Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Chương 42
Lần này Thiển Thâm bị ốm có thể nói bệnh đến bất chợt, vốn tưởng rằng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ba ngày sẽ không có chuyện gì, nhưng không ngờ mỗi khi đêm xuống liền sốt cao không hạ, lúc tỉnh lúc mê, mới có mấy ngày mà người đã gầy đi trông thấy, khí sắc kém đến mức dọa người, liên lụy đến Tân Tử hàng ngày quan tâm chăm sóc cô sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều.
Tới ngày thứ ba, mặc kệ Lương Thiển Thâm bướng bỉnh như thế nào, Tân Tử kiên quyết dẫn cô tới bệnh viện.
Thiển Thâm hiện tại đã hoa mắt chóng mặt, đầu nặng chân run, người như đang đi trên mây, cả người mềm nhũn như cục bông, Thiển Thâm còn phải dìu đỡ nửa người cô mới đưa cô vào được trong bệnh viện. Nhưng mà lúc này đúng giờ cao điểm của bệnh viện, người đến người đi, ồn ào huyên náo, cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện càng khiến cho Thiển Thâm suýt nữa nôn hết chỗ cháo sáng nay mới vất vả uống hết ra.
“Em ngồi đợi một chút, tôi đi đăng ký cho em."
Tân Tử đỡ Thiển Thâm ngồi xuống một chỗ, lại giúp cô buộc lại khăn quàng cô bị lệch, mới cầm bệnh án tiến vào xếp hàng. Thiển Thâm ghét nhất những chỗ ngập tràn bệnh khuẩn và vi khuẩn như bệnh viện, nhưng không còn cách nào khác vì lúc này một chút sức lực cô cũng không có, không thể tự ý thức suy nghĩ được, làm sao có sức mà tức giận nữa.
Đợi đến khi Tân Tử thoát ra khỏi vòng vây, cầm bệnh án trở lại, Thiển Thâm đang cố gắng nâng đầu lên vẻ mặt khổ sở nhìn anh.
Tân Tử nhanh chóng tiến tới, để cho cô ấy dựa vào trên người mình cho vững mới nói: “Được rồi, chúng ta lên trên lầu đợi đi, dựa vào trên người tôi đi từ từ thôi."
Thiển Thâm nghe xong câu này thiếu chút nữa té xỉu, còn phải đợi, phải đợi tới khi nào đây. Cô rất muốn nói với Tân Tử, chúng ta đừng đợi nữa, bảo Tiểu Bạch gọi bác sỹ tư nhân đến khám một chút là được rồi, cô thật sự không muốn chịu đựng khổ sở ở trong này. Nhưng mà, cô vẫn còn chưa bị ấm đầu, hiểu được lời này trăm ngàn lần không thể nói ra được.
Tân Tử đưa cô lên tới lầu sáu, dựa vào cảm giác của anh ta lần này cô ấy bị sốt cao như vậy rất có thể có liên quan tới chuyện bị tai nạn lần trước, cho nên anh đi đến khoa chấn thương chỉnh hình. Vừa đến lầu sáu, Thiển Thâm còn chưa kịp hít vào liền thở mạnh một hơi – chỗ này gọi là người đông như kiến a, thử hỏi tại sao trong một ngày lại có nhiều người què tay gãy chân như vậy?
Tân Tử cảm thấy được người bên cạnh đang cực kì mất kiên nhẫn, vội kiên nhẫn trấn an cô ấy: “Chỗ này hơi đông người, em nhẫn nại một chút, khám bệnh xong chúng ta liền lập tức đi về." Nói xong lại nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ trống.
Lúc này Thiển Thâm đã không có thời gian chú ý đến việc Tân Tử dịu dàng khác thường như vậy, đầu đau đớn vô cùng, cô trả lời lấy lệ “uhm" một tiếng rồi mềm oặt dựa vào trên người anh ta. Tân Tử có chút vội vã, tay Thiển Thâm lạnh vô cùng, hô hấp vừa nặng vừa nóng, đang gắng sức dựa vào người anh. Thỉnh thoảng anh lại xem xét xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra cách đó không có có người đang đứng dậy, vội vàng đỡ Thiển Thâm đi qua đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống Thiển Thâm thở phào nhẹ nhõm, những vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, tức ngực khó thở, đầu chìm vào hôn mê gật gù. Tân Tử vội vàng ngồi nửa người xuống trước mặt cô ôm lấy cô, để cho đầu của cô gối lên trên đôi vai mình.
Thiển Thâm tựa lên trên vai Tân Tử, tuy rằng tư thế khó chịu một chút, nhưng rốt cuộc có cái để dựa vào buồn bực trong lòng liền biến mất. Mùi thuốc khử trùng đáng ghét trong bệnh viện dần dần bị mùi thơm ngát sạch sẽ nhàn nhạt trên người Tân Tử cuốn đi hết, Thiển Thâm dùng sức hít hà, dường như ngủi thấy mùi xà phòng đã từ rất lâu kia, rất nhẹ nhưng cũng rất dễ chịu, trong thoáng chốc Thiển Thâm không nhận ra bây giờ đang là thưở nào rồi.
“Rốt cuộc anh dùng thứ gì để giặt quần áo vậy?" Thiển Thâm nhắm mắt lại, từ từ mở miệng, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tân Tử đang chú ý đến màn hình hiển thị tên, bỗng nhiên bị Thiển Thâm hỏi như vậy ngược lại không kịp phản ứng ngay lập tức, sau một lúc lâu mới đáp: “Bột giặt."
“Trước kia anh cũng dùng bột giặt sao?" Thiển Thâm lại ngửi một chút, hương vị này khiến cho cô cảm thấy an tâm dị thường, trên người dường như cũng chẳng còn khó chịu nữa.
Tân Tử nghĩ một chút vẫn không hiểu tại sao Thiển Thâm lại hỏi anh ta điều này, những vẫn nói thật: “Trước kia dùng xà phòng."
Thiển Thâm cúi đầu cười khẽ hai tiếng, nhưng mà nghe tiếng nói vẫn rất yếu ớt, thì thào: “Em tưởng rằng hiện tại anh đã đổi sang nước giặt cao cấp Cổ Long rồi, không ngờ vẫn là hương vị này."
Trong lòng Tân Tử có chút gai gai, Thiển Thâm ở rất gần anh, hơi thở ấm áp đảo qua cổ anh, từ xưa đến nay cô ấy cố chấp ngang ngược, nhưng mà chẳng biết tại sao những lời nói hiện tại của cô ấy lại ẩn chứa một chút đau buồn lăn tăn, lại nghe cô ấy yếu ớt nói tiếp: “Anh nói xem, có phải chúng ta đặc biệt có duyên với thương tổn xương cốt không? Lần trước em đau chân, lần này ngã gãy tay, lần trước anh cõng em đi bệnh viện, lần này đỡ em tới bệnh viện."
Mà cái lần trước kia, đã là chuyện tám năm về trước.
Cảm xúc trong lòng anh nhấp nhô, lại không nói một lời, thay vì nói anh không muốn nói, không bằng nói anh không biết trả lời như thế nào, Thiển Thâm đại khái là đang bị sốt, nếu không những lời như vậy nhất định cô ấy sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng.
Nghĩ một chút, anh chỉ vỗ nhẹ phía sau lưng của cô ấy, ấm giọng khuyên nhủ: “Em khó chịu thì đừng nên nói chuyện. Ngày trước thân thể em vốn đã rất yếu, tai nạn giao thông lần này nếu không điều dưỡng cho tốt e rằng sẽ để lại mầm bệnh, đợi lát nữa để bác sĩ khám bệnh xem sao."
Thân mình Thiển Thâm cứng đờ, một lát sau mới mơ mơ hồ hồ trả lời.
Tân Tử ngồi ở chỗ này chân dần dần tê dại, Thiển Thâm tựa vào vai anh dường như đã im lặng đi rất nhiều, anh cũng không nhúc nhích. Cũng may một lát sau cuối cùng cũng đến lượt của bọn họ, Thiển Thâm không quá tình nguyện bị đưa đến trước mặt bác sĩ, con mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cái áo khoác trắng kia.
Bác sĩ nhìn qua bệnh án của Thiển Thâm một chút, hỏi: “Từ lúc bị tai nạn giao thông đến giờ, thạch cao vẫn chưa tháo ra?"
“Đúng vậy, phải qua một tuần nữa mới có thể tháo ra." Tân Tử trả lời thay.
Bác sĩ quan sát sắc mặt Thiển Thâm lại hỏi: “Đã tĩnh dưỡng gần hai tháng rồi, bình thường có uống thuốc đúng giờ hay không?"
Tân Tử cúi đầu nhắc lại cho Thiển Thâm nghe một lần: “Chỗ thuốc kia em có uống đúng giờ không?"
“Thuốc gì vậy? Hình như có uống chút chút." Thiển Thâm nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn bác sĩ.
Sắc mặt Tân Tử khẽ biến, không ngờ thậm chí ngay cả thuốc cô ấy cũng không uống. Còn bác sĩ dường như hiểu rõ rồi, nữ bệnh nhân này đại khái không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, vì thế lại hỏi: “Ngoại trừ gãy xương, trên người còn có tổn thương gì hay không?"
“Có vài chỗ."
“Sau bao lâu thì đụng vào nước, có để chạm vào vết thương hay không?"
Tân Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi Thiển Thâm: “Lúc đó có phải em trộm tắm rửa hay không?"
Thiển Thâm sửng sốt, choáng váng một lát mời hiểu được đã bị lộ tẩy rồi, đành phải nói vòng vo hai câu: “Trên người khó chịu nên tắm một chút."
“Không phải tôi đã bảo em không được tắm sao?" Tân Tử sốt ruột, giọng nói không khỏi nặng thêm.
Thiển Thâm giãy giụa ngồi thẳng dậy, cố gắng trừng mắt nhìn Tân Tử thều thào nói: “Tôi thấy không đau mới đi tắm qua, ai biết sẽ bị sốt, ngủ hai ngày là khỏe rồi, tôi liền cho rằng không có việc gì, cứ yên tâm tắm sạch."
Tân Tử không nói nên lời mấp máy môi, muốn nói lại thôi, nhìn bộ dạng ngồi lắc lư lảo đảo của cô ấy cũng không muốn nói thêm điều gì nữa, quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ông xem bây giờ nên làm sao?"
“Chỉ sợ tỷ lệ bị nhiễm trùng rất cao, trước mắt cứ đưa cô ấy đi thử máu đã." Bác sĩ vừa viết giấy xét nghiệm, vừa có chút không hài lòng nhìn Tân Tử nói: “Anh là chồng của cô ấy, vợ của mình có uống thuốc hay không cũng không biết, hiện tại anh có bực mình với cô ấy cũng vô dụng, hai ngày tới chăm sóc cô ấy cho tốt."
Tân Tử cúi đầy trả lời, nhận lấy giấy xét nghiệm, cùng Thiển Thâm đi thử máu, đại khái vừa rồi cô đem chút sức lực còn sót lại ra cãi nhau hết, hiện tại đặc biệt ngoan ngoãn ngã vào trong lòng Tân Tử không kêu một tiếng.
Khi có kết quả kiểm tra, quả nhiên như dự đoán của bác sĩ. Thể chất Thiển Thâm vốn không tốt, khi bị thương lại không nghe theo lời dặn của bác dĩ, những bệnh lặt vặt tích tụ rốt cuộc cũng bùng nổ, liền biến thành bộ dạng run rẩy như hiện tại.
Truyền dịch là không thể tránh khỏi, nhưng mà Thiển Thâm vừa nghe thấy phải truyền dịch không biết sức lực lấy ra từ đâu, đẩy Tân Tử ra nóng nảy cáu gắt nói: “Không phải anh nói khám xong sẽ trở về sao, tôi không muốn ở đây truyền dịch nữa, cần truyền thì trở về rồi hãy truyền."
Ở cửa phòng truyền dịch, Tân Tử cầm bình thuốc trong tay, muốn tới gần Thiển Thâm, Thiển Thâm liền một mực trốn tránh, không cho anh ta tới gần. Tân Tử biết người đang bị ốm tâm tình không được tốt, không hài lòng một chút liền bùng phát như núi lửa, hiện tại Lương Thiển Thâm chính là điển hình.
Một lúc sau rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, Tân Tử đành phải đứng nguyên tại chỗ dịu dàng gọi cô ấy: “Thiển Thâm, hiện tại em cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà truyền dịch xong liền đỡ hơn nhiều. Như vậy đi, đợi lát nữa tôi đưa em đi tìm chỗ nào đó thoáng mát để truyền dịch, được không?"
Thiển Thâm quả thật rất khó chịu, cân nhắc mầy lần, lại thấy bộ dáng Tân Tử cầm theo bình nước thuốc rất to chạy theo cũng có chút chật vật, áo khoác sớm đã nhăm nhúm vì bị cô dựa vào, khăn quàng cổ cùng xộc xệch bên dài bên ngắn, nhưng mà, điều thật sự khiến cho Thiển Thâm thôi không vùng vẫy nữa chính là ánh sáng dịu dàng trong mắt anh ấy, nơi đó cũng không có bực mình như cô nghĩ.
Thiển Thâm buông đề phòng xuống đi gần về phía anh thêm hai bước, không thể nào tình nguyện nói: “Chỉ lần này thôi đấy, bắt đầu từ ngay mai tôi muốn ở nhà."
Sau khi Thiển Thâm treo bình truyền dịch lên, Tân Tử mượn y tá một cái ghế gấp dài, sau đó một tay giơ bình thuốc lên cao đang muốn đưa Thiển Thâm đi ra cửa sổ chỗ cầu thang, Thiển Thâm lại dừng bước hỏi anh ta: “Anh định giơ như vậy đến khi nào tôi truyền xong hay sao? Lúc ấy chắc tay anh tàn phế luôn rồi?" Cô thở dài một hơi chỉ chỉ vào phòng truyền dịch nói: “Đi vào đó tìm chỗ đi."
Bọn họ chật vật mãi mới ngồi xuống được một chỗ cạnh cửa sổ, nhưng chỗ này chỉ cho một người nằm, Tân Tử đành phải ngồi trên băng ghế, Thiển Thâm thấy một người cao lớn như anh ta phải ngồi ở trên băng ghế, tâm tình cũng tốt lên không ít, ghé vào bên cửa sổ hít thở không khí tươi mới mát mẻ, ý nghĩ căng thẳng nóng nảy cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
“Đừng đón gió lạnh quá, sẽ làm bệnh nặng thêm."
Tân Tử muốn đóng bớt cửa sổ lại, lại bị Thiển Thâm ngăn cản: “Khó chịu lắm, để gió thổi một chút sẽ đỡ hơn."
Ngồi đối diện với bọn họ là hai mẹ con, đứa bé gái nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, trên tay cũng đang truyền dịch, nằm gọn trong lòng mẹ ăn cam mẹ cô bé đang bóc. Thiển Thâm nhìn hai người một lúc lâu, Tân Tử nhìn theo tầm mắt của cô, quay đầu lại hỏi cô: “Muốn ăn cam sao? Tôi đi mua."
“Nhìn tôi giống một đứa trẻ tham ăn sao?" Thiển Thâm từ từ thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vài sợi tóc của cô như bay phất phơ trong gió, cũng tách rời mặt bên trắng xanh của cô, dung mạo của cô nhàn nhạt như bức tranh thủy mặc dưới ngòi bút của một danh họa bậc thầy, đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
Anh rất muốn cho gọn sợi tóc vào cho cô, nhưng bàn tay muốn vươn ra lại thu nắm lại vài lần, cuối cùng vẫn nắm thành quyền thật chặt đút vào trong túi áo.
“Năm tôi mười tuổi, sức khỏe của mẹ càng lúc càng kém, cả năm đó tôi đã coi bệnh viện gần như là nhà của mình. Khi mẹ truyền dịch, tôi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đọc sách, nếu mẹ thấy buồn, tôi sẽ đọc tiểu thuyết cho mẹ nghe. Tôi cũng không biết rốt cuộc mẹ bị bệnh gì, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là u uất sinh bệnh." Cô nói rất nhẹ, giống như tiếng đàn hạc ngâm nga, ánh mắt của cô ấy giăng đầy sương mù, chỉ thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm chạp chớp chớp mắt: “Đến tận ngày ấy, tự tay mẹ kết thục tính mạng của mình. Tôi căm ghét bệnh viện, bởi vì mỗi lần đến bệnh viện đều sẽ phát sinh những chuyện không tốt, như vậy khiến cho tôi rất đau khổ. Ngoại trừ lần đó anh đi cùng với tôi." Cô cười yếu ớt, dung mạo tiều tụy trước mặt trong nháy mắt sinh động hẳn lên.
Một lúc lâu Tân Tử vẫn không nói lên lời, Lương Thiển Thâm trước mắt làm anh thấy xa lạ lại quen thuộc.
Xa lạ, vì khi cô ấy bị tai nạn, ở ngoài phòng bệnh Cố Cảnh Nhiên có nói với anh: Cậu không hiểu Thiển Thâm, giữa hai người có tồn tại khoảng trống tám năm . Nếu cậu không thương cô ấy, chỉ vì tám năm trước không cam lòng mà trói buộc cô ấy ở bên cạnh mình, Tân Tử, cậu không phải là đàn ông.
Quen thuộc, vì hôm nay cô ấy dường như đã quay trở lại tính tình của Thiển Thiển hay chơi đùa với anh, sẽ nổi cáu, sẽ oán hận anh, còn nói những chuyện trước kia của cô ấy với anh.
Anh không nói lời nào, anh sợ rằng nếu làm như vậy cô ấy sẽ biến mất ngay sau đó.
Bị bệnh không chỉ làm cho thân thể người ta suy nhược, còn có thể làm cho tình cảm của người ta trở nên mỏng manh. Dây thần kinh tình cảm nắm trong tay kia thật sự nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, vì thế, một vài việc nhỏ đều có thể khiến cho người ta cảm động đến mức cánh mũi cay cay, còn có thể che lấp khoảng trống giữa hai người.
Thiển Thâm có thể cảm nhận sâu sắc được tại sao trong phim truyền hình khi nữ nhân vật chính vì muốn cứu vãn tình cảm sắp mất đi sống chết gì cũng không để ý cứ làm tổn thương thân thể của chính mình, quả đúng thật chiêu này lần nào cũng là biện pháp giải quyết rất hữu hiệu.
Không tiếp tục thuê người giúp việc đến chăm sóc, vì chăm sóc cô, một tuần anh ta không đến công ty, có những tài liệu gì tất cả đều bảo thư kí đưa tới, xem xét xong lại bảo cô ấy mang về. Còn cô lại sống cuộc sống của kẻ lười, hơn nữa còn không lo không buồn, có người bưng cơm lên cho cô, cũng sẽ nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ, quy định thời gian ngủ mỗi đêm của cô, trước khi đi ngủ anh ta sẽ dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, lại nói chúc ngủ ngon với cô. Mỗi lần như thế cô lại có những ý tưởng không nghiêm chỉnh, được người chăm nom như vậy cũng thật quá tốt.
Mấy ngày này, là những ngày ấm áp và bình yên nhất kể từ sau khi kết hôn của bọn họ, không ai nói móc ai, cũng không ai nói năng lỗ mãng, lại càng không có người ở bên ngoài tiến tới quấy rầy, hai bên dường như cũng có ý không muốn làm hỏng cảm giác bình yên khó có được như vậy. Cô thử oán trách oán hận thời kì này thật nhàm chán, anh ấy cũng cười bao dung, sau đó tiếp tục mát xa giúp cô.
Buổi tối lúc ngủ, Thiển Thâm mở to mắt ngẩn người, cô không hi vọng xa vời có thể quay trở lại như trước kia, nhưng cứ tiếp tục sống như thế này được ngày nào hay ngày đấy.
Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo, tay cô cuối cùng cũng sẽ lành, bệnh của cô cũng sẽ khỏi trong một ngày nào đó, cuộc sống như vậy cuối cùng cũng sẽ đi đến hồi kết.
Tới ngày thứ ba, mặc kệ Lương Thiển Thâm bướng bỉnh như thế nào, Tân Tử kiên quyết dẫn cô tới bệnh viện.
Thiển Thâm hiện tại đã hoa mắt chóng mặt, đầu nặng chân run, người như đang đi trên mây, cả người mềm nhũn như cục bông, Thiển Thâm còn phải dìu đỡ nửa người cô mới đưa cô vào được trong bệnh viện. Nhưng mà lúc này đúng giờ cao điểm của bệnh viện, người đến người đi, ồn ào huyên náo, cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện càng khiến cho Thiển Thâm suýt nữa nôn hết chỗ cháo sáng nay mới vất vả uống hết ra.
“Em ngồi đợi một chút, tôi đi đăng ký cho em."
Tân Tử đỡ Thiển Thâm ngồi xuống một chỗ, lại giúp cô buộc lại khăn quàng cô bị lệch, mới cầm bệnh án tiến vào xếp hàng. Thiển Thâm ghét nhất những chỗ ngập tràn bệnh khuẩn và vi khuẩn như bệnh viện, nhưng không còn cách nào khác vì lúc này một chút sức lực cô cũng không có, không thể tự ý thức suy nghĩ được, làm sao có sức mà tức giận nữa.
Đợi đến khi Tân Tử thoát ra khỏi vòng vây, cầm bệnh án trở lại, Thiển Thâm đang cố gắng nâng đầu lên vẻ mặt khổ sở nhìn anh.
Tân Tử nhanh chóng tiến tới, để cho cô ấy dựa vào trên người mình cho vững mới nói: “Được rồi, chúng ta lên trên lầu đợi đi, dựa vào trên người tôi đi từ từ thôi."
Thiển Thâm nghe xong câu này thiếu chút nữa té xỉu, còn phải đợi, phải đợi tới khi nào đây. Cô rất muốn nói với Tân Tử, chúng ta đừng đợi nữa, bảo Tiểu Bạch gọi bác sỹ tư nhân đến khám một chút là được rồi, cô thật sự không muốn chịu đựng khổ sở ở trong này. Nhưng mà, cô vẫn còn chưa bị ấm đầu, hiểu được lời này trăm ngàn lần không thể nói ra được.
Tân Tử đưa cô lên tới lầu sáu, dựa vào cảm giác của anh ta lần này cô ấy bị sốt cao như vậy rất có thể có liên quan tới chuyện bị tai nạn lần trước, cho nên anh đi đến khoa chấn thương chỉnh hình. Vừa đến lầu sáu, Thiển Thâm còn chưa kịp hít vào liền thở mạnh một hơi – chỗ này gọi là người đông như kiến a, thử hỏi tại sao trong một ngày lại có nhiều người què tay gãy chân như vậy?
Tân Tử cảm thấy được người bên cạnh đang cực kì mất kiên nhẫn, vội kiên nhẫn trấn an cô ấy: “Chỗ này hơi đông người, em nhẫn nại một chút, khám bệnh xong chúng ta liền lập tức đi về." Nói xong lại nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ trống.
Lúc này Thiển Thâm đã không có thời gian chú ý đến việc Tân Tử dịu dàng khác thường như vậy, đầu đau đớn vô cùng, cô trả lời lấy lệ “uhm" một tiếng rồi mềm oặt dựa vào trên người anh ta. Tân Tử có chút vội vã, tay Thiển Thâm lạnh vô cùng, hô hấp vừa nặng vừa nóng, đang gắng sức dựa vào người anh. Thỉnh thoảng anh lại xem xét xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra cách đó không có có người đang đứng dậy, vội vàng đỡ Thiển Thâm đi qua đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống Thiển Thâm thở phào nhẹ nhõm, những vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, tức ngực khó thở, đầu chìm vào hôn mê gật gù. Tân Tử vội vàng ngồi nửa người xuống trước mặt cô ôm lấy cô, để cho đầu của cô gối lên trên đôi vai mình.
Thiển Thâm tựa lên trên vai Tân Tử, tuy rằng tư thế khó chịu một chút, nhưng rốt cuộc có cái để dựa vào buồn bực trong lòng liền biến mất. Mùi thuốc khử trùng đáng ghét trong bệnh viện dần dần bị mùi thơm ngát sạch sẽ nhàn nhạt trên người Tân Tử cuốn đi hết, Thiển Thâm dùng sức hít hà, dường như ngủi thấy mùi xà phòng đã từ rất lâu kia, rất nhẹ nhưng cũng rất dễ chịu, trong thoáng chốc Thiển Thâm không nhận ra bây giờ đang là thưở nào rồi.
“Rốt cuộc anh dùng thứ gì để giặt quần áo vậy?" Thiển Thâm nhắm mắt lại, từ từ mở miệng, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tân Tử đang chú ý đến màn hình hiển thị tên, bỗng nhiên bị Thiển Thâm hỏi như vậy ngược lại không kịp phản ứng ngay lập tức, sau một lúc lâu mới đáp: “Bột giặt."
“Trước kia anh cũng dùng bột giặt sao?" Thiển Thâm lại ngửi một chút, hương vị này khiến cho cô cảm thấy an tâm dị thường, trên người dường như cũng chẳng còn khó chịu nữa.
Tân Tử nghĩ một chút vẫn không hiểu tại sao Thiển Thâm lại hỏi anh ta điều này, những vẫn nói thật: “Trước kia dùng xà phòng."
Thiển Thâm cúi đầu cười khẽ hai tiếng, nhưng mà nghe tiếng nói vẫn rất yếu ớt, thì thào: “Em tưởng rằng hiện tại anh đã đổi sang nước giặt cao cấp Cổ Long rồi, không ngờ vẫn là hương vị này."
Trong lòng Tân Tử có chút gai gai, Thiển Thâm ở rất gần anh, hơi thở ấm áp đảo qua cổ anh, từ xưa đến nay cô ấy cố chấp ngang ngược, nhưng mà chẳng biết tại sao những lời nói hiện tại của cô ấy lại ẩn chứa một chút đau buồn lăn tăn, lại nghe cô ấy yếu ớt nói tiếp: “Anh nói xem, có phải chúng ta đặc biệt có duyên với thương tổn xương cốt không? Lần trước em đau chân, lần này ngã gãy tay, lần trước anh cõng em đi bệnh viện, lần này đỡ em tới bệnh viện."
Mà cái lần trước kia, đã là chuyện tám năm về trước.
Cảm xúc trong lòng anh nhấp nhô, lại không nói một lời, thay vì nói anh không muốn nói, không bằng nói anh không biết trả lời như thế nào, Thiển Thâm đại khái là đang bị sốt, nếu không những lời như vậy nhất định cô ấy sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng.
Nghĩ một chút, anh chỉ vỗ nhẹ phía sau lưng của cô ấy, ấm giọng khuyên nhủ: “Em khó chịu thì đừng nên nói chuyện. Ngày trước thân thể em vốn đã rất yếu, tai nạn giao thông lần này nếu không điều dưỡng cho tốt e rằng sẽ để lại mầm bệnh, đợi lát nữa để bác sĩ khám bệnh xem sao."
Thân mình Thiển Thâm cứng đờ, một lát sau mới mơ mơ hồ hồ trả lời.
Tân Tử ngồi ở chỗ này chân dần dần tê dại, Thiển Thâm tựa vào vai anh dường như đã im lặng đi rất nhiều, anh cũng không nhúc nhích. Cũng may một lát sau cuối cùng cũng đến lượt của bọn họ, Thiển Thâm không quá tình nguyện bị đưa đến trước mặt bác sĩ, con mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cái áo khoác trắng kia.
Bác sĩ nhìn qua bệnh án của Thiển Thâm một chút, hỏi: “Từ lúc bị tai nạn giao thông đến giờ, thạch cao vẫn chưa tháo ra?"
“Đúng vậy, phải qua một tuần nữa mới có thể tháo ra." Tân Tử trả lời thay.
Bác sĩ quan sát sắc mặt Thiển Thâm lại hỏi: “Đã tĩnh dưỡng gần hai tháng rồi, bình thường có uống thuốc đúng giờ hay không?"
Tân Tử cúi đầu nhắc lại cho Thiển Thâm nghe một lần: “Chỗ thuốc kia em có uống đúng giờ không?"
“Thuốc gì vậy? Hình như có uống chút chút." Thiển Thâm nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn bác sĩ.
Sắc mặt Tân Tử khẽ biến, không ngờ thậm chí ngay cả thuốc cô ấy cũng không uống. Còn bác sĩ dường như hiểu rõ rồi, nữ bệnh nhân này đại khái không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, vì thế lại hỏi: “Ngoại trừ gãy xương, trên người còn có tổn thương gì hay không?"
“Có vài chỗ."
“Sau bao lâu thì đụng vào nước, có để chạm vào vết thương hay không?"
Tân Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi Thiển Thâm: “Lúc đó có phải em trộm tắm rửa hay không?"
Thiển Thâm sửng sốt, choáng váng một lát mời hiểu được đã bị lộ tẩy rồi, đành phải nói vòng vo hai câu: “Trên người khó chịu nên tắm một chút."
“Không phải tôi đã bảo em không được tắm sao?" Tân Tử sốt ruột, giọng nói không khỏi nặng thêm.
Thiển Thâm giãy giụa ngồi thẳng dậy, cố gắng trừng mắt nhìn Tân Tử thều thào nói: “Tôi thấy không đau mới đi tắm qua, ai biết sẽ bị sốt, ngủ hai ngày là khỏe rồi, tôi liền cho rằng không có việc gì, cứ yên tâm tắm sạch."
Tân Tử không nói nên lời mấp máy môi, muốn nói lại thôi, nhìn bộ dạng ngồi lắc lư lảo đảo của cô ấy cũng không muốn nói thêm điều gì nữa, quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ông xem bây giờ nên làm sao?"
“Chỉ sợ tỷ lệ bị nhiễm trùng rất cao, trước mắt cứ đưa cô ấy đi thử máu đã." Bác sĩ vừa viết giấy xét nghiệm, vừa có chút không hài lòng nhìn Tân Tử nói: “Anh là chồng của cô ấy, vợ của mình có uống thuốc hay không cũng không biết, hiện tại anh có bực mình với cô ấy cũng vô dụng, hai ngày tới chăm sóc cô ấy cho tốt."
Tân Tử cúi đầy trả lời, nhận lấy giấy xét nghiệm, cùng Thiển Thâm đi thử máu, đại khái vừa rồi cô đem chút sức lực còn sót lại ra cãi nhau hết, hiện tại đặc biệt ngoan ngoãn ngã vào trong lòng Tân Tử không kêu một tiếng.
Khi có kết quả kiểm tra, quả nhiên như dự đoán của bác sĩ. Thể chất Thiển Thâm vốn không tốt, khi bị thương lại không nghe theo lời dặn của bác dĩ, những bệnh lặt vặt tích tụ rốt cuộc cũng bùng nổ, liền biến thành bộ dạng run rẩy như hiện tại.
Truyền dịch là không thể tránh khỏi, nhưng mà Thiển Thâm vừa nghe thấy phải truyền dịch không biết sức lực lấy ra từ đâu, đẩy Tân Tử ra nóng nảy cáu gắt nói: “Không phải anh nói khám xong sẽ trở về sao, tôi không muốn ở đây truyền dịch nữa, cần truyền thì trở về rồi hãy truyền."
Ở cửa phòng truyền dịch, Tân Tử cầm bình thuốc trong tay, muốn tới gần Thiển Thâm, Thiển Thâm liền một mực trốn tránh, không cho anh ta tới gần. Tân Tử biết người đang bị ốm tâm tình không được tốt, không hài lòng một chút liền bùng phát như núi lửa, hiện tại Lương Thiển Thâm chính là điển hình.
Một lúc sau rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, Tân Tử đành phải đứng nguyên tại chỗ dịu dàng gọi cô ấy: “Thiển Thâm, hiện tại em cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà truyền dịch xong liền đỡ hơn nhiều. Như vậy đi, đợi lát nữa tôi đưa em đi tìm chỗ nào đó thoáng mát để truyền dịch, được không?"
Thiển Thâm quả thật rất khó chịu, cân nhắc mầy lần, lại thấy bộ dáng Tân Tử cầm theo bình nước thuốc rất to chạy theo cũng có chút chật vật, áo khoác sớm đã nhăm nhúm vì bị cô dựa vào, khăn quàng cổ cùng xộc xệch bên dài bên ngắn, nhưng mà, điều thật sự khiến cho Thiển Thâm thôi không vùng vẫy nữa chính là ánh sáng dịu dàng trong mắt anh ấy, nơi đó cũng không có bực mình như cô nghĩ.
Thiển Thâm buông đề phòng xuống đi gần về phía anh thêm hai bước, không thể nào tình nguyện nói: “Chỉ lần này thôi đấy, bắt đầu từ ngay mai tôi muốn ở nhà."
Sau khi Thiển Thâm treo bình truyền dịch lên, Tân Tử mượn y tá một cái ghế gấp dài, sau đó một tay giơ bình thuốc lên cao đang muốn đưa Thiển Thâm đi ra cửa sổ chỗ cầu thang, Thiển Thâm lại dừng bước hỏi anh ta: “Anh định giơ như vậy đến khi nào tôi truyền xong hay sao? Lúc ấy chắc tay anh tàn phế luôn rồi?" Cô thở dài một hơi chỉ chỉ vào phòng truyền dịch nói: “Đi vào đó tìm chỗ đi."
Bọn họ chật vật mãi mới ngồi xuống được một chỗ cạnh cửa sổ, nhưng chỗ này chỉ cho một người nằm, Tân Tử đành phải ngồi trên băng ghế, Thiển Thâm thấy một người cao lớn như anh ta phải ngồi ở trên băng ghế, tâm tình cũng tốt lên không ít, ghé vào bên cửa sổ hít thở không khí tươi mới mát mẻ, ý nghĩ căng thẳng nóng nảy cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
“Đừng đón gió lạnh quá, sẽ làm bệnh nặng thêm."
Tân Tử muốn đóng bớt cửa sổ lại, lại bị Thiển Thâm ngăn cản: “Khó chịu lắm, để gió thổi một chút sẽ đỡ hơn."
Ngồi đối diện với bọn họ là hai mẹ con, đứa bé gái nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, trên tay cũng đang truyền dịch, nằm gọn trong lòng mẹ ăn cam mẹ cô bé đang bóc. Thiển Thâm nhìn hai người một lúc lâu, Tân Tử nhìn theo tầm mắt của cô, quay đầu lại hỏi cô: “Muốn ăn cam sao? Tôi đi mua."
“Nhìn tôi giống một đứa trẻ tham ăn sao?" Thiển Thâm từ từ thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vài sợi tóc của cô như bay phất phơ trong gió, cũng tách rời mặt bên trắng xanh của cô, dung mạo của cô nhàn nhạt như bức tranh thủy mặc dưới ngòi bút của một danh họa bậc thầy, đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
Anh rất muốn cho gọn sợi tóc vào cho cô, nhưng bàn tay muốn vươn ra lại thu nắm lại vài lần, cuối cùng vẫn nắm thành quyền thật chặt đút vào trong túi áo.
“Năm tôi mười tuổi, sức khỏe của mẹ càng lúc càng kém, cả năm đó tôi đã coi bệnh viện gần như là nhà của mình. Khi mẹ truyền dịch, tôi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đọc sách, nếu mẹ thấy buồn, tôi sẽ đọc tiểu thuyết cho mẹ nghe. Tôi cũng không biết rốt cuộc mẹ bị bệnh gì, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là u uất sinh bệnh." Cô nói rất nhẹ, giống như tiếng đàn hạc ngâm nga, ánh mắt của cô ấy giăng đầy sương mù, chỉ thỉnh thoảng nhẹ nhàng chậm chạp chớp chớp mắt: “Đến tận ngày ấy, tự tay mẹ kết thục tính mạng của mình. Tôi căm ghét bệnh viện, bởi vì mỗi lần đến bệnh viện đều sẽ phát sinh những chuyện không tốt, như vậy khiến cho tôi rất đau khổ. Ngoại trừ lần đó anh đi cùng với tôi." Cô cười yếu ớt, dung mạo tiều tụy trước mặt trong nháy mắt sinh động hẳn lên.
Một lúc lâu Tân Tử vẫn không nói lên lời, Lương Thiển Thâm trước mắt làm anh thấy xa lạ lại quen thuộc.
Xa lạ, vì khi cô ấy bị tai nạn, ở ngoài phòng bệnh Cố Cảnh Nhiên có nói với anh: Cậu không hiểu Thiển Thâm, giữa hai người có tồn tại khoảng trống tám năm . Nếu cậu không thương cô ấy, chỉ vì tám năm trước không cam lòng mà trói buộc cô ấy ở bên cạnh mình, Tân Tử, cậu không phải là đàn ông.
Quen thuộc, vì hôm nay cô ấy dường như đã quay trở lại tính tình của Thiển Thiển hay chơi đùa với anh, sẽ nổi cáu, sẽ oán hận anh, còn nói những chuyện trước kia của cô ấy với anh.
Anh không nói lời nào, anh sợ rằng nếu làm như vậy cô ấy sẽ biến mất ngay sau đó.
Bị bệnh không chỉ làm cho thân thể người ta suy nhược, còn có thể làm cho tình cảm của người ta trở nên mỏng manh. Dây thần kinh tình cảm nắm trong tay kia thật sự nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, vì thế, một vài việc nhỏ đều có thể khiến cho người ta cảm động đến mức cánh mũi cay cay, còn có thể che lấp khoảng trống giữa hai người.
Thiển Thâm có thể cảm nhận sâu sắc được tại sao trong phim truyền hình khi nữ nhân vật chính vì muốn cứu vãn tình cảm sắp mất đi sống chết gì cũng không để ý cứ làm tổn thương thân thể của chính mình, quả đúng thật chiêu này lần nào cũng là biện pháp giải quyết rất hữu hiệu.
Không tiếp tục thuê người giúp việc đến chăm sóc, vì chăm sóc cô, một tuần anh ta không đến công ty, có những tài liệu gì tất cả đều bảo thư kí đưa tới, xem xét xong lại bảo cô ấy mang về. Còn cô lại sống cuộc sống của kẻ lười, hơn nữa còn không lo không buồn, có người bưng cơm lên cho cô, cũng sẽ nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ, quy định thời gian ngủ mỗi đêm của cô, trước khi đi ngủ anh ta sẽ dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, lại nói chúc ngủ ngon với cô. Mỗi lần như thế cô lại có những ý tưởng không nghiêm chỉnh, được người chăm nom như vậy cũng thật quá tốt.
Mấy ngày này, là những ngày ấm áp và bình yên nhất kể từ sau khi kết hôn của bọn họ, không ai nói móc ai, cũng không ai nói năng lỗ mãng, lại càng không có người ở bên ngoài tiến tới quấy rầy, hai bên dường như cũng có ý không muốn làm hỏng cảm giác bình yên khó có được như vậy. Cô thử oán trách oán hận thời kì này thật nhàm chán, anh ấy cũng cười bao dung, sau đó tiếp tục mát xa giúp cô.
Buổi tối lúc ngủ, Thiển Thâm mở to mắt ngẩn người, cô không hi vọng xa vời có thể quay trở lại như trước kia, nhưng cứ tiếp tục sống như thế này được ngày nào hay ngày đấy.
Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo, tay cô cuối cùng cũng sẽ lành, bệnh của cô cũng sẽ khỏi trong một ngày nào đó, cuộc sống như vậy cuối cùng cũng sẽ đi đến hồi kết.
Tác giả :
Tội Gia Tội