Thư Ký Phản Nghịch Thương Tổn Lòng Tui
Chương 9: Thư ký của tui cực kỳ biết trốn
TUI, THON THẢ, LÀ RỒNG PHƯỢNG TRONG LOÀI NGƯỜI
~∆~∆~∆~
Hừng đông ba giờ, tui phát hiện tui chính là cái gọi là dã nam nhân (gần như playboy ấy), còn thư ký của tui thì lại sắp chết rồi.
Tui không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Ý Nhất, thế nhưng em ấy lại tắt điện thoại, tui lại gọi cho bạn của em ấy, không có một người nào biết em ấy đang ở đâu, cuối cùng tui lái xe đến cục công an, nhờ người quen trong đó định vị giúp tui.
Đến mười giờ sáng, tui cuối cùng cũng biết Lâm Ý Nhất đi đâu rồi. Tối hôm qua, em ấy lên máy bay đến München nước Đức. Tui nghĩ là em ấy đi tìm bác sĩ, mà vấn đề là em ấy vừa đến nước Đức tui đã mất dấu, ở nước Đức tui thật là một người bạn cũng chẳng có. Sau đó tui ngựa không ngừng vó bay đến München, hỏi thăm từng bệnh viện một, tui vẫn không tìm được em ấy.
Tui cực kì lo lắng, không chỉ một lần mà nghĩ, bệnh ung thư của Lâm Ý Nhất có phải bởi vì sự vắt kiệt sức lao động mấy năm nay của tui mà ra hay không, ăn không ngon ngủ không yên, năm đó sinh bệnh lại bị tui phạt đứng, lao lực lâu ngày thành bệnh. Qua hết một tuần, tui về nước, treo thưởng một ngàn vạn cho ai tìm được Lâm Ý Nhất, mỗi ngày đều không thèm uống nước không thèm ăn cơm, từ một con chó già đầy mỡ bị ép thành một con chó trẻ gầy gò, vòng thương gia Bắc Kinh ai cũng biết tui tìm thư ký tìm đến điên rồi. Cũng thật may, tui lăn lộn đến hiện tại thì bạn cũng khá nhiều, có quan hệ thì việc gì cũng dễ dàng hơn, tui trước nay chưa từng có mà cảm kích năm đó đã không làm lụng bại gia nghiệp. Lại trôi qua thêm ba ngày, tui rốt cuộc nhận được địa chỉ cụ thể của Lâm Ý Nhất, một khắc cũng không thể đợi được nữa, đi đến một viện điều dưỡng nào đó ở Thành Đô.
Thành Đô, chính là núi nhiều. Viện điều dưỡng mà Lâm Ý Nhất ở nằm sâu trong rừng núi, bên cạnh còn có một căn cứ chăm sóc gấu trúc.
Khi tôi gặp lại Lâm Ý Nhất vừa đúng vào lúc hoàng hôn ấm áp của ngày đông, lại là một mặt khác của em ấy. Trên người là chiếc áo len trắng, trong tay cầm một cây gậy nhỏ dài, cực kì nhàn nhã mà nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, bên tai mang một chiếc tai nghe. Một con mèo nhỏ xíu nằm cuộn người bên chân em ấy miao~ một tiếng, em ấy liền cúi người đưa tay ra, con mèo đó quen cửa quen nẻo mà nhảy lên bàn tay em ấy, cuộn thành một cục bông trắng nằm ngủ trên đùi em ấy, Lâm Ý Nhất vẫn như cũ mà không mở mắt, khóe miệng cong cong mà lắc lư chiếc ghế, trông cực kì vui vẻ thoải mái, cùng với hình ảnh một người bệnh đã ốm thành cây sào trong tưởng tượng của tui hoàn toàn khác nhau, thậm chí trên mặt còn có thêm chút thịt, da dẻ cũng tốt hơn xưa luôn rồi.
Mà Vương Hiểu Minh- rồng phượng trong loài người, trong mười mấy ngày ngắn ngủi trực tiếp giảm gần mười mấy kí, dạ dày cũng đau mười mấy lần, tôi bây giờ vậy mà càng giống như một người bệnh hơn ấy, Lâm Ý Nhất em đừng có mà giỡn tui nha.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, tui đã rất hài lòng với trạng thái bây giờ của Lâm Ý Nhất rồi, tui đứng bên cạnh em ấy, chỉ đợi đến khi em ấy mở mắt ra nhìn thấy tui, tui đoán là em ấy sẽ lộ ra các loại biểu tình ngốc nghếch như kiểu "Vương Hiểu Minh sao lại là anh nữa vậy", sau đó tui lại lấy điện thoại ra chụp hình Lâm Ý Nhất đang sờ lông con mèo trắng kia. Tui nhìn theo ngón tay thon dài trắng nõn của em ấy giữa đám lông mèo mềm mại kia, đột nhiên có ảo giác như nhìn thấy một khối bạch ngọc đặt trên lông chồn vậy. Trước đây Lâm Ý Nhất đã nói muốn nuôi mèo, tui vừa nghĩ đến thư ký của tui vì chăm sóc những con động vật lông dài này mà không chỉ quan tâm một mình tui nữa liền cảm thấy bực mình khó chịu, không đồng ý. Sau đó em ấy sẽ lén lút đi cho mấy con mèo hoang ăn, còn không khống chế được tay mình mà muốn sờ tụi nó một hai cái, mèo hoang không thể so với mèo nhà, hung dữ muốn chết, trong vòng bảy năm em ấy đã đi tiêm vacxin chống dại bốn lần, nhưng lại kiên quyết không thay đổi, bị cào đến chảy máu rồi lần sau vẫn cứ muốn sờ tiếp, mắng như thế nào cũng không có tác dụng. Đối với thứ mình thích em ấy cứ luôn như vậy, ngu ngốc mà đến gần, cũng không sợ đau.
Không lâu sau lại có một con mèo lớn đến đây, con mèo này trông cực kì hung dữ, gãi lên một bên ống quần của Lâm Ý Nhất, Lâm Ý Nhất vậy mà vẫn không mở mắt, đưa tay xuống, giống như là đang chờ con mèo đó cọ vào tay em ấy, con mèo kia bị dọa giật mình, nâng móng vuốt lên, chỉ một chốc lát nữa thôi đã cào đến mu bàn tay Lâm Ý Nhất, tui ngay lập tức la lên, nắm lấy tay Lâm Ý Nhất xoa xoa, không nhịn được mà mắng một câu: "Đã nói em bao nhiêu lần rồi, đừng sờ bậy mấy con chó mèo suốt ngày chỉ biết rụng lông này nữa! Sức khỏe bây giờ của em còn có thể tiêm vacxin phòng dại nữa sao?!"
Lâm Ý Nhất đột nhiên mở mắt ra, dùng sức mà nắm chặt tay tui, hô hấp run rẩy, nửa ngày sau mới nói ra được mấy chữ: "Ngài... Vương tổng... Sao ngài lại đến đây?"
Tui hừ một tiếng, "Em nói xem?"
"Tôi..." Hai mắt Lâm Ý Nhất trừng lớn, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, nhưng em ấy lại là đang cười, là cười nhưng lại mang theo nước mắt, "Tôi rất sợ ngài tìm đến đây, lại rất sợ ngài không đến..."
Lúc này tui mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, mắt của Lâm Ý Nhất không hề có tiêu cự, lúc em ấy nói chuyện với tui, mắt không hề nhìn tui, tai ngược lại là hướng về phía tui.
Em ấy vẫn luôn nhắm mắt lại, có lẽ là vì em ấy đã không còn nhìn thấy gì được nữa.
~∆~∆~∆~
Hừng đông ba giờ, tui phát hiện tui chính là cái gọi là dã nam nhân (gần như playboy ấy), còn thư ký của tui thì lại sắp chết rồi.
Tui không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Ý Nhất, thế nhưng em ấy lại tắt điện thoại, tui lại gọi cho bạn của em ấy, không có một người nào biết em ấy đang ở đâu, cuối cùng tui lái xe đến cục công an, nhờ người quen trong đó định vị giúp tui.
Đến mười giờ sáng, tui cuối cùng cũng biết Lâm Ý Nhất đi đâu rồi. Tối hôm qua, em ấy lên máy bay đến München nước Đức. Tui nghĩ là em ấy đi tìm bác sĩ, mà vấn đề là em ấy vừa đến nước Đức tui đã mất dấu, ở nước Đức tui thật là một người bạn cũng chẳng có. Sau đó tui ngựa không ngừng vó bay đến München, hỏi thăm từng bệnh viện một, tui vẫn không tìm được em ấy.
Tui cực kì lo lắng, không chỉ một lần mà nghĩ, bệnh ung thư của Lâm Ý Nhất có phải bởi vì sự vắt kiệt sức lao động mấy năm nay của tui mà ra hay không, ăn không ngon ngủ không yên, năm đó sinh bệnh lại bị tui phạt đứng, lao lực lâu ngày thành bệnh. Qua hết một tuần, tui về nước, treo thưởng một ngàn vạn cho ai tìm được Lâm Ý Nhất, mỗi ngày đều không thèm uống nước không thèm ăn cơm, từ một con chó già đầy mỡ bị ép thành một con chó trẻ gầy gò, vòng thương gia Bắc Kinh ai cũng biết tui tìm thư ký tìm đến điên rồi. Cũng thật may, tui lăn lộn đến hiện tại thì bạn cũng khá nhiều, có quan hệ thì việc gì cũng dễ dàng hơn, tui trước nay chưa từng có mà cảm kích năm đó đã không làm lụng bại gia nghiệp. Lại trôi qua thêm ba ngày, tui rốt cuộc nhận được địa chỉ cụ thể của Lâm Ý Nhất, một khắc cũng không thể đợi được nữa, đi đến một viện điều dưỡng nào đó ở Thành Đô.
Thành Đô, chính là núi nhiều. Viện điều dưỡng mà Lâm Ý Nhất ở nằm sâu trong rừng núi, bên cạnh còn có một căn cứ chăm sóc gấu trúc.
Khi tôi gặp lại Lâm Ý Nhất vừa đúng vào lúc hoàng hôn ấm áp của ngày đông, lại là một mặt khác của em ấy. Trên người là chiếc áo len trắng, trong tay cầm một cây gậy nhỏ dài, cực kì nhàn nhã mà nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, bên tai mang một chiếc tai nghe. Một con mèo nhỏ xíu nằm cuộn người bên chân em ấy miao~ một tiếng, em ấy liền cúi người đưa tay ra, con mèo đó quen cửa quen nẻo mà nhảy lên bàn tay em ấy, cuộn thành một cục bông trắng nằm ngủ trên đùi em ấy, Lâm Ý Nhất vẫn như cũ mà không mở mắt, khóe miệng cong cong mà lắc lư chiếc ghế, trông cực kì vui vẻ thoải mái, cùng với hình ảnh một người bệnh đã ốm thành cây sào trong tưởng tượng của tui hoàn toàn khác nhau, thậm chí trên mặt còn có thêm chút thịt, da dẻ cũng tốt hơn xưa luôn rồi.
Mà Vương Hiểu Minh- rồng phượng trong loài người, trong mười mấy ngày ngắn ngủi trực tiếp giảm gần mười mấy kí, dạ dày cũng đau mười mấy lần, tôi bây giờ vậy mà càng giống như một người bệnh hơn ấy, Lâm Ý Nhất em đừng có mà giỡn tui nha.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, tui đã rất hài lòng với trạng thái bây giờ của Lâm Ý Nhất rồi, tui đứng bên cạnh em ấy, chỉ đợi đến khi em ấy mở mắt ra nhìn thấy tui, tui đoán là em ấy sẽ lộ ra các loại biểu tình ngốc nghếch như kiểu "Vương Hiểu Minh sao lại là anh nữa vậy", sau đó tui lại lấy điện thoại ra chụp hình Lâm Ý Nhất đang sờ lông con mèo trắng kia. Tui nhìn theo ngón tay thon dài trắng nõn của em ấy giữa đám lông mèo mềm mại kia, đột nhiên có ảo giác như nhìn thấy một khối bạch ngọc đặt trên lông chồn vậy. Trước đây Lâm Ý Nhất đã nói muốn nuôi mèo, tui vừa nghĩ đến thư ký của tui vì chăm sóc những con động vật lông dài này mà không chỉ quan tâm một mình tui nữa liền cảm thấy bực mình khó chịu, không đồng ý. Sau đó em ấy sẽ lén lút đi cho mấy con mèo hoang ăn, còn không khống chế được tay mình mà muốn sờ tụi nó một hai cái, mèo hoang không thể so với mèo nhà, hung dữ muốn chết, trong vòng bảy năm em ấy đã đi tiêm vacxin chống dại bốn lần, nhưng lại kiên quyết không thay đổi, bị cào đến chảy máu rồi lần sau vẫn cứ muốn sờ tiếp, mắng như thế nào cũng không có tác dụng. Đối với thứ mình thích em ấy cứ luôn như vậy, ngu ngốc mà đến gần, cũng không sợ đau.
Không lâu sau lại có một con mèo lớn đến đây, con mèo này trông cực kì hung dữ, gãi lên một bên ống quần của Lâm Ý Nhất, Lâm Ý Nhất vậy mà vẫn không mở mắt, đưa tay xuống, giống như là đang chờ con mèo đó cọ vào tay em ấy, con mèo kia bị dọa giật mình, nâng móng vuốt lên, chỉ một chốc lát nữa thôi đã cào đến mu bàn tay Lâm Ý Nhất, tui ngay lập tức la lên, nắm lấy tay Lâm Ý Nhất xoa xoa, không nhịn được mà mắng một câu: "Đã nói em bao nhiêu lần rồi, đừng sờ bậy mấy con chó mèo suốt ngày chỉ biết rụng lông này nữa! Sức khỏe bây giờ của em còn có thể tiêm vacxin phòng dại nữa sao?!"
Lâm Ý Nhất đột nhiên mở mắt ra, dùng sức mà nắm chặt tay tui, hô hấp run rẩy, nửa ngày sau mới nói ra được mấy chữ: "Ngài... Vương tổng... Sao ngài lại đến đây?"
Tui hừ một tiếng, "Em nói xem?"
"Tôi..." Hai mắt Lâm Ý Nhất trừng lớn, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt, nhưng em ấy lại là đang cười, là cười nhưng lại mang theo nước mắt, "Tôi rất sợ ngài tìm đến đây, lại rất sợ ngài không đến..."
Lúc này tui mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, mắt của Lâm Ý Nhất không hề có tiêu cự, lúc em ấy nói chuyện với tui, mắt không hề nhìn tui, tai ngược lại là hướng về phía tui.
Em ấy vẫn luôn nhắm mắt lại, có lẽ là vì em ấy đã không còn nhìn thấy gì được nữa.
Tác giả :
2 Ám Bạch