Thư Ký Riêng Toàn Giờ Của Tổng Giám Đốc
Chương 49-50
Chương 49
“Ngươi thích hắn!" Kim Dục Nhi nói vẻ rất kiên định. “Vậy nếu như ta huỷ đi sự thuần khiết cuả ngươi, liệu ngươi còn mặt muĩ nào nói cho hắn biết là ngươi thích hắn không? Ngươi nghĩ Cận Thế Phong còn có thể yêu cái loại tàn hoa bại liễu sao? Ha ha…" Kim Dục Nhi cười điên cuồng.
Yên Lam vưà nghe thấy, suy nghĩ cuả nàng lại càng thêm phần hoảng sợ! Không thể như vậy, nếu như thế, nàng thật sự không còn can đảm ở bên cạnh Cận Thế Phong! Không được, như vậy tuyệt đối không được!
“Không được, xin ngươi đừng đối xử với ta như vậy!"
“Quả nhiên! Ngươi biết sợ rồi sao!"
“Ta van cầu ngươi, đừng mà!"
“Vì sao không nên? Để trả thù ngươi, cái gì ta cũng đều sẵn lòng thực hiện nha!"
“Không được, ngươi không thể làm như vậy!"
“Ta vì sao lại không thể làm như vậy? Vậy ngươi cầu xin ta hả!"
“Ta…"
“Rất miễn cưỡng sao? Quên đi!"
“Không…Xin, van xin ngươi…Đừng làm như vậy!"
“Ngươi cũng biết buông tôn nghiêm cuả bản thân cầu xin người khác àh! Ha ha…Ngươi cho là ngươi cầu xin ta thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Năm mơ đi! Ta nhất định phải huỷ hoại ngươi!" Lúc này Kim Dục Nhi đã thật sự điên cuồng.
Yên Lam bây giờ bất chấp chữ “Phong" trên vai đang chảy máu, trong lòng chỉ không ngừng cầu nguyện: Thế Phong, mau tới cứu em!
Kim Bất Hoán ở bên cạnh tiếp lời, “Yên Lam, lúc trước ta xem trọng ngươi, muốn cho ngươi theo ta, ngươi có thể ở bên cạnh ta, muốn cái gì sẽ có cái đó, thế nhưng ngươi laị muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lưạ chọn Cận Thế Phong. Lại đê tiện huà theo hắn, cùng nhau âm mưu thu mua tập đoàn tài chính Kim Thị chúng ta, khiến chúng ta phá sản. Ngày hôm nay không báo mối thù này, ta sẽ không gọi là Kim Bất Hoán! Bây giờ, trước khi Cận Thế Phong đến đây, ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ một chút đi nha! Ha ha…"
“Dục nhi, chuyện này giao cho con, cha đi ra trước, không nên chơi đuà thái quá nha!" Kim Bất Hoán quay đầu lại nhìn Kim Dục Nhi nói.
“Con biết rồi mà cha" Kim Dục Nhi nói.
Ả cười một cách tàn nhẫn, dùng dao xé toác lấy y phục trên người Yên Lam, Yên Lam bây giờ so với đưá trẻ mới sinh giống hệt như nhau, từng chút một bị lộ ra hư không.
“Đừng mà.." vô lực thỉnh cầu, Yên Lam khẽ động đậy cũng không thể di chuyển, sợi dây, vẫn còn sít sao thít chặt trên người!
“Nhìn da dẻ thế này, cảm giác thật không sai nha! Ôi! Ta so ra lại kém ngươi rồi! Bất quá, thế này cũng rất tốt, những tên đàn ông kia, chắc sẽ rất thích!"Kim Dục Nhi ghé vào tai Yên Lam, nhẹ nhàng nói, bộ dạng giống như là ác quỷ khát máu.
“Đừng mà! Van xin người, buông tha ta đi!" Yên Lam tuyệt vọng nói.
“Chờ một chút đi! Qua một lúc nưã, chắc chắn sẽ thả ngươi ra!" Nói xong, Kim Dục Nhi liền đi thẳng về phiá cánh cưả.
Đôi mắt Yên Lam bị ánh sáng rọi vào làm loá mắt đến đau nhức, nàng bắt đầu tuyệt vọng, Cận Thế Phong? Sẽ không cứu nàng sao? Nếu như thực sự bị vũ nhục thế này, nàng sẽ không tiếp tục sống trên đời này nưã, nàng kiên quyết lựa chọn cách tự sát!
Không thể yêu lần nưã, không còn nưã sự trong sạch, Yên Lam chỉ có thể chết!
Bên ngoài gian phòng, Kim Dục Nhi bước đến trước mặt một gã đàn ông thô tục, hèn mọn, nói rằng: “Ả ta không chiụ được cô đơn đâu!"
Đôi mắt gã đàn ông trước mặt lập tức sáng ngời, hắn biết lần này người bị bắt tới không phải là người bình thường, hắn cũng biết sự lợi hại cuả Cận Thế Phong, nếu không phải con gái cuả Kim Bất Hoán cho hắn rất nhiều tiền, hắn tuyệt đối cũng không dám làm như thế!
“Vậy, Kim tiểu thư, người muốn tôi làm sao bây giờ?"
“Một người con gái đẹp đang phải chiụ cô đơn, ngươi nói phải làm sao đây? Ngươi không đi vào trong tiếp đón chiều chuộng người ta àh?"
“Tất nhiên, nếu như Kim tiểu thư, người đã nói như vậy, tôi đương nhiên là cực kỳ cam tâm tình nguyện nha!" Hắn biết nguời bị bắt tới đây là một mỹ nhân, sớm đã chộn rộn, rục rịch!
“Đừng vội! Các anh em cũng cố gắng vất vả nhiều rồi, chỉ có một người cho ngươi, thì các anh em biết nói làm sao bây giờ?" Kim Dục Nhi cười duyên nói.
“Kim tiểu thư, cô thật sự là một ác ma…tàn nhẫn! Nhưng mà, hắc hắc…ta thích! Mà thôi, một chút nưã cô để các anh em trực tiếp đi vào thì tốt rồi!" Dứt lời, hắn trực tiếp đi vào bên trong gian nhà tối đen như mực.
Bước vào, hắn tiện tay đóng sầm cánh cưả lại. Ánh sáng chói mắt biến mất, thế nhưng, Yên Lam biết, người đi vào lúc này tuyệt đối không phải là Kim Dục Nhi, mà là một gã đàn ông khiến người khác buồn nôn! Lẽ nào, lẽ nào…Nàng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại, mặc cho nước mắt rơi xuống…
“Ôi, mỹ nhân, khóc cái gì hả? Anh đây sẽ thật tốt chiều chuộng cưng mà!"Trước mắt là một thân hình động lòng người, gã đàn ông này sớm đã chiụ không nổi! Hai tay hướng thân thể trần truị cuả Yên Lam sờ soạn.
“Làm sao, bị trói chắc là rất khó chiụ nha, đừng nóng vội, anh sẽ cởi dây trói ra cho cưng" Ngay lúc hắn gần cởi ra sợi dây buộc chặt trên người Yên Lam ra, con gái cuả Kim Bất Hoán mang theo người bước đến.
“Chuyện gì chứ, không phải ta đã nói cho cô là một chút nưã hãy dẫn người đến sao?" Gã đàn ông bị mất hứng nói.
“Có người truy đuổi đến đây!"
“Cái gì?" Gã đàn ông nhanh chóng đứng lên, quay đầu lại đưa mắt nhìn Yên Lam một chút, “Mỹ nhân, một lúc nữa anh sẽ trở lại với cưng! Đi! Ra ngoài xem!"
Một đám người liền xông ra ngoài, chỉ để lại một mình Yên Lam đứng trong gian phòng lạnh lẽo âm u…
Là Cận Thế Phong tới cứu nàng sao? Tốt rồi..tốt rồi…Còn chưa kịp nghĩ thêm gì, Yên Lam cũng không còn cố gắng được nưã, rốt cuộc ngất đi.
“Tổng tài, đã điều tra xong rồi, con gái cuả Kim Bất Hoán nhất định là ở chỗ này!" Kỷ Tồn Viễn quay nhìn Cận Thế Phong nói ra kết quả điều tra.
“Vào trong!" Ra lệnh một tiếng, một đám người trùng trùng điệp điệp, tiến vào toà nhà bị bỏ hoang.
“Tiểu thư, ở phiá trước, chẳng phải là Cận tiên sinh sao?" Người đàn ông tên Mị nói với Trần Mạt.
Trần Mạt nhìn thoáng qua, “Hắn cũng tới àh, đi, chúng ta cũng đi vào!" Lại một rừng người, thật không biết, cái toà nhà bị bỏ hoang này có thể cùng một lúc chống đỡ được nhiều người như vậy không.
Bộ dạng cuả hầu hết người đang đứng đây đều giống nhau, trong mắt có bao nhiêu sát khí đều hiện ra.
Cận Thế Phong, Kỷ Tồn Viễn, Trần Mạt, ba người đối diện trước mặt Kim Bất Hoán, mặt lộ hung quang, nhất là Cận Thế Phong, hận không thể chém bọn họ thành từng mảnh nhỏ. Khi hắn nhìn thấy gã đàn ông thô tục, bỉ ổi kia, thì càng lo lắng! Hắn? Vậy Yên Lam..
Chương 50
Hắn biết gã đàn ông trước mặt này là người đứng đầu của một tiểu bang phái không đầu nhập vào xã hội đen Đài Loan, cũng biết lần này Yên Lam bị bắt cóc tất cả đều là đáp lễ tặng mình, Kim Bất Hoán muốn dùng Yên Lam đến uy hiếp mình. Vì thế trong lòng càng thêm hối hận vô cùng!
“Kim Bất Hoán ,ta đã không hề truy cứu lỗi trước kia cuả ngươi rồi, đã để lại cho ngươi một chút điạ vị ở tập đoàn tài chính Kim Thị. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, ngươi không biết hối cãi, vậy không nên trách ta không khách khí! Nhanh chóng thả tiểu Lam ra." Cận Thế Phong tức giận nói.
“Cận Thế Phong, đến bây giờ ngươi chính là vẫn khiến kẻ khác chán ghét như vậy, không coi ai ra gì cả, ngươi cho là không ai có thể chế ngự ngươi sao?"Kim Bất Hoán kiêu ngạo nói. “Ngươi dám làm gì ta hả? Chớ quên, người đàn bà của ngươi đang ở trong tay ta, nếu như ngươi dám có hành động gì, coi chừng thủ đoạn độc ác cuả ta!"
“Còn phần ta, Cận Thế Phong! Ta muốn ngươi hối hận vì đã vứt bỏ ta, không phải ngươi thích con đàn bà xấu xí Yên Lam kia sao? Ta sẽ tặng cho ả một món quà. Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ vô cùng ‘thích’ cái món quà ấy! Ha ha…" Kim Dục Nhi điên cuồng cười, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo, xấu xí.
“Các người, rốt cuộc các người đã làm gì tiểu Lam?" Cận Thế Phong hổn hển quát lên, lập tức nhìn về bốn phiá.
Cận Thế Phong xoay người về hướng cuả Trần Mạt, “Trần Mạt tiểu thư, ở đây giao cho cô! Nhưng mà, con gái cuả Kim Bất Hoán, xin để cho tôi xử lý." Nói xong, hắn liền đi về hướng gian nhà trong góc, trực giác nói cho hắn biết, Yên Lam đang ở nơi này, vô cùng mong chờ hắn tới cứu nàng!
“Tổng tài, tôi cũng đi!" Kỷ Tồn Viễn cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Trần Mạt ngăn lại.
“Để một mình hắn đi thôi!" Nàng biết bây giờ Lam Lam cần nhất chính là Cận Thế Phong.
“Các ngươi thật đúng là không đem ta để vào mắt, đã cho ta là ngươi bất tài?" Gã đàn ông bỉ ổi thô tục kia hét lên.
Trần Mạt nhìn gã đàn ông hèn mọn kia nói , “Vì sao ta phải đem ngươi để vào mắt, ngươi biết ta là ai không? Không tìm hiểu rõ ràng đã xúc phạm bạn cuả ta, có tin là ta có thể cho tổ chức cuả các ngươi không có nơi sống yên ổn ở đất Đài Loan này hay không!"
“Chỉ bằng một mình ngươi, ha ha…Một ả xú nha đầu, cũng có thể huênh hoang nói ra như vậy,ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng sao? Thức thời, không muốn rước lấy họa vào thân, thì lập tức cút ngay cho ta!"
“Vậy thì ngươi thử nhìn xem! Không biết người thừa kế liên minh hắc đạo Đài Loan có quyền lực lớn như vậy hay không?" Trần Mạt trực tiếp ra lệnh, mặc kệ Kỷ Tồn Viễn còn đang giật mình, đầu những người đó, liền đều bị súng ngắm trúng. Xem ra, căn bản là không cần hắn động tay rồi!" Nhưng mà thân phân cuả cô gái trước mặt cũng thực sự rất làm hắn giật mình!
“Cái gì, Ngươi là cháu gái của Trần lão gia tử?" Vẻ mặt gã đàn ông bỉ ổi, thô tục nhất thời trở nên trắng bệch, cũng không dám nói ra một câu nói nữa.
Không có người bên ngoài ngăn cản, Cận Thế Phong tiến xông vào gian phòng kia, hắn nhìn thấy Yên Lam, liền lập tức vọt tới bên cạnh nàng, khi thấy bộ dạng cuả nàng hiện tại, trái tim cuả Cân Thế Phong nhói lên, vội vàng cởi quần áo của mình đem che phủ Yên Lam lại. Khi tay hắn chạm đến vai trái của Yên Lam, liền cảm thấy có chút gì đó ẩm ướt, đưa tay lên nhìn, chỉ toàn là máu tươi, Cận Thế Phong vội vàng xoay nhiền về phía vai trái cuả Yên Lam, một chữ “Phong" vẫn còn rỉ máu máu đập vào tầm mắt. Đường đường là lãnh khốc tổng tài lại rơi nước mắt, xin lỗi! Lam Lam, Đều là anh sai, nếu không em cũng sẽ không phải chiụ bị hành hạ như thế này!
“Tiểu Lam, chúng ta về nhà thôi! Anh xin lỗi em!" Cận Thế Phong nghẹn ngào nói.
Như là nghe được giọng nói của Cận Thế Phong, Yên Lam mở mắt, đến khi thấy rõ được người trước mặt, nàng cũng không kìm được nước mắt nữa, mặc cho lệ nóng viền mi.
“Cuối cùng anh cũng tới, em đã đợi anh lâu lắm rồi, anh đã đến rồi, thật tốt…"Nói xong, Yên Lam hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man.
Nghe được Yên Lam nói Cận Thế Phong, trong lòng là tràn đầy đau thương. Lúc nàng bị người ta làm hại, chắc chắn trong lòng rất chờ đợi hắn tới cứu nàng, nhưng mà bản thân lại tới chậm. Cận Thế Phong, ngươi thật đáng chết! Hại tiểu Lam thành như thế này! Cận Thế Phong trong lòng tự trách bản thân.
Ôm lấy Yên Lam đi ra khỏi gian nhà đó, Cận Thế Phong ngay cả liếc mắt nhìn mọi người lấy một cái cũng không, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Chẳng qua, mấy chữ “Giáo huấn bọn họ thật tốt cho tôi", dù chỉ là thì thầm cũng đều được Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt nghe được rõ ràng. Đương nhiên, khi nhìn thấy bộ dạng của Yên Lam, cho dù Cận Thế Phong không nói, bọn họ làm sao có thể bỏ qua những tên này!
Sau khi Cận Thế Phong rời khỏi bọn họ, âm thanh từ xa xa truyền đến, chính là tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt.
Cận Thế Phong lái ô-tô mang Yên Lam về biệt thự của mình, người giúp việc Trương mụ vừa nhìn thấy hắn trở về lập tức đi tới, “Tiên sinh, cậu đã trở về."Trông thấy một người phụ nữ trong lòng chính là Yên Lam, Trượng mụ sợ hãi kêu một tiếng, “Tiên sinh, vị tiểu thư này nàng làm sao vậy, máu chảy đầy người rồi?"
“Gọi bác sĩ riêng cuả tôi tới đây ngay!" Cận Thế Phong sốt ruột cũng không nói thêm cái gì, chỉ trực tiếp ra lệnh.
Nhận tính chất nghiêm trọng của sự việc đang xảy ra, Trương mụ cũng không dám trì hoãn, huống hồ vết thương cuả vị tiểu thư này xem ra thật sự rất nghiêm trọng, cho nên cũng không hỏi thêm gì, lập tức đáp lời “Vâng, tiên sinh!"
Không hề để ý tới những người xung quanh, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam ôm trở vệ phòng ngủ của mình. Đi vào phòng tắm, mở đầy nước vào bồn tắm lớn, hắn dùng khăn mặt từng chút từng chút lau da thịt Yên Lam, thật giống như là muốn thay Yên Lam đem tất cả ký ức kinh khủng lau đi mất! Lúc này, hắn đã quên mất bản thân đang đối mặt chính là Yên Lam cả người trần trụi khiến tim hắn đập thình thịch, trong lòng hắn cực kỳ, tràn đầy thương tâm.
Tìm ra áo ngủ của mình, hắn lập tức một tay thay Yên Lam mặc vào, lại tìm lấy cây kéo, đem phần vải phủ trên vai trái cắt bỏ hết, hắn sợ quần áo sẽ làm Yên Lam đau nhức, bởi vì, như vậy sẽ càng khiến hắn thêm đau lòng!
Cộc cộc, tiếng đập cửa vang lên.
“Tiên sinh, bác sĩ Giang tới rồi!"
“Cho cậu ta vào!"
“Ta nói Cận Thế Phong, ngươi vội vội vàng vàng kêu ta đến làm gì?" Giang Vô Ngân kia cũng là thực sự cũng quá quen thuộc với Cận Thế Phong, tất nhiên là nói năng không hề khách khí.
“Bớt nói nhảm đi! Mau đến đây xem nàng!"
Thấy Yên Lam nằm trên giường, Giang Vô Ngân nhíu mày, nếu như sắc mặt không có trắng bệch như vậy, hẳn là rất xinh đẹp! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lập tức bước tới, bắt đầu làm một loạt kiểm tra. Một lúc sau, hắn đứng dậy, xoay người về phía Cận Thế Phong.
“Thế nào rồi?"
“Cận Thế Phong, mình không biết cậu còn có cái sở thích như vậy nha? Từ khi nào mà cậu có cái thói quen khắc chữ trên người cuả người phụ nưã cuả mình vậy?"