Thủ Hộ
Chương 142: Cuộc chiến năng lượng level 13 (EXCARLIBUR!...)
Lakjhal hiện đang chịu sự bao vây của hơn hai mươi vị phó hiệu trưởng đến từ bốn học viện, với chiến lực 50 Drastro của bản thân thì cậu thì hoàn toàn có thể xem là mạnh nhất nơi đây thế nhưng để đối chọi với hơn hai mươi kẻ chiến lực trên 30 Drastro thì việc đó có hơi quá sức.
OANH!....
Hàng trăm cột nước bắn về Lakjhal, cậu tung người né khỏi chúng nhưng những cột nước tựa như có sinh mệnh bám chặt truy đuổi Lakjhal không tha.
Roẹt!...
Một thanh kiếm linh thể lửa khổng lồ quét ngang đến Lakjhal.
ẦM!....
Lakjhal tung người vung Radefal chém đôi thanh kiếm lửa linh thể.
Tiếp đó cậu nhấn chân trên không trung như ánh chớp xuất hiện sau lưng một mỹ nhân ngư học viện Biển Trắng đang thi triển các phép thuật hỗ trợ.
-Vĩnh biệt người đẹp!...
Mỹ nhân ngư mỉm cười như nghìn hoa đua nở:
-Em trai ngoan… không nên xem thường chị đến thế chứ…
Một thanh trường thương đen ngòm xuất hiện từ một cánh cổng mở ra sau lưng Lakjhal và đâm mạnh về hướng cậu.
ROENG!....
Lakjhal uốn người chém rụng thanh trường thương.
Bỗng nhiên cậu nhíu mày, hàng trăm cánh của khác phong tỏa kín mọi lối thoát của Lakjhal sau đó hàng chục nghìn vũ khí đủ mọi hình dạng phóng ra từ những cánh cửa như mưa rào.
-Luyện kim triệu hồi sư?. Có tài năng…
Lakjhal dùng Gnodom biến hàng trăm nghìn thanh vũ khí bắn phá bừa bãi chung quanh. Tất cả vũ khí triệu hồi của mỹ nhân ngư đền bị chém vụn, thế nhưng nàng mỉm cười.
-Cố gắng sống sót nhé em trai dễ thương…
Hơn trăm cánh cửa triệu hồi vũ khí lúc này mới hiển hiện chức năng che mắt của mình sau khi biến đi.
Hàng nghìn cột nước đến từ bên phải tụ thành một con thủy long kéo ngang qua bầu trời, một quả cầu sấm sét khổng lồ mang năng lượng khủng khiếp từ bên trái ầm ầm bay đến và một tảng thiên thạch giáng xuống từ trên đầu.
Lakjhal lắc đầu cười nhẹ khiến tất cả các vị phó hiệu trưởng nơi đây rùng mình.
OÀNH!....
Cột mây nấm xen lẫn ánh sáng chói lòa nổ ra và thổi tung địa hình trong hơn năm dặm.
Mọi người ngừng thở chờ đợi kết quả, tên điên này chắc chắn phải chết sau đòn tổng hợp vừa rồi.
Ánh sáng vàng thánh khiết lóe lên nhỏ nhoi nhưng chói mắt vô cùng tựa như tiêu điểm của trời đất.
Âm thanh trong trẻo của Lakjhal truyền đến từ trong màn khói bụi:
-Thủ hộ Vua Kỵ Sĩ, THẬP TỰ ĐÔNG CHINH!...
ROENG!....
Một tia sáng khổng lồ cao mười dặm hình thập tự bùng nổ và chém đôi màn khói bụi trong trời đất sau đó xuyên thẳng tầng mây trên bầu trời.
Trong tay Lakjhal là hai thanh kiếm, một là Radefal và thanh kia chính là thánh kiếm Excarlibur của Arthur. Cậu lúc này đứng thẳng giữa ánh sáng thập tự chói lòa tựa như thánh thần uy nghiêm, vĩ đại.
