Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng
Chương 42 42 Lần Đầu H
Khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Hạo gần trong gang tấc, hô hấp hai người dần trở nên dồn dập.
Anh cúi đầu, hôn mạnh lên cánh môi đang hé mở của cô.
Không hề dịu dàng giống như lúc ở biệt thự Đường gia, anh bây giờ chẳng khác gì thú dữ mà vừa hôn vừa liếm môi cô, động tác rất mạnh bạo.
Lâm Nhã thấy hơi đau nhưng không dám tránh, môi lưỡi bị anh dây dưa quấn chặt, hơi thở cũng dần trở nên đứt quãng.
Cô cố gắng lên tiếng:
“Ưm… dừng… dừng lại..."
Anh tạm rời môi cô, bắt đầu hôn lên cằm và cổ.
Lâm Nhã ngửa đầu ra sau, bị động mặc anh khiêu khích.
Hơi thở ấm nóng phả lên da thịt trắng nõn khiến cô run rẩy, mỗi lần hôn xuống đều để lại từng dấu hôn nhàn nhạt.
Đầu ngón tay khéo léo chạm vào khóa kéo phía sau váy, dễ dàng giúp cô cởi nó ra.
Lâm Nhã chủ động phối hợp với anh, đem váy trên người ném ra xa.
Đường Hạo nhanh chóng di chuyển môi xuống đến ngực cô, mùi hương cơ thể của cô vừa hợp ý anh, rất dễ chịu.
Anh dùng tay đẩy cái áo ngực vướng víu của cô lên, bắt đầu một lượt hôn mới đầy kỹ thuật vào điểm nhỏ hồng hào trên đó.
Lâm Nhã chịu không nổi, chỉ biết dùng tay bám vào trên vai và lưng anh.
Bắp thịt săn chắc đẹp đẽ khiến người khác mê muội, ngay cả vai cũng rộng thế này!
Bàn tay to kéo quần lót của Lâm Nhã xuống, dùng ngón tay chạm vào nơi tư mật của cô và bắt đầu mơn trớn.
Cơ thể mẫn cảm dưới sự kích thích của anh phản ứng vô cùng thành thật.
Trong phòng tắm lúc này chỉ còn âm thanh nước chảy róc rách và tiếng thở hổn hển của phụ nữ.
Khuôn mặt Lâm Nhã không khác người say rượu là bao, ánh mắt mơ màng, nhưng lại xinh đẹp kiều mị khiến người khác phát cuồng.
Đường Hạo không dạo đầu quá lâu, ngay lúc cô đang chìm trong sự vuốt ve của anh thì anh nhích người chen vào giữa hai chân cô.
Động tác này của anh làm thân thể cô cứng đờ lại.
Trong suy nghĩ của anh, cô đã trải qua lần đầu rồi, nhưng sự thật không phải thế!
“Khoan, đây là lần đầu… ưm, đau, a...!anh chờ chút!" Lâm Nhã vừa định giải thích thì người nào đó đã đem hạ thân cứng rắn hung hăng cắm vào.
Một phát xuyên qua lớp màn mỏng, Lâm Nhã đau đến ứa nước mắt.
Kiếp nào cũng vậy, lần đầu luôn khiến người ta có cảm giác thân thể như bị xé rách.
Đường Hạo giật mình khi cô phản ứng hơi thái quá, anh cúi đầu, nhích người về sau một chút.
“Không phải lần trước…"
Anh mới nói đến đó chợt phát hiện hạ thân dính một chút vệt đỏ, nước trong bồn đã ngập qua mông Lâm Nhã một chút, động tác của anh khiến máu nhỏ xuống rồi hòa tan ra.
Đường Hạo nhíu mày:
“Em… đây là lần đầu? Sao em không nói với tôi trước?"
Lâm Nhã liều mạng ôm chặt anh không cho anh động đậy, sau đó mới thút thít giải thích:
“Em còn chưa kịp nói, ai biết anh gấp như thế… ưm… đau chết mất."
Vậy hóa ra ngay từ đầu, cô chỉ có ý cứu anh chứ không hề muốn lợi dụng sao? Khi đó cô không hề lợi dụng lúc anh trúng thuốc mà chạm vào người anh? Trong đầu Đường Hạo xuất hiện rất nhiều câu hỏi, thậm chí khiến anh quên mất mình đang làm gì.
Cho đến khi Lâm Nhã hơi nhúc nhích thân thể, làm hai bên vách tường co bóp lại rồi ôm lấy hạ thân của anh.
Khoái cảm đánh úp tới làm cổ họng anh phát ra một tiếng ngâm nhẹ.
Lâm Nhã ngây ngô nhìn anh, có vẻ rất sợ anh giận:
“Anh không làm tiếp à? Vì em không giải thích từ trước nên anh không vui?"
“Không sao."
Đường Hạo đẩy người tới trước, ôm lấy mông cô rồi chầm chậm ma sát.
Động tác của anh không còn thô bạo như trước nữa nhưng lại đâm rất sâu, làm cô suýt thì ngã đầu xuống dưới nước.
Trên thân hai người ướt sũng, Đường Hạo thấy cô dần dần quen với việc này thì ôm cô đổi tư thế, để cô tựa lưng lên bồn tắm.
Trong lúc di chuyển anh không chịu rút phân thân ra, cứ cọ tới cọ lui làm người dưới thân không nhịn được mà rên một tiếng.
Không biết là vì đau hay sướng, nhưng Lâm Nhã vừa phát ra tiếng kêu nho nhỏ kia lập tức kích thích thần kinh của Đường Hạo.
Anh giữ chặt đùi cô rồi bắt đầu tiến công, động tác không nhanh không chậm ma sát nơi đó.
Lâm Nhã bị anh nhìn chằm chằm thì thật sự ngượng ngùng, phải đưa tay lên che mặt, cũng ngăn không cho mình kêu rên.
Âm thanh thân thể va chạm dần nhanh và mãnh liệt hơn, hai thân ảnh cuốn lấy nhau từ trong bồn tắm xuống dưới vòi sen.
Ban đầu dùng tư thế truyền thống thì Lâm Nhã còn chống đỡ được, đến khi Đường Hạo từ phía sau đâm vào rồi ra sức di chuyển hông thì cô thật sự không xong.
“Dừng, anh chậm thôi, đừng… ư… ưm…"
Cô đặt tay lên tường để chống đỡ thân mình, vừa đứt quãng cầu xin anh dừng lại vừa rên rỉ.
Đường Hạo nghe được thậm chí còn hung hăng hơn.
Bọn họ liên tục ở trong phòng tắm đổi tư thế vài lần, Lâm Nhã bị anh giữ chặt hông không trốn được, bên dưới lênh láng nước.
Là nước từ vòi sen, hay nước từ nơi đó của cô cũng không rõ nữa.
Đường Hạo càng làm càng thô bạo, ngay trước khi anh bắn ra là đáng sợ nhất, dồn dập khiến Lâm Nhã bò rệp xuống sàn.
Anh từ phía sau đâm tới, ép cô thở không nổi nữa, chỉ có thể vô lực kêu khóc.
Cô sắp phát điên rồi, bị cảm giác vừa đau vừa sung sướng kích thích đến mức không tự chủ được bản thân.
Đường Hạo đẩy hông tới trước, vật thô cứng kia căng tràn bên trong thân thể Lâm Nhã.
Đối với người đã lâu không động đến phụ nữ như anh, một hiệp tất nhiên không đủ, sau khi run rẩy bắn ra, anh nghỉ một lát rồi lại cùng cô ở trên sàn tiếp tục chinh chiến.
Lâm Nhã gục xuống, tự hỏi rốt cuộc anh lấy ở đâu ra sức mà hì hục suốt hai tiếng đồng hồ như thế? Lưng cô bị ma sát đến đỏ lên, phía dưới thì đau rát, khóc đến khàn cả cổ.
Cô xụi lơ trên sàn nhà, đưa mắt nhìn thân thể cường tráng của Đường Hạo, tự nhủ cơ bắp thế này có khỏe hơn người thường một chút cũng rất bình thường.
Thêm vào đó, anh đã không có bạn gái hơn nửa năm rồi, dục cầu bất mãn suốt chừng ấy thời gian, chưa làm cô xuyên đêm đã là may mắn..