[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu
Chương 13
Trợ lý Tracy rất thích cậu diễn viên mới đóng vai Triển Chiêu này, đối phương càng nhã nhặn thẹn thùng, tay lại càng ngứa ngáy muốn khi dễ, như bây giờ, cô cầm bông phấn trong tay cười dài thấp giọng nói với Triển Chiêu: “Diễn viên mới! Quay phim thì mặt phải đẹp một chút mới có thể ăn ảnh! Để chị giúp cậu đánh mặt cho lên màu một chút!"
Cô nương ở đây trước giờ to gan, Triển Chiêu lại chưa thể thích ứng, xấu hổ né tránh thấp giọng đáp: “Thúy Hỉ cô… Thúy Hỉ tiểu thư, để Triển mỗ tự mình làm!"
Người bên cạnh nhìn trò vui bên góc nhỏ này, nghe xưng hô Triển Chiêu gọi tất cả đều khúc khích cười ra tiếng, nhưng trong trường quay còn đang quay, lại phải khổ cực nghẹn lại.
Tracy không để bụng, tiếp tục hướng phía trước, thầm nghĩ người này sao trơn như cá trạch, làm sao cũng không đụng vào được.
Đã được cảnh cáo, phim bắt đầu diễn, bên ngoài không được ồn ào, Triển Chiêu không dám lớn tiếng, khổ cực trốn chạy, mà Tracy lại nhất quyết không từ bỏ, Triển Chiêu càng lùi, gót chân đụng vào cái thùng to đựng đạo cụ phục trang, quẫn bách đến mức này, nhưng đến cả khinh công đơn giản nhất trước giờ cũng không thể thi triển, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Tracy mừng rỡ, thấy Triển Chiêu đã không còn nơi để trốn, trực tiếp đưa thẳng tay qua, chỉ còn kém một xíu, cổ tay liền bị một người chặn lại, Tracy nhảy dựng, quay đầu nhìn, trên mặt Ngũ đại đạo diễn như phủ một màn mưa dầm, Tracy chưa từng thấy anh mang biểu tình này bao giờ, bị sốc lớn, đạo diễn Ngũ nhìn như thuận tay kì thực là cưỡng chế giật lấy bông phấn trong tay cô.
“Tracy màn sau cần diễn tiếp cô đi chuẩn bị thang một chút." Đạo diễn Ngũ mắt bén nhìn thấu, thế nào lại không biết tâm tư muốn ăn đậu hũ của cô, liếc mắt đảo qua, nhìn đến mức mọi người đều chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
“Ngũ huynh… đa tạ huynh." Triển Chiêu thấy anh thì thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng.
Hai ngươi cúi đầu đều thấy bông phấn hộp phấn trong tay Ngũ Kinh Hoàn, Triển Chiêu định mở miệng hỏi.
Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên nói: “Tôi giúp cậu cho." Nói rồi đưa tay ra, bông phấn mềm mại chạm vào trán vào mày vào hai má vào chóp mũi vào cằm thẳng đến vào cổ Triển Chiêu, thần tình nghiêm túc, Triển Chiêu nhất thời cái gì cũng không nói được, thẳng người mặc Ngũ Kinh Hoàn tinh tế chà chà xát xát.
“Được rồi." Ngũ Kinh Hoàn cười, Triển Chiêu thấy anh cười thế này, chớp chớp mắt, chưa kịp mở miệng, đã có cô bé ở xa xa la lên: “Đạo diễn! OK rồi! Cho diễn viên chính vào đi!"
Ngũ Kinh Hoàn quay đầu đáp lời, để bông phấn vào lại hộp phấn, vỗ nhẹ Triển Chiêu kéo y đi qua.
Triển Chiêu đi phía sau, đưa tay sờ sờ mặt mình, nhưng không thấy bột phấn gì cả, ngược lại từng hạt mồ hôi nhỏ đều đã được lau đi.
Triển Chiêu sao biết trong lòng Ngũ đại đạo diễn là thế nào, phấn trang điểm hiện đại có bao nhiêu thành phần hóa học, da Triển Chiêu non nớt, không biết dùng lại bị phản ứng gì, Ngũ Kinh Hoàn sao dám thử, cầm bông phấn chỉ là vờ xoa xoa, ít nhiều cũng cảm nhận được tâm tư quỷ kế của Tracy.
——————————-
Tề Phóng vô ý làm ồn trên trường quay, vừa lúc người quản lý nghe tiếng gió mà qua đây, liền chạy đến thông báo cậu ta phải rời khỏi trường quay đi quay. Ngũ Kinh Hoàn lúc này mới len lén thở phào, nhìn về phía Triển Chiêu, tuy thần sắc không đổi, nhưng trong lòng đã có chút biến đổi.
