũng kỳ quái, bản thân vì sao lại dừng? Cho dù biết rõ tâm tư này có chút giống như giống cái, lấy cá tính hắn cũng là làm trước nói sau, thịt đưa đến bên miệng rồi thế mà chịu đựng, còn để người kia ở trước mặt mình đảo cả một buổi chiều, hắn suy nghĩ cái gì?
Hơn nữa giống cái này trước đó thế mà dám treo hắn ở trên cây suốt một đêm, còn dùng lửa uy hiếp, hắn không phải nên làm cho giống cái không biết trời cao đất rộng này biết, Rick hắn cũng là giống đực có tâm huyết, không phải kẻ mặc người nhào nặn. Nhưng hắn không hề động thủ, mà phiền muộn nhìn mưa rơi không ngừng bên ngoài, mùa mưa thật sự là mùa phiền toái.
“Vì sao ngươi lại nghĩ ta cùng Mộ Liên có quan hệ? Ta hôm nay mới là lần thứ hai gặp hắn, lần đầu tiên còn chỉ nhìn thấy bóng dáng." Lục Sướng đột nhiên hỏi.
“Không có?" Rick hơi hơi nhíu mi, “Ngày đó Leo từ chỗ hang đá ôm ngươi trở về, ta thấy."
“Hang đá? Ta nhớ rõ ngày đó là Leo cùng ta đi trở về, không có ôm."
“Hừ. Trước khi ngươi sinh bệnh, Leo tìm ngươi cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau mới ôm ngươi trở về. Lúc ấy…"
“Lúc ấy thế nào?" Lục Sướng mơ hồ cảm thấy vấn đề có thể là ở điểm này, vội vàng truy hỏi.
Rick nhướng mày: “Ngươi không muốn ta nói ra đâu? Ngày đó Leo tuy rằng dùng lớp da rắn chướng mắt này bọc ngươi, nhưng ta vẫn thấy, trên người ngươi… Chậc chậc, tối trước các ngươi đùa giỡn kịch liệt ghê nhỉ?"
Lục Sướng trừng mắt nhìn người kia, trong ánh mắt có tức giận lại khó hiểu, hắn nghĩ không ra, hắn chỉ nhớ mình đi tắm, còn lại đều không nhớ.
Rick vừa định nói thêm mấy câu cay nghiệt, nhìn lên thấy biểu cảm của Lục Sướng, không khỏi sửng sốt: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết nhé."
“Ta thật sự không biết." Hắn vẻ mặt thành khẩn.
Thời tiết đặc biệt thay đổi hay sao vậy, sao mới tắm rửa một cái, hắn liền biến thành tra thụ ai cũng công được thế này?
Mà nếu quả thật Leo chỉ bởi vì thấy dấu vết trên người hắn, không trực tiếp hỏi hắn rõ ràng sự tình ngọn nguồn mà cứ như vậy phán hắn tử hình, Lục Sướng không tin. Leo không phải là người như thế, y sẽ phẫn nộ mà đặt hắn trên da thú, bá đạo dùng sức mạnh bản thân hủy diệt dấu vết trên người hắn, sau đó ép hỏi sự thật. Đây mới là Leo mà hắn biết.
Vậy nguyên nhân chân chính chỉ sợ không ở điểm này.
“Ngươi còn biết cái gì? Ví dụ như… Sau đó còn đã xảy ra chuyện gì?" Nếu là Rick, người này thoạt nhìn rất âm hiểm, thích ở trong tối mà động tay chân, biết không hề ít chuyện.
“Ngươi muốn biết hả?" Thần sắc Rick thoáng có chút thăm dò, giống như muốn xem Lục Sướng sẽ có phản ứng gì.
“Ngươi nói."
“Lúc ngươi sinh bệnh, Leo đưa ngươi cho Mộ Liên." Rick lơ đãng nói, khóe mắt không ngừng quan sát phản ứng của Lục Sướng.
“Đùa hả! Y có quyền gì đưa ta cho người khác!" Lục Sướng cảm thấy huyết khí dâng lên, đời này hình như lần đầu tiên giận dữ như vậy: “Ngươi nếu muốn nghĩ cách vu khống Leo cũng phải tìm cớ nào hay chút, nói ngu thế ai mà tin!"
“Tùy ngươi tin hay không đó." Rick không hề nhìn Lục Sướng, tiếp tục ngắm mưa ngoài cửa sổ.
