Thư Ký Không Lên Giường

Chương 2

Biệt thự của Tần Hạo Đông nằm ở núi Dương Minh là tòa nhà với kiến trúc bên ngoài rất đẹp, phía trước và sân sau được trồng rất nhiều hoa cỏ, cộng thêm một hồ bơi đủ tiêu chuẩn, ba nhà để xe, ước chừng rộng ba trăm đến bốn trăm bình (đơn vị đo lường của TQ >_

Ngoài ý muốn chính là? Số người ở trong nhà cực ít, trừ một vị quản gia cũng chỉ có một người vú nuôi thường ngày đưa đón đứa bé năm tuổi đi nhà trẻ và kiêm luôn việc trăm sóc đứa trẻ. Quản gia họ Trần là một người đàn ông, phụ trách công việc quét dọn sạch sẽ trong ngoài kiêm luôn việc cắt tỉa hoa và cây cảnh, người vú nuôi duy trì cuộc sống trong nhà, Tần Hạo Đông gọi bà là mẹ Lâu, thường ngày ở nơi này ngoài việc chăm sóc đứa bé ở bên ngoài còn phụ trách ba bữa cơm của bọn họ.

Hạ Mạn Nghê chọn một gian phòng gần tầng hai nhất, gian phòng này có cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa là tay vịn ban công điêu khắc đá màu trắng, đứng ở trên ban công có thể nhìn thấy phía trước là hồ bơi màu xanh thẳm cùng phía xa là khu biệt thự trên núi nguy nga tráng lệ, ngoài cửa sổ sát đất, gian phòng còn có hai cửa sổ khác nữa, ngoài cửa sổ là hàng cây dừa thật cao, thời điểm gió núi thổi qua, lá cây dừa lay động theo chiều gió, làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên tĩnh thảnh thơi.

Buổi tối, Tần Hạo Đông đích thân mang cô đi tham quan ngôi nhà này thì liếc mắt cô liền thích gian phòng này, thuận tiện yêu cầu được ở đây.

“Cô xem tầng trên đã, nếu như là phòng của tôi, tôi cũng có thể nhường lại cho cô." Lúc này vẻ mặt Tần Hạo Đông tươi cười với cô.

Nụ cười của hắn thật sự rất khó khiến người khác xem nhẹ. Xem ra có chút không để ý, mang một ít nhàn nhạt cưng chiều cùng với hương vị của giễu cợt, khóe miệng khẽ nhếch vẽ ra sự gợi cảm kéo theo ánh mắt của hắn hơi nheo lại, Hạ Mạn Nghê sợ nhất chính là kiểu cười này, giống như là phóng túng nhưng lại là vô tình.

Cô vẫn là ở lại a!

Cô tự nói với mình dứt khoát không thể phụ tâm ý của người đàn ông này được, lý trí đột nhiên quay trở lại, cô không có cách nào cứ như vậy bỏ mặc một đống công việc của mình ở nơi này phủi mông quay về New York. Có lẽ cô sẽ hối hận, hối hận chính mình thế nhưng lại tự phá hủy nguyên tắc giữ vững nhiều năm của mình mà ở lại, nhưng biết làm thế nào đây? Việc đã đến nước này, cô hiện tại quan trọng nhất chính là mau chóng trợ giúp Tần Hạo Đông lấy được dự án đầu tư này, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này.

Thình lình, cửa phòng truyền đến hai tiếng động nhẹ, sau đó một cái đầu nhỏ dò xét đi vào!

“Dì, ăn cơm thôi." Con trai năm tuổi của Tần Hạo Đông - Tần Hữu Ân, gương mặt cười ngọt ngào, lông mi thật dài, hai mắt thật to, mặc dù là một tiểu soái ca, bộ dạng không quá giống với Tần Hạo Đông bởi vì Tần Hạo Đông là mắt một mí, mắt không lớn, cho nên nói hẳn là giống mẹ.(tiểu soái ca a, lớn nhanh lên chị chờ. haha)

“Được, Tiểu Ân ngoan, lại đây cho dì ôm nào." Hạ Mạn Nghê ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, mỉm cười chờ Tiểu Ân.

Tiểu Ân cười, vẫn nhìn cô cười, tay nhỏ bé cầm ở nắm cửa, hai chân nhỏ đưa qua đưa lại, thân thể cũng xoay qua xoay lại.

“Làm sao vậy? Tiểu Ân đang xem chân nào của mình dài hơn sao?"