Phim này bắt đầu đại khái thế này, một vị tân nương được đoàn rước dâu từ xa đến đón, giữa đường lại gặp phải sơn tặc đại vương cướp giá, sau đó Nam hiệp lần đầu xuất hiện……
Hồng Trừng lần đầu nhìn thấy, còn cười mắng mở đầu thật cẩu huyết, Ngũ Kinh Hoàn nói thế nào, anh nói: “Ừ thì cẩu huyết ừ thì kịch bản cũ, nhưng người xem sẽ thích!" Hồng Trừng cũng không phản đối, phim cứ thế mà diễn.
Trên thân cây bên đường đón dâu có dựng một cái thang dài, trên cây cành lá xum xuê tán xòe ra, cao cỡ nửa tầng lầu, Triển Chiêu sẽ xuất hiện từ chỗ này.
Triển Chiêu nhìn cái thang đó, hai bên có người chống đỡ, thân thể cúi thấp đột nhiên nhẹ nhàng đạp lên bậc, tay cũng không đỡ, trực tiếp nhảy lên trên, gọn gàng đẹp mắt, người bên dưới ngơ mắt nhìn, người đỡ thang tựa hồ không cảm thấy chút chấn động nào.
Triển Chiêu vững vàng ngồi trên đầu, nhìn thấy thần tình của mọi người, ít nhiều cũng hiểu bản thân đã hành động sai, mồ hôi lại chảy, hai mắt nhìn qua chỗ Ngũ Kinh Hoàn, tựa hồ đang nói: “Người ở đây không phải lên thang thế này sao?" Từ trước hành sự giang hồ, người thân thủ mạnh mẽ rất nhiều, hơn nửa đều lên thang thế này, cả nội lực cũng không cần dùng đến, Triển Chiêu cho rằng ‘ở đây’ cũng thế.
Ngũ Kinh Hoàn cũng khó có được mà bày ra vẻ mặt không ổn, hai mắt nhìn thẳng, truyền lời: “Không phải!"
Đột nhiên trong tĩnh lặng có người la ‘hay’, vỗ tay khen lớn: “Lợi hại lợi hại! Không hổ là người xuất thân từ đoàn võ thuật! Cả lên thang cũng đẹp như vậy!" Sau đó mọi người cũng vỗ tay rần rần.
Ngũ Kinh Hoàn lặng lẽ che mặt, nguy hiểm thật, cũng may anh đã nói trước, Triển Chiêu xuất thân từ đoàn võ thuật rất có căn cơ, mọi người cũng đã thấy qua thân thủ của Ngũ Kinh Hoàn, bây giờ có nhìn thấy chuyện kỳ quái cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ra bách khoa toàn thư cũng không thể so với việc đi nghìn dặm đường, Ngũ Kinh Hoàn thầm đổ mồ hôi.
Màn sau bắt đầu diễn.
Kiệu hoa đón dâu lần lượt đến, người đi đầu đột nhiên bị một thân ảnh nhảy ra từ bụi cỏ đá trúng, la lên đau đớn ngã xuống, đội ngũ đại loạn, bốn năm đại hán vạm vỡ nối đuôi nhảy ra khỏi bụi, khuôn mặt dữ tợn.
“Ô! Hôm nay thật là ngày lành của đại gia! Cả tân nương cũng tự mình đến!" Đại hán dẫn đầu nói, mấy kẻ bên cạnh cũng hùa theo cười vang, giọng khàn khàn rất khó nghe.
Mấy người hộ kiệu ‘xoẹt xoẹt’ rút đao kiếm ra, tân nương trong kiệu tựa hồ nhận thấy được tình hình bên ngoài không ổn, bất an hướng ra ngoài la: “Nương nương…"
Đại hán nghe xong, càng vui vẻ: “Ai da, tiểu tâm can của gia! Thanh âm thật dễ nghe! Đợi gia mang nàng về nhà gọi nhiều thêm mấy tiếng cho gia nghe, ha ha ha ─" đại bổng của gã vung lên, dễ dàng đem bức tường người mở ra, mấy hộ vệ còn lại đều bị bọn bộ hạ kéo đi, gã phóng nhanh tới như sao xẹt, không chút trở ngại, cánh tay dài vươn ra đang định vén rèm.
Đột nhiên một phi ám tiễn phóng tới, vừa vặn ghim chặt vạt áo của gã, đại hán kinh sợ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người ung dung ngồi trên nhánh cây, đầu đội trúc lạp che thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.