Lục Sướng cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung vậy, hắn cần bình tĩnh. Vì thế không để ý thân thể suy yếu vì bệnh nặng mới khỏi, vọt vào màn mưa lớn. Ngón tay Rick khi thấy hắn lao đi hơi hơi giật giật, muốn kéo người trở về, nhưng không thể vươn ra. Mình khi nào đã trở nên yếu đuối như vậy? Rick khó hiểu.
Lục Sướng đứng trong mưa, giọt mưa lạnh như băng rất nhanh xối ướt mái tóc ngắn của hắn, hắn không có cảm giác. Thầm nghĩ, mình khi nào lại trở nên tự ngược như vậy?
“Leo khốn kiếp này, tất cả đều là lỗi của ngươi!" Hắn nhìn trời hô to.
“Thật xin lỗi." Một người ôm hắn vào trong ngực, chắn đi mưa gió cho hắn.
Lục Sướng không biết lấy khí lực ở đâu, đẩy Leo ra, tiếp tục đứng trong mưa chơi tự ngược.
Leo không cho hắn mắc mưa, lại ôm chầm lấy hắn, không để ý hắn giãy dụa, dùng sức ôm lấy hắn, rất nhanh chạy đến nhà gỗ của Lục Sướng.
Bên ngoài đã sập soạng tối, Leo đốt bấc trên đỉnh đầu, lấy ra một khối da thú mềm mại lau mái tóc ướt sũng của Lục Sướng. Lục Sướng trừng y, không nói lời nào.
Lau qua mặt, cổ, cánh tay hắn, Leo nhấc áo sơ mi lên, muốn cởi nó. Da rắn tuy rằng không thấm nước, nhưng mưa theo cổ chảy vào trong, nếu không lau khô, rất dễ cảm mạo.
Lục Sướng túm chặt quần áo, không cho y cởi. Leo kéo, Lục Sướng túm, mấy lần ấn trở xuống, sư tử nào đó nổi giận.
Y cường ngạnh khóa Lục Sướng lại, không cho hắn lộn xộn, lúc này mới cởi áo sơ mi cùng quần ngắn, tỉ mỉ lau khô thân thể hắn.
Làm xong hết thảy, Leo buông thứ trong tay, xoay người đi ra khỏi nhà cây.
Lục Sướng trừng mắt, vội vàng chạy theo, không để ý mình còn chưa mặc quần áo.
Leo thấy hắn lại chạy đến, nhanh chóng bế hắn trở về, nhẹ nhàng đặt trên da thú mềm mại, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
Lục Sướng đột nhiên không còn tức giận. Không ai lại đi để ý sức khỏe thân thể của một người không quan trọng, Leo rõ ràng vô cùng không muốn gặp hắn, nhưng vì không để hắn chạy ra mưa tự ngược, bắt buộc mình ở lại chỗ này.
Hành vi này đại biểu cho hết thảy, so với bất kỳ ngôn ngữ nào đều có sức thuyết phục hơn. Lục Sướng cảm thấy, người có khúc mắc không phải hắn, mà là Leo. Mấy ngày nay, sư tử đơn thuần kia, không biết đã trải nghiệm dày vò đến thế nào.
Nghĩ như vậy là bởi vì hắn thấy bàn tay Leo, trên đó phủ kín vết máu. Ngay từ đầu hắn còn đang nghĩ rốt cuộc là ai thương tổn đến Leo, khi hắn đột nhiên nhớ lại ngày đó ra khỏi hang đá của Mộ Liên, bộ dáng Leo nắm chặt hai tay, làm cho hắn hiểu được lý do vết thương tồn tại. Leo bất giác tự thương tổn mình, rốt cuộc là vì sao?
Lục Sướng cầm tay y, đặt tay mình lên, tay Leo thật lớn, có thể lập tức bao bọc tay hắn trong lòng bàn tay y. Sư tử có chút kinh ngạc đối với hành vi của hắn, muốn rút tay mình về, nhưng Lục Sướng phóng một đao mắt qua, làm y quên đi ý tưởng đó.
Leo vẫn là Leo, nhận thức điểm ấy làm cho Lục Sướng thật vui vẻ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Leo, mở miệng hỏi: “Sao lại thế này?"
Sư tử không lên tiếng, nhưng không lo, hắn luôn luôn biện pháp khiến y mở miệng.
“Tự bị thương? Ngươi không tiền đồ như vậy, không có chuyện gì liền tự ngược chơi? Chơi vui không? Muốn ta cũng thử hay không?"
“Không! Ngươi đừng!" Sư tử vội vã nói.
Lục Sướng cười, mấy ngày nay hắn lần đầu tiên cười vui vẻ, thả lỏng như vậy.
Cười đủ rồi, hắn thật lòng nhìn Leo, nói: “Nói cho ta biết, vì sao phải trốn ta? Đang hoài nghi ta đêm đó làm cái gì sao? Chính ngươi đưa ta cho Mộ Liên, bạn lữ của người khác thì không được chạm vào hả?"
Lời này kỳ thật sát thương rất cao, hắn là cố ý. Không làm như vậy, hũ nút Leo kia căn bản không thể nói ra nguyên nhân.
“Không phải, ngươi không phải bạn lữ của hắn!" Leo lớn tiếng phủ định.
Lục Sướng giương mắt nhìn y kích động, không truy hỏi, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn y, Leo rất nhanh liền bại trận, gian nan kể ra chuyện xảy ra ngày đó. Kết hợp với sự hiểu biết của Lục Sướng, rốt cuộc đã biết sự tình thật sự ——
Ngày đó, khi y phát hiện Lục Sướng ở bờ sông, hắn đã bị bỏng rất nặng, dọc theo đường đi lại nôn mửa không ngừng, điều này làm cho y căn bản không có thời gian không có tinh lực để so đo dấu vết giống như bị ai đó mạnh mẽ thân mật trên người hắn, trong mắt y chỉ có sức khỏe của Lục Sướng.
Tìm phương thuốc trước đây dùng, đảo thành nước, cùng cỏ khô định đút cho Lục Sướng, nhưng hắn nuốt xuống lại nôn ra. Leo lo lắng, y nghĩ đủ loại biện pháp, không cái nào giảm bớt được bệnh tình của Lục Sướng. Đành phải đi cầu Mộ Liên giỏi chữa bệnh nhất trong tộc giúp đỡ.
Nhưng Mộ Liên vẫn luôn nghiên cứu làm sao để khiến các thú nhân đã qua thời kì trưởng thành biến thành người, hắn nghe nói giống cái Leo mới mang đến thế mà có thể khiến cho ba vị thành niên khó biến thành người nhất trưởng thành, vì thế hắn nói với Leo, hắn muốn có Lục Sướng.
Leo biết ý Mộ Liên là gì, hắn muốn để Lục Sướng cùng các thú nhân kia…
Chuyện này đối với Lục Sướng mà nói, là thương tổn vô cùng, đối với Leo cũng vậy. Y không đáp ứng, nổi giận đùng đùng chạy về, lại phát hiện Lục Sướng bắt đầu kịch liệt ho khan. Y biết đây là dấu hiệu bệnh tình tăng thêm, còn chần chờ nữa sẽ nguy hiểm.
Leo rốt cuộc vẫn ôm Lục Sướng đi tìm Mộ Liên, chỉ là khi Mộ Liên nhìn thấy Lục Sướng, biểu cảm trở nên thật thất vọng, giống như chưa làm thực nghiệm hắn đã biết Lục Sướng không thể làm các thú nhân kia biến thành người.
Hắn bảo Leo chờ ở bên ngoài, Leo đợi suốt hai ngày hai đêm, Lục Sướng mới đi ra. Hai ngày này, y vẫn mãi vểnh tai nghe tiếng trong hang đá, rất sợ hãi nghe được giọng kêu thống khổ của Lục Sướng, y cũng không thể đi cứu hắn.
Cuối cùng khi Lục Sướng đi tới, Leo thật vui vẻ hắn thoạt nhìn không chịu thương tổn gì. Nhưng y cảm thấy mình đã không còn tư cách xuất hiện ở trước mặt Lục Sướng, y không thể bảo vệ hắn, còn tận tay đưa hắn đến cho người khác bắt nạt.
Leo nói xong, vẻ mặt đau xót rồi lại mang theo một tia kỳ vọng nhìn Lục Sướng, là thiên đường hay địa ngục, quyền quyết định ở trong tay hắn.
Tác giả :
Thanh Sắc Vũ Dực