Hai mươi vị phó hiệu trưởng chân mày nhăn chặt, kẻ điên này hoàn toàn là không thể đánh bại, tuy thế hắn cũng không thể giết chết mọi người.
Rút lui?, mặt mũi của bốn học viện sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, họ bị đặt vào trạng thái lưỡng lự.
Lakjhal mỉm cười:
-Các ngươi làm gì thế, cuộc vui chỉ mới khỏi động thôi.
Lakjhal cất thanh Radefal vào không gia vương tọa sau đó đưa cao thánh kiếm Excarlibur lên và nhắm mắt lại, chiêu thức duy nhất của Arthur.
Hàng triệu triệu điểm sáng vàng lơ lửng hiện ra trong không gian, cả bầu trời và mặt đất đều nhuộm thành màu hoàng kim.
Hai mươi phó hiệu trưởng dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng kì ảo trước mắt kinh hãi thì thầm:
-Lĩnh Vực Tuyệt Đối!... Điều này,… điều này… không thể nào,… làm sao có người trên hành tinh này đột phá cánh cửa vĩ đại đó… làm sao…
Hàng trăm vị phó hiệu trưởng quan sát chiến trường trong trận doah của mình cũng ngừng thở. Cánh của vĩ đại đó từ hơn 20000 năm đã chưa từng chứng kiến bất cứ ai đạt đến cứ việc nó được ghi chép tỉ mỉ trong các thư tịch cổ đại.
Bên cạnh Đấu Thần Áp Đảo, hai mươi vị phó hiệu trưởng của học viện Kamak và học viện Ánh Sáng Thánh liếc mắt nhìn nhau đầy nghiêm trọng, kẻ này không thể giữ lại.
Phó hiệu trưởng Andeson lấy ra từ không gian của mình một viên năng lượng lưu chuyển các dòng chảy tối đen, hắc ám khí tức làm không gian quanh nó rung lên dữ dội và âm u rùng rợn.
Dưới ánh mắt đồng ý của các vị phó hiệu trưởng khác, Andeson cho viên năng lượng vào Đấu Thần Áp Đảo. dòng năng lượng được họ tụ tập vốn màu đỏ trắng chuyển thành mầu u tối khủng bố.
Sau đó họ hướng Đấu Thần Áp Đảo về Lakjhal mà không phải về các phó hiệu trưởng khác như hiệp định lúc đầu.
Trong họ thì cái gọi là hiệp định chỉ tồn tại khi hai bên có nắm đấm to ngang nhau, một khi cán cân mất đi thì chỉ một trong hai phải thần phục hoặc chết, vậy nên trước khi Lakjhal đột phá thì phải loại bỏ cậu từ trứng nước.
Lakjhal vẫn tập trung năng lượng vào thánh kiếm Excarlibur không quan tâm đến mọi việc bên ngoài. Cậu lúc này đây vẫn hơi kinh ngạc trước kỹ năng này của Arthur.
Chiêu thức này đã vô hạn tiếp cận cảnh giới kiếm đạo, Arthur vì lúc trước chưa đủ sức mạnh để phát huy uy lực tối cường của chiêu thức này nên cậu không cảm thấy chiêu thức này có gì đặc biệt.
Thế nhưng cảnh giới kiếm thuật của Arthur hoàn toàn sánh ngang với Lakjhal, Lakjhal hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao. Đơn giản vì cảm xúc, tình cảm của Arthur hoàn toàn không kém Lakjhal.
Nàng ý chí kiên định vì lý tưởng của mình, tâm hồn nàng trong sáng tột cùng không vấy bẩn, nàng lòng dạ phóng khoáng, tình cảm nàng mãnh liệt…
Lakjhal đặt cả sinh mạng vì niềm tin của bản thân, tâm hồn Lakjhal là sự hòa quyện giữa thánh khiết và hắc ám, tình cảm của Lakjhal mãnh liệt nhưng nó lại khiến cậu trở nên cực độ duy ngã.
Hai người đối lập nhưng những điều đó khiến hai người cùng đạt đến một tầng thứ cảm xúc mạnh mẽ.
Lakjhal mỉm cười dịu dàng:
-Chị vẫn luôn là người cất bước trước em, Vua Kỵ Sĩ Arthur.
Sau đó Lakjhal mở bừng ánh mắt, triệu triệu điểm sáng vàng tụ tập vào thành kiếm, Lakjhal lúc này như cùng Arthur sóng vai vung kiếm chém đến:
-EXCARLIBUR!....
Cả bầu trời và mặt đất trở nên chói lòa trong ánh sáng vàng rực, tất cả như thiêu đốt mãnh liệt dưới ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Thế nhưng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, kiếm khí hoàng kim khủng bố lại không hướng về hai mươi phó hiệu trưởng của bốn học viện mà kéo dài hàng chục nghìn dặm bay về trận doanh học viện Ánh Sáng Thánh, nói chính xác thì mục tiêu của kiếm khí chính là Đấu Thần Áp Đảo.
Từ trong trận doanh học viện Ánh Sáng Thánh bùng nổ luồng năng lượng hắc ám khủng bố đụng chạm với kiếm khí hoàng kim của Excarlibur.
Tĩnh lặng!....
Hai sóng năng lượng chạm nhau không một tiếng động sau đó sóng năng lượng hắc ám nuốt chửng lấy kiếm khí hoàng kim rồi lao vùn vụt đến Lakjhal.
Các phó hiệu trưởng học viện Kamak và học viện Ánh Sáng Thánh nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh lùng. Sau đó phó hiệu trưởng Fulow truyền âm đến các vị hiệu phó của mười một học viện khác.
“Kẻ này lai lịch không rõ, có ý đồ hủy diệt hành tinh này, mọi người hãy cùng tập trung năng lượng đồng thời tấn công tiêu diệt hắn."
Bên trong trận doanh của mười một học viện khác cũng đồng thời dâng lên những xung chấn năng lượng khủng khiếp
Lakjhal trong khóe mặt lóe lên một tia vui vẻ khó phát hiện, cậu đợi đúng là thứ này.
Lakjhal lúc này tựa như một hạt bụi trước sóng năng lượng chấn động thiên địa.
Quả cầu năng lượng nuốt lấy Lakjhal vào trong và yên lặng tại đó không hề bùng nổ.
OANH!....
Hàng trăm cột nước bắn về Lakjhal, cậu tung người né khỏi chúng nhưng những cột nước tựa như có sinh mệnh bám chặt truy đuổi Lakjhal không tha.
Roẹt!...
Một thanh kiếm linh thể lửa khổng lồ quét ngang đến Lakjhal.
ẦM!....
Lakjhal tung người vung Radefal chém đôi thanh kiếm lửa linh thể.
Tiếp đó cậu nhấn chân trên không trung như ánh chớp xuất hiện sau lưng một mỹ nhân ngư học viện Biển Trắng đang thi triển các phép thuật hỗ trợ.
-Vĩnh biệt người đẹp!...
Mỹ nhân ngư mỉm cười như nghìn hoa đua nở:
-Em trai ngoan… không nên xem thường chị đến thế chứ…
Một thanh trường thương đen ngòm xuất hiện từ một cánh cổng mở ra sau lưng Lakjhal và đâm mạnh về hướng cậu.
ROENG!....
Lakjhal uốn người chém rụng thanh trường thương.
Bỗng nhiên cậu nhíu mày, hàng trăm cánh của khác phong tỏa kín mọi lối thoát của Lakjhal sau đó hàng chục nghìn vũ khí đủ mọi hình dạng phóng ra từ những cánh cửa như mưa rào.
-Luyện kim triệu hồi sư?. Có tài năng…
Lakjhal dùng Gnodom biến hàng trăm nghìn thanh vũ khí bắn phá bừa bãi chung quanh. Tất cả vũ khí triệu hồi của mỹ nhân ngư đền bị chém vụn, thế nhưng nàng mỉm cười.
-Cố gắng sống sót nhé em trai dễ thương…
Hơn trăm cánh cửa triệu hồi vũ khí lúc này mới hiển hiện chức năng che mắt của mình sau khi biến đi.
Hàng nghìn cột nước đến từ bên phải tụ thành một con thủy long kéo ngang qua bầu trời, một quả cầu sấm sét khổng lồ mang năng lượng khủng khiếp từ bên trái ầm ầm bay đến và một tảng thiên thạch giáng xuống từ trên đầu.
Lakjhal lắc đầu cười nhẹ khiến tất cả các vị phó hiệu trưởng nơi đây rùng mình.
OÀNH!....
Cột mây nấm xen lẫn ánh sáng chói lòa nổ ra và thổi tung địa hình trong hơn năm dặm.
Mọi người ngừng thở chờ đợi kết quả, tên điên này chắc chắn phải chết sau đòn tổng hợp vừa rồi.
Ánh sáng vàng thánh khiết lóe lên nhỏ nhoi nhưng chói mắt vô cùng tựa như tiêu điểm của trời đất.
Âm thanh trong trẻo của Lakjhal truyền đến từ trong màn khói bụi:
-Thủ hộ Vua Kỵ Sĩ, THẬP TỰ ĐÔNG CHINH!...
ROENG!....
Một tia sáng khổng lồ cao mười dặm hình thập tự bùng nổ và chém đôi màn khói bụi trong trời đất sau đó xuyên thẳng tầng mây trên bầu trời.
Trong tay Lakjhal là hai thanh kiếm, một là Radefal và thanh kia chính là thánh kiếm Excarlibur của Arthur. Cậu lúc này đứng thẳng giữa ánh sáng thập tự chói lòa tựa như thánh thần uy nghiêm, vĩ đại.
Hai mươi vị phó hiệu trưởng chân mày nhăn chặt, kẻ điên này hoàn toàn là không thể đánh bại, tuy thế hắn cũng không thể giết chết mọi người.
Rút lui?, mặt mũi của bốn học viện sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, họ bị đặt vào trạng thái lưỡng lự.
Lakjhal mỉm cười:
-Các ngươi làm gì thế, cuộc vui chỉ mới khỏi động thôi.
Lakjhal cất thanh Radefal vào không gia vương tọa sau đó đưa cao thánh kiếm Excarlibur lên và nhắm mắt lại, chiêu thức duy nhất của Arthur.
Hàng triệu triệu điểm sáng vàng lơ lửng hiện ra trong không gian, cả bầu trời và mặt đất đều nhuộm thành màu hoàng kim.
Hai mươi phó hiệu trưởng dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn cảnh tượng kì ảo trước mắt kinh hãi thì thầm:
-Lĩnh Vực Tuyệt Đối!... Điều này,… điều này… không thể nào,… làm sao có người trên hành tinh này đột phá cánh cửa vĩ đại đó… làm sao…
Hàng trăm vị phó hiệu trưởng quan sát chiến trường trong trận doah của mình cũng ngừng thở. Cánh của vĩ đại đó từ hơn 20000 năm đã chưa từng chứng kiến bất cứ ai đạt đến cứ việc nó được ghi chép tỉ mỉ trong các thư tịch cổ đại.
Bên cạnh Đấu Thần Áp Đảo, hai mươi vị phó hiệu trưởng của học viện Kamak và học viện Ánh Sáng Thánh liếc mắt nhìn nhau đầy nghiêm trọng, kẻ này không thể giữ lại.
Phó hiệu trưởng Andeson lấy ra từ không gian của mình một viên năng lượng lưu chuyển các dòng chảy tối đen, hắc ám khí tức làm không gian quanh nó rung lên dữ dội và âm u rùng rợn.
Dưới ánh mắt đồng ý của các vị phó hiệu trưởng khác, Andeson cho viên năng lượng vào Đấu Thần Áp Đảo. dòng năng lượng được họ tụ tập vốn màu đỏ trắng chuyển thành mầu u tối khủng bố.
Sau đó họ hướng Đấu Thần Áp Đảo về Lakjhal mà không phải về các phó hiệu trưởng khác như hiệp định lúc đầu.
Trong họ thì cái gọi là hiệp định chỉ tồn tại khi hai bên có nắm đấm to ngang nhau, một khi cán cân mất đi thì chỉ một trong hai phải thần phục hoặc chết, vậy nên trước khi Lakjhal đột phá thì phải loại bỏ cậu từ trứng nước.
Lakjhal vẫn tập trung năng lượng vào thánh kiếm Excarlibur không quan tâm đến mọi việc bên ngoài. Cậu lúc này đây vẫn hơi kinh ngạc trước kỹ năng này của Arthur.
Chiêu thức này đã vô hạn tiếp cận cảnh giới kiếm đạo, Arthur vì lúc trước chưa đủ sức mạnh để phát huy uy lực tối cường của chiêu thức này nên cậu không cảm thấy chiêu thức này có gì đặc biệt.
Thế nhưng cảnh giới kiếm thuật của Arthur hoàn toàn sánh ngang với Lakjhal, Lakjhal hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao. Đơn giản vì cảm xúc, tình cảm của Arthur hoàn toàn không kém Lakjhal.
Nàng ý chí kiên định vì lý tưởng của mình, tâm hồn nàng trong sáng tột cùng không vấy bẩn, nàng lòng dạ phóng khoáng, tình cảm nàng mãnh liệt…
Lakjhal đặt cả sinh mạng vì niềm tin của bản thân, tâm hồn Lakjhal là sự hòa quyện giữa thánh khiết và hắc ám, tình cảm của Lakjhal mãnh liệt nhưng nó lại khiến cậu trở nên cực độ duy ngã.
Hai người đối lập nhưng những điều đó khiến hai người cùng đạt đến một tầng thứ cảm xúc mạnh mẽ.
Lakjhal mỉm cười dịu dàng:
-Chị vẫn luôn là người cất bước trước em, Vua Kỵ Sĩ Arthur.
Sau đó Lakjhal mở bừng ánh mắt, triệu triệu điểm sáng vàng tụ tập vào thành kiếm, Lakjhal lúc này như cùng Arthur sóng vai vung kiếm chém đến:
-EXCARLIBUR!....
Cả bầu trời và mặt đất trở nên chói lòa trong ánh sáng vàng rực, tất cả như thiêu đốt mãnh liệt dưới ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Thế nhưng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, kiếm khí hoàng kim khủng bố lại không hướng về hai mươi phó hiệu trưởng của bốn học viện mà kéo dài hàng chục nghìn dặm bay về trận doanh học viện Ánh Sáng Thánh, nói chính xác thì mục tiêu của kiếm khí chính là Đấu Thần Áp Đảo.
Từ trong trận doanh học viện Ánh Sáng Thánh bùng nổ luồng năng lượng hắc ám khủng bố đụng chạm với kiếm khí hoàng kim của Excarlibur.
Tĩnh lặng!....
Hai sóng năng lượng chạm nhau không một tiếng động sau đó sóng năng lượng hắc ám nuốt chửng lấy kiếm khí hoàng kim rồi lao vùn vụt đến Lakjhal.
Các phó hiệu trưởng học viện Kamak và học viện Ánh Sáng Thánh nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh lùng. Sau đó phó hiệu trưởng Fulow truyền âm đến các vị hiệu phó của mười một học viện khác.
“Kẻ này lai lịch không rõ, có ý đồ hủy diệt hành tinh này, mọi người hãy cùng tập trung năng lượng đồng thời tấn công tiêu diệt hắn."
Bên trong trận doanh của mười một học viện khác cũng đồng thời dâng lên những xung chấn năng lượng khủng khiếp
Lakjhal trong khóe mặt lóe lên một tia vui vẻ khó phát hiện, cậu đợi đúng là thứ này.
Lakjhal lúc này tựa như một hạt bụi trước sóng năng lượng chấn động thiên địa.
Quả cầu năng lượng nuốt lấy Lakjhal vào trong và yên lặng tại đó không hề bùng nổ.
Tác giả :
ND