“Tên gia hỏa nào làm hỏng hỉ sự của gia!?"
“Vừa vặn gặp hỉ sự, huynh đệ cũng thấy là ngày tốt, buông tha bọn họ được không?" Người này nói, không nhanh không chậm không kiêu không nịnh, thanh âm trong sáng dễ nghe, cũng như tính tình của y.
“Gia nghe ngươi cái rắm! Tân nương và của hồi môn đại gia đều định rồi! Các huynh đệ! Chém!" Mấy hán tử này diễn người xấu diễn đến nhập vai, thoát khỏi kịch bản mà diễn, bàn tay to quăng tới, đại bổng nặng vài cân trong tay quăng lên cây, người bên ngoài trường quay hoảng hốt, chỉ thấy Triển Chiêu nghiêng người tránh, chân đạp vào khoảng không ngã xuống, mọi người lại bị hù sợ, lại thấy Triển Chiêu ở giữa không trung nhẹ nhàng lộn một vòng an ổn rơi xuống đất, giống như một chú mèo.
Cả trường quay yên tĩnh, lại thình lình vang lên tiếng vỗ tay.
Ngũ Kinh Hoàn hô to: “Yên tĩnh! Tiếp tục quay!"
Diễn viên trong trường quay đều bị thân thủ của Triển Chiêu kích thích, nhiệt huyết sôi trào, đại hán chạy lại đoạt đại đao đối kháng với Triển Chiêu, chém phải chặt trái, Triển Chiêu kiếm chưa ra khỏi vỏ, lên lên xuống xuống thong dong biến chiêu, đại hán ra một chiêu hai chiêu rồi vô số chiêu nhưng đến cả góc áo của Triển Chiêu cũng chưa cắt được, dần nổi điên lên, đại đao mạnh mẽ xoay chuyển, hướng đến mặt Triển Chiêu chém ngang qua, chiêu này hiểm ác, Triển Chiêu cong thắt lưng như cây cầu gỗ, tay hướng về sau chống đỡ, lộn người qua, một chân thuận thế đá tới, cự đao của đại hán văng xa trên đất, giữa không trung đột nhiên rớt xuống hai cái bóng nhỏ, một ống kính lia tới trúc lạp che nửa mặt Triển Chiêu, còn một ống kính thu vào khuôn mặt rạng rỡ của Nam hiệp, thực tuấn dật, xinh đẹp và hăng hái.
Ngũ Kinh Hoàn nhận vào không ít đàn anh chụp ảnh vừa có tay nghề vừa có kinh nghiệm lâu năm, mọi người nhanh chóng không chút trì hoãn quay lại đầy đủ một màn này, cách diễn Nam hiệp của Triển Chiêu mang đến cho mọi người một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, một màn tới tới lui lui này cứ như việc trước mắt đã từng xảy ra, thông suốt tự nhiên không chút trở ngại, mọi người ngoài trường quay cũng cũng bị làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời, mở to hai mắt, chỉ sợ bỏ qua nhất cử nhất động của Triển Chiêu.
Mấy diễn viên nhỏ bên cạnh cũng diễn rất nhiệt tình, đao đến chặn đi rõ ràng như thật, mấy huynh đệ đóng vai ác thấy cự đao của đại hán bị đá rớt, có hai kẻ đưa mắt nhìn nhau, một kẻ chém rách màn che kéo tân nương ra, một kẻ nhanh chóng đá kiệu đi, Triển Chiêu vừa lúc đang ở đầu bên kia, lực chân của người kia cũng thật lợi hại, kiệu hoa nặng trăm cân ngã nhào về hướng Triển Chiêu, mọi người đều nhịn không được, lớn tiếng kêu to, lực chân của Triển Chiêu càng tinh diệu hơn, xoay người nâng chân, trường sam võ sinh tung bay như một đóa hoa lam sắc xinh đẹp, kiệu hoa trở về vị trí cũ, hoàn toàn không chút suy suyển, tiểu tử ở đầu bên kia kinh ngạc, thì thầm ‘trời ơi’.
