Thú Giới Trà Chủ
Chương 99: Quyết đấu cuối cùng
Đối với Đường Vũ lạnh như băng mà xa lạ như vậy thì Carl khổ sở ôm chặt em ấy, từ lúc em ấy hôn mê tới bây giờ Carl chưa từng buông em ấy ra. Mà trực giác dã thú của Ares càng mạnh mẽ, anh có thể cảm giác được Đường Vũ đã xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng mặc kệ thay đổi như thế nào thì anh đều sẵn lòng bảo hộ bầu bạn khế ước cả đời.
Hai dã thú khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Vũ, chờ đợi tuyên phán của em ấy.
Trước hết xâm nhập trí nhớ của Đường Vũ chính là một đoạn hình ảnh cổ đại, đoạn kia vừa mới bắt đầu coi như thoải mái, trong đó có khá nhiều hình ảnh của ông lão Hồ phục, mà người kia đối cậu quả thật rất tốt, sau đó hoàng đế chết, tân hoàng đế kế vị, là tam thái tử, đối phương cử khá nhiều người đuổi giết cậu, cho tới khi cậu chết thì hình ảnh ký ức gián đoạn.
Kế tiếp đó là hình ảnh thượng cổ càng thêm ly kỳ, rất nhiều nhân vật cường đại làm mưa làm gió thay đổi như chong chóng, lúc sớm nhất, giữa trời đất hình như chỉ có thần thú và thánh giả thiên tiên, Nữ Oa nương nương mặt người thân rắn sáng tạo nhân loại cũng không có linh căn tu đạo. Cho tới khi thần tiên và nhân loại dần dần dung hợp, bộ phận nhân loại có được huyết mạch thượng cổ có cơ hội tu đạo. Bản thân Đường Vũ hình như là 1 Lục Long tứ trảo, và 4 con Long tứ trảo khác chia nhau nắm giữ thần vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mà thủ lĩnh Long thần của bọn họ là Kim Long ngũ trảo.
Số lượng thần vị là cố định, nhưng hậu đại của nhân loại và thần thú càng ngày càng nhiều, vì tranh đoạt thần vị, giữa đồng tộc cũng không ngừng phát sinh các loại tự chém giết lẫn nhau.
Đường Vũ chính là bị Hồng Long giết chết, thời khắc mấu chốt, cậu đúng lúc mang theo thần vị một lần nữa đầu thai trốn tránh đuổi giết, nhưng sau lại vẫn là liên tiếp bị Hồng Long phát hiện rồi bị giết chết, kết quả mấy lần chuyển thế đầu thai chính là linh hồn của cậu cực tàn phá, trong đó 1 mảnh linh hồn nát vụn không thể theo kịp rơi lại đời Đường bị Lục Vũ chiếm lấy để duy trì các hạng chức năng thân thể hiện tại cậu sử dụng này, đồng thời chờ đợi bản thể linh hồn của cậu trở về.
Bên trong bí cảnh vốn nuôi dưỡng không ít mảnh nhỏ linh hồn của Đường Vũ, bản thể trở về, hơn nữa trận pháp kiếp trước cậu sử dụng, từ từ kích thích linh kiện thần khí, tăng tốc dung hợp linh hồn của bản thân cậu, tuy rằng bây giờ còn chưa thể khôi phục thực lực thời kì thần long mộc hệ từng có, nhưng bởi vì ký ức thay đổi, ở 1 phương diện nào đó thì bản thân cậu đã xảy ra không ít thay đổi.
Nháy mắt ngẩng đầu, Đường Vũ trực tiếp chạm phải ánh mắt xanh lo lắng của con hổ Ares ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một trận kích động, làm cho ánh mắt cậu chớp chớp, lại hơi hơi quay đầu lại, nhìn nhìn con gấu Carl, ánh mắt Carl cũng chấp nhất lo lắng làm cho cậu lặng im.
Hơi hơi dùng sức liền thoải mái đẩy Carl và Ares vướng víu ra, Đường Vũ đứng lên đi đến một bên, hờ hững nhìn sương mù màu trắng xa xa, cảm giác không nắm bắt được từng làm cho Carl và Ares sợ hãi lại một lần nữa xuất hiện ở trong lòng của 2 dã thú, nhưng Đường Vũ tản ra hơi thở cao cao tại thượng khiến người ta cúng bái làm cho hai dã thú không dám tới gần, chỉ có thể tận lực bảo hộ kề bên.
Hiện tại tâm tư của Đường Vũ đang rối loạn, sau khi khôi phục ký ức của Lục Long, cậu vốn hẳn là không thể tiếp nhận chính mình là Long thần mộc hệ lại bị ba con thú tu ( dã thú tu đạo) đẳng cấp thấp chiếm hữu, thậm chí còn thân nam nhân sinh con cho bọn họ, đầy là việc cực vô cùng nhục nhã!
Nhưng Đường Vũ lại hận không được, đừng nói hận, chỉ cần nghĩ tới 3 con dã thú thì đều tràn đầy hình ảnh ấm áp, Long thần từng cô độc cư ngụ trong núi, hưởng thụ tất cả thú tu và nhân tu cúng bái, cậu chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ mới quay lại, liền làm cho cậu có loại cảm giác khát vọng và chờ mong, hy vọng có thể lấy trí nhớ đầy đủ của hiện tại một lần nữa trải qua ấm áp như vậy.
Đường Vũ phải một lần nữa dung hợp thần vị, thần chi là lạnh như băng lại tuyệt đối công chính, vì công chính cho nên thần chi phải không có cảm tình, 3 con dã thú xâm phạm thân thể cậu, ảnh hưởng tình cảm của cậu hẳn là bị tiêu diệt lập tức mới đúng!
“A!". Nghĩ vậy thì ngực Đường Vũ truyền tới đau đớn giống như xé rách, tựa hồ chính là nghĩ tới 3 bọn họ có thể sẽ chết thì đều sẽ làm cho cậu cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Vũ…….". Thanh âm thật cẩn thận lại sợ hãi vang lên cách đó không xa từ người ở phía sau, vì nghĩ muốn tới gần Đường Vũ, con gấu ngốc kia và con hổ mặt than cư nhiên gắng gượng chống cự lại uy áp Đường Vũ tự nhiên phát ra, chậm rãi di chuyển, dù sao linh hồn đầy đủ của Đường Vũ là linh hồn thần chi, không phải loại tiểu thú tu như Carl và Ares có thể so sánh được, chỉ là đi tới một chút đã khiến cho hai thú chảy máu tươi như điên, không thể duy trì bộ dáng con người.
Móng vuốt tay thú của Ares cắm thật sâu và trong đất để giữ vững thân thể của chính mình, mà tay gấu của Carl bởi vì quá mức dùng sức cưỡng chế di chuyển mà máu thịt lẫn lộn, hơn nữa bọn họ bị lực lượng uy áp tổn hại lục phủ ngũ tạng, chỉ là 1 thời gian ngắn thôi đã khiến cho 2 dã thú đã bị thương nặng.
Đường Vũ nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại, bộ dáng hai dã thú chảy máu như điên dọa cậu sợ, vội vàng thu hồi uy áp chính mình thả ra theo thói quen, chạy tới bên người bên người Carl và Ares, không ngừng đưa vào lực lượng có thể chữa khỏi thân thể của bọn họ, nhưng cái này chỉ có thể chữa trị thân thể của bọn họ, phương diện tổn thương linh hồn, tinh thần lực sẽ không có cách chữa.
Nhìn thấy da lông hai dã thú ảm đạm, bộ dáng khóe miệng đổ máu, mịa nó thần vị gì chứ!
“Carl, Ares, rất xin lỗi…….". Đường Vũ vừa chữa thương cho hai người vừa giải thích, giải thích thái độ vừa rồi của chính mình và hành vi tổn thương tới hai người, lại ngược lại dọa tới hai dã thú.
Carl cũng không quản cơ thể trọng thương ôm chặt lấy Đường Vũ, rống giận, “Em đừng nghĩ muốn vứt bỏ anh! Anh chết cũng sẽ không cho em vứt bỏ anh! Mặc kệ em đi đâu thì anh đều đuổi theo!".
Ares càng sốt ruột thì lại càng không có thể nói, miệng mở ra rồi lại mở ra, chính là không phát ra thanh âm, con hổ này cứ cắn chặt chân trước của chính mình, cắn tới chân trước đổ máu càng dữ, giống như chỉ có như vậy mới có thể đè xuống đau đớn của anh đối với việc có thể phải mất đi Đường Vũ, trong mắt hổ thật to tràn đầy bi thương.
“Mau nhả ra!". Đường Vũ đau lòng lợi hại hơn, thì ra lúc làm tổn thương trên người người khác thì tim của chính mình cũng sẽ đau đớn.
Ngay lúc 3 người dây dưa gay go thì không gian phía trước bọn họ đã xảy ra vặn vẹo quỷ dị, ông lão Hồ phục ôm sói trắng hôn mê xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người nhanh chóng làm ra tư thế đề phòng, kể cả 2 dã thú nội thương nghiêm trọng cũng phản ứng nhanh chóng chắn phía trước Đường Vũ.
“Ha ha, Lục Long, đã lâu không gặp, chúc mừng ngươi rốt cục khôi phục trí nhớ". Ông lão người Hồ lộ ra tươi cười vui mừng hiền lành, đồng thời đưa sói trắng qua, “Đây, con tiểu bạch lang này cư nhiên tới khu vực trung tâm làm càn, kết quả chạm phải phản phệ của trận pháp, nếu ta không đúng lúc chạy tới thì chỉ sợ hắn sẽ bị trận pháp giết chết".
Đường Vũ hơi hơi nheo mắt lại, sau đó đẩy Carl và Ares ra, trong ánh mắt không đồng ý của 2 người đi tới bên người ông lão Hồ phục, cũng thoải mái đỡ lấy con cự lang màu trắng vết thương buồn thiu kia, chỉ là 1 tay là có thể ôm sói trắng, ông lão Hồ phục nhìn mà hơi hơi nhướn mày, lực lượng linh hồn của Lục Long còn mạnh hơn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Đối với ông lão Hồ phục lộ ra biểu tình lạnh như băng mà cao cao tại thượng, “Cám ơn". Nói xong liền ôm Courson tới bên người Carl và Ares, cũng nhẹ nhàng để xuống, may mắn Courson chưa bị nguy hiểm tới mạng sống, nếu cứu chữa kịp thời sẽ không sao.
Đối với lôi kéo làm quen của ông lão Hồ phục thì Đường Vũ không định để ý tới, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ bỏ qua cậu, dối trá lộ ra tươi cười thân thiết, ông lão Hồ phục đi tới bên cạnh Đường Vũ, “Lục Long, ngươi không nhớ rõ ta sao? Năm đó chúng ta tốt xấu cũng một hồi sư đồ, nếu không phải sau đó ta thành thánh, cũng không biết nguyên lai tiểu đồ nhi đáng yêu nhất bên người ta chính là thần chi tu giả mộc hệ ta chờ đợi. Ta còn nhớ rõ năm đó khi ngươi mới sinh ra…….".
Đường Vũ không có trả lời, vẫn lạnh lùng như cũ nhìn ông lão Hồ phục tự độc thoại, da mặt đối phương không chỉ dày mà cư nhiên giống như là không có cảm giác lại tiếp tục tung bài tình thân, “…….. Cho nên ta thực lo lắng cho ngươi a, còn vì để khôi phục trí nhớ cho ngươi mà đặc biệt thiết trí 1 đại hình trận pháp như vậy, hiện giờ ngươi khôi phục thì tốt rồi, chúng ta rời đi bí cảnh đi".
Kết quả Đường Vũ hơi hơi lui từng bước lùi về phía sau, tránh khỏi tiếp xúc thân thể của đối phương, trên mặt ông lão Hồ phục hiện lên một mạt lo lắng, nhưng biến mất rất nhanh, lại hiền lành cười nói, “Như thế nào, ngươi cảm thấy hiện tại chính mình chính là thần chi có ký ức của người thường, mà ta đã thành thánh tu giả mà lo lắng sao? Không cần lo lắng, bí cảnh này không riêng có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ mà còn có thể giúp ngươi một lần nữa dung hợp thần vị! Năm đó chúng ta một hồi sư đồ, ta đối với ngươi chính là coi ngươi như thân sinh nhi tử mà đối đãi, nếu ngươi nếu có thể đạt được thần vị thì ta cũng cảm thấy mỹ mãn".
Nói giống như thật á, nếu Đường Vũ không sớm phát hiện chỗ bất thường thì có thể thật sự sẽ bị người thấy thân thiết, kiên nhẫn, thật là tốt trong trí nhớ kia mê hoặc, sau đó bị đối phương dắt mũi đi.
“Lục Vũ, không đúng, ông căn bản không phải trà thánh Lục Vũ chân chính, không phải trà thánh Lục Vũ có quan hệ nhân quả với tôi, cần gì lôi kéo làm quen với tôi, tâm ma Lục Vũ!". Đường Vũ cười lạnh nói, đồng thời toàn bộ khí tràng phát ra.
Ông lão Hồ phục còn muốn giả bộ, kết quả bị câu cuối cùng của Đường Vũ vạch trần, dứt khoát thay đổi khí thế, đồng dạng tản mát ra khí tràng càng cường đại hơn gắt gao ngăn chặn Đường Vũ, “Ngươi phát hiện khi nào?".
Nói xong, tâm ma Lục Vũ hơi thở âm lãnh xuất hiện, cũng dần dần dung hợp cùng ông lão Hồ phục, khi hai người hoàn toàn hòa hợp nhất thể thì phát ra khí tràng cường đại làm cho Đường Vũ chỉ dựa vào linh hồn thần lực mỏng manh bản thân của bán thành phẩm thần chi xuất hiện nên khó có thể chống cự nên bị suy yếu.
“Bản thể trà thánh Lục Vũ đã bị ông cắn nuốt rồi". Giọng điệu là khẩu khí khẳng định, trước đó trong phòng cỏ tranh, ông lão Hồ phục vì kích thích linh hồn cậu gia tốc dung hợp mà nói một đống thân thế của cậu và tồn tại của thế giới thú nhân, cậu liền cảm thấy bất thường, nếu là trà thánh Lục Vũ chân chính sẽ không thể nào để trà ở thế giới thú nhân hiện tại phát triển lạc hậu như thế, khẳng định là ở giữa có sai lầm! Sau đó Đường Vũ khôi phục trí nhớ, mới có suy đoán như vậy, nhưng chỉ là suy đoán, khi để ý tâm ma và cái gọi là “bản thể" dung hợp thì cậu mới dám khẳng định.
“Hừ! Cái lão nhân hiền lành muốn bảo hộ linh hồn của ngươi, muốn sáng tạo ra một cái thế giới có thể giúp ngươi có thể rất nhanh khôi phục thần khí của thần vị, cũng không phải nhi tử thân sinh của hắn, chính là thần chi nghèo túng mượn huyết mạch hoàng gia chuyển thế đầu thai tránh né đuổi giết thôi, có tất yếu tận tâm tẫn lực như vậy sao?". Ngữ khí tâm ma Lục Vũ trở nên càng thêm âm lãnh, “Hắn đang phí tâm phí lực sáng tạo thế giới thú nhân nên quên sự tồn tại của ta, sau đó ta tìm cơ hội giết hắn, đoạt được thánh vị của hắn".
Đường Vũ nghe vậy thì đáy lòng hiện lên một tia đau đớn, không biết có phải vì sư phụ trưởng giả hiền lành kia mà đau lòng hay không, ngoài mặt cũng không lộ thần sắc, định nói chuyện kích thích tâm ma Lục Vũ, ngầm làm tốt thủ đoạn công kích, “Nhưng mà ngươi giết bản thể thì hình như chính mình cũng có không ít phiền toái".
Hai dã thú khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Vũ, chờ đợi tuyên phán của em ấy.
Trước hết xâm nhập trí nhớ của Đường Vũ chính là một đoạn hình ảnh cổ đại, đoạn kia vừa mới bắt đầu coi như thoải mái, trong đó có khá nhiều hình ảnh của ông lão Hồ phục, mà người kia đối cậu quả thật rất tốt, sau đó hoàng đế chết, tân hoàng đế kế vị, là tam thái tử, đối phương cử khá nhiều người đuổi giết cậu, cho tới khi cậu chết thì hình ảnh ký ức gián đoạn.
Kế tiếp đó là hình ảnh thượng cổ càng thêm ly kỳ, rất nhiều nhân vật cường đại làm mưa làm gió thay đổi như chong chóng, lúc sớm nhất, giữa trời đất hình như chỉ có thần thú và thánh giả thiên tiên, Nữ Oa nương nương mặt người thân rắn sáng tạo nhân loại cũng không có linh căn tu đạo. Cho tới khi thần tiên và nhân loại dần dần dung hợp, bộ phận nhân loại có được huyết mạch thượng cổ có cơ hội tu đạo. Bản thân Đường Vũ hình như là 1 Lục Long tứ trảo, và 4 con Long tứ trảo khác chia nhau nắm giữ thần vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mà thủ lĩnh Long thần của bọn họ là Kim Long ngũ trảo.
Số lượng thần vị là cố định, nhưng hậu đại của nhân loại và thần thú càng ngày càng nhiều, vì tranh đoạt thần vị, giữa đồng tộc cũng không ngừng phát sinh các loại tự chém giết lẫn nhau.
Đường Vũ chính là bị Hồng Long giết chết, thời khắc mấu chốt, cậu đúng lúc mang theo thần vị một lần nữa đầu thai trốn tránh đuổi giết, nhưng sau lại vẫn là liên tiếp bị Hồng Long phát hiện rồi bị giết chết, kết quả mấy lần chuyển thế đầu thai chính là linh hồn của cậu cực tàn phá, trong đó 1 mảnh linh hồn nát vụn không thể theo kịp rơi lại đời Đường bị Lục Vũ chiếm lấy để duy trì các hạng chức năng thân thể hiện tại cậu sử dụng này, đồng thời chờ đợi bản thể linh hồn của cậu trở về.
Bên trong bí cảnh vốn nuôi dưỡng không ít mảnh nhỏ linh hồn của Đường Vũ, bản thể trở về, hơn nữa trận pháp kiếp trước cậu sử dụng, từ từ kích thích linh kiện thần khí, tăng tốc dung hợp linh hồn của bản thân cậu, tuy rằng bây giờ còn chưa thể khôi phục thực lực thời kì thần long mộc hệ từng có, nhưng bởi vì ký ức thay đổi, ở 1 phương diện nào đó thì bản thân cậu đã xảy ra không ít thay đổi.
Nháy mắt ngẩng đầu, Đường Vũ trực tiếp chạm phải ánh mắt xanh lo lắng của con hổ Ares ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một trận kích động, làm cho ánh mắt cậu chớp chớp, lại hơi hơi quay đầu lại, nhìn nhìn con gấu Carl, ánh mắt Carl cũng chấp nhất lo lắng làm cho cậu lặng im.
Hơi hơi dùng sức liền thoải mái đẩy Carl và Ares vướng víu ra, Đường Vũ đứng lên đi đến một bên, hờ hững nhìn sương mù màu trắng xa xa, cảm giác không nắm bắt được từng làm cho Carl và Ares sợ hãi lại một lần nữa xuất hiện ở trong lòng của 2 dã thú, nhưng Đường Vũ tản ra hơi thở cao cao tại thượng khiến người ta cúng bái làm cho hai dã thú không dám tới gần, chỉ có thể tận lực bảo hộ kề bên.
Hiện tại tâm tư của Đường Vũ đang rối loạn, sau khi khôi phục ký ức của Lục Long, cậu vốn hẳn là không thể tiếp nhận chính mình là Long thần mộc hệ lại bị ba con thú tu ( dã thú tu đạo) đẳng cấp thấp chiếm hữu, thậm chí còn thân nam nhân sinh con cho bọn họ, đầy là việc cực vô cùng nhục nhã!
Nhưng Đường Vũ lại hận không được, đừng nói hận, chỉ cần nghĩ tới 3 con dã thú thì đều tràn đầy hình ảnh ấm áp, Long thần từng cô độc cư ngụ trong núi, hưởng thụ tất cả thú tu và nhân tu cúng bái, cậu chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ mới quay lại, liền làm cho cậu có loại cảm giác khát vọng và chờ mong, hy vọng có thể lấy trí nhớ đầy đủ của hiện tại một lần nữa trải qua ấm áp như vậy.
Đường Vũ phải một lần nữa dung hợp thần vị, thần chi là lạnh như băng lại tuyệt đối công chính, vì công chính cho nên thần chi phải không có cảm tình, 3 con dã thú xâm phạm thân thể cậu, ảnh hưởng tình cảm của cậu hẳn là bị tiêu diệt lập tức mới đúng!
“A!". Nghĩ vậy thì ngực Đường Vũ truyền tới đau đớn giống như xé rách, tựa hồ chính là nghĩ tới 3 bọn họ có thể sẽ chết thì đều sẽ làm cho cậu cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Vũ…….". Thanh âm thật cẩn thận lại sợ hãi vang lên cách đó không xa từ người ở phía sau, vì nghĩ muốn tới gần Đường Vũ, con gấu ngốc kia và con hổ mặt than cư nhiên gắng gượng chống cự lại uy áp Đường Vũ tự nhiên phát ra, chậm rãi di chuyển, dù sao linh hồn đầy đủ của Đường Vũ là linh hồn thần chi, không phải loại tiểu thú tu như Carl và Ares có thể so sánh được, chỉ là đi tới một chút đã khiến cho hai thú chảy máu tươi như điên, không thể duy trì bộ dáng con người.
Móng vuốt tay thú của Ares cắm thật sâu và trong đất để giữ vững thân thể của chính mình, mà tay gấu của Carl bởi vì quá mức dùng sức cưỡng chế di chuyển mà máu thịt lẫn lộn, hơn nữa bọn họ bị lực lượng uy áp tổn hại lục phủ ngũ tạng, chỉ là 1 thời gian ngắn thôi đã khiến cho 2 dã thú đã bị thương nặng.
Đường Vũ nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại, bộ dáng hai dã thú chảy máu như điên dọa cậu sợ, vội vàng thu hồi uy áp chính mình thả ra theo thói quen, chạy tới bên người bên người Carl và Ares, không ngừng đưa vào lực lượng có thể chữa khỏi thân thể của bọn họ, nhưng cái này chỉ có thể chữa trị thân thể của bọn họ, phương diện tổn thương linh hồn, tinh thần lực sẽ không có cách chữa.
Nhìn thấy da lông hai dã thú ảm đạm, bộ dáng khóe miệng đổ máu, mịa nó thần vị gì chứ!
“Carl, Ares, rất xin lỗi…….". Đường Vũ vừa chữa thương cho hai người vừa giải thích, giải thích thái độ vừa rồi của chính mình và hành vi tổn thương tới hai người, lại ngược lại dọa tới hai dã thú.
Carl cũng không quản cơ thể trọng thương ôm chặt lấy Đường Vũ, rống giận, “Em đừng nghĩ muốn vứt bỏ anh! Anh chết cũng sẽ không cho em vứt bỏ anh! Mặc kệ em đi đâu thì anh đều đuổi theo!".
Ares càng sốt ruột thì lại càng không có thể nói, miệng mở ra rồi lại mở ra, chính là không phát ra thanh âm, con hổ này cứ cắn chặt chân trước của chính mình, cắn tới chân trước đổ máu càng dữ, giống như chỉ có như vậy mới có thể đè xuống đau đớn của anh đối với việc có thể phải mất đi Đường Vũ, trong mắt hổ thật to tràn đầy bi thương.
“Mau nhả ra!". Đường Vũ đau lòng lợi hại hơn, thì ra lúc làm tổn thương trên người người khác thì tim của chính mình cũng sẽ đau đớn.
Ngay lúc 3 người dây dưa gay go thì không gian phía trước bọn họ đã xảy ra vặn vẹo quỷ dị, ông lão Hồ phục ôm sói trắng hôn mê xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người nhanh chóng làm ra tư thế đề phòng, kể cả 2 dã thú nội thương nghiêm trọng cũng phản ứng nhanh chóng chắn phía trước Đường Vũ.
“Ha ha, Lục Long, đã lâu không gặp, chúc mừng ngươi rốt cục khôi phục trí nhớ". Ông lão người Hồ lộ ra tươi cười vui mừng hiền lành, đồng thời đưa sói trắng qua, “Đây, con tiểu bạch lang này cư nhiên tới khu vực trung tâm làm càn, kết quả chạm phải phản phệ của trận pháp, nếu ta không đúng lúc chạy tới thì chỉ sợ hắn sẽ bị trận pháp giết chết".
Đường Vũ hơi hơi nheo mắt lại, sau đó đẩy Carl và Ares ra, trong ánh mắt không đồng ý của 2 người đi tới bên người ông lão Hồ phục, cũng thoải mái đỡ lấy con cự lang màu trắng vết thương buồn thiu kia, chỉ là 1 tay là có thể ôm sói trắng, ông lão Hồ phục nhìn mà hơi hơi nhướn mày, lực lượng linh hồn của Lục Long còn mạnh hơn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Đối với ông lão Hồ phục lộ ra biểu tình lạnh như băng mà cao cao tại thượng, “Cám ơn". Nói xong liền ôm Courson tới bên người Carl và Ares, cũng nhẹ nhàng để xuống, may mắn Courson chưa bị nguy hiểm tới mạng sống, nếu cứu chữa kịp thời sẽ không sao.
Đối với lôi kéo làm quen của ông lão Hồ phục thì Đường Vũ không định để ý tới, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ bỏ qua cậu, dối trá lộ ra tươi cười thân thiết, ông lão Hồ phục đi tới bên cạnh Đường Vũ, “Lục Long, ngươi không nhớ rõ ta sao? Năm đó chúng ta tốt xấu cũng một hồi sư đồ, nếu không phải sau đó ta thành thánh, cũng không biết nguyên lai tiểu đồ nhi đáng yêu nhất bên người ta chính là thần chi tu giả mộc hệ ta chờ đợi. Ta còn nhớ rõ năm đó khi ngươi mới sinh ra…….".
Đường Vũ không có trả lời, vẫn lạnh lùng như cũ nhìn ông lão Hồ phục tự độc thoại, da mặt đối phương không chỉ dày mà cư nhiên giống như là không có cảm giác lại tiếp tục tung bài tình thân, “…….. Cho nên ta thực lo lắng cho ngươi a, còn vì để khôi phục trí nhớ cho ngươi mà đặc biệt thiết trí 1 đại hình trận pháp như vậy, hiện giờ ngươi khôi phục thì tốt rồi, chúng ta rời đi bí cảnh đi".
Kết quả Đường Vũ hơi hơi lui từng bước lùi về phía sau, tránh khỏi tiếp xúc thân thể của đối phương, trên mặt ông lão Hồ phục hiện lên một mạt lo lắng, nhưng biến mất rất nhanh, lại hiền lành cười nói, “Như thế nào, ngươi cảm thấy hiện tại chính mình chính là thần chi có ký ức của người thường, mà ta đã thành thánh tu giả mà lo lắng sao? Không cần lo lắng, bí cảnh này không riêng có thể giúp ngươi khôi phục trí nhớ mà còn có thể giúp ngươi một lần nữa dung hợp thần vị! Năm đó chúng ta một hồi sư đồ, ta đối với ngươi chính là coi ngươi như thân sinh nhi tử mà đối đãi, nếu ngươi nếu có thể đạt được thần vị thì ta cũng cảm thấy mỹ mãn".
Nói giống như thật á, nếu Đường Vũ không sớm phát hiện chỗ bất thường thì có thể thật sự sẽ bị người thấy thân thiết, kiên nhẫn, thật là tốt trong trí nhớ kia mê hoặc, sau đó bị đối phương dắt mũi đi.
“Lục Vũ, không đúng, ông căn bản không phải trà thánh Lục Vũ chân chính, không phải trà thánh Lục Vũ có quan hệ nhân quả với tôi, cần gì lôi kéo làm quen với tôi, tâm ma Lục Vũ!". Đường Vũ cười lạnh nói, đồng thời toàn bộ khí tràng phát ra.
Ông lão Hồ phục còn muốn giả bộ, kết quả bị câu cuối cùng của Đường Vũ vạch trần, dứt khoát thay đổi khí thế, đồng dạng tản mát ra khí tràng càng cường đại hơn gắt gao ngăn chặn Đường Vũ, “Ngươi phát hiện khi nào?".
Nói xong, tâm ma Lục Vũ hơi thở âm lãnh xuất hiện, cũng dần dần dung hợp cùng ông lão Hồ phục, khi hai người hoàn toàn hòa hợp nhất thể thì phát ra khí tràng cường đại làm cho Đường Vũ chỉ dựa vào linh hồn thần lực mỏng manh bản thân của bán thành phẩm thần chi xuất hiện nên khó có thể chống cự nên bị suy yếu.
“Bản thể trà thánh Lục Vũ đã bị ông cắn nuốt rồi". Giọng điệu là khẩu khí khẳng định, trước đó trong phòng cỏ tranh, ông lão Hồ phục vì kích thích linh hồn cậu gia tốc dung hợp mà nói một đống thân thế của cậu và tồn tại của thế giới thú nhân, cậu liền cảm thấy bất thường, nếu là trà thánh Lục Vũ chân chính sẽ không thể nào để trà ở thế giới thú nhân hiện tại phát triển lạc hậu như thế, khẳng định là ở giữa có sai lầm! Sau đó Đường Vũ khôi phục trí nhớ, mới có suy đoán như vậy, nhưng chỉ là suy đoán, khi để ý tâm ma và cái gọi là “bản thể" dung hợp thì cậu mới dám khẳng định.
“Hừ! Cái lão nhân hiền lành muốn bảo hộ linh hồn của ngươi, muốn sáng tạo ra một cái thế giới có thể giúp ngươi có thể rất nhanh khôi phục thần khí của thần vị, cũng không phải nhi tử thân sinh của hắn, chính là thần chi nghèo túng mượn huyết mạch hoàng gia chuyển thế đầu thai tránh né đuổi giết thôi, có tất yếu tận tâm tẫn lực như vậy sao?". Ngữ khí tâm ma Lục Vũ trở nên càng thêm âm lãnh, “Hắn đang phí tâm phí lực sáng tạo thế giới thú nhân nên quên sự tồn tại của ta, sau đó ta tìm cơ hội giết hắn, đoạt được thánh vị của hắn".
Đường Vũ nghe vậy thì đáy lòng hiện lên một tia đau đớn, không biết có phải vì sư phụ trưởng giả hiền lành kia mà đau lòng hay không, ngoài mặt cũng không lộ thần sắc, định nói chuyện kích thích tâm ma Lục Vũ, ngầm làm tốt thủ đoạn công kích, “Nhưng mà ngươi giết bản thể thì hình như chính mình cũng có không ít phiền toái".
Tác giả :
Lão Bối