Thư Ký Không Lên Giường
Chương 4
Người phụ nữ này thật có chí khí! Tần Hạo Đông nhìn trên ghế salon chỗ lún xuống nơi Hạ Mạn Nghê ngủ, khóe môi không tự chủ gợi lên một đạo vòng cung. Trong thiên hạ, phụ nữ có thể thẳng thắn cự tuyệt Thụ Á Phong cầu hôn đại khái chắc chỉ có mình cô thôi? Không phải hắn đang nói, nếu như hắn Tần Hạo Đông xưng tụng chính là rồng, vậy Thụ Á Phong nhất định là người cao nhất (ý anh này vua chứ gì?), toàn bộ tài sản lên đến mấy trăm tỷ, tùy tiện nháy mắt một cái cũng có thể thay đổi cuộc sống của một người.
Thế nhưng cô lại cự tuyệt một người đàn ông như vậy, đến tột cùng cô muốn loại đàn ông như thế nào đây? Hắn không khỏi có chút tò mò.
Nhưng mà làm cho hắn tò mò là Thụ Á Phong coi trọng người phụ nữ này ở điểm nào? Dĩ nhiên lại cầu hôn cùng cô? Chậc, không thể tưởng tượng nổi. Người phụ này đẹp thì có đẹp nhưng lại không gọi là tuyệt sắc, thoạt nhìn tôn quý ưu nhã, trên thực tế tính khí không tốt lắm lại biết đánh nhau với phụ nữ, lời nói không dễ nghe, luôn cao cao tại thượng như vậy, bao giờ cũng mặc một thân màu tối, mặc kệ nhìn chỗ nào, đều không hấp dẫn người a.
Trừ bỏ, cô ấy thường thường có bộ dáng xấu hổ đỏ mặt……
Trừ bỏ, cô ấy bên ngoài là kiên cường hiếu thắng thật ra trái tim rất yếu đuối dễ bị lay động….. Còn nữa, cô luôn luôn ẩn nhẫn nước mắt ở trong viền mắt.
Là như thế này sao? Bởi vì cô bề ngoài kiên cường cao ngạo không cẩn thận biểu hiện ra yếu ớt, rất khó để không xem cô là phụ nữ.
Thụ Á Phong cũng là như vậy đi? Không giải thích được, rất khó để vừa thích đã làm cô lệ thuộc ngay lập tức, luôn sẽ đem cô chăm sóc như phụ nữ.
Loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ đến mức làm cho hắn sợ. Bởi vì hắn đã sớm chết tâm, sau đó đụng phải người phụ nữ này, còn loáng thoáng cảm thấy nhịp tim. Cho là ảo giác, giống như hèn nhát dường như hôm sau thuận tiện chốn tránh thật xa, còn cố ý đới đến một tuần lễ mới trở về, không nghĩ tới, khi trở lại để cho hắn nhìn thấy cô cùng người phụ nữ của hắn đang đánh nhau, ha ha. Thật sự là…..Tần Hạo Đông nhìn thấy là gương mặt bị quẹt làm cho bị thương, thật may là đã bớt sưng, dấu vết cũng không sâu, vẫn còn là một gương mắt xinh đẹp.
Cô thật là mệt muốn chết rồi sao? Nằm trên ghế salon ngủ rất sâu, ngủ thẳng từ xế chiều đến đêm khuya, nếu như còn để cho cô ngủ trên sofo tới sáng, ngày mai chắc hẳn cô sẽ bị đau lưng rồi.
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Đông tiến lên ôm lấy cô, hướng tới giường lớn mình thường nghỉ ngơi hàng ngày, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thay cô đắp chăn, còn mình trở lại trên ghế sofa ngồi, cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại về nhà! (gian tình trong văn án. Haha)
“Lão Trần, tôi cùng Hạ tiểu thư hôm nay không trở về, Tiểu Ân ngủ chưa? Giúp tôi chuyển lời đến mẹ Lâu một tiếng, nói cho bà biết sáng sớm ngày mai đưa Tiểu Ân đi học, sau đó thay Hạ tiểu thư mang một bộ quần áo sạch sẽ tới đây….."
Hạ Mạn Nghê quả thật không thể tin được chính mình lại ngủ cả đêm mới tỉnh ở trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, đây hết thảy tội lỗi đều do kẻ chủ mưu là Tần Hạo Đông, là hắn nói sẽ gọi cô dậy rồi cùng nhau về nhà nhưng không có, còn để cho cô cứ như vậy cho tới bình minh, ghê tởm hơn chính là còn nói mẹ Lâu sáng sớm mang quần áo tới đây. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ mẹ Lâu, lão Trần biết cô và Tần Hạo Đông ở “qua đêm" cùng nhau, ngay cả cảnh vệ dưới lầu cũng biết Hạ thư ký cùng tổng giám đốc cả đêm không về, cô nam quả nữ ở chung cả đêm tại phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc.
Tiếp đó, liền từ một đêm này cho đến sáng sớm hôm sau, bắt đầu tin đồn Hạ thư ký leo lên giường tổng giám đốc, lời đồn đại này đã lan khắp các phòng làm việc trong tòa cao ốc.
Thực sự sắp điên rồi! Gặp quỷ, lời đồn đại ngu ngốc! Loại này nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng xấu, coi như cô thủy chung giữ vững trầm mặc cũng không khiến những lời đồn này ngừng lại được, ngược lại càng truyền xa, đến tổng công ty bên Mĩ cũng truyền đi xôn xao.
Điện thoại di động vẫn vang, điện thoại trên bàn cũng vẫn vang, khắp thiên hạ người tò mò chuyện của người khác luôn là nhiều đến đếm không hết, khỏi phải nói những người kia có hay không được tính là phụ nữ của Tần Đại tổng giám đốc, từng bước từng bước gọi điện thoại tới mắng cô không biết xấu hổ, quyễn rũ đàn ông của họ.
“Đúng, tôi lên giường của hắn, không có biện pháp, ai bảo hắn chỉ cần tôi không cần cô chứ?" Lạnh lùng nói xong, Hạ Mạn Nghể cúp điện thoại.
“Đúng, tôi chính là bộ dáng phong tình vạn chủng, nếu không Tần Đại tổng giám đốc làm sao sẽ quỳ gối dưới váy tôi? Cô chấp nhận số phận đi." Lại cúp điện thoại.
Điện thoại lại vang —
Hạ Mạn Nghê không muốn chờ đối phương mắng xong, liền nói: “Xin chào, tôi chính là thư ký Hạ leo lên giường tổng giám đốc, không thể nhịn leo lên trên giường của hắn, chính các cô không làm được thì đi úp mặt vào tường sám hối là được rồi, không cần gọi điện thoại tới đây phiền tôi!"
Rắc một tiếng, lại treo.
Treo treo treo, lại treo treo treo —
“Không cho phép chuyển điện thoại vào đây, nếu không tôi đi ra ngoài giết chết anh." Cuối cùng Hạ Mạn Nghê trực tiếp gầm thét với tổng đài điện thoại.
Phê bình cô cao ngạo tự đại, danh hiệu cái rắm thối cũng có thể, tại sao cô hết lần này đến lần khác tuân thủ nhiều năm giữ vững trinh tiết a? Bởi vì cô còn muốn giữ danh tiếng để đàn ông có gia cảnh tốt đến tìm hiểu, hiện tại cái gì cũng bị phá hủy, thế này tất cả đều là lỗi của Tần Hạo Đông!
Giận đến thực sự muốn giết người. Giận đến muốn khóc — Hạ Mạn Nghê để đầu ở trên bàn, gõ lại gõ (đau lắm chị), mũi dâng lên chua xót, hốc mắt cũng chát chát đau nhức, cô cắn môi lại cắn môi, nhất định không để bản thân mình chịu thua kém mà khóc lên.
“Tần Hạo Đông đáng chết!" Vừa mắng, đầu vừa gõ gõ lên mặt bàn.
Cô là heo à, làm sao ngu ngốc đến mức ngủ không tỉnh?
“Tôi hận anh chết đi được!" Lại gõ gõ, xem có thể hay không khi tỉnh lại phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ?
Bộ dạng được lắm, cứ như vậy tự mình chạy đến Thế Mậu họp, ném một mình cô ở đây bị người ta mắng thành dâm phụ! Căn bản không phải là đàn ông mà!
Một đôi bàn tay đột nhiên duỗi đến, ngăn ở giữa cái trán của cô và mặt bàn.
“Đừng gõ nữa, cái bàn sẽ hỏng mất."
Gặp quỷ! Cái bàn sẽ hỏng? Hạ Mạn Nghê ngẩng đầu lên —
Chính là con heo kia, con heo phá hủy đền thờ trinh tiết của cô! (^___^)
Cô hẳn là nên lập tức nhảy dựng lên, hai tay kéo cổ áo hắn, rồi thưởng cho hắn mấy cái tát! Cô đều nghĩ xong, nhưng mà không nghĩ tới cô vừa nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trước mặt, thân thể nặng nề không thể đứng lên, bàn tay cũng không giơ lên được, ngược lại, nước mắt từng hạt một cứ như vậy bất ngờ rơi xuống….Tâm Tần Hạo Đông như cứng lại, không thể nói rõ giờ phút này trong ngực là muôn ngàn cảm xúc gì, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ rơi lệ mà thôi, có cần thiết nhéo tâm hắn như vậy, theo đau khổ của cô cùng chìm xuống đáy cốc sao?
“Không phải là chuyện to tát, lớn lao gì, thế nào lại khóc thành ra như vây?" Hắn đem tay trở về trong túi quần, chính là ở trên cao cúi xuống nhìn cô, chịu đựng không có thay cô lau nước mắt.
Vừa mới đứng ở của phòng làm việc, nghe được rất rõ ràng cô nói chuyện điện thoại với người khác, đang định khen cô giỏi, kết quả căn bản chỉ là một con cừu khoác da cáo, trước mặt người khác thì kêu gào, sau lưng người ta thì vụng trộm trốn đi khóc, nếu như hắn không đi vào, sợ rằng cô đem đầu mình gõ cho đến hỏng mới thôi.
“Không phải chuyện lớn? Quỷ tha ma bắt anh! Chuyện có phải to lớn hay không là do tôi quyết định, không đến lượt anh! Anh là người nói chuyện không uy tín! Tại sao có thể để cho tôi ở lại phòng nghỉ của anh ngủ cả đêm? Từ này tôi mất hết thanh danh, còn người đàn ông tốt nào dám lấy tôi? Làm sao anh có thể như vậy….." Hạ Mạn Nghê nức nở, nước mắt rơi so với bão táp còn mãnh liệt hơn, cô mặc kệ lau cũng không lau.
“Chính anh danh tiếng xấu, sao còn kéo tôi xuống nước? Anh là cố ý? Nhất định là cố ý? Ghê tởm……Người đàn ông xấu xa này….Thật xấu……? Nhiều tiếng lên án, khiến Tần Hạo Đông thật không biết nên khóc hay cười. Thanh danh của hắn xấu như vậy ư? Sẽ không phải chứ? Một đống phụ nữ gọi điện thoại tới là người nào hắn cũng không rõ lắm, chỉ là hắn cùng phụ nữ đã gặp mặt luôn hảo tụ hảo tán, cũng có rất nhiều nhưng chưa đến mức trở thành ngựa giống đi, thích hắn có một đống người cũng đem lỗi tính hết trên đầu hắn sao? Hắn cũng là vô tội a?
Thôi, cùng người phụ nữ này nói rõ phải trái? Không cần thiết.
Nói rồi chỉ sợ cô cũng sẽ không tin? Cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?
“Đi thôi." Tần Hạo Đông đột nhiên đưa tay đem cô từ chỗ ngồi kéo lên.
“Làm gì? Anh buông tay!" Hạ Mạn Nghê khom người lui về phía sau, ý đồ ổn định thân thể không để cho hắn lôi đi, một tay còn bắt được góc bàn.
Tần Hạo Động nhếch lông mày, cảm thấy hình ảnh này thật buồn cười.
“Tôi không phải thú dữ, không đáng sợ đến như vậy, Hạ thư ký."
“Trước nói cho tôi biết anh muốn làm gì?" Vẫn là nắm góc bàn chết cũng không thả.
Tần Hạo Đông buồn cười nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm."
“Cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người, quả thật không thể tin được cô khóc thành ra như vậy rồi, người đàn ông này lại đói bụng chuyện nhỏ như vậy mà làm như lớn? Thật quá đáng, rất rất quá đáng! Tại sao có thể không quan tâm đến tâm tư phụ nữ như vậy?
Không, không đúng, cô không phải là phụ nữ của hắn, là thư ký của hắn, nhưng bất kể như thế nào, là chủ tại sao lại có thể coi thường ủy khuất của cấp dưới chứ? Hơn nữa đây lại là người vẫn đi theo bên cạnh hắn chứ!
Tâm, lại bị tổn thương.
Giống như, cô đối với phản ứng của hắn rất kỳ vọng, đúng không? Bởi vì lý do này cho nên mới tức giận hơn sao?
“Có thể đi được chưa?" Tần Hạo Đông chớp mắt.
“Thật ra tính nhẫn lại của tôi có giới hạn, ngàn vạn lần không được khảo nghiệm tôi bất cứ chuyện gì."
Cái gì?
Nghe không hiểu, cô chớp mắt nhìn hắn.
Vẫn còn nói được lời nói mập mờ, là cố ý sao? Rất giống là như thế.
“Là ra lệnh, thư ký Hạ." Tần Hạo Đông không muốn cùng cô mắt to trừng đôi mắt đẫm lệ nữa.
“Theo tôi đi ăn cơm, tôi rất đói bụng."
Nhà hàng kiểu Pháp cao cấp, trừ giá cả đắt, phong cách tao nhã, bên ngoài cây xanh tươi đẹp, cảnh vật xung quang làm cho người ta có cảm giác thoải mái, cực kỳ yên tĩnh và riêng tư khi dùng cơm, trên mặt sàn của nhà hàng là thảm trải sàn dày và mềm mại màu đỏ thẫm, rèm cửa sổ là màn che dày chất liệu tơ tằm, mặc dù dày nhưng xúc cảm vẫn mềm mại như cũ không thấy nặng nề cồng kềnh, mỗi bàn ăn cách một cự ly ngắn, ở giữa dùng các sợi tơ màu đỏ xinh xắn để ngăn cách, ngọn đèn nhu hòa mà đẹp, cộng thêm ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đêm Đài Bắc, tới nơi này dùng cơm tuyệt đối chỉ là người có tiền, có quyền.
Hạ Mạn Nghê nhìn trước mặt một đống thức ăn giống như núi đồng dạng là món ngon, một bàn đầy ắp thức ăn lại liếc trộm Tần Hạo Đông, ánh mắt không khỏi lướt nhanh lên mặt hắn.
Đúng lúc Tần Hạo Đông gương mặt đang cười, một đôi mắt sáng ngời, tròng mắt chớp cũng không chớp nhìn lại cô.
“Nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút."
“Tổng giám đốc không phải rất đói bụng sao?" Nhưng mỗi đĩa ở trên bàn hắn đều đưa cho cô, là như thế nào? Cảm thấy cô có thể tiêu diệt hết sao? Mặc dù bụng của cô xác thực hơi đói rồi. “Thư ký Hạ phải ăn no trước, tôi mới có thể ăn được a, dù sao hôm nay là đặc biệt để hỏi thăm thư ký Hạ, cho nên, nhanh ăn đi, đừng làm cho tôi áy náy."
Hỏi thăm? Áy náy?
“Tôi nghĩ đây là mệnh lệnh?"
Hắn cười, ánh mắt chớp cũng không chớp lấy một cái nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Là ra lệnh, nhưng đây là bởi vì không muốn làm cho mình hổ thẹn nên ra lệnh."
Hạ Mạn Nghê giật mình, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này nghiêm túc lại dịu dàng, tâm đúng là ngượng ngùng, một chút đỏ ửng vô ý nhiễm lên gò má.
“Tha thứ cho tôi đi, tôi chỉ là không nỡ đánh thức cô mới để cho cô ngủ một đêm ở phòng nghỉ ngơi, không muốn thành như vậy, làm cho cô bị quấy nhiễu, tôi xin nhậ lỗi." Tần Hạo Đông nhìn cô đỏ mặt, cố gắng bày ra bản thân mình rất áy náy.
“Hay là muốn tôi ở chỗ này quỳ xuống xin lỗi cô?" Cái gì? Hạ Mạn Nghê tâm nhảy dựng, đang suy nghĩ hắn chắc không phải nói đùa đâu chứ, Tần Hạo Đông đã đứng lên, chân dài khẽ cong đã quỳ xuống trước mặt cô! Hạ Mạn Nghê nhảy dựng lên, đánh rớt dao nĩa thìa cái gì cũng không quản được, lấy hai tay đỡ hắn ngăn cản hắn thật sự quỳ xuống trước mặt cô —
“Anh đừng như vậy! Thật sự không cần như vậy! Trời ạ, anh ngàn vạn lần đừng quỳ với tôi, tôi còn muốn sống lâu một chút, còn nữa, như vậy rất mất thể diện….." Cô nhìn xem bốn phía, quả thật có mấy đôi mắt đang hướng đầu nhìn về phía này, thì thầm to nhỏ.
“Là tôi mất thể diện, cũng không phải cô."
Đúng vậy a, đúng vậy a. Liên quan gì tới cô đây? Hắn muốn quỳ thì cứ cho hắn quỳ đi, như vậy không phải cũng có thể tiêu mối hận trong lòng cô sao? Cô đang để ý đến thể diện thay hắn sao?
sr mọi ng. sáng này trông đứa cháu nên giờ mí post đc. mình làm xong chương 6 rồi truyện có 9 chương và 1 vĩ thanh.
“Dù sao, không cho phép anh quỳ!" Hạ Mạn Nghê giậm chân, lời nói của cô luôn sắc bén, không biết vì sao lại luôn kém cỏi trước mặt người đàn ông này. “Anh dám quỳ, tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Ha, nha đầu ngốc, lại một lần nữa bị hắn lừa. Quả thật là miệng dao găm tâm đậu hũ a, (tức là miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm lại mềm yếu ý mà), phụ nữ như vậy nhất định sẽ chịu thua thiệt. Tần Hạo Đông thầm cười, mắt dừng ở trên mặt cô hết sức dịu dàng. Cô bị hắn nhìn thế tim đập mạnh và loạn nhịp, bàn tay đỡ hắn buông lỏng ra, giống như là đụng phải cái gì rất nóng, lảo đảo nghiêng ngả ngồi trở lại chỗ cũ.
Trái với phản ứng hoảng hốt của cô, Tần Hạo Đông lúc trở lại chỗ ngồi cử chỉ quả thật chính là thong dong ưu nhã lại tôn quý, giống như hắn căn bản không có làm chuyện mất mặt vừa rồi, hơn nữa, người làm sai không phải hắn mà là cô. (>_
“Gọi bình rượu uống đi, coi như là xin lỗi." Tần Hạo Đông gọi người bồi bàn. “Mang chai rượu đỏ lâu đời nhất trong nhà hàng tới đây."
“Vâng, xin chờ một chút." Người bồi bàn nói xong cung kính lui xuống.
Nghe nói, người phụ nữ này tâm tình không tốt liền thích uống rượu vang, nói là làm đẹp dung nhan, hơn nữa có thể đem phiền não quên hết.
Nếu uống rượu có thể làm cho người phụ nữ này quên mất phiền não, như vậy…. Hắn đành theo tới cùng thôi. So với phụ nữ, tửu lượng của hắn hẳn là có thể ứng phó được mới đúng…..(chẹp. chẹp. anh không biết uống rượu. mất mặt quá)
Hạ Mạn Nghê không nghĩ tới tửu lượng của người đàn ông này lại kém thành ra như vậy.
Mới 3 ly rượu vang vào bụng, người đàn ông này đã bắt đầu say nói lảm nhảm, thường xuyên dùng mắt mình nhìn chằm chằm cô, nói cô xinh đẹp lại tàn bạo vô cùng (nguyên cv đấy ạ), cùng phụ nữ đánh nhau thái độ vô cùng hung hãn, lúc nghe điện thoại mắng chửi người nói mình là phong tình vạn chủng mới có thể leo lên giường hắn, toàn bộ đều đáng yêu cực kỳ…..
“Tôi thích, cô rất đặc biệt a, Mạn Nghê…. À, không đúng là thư ký Hạ, chỉ có thể họi là thư ký Hạ, đúng? Thân ái? Tôi không có gọi sai…. Thư…ký…Hạ, đúng không?" Tần Hạo Đông hướng về phía cô cười cười, nửa tỉnh nửa say nổi lên tính trẻ con của hắn, hết lần này tới lần khác cười đến mê người như vậy.
Nhờ quản lý nhà hàng giúp cô một tay đưa hắn lên xe taxi, Hạ Mạn Nghê xin lỗi với quản lý Tiếu Tiếu. “Cảm ơn cậu, phiền toái rồi."
“Đây là điều tôi phải làm. Xin đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Quản lý khom người, cung tiễn bọn họ rời đi.
Xe rời đi ước chừng một km, người đàn ông đột nhiên lên tiếng. “Xe của tôi đâu? Tôi muốn lái xe của tôi về nhà." Tần Hạo Đông day day huyệt thái dương, nửa mở nửa nhắm nghiêng mặt sang bên nhìn Hạ Mạn Nghê.
“Anh không thể lái xe, tôi cũng không thể." Cô so với hắn uống nhiều hơn mấy chén, cả người choáng váng nhưng thần trí vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Tại sao? Cô say sao?" Hắn lần nữa nhắm mắt lại.
“Tôi không có say, là anh say."
“Ai nói tôi say?"
Nghe giống như thật không có say.
Hạ Mạn Nghê buồn cười nhìn gò má hắn không có phản bác, theo ý của hắn, dù sao tất cả người say cũng sẽ nói mình không có say, hắn cũng không phải là thứ nhất.
Ngồi ở bên cạnh Tần Hạo đông đột nhiên bắt được tay của cô ——
Cô theo bản năng muốn rút về, thế nhưng hắn lại nắm chết cũng không thả."Tay của cô thật ấm áp cũng rất xinh đẹp, làm cho người ta không cẩn thận nắm, cũng không muốn buông tay nữa, cô biết không? Cùng hồ ly tinh không có khác biệt." Thời điểm hắn nói câu này mắt vẫn như cũ nhắm lại, giọng nói rất nhạt, lại mang theo nụ cười, nhẹ câu khóe môi mê người hấp dẫn.
Cái gì? Ách. Hạ Mạn Nghê hí mắt liếc nhìn hắn, nhìn thấy hắn khóe môi cười, buồn bực lại một lần nữa nghĩ muốn rút tay về, thế nhưng hắn lại kéo nó đến trên ngực, dán sát vào trái tim của hắn.
“Nghe chưa? Nơi này đập loạn là vì cô." Giọng nói khàn khàn, nghe qua không phải lời nói nghiêm túc, giống như là đang tán tỉnh, lời này không cần chịu trách nhiệm.
Tim của hắn đập rất nhanh.
Tay của cô bị hắn cầm rất nóng.
Luồng nhiệt này, vẫn liên tục từ đầu ngón tay lan truyền đến trước ngực cô, gáy, mặt của cô sớm bị cảm giác say làm cho hồng đến mức không thể hồng hơn nữa.
Chỗ ngồi phía sau xe taxi, ánh sáng duy nhất là từ đèn đường và đèn xe của những người qua lại bên ngoài xe, hơn nữa chỉ là những chấm nhỏ thật dày, rất tối a, ngay cả tài xế ngồi trước cũng không thể nhìn thấy cái gì, nếu như cô không biến sắc trong lời nói, giờ phút này không ai có thể thấy cô đỏ bừng mặt, và đôi mắt động tình của cô đang vụng trộm nhìn về phía Tần Hạo Đông. Cô cho là sẽ không ai thấy. Lại không có ngờ tới Tần Hạo Đông vốn là nhắm hai mắt nhột nhiên mở ra, ở trong bóng tối cùng cô nhìn nhau.
Cô giật mình, lại muốn rút tay về, lúc này hắn vẫn không có buông, ngược lại nhẹ nhàng một cái, kéo cả người cô vào ngực mình ——
“A." Cô than nhẹ ra tiếng.
Môi Tần Hạo Đông bỗng dưng hạ xuống ——
Hắn mang theo cảm giác say nhàn nhạt hôn, môi trơn bóng lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào, nụ hôn mang theo khí phách đàng ông trộn lẫn dịu dàng, giống như loại rượu nguyên chất thơm ngon mê hoặc nhất thế gian, vừa vào miệng, ngay cả tay chân cũng bị làm cho phấn chấn……..
Tâm co rút lại thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Hạ Mạn Nghê đưa tay đẩy ra lồng ngực rộng rãi lại tràn đầy nhiệt lực, thân thể mềm mại lại vì vậy càng thêm hãm sâu trong đó……..
Nụ hôn này, từ môi của cô lan đến tai cô, lại vòng qua bên gáy cô, tinh tế tỉ mỉ mà hôn, nhẹ nhàng chậm chạp liếm, làm cho cả người cô ngay ngón chân cũng muốn co quắp, bất lực túm chặt áo sơ mị trước ngực hắn, sau đó len lén hô hấp, chỉ sợ quấy rầy đến nụ hôn này…… Trời ạ, cô quả thật là đang mong đợi cái gì chứ?
Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này thì lại mong đợi được người đàn ông này hôn? Bởi vì lý do này, cho nên hắn mới chạy nạn tựa như muốn rời khỏi nơi này, dù cho biết, không sớm thì muộn…. Không phải hắn dụ dỗ cô lên giường, thì chính cô khát vọng muốn nhảy lên giường của hắn…….
Là như thế nào sao?
Người đàn ông này toàn thân cao thấp đều mang hấp dẫn chết người, cô căn bản là tránh né không được……..
Như vậy, cùng nhau đi? Mượn cảm giác say, mượn men say, cứ như vậy một lần thôi, cảm thụ người đàn ông này ôm cô, cảm giác hôn cô, hôm sau tỉnh lại, hắn cái gì rồi cũng sẽ quên, cô cũng sẽ phải giả vờ không biết, không nhớ…..
Tài xế ngồi trước, đối với chỗ ngồi phía sau, thấy đàn ông ôm hôn nhưng không ngạc nhiên, nhìn quá nhiều rồi, xa hoa trụy lạc về ban đêm, nam nữ dây dưa, trời đất kết hợp, chỉ cần không phải vị thành niên, chỉ cần không phải bị cưỡng ép, có thể như thế này giống như là vụng trộm yêu đương, thật ra cũng là một chuyện vui.
Xe không ngừng chạy nhanh về phía trước, ban đêm ít xe, trên đường đi đèn đường giống như so sánh với xe nhiều hơn gấp mấy lần, lái lên núi thì đèn đường ít hơn rồi, trong xe lúc sáng lúc tối, thì ở chỗ ngồi phía sau hai người này tâm cũng như thế, lúc sáng lúc tối. Sợ trông thấy ánh sáng, thà bị lờ mờ như vậy.
Người đàn ông hôn cô một lúc, lại gối đầu lên vai cô ngủ.
Nhịp tim chỉ có cô, động lòng chỉ có cô, động tình cũng chỉ có cô.
Cả người bởi vì nụ hôn của hắn, hắn trêu trọc đoạt lấy, tất cả vẫn còn ở trong phấn khích, không thể gặp mặt không thể hiểu không thể quên, vẫn còn đau xót đi, nhạy cảm làm cô quả thật không biết làm thế nào cho phải.
Hắn lại ngủ.
Đã nói đây là một người đàn ông xấu xa, là do cô tham luyến nụ hôn của hắn, mới có thể tự tìm sai lầm, bị hắn làm cho lạc ra xa, dù thế nào cũng không thể quay về bờ.
Như vậy không được, tuyệt đối không được.
Đàn ông không thể yêu lại mê người thì nhất định không được yêu, nếu không muốn động lòng đều phải cách xa…..
“Tiểu thư, đến rồi." Tài xế xe taxi nhắc nhở.
Hạ Mạn Nghê giương mắt, mới nhìn cửa chính biệt thự đã đứng sững ở trước mắt.
“Chờ tôi một chút, tôi gọi điện thoại." Nói xong, Hạ Mạn Nghê lấy điện thoại di động ra bấm mấy số.
“Lão Trần, ông chủ uống say….."
Thế nhưng cô lại cự tuyệt một người đàn ông như vậy, đến tột cùng cô muốn loại đàn ông như thế nào đây? Hắn không khỏi có chút tò mò.
Nhưng mà làm cho hắn tò mò là Thụ Á Phong coi trọng người phụ nữ này ở điểm nào? Dĩ nhiên lại cầu hôn cùng cô? Chậc, không thể tưởng tượng nổi. Người phụ này đẹp thì có đẹp nhưng lại không gọi là tuyệt sắc, thoạt nhìn tôn quý ưu nhã, trên thực tế tính khí không tốt lắm lại biết đánh nhau với phụ nữ, lời nói không dễ nghe, luôn cao cao tại thượng như vậy, bao giờ cũng mặc một thân màu tối, mặc kệ nhìn chỗ nào, đều không hấp dẫn người a.
Trừ bỏ, cô ấy thường thường có bộ dáng xấu hổ đỏ mặt……
Trừ bỏ, cô ấy bên ngoài là kiên cường hiếu thắng thật ra trái tim rất yếu đuối dễ bị lay động….. Còn nữa, cô luôn luôn ẩn nhẫn nước mắt ở trong viền mắt.
Là như thế này sao? Bởi vì cô bề ngoài kiên cường cao ngạo không cẩn thận biểu hiện ra yếu ớt, rất khó để không xem cô là phụ nữ.
Thụ Á Phong cũng là như vậy đi? Không giải thích được, rất khó để vừa thích đã làm cô lệ thuộc ngay lập tức, luôn sẽ đem cô chăm sóc như phụ nữ.
Loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ đến mức làm cho hắn sợ. Bởi vì hắn đã sớm chết tâm, sau đó đụng phải người phụ nữ này, còn loáng thoáng cảm thấy nhịp tim. Cho là ảo giác, giống như hèn nhát dường như hôm sau thuận tiện chốn tránh thật xa, còn cố ý đới đến một tuần lễ mới trở về, không nghĩ tới, khi trở lại để cho hắn nhìn thấy cô cùng người phụ nữ của hắn đang đánh nhau, ha ha. Thật sự là…..Tần Hạo Đông nhìn thấy là gương mặt bị quẹt làm cho bị thương, thật may là đã bớt sưng, dấu vết cũng không sâu, vẫn còn là một gương mắt xinh đẹp.
Cô thật là mệt muốn chết rồi sao? Nằm trên ghế salon ngủ rất sâu, ngủ thẳng từ xế chiều đến đêm khuya, nếu như còn để cho cô ngủ trên sofo tới sáng, ngày mai chắc hẳn cô sẽ bị đau lưng rồi.
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Đông tiến lên ôm lấy cô, hướng tới giường lớn mình thường nghỉ ngơi hàng ngày, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thay cô đắp chăn, còn mình trở lại trên ghế sofa ngồi, cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại về nhà! (gian tình trong văn án. Haha)
“Lão Trần, tôi cùng Hạ tiểu thư hôm nay không trở về, Tiểu Ân ngủ chưa? Giúp tôi chuyển lời đến mẹ Lâu một tiếng, nói cho bà biết sáng sớm ngày mai đưa Tiểu Ân đi học, sau đó thay Hạ tiểu thư mang một bộ quần áo sạch sẽ tới đây….."
Hạ Mạn Nghê quả thật không thể tin được chính mình lại ngủ cả đêm mới tỉnh ở trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc, đây hết thảy tội lỗi đều do kẻ chủ mưu là Tần Hạo Đông, là hắn nói sẽ gọi cô dậy rồi cùng nhau về nhà nhưng không có, còn để cho cô cứ như vậy cho tới bình minh, ghê tởm hơn chính là còn nói mẹ Lâu sáng sớm mang quần áo tới đây. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ mẹ Lâu, lão Trần biết cô và Tần Hạo Đông ở “qua đêm" cùng nhau, ngay cả cảnh vệ dưới lầu cũng biết Hạ thư ký cùng tổng giám đốc cả đêm không về, cô nam quả nữ ở chung cả đêm tại phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc.
Tiếp đó, liền từ một đêm này cho đến sáng sớm hôm sau, bắt đầu tin đồn Hạ thư ký leo lên giường tổng giám đốc, lời đồn đại này đã lan khắp các phòng làm việc trong tòa cao ốc.
Thực sự sắp điên rồi! Gặp quỷ, lời đồn đại ngu ngốc! Loại này nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng xấu, coi như cô thủy chung giữ vững trầm mặc cũng không khiến những lời đồn này ngừng lại được, ngược lại càng truyền xa, đến tổng công ty bên Mĩ cũng truyền đi xôn xao.
Điện thoại di động vẫn vang, điện thoại trên bàn cũng vẫn vang, khắp thiên hạ người tò mò chuyện của người khác luôn là nhiều đến đếm không hết, khỏi phải nói những người kia có hay không được tính là phụ nữ của Tần Đại tổng giám đốc, từng bước từng bước gọi điện thoại tới mắng cô không biết xấu hổ, quyễn rũ đàn ông của họ.
“Đúng, tôi lên giường của hắn, không có biện pháp, ai bảo hắn chỉ cần tôi không cần cô chứ?" Lạnh lùng nói xong, Hạ Mạn Nghể cúp điện thoại.
“Đúng, tôi chính là bộ dáng phong tình vạn chủng, nếu không Tần Đại tổng giám đốc làm sao sẽ quỳ gối dưới váy tôi? Cô chấp nhận số phận đi." Lại cúp điện thoại.
Điện thoại lại vang —
Hạ Mạn Nghê không muốn chờ đối phương mắng xong, liền nói: “Xin chào, tôi chính là thư ký Hạ leo lên giường tổng giám đốc, không thể nhịn leo lên trên giường của hắn, chính các cô không làm được thì đi úp mặt vào tường sám hối là được rồi, không cần gọi điện thoại tới đây phiền tôi!"
Rắc một tiếng, lại treo.
Treo treo treo, lại treo treo treo —
“Không cho phép chuyển điện thoại vào đây, nếu không tôi đi ra ngoài giết chết anh." Cuối cùng Hạ Mạn Nghê trực tiếp gầm thét với tổng đài điện thoại.
Phê bình cô cao ngạo tự đại, danh hiệu cái rắm thối cũng có thể, tại sao cô hết lần này đến lần khác tuân thủ nhiều năm giữ vững trinh tiết a? Bởi vì cô còn muốn giữ danh tiếng để đàn ông có gia cảnh tốt đến tìm hiểu, hiện tại cái gì cũng bị phá hủy, thế này tất cả đều là lỗi của Tần Hạo Đông!
Giận đến thực sự muốn giết người. Giận đến muốn khóc — Hạ Mạn Nghê để đầu ở trên bàn, gõ lại gõ (đau lắm chị), mũi dâng lên chua xót, hốc mắt cũng chát chát đau nhức, cô cắn môi lại cắn môi, nhất định không để bản thân mình chịu thua kém mà khóc lên.
“Tần Hạo Đông đáng chết!" Vừa mắng, đầu vừa gõ gõ lên mặt bàn.
Cô là heo à, làm sao ngu ngốc đến mức ngủ không tỉnh?
“Tôi hận anh chết đi được!" Lại gõ gõ, xem có thể hay không khi tỉnh lại phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ?
Bộ dạng được lắm, cứ như vậy tự mình chạy đến Thế Mậu họp, ném một mình cô ở đây bị người ta mắng thành dâm phụ! Căn bản không phải là đàn ông mà!
Một đôi bàn tay đột nhiên duỗi đến, ngăn ở giữa cái trán của cô và mặt bàn.
“Đừng gõ nữa, cái bàn sẽ hỏng mất."
Gặp quỷ! Cái bàn sẽ hỏng? Hạ Mạn Nghê ngẩng đầu lên —
Chính là con heo kia, con heo phá hủy đền thờ trinh tiết của cô! (^___^)
Cô hẳn là nên lập tức nhảy dựng lên, hai tay kéo cổ áo hắn, rồi thưởng cho hắn mấy cái tát! Cô đều nghĩ xong, nhưng mà không nghĩ tới cô vừa nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trước mặt, thân thể nặng nề không thể đứng lên, bàn tay cũng không giơ lên được, ngược lại, nước mắt từng hạt một cứ như vậy bất ngờ rơi xuống….Tâm Tần Hạo Đông như cứng lại, không thể nói rõ giờ phút này trong ngực là muôn ngàn cảm xúc gì, bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ rơi lệ mà thôi, có cần thiết nhéo tâm hắn như vậy, theo đau khổ của cô cùng chìm xuống đáy cốc sao?
“Không phải là chuyện to tát, lớn lao gì, thế nào lại khóc thành ra như vây?" Hắn đem tay trở về trong túi quần, chính là ở trên cao cúi xuống nhìn cô, chịu đựng không có thay cô lau nước mắt.
Vừa mới đứng ở của phòng làm việc, nghe được rất rõ ràng cô nói chuyện điện thoại với người khác, đang định khen cô giỏi, kết quả căn bản chỉ là một con cừu khoác da cáo, trước mặt người khác thì kêu gào, sau lưng người ta thì vụng trộm trốn đi khóc, nếu như hắn không đi vào, sợ rằng cô đem đầu mình gõ cho đến hỏng mới thôi.
“Không phải chuyện lớn? Quỷ tha ma bắt anh! Chuyện có phải to lớn hay không là do tôi quyết định, không đến lượt anh! Anh là người nói chuyện không uy tín! Tại sao có thể để cho tôi ở lại phòng nghỉ của anh ngủ cả đêm? Từ này tôi mất hết thanh danh, còn người đàn ông tốt nào dám lấy tôi? Làm sao anh có thể như vậy….." Hạ Mạn Nghê nức nở, nước mắt rơi so với bão táp còn mãnh liệt hơn, cô mặc kệ lau cũng không lau.
“Chính anh danh tiếng xấu, sao còn kéo tôi xuống nước? Anh là cố ý? Nhất định là cố ý? Ghê tởm……Người đàn ông xấu xa này….Thật xấu……? Nhiều tiếng lên án, khiến Tần Hạo Đông thật không biết nên khóc hay cười. Thanh danh của hắn xấu như vậy ư? Sẽ không phải chứ? Một đống phụ nữ gọi điện thoại tới là người nào hắn cũng không rõ lắm, chỉ là hắn cùng phụ nữ đã gặp mặt luôn hảo tụ hảo tán, cũng có rất nhiều nhưng chưa đến mức trở thành ngựa giống đi, thích hắn có một đống người cũng đem lỗi tính hết trên đầu hắn sao? Hắn cũng là vô tội a?
Thôi, cùng người phụ nữ này nói rõ phải trái? Không cần thiết.
Nói rồi chỉ sợ cô cũng sẽ không tin? Cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi?
“Đi thôi." Tần Hạo Đông đột nhiên đưa tay đem cô từ chỗ ngồi kéo lên.
“Làm gì? Anh buông tay!" Hạ Mạn Nghê khom người lui về phía sau, ý đồ ổn định thân thể không để cho hắn lôi đi, một tay còn bắt được góc bàn.
Tần Hạo Động nhếch lông mày, cảm thấy hình ảnh này thật buồn cười.
“Tôi không phải thú dữ, không đáng sợ đến như vậy, Hạ thư ký."
“Trước nói cho tôi biết anh muốn làm gì?" Vẫn là nắm góc bàn chết cũng không thả.
Tần Hạo Đông buồn cười nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm."
“Cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người, quả thật không thể tin được cô khóc thành ra như vậy rồi, người đàn ông này lại đói bụng chuyện nhỏ như vậy mà làm như lớn? Thật quá đáng, rất rất quá đáng! Tại sao có thể không quan tâm đến tâm tư phụ nữ như vậy?
Không, không đúng, cô không phải là phụ nữ của hắn, là thư ký của hắn, nhưng bất kể như thế nào, là chủ tại sao lại có thể coi thường ủy khuất của cấp dưới chứ? Hơn nữa đây lại là người vẫn đi theo bên cạnh hắn chứ!
Tâm, lại bị tổn thương.
Giống như, cô đối với phản ứng của hắn rất kỳ vọng, đúng không? Bởi vì lý do này cho nên mới tức giận hơn sao?
“Có thể đi được chưa?" Tần Hạo Đông chớp mắt.
“Thật ra tính nhẫn lại của tôi có giới hạn, ngàn vạn lần không được khảo nghiệm tôi bất cứ chuyện gì."
Cái gì?
Nghe không hiểu, cô chớp mắt nhìn hắn.
Vẫn còn nói được lời nói mập mờ, là cố ý sao? Rất giống là như thế.
“Là ra lệnh, thư ký Hạ." Tần Hạo Đông không muốn cùng cô mắt to trừng đôi mắt đẫm lệ nữa.
“Theo tôi đi ăn cơm, tôi rất đói bụng."
Nhà hàng kiểu Pháp cao cấp, trừ giá cả đắt, phong cách tao nhã, bên ngoài cây xanh tươi đẹp, cảnh vật xung quang làm cho người ta có cảm giác thoải mái, cực kỳ yên tĩnh và riêng tư khi dùng cơm, trên mặt sàn của nhà hàng là thảm trải sàn dày và mềm mại màu đỏ thẫm, rèm cửa sổ là màn che dày chất liệu tơ tằm, mặc dù dày nhưng xúc cảm vẫn mềm mại như cũ không thấy nặng nề cồng kềnh, mỗi bàn ăn cách một cự ly ngắn, ở giữa dùng các sợi tơ màu đỏ xinh xắn để ngăn cách, ngọn đèn nhu hòa mà đẹp, cộng thêm ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đêm Đài Bắc, tới nơi này dùng cơm tuyệt đối chỉ là người có tiền, có quyền.
Hạ Mạn Nghê nhìn trước mặt một đống thức ăn giống như núi đồng dạng là món ngon, một bàn đầy ắp thức ăn lại liếc trộm Tần Hạo Đông, ánh mắt không khỏi lướt nhanh lên mặt hắn.
Đúng lúc Tần Hạo Đông gương mặt đang cười, một đôi mắt sáng ngời, tròng mắt chớp cũng không chớp nhìn lại cô.
“Nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút."
“Tổng giám đốc không phải rất đói bụng sao?" Nhưng mỗi đĩa ở trên bàn hắn đều đưa cho cô, là như thế nào? Cảm thấy cô có thể tiêu diệt hết sao? Mặc dù bụng của cô xác thực hơi đói rồi. “Thư ký Hạ phải ăn no trước, tôi mới có thể ăn được a, dù sao hôm nay là đặc biệt để hỏi thăm thư ký Hạ, cho nên, nhanh ăn đi, đừng làm cho tôi áy náy."
Hỏi thăm? Áy náy?
“Tôi nghĩ đây là mệnh lệnh?"
Hắn cười, ánh mắt chớp cũng không chớp lấy một cái nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Là ra lệnh, nhưng đây là bởi vì không muốn làm cho mình hổ thẹn nên ra lệnh."
Hạ Mạn Nghê giật mình, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này nghiêm túc lại dịu dàng, tâm đúng là ngượng ngùng, một chút đỏ ửng vô ý nhiễm lên gò má.
“Tha thứ cho tôi đi, tôi chỉ là không nỡ đánh thức cô mới để cho cô ngủ một đêm ở phòng nghỉ ngơi, không muốn thành như vậy, làm cho cô bị quấy nhiễu, tôi xin nhậ lỗi." Tần Hạo Đông nhìn cô đỏ mặt, cố gắng bày ra bản thân mình rất áy náy.
“Hay là muốn tôi ở chỗ này quỳ xuống xin lỗi cô?" Cái gì? Hạ Mạn Nghê tâm nhảy dựng, đang suy nghĩ hắn chắc không phải nói đùa đâu chứ, Tần Hạo Đông đã đứng lên, chân dài khẽ cong đã quỳ xuống trước mặt cô! Hạ Mạn Nghê nhảy dựng lên, đánh rớt dao nĩa thìa cái gì cũng không quản được, lấy hai tay đỡ hắn ngăn cản hắn thật sự quỳ xuống trước mặt cô —
“Anh đừng như vậy! Thật sự không cần như vậy! Trời ạ, anh ngàn vạn lần đừng quỳ với tôi, tôi còn muốn sống lâu một chút, còn nữa, như vậy rất mất thể diện….." Cô nhìn xem bốn phía, quả thật có mấy đôi mắt đang hướng đầu nhìn về phía này, thì thầm to nhỏ.
“Là tôi mất thể diện, cũng không phải cô."
Đúng vậy a, đúng vậy a. Liên quan gì tới cô đây? Hắn muốn quỳ thì cứ cho hắn quỳ đi, như vậy không phải cũng có thể tiêu mối hận trong lòng cô sao? Cô đang để ý đến thể diện thay hắn sao?
sr mọi ng. sáng này trông đứa cháu nên giờ mí post đc. mình làm xong chương 6 rồi truyện có 9 chương và 1 vĩ thanh.
“Dù sao, không cho phép anh quỳ!" Hạ Mạn Nghê giậm chân, lời nói của cô luôn sắc bén, không biết vì sao lại luôn kém cỏi trước mặt người đàn ông này. “Anh dám quỳ, tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
Ha, nha đầu ngốc, lại một lần nữa bị hắn lừa. Quả thật là miệng dao găm tâm đậu hũ a, (tức là miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm lại mềm yếu ý mà), phụ nữ như vậy nhất định sẽ chịu thua thiệt. Tần Hạo Đông thầm cười, mắt dừng ở trên mặt cô hết sức dịu dàng. Cô bị hắn nhìn thế tim đập mạnh và loạn nhịp, bàn tay đỡ hắn buông lỏng ra, giống như là đụng phải cái gì rất nóng, lảo đảo nghiêng ngả ngồi trở lại chỗ cũ.
Trái với phản ứng hoảng hốt của cô, Tần Hạo Đông lúc trở lại chỗ ngồi cử chỉ quả thật chính là thong dong ưu nhã lại tôn quý, giống như hắn căn bản không có làm chuyện mất mặt vừa rồi, hơn nữa, người làm sai không phải hắn mà là cô. (>_
“Gọi bình rượu uống đi, coi như là xin lỗi." Tần Hạo Đông gọi người bồi bàn. “Mang chai rượu đỏ lâu đời nhất trong nhà hàng tới đây."
“Vâng, xin chờ một chút." Người bồi bàn nói xong cung kính lui xuống.
Nghe nói, người phụ nữ này tâm tình không tốt liền thích uống rượu vang, nói là làm đẹp dung nhan, hơn nữa có thể đem phiền não quên hết.
Nếu uống rượu có thể làm cho người phụ nữ này quên mất phiền não, như vậy…. Hắn đành theo tới cùng thôi. So với phụ nữ, tửu lượng của hắn hẳn là có thể ứng phó được mới đúng…..(chẹp. chẹp. anh không biết uống rượu. mất mặt quá)
Hạ Mạn Nghê không nghĩ tới tửu lượng của người đàn ông này lại kém thành ra như vậy.
Mới 3 ly rượu vang vào bụng, người đàn ông này đã bắt đầu say nói lảm nhảm, thường xuyên dùng mắt mình nhìn chằm chằm cô, nói cô xinh đẹp lại tàn bạo vô cùng (nguyên cv đấy ạ), cùng phụ nữ đánh nhau thái độ vô cùng hung hãn, lúc nghe điện thoại mắng chửi người nói mình là phong tình vạn chủng mới có thể leo lên giường hắn, toàn bộ đều đáng yêu cực kỳ…..
“Tôi thích, cô rất đặc biệt a, Mạn Nghê…. À, không đúng là thư ký Hạ, chỉ có thể họi là thư ký Hạ, đúng? Thân ái? Tôi không có gọi sai…. Thư…ký…Hạ, đúng không?" Tần Hạo Đông hướng về phía cô cười cười, nửa tỉnh nửa say nổi lên tính trẻ con của hắn, hết lần này tới lần khác cười đến mê người như vậy.
Nhờ quản lý nhà hàng giúp cô một tay đưa hắn lên xe taxi, Hạ Mạn Nghê xin lỗi với quản lý Tiếu Tiếu. “Cảm ơn cậu, phiền toái rồi."
“Đây là điều tôi phải làm. Xin đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Quản lý khom người, cung tiễn bọn họ rời đi.
Xe rời đi ước chừng một km, người đàn ông đột nhiên lên tiếng. “Xe của tôi đâu? Tôi muốn lái xe của tôi về nhà." Tần Hạo Đông day day huyệt thái dương, nửa mở nửa nhắm nghiêng mặt sang bên nhìn Hạ Mạn Nghê.
“Anh không thể lái xe, tôi cũng không thể." Cô so với hắn uống nhiều hơn mấy chén, cả người choáng váng nhưng thần trí vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Tại sao? Cô say sao?" Hắn lần nữa nhắm mắt lại.
“Tôi không có say, là anh say."
“Ai nói tôi say?"
Nghe giống như thật không có say.
Hạ Mạn Nghê buồn cười nhìn gò má hắn không có phản bác, theo ý của hắn, dù sao tất cả người say cũng sẽ nói mình không có say, hắn cũng không phải là thứ nhất.
Ngồi ở bên cạnh Tần Hạo đông đột nhiên bắt được tay của cô ——
Cô theo bản năng muốn rút về, thế nhưng hắn lại nắm chết cũng không thả."Tay của cô thật ấm áp cũng rất xinh đẹp, làm cho người ta không cẩn thận nắm, cũng không muốn buông tay nữa, cô biết không? Cùng hồ ly tinh không có khác biệt." Thời điểm hắn nói câu này mắt vẫn như cũ nhắm lại, giọng nói rất nhạt, lại mang theo nụ cười, nhẹ câu khóe môi mê người hấp dẫn.
Cái gì? Ách. Hạ Mạn Nghê hí mắt liếc nhìn hắn, nhìn thấy hắn khóe môi cười, buồn bực lại một lần nữa nghĩ muốn rút tay về, thế nhưng hắn lại kéo nó đến trên ngực, dán sát vào trái tim của hắn.
“Nghe chưa? Nơi này đập loạn là vì cô." Giọng nói khàn khàn, nghe qua không phải lời nói nghiêm túc, giống như là đang tán tỉnh, lời này không cần chịu trách nhiệm.
Tim của hắn đập rất nhanh.
Tay của cô bị hắn cầm rất nóng.
Luồng nhiệt này, vẫn liên tục từ đầu ngón tay lan truyền đến trước ngực cô, gáy, mặt của cô sớm bị cảm giác say làm cho hồng đến mức không thể hồng hơn nữa.
Chỗ ngồi phía sau xe taxi, ánh sáng duy nhất là từ đèn đường và đèn xe của những người qua lại bên ngoài xe, hơn nữa chỉ là những chấm nhỏ thật dày, rất tối a, ngay cả tài xế ngồi trước cũng không thể nhìn thấy cái gì, nếu như cô không biến sắc trong lời nói, giờ phút này không ai có thể thấy cô đỏ bừng mặt, và đôi mắt động tình của cô đang vụng trộm nhìn về phía Tần Hạo Đông. Cô cho là sẽ không ai thấy. Lại không có ngờ tới Tần Hạo Đông vốn là nhắm hai mắt nhột nhiên mở ra, ở trong bóng tối cùng cô nhìn nhau.
Cô giật mình, lại muốn rút tay về, lúc này hắn vẫn không có buông, ngược lại nhẹ nhàng một cái, kéo cả người cô vào ngực mình ——
“A." Cô than nhẹ ra tiếng.
Môi Tần Hạo Đông bỗng dưng hạ xuống ——
Hắn mang theo cảm giác say nhàn nhạt hôn, môi trơn bóng lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào, nụ hôn mang theo khí phách đàng ông trộn lẫn dịu dàng, giống như loại rượu nguyên chất thơm ngon mê hoặc nhất thế gian, vừa vào miệng, ngay cả tay chân cũng bị làm cho phấn chấn……..
Tâm co rút lại thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Hạ Mạn Nghê đưa tay đẩy ra lồng ngực rộng rãi lại tràn đầy nhiệt lực, thân thể mềm mại lại vì vậy càng thêm hãm sâu trong đó……..
Nụ hôn này, từ môi của cô lan đến tai cô, lại vòng qua bên gáy cô, tinh tế tỉ mỉ mà hôn, nhẹ nhàng chậm chạp liếm, làm cho cả người cô ngay ngón chân cũng muốn co quắp, bất lực túm chặt áo sơ mị trước ngực hắn, sau đó len lén hô hấp, chỉ sợ quấy rầy đến nụ hôn này…… Trời ạ, cô quả thật là đang mong đợi cái gì chứ?
Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này thì lại mong đợi được người đàn ông này hôn? Bởi vì lý do này, cho nên hắn mới chạy nạn tựa như muốn rời khỏi nơi này, dù cho biết, không sớm thì muộn…. Không phải hắn dụ dỗ cô lên giường, thì chính cô khát vọng muốn nhảy lên giường của hắn…….
Là như thế nào sao?
Người đàn ông này toàn thân cao thấp đều mang hấp dẫn chết người, cô căn bản là tránh né không được……..
Như vậy, cùng nhau đi? Mượn cảm giác say, mượn men say, cứ như vậy một lần thôi, cảm thụ người đàn ông này ôm cô, cảm giác hôn cô, hôm sau tỉnh lại, hắn cái gì rồi cũng sẽ quên, cô cũng sẽ phải giả vờ không biết, không nhớ…..
Tài xế ngồi trước, đối với chỗ ngồi phía sau, thấy đàn ông ôm hôn nhưng không ngạc nhiên, nhìn quá nhiều rồi, xa hoa trụy lạc về ban đêm, nam nữ dây dưa, trời đất kết hợp, chỉ cần không phải vị thành niên, chỉ cần không phải bị cưỡng ép, có thể như thế này giống như là vụng trộm yêu đương, thật ra cũng là một chuyện vui.
Xe không ngừng chạy nhanh về phía trước, ban đêm ít xe, trên đường đi đèn đường giống như so sánh với xe nhiều hơn gấp mấy lần, lái lên núi thì đèn đường ít hơn rồi, trong xe lúc sáng lúc tối, thì ở chỗ ngồi phía sau hai người này tâm cũng như thế, lúc sáng lúc tối. Sợ trông thấy ánh sáng, thà bị lờ mờ như vậy.
Người đàn ông hôn cô một lúc, lại gối đầu lên vai cô ngủ.
Nhịp tim chỉ có cô, động lòng chỉ có cô, động tình cũng chỉ có cô.
Cả người bởi vì nụ hôn của hắn, hắn trêu trọc đoạt lấy, tất cả vẫn còn ở trong phấn khích, không thể gặp mặt không thể hiểu không thể quên, vẫn còn đau xót đi, nhạy cảm làm cô quả thật không biết làm thế nào cho phải.
Hắn lại ngủ.
Đã nói đây là một người đàn ông xấu xa, là do cô tham luyến nụ hôn của hắn, mới có thể tự tìm sai lầm, bị hắn làm cho lạc ra xa, dù thế nào cũng không thể quay về bờ.
Như vậy không được, tuyệt đối không được.
Đàn ông không thể yêu lại mê người thì nhất định không được yêu, nếu không muốn động lòng đều phải cách xa…..
“Tiểu thư, đến rồi." Tài xế xe taxi nhắc nhở.
Hạ Mạn Nghê giương mắt, mới nhìn cửa chính biệt thự đã đứng sững ở trước mắt.
“Chờ tôi một chút, tôi gọi điện thoại." Nói xong, Hạ Mạn Nghê lấy điện thoại di động ra bấm mấy số.
“Lão Trần, ông chủ uống say….."
Tác giả :
Tống Vũ Đồng