Tân nương bị bắt kia chưa thấy màn này, khăn hồng còn che trên đầu liều mình la ‘cứu mạng’, Triển Chiêu xoay người, tay phải đưa qua, Cự Khuyết trong tay ra khỏi vỏ, chuôi kiếm khắc hoa văn đánh vào người kẻ đang kéo tân nương, người đó cũng diễn tốt, chiêu này không nặng không đau nhưng cũng la lên một tiếng ‘a’ rồi thả tân nương ra ngã về sau, Cự Khuyết được Triển Chiêu dùng như có thần linh, chuôi kiếm vừa đụng vào thì lại trở về vỏ, đại hán đang ở phía sau, Triển Chiêu không cần quay đầu lại, Cự Khuyết hướng về sau bắn ra, vỏ kiếm đụng vào khớp gối, đại hán quỳ xuống, ngay lúc này, Triển Chiêu nhảy lên, tận lực bắn ra xung quanh ám tiễn đã mài cùn đầu, một cái lại một cái bắn trúng bụng của mấy người đóng vai ác, nói cho chính xác thì là dùng một chiêu điểm huyệt, khiến tất cả đều bất động, đại hán còn đang lầm bà lầm bầm bò lên, lại bị Triển Chiêu từ sau lưng dùng tay giữ chặt.
Đại hán ‘ai da’ một tiếng lại ngã xuống, Triển Chiêu cũng không đắc ý, nhìn kỹ mặt gã, nghiền ngẫm một hồi liền nói: “Đây không phải là Lưu Nhất Hổ đang bị triều đình phát lệnh truy nã sao? Triển Chiêu may mắn không ngờ lại bắt được, Lưu huynh mời theo Triển Chiêu về nha môn nào." Y cười ôn hòa, gọn gàng tháo đai lưng của đại hán buộc gã lại.
Người hầu hộ viện nâng kiệu vẫn còn ngây ngốc, người đóng vai tân nương nhưng cũng bình tĩnh, vẫn còn có thể diễn tiếp, chỉ ngã ngồi một bên yếu ớt lên tiếng: “Đại… hiệp…" Triển Chiêu nghe vậy nhìn sang, câu sau của nàng chưa xong, đột nhiên một cơn gió thổi qua, khăn hồng trên đầu vừa sắp bay lên, bóng một cánh tay nhanh đưa tới, nhẹ nhàng giữ lại góc khăn, tân nuong mới biết Triển Chiêu đã đến bên cạnh, che gió cho nàng, nói: “Ngày tốt của cô nương, Triển mỗ xin cùng chia vui, đừng lại để người khác vén lên khăn."
Đột nhiên lại có một kiện y phục phủ lên, tân nương ngẩn ra, cúi đầu nhìn, ra vừa nãy trong lúc bị lôi kéo áo choàng có chút loạn, vai bị lộ ra một chút, y phục che lên chính là áo khoác che gió của Triển Chiêu.
Tân nương vừa định mở miệng, không ngờ Triển Chiêu chỉ nói tiếp: “Triển mỗ quá phép rồi, cô nương chớ trách." Chợt xoay người, đem đại hán đặt trên vai, hướng đường bên kia đi.
Lâu sau, tân nương kia vẫn không thể quay đầu khỏi hướng bên đó, Triển Chiêu làm sao biết, khăn hồng trên đầu có che thể nào, vẫn có khe hở, diện mạo cử động sau đó của Nam hiệp ánh vào mắt nàng, kim hoa khuê nữ hôm nay xuất giá, nhưng trái tim từ nay về sau đời đời đã rơi lên người vị đại hiệp vô danh này, Nam hiệp vô tâm, tất cả đều không hề hay biết.
Mọi người nhìn, màn này hành động này Triển Chiêu này, hoàn toàn quên mất bản thân.
Chỉ nghe Ngũ Kinh Hoàn đợi Triển Chiêu đi được một đoạn, hô to ‘cắt’, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy một người phi nhanh tới, trực tiếp đánh vô ngực Ngũ Kinh Hoàn, đoàn người vừa nhìn, ra là Hồng đại tỷ hiếm khi kích động thế này, cô nói loạn xà ngầu gì đấy, trực tiếp la lên: “Cậu giỏi! Cậu giỏi a! Ngũ Kinh Hoàn! Giỏi! Triển Chiêu! Giỏi lắm!"
Hồng Trừng trước giờ ánh mắt cực nhạy bén, đến nay chưa từng tán thưởng kịch liệt thế này, cô thật yêu anh chàng diễn viên giỏi đóng Triển Chiêu mà Ngũ Kinh Hoàn tìm tới này muốn chết luôn, tuy chiếu theo kịch bản mà diễn, nhưng thân thủ tinh tế đó, thái độ thích hợp đó, phong thái hiệp nghĩa đó, còn có một màn dùng áo khoác che khăn hồng không được viết không được dự liệu trong kịch bản đó, cử động này cách diễn này lưu loát như mây bay nước chảy, toàn bộ đều sống động phù hợp với vai Triển Chiêu này!
Ngũ Kinh Hoàn nghe, nở nụ cười, đắc ý vui mừng nhưng vẫn phảng phất chút hoài niệm.
Chị Hồng, chị xem, đây, mới là Triển Chiêu của anh.
Triển Chiêu chân chính.
Cô nương ở đây trước giờ to gan, Triển Chiêu lại chưa thể thích ứng, xấu hổ né tránh thấp giọng đáp: “Thúy Hỉ cô… Thúy Hỉ tiểu thư, để Triển mỗ tự mình làm!"
Người bên cạnh nhìn trò vui bên góc nhỏ này, nghe xưng hô Triển Chiêu gọi tất cả đều khúc khích cười ra tiếng, nhưng trong trường quay còn đang quay, lại phải khổ cực nghẹn lại.
Tracy không để bụng, tiếp tục hướng phía trước, thầm nghĩ người này sao trơn như cá trạch, làm sao cũng không đụng vào được.
Đã được cảnh cáo, phim bắt đầu diễn, bên ngoài không được ồn ào, Triển Chiêu không dám lớn tiếng, khổ cực trốn chạy, mà Tracy lại nhất quyết không từ bỏ, Triển Chiêu càng lùi, gót chân đụng vào cái thùng to đựng đạo cụ phục trang, quẫn bách đến mức này, nhưng đến cả khinh công đơn giản nhất trước giờ cũng không thể thi triển, mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Tracy mừng rỡ, thấy Triển Chiêu đã không còn nơi để trốn, trực tiếp đưa thẳng tay qua, chỉ còn kém một xíu, cổ tay liền bị một người chặn lại, Tracy nhảy dựng, quay đầu nhìn, trên mặt Ngũ đại đạo diễn như phủ một màn mưa dầm, Tracy chưa từng thấy anh mang biểu tình này bao giờ, bị sốc lớn, đạo diễn Ngũ nhìn như thuận tay kì thực là cưỡng chế giật lấy bông phấn trong tay cô.
“Tracy màn sau cần diễn tiếp cô đi chuẩn bị thang một chút." Đạo diễn Ngũ mắt bén nhìn thấu, thế nào lại không biết tâm tư muốn ăn đậu hũ của cô, liếc mắt đảo qua, nhìn đến mức mọi người đều chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
“Ngũ huynh… đa tạ huynh." Triển Chiêu thấy anh thì thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng.
Hai ngươi cúi đầu đều thấy bông phấn hộp phấn trong tay Ngũ Kinh Hoàn, Triển Chiêu định mở miệng hỏi.
Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên nói: “Tôi giúp cậu cho." Nói rồi đưa tay ra, bông phấn mềm mại chạm vào trán vào mày vào hai má vào chóp mũi vào cằm thẳng đến vào cổ Triển Chiêu, thần tình nghiêm túc, Triển Chiêu nhất thời cái gì cũng không nói được, thẳng người mặc Ngũ Kinh Hoàn tinh tế chà chà xát xát.
“Được rồi." Ngũ Kinh Hoàn cười, Triển Chiêu thấy anh cười thế này, chớp chớp mắt, chưa kịp mở miệng, đã có cô bé ở xa xa la lên: “Đạo diễn! OK rồi! Cho diễn viên chính vào đi!"
Ngũ Kinh Hoàn quay đầu đáp lời, để bông phấn vào lại hộp phấn, vỗ nhẹ Triển Chiêu kéo y đi qua.
Triển Chiêu đi phía sau, đưa tay sờ sờ mặt mình, nhưng không thấy bột phấn gì cả, ngược lại từng hạt mồ hôi nhỏ đều đã được lau đi.
Triển Chiêu sao biết trong lòng Ngũ đại đạo diễn là thế nào, phấn trang điểm hiện đại có bao nhiêu thành phần hóa học, da Triển Chiêu non nớt, không biết dùng lại bị phản ứng gì, Ngũ Kinh Hoàn sao dám thử, cầm bông phấn chỉ là vờ xoa xoa, ít nhiều cũng cảm nhận được tâm tư quỷ kế của Tracy.
——————————-
Tề Phóng vô ý làm ồn trên trường quay, vừa lúc người quản lý nghe tiếng gió mà qua đây, liền chạy đến thông báo cậu ta phải rời khỏi trường quay đi quay. Ngũ Kinh Hoàn lúc này mới len lén thở phào, nhìn về phía Triển Chiêu, tuy thần sắc không đổi, nhưng trong lòng đã có chút biến đổi.
Phim này bắt đầu đại khái thế này, một vị tân nương được đoàn rước dâu từ xa đến đón, giữa đường lại gặp phải sơn tặc đại vương cướp giá, sau đó Nam hiệp lần đầu xuất hiện……
Hồng Trừng lần đầu nhìn thấy, còn cười mắng mở đầu thật cẩu huyết, Ngũ Kinh Hoàn nói thế nào, anh nói: “Ừ thì cẩu huyết ừ thì kịch bản cũ, nhưng người xem sẽ thích!" Hồng Trừng cũng không phản đối, phim cứ thế mà diễn.
Trên thân cây bên đường đón dâu có dựng một cái thang dài, trên cây cành lá xum xuê tán xòe ra, cao cỡ nửa tầng lầu, Triển Chiêu sẽ xuất hiện từ chỗ này.
Triển Chiêu nhìn cái thang đó, hai bên có người chống đỡ, thân thể cúi thấp đột nhiên nhẹ nhàng đạp lên bậc, tay cũng không đỡ, trực tiếp nhảy lên trên, gọn gàng đẹp mắt, người bên dưới ngơ mắt nhìn, người đỡ thang tựa hồ không cảm thấy chút chấn động nào.
Triển Chiêu vững vàng ngồi trên đầu, nhìn thấy thần tình của mọi người, ít nhiều cũng hiểu bản thân đã hành động sai, mồ hôi lại chảy, hai mắt nhìn qua chỗ Ngũ Kinh Hoàn, tựa hồ đang nói: “Người ở đây không phải lên thang thế này sao?" Từ trước hành sự giang hồ, người thân thủ mạnh mẽ rất nhiều, hơn nửa đều lên thang thế này, cả nội lực cũng không cần dùng đến, Triển Chiêu cho rằng ‘ở đây’ cũng thế.
Ngũ Kinh Hoàn cũng khó có được mà bày ra vẻ mặt không ổn, hai mắt nhìn thẳng, truyền lời: “Không phải!"
Đột nhiên trong tĩnh lặng có người la ‘hay’, vỗ tay khen lớn: “Lợi hại lợi hại! Không hổ là người xuất thân từ đoàn võ thuật! Cả lên thang cũng đẹp như vậy!" Sau đó mọi người cũng vỗ tay rần rần.
Ngũ Kinh Hoàn lặng lẽ che mặt, nguy hiểm thật, cũng may anh đã nói trước, Triển Chiêu xuất thân từ đoàn võ thuật rất có căn cơ, mọi người cũng đã thấy qua thân thủ của Ngũ Kinh Hoàn, bây giờ có nhìn thấy chuyện kỳ quái cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ra bách khoa toàn thư cũng không thể so với việc đi nghìn dặm đường, Ngũ Kinh Hoàn thầm đổ mồ hôi.
Màn sau bắt đầu diễn.
Kiệu hoa đón dâu lần lượt đến, người đi đầu đột nhiên bị một thân ảnh nhảy ra từ bụi cỏ đá trúng, la lên đau đớn ngã xuống, đội ngũ đại loạn, bốn năm đại hán vạm vỡ nối đuôi nhảy ra khỏi bụi, khuôn mặt dữ tợn.
“Ô! Hôm nay thật là ngày lành của đại gia! Cả tân nương cũng tự mình đến!" Đại hán dẫn đầu nói, mấy kẻ bên cạnh cũng hùa theo cười vang, giọng khàn khàn rất khó nghe.
Mấy người hộ kiệu ‘xoẹt xoẹt’ rút đao kiếm ra, tân nương trong kiệu tựa hồ nhận thấy được tình hình bên ngoài không ổn, bất an hướng ra ngoài la: “Nương nương…"
Đại hán nghe xong, càng vui vẻ: “Ai da, tiểu tâm can của gia! Thanh âm thật dễ nghe! Đợi gia mang nàng về nhà gọi nhiều thêm mấy tiếng cho gia nghe, ha ha ha ─" đại bổng của gã vung lên, dễ dàng đem bức tường người mở ra, mấy hộ vệ còn lại đều bị bọn bộ hạ kéo đi, gã phóng nhanh tới như sao xẹt, không chút trở ngại, cánh tay dài vươn ra đang định vén rèm.
Đột nhiên một phi ám tiễn phóng tới, vừa vặn ghim chặt vạt áo của gã, đại hán kinh sợ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người ung dung ngồi trên nhánh cây, đầu đội trúc lạp che thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới.
“Tên gia hỏa nào làm hỏng hỉ sự của gia!?"
“Vừa vặn gặp hỉ sự, huynh đệ cũng thấy là ngày tốt, buông tha bọn họ được không?" Người này nói, không nhanh không chậm không kiêu không nịnh, thanh âm trong sáng dễ nghe, cũng như tính tình của y.
“Gia nghe ngươi cái rắm! Tân nương và của hồi môn đại gia đều định rồi! Các huynh đệ! Chém!" Mấy hán tử này diễn người xấu diễn đến nhập vai, thoát khỏi kịch bản mà diễn, bàn tay to quăng tới, đại bổng nặng vài cân trong tay quăng lên cây, người bên ngoài trường quay hoảng hốt, chỉ thấy Triển Chiêu nghiêng người tránh, chân đạp vào khoảng không ngã xuống, mọi người lại bị hù sợ, lại thấy Triển Chiêu ở giữa không trung nhẹ nhàng lộn một vòng an ổn rơi xuống đất, giống như một chú mèo.
Cả trường quay yên tĩnh, lại thình lình vang lên tiếng vỗ tay.
Ngũ Kinh Hoàn hô to: “Yên tĩnh! Tiếp tục quay!"
Diễn viên trong trường quay đều bị thân thủ của Triển Chiêu kích thích, nhiệt huyết sôi trào, đại hán chạy lại đoạt đại đao đối kháng với Triển Chiêu, chém phải chặt trái, Triển Chiêu kiếm chưa ra khỏi vỏ, lên lên xuống xuống thong dong biến chiêu, đại hán ra một chiêu hai chiêu rồi vô số chiêu nhưng đến cả góc áo của Triển Chiêu cũng chưa cắt được, dần nổi điên lên, đại đao mạnh mẽ xoay chuyển, hướng đến mặt Triển Chiêu chém ngang qua, chiêu này hiểm ác, Triển Chiêu cong thắt lưng như cây cầu gỗ, tay hướng về sau chống đỡ, lộn người qua, một chân thuận thế đá tới, cự đao của đại hán văng xa trên đất, giữa không trung đột nhiên rớt xuống hai cái bóng nhỏ, một ống kính lia tới trúc lạp che nửa mặt Triển Chiêu, còn một ống kính thu vào khuôn mặt rạng rỡ của Nam hiệp, thực tuấn dật, xinh đẹp và hăng hái.
Ngũ Kinh Hoàn nhận vào không ít đàn anh chụp ảnh vừa có tay nghề vừa có kinh nghiệm lâu năm, mọi người nhanh chóng không chút trì hoãn quay lại đầy đủ một màn này, cách diễn Nam hiệp của Triển Chiêu mang đến cho mọi người một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, một màn tới tới lui lui này cứ như việc trước mắt đã từng xảy ra, thông suốt tự nhiên không chút trở ngại, mọi người ngoài trường quay cũng cũng bị làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời, mở to hai mắt, chỉ sợ bỏ qua nhất cử nhất động của Triển Chiêu.
Mấy diễn viên nhỏ bên cạnh cũng diễn rất nhiệt tình, đao đến chặn đi rõ ràng như thật, mấy huynh đệ đóng vai ác thấy cự đao của đại hán bị đá rớt, có hai kẻ đưa mắt nhìn nhau, một kẻ chém rách màn che kéo tân nương ra, một kẻ nhanh chóng đá kiệu đi, Triển Chiêu vừa lúc đang ở đầu bên kia, lực chân của người kia cũng thật lợi hại, kiệu hoa nặng trăm cân ngã nhào về hướng Triển Chiêu, mọi người đều nhịn không được, lớn tiếng kêu to, lực chân của Triển Chiêu càng tinh diệu hơn, xoay người nâng chân, trường sam võ sinh tung bay như một đóa hoa lam sắc xinh đẹp, kiệu hoa trở về vị trí cũ, hoàn toàn không chút suy suyển, tiểu tử ở đầu bên kia kinh ngạc, thì thầm ‘trời ơi’.
Tân nương bị bắt kia chưa thấy màn này, khăn hồng còn che trên đầu liều mình la ‘cứu mạng’, Triển Chiêu xoay người, tay phải đưa qua, Cự Khuyết trong tay ra khỏi vỏ, chuôi kiếm khắc hoa văn đánh vào người kẻ đang kéo tân nương, người đó cũng diễn tốt, chiêu này không nặng không đau nhưng cũng la lên một tiếng ‘a’ rồi thả tân nương ra ngã về sau, Cự Khuyết được Triển Chiêu dùng như có thần linh, chuôi kiếm vừa đụng vào thì lại trở về vỏ, đại hán đang ở phía sau, Triển Chiêu không cần quay đầu lại, Cự Khuyết hướng về sau bắn ra, vỏ kiếm đụng vào khớp gối, đại hán quỳ xuống, ngay lúc này, Triển Chiêu nhảy lên, tận lực bắn ra xung quanh ám tiễn đã mài cùn đầu, một cái lại một cái bắn trúng bụng của mấy người đóng vai ác, nói cho chính xác thì là dùng một chiêu điểm huyệt, khiến tất cả đều bất động, đại hán còn đang lầm bà lầm bầm bò lên, lại bị Triển Chiêu từ sau lưng dùng tay giữ chặt.
Đại hán ‘ai da’ một tiếng lại ngã xuống, Triển Chiêu cũng không đắc ý, nhìn kỹ mặt gã, nghiền ngẫm một hồi liền nói: “Đây không phải là Lưu Nhất Hổ đang bị triều đình phát lệnh truy nã sao? Triển Chiêu may mắn không ngờ lại bắt được, Lưu huynh mời theo Triển Chiêu về nha môn nào." Y cười ôn hòa, gọn gàng tháo đai lưng của đại hán buộc gã lại.
Người hầu hộ viện nâng kiệu vẫn còn ngây ngốc, người đóng vai tân nương nhưng cũng bình tĩnh, vẫn còn có thể diễn tiếp, chỉ ngã ngồi một bên yếu ớt lên tiếng: “Đại… hiệp…" Triển Chiêu nghe vậy nhìn sang, câu sau của nàng chưa xong, đột nhiên một cơn gió thổi qua, khăn hồng trên đầu vừa sắp bay lên, bóng một cánh tay nhanh đưa tới, nhẹ nhàng giữ lại góc khăn, tân nuong mới biết Triển Chiêu đã đến bên cạnh, che gió cho nàng, nói: “Ngày tốt của cô nương, Triển mỗ xin cùng chia vui, đừng lại để người khác vén lên khăn."
Đột nhiên lại có một kiện y phục phủ lên, tân nương ngẩn ra, cúi đầu nhìn, ra vừa nãy trong lúc bị lôi kéo áo choàng có chút loạn, vai bị lộ ra một chút, y phục che lên chính là áo khoác che gió của Triển Chiêu.
Tân nương vừa định mở miệng, không ngờ Triển Chiêu chỉ nói tiếp: “Triển mỗ quá phép rồi, cô nương chớ trách." Chợt xoay người, đem đại hán đặt trên vai, hướng đường bên kia đi.
Lâu sau, tân nương kia vẫn không thể quay đầu khỏi hướng bên đó, Triển Chiêu làm sao biết, khăn hồng trên đầu có che thể nào, vẫn có khe hở, diện mạo cử động sau đó của Nam hiệp ánh vào mắt nàng, kim hoa khuê nữ hôm nay xuất giá, nhưng trái tim từ nay về sau đời đời đã rơi lên người vị đại hiệp vô danh này, Nam hiệp vô tâm, tất cả đều không hề hay biết.
Mọi người nhìn, màn này hành động này Triển Chiêu này, hoàn toàn quên mất bản thân.
Chỉ nghe Ngũ Kinh Hoàn đợi Triển Chiêu đi được một đoạn, hô to ‘cắt’, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy một người phi nhanh tới, trực tiếp đánh vô ngực Ngũ Kinh Hoàn, đoàn người vừa nhìn, ra là Hồng đại tỷ hiếm khi kích động thế này, cô nói loạn xà ngầu gì đấy, trực tiếp la lên: “Cậu giỏi! Cậu giỏi a! Ngũ Kinh Hoàn! Giỏi! Triển Chiêu! Giỏi lắm!"
Hồng Trừng trước giờ ánh mắt cực nhạy bén, đến nay chưa từng tán thưởng kịch liệt thế này, cô thật yêu anh chàng diễn viên giỏi đóng Triển Chiêu mà Ngũ Kinh Hoàn tìm tới này muốn chết luôn, tuy chiếu theo kịch bản mà diễn, nhưng thân thủ tinh tế đó, thái độ thích hợp đó, phong thái hiệp nghĩa đó, còn có một màn dùng áo khoác che khăn hồng không được viết không được dự liệu trong kịch bản đó, cử động này cách diễn này lưu loát như mây bay nước chảy, toàn bộ đều sống động phù hợp với vai Triển Chiêu này!
Ngũ Kinh Hoàn nghe, nở nụ cười, đắc ý vui mừng nhưng vẫn phảng phất chút hoài niệm.
Chị Hồng, chị xem, đây, mới là Triển Chiêu của anh.
Triển Chiêu chân chính.
Tác giả :
Tạm Xuyên Mã Giáp