Thư Ký Trẻ Nóng Bỏng

Chương 9

Hoa huyệt chặt khít của cô tựa như gấm vóc chặt chẽ đem vật nóng to lớn anh bọc lại ở bên trong, khiến Cầu Thiệu Ngôn không cách nào chịu đựng được, bắt đầu đong đưa thắt lưng đi vào trong con đường nhỏ của cô vừa chậm vừa sâu rút ra đâm vào.

“Ừ……Ngôn………Thật thoải mái……" Anh dịu dàng Nhạc Thiên cảm nhận được, cô cảm thấy mình như một báu vật được anh cẩn thận mà đối xử, tỉ mỉ mà yêu thương, khiến cô không kiềm chế được từ trong miệng bật ra những tiếng rên rỉ thoải mái nhất.

“Anh cũng vậy, anh cũng rất thoải mái….." Cầu Thiệu Ngôn cảm thấy con đường nhỏ hẹp của cô chặt chẽ ngậm chặt phân thân của anh, khiến cho vật nóng to lớn bị gấm vóc cẩn thận bao bọc, cảm giác đó anh không thể nói rõ ràng, giống như toàn bộ hạnh phúc trên thế giới đều rơi vào trên người anh.

Anh đâm vào thật sâu rồi nhẹ nhàng rút ra, khiến cho hoa tâm tiết ra dịch lỏng ngọt ngào nhiều hơn đến giúp đỡ hai người giao hợp, mà dịch lỏng được anh kích thích theo chỗ hai người kết hợp chậm chạp chảy xuống.

“Tiểu Thiên…..Em thật đẹp…." Cầu Thiệu Ngôn cúi đầu hôn vào trán cô, tiếp đó thắt lưng cường tráng đong đưa bắt đầu tốc độ nhanh hơn, kia vừa sâu vừa mạnh mẽ rút ra đâm vào khiến hoa tâm cô bắt đầu nhạy cảm mà co rút lại.

"Ừ. . . . . . A. . . . . . Ngôn. . . . . ." Nhạc Thiên cảm giác trong cơ thể mình bắt đầu nhóm lên một ngọn lửa nóng.

Anh mỗi một lần đâm vào toàn bộ đều chôn thật sâu vào trong thân thể mảnh mai của cô, ép cô phải mở rộng thêm nữa hai chân để tiếp nhận vật nóng lớn của anh.

“Tiểu Thiên…. Tiểu Thiên của anh….." Cầu Thiệu Ngôn đem hai tay chống ở hai bên thân thể cô, nhỏ hẹp nhưng hông anh mạnh mẽ hướng phía trước chỉa vào, tốc độ chỉ có càng lúc càng nhanh hơn mà thôi.

“A. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Hai tay Nhạc Thiên chia ra cầm hai cổ tay to khoẻ của anh, bởi vì trong cơ thể nhiệt độ không ngừng lên cao mà hai gò má nhuộm đỏ như hoa anh đào nở rộ chói mắt và mỹ lệ.

Nơi bí mật của cô bị lắp đầy truyền đến một hồi lại một hồi mạnh mẽ có lực co rút lại, mà mỗi khi anh mạnh mẽ đâm đến đỉnh cuối trong cơ thể cô một chút thì Nhạc Thiên sẽ mạnh mẽ co rúc tiếp bụng dưới cũng không ngừng co lại, chặt chẽ hút dục vọng của anh.

“Trời ơi! Tiếu Thiên…..Em muốn anh ra nhanh lên một chút phải không? Cô mãnh liệt co rút lại khiến cho phân thân anh cơ hồ muốn cầm giữ không nổi, nếu không phải ý chí anh mạnh mẽ ngăn chặn lại, anh không phải ở trước mặt cô mất đi tính hùng phong (hùng dũng +oai phong) hay sao?

“Ừ a. . . . . . Em. . . . . . Không có. . . . . ." Cô không có? Nhạc Thiên nhíu mi đem oan ức nói ra.

“Không có? Nếu như không có thì làm sao đem anh hút chặt như vậy?" Cầu Thiệu Ngôn cong người xuống khẽ cắn chóp mũi cô tỏ vẻ trừng phạt. “Cái cô gái hư này, xem anh như thế nào trừng phạt em."

Cầu Thiệu Ngôn vừa nói chuyện vừa đem bàn tay đến giữa hai chân cô, ngón tay dài lôi kéo vân vê hạt trân châu sưng lên của cô, bắt đầy chút nhẹ chút nặng xoa nắn.

“A. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Trời ơi! Nhạc Thiên cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa mạnh mẽ nổ lên, khiến thân thể cô mềm mại vô lực, toàn thân cao thấp không một chỗ có thể tự do hoạt động.

“Thoái mái sao?" Cầu Thiệu Ngôn phát hiện hoa tâm của cô vừa chảy ra một lượng lớn dịch hương, kia tức là bằng chứng cô sắp đạt tới đỉnh điểm.

“A. . . . . . Thoải mái. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Nhạc Thiên mất đi lý trí, mở miệng kêu.

“Thật sự thoải mái như vậy sao?" Cầu Thiệu Ngôn nhìn vào cặp mắt linh động kia mang theo lửa dục, con mắt sáng nửa mở che đậy sương mù kia, đôi môi đầy đặn khêu gợi khẽ bật ra tiếng ngâm nga, khiến vật nóng lớn của anh chôn trong cơ thể cô lại càng thêm nóng bỏng.

“Ừ, ừ, thoải mái. . . . . . Thoải mái. . . . . . Ừ. . . . . ." Cô mơ hồ cảm thấy vật nóng của anh lại trướng đại lên, gần như muốn phá hoa huyệt của cô.

Thế nhưng loại cảm giác được lắp đầy đủ này thật sự là thoải mái tới cực điểm, khiến cô nhíu mi lên cảm thụ anh đi vào.

Tốc độ di chuyển của Cầu Thiệu Ngôn lại tăng nhanh lần nữa, hai tay anh chống đỡ đầu gối cô, thời điểm anh cố gắng đâm lên trước rồi kéo về phía sau, làm cho Nhạc Thiên hoàn toàn thuộc sỡ hữu của anh.

Nếu có thể anh nghĩ muốn vĩnh viễn vùi sâu trong thân thể cô, bởi vì loại cảm giác hợp hai làm một này mới để cho anh cảm thấy thế giới này chính thật là tốt đẹp.

Dáng người cường tráng của anh, bởi vì mỗi ngày nghỉ luôn ổn định luyện tập thể thao, nên thể lực Cầu Thiệu Ngôn hết sức tốt, do đó anh nhanh chóng kéo ra đưa vào một cách mạnh mẽ mà hoàn toàn không lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại có khuynh hướng càng lúc càng nhanh.

Bên trong bắp đùi anh vỗ vào bắp đùi cô, khi anh không ngừng tăng cường ra vào phát ra riếng dâm mỹ của thân thể vỗ đánh vào nhau, vang dội cả phòng.

“Ngôn. . . . . . A. . . . . ." Nhạc Thiên muốn lấy tay ôm chặt cổ anh nhưng cảm giác hai tay mình không hề có sức, chỉ có thể vô lực để hai tay xụi lơ trên giường.

Lúc này, một lực mạnh mẽ chỉa vào hoa tâm của cô, cọ xát đến chỗ mẫn cảm nhất của cô, Nhạc Thiên cảm thấy một cỗ bồng bềnh từ chỗ giao hợp của hai người như sét đánh truyền đến, nhanh chóng lấy đi lý trí của cô, khiến trong đầu cô một mảng hỗn độn, không cách nào suy tư.

Từ bên trong hoa huyệt cô không ngừng mãnh liệt co rút lại, Cầu Thiệu Ngôn biết cô đã đạt tới đỉnh điểm rồi, hiểu được cô ở dưới thân thể anh đạt tới cảnh giới thoải mái nhất, bàn tay ngăm đen đặt ở ngang hông mảnh khảnh của cô, rồi một hổi nhanh chóng tiến công.

“Tiểu Thiên…….." Cầu Thiệu Ngôn không ngừng chỉa vào trước, sau cùng một cái thật sậu xâm nhập vào bên trong, anh phóng ra dục vọng cùng tình cảm của mình, phun vào trong hoa tâm của cô, dung nhập hoa dịch của cô từ bên trong hoa huyệt chậm chạp chảy xuống.

Cầu Thiệu Ngôn nhìn Nhạc Thiên đã hiện một mảng mồ hôi, mỉm cười nhẹ lấy tay kéo những sợi tóc không nghe lời của cô ghim ra sau tai, âm thanh khàn khàn dịu dàng ở bên tai cô nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Thiên……Anh yêu em….." Nhạc Thiên nụ cười nâng lên, trong lòng không ngừng nói ngược lại.

Em cũng yêu anh…..Thực sự rất yêu anh…….

***

Mở mắt ra lần nữa, đầu tiên Nhạc Thiên hơi lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo, mới phát hiện ra nơi đây cũng không phải là phòng trọ của cô, mà là khách sạn Cầu Thiệu Ngôn ở.

Bàn tay nhỏ trắng nõn dùng sức duỗi dài thăm dò một chút bên người, bỗng chốc phát hiện người đàn ông bên cạnh đã rời khỏi giường, một cỗ khẩn trương trong nháy mắt đánh úp tới trong đầu cô

Anh đi đâu? Thế nào lại không có ở nơi này?

Ba năm trước sau một trận yêu điên cuồng, anh cũng ở bên tai cô nói yêu cô, sau đó là im lặng biến mất, mà bây giờ…

Nghĩ tới đây, Nhạc Thiên khẩn trương ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều của hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng hoa lệ này toàn bộ đều hiện lên sắc vàng.

Buổi trưa bị anh kéo vào đây, cô không có khả năng tán thưởng căn phòng cao cấp này thật tốt, mà bây giờ lòng cô liên tiếp rung động, đế cho cô hốt hoảng tuỳ tiện cầm quần áo bên mép giường khoác lên người, đứng dậy tìm anh, để cho cô không thể hưởng thụ tốt một chút căn phòng thượng hạng này.

“Ngôn……..Thiệu Ngôn……Anh ở đâu?" Nhạc Thiên vừa mang dép vừa kêu

Khi cô tìm hết cả phòng nhưng vẫn là không thấy bóng dáng cao to của anh, trong lòng chuyển một cái cô nhớ tới còn có điện thoại di dộng có thể sử dụng!

Lúc này Nhạc Thiên cầm điện thoại di động lên mới phát hiện, khi cô ở cùng Cầu Thiệu Ngôn thì Mỹ Châu đã gọi điện cho cô rất nhiều lần, cô mới nhớ lại cuộc hẹn trà chiều của hai người họ.

Đang lúc cô muốn gọi điện cho Mỹ Châu thì điện thoại vang lên, Nhạc Thiên nhìn một chút vào số điện thoại gọi tới mặt đầy áy náy rồi bắt máy. “Mỹ Châu…..Thật xin lỗi, hôm nay mình……."

“Đừng xin lỗi, mình biết hôm nay bạn đã xảy ra chuyện gì." Trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của Mỹ Châu.

"Ah? Làm sao bạn sẽ biết chuyện hôm nay của mình?" Nhạc Thiên kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Thật ra thì hôm nay khi mình ngồi ở phòng ăn chờ bạn chừng hơn ba giờ đó thì lại thấy Tổng giám đốc xuất hiện tại nơi đó, sau đó anh ra chạy đến nói chuyện với mình, mình liền nói cho anh ta biết chúng ta có một cuộc hẹn trà chiều nha, rồi anh ta nói các người vừa mới có một chút ít hiểu lầm, tiếp đó gây gổ cuối cùng là bạn ngủ thiếp đi ở trong phòng của anh ta." Mặc dù trong lời nói đó Mỹ Châu có chút không tin tưởng, nhưng vẫn là tin tưởng lời nói của Cầu Thiệu Ngôn.

“Ah? Vậy làm sao anh ấy biết mà đến phòng ăn?" Kỳ quái, anh lại không biết cô có hẹn với Mỹ Châu.

“Tổng giám đốc đói bụng nên xuống dưới ăn cơm thì gặp mình, mình nói với anh ta hôm nay mình và bạn có cuộc hẹn uống trà chiều ở chỗ này, sau đó vẻ mặt anh ta cũng có chút thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực mình cũng không biết tại sao anh ta có vẻ mặt đó."

Mỹ Châu không hiểu, nhưng Nhạc Thiên hiểu, cô biết anh đã biết cô cũng không cùng Ngô Thuận Thiên hẹn ở nơi nào gặp mặt, mà hai người ngồi chung một chỗ uống trà rồi vô tình gặp nhau mà thôi.

Đầu điện thoại bên kia Mỹ Châu không nghe thấy Nhạc Thiên trả lời, liền lại nói: “Tiểu Thiên, bạn bây giờ vẫn còn trong phòng ăn sao? Vậy bạn ngồi đó thư giãn chút đi, mình lại có chuyện, cho nên cúp điện thoại trước."

“Ừ, mình hiểu rồi, thật xin lỗi, ngày mốt đến công ty mình sẽ thật tốt xin lỗi với bạn."

“Yên tâm, mình sẽ hung hăng bắt bạn khao một khoản thích đáng, cứ như vậy nha, gặp lại sau." Mỹ Châu chờ Nhạc Thiên trả lời liền đem điện thoái cúp đi.

Sau khi hai người hết thông điện thoại, Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm mới nghĩ tới Cầu Thiệu Ngôn không biết biến mất đi đâu, cô nhìn xem đồng hồ đeo tay cây kim chỉ đã chỉ hướng sáu giờ, vì vậy cô quyết định gọi điện cho anh.

“Tiểu Thiên, em đã tỉnh." Khi điện thoại vừa thông, sau đó giọng nói Cầu Thiệu Ngôn nhẹ nhàng vang lên.

“Anh ở đâu?" Nhạc Thiên khẩn trương hỏi, cô thật sợ anh sẽ trả lời anh lại quyết định rời khỏi Đài Loan.

“Anh ở công ty, có một số việc phải xử lý xong trong ngày hôm nay, cho nên tối nay em hãy về nhà trước đi, ngày mai anh sẽ đứng ở cửa trạm xe điện ngầm chờ em, em biết, chính là chỗ hẹn trước kia của chúng ta đó." Trong lời nói của Cầu Thiệu Ngôn tràn đầy cưng chìu.

“Được rồi, em đã biết. Anh nhớ phải ăn cơm thật ngon đó, ngày mai gặp." Nhạc Thiên nói tạm biệt anh rồi mới cúp điện thoại.

Cuối tuần trước anh mở miệng hẹn cô, chuyện này Nhạc Thiên vẫn nhớ

Ngày mai tại sao anh muốn hẹn cô tới nơi đó? Làm sao anh không đến đón cô sau đó cùng nhau đi?

Trong lòng Nhạc Thiên tràn đầy nghi ngờ, nhưng lúc này một ý nghĩ vọt qua đầu cô, lập tức khiến cô chỉnh sửa quần áo cảm túi xách rời đi.

***

Bảy giờ tối, cổ xe nhỏ màu trắng của Nhạc Thiên xuất hiện tại bãi đậu xe ngầm của “Công ty cổ phần hữu hạn phát triển đất đai Triệu Dương"

Cô đi xuống xe lại từ trên xe xách ra một hộp cơm thơm ngào ngạt, phát hiện xe Cầu Thiệu Ngôn vẫn còn ở bên trong bãi đậu xe, mới yên lòng đi tới trước của thang máy nhấn nút.

Khi cô đi thang máy đến tầng lầu - phòng làm việc của Tổng giám đốc, Nhạc Thiên cố ý bước nhẹ nhàng hướng phòng làm việc đi tới.

Cô đem hộp cơm đặt ở trên bàn làm việc của mình, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa chính phòng làm việc Tổng giám đốc, xuyên qua một khe hở nhỏ muốn rình coi bên trong Cầu Thiệu Ngôn có vùi đầu vào làm việc không.

Thế nhưng khi đôi mắt tròn sáng ngời kia hướng nhìn trộm vào bên trong một vòng, thì bất ngờ phát hiện anh không làm việc như trước mà ngồi ở ghế salon, bên cạnh có một phụ nữ lai xinh đẹp sát anh thật chặt.

“Tổng giám đốc, chừng nào anh mới chịu về Mỹ?" Thư ký của Cầu Thiệu Ngôn ở bên Mỹ - Julia cong đôi môi gợi cảm, giống như làm nũng rồi lôi kéo tay Cầu Thiệu Ngôn, hai lên lay động.

“Tôi không phải nói một năm sau sao?" Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn không nóng không lạnh, nghe không ra tâm tình bây giờ của anh

.

“Một năm?..........Nhưng người ta rất nhớ anh….." Julia đem đôi môi đỏ tươi dán lên gương mặt anh, muốn cùng anh có nụ hôn nóng bỏng.

Julia sớm đã quyết định rằng cô nhất định phải lấy được người đàn ông trước mắt này, cô tin tưởng bằng vẻ đẹp của cô cùng trí tuệ của cô, nhất định có thể khiến Cầu Thiệu Ngôn ngoan ngoãn thuần phục dưới cô.

Cô không ngại ngàn dặm xa đi tới Đài Loan, vì chính để cho anh hiểu, cô thương anh đến cỡ nào, cần anh đến cỡ nào, để cho anh rơi vào trong dòng nước xoáy dịu dàng của cô, không cách nào tự kiềm chế yêu cô.

Tuy rằng anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh, hoàn toàn không cảm thấy được tâm ý của anh, chỉ lợi dụng thân thể cô để giải quyết nhu cầu của mình, nhưng là cô có mười phần nắm chắc, chỉ cần cho cô thêm một chút thời gian, cô nhất định làm cho anh mở miệng nói muốn cưới cô.

Lúc này, Nhạc Thiên trốn ở một bên không nghĩ lại nghe được cuộc đối thoại của hai người, cũng không muốn nhìn trộm hành động thân mật của hai người, bởi vì trong đầu cô tràn đầy giọng nói khàn khàn của anh khi nói câu kia khiến cô đau lòng cỡ nào….

Tôi không phải nói một năm sau sao?

Một năm sau…..Anh vẫn muốn rời khỏi, thế mà hôm nay anh lại còn có thể ở bên tai cô nói nguyện ý vì cô mà ở lại!

Tên lừa gạt! Cầu Thiệu Ngôn là tên lừa gạt! Trong lòng Nhạc Thiên không ngừng lớn tiếng mắng.

Nhạc Thiên giơ lên hộp cơm bước nhanh rời đi, khi cô đứng trong thang máy thì mới bỗng nhiên cảm thấy, trên mặt mình chẳng biết lúc nào đã có hai hàng nước mắt.

Khóc cái gì!Làm gì vì loại đàn ông đó mà khóc? Nhạc Thiên nhìn chăm chằm chính mình trong gương, rất có chí khí mà lấy cùi chỏ lau khô nước mắt.

Nhạc Thiên ngươi đừng quên, người đàn ông đó đã phản bội ngươi một lần sẽ không khó phản bội ngươi lần thứ hai, là ngươi vẫn ngây ngốc muốn tin tưởng anh ta, cho nên giờ người khóc là bởi vì ngươi đáng đời xui xẻo, hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ? Để cho người đàn ông ghê tởm đó cùng người phụ nữ lại đó ở chung một chỗ là tốt lắm, loại đàn ông này, không cần cũng được.

***

Điện thoại di động từ sáng nay vẫn không ngừng vang lên, Nhạc Thiên bắt đầu mở mắt ra đến bây giờ toàn bộ đã có hơn một trăm cuộc gọi đến.

“Ầm ĩ chết! Phiền phức chết….." Tối hôm qua Nhạc Thiên thật vất vả mới ngủ được, hiện giờ lại bị tiếng chuông điện thoại gọi đến, chỉ có thể ngồi trên giường trừng mắt tức giận nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng chuông đó.

Không nhịn được đi xuống giường cầm điện thoại di động lên, nhìn một chút tới cuộc gọi nhỡ mới phát hiện đã có hơn một trăm cuộc điện thoại toàn bộ đều từ Cầu Thiệu Ngôn.

Anh muốn làm gì? Rõ ràng đã có một mỹ nữ thâm tình từ xa bay tới Đài Loan làm bạn cùng anh, anh làm gì không đãi với cô ta thật tốt, mà vẫn gọi điện tới phiền cô?

Trong lúc Nhạc Thiên chửi bới một hồi, điện thoại lại không thức thời vang lên.

“Làm sao?" Nhạc Thiên bắt máy , hướng điện thoại rống to

“Tiểu Thiên, em làm sao vậy? Em bây giờ ở đâu? Tại sao anh gọi điện nhiều lần mà giờ em mới nhận? Có phải là em đã ngã bệnh? Hay tâm tình em không tốt?" Cầu Thiệu Ngôn đầu kia liền hỏi một chuỗi dài.

“Anh một lần có thể chỉ hỏi một chuyện không?" Tối hôm qua bị cái người đàn ông ghê tởm này làm phiền đến thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi, thật vất vả mới ngủ được, bây giờ bị anh đánh thức không sao, lại còn hỏi một đống câu hỏi, để cho cô nổi trận lôi đình.

“Làm sao em lại tức giận như vậy?" Âm thanh Cầu Thiệu Ngôn trong điện thoại hàm chứa một chút làm nũng.

Anh không biết Nhạc Thiên tột cùng tức giận cái gì, chẳng lẽ là ngày hôm qua anh không có nói cho cô biết anh đến công ty, cho nên tỉnh ngủ lại không thấy người àm tức giận? Hay do tối qua anh không có gọi điện thoại cho cô mà để cô tức giận.

“Tôi nói chuyện vốn là như vậy, được rồi! Anh rốt cuộc muốn gì?" Nhắc tới anh hai lần phản bội Nhạc Thiên liền tức giận.

Cái người đàn ông cực kỳ không biết xấu hổ này, ngày hôm qua còn cùng cô nồng nàn thân mật lên giường, tiếp thừa dịp cô ngủ lấy công việc làm cái cơ chạy tới công ty cùng người tình ở một chỗ, hiện tại lại muốn gọi điện hỏi cô làm sao, cái người này thật là không biết xấu hổ.

Trong lòng Nhạc Thiên níu chặt, nhưng cô không muốn làm cho mình ngu ngốc nữa, chỉ có thể tự do tức giận để che giấu vết thương trong lòng cô thật mệt mỏi.

Thì ra yêu anh không phải một cái sai lầm, mà là lỗi của cô! Bởi vì cô quá ngu ngốc, mới có thể để cho anh có cơ hội lần nữa lợi dụng mà đến gần cô.

Bên đầu điện thoại kia, Cầu Thiệu không hiểu việc gì, nhưng giọng nói vẫn như cũ thật tốt “Được rồi! Em đừng tức giận, thật ra thì anh gọi điện thoại tới là muốn hỏi em, em bây giờ đang ở đâu?"

“Tôi ở đâu?" Nhạc Thiên trước nhỏ giọng lặp lại lời anh sau đó kéo cỏ họng ra hướng phía anh rống to “Tôi còn có thể ở đây? Đương nhiên là ở nhà!"

Bị cô đột nhiên tức giận mà sợ hết hồn, khiến giọng nói Cầu Thiệu Ngôn cũng tăng lên một ít tức giận, anh vì che giấu mình bị giật mình, cũng cố tình lớn tiếng nói chuyện để che giấu “Em làm gì mà lớn tiếng như vậy?"

“Hung dữ cái gì?"

“Anh không phải hung dữ? Anh là bởi vì……."

Nhưng lời giải thích của anh Nhạc Thiên không muốn nghe, cô không đợi anh nói xong liền mở miệng ngắt lời “Anh thế nào là chuyện của anh, nếu không có chuyện gì, vậy tôi muốn cúp điện thoại."

“Đừng cúp điện thoại, anh có lời muốn hỏi em." Vừa nghe đến Nhạc Thiên muốn cúp điện thoại, khiến cho Cầu Thiệu Ngôn gấp đến độ mở lời.

“Vậy hãy nhanh nói, làm gì mà kì kèo vòng vo, anh nghĩ rằng tôi rất rãnh rỗi sao?"

Cô nghĩ, anh nhất định cho là cô rất nhàn rỗi cho nên mới phải tung chiêu quyến rũ cô lần nữa, đem cô ngu ngốc lừa gạt lên giường sau khi đã cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ.

Tốt nhất! Người đàn ông ghê tởm này, cho lừa cô lần đầu tiên, sau lần thứ hai, cô còn có thể bị lừa lần thứ ba sao? Cài này quá xem thường người sao!

“Em làm sao lại hung dữ như vậy?" Ngày hôm qua Tiểu Thiên của anh không phải thật tốt sao? Còn dùng giọng nói đáng yêu của cô nói yêu anh, chẳng lẽ lúc ấy cô chỉ là nói thế thôi…….

“Kỳ lạ, tôi hung dữ là chuyện của tôi, là anh muốn mình gọi điện cho tôi, tôi có ép anh gọi điện thoại sao?" Nói cô hung dữ? Ngày hôm qua nữ nhân kia tương đối biết làm nũng, anh vì sao không đi tìm cô ta?

“Được, là anh không đúng, cho nên…..Em bây giờ muốn rời nhà chưa?" Cầu Thiệu Ngôn với sự tức giận của cô không có phản ứng nổi giận lại.

“Rời nhà? Tôi muốn rời nhà lúc nào?" Nhạc Thiên không hiểu ý anh.

“Chúng ta không phải hẹn gặp ở trạm xe điện ngầm?" Anh đã giống như thằng ngốc đứng ngây ngốc tại cửa trạm xe điện ngầm đợi cô gần ba giờ rồi, chẳng lẽ cô quên cuộc hẹn hôm nay.

Vôn dĩ anh muốn cùng cô trở lại chốn cũ, để nhớ lại hồi hai người yêu nhau trải qua.

“A" Ngày hôm qua anh hẹn cô ngày hôm nay gặp nhau tại trạm xe điện ngầm, nhất định là tối hôm qua cô ngã xuống giường khóc cả đêm sau đó quên mất chuyện này, bất quá quên cũng tốt, hiện tại cô không muốn gặp lại anh, vì vậy Nhạc Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu “Tôi không đi, cho nên chính anh đi chơi đi!"

Nhìn anh muốn tìm người phụ nữ lai xinh đẹp kia đi cùng anh cũng tốt, dù sao, cô chắc chắn không bị lừa lần nữa.

“Em nói cái gì?" Cầu Thiệu Ngôn tức giận hạ thấp giọng nói chuyên, dù sao đây cũng là nơi công cộng không thích hợp lớn tiếng ồn ào.

“Tôi nói anh tự mình đi chơi thì tốt rồi, nếu không anh cứ bắt chuyện với một cô gái qua đường rồi rủ cô ấy đi cùng" Dù sao, anh ta trông đẹp trai lại nhiều tiền, chẳng lẽ còn thiếu phụ nữ.

“Nhạc Thiên nhanh tới đây." Đối với sự lạnh nhạt của cô Cầu Thiệu Ngôn giận không kiềm được, từ trong điện thoại truyền tới tai Nhạc Thiên.

Chỉ tiếc cô cũng không nghe lời không đem sự tức giận của anh coi thành chuyện gì to tát, Nhạc Thiên lạnh lùng nói chuyện “Tôi sẽ không đi, nếu không thì anh về đi, nếu không anh đến bắt chuyện với cô gái qua đường, còn nếu không thì đi chơi một mình, vậy chính anh chọn một trong ba cái đi!"

“Anh không muốn, anh muốn em tới đây đi cùng anh." Cầu Thiệu Ngôn giống như ăn quả cân quyết tâm như vậy, như một đứa bé ăn vạ.

Nghe anh vô lý yêu cầu, Nhạc Thiên hít sau một hơi áp chế sự tức giận, bình tĩnh nói chuyện “Tôi nói, tôi sẽ không đi."

“Em nhất định phải đến."

“Anh……" Anh vô lại Nhạc Thiên toàn bộ trong lòng dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, lúc này cô không cách nào khắc chế cơn thịnh nộ của mình, hướng về phía điện thoại trút hết tâm sự “Tuỳ anh, dù sao tôi cũng sẽ không đi!"

“Nhạc Thiên!" Lửa giân của cô đột nhiên xuất hiện khiến Cầu Thiệu Ngôn cũng không ccahs nào khắc chế mình, hướng về phía điện thoại hô to.

Anh không phải là không có chí khí, bời vì cô là người phụ nữ anh yêu cho nên anh mới có thể chịu đựng như vậy, bằng không Cầu Thiệu Ngôn làm sao bỏ qua cho người cùng anh hẹn xong nhưng lại đến lúc đó lỡ hẹn.

“Thế nào?" Sự phẫn nộ của anh cô không để ý tới, Nhạc Thiên cũng rất không khách khí gào thét lại.

Cầu Thiệu Ngôn đột nhiên phóng to âm lượng hướng điện thoại nói “Anh sẽ đến em tới mới thôi!"

“Được thôi! Anh cũng chầm chậm mà chờ đi!" Muốn cùng cô chơi chiêu này? Không có cửa đâu. “Tạm biệt!"

Sau khi Nhạc Thiên hướng phía điện thoại mắng xong liền tắt máy, khiến anh không cách nào gọi điện thoại lại tới quấy rầy cô.

Khi bên trong phòng trở nên một mảnh yên tĩnh thì Nhạc Thiên lại chậm rãi ngồi xuống giường, hai tay vòng chắc đầu gối để cho mình co rút thành một cục.

Tại sao anh muốn đối với cô như vậy? Mặc dù cô biết rõ anh cũng không phải là người bị không chế bởi bất kỳ người nào, thế nhưng anh không phải nói vì cô sẽ ở lại sao?

Cùng người phụ nữ khác chia sẻ người yêu cô không làm được, cô cũng chỉ có thể buông tay, trốn ở góc phòng lần nữa từ từ dùng thời gian xoá đi việc cô đối với anh thật yêu, cho đến hoàn toàn quên được mới thôi……..

Hết chương 9
Tác giả : Mộc Dung
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại