Thư Ký Không Lên Giường

Chương 7

Cả một buổi chiều, tất cả đều là ngoài ý muốn, vài lần rối loạn làm cho Hạ Mạn Nghê cho là trái tim cũng sớm ngừng đập. Đầu tiên là người không nên xuất hiện tại Đài Loan, tổng giám đốc Phỉ siết của công ty dầu hỏa Ảrập bên kia, lại thỉnh cầu tới thăm viếng Tần Hạo Đông; cuối cùng Phỉ Siết sau đó không báo động trước yêu cầu cô cùng nhau cùng đi ăn tối, cũng vui vẻ nói cho Tần Hạo Đông, cô là tình nhân cũ của hắn, mặc dù hắn cầu hôn bị cự tuyệt, nhưng là hắn đối với cô nhớ mãi không quên. (mặt dày kiêm bá đạo ^^)

Người đàn ông này, thậm chí còn vì cô học thật là tiếng Trung nhiều năm.

Hắn nói, hi vọng có thể mượn lần này dừng lại ở Đài Loan có nhiều cơ hội cùng cô bồi dưỡng tình cảm, bởi vì hắn tin tưởng cô còn là thương hắn , vì cô, hắn có thể không cần tam thê tứ thiếp.

Thế này coi như xong, người đàn ông kia còn nói ra lời mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng nói, trong khoảng thời gian hắn ở Đài Loan này, cô phải là người chủ địa phương vô cùng chu đáo, đây cũng là một trong những điều kiện để tập đoàn Bắc Phong có thể thuận lợi lấy được hiệp ước này, ý tứ chính là, cô phải đi theo hướng dẫn đi theo khắp nơi, bồi đại thiếu gia này đi chơi chung quanh, ca hát ăn cơm tất cả đều không thể đùn đẩy được, bởi vì, liên quan đến chuyện hiệp ước lần này, tập đoàn Bắc Phong không thể nào tiếp đón không được chu đáo, ghê tởm hơn chính là, nghe nói tổng công ty Bắc Phong chính là Thụ Á Phong đã sớm biết trước, một tay đáp ứng thỉnh cầu sang đây truy đuổi.

"Thụ Á Phong, anh tốt nhất nói rõ cho em, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao Phỉ Siết sẽ xuất hiện tại Đài Loan? Anh không phải là đã đáp ứng em, em chỉ phải giúp anh làm tót liên lạc khai thông công việc? Anh tại sao tự chủ trương đem em làm thành một trong những điều kiến hiệp ước Phụ Chúc? Anh tốt nhất nói rõ ràng cho em, nếu không em lập tức bay trở về nước Mỹ, vĩnh viễn vĩnh viễn không muốn gặp lại cái người Đại Ma Đầu này!" Hạ Mạn Nghê ở trong điện thoại vượt biển kêu gào, căn bản không để ý bên kia hiện tại đang ngủ hay là đang mở hội nghị quốc tế.

Chuyện cũ nhiều năm trước, cô đã sớm phủ bụi ở trong ký ức, nói cũng không muốn nói.

Không muốn nói, cô đã từng yêu người đàn ông tên là Phỉ Siết, không muốn nhắc tới bất luận chuyện gì giữa Phỉ Siết và cô, ở trước mặt người ngoài, cô đối với Phỉ siết chẳng qua là nghe tên của một người, tựa như tự nhiên nghe được trên thế giới bất kỳ một cái tên nào giống nhau. Lần này đến Đài Loan để giúp một tay, thúc đẩy Bắc Phong cùng Phỉ Siết làm ăn đã là rất không muốn, Thụ Á Phong bảo đảm cô sẽ không gặp Phỉ Siết, hắn rõ ràng đã từng bảo đảm, thì ra là cam đoan của hắn là một cái rắm, cô lại giống như ngu ngốc giúp hắn bán mạng! Cô là điên rồi mới có thể tin tưởng người đàn ông tên Thụ Á Phong như vậy, người đàn ông này căn bản là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bề ngoài ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn, trong xương cũng là có tâm cơ của đại bại hoại! Hắn tại sao là bạn tốt của cô? Ánh mắt của cô nhất định mù!

"Bình tĩnh lại, Mạn Nghê, tất cả đây anh không hề cảm kích."

"Cái gì?" Hắn không biết chuyện mới có quỷ! Hạ Mạn Nghê hận cắn răng. "Thụ Á Phong, anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao? Coi như em không phải rất thông minh hiểu đời, nhưng anh dùng loại phương thức này gạt em, có phải hay không quá xem thường người?"

"Anh không có, Mạn Nghê, anh cũng vậy, không nghĩ đến Phỉ Siết sẽ đích thân chạy đến Đài Loan đi, nếu như mà anh biết trước, anh nhất định sẽ giúp em tránh ra trận này gặp mặt, tin tưởng anh? Em là phụ nữ của anh, anh làm sao cam lòng đem em đưa đến trong ngực người đàn ông khác –"

"Em không phải phụ nữ của anh!" Hạ Mạn Nghê lớn tiếng bác bỏ, thật là đủ rồi, người đàn ông này mỗi lần đều thích trêu chọc cô như vậy, thật may là cô cho tới bây giờ chưa từng tưởng là thật, nếu không, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng đùa giỡn loại không chịu trách nhiệm này?

Đối mặt người đàn ông Thụ Á Phong nói chuyện dịu dàng như gió này, đáng lẽ có thể làm cho người ta bình tĩnh hòa nhã một chút, hết lần này tới lần khác lại không phải như vậy, đối mặt hắn, cô giống như khắp nơi bị buộc đến cảnh giới phát điên.

"Được được được, em không phải là phụ nữ của anh, đừng tức giận như vậy, Mạn Nghê, em phải biết là anh gần đây mới đón nhận công tác ở tập đoàn, công ty hỗn loạn thành một đoàn, anh hoàn toàn không làm được gì, có thể là một khâu vượt ra ngoài tình trạng làm cho anh không có bận tâm đến, mới có thể diễn biến thành cục diện này, anh thật sự vô cùng xin lỗi. Nhưng là, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là quan trọng nhất, nếu như Phỉ Siết xuất hiện thật sự tạo thành quấy rối nghiêm trọng cho em, vậy em trở lại đi, hiệp ước không ký cũng được, cùng lắm anh bị mấy cấp trên mắng không biết làm gì lại thêm bất cần đời, mắng đến thối đầu mà thôi, em biết, anh luôn luôn da dầy, lần lượt mắng cũng không đau không ngữ, cho nên, trở lại thôi." (anh khôn thật)

Thụ Á Phong ở đó đầu dịu dàng gọi cô trở về, Hạ Mạn Nghê tất cả bực tức cũng tiêu mất, cô không nghĩ tới người đàn ông này có thể vì cô nguyện ý buông tha cơ hội hợp tác lớn như vậy, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn cảm động đến nói không ra lời. Phỉ Siết nắm trong tay mạch máu dầu mỏ Ảrập với khối lượng lớn, toàn thế giới đều muốn nhờ vả và đặt quan hệ với người đàn ông này, chút quan hệ với tập đoàn công ty không biết có bao nhiêu, thế nhưng Thụ Á Phong nguyện ý buông tha?

Hạ Mạn Nghê cắn môi, đột nhiên cảm thấy mình thật sự là ngạc nhiên. Vật đổi sao dời bỏ lâu như vậy, cô cùng Phỉ Siết cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ là năm đó người đàn ông này trong miệng nói yêu cô, sau lưng lại cùng mấy người phụ nữ bắt cá hai tay còn để cho cô phát hiện được mà thôi, là cô mắt mù, vừa thấy trai đẹp liền động lòng, bị mấy lần thua thiệt cũng không có thấy cải thiện qua, trách được người nào? Hôm nay đối mặt Phỉ Siết, trừ hù dọa ở bề ngoài, cô đối với hắn đã không còn cảm giác động lòng, trừ đi quan hệ người yêu ở bên ngoài như vậy, đối mặt Phỉ Siết, thật ra thì cũng là có thể làm bằng hữu . . . . . . , cô không cần thiết vì một chút chuyện riêng mà làm hư đại sự của người ta chứ?

Ai, làm người không thể luôn nghĩ đến mình a.

Dù sao, Thụ Á Phong vẫn rất chăm sóc cô, coi như là cô tích tám đời phúc mới có thể gặp dạng học trưởng đối tốt với cô, có thể nào có ơn không lo đáp đây?

"Mạn Nghê? Tại sao không nói chuyện? Vẫn còn ở giận anh?"

"Đúng vậy a, tức giận."

"Thật xin lỗi."

"Thôi, coi như em không có gọi cuộc điện thoại được rồi."

Thụ Á Phong chau chau mày, ở bên đầu điện thoại kia cười không ra tiếng. Cũng biết này người phụ nữ này luôn không chịu nổi nhìn người khác chịu khổ, anh giả bộ đáng thương, tâm cô sẽ đồng tình và phát huy phải vô cùng sâu sắc! Sớm đoán được, bởi vì anh đã biết cô rất lâu, từ tiểu học muội biến thành thủ trợ đắc lực của hắn, tính ra, cũng 5, 6 năm chứ? "Anh nói rồi không quan trọng, em về nước Mỹ đi, đừng làm cho anh cảm thấy mình lừa em, điều này làm cho anh rất băn khoăn." Thụ Á Phong tiếp tục khoe mẽ, dẫn dắt cô tới cùng.

"Em nói quên, cúp điện thoại, vụ án này sẽ giúp anh giải quyết!" Hạ Mạn Nghê cộp một tiếng cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy chẳng biết lúc nào Tần Hạo Đông vào cửa, bóng dáng hắn cao lớn thon dài đang nghiêng tựa tại cạnh cửa, ôm ngực nhìn cô.

Ánh mắt kia, làm cô hoảng hốt.

"Anh khi nào thì tiến vào? Không phải mở hội nghị quan trọng sao? Hay là hội nghị xảy ra vấn đề gì?" Cô hiếm khi lấy lòng cười hỏi.

Tần Hạo Đông không có trả lời, chỉ là luôn luôn nhìn cô, giống như là muốn nhìn vào đáy lòng cô đi.

"Cái đó. . . Buổi tối em sẽ đến nơi hẹn , nếu như anh lo lắng chuyện này, sẽ không có vấn đề, dự án này tuyệt đối sẽ lấy được, đừng lo lắng." Cô hướng hắn nặn ra một nụ cười giọng nói ngọt ngào, hoàn toàn thay đổi, lúc trước nhìn thấy Phỉ Siết lại nghe đến Phỉ Siết nói ra chuỗi lời nói vừa rồi mặt tái nhợt cùng cực kỳ tức giận. Tiểu tử Thụ Á Phong này, đến tột cùng là làm thế nào để lừa gạt cô gái thuần khiết này? Vậy mà một cuộc điện thoại thì có thể làm cho người phụ nữ này cam tâm tình nguyện uất ức mình thay hắn bán mạng? Hắn có chút tức giận, cũng có chút đố kỵ, bất kể cô với Thụ Á Phong là dạng quan hệ gì, cô ngoan ngoãn nghe lời nói một người đàn ông như vậy, mà người đàn ông kia không phải hắn, vô luận như thế nào cũng làm cho người ta vô cùng không vui. Chứ đừng nói, người đó gọi là cô đi bồi một người đàn ông khác.

Tần Hạo Đông hơi híp mắt, trong lòng nhiều thêm mấy phần tính toán cùng căm tức.

"Buổi tối, không cho phép đi."

"Cái gì?" Lỗ tai của cô không nghe lầm chứ?

"Anh nói, buổi tối không cho phép đến nơi hẹn, anh đã thay em cự tuyệt buổi hẹn với Phỉ Siết"

"Cái gì?" Lúc này cô không chỉ kêu lên, mà cả người từ trên ghế bắn dậy vọt tới trước mặt hắn. "Anh không phải biết làm như vậy hậu quả sẽ thế nào sao? Phỉ Siết kia thoạt nhìn là người ba phải, nhưng mà thực chất bên trong cũng không phải như vậy, theo hắn cũng sẽ không có chuyện, chẳng qua chỉ là bồi hắn đi ăn cơm tâm sự mà thôi, coi như chỉ là bằng hữu, đây cũng là lễ nghi, anh cần gì phải làm như vậy!"

"Anh sẽ không để cho phụ nữ của anh đi bồi người đàn ông khác ăn cơm nói chuyện phiếm uống rượu."

"Em không phải phụ nữ của anh! Em chỉ là thư ký của anh! Thư ký! Cầu xin anh công và tư rõ ràng một chút có được hay không? Nếu muốn nói em là phụ nữ của ai, em còn từng là người phụ nữ của Phỉ Siết đấy, anh đừng có sắp đặt mọi chuyện như vậy chứ! Tại sao tất cả đều hiếu thắng vậy?" Không biết tại sao, cô chính là không hy vọng hai người đàn ông này bởi vì chính mình làm hỏng cuộc trao đổi này!

Đúng vậy a, cô thật sự rất cảm động, cảm động đến tức giận.

Thật ra thì cô rất là vui vẻ, bởi vì người đàn ông này đặt cô ở vị thứ nhất, không có ép cô đi tiếp rượu bán rẻ tiếng cười, nhưng là, nếu như vì chuyện nhỏ này chọc giận Phỉ Siết, cô sẽ cảm thấy thật xin lỗi bọn họ, cho nên tức giận, giận chính mình, vì trách móc vì kêu gào cũng vì ngờ vực.

Tần Hạo Đông thực sự nổi nóng, người phụ nữ này thật là không đáng yêu, đàn ông nói như vậy, có phải phụ nữ nên cảm động đến nhào tới khóc, nói cô rất vui vẻ vì hắn yêu cô nhiều mới phải, bây giờ là tình huống gì? Cô dám nói hắn can thiệp vào?

Đúng vậy a, hắn đần hắn ngây ngô trên đời này hắn là kẻ ngốc nhất, mới có thể vì một phụ nữ không đáng yêu mà can thiệp vào, đáng chết, thật muốn tóm cô tới đây đánh vào cái mông một trận! Cô rốt cuộc có biết hay không hắn làm như vậy là vì người nào a?

"Em cứ như vậy không muốn làm người phụ nữ của anh sao?"

"Đúng đúng đúng, em không muốn, cho nên, xin anh không nên nhúng tay vào chuyện em theo Phỉ Siết, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết!" Giờ phút này Hạ Mạn Nghê tâm vô cùng phiền não, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, cho nên, kể cả đáy mắt hắn bị thương cũng đều bỏ quên.

Gạt đi ưu thương, thay vào đó, Tần Hạo Đông theo thói quen đeo lên mặt nạ – mang theo nụ cười bất cần đời .

"– trước kia em làm thư ký của Phỉ Siết, cũng thuận đường làm phụ nữ của hắn chứ?"

Hạ Mạn Nghê cuối cùng ngước mắt nhìn lại hắn, không hiểu hắn đột nhiên nói như vậy là có ý gì.

"Cho nên, căn bản em không sao cả, bởi vì em đã thành thói quen làm thư ký thuận tiện giúp đỡ công việc trên giường, cho nên không sao cả, đúng không?"

"Tần Hạo Đông. . . . . ." Cô ngạc nhiên hai mắt hiện đầy hoang mang cùng bị thương. Hắn đến tột cùng đang nói cái gì? Hắn tại sao có thể nói cô như vậy? Nói cô hình như ai cũng có thể làm chồng! Thật ghê tởm!

"Coi như là anh quá lo lắng, còn suýt nữa cản nhân duyên tốt của em rồi, thật sự là xin lỗi a, Hạ thư ký." Tần Hạo Đông khóe môi nâng lên mạt cười xấu xa. "Anh nghĩ em căn bản là còn yêu Phỉ Siết chứ? Trước ở trong phòng hội nghị biểu hiện ra thất kinh, có phải hay không một tiết mục vờ thả để bắt thật a? Đàn ông thích nhất là bộ dạng này, em thật lợi hại, ngay cả anh thiếu chút nữa cũng bị em lừa. . . . . ."

Ba!

Cô vung tay cho hắn một cái tát.

"Anh thật là quá đáng." Cô mắng hắn, trong hốc mắt lại tích trữ nước mắt. Đầy bụng uất ức cùng bực mình, rất muốn đối với hắn phát tiết ra ngoài, lại nhịn được.

"Có sao?" Tần Hạo Đông lạnh lùng cười một tiếng."Tôi còn tưởng rằng tôi nói còn là khách khí đấy. Hạ thư ký, nếu như cô không phải còn trông mong người ta yêu, lấy tính tình của cô đánh sớm bao đi, còn ở lại chỗ này làm cái gì? Có lẽ tập đoàn Bắc Phong lại bí mật cho cô chỗ tốt gì, để cho cô dù uất ức cũng nguyện ý lưu lại làm người tiếp khách?"

Thật sự là. . . . . . Đủ rồi. Cô tại sao muốn đứng ở chỗ này để cho người đàn ông này sỉ nhục?

Cô trêu ai chọc ai nha? Vì muốn giúp công ty tranh thủ cơ hội hợp tác mà không kể tình cảm riêng tư, kết quả đâu? Người ta không cảm kích coi như xong, còn vu nhân cách cùng tình cảm của cô, thật sự là thật là quá đáng!

Nhưng mà, cô đau lòng cũng không chỉ là như vậy thôi sao? Cô biết, người đàn ông này nhìn cô nói cô như vậy, so bất luận kẻ nào lời nói cùng cảm nhận đối với cô còn có lực sát thương hơn, không, phải nói, quá mức có lực sát thương, cô bị thương đến hơi sức cãi lại cũng bị mất.

Hạ Mạn Nghê xoay người cầm lên túi xách."Em hôm nay muốn tan ca sớm."

"Đi đâu?"

"Đi đút lót người ta a, nếu như có thể leo lên giường của hắn, vậy thì càng tốt hơn, không phải sao?"

Người phụ nữ này, hắn đã nói như vậy mà cô còn muốn đi? Cố ý tức chết hắn sao?

"Tôi nói rồi cuộc hẹn hủy bỏ."

"Em sẽ gọi điện thoại lại cho hắn."

"Hạ Mạn Nghê!" Tần Hạo Đông nổi giận tiến lên một phen níu lấy tay của cô. "Cô thật nhất định đến nơi hẹn sao? Nếu như mà tôi nói là ra lệnh, tôi lệnh cho cô không được phép đi!"

"Vậy em sẽ dùng thân phận cá nhân thấy hắn." Hạ Mạn Nghê chậm rãi giương mắt cười. "Anh cảm thấy dùng cái thân phận gì thì tốt? Người yêu? Hay là vị hôn thê? Hoặc là, bạn gái?"

Tần Hạo Đông nhìn chằm chằm càng, cô là thủy chung giữ vững mỉm cười, cười đến mặt cũng cứng, người đàn ông này cũng không có ý tứ buông cô ra. "Thế nào? Tần đại tổng giám đốc cũng bị em mê hoặc sao? Biết rất rõ ràng em thủ đoạn nắm bắt đàn ông rất cao minh, còn nói thiếu chút nữa bị gạt rồi, hiện tại lại xảy ra chuyện gì? Thà ràng chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao? Không ngờ, em không có bám lấy anh, leo lên giường của anh, anh cảm thấy rất mất mặt? Giống như là kém người ta một bậc?"

Hạ Mạn Nghê thấy mặt hắn xanh mét, mở miệng cười ha ha. "Thật là như vậy em cũng vậy không có cách nào, ai kêu người ta so với anh có tiền đây? Nếu đã bị anh nhìn thấu, vậy em cũng không cần làm vẻ ta đây rồi, mau buông tay, em còn muốn đến thẩm mỹ viện trang điểm tỉ mỉ một phen!"

Hai người giằng co, mắt to trừng mắt nhỏ.

Biết rõ, người phụ nữ này thích mềm không thích cứng a, hắn vừa rồi là quỷ mê hoặc tâm hồn hay sao?

Việc đã đến nước này, Tần Hạo Đông tự biết là thất sách, nhưng cũng vô lực vãn hồi. Mặt mũi giữ không được, lớp ngụy trang còn phải để ý, huống chi bị người phụ nữ này làm tức giận đến không nhẹ, không có khả năng ở lúc này yếu đuối hạ thanh âm giải thích nhận sai, cũng chỉ có thể như vậy để cho cô đi nha.

Tần Hạo Đông cuối cùng buông lỏng tay, Hạ Mạn Nghê rất nhanh xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, giống như ở sau lưng cô chính là ôn dịch, chỉ e sợ tránh không kịp.

Cuộc hẹn đặt ở một gian vô cùng cao quý yên tĩnh của nhà hàng kiểu Trung Quốc.

Hạ Mạn Nghê một thân TAO nhã khêu gợi đến nơi hẹn, Phỉ Siết trong nháy mắt sáng mắt, nghĩ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim vừa nóng lên.

Hắn đứng dậy nghênh hướng cô, thay cô kéo ra ghế ngồi, Hạ Mạn Nghê ngượng ngùng cười. "Cám ơn."

"Là vinh hạnh của anh, Tiểu Nghê." Phỉ Siết ngồi vào đối diện cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô. "Anh rất ngoài ý muốn em sẽ đến nơi hẹn."

"Tại sao không?" Hạ Mạn Nghê chăm chú nhìn Phỉ Siết, hắn vẫn còn giống bốn năm trước anh tuấn rắn rỏi như vậy, hắn là con lai, làn da ngăm đen không giống phổ biến người Ảrập, ngược lại tương đối giống như người Mỹ, rồi lại không có trắng như vậy, tóm lại một câu, vẫn là đồng dạng anh tuấn mê người, nhưng là có một chút xác định bất đồng, đó chính là, lòng của cô sẽ không vì hắn mà nhảy loạn.

Có lẽ là năm tháng trôi qua sai khiến, có lẽ là đi qua một đoạn ngắn đã tạo thành vết thương vĩnh cửu, bất kể là cái gì, hiện tại cô thật cao hứng, nhiều năm về sau mình có thể tâm bình khí hòa cùng người đàn ông này ngồi chung một chỗ, như phụ nữ thành thục. Không nghĩ tới. . . . . . Mình có thể làm được.

Cô cho là gặp lại Phỉ Siết nhất định là tai họa, không nghĩ tới cô sai lầm rồi, sai vô cùng a.

". . . . . . Dù nói thế nào, tôi và anh cũng đã từng làm bằng hữu một thời gian, từ Ảrập tới đây, nói gì tôi cũng nên tận tình chiêu đãi anh thật tốt mới đúng, chỉ là, điều này cùng buôn bán không có liên quan, hi vọng anh sẽ không hiểu lầm."

Phỉ Siết nhìn cô, cô đối mặt với mình tự nhiên thanh thản làm cho hắn cảm thấy một tia chán nản. Bình thường một người phụ nữ đối mặt người yêu cũ thái độ làm sao có thể phóng như vậy, vậy thì chứng tỏ người phụ nữ này đã không thèm để ý người đàn ông kia, đối với hắn mà nói, tin tức như vậy giống như là sấm sét giữa trời quang.

Đã bao nhiêu năm, trong lòng của hắn vẫn tưởng nhớ người phụ nữ này, cô và tất cả phụ nữ của hắn không giống nhau, sẽ đối với hắn tức giận nổi đóa, rống người thì khí thế như điên, vụng trộm lại khóc đến như khóc sướt mướt, dễ vỡ giống như ngọc lưu ly, nếu không tại sao đàn ông lại có thể muốn thương yêu cô? Hơn nữa cô ngày thường trang nhã cao quý, có phải phụ nữ phương Đông khí chất thần bí cùng ngũ quan tỉ mỉ, rất khó làm cho người ta quên a.

"Em thật không còn yêu anh nữa, đúng không?" Nơi này không phải Ảrập, đến đây hắn không có cách nào dùng hết thủ đoạn để lấy cô làm vợ, coi như có thể, cô cũng sẽ hận chết hắn, cho tới bây giờ thứ hắn muốn là tình yêu.

"Phỉ Siết. . . . . ." Hạ Mạn Nghê sâu kín nhìn hắn, trong mắt hắn mất mác làm cho cô cảm thấy nhàn nhạt xin lỗi, nhưng cũng chỉ có mấy giây như vậy mà thôi, chỉ cần nhớ tới hắn đã từng gây thương tổn cho cô, cô lại không cảm thấy có lỗi, ngược lại cảm thấy hắn đáng đời. "Anh thật ra thì không có yêu tôi như vậy, cho nên, không cần khổ sở, bởi vì coi như thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ đối với tôi làm ra chuyện giống vậy, hơn nữa tôi cũng vậy sẽ không tha thứ cho anh, kết cục vẫn là giống nhau."

Hắn nhìn cô hồi lâu, có chút không nói gì.

Bởi vì hắn hiểu biết rõ cô nói không sai, coi như thời gian quay trở lại lần nữa, tim của hắn vẫn như cũ không có cách nào chỉ ở trên người một phụ nữ là cô, bởi vì, hắn là vương tử dầu hỏa Ảrập a, trước mắt hắn vĩnh viễn có mỹ nữ, coi như hắn yêu cô, cũng không có cách nào bảo đảm không đối với mỹ nữ khác động tay động chân lại động lòng.

Chỉ là, lời này từ trong miệng cô nói ra, chính là làm cho hắn không thoải mái.

"Chậc, thật là đầu óc quá lý trí, quả thật đã không có chút xíu ý định đặt ở trên người anh, thật làm cho người khổ sở, buổi tối hôm nay anh có thể sẽ ôm lấy chăn khóc thút thít đến bình mình. " Phỉ Siết buồn bã bắt được tay của CÔ đặt ở trên lồng ngực của hắn.

"Nghe được nó đang khóc rồi sao? Trái tim của ta."

Hạ Mạn Nghê cười, mặc hắn cầm lấy tay cô, giống như đứa bé cũng thế chơi đùa. "Đó là báo ứng, biết không? Báo ứng vì đem công việc và phụ nữ đặt cùng một chỗ trộn lẫn, nếu như tôi nói như vậy, anh sẽ tức giận chứ?"

Phỉ Siết liếc nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, nụ cười thu lại mấy phần. "Em là đang lo lắng chính em? Hay là Tần Đại tổng giám đốc? Sợ anh gây khó khăn cho hắn sao? Em sẽ đau lòng?"

Hạ Mạn Nghê không trả lời vấn đề của hắn, chỉ rất là chăm chú nhìn hắn. "Tôi hi vọng, chúng ta vẫn là bạn bè, đơn thuần chỉ là bạn bè, vĩnh viễn là bạn bè."

"Nếu như mà anh không muốn thế?" Phỉ Siết cũng rất chăm chú nhìn cô.

"Vậy. . . . . . Tôi chỉ có thể nói tôi thật đáng tiếc." Hạ Mạn Nghê cầm túi xách đứng dậy. "Rất xin lỗi, nếu không thể làm bạn bè, vậy tôi cũng không thể cùng anh ăn bữa ăn tối rồi, hẹn gặp lại."

Cô xoay người phải đi, cổ tay mảnh khảnh lại bị một phát bắt được. "Hôn lần cuối cùng. . . . . . Sau này, chúng ta sẽ là bạn bè, vĩnh viễn là bạn bè." Hạ Mạn Nghê không hiểu quay đầu lại, giương con mắt lên nhìn, một bóng đen khổng lồ bỗng dưng che phủ, môi của cô đã bị che lại. . . . . . Cô kinh ngạc lại hốt hoảng, trước khi không còn kịp có bất kỳ phản ứng, nụ hôn kia cũng đã kết thúc, Phỉ Siết hướng về phía cô cười một tiếng –

"Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là bạn bè rồi." Hắn nói. Đắc ý chau chau mày, ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổng nhà hàng thấy đôi trai gái xuất sắc.

Trai, một cái chớp mắt cũng không trong nháy mắt nhìn về bên này, sắc mặt tái xanh lại khó coi tới cực điểm, nữ, là không biết gì cả, cả người toàn bộ dựa vào trên người đàn ông, giống như là không có xương.

"Ngồi xuống đi, theo anh bữa ăn tối." Phỉ Siết đem Hạ Mạn Nghê vẫn còn sững sờ trở về chỗ ngồi, gọi người hầu bàn chọn món ăn, vẻ mặt bình tĩnh lại khoái trá vô cùng. (bỉ ổi)

Hạ Mạn Nghê nhìn chằm chằm hắn, nụ hôn ngắn ngủn kia trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào đối phương.

Cho hắn một cái tát? Động tác giống như có chút chậm.

Coi như không có việc gì? Vậy không phải tiện nghi người này? Cô cũng không phải là phụ nữ tùy tiện, có thể để người ta muốn hôn liền hôn!

Nhưng mà, đều nói về sau là bạn bè rồi, vậy chứng tỏ Phỉ Siết cũng sẽ không lại tiếp tục lấy dự án hợp tác tới gây khó khăn cho Tần Hạo Đông, cũng chứng tỏ khả năng đồng ý hợp tác dự án có thể lớn hơn, cô hiện tại có cần thiết đã bị ăn đậu hũ, lại tiếp tục truy cứu nụ hôn này, mà bỏ lỡ cơ hội phải nói rất quan trọng đối với tập đoàn Bắc Phong sao?

Đang buồn bực, suy xét, lý trí cùng tình cảm của bản thân đang giằng co thì Phỉ Siết nói một câu dễ dàng dời đi lực chú ý của cô sang hướng khác.

"A, đó không phải là Tần tổng giám đốc sao? Trùng hợp như thế, hắn cũng tới nơi này ăn cơm à? Còn mang theo bạn gái nữa, thoạt nhìn là một phụ nữ dịu dàng, rất thích hợp với Tần tổng giám đốc."

Hạ Mạn Nghê nghe tiếng nhìn lại, quả thật nhìn thấy Tần Hạo Đông, còn có bạn gái bên cạnh hắn . . . . . . Chắc là vợ trước của hắn Uông Hiểu Nhu.

Nhìn hai người này thật thân mật a, Tần Hạo Đông bàn tay còn ôm lên eo nhỏ người ta, Uông Hiểu Nhu như chim nhỏ nép vào người, nửa dựa vào trong ngực của hắn.

Nhìn thế nào cũng thấy hai người kia là một đôi trời sinh a. Xú nam nhân! Đại sắc lang! Nếu hắn còn đối với vợ trước quyến luyến không quên, tại sao lại nói với cô hắn đối với vợ trước đã không có yêu? Nói gì sẽ từ từ đến gần cô, muốn cô chờ, nói gì hắn nghĩ muốn cô, coi như không phải tối nay cũng là tương lai một ngày nào đó. . . . . .

Đáng chết! Cô làm sao sẽ luôn tin tưởng loại lời nói ngu xuẩn này? Một lần lại một lần tin tưởng? Ngu hết biết! Hạ Mạn Nghê!

Cô là heo! Tuyệt đối là heo!

"Sao vậy? Tiểu Nghê? Sắc mặt của em khó coi vậy?" Phỉ Siết biết rõ còn hỏi, bàn tay còn cố ý dịu dàng lau gò má của cô. "Nơi nào không thoải mái sao?" (hai từ: ghê tởm)

Cô toàn thân không thoải mái, không thoải mái đến mức hoàn toàn không có ý thức được hành động Phỉ Siết có nhiều thân mật như vậy, cả người căng thẳng cũng nhanh muốn qua đời. Hơn nữa, nhìn thấy Tần Hạo Đông thế nhưng mang theo Uông Hiểu Nhu. . . . . .

Từng bước hướng nơi này đến gần, tựa như thị uy dừng ở trước mặt cô.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại