Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Chương 20
Tân Tử khó hiểu nhìn nữ sinh đang đi cùng bên cạnh mình, bình thường nữ sinh sẽ chủ động đề xuất muốn đi mua đồ cùng nam sinh hay sao? Hay là, tại cậu ta và nữ sinh tiếp xúc quá ít, không biết phong cách hành động của những cô gái bây giờ. Có điều, phong cách hành động của vị trước mắt này từ xưa đến nay một mình một kiểu, cũng không theo chuẩn mực của số đông.
Thiển Thâm nhìn người bên cạnh nãy giờ không nói gì, đành phải mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Này, em gái của cậu bao nhiêu tuổi rồi, thích cái gì?"
Nói đến em gái của mình, Tân Tử không thể che dấu tự hào đang dâng lên: “Năm nay nó mười bốn tuổi, bắt đầu học năm thứ hai trung học cơ sở. Thành tích của nó tốt lắm, thích đọc sách, đặc biệt thích các tác phẩm nổi tiếng…"
“Dừng lại!" Thiển Thâm lộ ra một cái vẻ mặt không chịu nổi nữa: “Tôi đang hỏi cậu cô ấy thích những món đồ gì, không hỏi cậu cô ta thích làm cái gì. Còn nữa, cậu không cần ở trước mắt tôi nhấn mạnh chuyện nhà các cậu ai ai cũng rất thích đọc sách."
Trên khuôn mặt trắng xanh của Tân Tử thoáng hiện lên một nét xấu hổ, ý của cậu ta cũng không phải như thế, khóe mắt nhìn thấy Lương Thiển Thâm đang chờ cậu ta trả lời, liền vội đáp: “Mèo đi. Nó rất thích những động vật nhỏ."
“Ah, những người thích động vật nhỏ là người lương thiện." Thiển Thâm thuận miệng nói tiếp một câu.
“Cậu cũng vậy sao?" Tân Tử nhìn về chỗ đèn xanh đèn đỏ phía trước khẽ nói một câu.
Thiển Thâm không có nghe rõ: “Ban nãy cậu vừa nói cái gì thế?"
“Không có gì." Tân Tử lắc đầu nhanh chóng che dấu quá khứ.
Thiển Thâm không có truy hỏi đến cùng, nhanh chóng suy nghĩ đến vấn đề “mèo". Cô bé à, chắc hẳn tầm tuổi này thích những loại đồ chơi nhỏ đáng yêu, món quà sinh nhật này phải có ý tưởng mới nhưng cũng không thể quá quý giá, quá đắt tiền, xa hoa, Thiển Thâm nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tân Tử, nếu quá đắt tiền, xa hoa cậu ta không mua nổi.
Đúng lúc này, hai người du khách nước ngoài cầm bản đồ du lịch vẻ mặt lo lắng chạy đến trước mặt bọn họ, chỉ vào bản đồ du lịch dùng tốc độ phát âm rất chậm hỏi một câu: “Can you speak English?"
Chẳng biết tại sao, anh ta lại nhìn Lương Thiển Thâm hỏi.
Tân Tử đứng ở bên cạnh trên vầng trán không thể che dấu hết lo lắng, cậu ta không dám tùy tiện tiến lên trả lời thay Lương Thiển Thâm, nhưng mà lại lo Lương Thiển Thâm lúng túng nói không nên lời, đang khi tiến thoái lương nan, Lương Thiển Thâm bất ngờ đáp lại một câu: “Yes, Can I help you?"
Ông du khách nước ngoài kia mừng rỡ, hai mắt lập tức tỏa sáng chỉ những tuyến đường phức tạp trên tấm bản đồ du lịch, nói một lượt, đại ý là không tìm thấy một con đường có cửa hàng thủ công mỹ nghệ, hỏi Thiển Thâm có biết hay không, bọn họ chỉ biết đại khái phương hướng chính ở xung quanh khu vực này. Thiển Thâm vừa nghe, một tia sáng lóe lên trong óc, vẻ mặt mừng rỡ quay đầu nhìn Tân tử nói: “Tôi nghĩ ra rồi."
Tân Tử đương nhiên không rõ cô ấy nghĩ ra điều gì, sau đó cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn Lương Thiển Thâm, cái cô nữ sinh làm bài kiểm tra tiếng Anh chỉ được 46 điểm kia hướng về phía hai người nước ngoài bộ dáng hưng phấn, chỉ bản đồ du lịch một lúc, lại chỉ về phía trước một lát, trong miệng nói ra chính là kiểu tiếng Anh lưu loát thuần thục làm cho người khác thán phục.
Hai người nước ngoài bày ra vẻ mặt thông suốt, lập tức nhiệt tình tặng Lương Thiển Thâm một cái ôm, nói câu “Thank you very much" rồi vẫy tay rời đi.
Chờ cho bọn họ đi rồi, Thiển Thâm lập tức vỗ vỗ vai Tân Tử, trên mặt có chút đắc ý: “Tôi nghĩ ra nên mua tặng cho em gái cậu món quà gì rồi."
Cô nghĩ rằng Tân Tử sẽ hỏi: “Mua cái gì?"
Nhưng ai mà ngờ được cậu ta lại dùng một loại ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu quan sát Thiển Thâm, hình như rất kỳ quái.
“Sao cậu lại cứ nhìn tôi như vậy?" Thiển Thâm bị cậu ta nhìn chằm chằm khiến cả người thấy không được tự nhiên.
“Ngại quá." Tân Tử luống cuống thu hồi tầm mắt, từ từ nhấc chân bước đi, do dự nói: “Phát âm của cậu, rất êm tai, đặc biệt thuần thục. Thành tích tiếng Anh của cậu không đến mức không đạt yêu cầu đâu."
Có thể lưu loát trôi chảy trao đổi với người nước ngoài như vậy, ngay cả phát âm tiêu chuẩn của cậu ta cũng cảm thấy không bằng, nhưng mà mỗi lần kiểm tra tiếng Anh đều không đạt yêu cầu, điều này thật sự làm cho người ta không thể tin được.
“Cũng không nhất định là như vậy." Thiển Thâm vươn vai, nói: “Ngữ pháp của tôi rất kém, tôi không thích cách học cứ phải nhớ công thức gì gì đó, tiếng Anh tôi nói tất cả đều bằng cảm giác."
Thật ra, từ hồi học tiểu học đến trước năm lớp sáu Lương Thiển Thâm đều ở Anh Quốc, có điều, về điểm này cô nghĩ không nên phải kể ra trước mặt Tân Tử làm gì.
Tân Tử dường như vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng Thiển Thâm lại kéo cậu ta về cái đề tài ban đầu kia: “Cậu có thể chú ý nghe tôi nói hay không, quà tặng cho em gái của cậu tôi đã nghĩ ra rồi."
“Cậu nói đi."
“Chính là cái cửa hàng thủ công mỹ nghệ vừa rồi hai người nước ngoài kia mới nói đến xong, nơi đó rất thú vị, những đồ ở đó cũng rất vui mắt, nhanh, bây giờ chúng ta lập tức tới đó, nếu không chậm chút nữa nó sẽ đóng cửa mất."
Không thể không nói rằng, Tân Tử cảm thấy thực sự kinh ngạc, dường như cậu ta bắt đầu hoài nghi rốt cuộc con người nào mới thật sự là Lương Thiển Thâm, cũng bắt đầu hoài nghi lại có phải ấn tượng đánh giá của mình đối với cô ấy cần sửa đổi lại hay không. Nữ sinh trước mắt này tuy rằng tính tình có chút kiêu căng, nói chuyện thẳng tuột, nhưng không đến mức vô lễ, khi nói chuyện phiếm với cậu ta luôn nghĩ gì nói đấy, có đôi khi nhanh mồm nhanh miệng nói sai vài lời, cho dù trong ánh mắt đã xuất hiện ý hối hận, nhưng ngoài miệng vẫn thật sự cứng rắn như cũ.
Còn một điều nữa, cậu ta không thể không thừa nhận, sau một thời gian ở gần cô ấy, cậu ta mới phát hiện ra cô nữ sinh này thật sự không tồi, đối với cậu ta ngoại trừ học tập, làm việc, em gái ra thì những chuyện bình thường cũng không quá để ý, nhưng trên người Lương Thiển Thâm lại có một thứ gì đó ngay cả cậu ta cũng không thể không chú ý, hình như có một lực hấp dẫn mãnh liệt thu hút cậu, hơn nữa loại cảm giác này gần đây càng lúc càng mãnh liệt. Có đôi khi ngay cả cậu ta đi học cũng không hiểu tại sao ngồi nhìn bóng lưng cô ấy lại ngẩn người, khi phục hồi tinh thần lại thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuyện này thật không bình thường, điều này cũng làm cho cậu ta rất bất an.
Lương Thiển Thâm dẫn Tân Tử đi tới cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ, mặt tiền của cửa hàng không lớn, bảng hiệu được làm bằng gỗ, chữ khắc bằng tay, vừa nhìn có thể khiến người ta thấy thích. Từ bên ngoài nhìn vào bên trong được bố trí rất phong cách, lúc này trong cửa hàng không có nhiều người lắm, hai người bạn nước ngoài kia đang ở bên trong chọn đồ, Thiển Thâm đẩy cửa vào, một mùi hương cỏ bạc hà thơm mát liền lập tức chui vào cánh mũi, nhất thời khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Thiển Thâm ra hiệu cho Tân Tử đi vào, cô ấy lại đi tới bên trong. Chủ cửa hàng này vừa nhìn thấy Thiển Thâm liền nhiệt tình đến bên cô chào hỏi: “Đã tới rồi, lâu lắm rồi không thấy em."
Tân Tử nghe tiếng nói nhìn lại, chủ cửa hàng là một phụ nữ còn khá trẻ, đeo kính không số, người gầy tong teo.
Thiển Thâm đi đến trước mặt cô ấy hỏi: “Lần trước khi em tới đây có nhìn thấy một bộ đồ trang trí hình mèo con được làm thủ công, còn có ở đây không? Em thấy trong tủ kính hình như không có."
“Em rất may đó nha, chỗ chị đây còn thừa lại đúng một bộ cuối cùng, vốn định giữ lại cho mình, em có muốn không?"
Thiển Thâm lập tức nói: “Mau lấy ra cho em xem đi." Rồi sau đó lại vội vàng kéo Tân Tử đến bên người: “Bộ búp bê này rất đáng yêu, cậu nhìn xem liệu em gái của cậu có thích không."
Tân Tử nhìn thấy cô chủ cửa hàng lấy từ trong kho đồ ra một cái hộp được bọc bằng plastic dài và hẹp, sau khi mở ra nhìn thấy trong hộp bày biện ngăn nắp một bộ búp bê trang trí hình mèo con bằng vải phúc hậu đáng yêu, đầu của những chú mèo con ở nơi đó đủ các phong thái khác nhau, màu sắc và hoa văn rực rỡ tươi đẹp, rất bắt mắt.
Tân Tử lấy ra một con mèo nhỏ xem cho kỹ, cảm thấy rất hài lòng, liền hỏi: “Cái này, bao nhiêu tiền?"
“Em có thẻ hội viên, lần trước chị nói với em là 40 đồng, chiết khấu giảm giá còn 32 đồng, 2 đồng coi như khuyến mại, 30 đi." Thiển Thâm cướp lời, vừa âm thầm không ngừng đưa mắt ra hiệu cho chủ cửa hàng.
Cô chủ cửa hàng mới đầu có chút không hiểu, sau đó lại lập tức thông minh hiểu ý, cười nói: “Vậy 30 đi, em cũng là khách quen ở chỗ chị mà."
Tân Tử do dự nhìn chú mèo con trong tay một hồi lâu, Thiển Thâm ở bên cạnh có chút sốt ruột, lại đưa mắt ra hiệu cho cô chủ quán.
Chủ quán vội hướng về phía Tân Tử cổ vũ: “Cậu học sinh này, bộ búp bê mèo bằng vải này toàn bộ đều được chế tạo bằng tay, những thứ này của chúng tôi bởi vì đều làm bằng tay, cho nên số lượng có hạn, nếu không phải là bộ cuối cùng, tôi cũng sẽ không dễ dàng bán cho cậu như vậy."
Tân Tử cắn chặt răng, gật đầu nói: “Chị có thể gói bộ này lại giúp tôi được chứ, tôi muốn tặng cho người khác."
“Được." Cô chủ cửa hàng mỉm cười đem bảy chú mèo con đặt lại vị trí, đóng nắp hộp lại, lấy ra một tờ giấy gói quà màu hồng nhạt hỏi: “Tờ giấy này được chứ?"
“Cũng được."
“Là muốn tặng cho bạn gái sao?" Cô chủ cửa hàng vừa thành thạo đóng gói, vừa hỏi Tân Tử, ánh mắt còn hướng về chỗ Thiển Thâm liếc một cái.
Tân Tử rất thành thật trả lời: “Không phải, tặng em gái."
Hộp quà thật sự tinh tế đẹp mắt, bảo sao những cô nữ sinh lại thích những thứ đáng yêu màu hồng phấn. Tân Tử đem tiền trả xong, cô chủ cửa hàng đem đồ giao cho cậu ta rồi nói: “Tháng này cửa hàng chị có hoạt động rút thăm trúng thưởng, chỉ cầm mua một món đồ cũng có thể được tham gia, muốn thử một lần hay không?"
Thiển Thâm đẩy đẩy Tân Tử một phen: “Cậu rút thử xem đi."
Tân Tử đưa tay cho vào trong hòm rút thăm, sờ soạng một hồi lấy ra một tờ giấy, vừa cạo ra nhìn, phần thưởng mức độ ba.
“Là phần thưởng mức độ ba." Thiển Thâm vừa nhìn, liền hỏi: “Vậy là cái gì."
“Là được khuyến mại một đôi móc chìa khóa tình nhân." Cô chủ cửa hàng lấy từ trong quầy ra hai chiếc móc chìa kháo bằng bạc được khuyến mại, tuy hình dáng không lớn nhưng rất tinh xảo, hai cái nếu hợp lại cùng một chỗ đó là một hình trái tim đầy đủ, nếu tách xa nhau ra chính là mỗi bên một nửa trái tim.
Thiển Thâm cầm lấy một cái nhìn xem, hướng về phía Tân Tử nói: “Rất đẹp nha, cái này cho tôi đi, tôi cùng chọn quà với cậu, lại giúp cậu chọn được món quà tốt như vậy, lấy của cậu một cái móc khóa được khuyến mại không quá đáng chứ."
“Không sao, cậu thích thì lấy đi là được. Đúng rồi, nếu không thì hai cái đều cho cậu." Nói xong, Tân Tử muốn đem cái móc khóa được khuyến mại còn lại đưa cho Thiển Thâm.
Sắc mặt Thiển Thâm sẽ biến đổi: “Tôi lấy hai cái làm gì, cái kia cậu cứ cầm đi."
Tân Tử thấy hình như Thiển Thâm không vui, lại dùng vẻ mặt dung hăng dữ tợn nhìn mình, căn cứ theo kinh nghiệm cậu ta đã mấy lần hiểu được cô ấy nóng giận tới rất nhanh mà cũng đi rất nhanh, dứt khoát không nói thêm gì nữa lập tức lấy cái móc khóa được khuyến mãi bỏ vào trong túi tiền.
Lông mày Thiển Thâm lúc này mới giãn ra, nói: “Quà biếu lấy lòng, chúng ta đi thôi."
Tân Tử lễ phép nói hẹn gặp lại cô chủ cửa hàng, đi trước một bước ra khỏi cửa tiệm, Thiển Thâm ở phía sau nhân lúc cậu ta không chú ý lặng lẽ nói với chủ cửa hàng: “Vài hôm nữa em sẽ đem tiền đến trả thêm."
Giá của bộ mèo con kia chính xác phải gấp 3 lần 30 đồng có lẻ.
“Người này, là mục tiêu mới của em?" Cô chủ cửa hàng hướng về phía Thiển Thâm nháy mắt mấy cái.
Thiển Thâm sửng sốt, tới lúc hiểu ra đột ngột phản bác lại nói: “Người vừa rồi, làm sao có thể!"
“Đúng vậy sao?" Cô chủ cửa hàng có chút khó hiểu: “Nhưng mà cậu ta là người đầu tiên em dẫn vào cửa hàng của chị, chị còn tưởng rằng sẽ có khác biệt."
Thiển Thâm lại sửng sốt, sau đó vội vàng khoát tay: “Đây không phải là muốn dẫn cậu ta đi chọn quà tặng hay sao."
Cô chủ cửa hàng cười nhạt không nói, thích thú nhìn Thiển Thâm khuôn mặt ửng đỏ cùng với ánh mắt có chút hung dữ.
Lương Thiển Thâm ra khỏi cửa hàng đi cùng với Tân Tử một đoạn đường, ở ngã tư đường hai người đi tách ra, không biết vì sao không khí ở giữa hai người bọn họ có chút kỳ quái, đi cùng một chỗ cũng không có nói chuyện gì, không giống khi nãy bọn họ còn có thể nói chuyện câu được câu chăng, hình như đều có chút mất tự nhiên.
Ngã tư đường, trong tay Tâm Tử nắm cái túi quà tặng, đứng ở trước mặt Thiển Thâm, con ngươi màu sáng được sao trời nhuộm thêm một chút màu sắc, lộ ra vẻ ẩm ướt sạch sẽ, nhìn qua thấu kính lại có một chút mông lung sâu xa. Cậu ta hướng về phía Thiển Thâm thanh nhã nở nụ cười, khuôn mặt bình thường nhất thời sáng ngời sống động hẳn lên, Thiển Thâm chợt thấy trong lòng mình giật lên một cái thật mạnh.
Cả đoạn đường vừa rồi cậu ta cứ suy nghĩ mãi, mới đem những lời đã nghĩ kỹ này nói ra: “Hôm nay thật sự vô cùng cám ơn cậu, đã làm phiền cậu. Lần trước nói muốn mời cậu dùng cơm, nếu cuối tuần cậu có thời gian tôi muốn mời cậu ăn một bữa, cũng coi như là cảm ơn cậu tối nay đã đi cùng mua quà giúp tôi."
Đứng ở trước mặt người này, Thiển Thâm cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch vô phương cứu chữa, cô vội vàng gật đầu, lần đầu tiên ở trước mặt nam sinh lúng túng chạy trốn.
Thiển Thâm nhìn người bên cạnh nãy giờ không nói gì, đành phải mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Này, em gái của cậu bao nhiêu tuổi rồi, thích cái gì?"
Nói đến em gái của mình, Tân Tử không thể che dấu tự hào đang dâng lên: “Năm nay nó mười bốn tuổi, bắt đầu học năm thứ hai trung học cơ sở. Thành tích của nó tốt lắm, thích đọc sách, đặc biệt thích các tác phẩm nổi tiếng…"
“Dừng lại!" Thiển Thâm lộ ra một cái vẻ mặt không chịu nổi nữa: “Tôi đang hỏi cậu cô ấy thích những món đồ gì, không hỏi cậu cô ta thích làm cái gì. Còn nữa, cậu không cần ở trước mắt tôi nhấn mạnh chuyện nhà các cậu ai ai cũng rất thích đọc sách."
Trên khuôn mặt trắng xanh của Tân Tử thoáng hiện lên một nét xấu hổ, ý của cậu ta cũng không phải như thế, khóe mắt nhìn thấy Lương Thiển Thâm đang chờ cậu ta trả lời, liền vội đáp: “Mèo đi. Nó rất thích những động vật nhỏ."
“Ah, những người thích động vật nhỏ là người lương thiện." Thiển Thâm thuận miệng nói tiếp một câu.
“Cậu cũng vậy sao?" Tân Tử nhìn về chỗ đèn xanh đèn đỏ phía trước khẽ nói một câu.
Thiển Thâm không có nghe rõ: “Ban nãy cậu vừa nói cái gì thế?"
“Không có gì." Tân Tử lắc đầu nhanh chóng che dấu quá khứ.
Thiển Thâm không có truy hỏi đến cùng, nhanh chóng suy nghĩ đến vấn đề “mèo". Cô bé à, chắc hẳn tầm tuổi này thích những loại đồ chơi nhỏ đáng yêu, món quà sinh nhật này phải có ý tưởng mới nhưng cũng không thể quá quý giá, quá đắt tiền, xa hoa, Thiển Thâm nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tân Tử, nếu quá đắt tiền, xa hoa cậu ta không mua nổi.
Đúng lúc này, hai người du khách nước ngoài cầm bản đồ du lịch vẻ mặt lo lắng chạy đến trước mặt bọn họ, chỉ vào bản đồ du lịch dùng tốc độ phát âm rất chậm hỏi một câu: “Can you speak English?"
Chẳng biết tại sao, anh ta lại nhìn Lương Thiển Thâm hỏi.
Tân Tử đứng ở bên cạnh trên vầng trán không thể che dấu hết lo lắng, cậu ta không dám tùy tiện tiến lên trả lời thay Lương Thiển Thâm, nhưng mà lại lo Lương Thiển Thâm lúng túng nói không nên lời, đang khi tiến thoái lương nan, Lương Thiển Thâm bất ngờ đáp lại một câu: “Yes, Can I help you?"
Ông du khách nước ngoài kia mừng rỡ, hai mắt lập tức tỏa sáng chỉ những tuyến đường phức tạp trên tấm bản đồ du lịch, nói một lượt, đại ý là không tìm thấy một con đường có cửa hàng thủ công mỹ nghệ, hỏi Thiển Thâm có biết hay không, bọn họ chỉ biết đại khái phương hướng chính ở xung quanh khu vực này. Thiển Thâm vừa nghe, một tia sáng lóe lên trong óc, vẻ mặt mừng rỡ quay đầu nhìn Tân tử nói: “Tôi nghĩ ra rồi."
Tân Tử đương nhiên không rõ cô ấy nghĩ ra điều gì, sau đó cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn Lương Thiển Thâm, cái cô nữ sinh làm bài kiểm tra tiếng Anh chỉ được 46 điểm kia hướng về phía hai người nước ngoài bộ dáng hưng phấn, chỉ bản đồ du lịch một lúc, lại chỉ về phía trước một lát, trong miệng nói ra chính là kiểu tiếng Anh lưu loát thuần thục làm cho người khác thán phục.
Hai người nước ngoài bày ra vẻ mặt thông suốt, lập tức nhiệt tình tặng Lương Thiển Thâm một cái ôm, nói câu “Thank you very much" rồi vẫy tay rời đi.
Chờ cho bọn họ đi rồi, Thiển Thâm lập tức vỗ vỗ vai Tân Tử, trên mặt có chút đắc ý: “Tôi nghĩ ra nên mua tặng cho em gái cậu món quà gì rồi."
Cô nghĩ rằng Tân Tử sẽ hỏi: “Mua cái gì?"
Nhưng ai mà ngờ được cậu ta lại dùng một loại ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu quan sát Thiển Thâm, hình như rất kỳ quái.
“Sao cậu lại cứ nhìn tôi như vậy?" Thiển Thâm bị cậu ta nhìn chằm chằm khiến cả người thấy không được tự nhiên.
“Ngại quá." Tân Tử luống cuống thu hồi tầm mắt, từ từ nhấc chân bước đi, do dự nói: “Phát âm của cậu, rất êm tai, đặc biệt thuần thục. Thành tích tiếng Anh của cậu không đến mức không đạt yêu cầu đâu."
Có thể lưu loát trôi chảy trao đổi với người nước ngoài như vậy, ngay cả phát âm tiêu chuẩn của cậu ta cũng cảm thấy không bằng, nhưng mà mỗi lần kiểm tra tiếng Anh đều không đạt yêu cầu, điều này thật sự làm cho người ta không thể tin được.
“Cũng không nhất định là như vậy." Thiển Thâm vươn vai, nói: “Ngữ pháp của tôi rất kém, tôi không thích cách học cứ phải nhớ công thức gì gì đó, tiếng Anh tôi nói tất cả đều bằng cảm giác."
Thật ra, từ hồi học tiểu học đến trước năm lớp sáu Lương Thiển Thâm đều ở Anh Quốc, có điều, về điểm này cô nghĩ không nên phải kể ra trước mặt Tân Tử làm gì.
Tân Tử dường như vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng Thiển Thâm lại kéo cậu ta về cái đề tài ban đầu kia: “Cậu có thể chú ý nghe tôi nói hay không, quà tặng cho em gái của cậu tôi đã nghĩ ra rồi."
“Cậu nói đi."
“Chính là cái cửa hàng thủ công mỹ nghệ vừa rồi hai người nước ngoài kia mới nói đến xong, nơi đó rất thú vị, những đồ ở đó cũng rất vui mắt, nhanh, bây giờ chúng ta lập tức tới đó, nếu không chậm chút nữa nó sẽ đóng cửa mất."
Không thể không nói rằng, Tân Tử cảm thấy thực sự kinh ngạc, dường như cậu ta bắt đầu hoài nghi rốt cuộc con người nào mới thật sự là Lương Thiển Thâm, cũng bắt đầu hoài nghi lại có phải ấn tượng đánh giá của mình đối với cô ấy cần sửa đổi lại hay không. Nữ sinh trước mắt này tuy rằng tính tình có chút kiêu căng, nói chuyện thẳng tuột, nhưng không đến mức vô lễ, khi nói chuyện phiếm với cậu ta luôn nghĩ gì nói đấy, có đôi khi nhanh mồm nhanh miệng nói sai vài lời, cho dù trong ánh mắt đã xuất hiện ý hối hận, nhưng ngoài miệng vẫn thật sự cứng rắn như cũ.
Còn một điều nữa, cậu ta không thể không thừa nhận, sau một thời gian ở gần cô ấy, cậu ta mới phát hiện ra cô nữ sinh này thật sự không tồi, đối với cậu ta ngoại trừ học tập, làm việc, em gái ra thì những chuyện bình thường cũng không quá để ý, nhưng trên người Lương Thiển Thâm lại có một thứ gì đó ngay cả cậu ta cũng không thể không chú ý, hình như có một lực hấp dẫn mãnh liệt thu hút cậu, hơn nữa loại cảm giác này gần đây càng lúc càng mãnh liệt. Có đôi khi ngay cả cậu ta đi học cũng không hiểu tại sao ngồi nhìn bóng lưng cô ấy lại ngẩn người, khi phục hồi tinh thần lại thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuyện này thật không bình thường, điều này cũng làm cho cậu ta rất bất an.
Lương Thiển Thâm dẫn Tân Tử đi tới cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ, mặt tiền của cửa hàng không lớn, bảng hiệu được làm bằng gỗ, chữ khắc bằng tay, vừa nhìn có thể khiến người ta thấy thích. Từ bên ngoài nhìn vào bên trong được bố trí rất phong cách, lúc này trong cửa hàng không có nhiều người lắm, hai người bạn nước ngoài kia đang ở bên trong chọn đồ, Thiển Thâm đẩy cửa vào, một mùi hương cỏ bạc hà thơm mát liền lập tức chui vào cánh mũi, nhất thời khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Thiển Thâm ra hiệu cho Tân Tử đi vào, cô ấy lại đi tới bên trong. Chủ cửa hàng này vừa nhìn thấy Thiển Thâm liền nhiệt tình đến bên cô chào hỏi: “Đã tới rồi, lâu lắm rồi không thấy em."
Tân Tử nghe tiếng nói nhìn lại, chủ cửa hàng là một phụ nữ còn khá trẻ, đeo kính không số, người gầy tong teo.
Thiển Thâm đi đến trước mặt cô ấy hỏi: “Lần trước khi em tới đây có nhìn thấy một bộ đồ trang trí hình mèo con được làm thủ công, còn có ở đây không? Em thấy trong tủ kính hình như không có."
“Em rất may đó nha, chỗ chị đây còn thừa lại đúng một bộ cuối cùng, vốn định giữ lại cho mình, em có muốn không?"
Thiển Thâm lập tức nói: “Mau lấy ra cho em xem đi." Rồi sau đó lại vội vàng kéo Tân Tử đến bên người: “Bộ búp bê này rất đáng yêu, cậu nhìn xem liệu em gái của cậu có thích không."
Tân Tử nhìn thấy cô chủ cửa hàng lấy từ trong kho đồ ra một cái hộp được bọc bằng plastic dài và hẹp, sau khi mở ra nhìn thấy trong hộp bày biện ngăn nắp một bộ búp bê trang trí hình mèo con bằng vải phúc hậu đáng yêu, đầu của những chú mèo con ở nơi đó đủ các phong thái khác nhau, màu sắc và hoa văn rực rỡ tươi đẹp, rất bắt mắt.
Tân Tử lấy ra một con mèo nhỏ xem cho kỹ, cảm thấy rất hài lòng, liền hỏi: “Cái này, bao nhiêu tiền?"
“Em có thẻ hội viên, lần trước chị nói với em là 40 đồng, chiết khấu giảm giá còn 32 đồng, 2 đồng coi như khuyến mại, 30 đi." Thiển Thâm cướp lời, vừa âm thầm không ngừng đưa mắt ra hiệu cho chủ cửa hàng.
Cô chủ cửa hàng mới đầu có chút không hiểu, sau đó lại lập tức thông minh hiểu ý, cười nói: “Vậy 30 đi, em cũng là khách quen ở chỗ chị mà."
Tân Tử do dự nhìn chú mèo con trong tay một hồi lâu, Thiển Thâm ở bên cạnh có chút sốt ruột, lại đưa mắt ra hiệu cho cô chủ quán.
Chủ quán vội hướng về phía Tân Tử cổ vũ: “Cậu học sinh này, bộ búp bê mèo bằng vải này toàn bộ đều được chế tạo bằng tay, những thứ này của chúng tôi bởi vì đều làm bằng tay, cho nên số lượng có hạn, nếu không phải là bộ cuối cùng, tôi cũng sẽ không dễ dàng bán cho cậu như vậy."
Tân Tử cắn chặt răng, gật đầu nói: “Chị có thể gói bộ này lại giúp tôi được chứ, tôi muốn tặng cho người khác."
“Được." Cô chủ cửa hàng mỉm cười đem bảy chú mèo con đặt lại vị trí, đóng nắp hộp lại, lấy ra một tờ giấy gói quà màu hồng nhạt hỏi: “Tờ giấy này được chứ?"
“Cũng được."
“Là muốn tặng cho bạn gái sao?" Cô chủ cửa hàng vừa thành thạo đóng gói, vừa hỏi Tân Tử, ánh mắt còn hướng về chỗ Thiển Thâm liếc một cái.
Tân Tử rất thành thật trả lời: “Không phải, tặng em gái."
Hộp quà thật sự tinh tế đẹp mắt, bảo sao những cô nữ sinh lại thích những thứ đáng yêu màu hồng phấn. Tân Tử đem tiền trả xong, cô chủ cửa hàng đem đồ giao cho cậu ta rồi nói: “Tháng này cửa hàng chị có hoạt động rút thăm trúng thưởng, chỉ cầm mua một món đồ cũng có thể được tham gia, muốn thử một lần hay không?"
Thiển Thâm đẩy đẩy Tân Tử một phen: “Cậu rút thử xem đi."
Tân Tử đưa tay cho vào trong hòm rút thăm, sờ soạng một hồi lấy ra một tờ giấy, vừa cạo ra nhìn, phần thưởng mức độ ba.
“Là phần thưởng mức độ ba." Thiển Thâm vừa nhìn, liền hỏi: “Vậy là cái gì."
“Là được khuyến mại một đôi móc chìa khóa tình nhân." Cô chủ cửa hàng lấy từ trong quầy ra hai chiếc móc chìa kháo bằng bạc được khuyến mại, tuy hình dáng không lớn nhưng rất tinh xảo, hai cái nếu hợp lại cùng một chỗ đó là một hình trái tim đầy đủ, nếu tách xa nhau ra chính là mỗi bên một nửa trái tim.
Thiển Thâm cầm lấy một cái nhìn xem, hướng về phía Tân Tử nói: “Rất đẹp nha, cái này cho tôi đi, tôi cùng chọn quà với cậu, lại giúp cậu chọn được món quà tốt như vậy, lấy của cậu một cái móc khóa được khuyến mại không quá đáng chứ."
“Không sao, cậu thích thì lấy đi là được. Đúng rồi, nếu không thì hai cái đều cho cậu." Nói xong, Tân Tử muốn đem cái móc khóa được khuyến mại còn lại đưa cho Thiển Thâm.
Sắc mặt Thiển Thâm sẽ biến đổi: “Tôi lấy hai cái làm gì, cái kia cậu cứ cầm đi."
Tân Tử thấy hình như Thiển Thâm không vui, lại dùng vẻ mặt dung hăng dữ tợn nhìn mình, căn cứ theo kinh nghiệm cậu ta đã mấy lần hiểu được cô ấy nóng giận tới rất nhanh mà cũng đi rất nhanh, dứt khoát không nói thêm gì nữa lập tức lấy cái móc khóa được khuyến mãi bỏ vào trong túi tiền.
Lông mày Thiển Thâm lúc này mới giãn ra, nói: “Quà biếu lấy lòng, chúng ta đi thôi."
Tân Tử lễ phép nói hẹn gặp lại cô chủ cửa hàng, đi trước một bước ra khỏi cửa tiệm, Thiển Thâm ở phía sau nhân lúc cậu ta không chú ý lặng lẽ nói với chủ cửa hàng: “Vài hôm nữa em sẽ đem tiền đến trả thêm."
Giá của bộ mèo con kia chính xác phải gấp 3 lần 30 đồng có lẻ.
“Người này, là mục tiêu mới của em?" Cô chủ cửa hàng hướng về phía Thiển Thâm nháy mắt mấy cái.
Thiển Thâm sửng sốt, tới lúc hiểu ra đột ngột phản bác lại nói: “Người vừa rồi, làm sao có thể!"
“Đúng vậy sao?" Cô chủ cửa hàng có chút khó hiểu: “Nhưng mà cậu ta là người đầu tiên em dẫn vào cửa hàng của chị, chị còn tưởng rằng sẽ có khác biệt."
Thiển Thâm lại sửng sốt, sau đó vội vàng khoát tay: “Đây không phải là muốn dẫn cậu ta đi chọn quà tặng hay sao."
Cô chủ cửa hàng cười nhạt không nói, thích thú nhìn Thiển Thâm khuôn mặt ửng đỏ cùng với ánh mắt có chút hung dữ.
Lương Thiển Thâm ra khỏi cửa hàng đi cùng với Tân Tử một đoạn đường, ở ngã tư đường hai người đi tách ra, không biết vì sao không khí ở giữa hai người bọn họ có chút kỳ quái, đi cùng một chỗ cũng không có nói chuyện gì, không giống khi nãy bọn họ còn có thể nói chuyện câu được câu chăng, hình như đều có chút mất tự nhiên.
Ngã tư đường, trong tay Tâm Tử nắm cái túi quà tặng, đứng ở trước mặt Thiển Thâm, con ngươi màu sáng được sao trời nhuộm thêm một chút màu sắc, lộ ra vẻ ẩm ướt sạch sẽ, nhìn qua thấu kính lại có một chút mông lung sâu xa. Cậu ta hướng về phía Thiển Thâm thanh nhã nở nụ cười, khuôn mặt bình thường nhất thời sáng ngời sống động hẳn lên, Thiển Thâm chợt thấy trong lòng mình giật lên một cái thật mạnh.
Cả đoạn đường vừa rồi cậu ta cứ suy nghĩ mãi, mới đem những lời đã nghĩ kỹ này nói ra: “Hôm nay thật sự vô cùng cám ơn cậu, đã làm phiền cậu. Lần trước nói muốn mời cậu dùng cơm, nếu cuối tuần cậu có thời gian tôi muốn mời cậu ăn một bữa, cũng coi như là cảm ơn cậu tối nay đã đi cùng mua quà giúp tôi."
Đứng ở trước mặt người này, Thiển Thâm cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch vô phương cứu chữa, cô vội vàng gật đầu, lần đầu tiên ở trước mặt nam sinh lúng túng chạy trốn.
Tác giả :
Tội Gia Tội