“Mới không có!"

“Vậy chân nào dài?"

“Không có á!"

“Vậy tại sao lại xoay qua xoay lại? Dì rất muốn ôm con một cái, cho dì ôm một cái nha, có được hay không à?" Hạ Mạn Nghê đùa với hắn, thật là muốn ôm thân thể mềm mại của hắn nha.

Tần Hữu Ân cười đến híp mắt, lúc này nhìn rất giống Tần Hạo Đông.

Vợ trước Tần Hạo Đông, chắc là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp? Hạ Mạn Nghê không khỏi nghĩ ngợi. Có thể là một người phụ nữ xinh đẹp giống như búp bê, mắt to lông mi dày, da rất trắng, có giọng nói yểu điệu của phụ nữ?

Chậc, Hạ Mạn Nghê lắc đầu cười, suy nghĩ tới những thứ này làm gì? Coi như vợ trước Tần Hạo Đông là một tiên nữ, thế nào lại bỏ lại con của mình, cô tuyệt đối không có cách nào hiểu được và yêu mến. Có lẽ cô là người phụ nữ truyền thống, đã lấy một người đàn ông thì phải cùng nhau từ đầu cho tới cuối, cho nên nhất định phải mở to hai con mắt để chọn đàn ông tốt mới được.

Người đàn ông hoa tâm, bộ dáng đào hoa, có đôi mắt thường hay phóng điện ví dụ như Tần Hạo Đông này, tuyệt đối không được. (ồ!!! ghét của nào trời trao của đấy đó chị).

Tiểu Ân không bước tới, Hạ Mạn Nghê không thể làm gì khác hơn là bước qua, trực tiếp ôm bé trai vào trong lòng.

“A, dì cũng ôm được con rồi, thật là tốt, dì thật hạnh phúc a. Dì ôm con xuống lầu ăn cơm được không?" Tiểu Ân gật đầu một cái, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ của cô. “Hôm nay mẹ Lâu có nấu bát trà chưng cách thủy mà Tiểu Ân thích ăn nhất nha."

“Vậy sao? Nghe qua thật không tồi, cho dì ăn một miếng được không?" Hạ Mạn Nghê ôm Tiểu Ân có chút khó khăn, nhưng mà cảm giác ôm đứa bé như vậy thật thích.

Hai tay cô cẩn thận ôm nó xuống lầu, hai tay Tiểu Ân nghịch nghịch, đột nhiên nhìn thấy trên đầu cô có một đồ vật, đó là cây trâm dùng để cố định tóc của Hạ Mạn Nghê, nó đưa tay sờ về hướng cây trâm….

“Dì à, đây là cái gì?"

“Là đồ để cố định tóc, Tiểu Ân, không thể chơi đùa nha….." Đang muốn nhắc nhở thằng bé không nên nghịch cây trâm, nhưng đã không còn kịp rồi.

Trên cây trâm có treo một chuỗi vật phẩm trang sức tinh tế, Tiểu Ân tò mò liền đưa tay chộp lấy một cái gỡ xuống!

“A!" Cô phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó mái tóc dài được lới lỏng cứ như vậy mà xõa tung trên vai.

“Sao vậy? Tiểu  lại bướng bỉnh rồi sao?" Nghe được tiếng thét kinh hãi, đang ở dưới lấu Tần Hạo Đông đi tới, vừa vặn nhìn thấy một mái tóc dài xinh đẹp như mây phía dưới bày ra khuôn mặt vô cùng chán nản. Trời ạ, bị nhìn thấy rồi!......

Hạ Mạn Nghê cắn môi, ảo não vô cùng lại không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Cô không có thói quen làm cho người ta nhìn thấy bộ dáng tóc dài xõa vai giờ phút này, bởi vì sự chuyên nghiệp, giỏi giang, cách ăn mặc truyền thống vẫn là cách cô bảo vệ mình, tất cả thay đổi nữ tính của cô không dễ dàng biểu hiện ra ngoài khi mới tiếp xúc.

Hắn giật giật khóe môi, đối với một màn này ở cầu thang rất là kinh ngạc, giống như là rình coi được bí mật to lớn của đối phương, cảm thấy vui vẻ cùng thú vị.

Rất đẹp a, gương mặt bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ân không biết làm thế nào, trải qua một màn biến đổi này, cô lại há mồm cắn bàn tay nhỏ bé mập mạp của Tiểu Ân một cái!

“Mau đưa cho dì!"

Tiểu Ân bị cắn cũng không kêu đau, ngược lại cười khanh khách. “Vật này rất đẹp a, dì cho con đi." (siêu cute ^^)

“Không được! Này, con cẩn thận một chút, đừng để bị đâm! Nghe chưa?" Cô dặn dò, vừa ảo não vì bị Tần Hạo Đông nhìn thấy bộ dáng này, lại vừa lo lắng đứa trẻ chơi đồ vật không an toàn. Kết quả là Tiểu Ân ở trong lòng có chui đông trốn tây, làm cho cô toàn thân chật vật, quần áo vải thun không nói, tóc cũng lộn xộn, Tần Hạo Đông thủy chung đứng ngoài giống như là đang xem kịch hay.

Có lầm hay không! Cô đang ôm chính là con trai hắn, cũng không phải là của cô.

Cô nhìn chằm chằm Tần Hạo Đông, Tần Hạo Đông vừa cúi đầu vừa cười, lúc này mới tiến lên một tay ôm lấy con trai xuống!

"Ngoan, Tiểu Ân, đi tìm mẹ Lâu ăn cơm đi, cây trâm trả dì, đó là bảo bối của dì." Tần Hạo Đông dỗ con trai, mở lòng bàn tay ra chuẩn bị nhận đồ trên tay hắn.

Tiểu Ân ngoan ngoãn đem cây trâm đặt ở trong lòng bàn tay ba. “Là bảo bối sao? Cho nên Ân Ân không thể xin, bởi vì dì sẽ thật thương tâm."

“Đúng, thật thông minh, Tiểu Ân ngoan." Tần Hạo Đông sờ đầu con trai, để cho nó đi ăn cơm cùng mẹ Lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hạ Mạn Nghê.

“Đưa cho tôi." Cô duỗi tay về phía hắn.

“Không đưa." Hạ Mạn Nghê cau mày, không giải thích được nhìn hắn. “Thế này rất đẹp, có hương vị của phụ nữ hơn nhiều, từ nay về sau xõa tóc đi." Hắn tự mình nói, tự động xem nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô.

“Này, tôi có xinh đẹp hay không điều này cũng không lieenh quan đến anh, đưa cho tôi!"

“Trước tôi sẽ cầm." Tần Hạo Đông nhanh tay bỏ vào túi áo trước ngực. “Cơm nước xong sẽ trả cho cô. Đi thôi, ăn cơm, nếu không ăn món ăn sẽ nguội."

Hắn cười một tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, Hạ Mạn Nghê đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn.

“Trả tôi!" Cô kiên trì. Thì ra người đàn ông này so với Tiểu Ân còn khó đối phó hơn, sớm biết như vậy thì trực tiếp đối phó với đứa nhỏ.

“Đã nói đợi lát nữa sẽ trả, đừng trẻ con nữa, đi ăn cơm." Hắn dứt khoát dễ dàng kéo tay của cô, đi hướng tới phòng ăn.

Trẻ con? Hắn nói cô trẻ con? Có lầm hay không a?

Không đúng! Bây giờ không phải thời điểm để ý hắn nói cái gì, mà là hắn sao có thể cứ như vậy mà dắt tay cô?

Hạ Mạn Nghê trừng mắt nhìn vào bàn tay to đang dắt tay mình, hoàn toàn không có biện pháp giải thích hiện tại đến tột cùng là tình huống gì? Tay của cô có thể tùy tiện để cho hắn dắt sao? Còn nữa, hắn luôn tùy tiện dắt tay phụ nữ như vậy? Chắc chắn là thứ hai.

Quá tùy tiện…..

Thực sự rất tùy tiện rồi….

“Chỉ là lễ phép nắm tay dẫn cô đến phòng ăn thôi, không cần ở sau lưng trừng tôi, sẽ thiêu cháy, ân?" Hắn buồn cười nói, tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước.

Thiêu cháy? Cái gì sẽ thiêu cháy?

Còn nữa, hắn cũng biết cô ở sau lưng vẫn trừng hắn à? Chậc, vậy mà hắn vẫn còn như vậy làm theo ý mình đến cùng, hoàn toàn bỏ mặc cô nghĩ như thế nào?

“Tôi nói Tần Hạo Đông!"

“Đến." Tần Hạo Đông không đợi cô đối với hắn nói lời châm biếm, vào phòng ăn liền buông tay cô ra, xoay người lại nhìn cô một cái, đột nhiên đưa tay tới gần cô!

“Anh làm gì đấy?" Hạ Mạn Nghê cực kỳ hoảng sợ chợt lui về phía sao, giống như là tay của hắn có độc, bị đụng trúng sẽ ngã bệnh. Tần Hạo Đông chau mà, lạnh nhạt nói: “Trên tóc cô có đồ."

“Vật gì vậy?" Rõ ràng chính là lấy cớ! Trên tóc cô làm sao có thể có đồ?

“Này." Hắn mở tay ra cho cô nhìn, chứng minh hắn không có nói láo.

Là mấy hình dán Pikachu, toàn bộ dính vào trên tóc cô.(là ai nhể -_-)

Hiển nhiên, là kiệt tác của Tần Hữu Ân, bởi vì ngồi ở bên kia bàn cơm là đứa trẻ đang cười khanh khách.

Hạ Mạn Nghê nhìn Tần Hạo Đông một cái, biết mình hiểu lầm hắn, nhưng là hai chữ xin lỗi này làm thế nào cũng không nói ra được.

“Ăn cơm đi." Tần Hạo Đông giúp cô kéo ghế dựa.

Hạ Mạn Nghê mấp máy môi, nhưng vẫn không thể nói xin lỗi được, có phần không được tự nhiên nhìn hắn tiêu sái giúp cô kéo ra ghế ngồi rồi mới dùng cơm.

“Sau khi ăn xong, tôi muốn nói chuyện với anh, Tần Hạo Đông." Tần Hạo Đông khẽ mỉm cười.

“Đã biết, nói tới khuya cũng được." Sau khi ăn xong mẹ Lâu thay bọn họ chuẩn bị một ấm trà ướp hoa, một ít điểm tâm, nhân tiện bày lên chiếc bàn tròn nhỏ ở ngoài sân lầu một.

Tần Hạo Động hưu nhàn nằm ngửa mặt ở trên ghế, chân dài đan chéo nhau, khẽ híp mắt hưởng thụ cảm giác sảng khoái gió thu thổi qua.

Bầu không khí như thế này căn bản cô không thể nói chuyện, Hạ Mạn Nghê cầm ly trà nóng đã chuyển ấm lên uống, nhìn Tần Hạo Đông đang vô cùng hưởng thụ, trong bụng một đống lời rất khó nói ra.

Trà ướp hoa này vị cũng không quá đắng, sau khi ăn xong bữa tối cô rất thích uống thứ gì đó, là trùng hợp sao? Cô cũng không nhận ra ông chủ mới của cô sẽ hiểu rõ cô như vậy, và hùa theo sở thích của cô.

“Không phải có lời muốn nói sao? Hạ tiểu thư."

Hắn gọi cô là Hạ tiểu thư, nghe rất kỳ quái, mặc dù là cô muốn hắn gọi thế, nhưng không biết vì cái gì, từ trong miệng người đàn ông này gọi ra lại có gì đó không đúng. Hạ Mạn Nghê bỗng chốc ho nhẹ. “Đúng, tôi nghĩ tôi phải nói với anh ba điều kiện khi chính thức làm việc cùng tôi, để tránh cho hai chúng ta phát sinh không thoải mái cùng với hiểu lầm không đáng có."

Tần Hạo Đông mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô. “Được, cô nói đi."

“Cái đó… Tôi hi vọng về sau anh cũng gọi tôi là Hạ thư ký, còn nữa, tôi không thích người khác chạm tôi, cho nên hi vọng anh không dùng những cách thức đối với những người phụ nữ khác để đối với tôi, tôi là thư ký của anh không phải là phụ nữ của anh, giống hành động tùy tiện kéo tay tôi như vừa rồi, hi vọng về sau không cần phát sinh nữa. Mặt khác, tuy chúng ta ở cùng một nhà, nhưng tôi hi vọng có không gian của riêng mình, cho nên ở trong căn nhà này, tôi chỉ là một khách trọ, không phải là thư kí của anh nên anh không thể tùy tiện bảo tôi làm thay anh bất cứ chuyện gì, nói cách khác tôi hi vọng anh có thể phân biệt công và tư rõ ràng. Hiện tại mới chỉ như vậy, như vậy có thể chứ?"

Tần Hạo Đông gật đầu một cái. Nghe qua vẫn còn vế sau, nói đi."

Hạ Mạn Nghê nhìn hắn một cái, hít một hơi thật sâu, trực tiếp mở miệng nói. “Không cần quyến rũ tôi. Chỉ cần anh đối với tôi có một chút hành động quyễn rũ, tôi lập tức đi, còn nữa, đừng vọng tưởng tôi sẽ leo lên giường của anh, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, tôi lại càng không yêu anh, cho nên, chớ đem thư ký trước kia của anh so sánh với tôi."

Chậc, Tần Hạo Đông vừa bực mình vừa buồn cười. “Mặc dù cô dáng dấp không tồi, nhưng cũng chưa đẹp đến mức độ để tôi đi quyến rũ cô, điểm này cô yên tâm. Nhưng mà, việc cô có thể hay không leo lên giường của tôi, lại có yêu tôi không, tôi không dám khẳng định trước, cũng không thấy vui lòng, chuyện như vậy không cần thiết lấy ra, một mình cùng cấp trên thảo luận, hiểu không? Hạ thư ký, không đúng, ở nhà công và tư phải rõ ràng, cho nên tôi sẽ không gọi cô là Hạ thư ký, phải gọi là cô là gì đây? Để cho tôi suy nghĩ một chút, gọi là tiểu Hạ? Tiểu Mạn? Còn có tiểu Nghê? Cô thích cái nào?"

Hạ Mạn Nghê trừng hắn, phanh một tiếng buông cái lý trên tay. “Tần Hạo Đông, anh cố ý bới móc sao? Nếu như ngay cả việc này anh cũng không có cách phối hợp, vậy thì tôi nghĩ tôi nên trực tiếp trở về New York thôi."

Hai tròng mắt của Tần Hạo Đông hơi híp lại, có chút bực mình. “Tôi nói Hạ tiểu thư, về sau làm ơn không cần động một chút lại nói với tôi những lời như thế, trừ khi tôi làm trái thỏa thuận của công ty với cô, nếu không những lời như vậy tôi không muốn nghe đến lần thứ ba." (ặc. anh thù dai, nhớ lâu quá)

“Anh…." Ác bá! Người hai mặt! Tại sao lúc trước có thể nói nhẹ nhàng uyển chuyển với cô, bây giờ lại nói hung dữ, nổi nóng với cô sao?

“Nghe qua thế nào?"

“Cái gì?"

“Tôi hỏi cô nghe được tôi nói chuyện với cô như vậy có cảm giác như thế nào?" Tần Hạo Đông nhìn cô, bỗng dưng cười khẽ một tiếng.

“Không thoải mái sao? Tôi đối với cấp dưới và đàn ông đều là bộ dáng như vậy, nếu như cô không muốn tôi xem cô là phụ nữ, như vậy phải chịu được tôi nói như vậy với cô, cô chịu được sao?"

Hạ Mạn Nghê cắn môi, chăm chú quan sát xem xét hắn.

Tần Hạo Đông cũng nhìn cô, tròng mắt tươi cười, khóe môi khẽ nhếch, lại phù hợp với bộ dáng quyến rũ người.

Muốn hắn không quyến rũ cô rất khó? Bởi vì người đàn ông này ngày cả cười một cái cũng sẽ dụ người, cô làm sao có thể như vậy làm khó hắn đây? Hơn nữa, hắn nói không sai, cô căn bản không chịu nổi bộ dáng cùng lời nói vừa rồi của hắn, nếu như hắn mỗi ngày đều dùng khẩu khí đó nói chuyện cùng cô, cô không bị nôn chết mới là lạ.

Cho nên kết luận là, cô thà ràng bị hắn đối xử với cô như là với phụ nữ? (anh quả là cao thủ >_

Bời vì, kỳ thực cô thích hắn đối với cô dịu dàng? Thích hắn ôn nhu nhìn cô với bộ dáng tươi cười, thích hắn lôi kéo tay cô đi ăn cơm mang theo khí phách cùng cưng chiều của hắn, thích hắn dùng đôi mắt mê người kia thưởng thức nhìn bộ dáng của cô…. Xong rồi! Cô sao lại dễ dàng bị vẻ đẹp trai làm cho mê hoặc trái tim, lại lần nữa bị rơi vào tay giặc sao? (chuẩn men đó chị ^^)

Chết tiệt! Đã hai mươi sáu tuổi đầu, thế mà sức miễn dịch đối với trai đẹp còn kém thành ra như vậy? (mới 26 mà chị, vẫn trong độ tuổi mê trai mừ, ai mà chả thích cái đẹp, hehe em cũng không ngoại lệ a) Chỉ biết rằng, sớm biết như vậy cho nên cô mới kiên trì không cộng tác cùng cộng sự đẹp trai đó a!

Trời ạ! Cô sắp phát điên rồi!

Đứng dậy, Hạ Mạn Nghê đang tính nhanh chóng rời đi.

“Này." Tần Hạo Đông nhanh tay lẹ mắt ngồi dậy duỗi dài tay lướt qua mặt bàn bắt được cô.

Tay của cô nhỏ nhắn mềm mại, lại phù hợp với lòng bàn tay dày rộng có một ít vết trai của hắn, trắng noãn cùng ngăm đen, nhưng lại trở thành sự so sánh rõ ràng, hình ảnh nhìn cũng rất đẹp mắt, giống như trời sinh hai tay liền như vậy hòa hợp với nhau, trong phút chốc gợi lên cái gì đó.

Cô từ trên cao nhìn xuống đôi bàn tay đang giao nhau, lại xoay qua nhìn vào mắt của hắn, trái tim ở trong phút chốc nhảy loạn một cái, điều này làm cho cô trong nháy mắt đỏ mặt. Lại một lần nữa, Tần Hạo Đông nhìn thấy đáy mắt cô có ngượng ngùng và bối rối. Hắn không biết một phụ nữ hai sáu tuổi, tai sao lại có thể giống thiếu nữ mười bảy tuổi sinh ra thẹn thùng cùng bối rồi, nhưng mà hắn xác định, chính mình bởi vì vẻ mặt này mà trong phút chốc đối với người phụ nữ này tâm sinh ra dục vọng.

Không nên…...

Tần Hạo Đông bỗng dưng buông lỏng tay, nằm lại trên ghế dựa, nhắm mắt lại. Hắn nhất định là quá mệt mỏi nên mới có thể sinh ra loại ảo giác này, nhất định là vậy!

Hạ Mạn Nghê một hồi kinh ngạc, trong nháy mắt không thể hiểu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao người đàn ông này một giây trước còn muốn bắt cô ở lại, một giây sau lại muốn ném cô đi tựa như trốn tránh cái gì?

Không hiểu ra sao cả…..

Hắn rốt cuộc dựa vào cái gì?

Hạ Mạn Nghê chóp mũi chua xót, trong lòng không tránh khỏi một hồi đau xót, đúng là rất khó chịu. (olala, yêu rồi)

Cô không nói gì thêm xoay người trở về phòng, ngầm hạ quyết định, bắt đầu từ bây giờ cách xa người đàn ông này một chút, để cho hắn coi cô như là đàn ông hoặc cấp dưới đi, đây mới là điều cô muốn, không phải sao?

Ngay cả nói chuyện cũng không có, cách một ngày Tần Hạo Đông đem cô quăng cho đoàn cố vấn, một mình bay đến Thượng Hải, liên tiếp đi một tuần lễ, nghe nói hôm nay sẽ về công ty.

Đúng vậy a, là nghe nói, bời vì cô căn bản không có hỏi hắn, hắn cũng không có dặn dò cô cái gì, thay vì nói cô là thư ký của hắn, không bằng nói cô là trợ lý cao cấp của hắn, không có để ý tới lộ trình công việc của hắn, cũng không kịp để ý, mà để ý cũng vô ích, vì trước khi hắn xuất ngoại đã sắp xếp đầy đủ ổn thỏa, công việc của cô so với núi còn cao hơn.

Bảy ngày này, cô vất vả giống như con chó, các văn bản Ảrập chất thành núi cần cô phiên dịch sang tiếng Trung và tiếng Anh, còn phải đem phần số liệu nhanh hoàn thành để có thể tổng hợp lại vào báo cáo, bởi vì cái này không chỉ giao cho Tần Hạo Đông cùng đoàn cố vấn xem, mà còn phải gửi một bản cho tổng công ty bên Mĩ.

Mỗi ngày, cô đều làm việc từ sáng sớm đến đêm khuya, mệt đến mức ngày cả kính sát tròng cũng mang luôn, đành phải thỉnh thoảng ra cửa mới có thể dùng mắt kính gọng đen, về sau cô phát hiện đeo mắt kính hiệu quả cũng không tệ, bởi vì có thể che đi hơn nửa khuôn mặt cô, dễ dàng che dấu mệt mỏi và cảm xúc, còn có gương mặt cô rất dễ dàng đỏ hay làm người khác hiểu lầm, coi như nhất cử lưỡng tiện. Thật mệt muốn chết rồi…..

Hạ Mạn Nghê tựa đầu trên mặt bàn, cảm thấy phút chốc đầu rất nặng cô sắp không nâng dậy được rồi. Liên tục nhiều ngày thức đêm làm cho thể lực cô sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, bất quá cuối cùng cũng làm hết hơn một nửa số liệu, trước tạm thời có thể để cho đoàn cố vấn triển khai hoạt động một số hạng mục, để Tần Hạo Đông sau khi về nước là có thể ngay lập tức tiến hành triệu tập hội nghị thảo luận chi tiết một chút hạng mục công việc rồi.

Hiệu quả công việc của cô, coi như là tạm thời che được miệng của những người trong đoàn cố vấn.

Mặc dù bọn họ vẫn còn tức giận đối với việc cô lái Ferrari đi làm, bí mật lại vụng trộm nói xấu cô, chẳng qua ai quản được bọn họ nói khỉ gì? Xe Ferrari đúng là của người đàn ông tập đoàn Bắc Phong, căn bản chính là nhân tiện làm lễ vật mà thôi, bởi vì xe nổi tiếng để không sẽ hư hỏng a, cho nên nhờ cô giúp hắn lái xe ra khỏi cửa mỗi ngày, chậc, đảo ngược thành ân điển của cô rồi.

Hạ Mạn Nghê chợp mắt, muốn ngủ một lát, một trận thanh âm vừa nhỏ vừa the thé truyền vào lỗ tai cô.

“Tôi muốn tìm Tần Hạo Đông, gọi hắn lập tức đi ra gặp tôi!" Một người phụ nữ xinh đẹp cao ngạo, vặn eo lắc mông xuất hiện bên ngoài cửa phòng làm việc tổng giám đốc, cũng chính là nơi vừa nãy cô làm việc.

“Cô là ai vậy?" Hạ Mạn Nghê đem đầu ở trên mặt bàn ngước lên, hơi nhíu lông mày.

Thành thật mà nói, cô có chút không vui. Bởi vì đầu cô nặng sắp chết, rất muốn ngủ, người bình thường sẽ không chưa thông báo đã xông vao, nhưng mà dù sao người phụ nữ này cũng đã tiến vào, trừ bỏ nói chuyện cùng cô ta, Hạ Mạn Nghê cũng không tìm được biện pháp xử lí có thể đuổi cô ta ra ngoài.

“Cô không biết tôi sao?"

“Thật ngại, tôi mới từ New York tới đây không lâu, xin hỏi cô là?"

“Giang Tử Vân, tôi có gọi điện thoại đến, không chỉ một lần."

Thì ra là Giang Tử Vân! Con gái một của tập đoàn Giang thị nắm giữ cán cân tàu thuyền trên biển từ bắc đến nam – Giang Tử Vân! Cô đã hỏi qua cô trợ lý, nghe nói là niềm vui mới của Tần Hạo Đông, hai người còn lên mặt báo, quan hệ không phải nhỏ. Đã như vậy, vẫn nên có lễ độ, nói thế nào cũng là phụ nữ của tổng giám đốc.

Hạ Mạn Nghê đứng lớn, mang theo một chút áy náy nói. “Thật ngại, thì ra là Giang tiểu thư. Tổng giám đốc xuất ngoại còn chưa trở về. Tôi nhớ thời điểm nói chuyện điện thoại cùng Giang tiểu thư đã có nói qua, Giang tiểu thư thế nào còn đến đây một chuyến? Khiến cô uổng công rồi, thật là xấu hổ."

Giang Tử Vân nhìn Hạ Mạn Nghê một cái, một chút cũng không thích kiểu cười lạnh lùng trên mặt thư ký này, rõ ràng cô ta mới là thiên kim đại tiểu thư, không biết vì sao lại có cảm giác cô thư ký này so với cô ta còn cao ngạo hơn mấy phần, làm cô ta nhìn cực kì chướng mắt.

“Tôi đã hỏi rồi, hôm nay anh ấy sẽ trở về, không phải sao?"

Oa, không ngờ tin tức thật là nhanh a, xem ra trong công ty cô có tình báo viên mà.

“Có thể là vậy, Giang tiểu thư, nhưng mà tổng giám đốc còn chưa đến công ty." Hạ Mạn Nghê vô cùng cung kính nói, trên mặt mười phần vẫn là biểu tình lạnh nhạt.

“Có thể? Cô làm thư ký kiểu gì vậy? Ngay cả ông chủ của mình lúc nào đến cũng không biết?" Giang Tử Vân vừa hỏi vừa quan sát căn phòng làm việc này, một đôi tay lục lọi sờ đông sờ tây.

“Cái này, tôi không rõ lắm…" Hạ Mạn Nghê đột nhiên nhìn thấy Giang Tử Vân tiện tay cầm ở trên bàn một phần số liệu trong cặp muốn mở ra xem, liên tục không ngừng mở miệng ngăn lại. “Giang tiểu thư, phần văn kiện đó là văn kiện cơ mật!"

Giang Tử Vân nhìn cô. “Ý của cô là tôi không thể nhìn?" (bingo. hừ)

“Đúng, ngoại trừ tổng giám đốc những người khác không thể nhìn, Giang tiểu thư xin thứ lỗi." Trên thực tế là cô Hạ Mạn Nghê ghét nhất người khác chạm loạn vào đồ của cô, không cần biết có phải là cơ mật hay không, không cho nhìn chính là không cho nhìn.

“Nếu như tôi nhất định muốn xem cũng không được sao?"

“Rất xin lỗi, tôi có trách nhiệm của tôi, tuyệt đối không thể để cho người khác xem phần văn kiện đó, nếu như Giang tiểu thư cứng rắn muốn xem, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đoạt lại nó."

Thật là một đứa con gái không hiểu trên dưới!

“Vậy sao?" Giang Tử Vân cười một tiếng. “Như vậy hãy lại đây giành a, ngược lại tôi muốn nhìn Hạ thư ký có thể giảo hoạt tới trình độ nào?"

Nói xong, Giang Tử Vân cúi đầu muốn mở ra cặp số liệu này, Hạ Mạn Nghê không thể làm gì khác hơn là sải bước đi về phía trước, trực tiếp đem cặp tư liệu từ trong tay cô ta lấy lại.

“Thật xin lỗi, Giang tiểu thư, cô thực sự không thể xem!"

Ba một tiếng, một bạt tai cứ như vậy trực tiếp lướt nhanh trên mặt Hạ Mạn Nghê,không chỉ đánh rớt mắt kính trên mặt cô, chiếc nhẫn ba carat trên tay Giang Tử Vân quẹt qua làm mặt Hạ Mạn Nghê bị thương. (ngồi edit mà tức quá đi mất)

Đau a, nửa gương mặt nổi lên sưng đỏ, tiếp đó là đau rát. Hạ Mạn Nghê quả thật sắp phát điên, cô hơi híp mắt nhìn chằm chằm Giang Tử Vân, rất muốn tiến lên túm tóc đối phương. Giang Tử Vân tựa hồ còn chưa ý thức được hậu quả của một cái tát đó, lập tức sững sờ ở nơi này. “Cái đó…"

“Nói xin lỗi! Lập tức xin lỗi tôi!" Hạ Mạn Nghê đưa tay xoa mặt ngày càng nóng, mấy lời này làn cắn răng nghiến lợi mà nói, thiếu chút nữa thì gầm thét với cô ta.

Vốn là có chút áy náy Giang Tử Vân thấy thư ký nhỏ này vậy mà lúc này hung ác, một bộ muốn đem cô ta ăn tươi nuốt sống, không khỏi hất cằm lên.

“Tôi không muốn, cô có thể làm gì?"

“Cô tốt nhất nhanh nói xin lỗi, nếu không tôi không dám bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì." Cô Hạ Mạn Nghê cũng không phải là loại người dễ dàng bị ức hiếp, đời này chưa ai từng đánh cô. Người đàn bà này lại dám… Chết tiệt!

“Chính là không muốn!"

“Cô…" Hạ Mạn Nghê giận đến cắn răng một cái, một tay vẫn là đáp trả đối phương một cái tát. (mát lòng mát dạ)

Giang Tử Vân trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được một thư ký nhỏ bé dám động thủ đánh mình, cô là người nào? Giang Tử Vân cao cao tại thượng! Cũng dám động thủ đánh cô? Đi chết đi loại đàn bà không biết trời cao đất rộng này.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại