Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 2

Hai người ở trên thảm lót sàn làm một lần, trên sô pha làm một lần, vào phòng tắm lại làm thêm một lần, đến trên giường lại tiếp tục làm.

Kha đại thiếu gia như một con ác thú không biết thỏa mãn, miễn có cơ hội sẽ đem Biên lão đại làm đến chết. Cuối cùng Biên Dĩ Thu bị hắn gây sức ép đến không chịu được nữa, chỉ có thể mở miệng xin tha. Nhưng Kha đại thiếu gia làm sao biết được mùi vị của ác thú, không nên vào lúc nguy cấp lại hỏi y có thích hay không, thích nhiều bao nhiêu, là ai thao y thích đến như vậy.

Biên lão đại không nhịn được nữa, có ý nghĩ muốn đem hắn một cước đá xuống giường, nhưng thật sự yếu đến nỗi không có một chút khí lực. Huống chi cái tên vạn ác chi nguyên kia còn con mẹ nó cắm ở trong mông của mình, chèn ép tuyến tiền liệt tới tới lui lui, chậm rãi cọ sát mà đỉnh vào, chính là không muốn cho y một cảm giác thống khoái nhanh chóng.

Con người luôn luôn rắn rỏi như Biên lão đại cuối cùng cũng khuất phục chìm ngập trong bể dục vọng dưới hạ thân, nắm lấy bả vai Kha Minh Hiên, run rẩy tức giận mà hét lên: “Con mẹ nó anh làm tôi nhanh lên!"

“Tôi là ai?"

“Kha Minh Hiên…."

“Nói lớn lên."

“Kha Minh Hiên, làm tôi, tôi con mẹ nó cầu anh làm tôi…Nhanh lên…Ưm…."

“Biên lão đại, em có biết hiện tại bộ dáng của em có bao nhiêu lẳng lơ không?"

Biên Dĩ Thu giương khóe môi nở một nụ cười khiêu khích: “Vậy anh còn chờ cái gì? Đến đây, thao chết tôi đi."

Kha Minh Hiên nhất thời cảm thấy trong đầu ầm ầm nổ tung, tràn đầy màu sắc, nguyên bản vẫn còn đặt phía bên trong, về điểm này nháy mắt lý trí tăng tốc, hắn cơ hồ có chút bao ngược đem hai chân Biên Dĩ Thu tách sang hai bên, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn y: “Đây là do em tự tìm đấy."

Giọng nói trầm xuống, tiếp theo là một màn va chạm mãnh liệt như cuồng phong bão táp, tính khí cường tráng ướt sũng rút khỏi miệng huyệt, sau đó lại tiếp tục thao đến cùng, gia tăng tốc độ điên cuồng đâm rút, hận không thể đem cả hai túi kia nhét vào bên trong huyệt đạo ấm nóng.

Biên Dĩ Thu có cảm giác sắp bị đâm thủng, giọng nói qua mấy màn tình ái kịch liệt đã sớm mất giọng. Khoái cảm quá mức mãnh liệt, làn sóng va chạm hệt như muốn cuốn sạch thần trí cùng ý thức của y, y tựa như một con cá mắc cạn, chỉ có thể há to miệng vừa rên rỉ vừa thở dốc, số mạng đều nằm trong tay Kha Minh Hiên. Nhưng cái chỗ kết hợp kia lại mang đến một luồng khoái cảm như thủy triều, sóng sau xô sóng trước, lần sau mạnh hơn lần trước, mãnh liệt dâng trào đến nổi muốn cuốn đi linh hồn y, thích đến muốn sống muốn chết, cảm thấy bị làm đến chết thế này mới là chuyện vui trong đời người.

Cuối cũng cũng không biết mình rốt cuộc đã bắn bao nhiêu lần, tóm lại lúc Biên Dĩ Thu lấy lại ý thức đã là sáng ngày hôm sau.

Mặt trời lên cao, trên giường dâm loạn, toàn thân mỗi một chỗ trên cơ thể, mỗi một phần xương cốt như bị tách ra rồi lại lắp vào cùng một chỗ, đau đến nhe răng.

Y giật giật thân thể, nhe răng trợn mắt mắng một câu: “Kha Minh Hiên anh là cái đồ vương bát đản, con mẹ nó coi chừng rơi vào tay tôi", mắng xong lại muốn xuống giường đi tiểu, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lười biếng: “Xem ra hình như Biên lão đại đối với phục vụ của tôi đêm qua cũng không vừa lòng lắm nhỉ."

Biên Dĩ Thu bị dọa chết khiếp, phản xạ định quay đầu, mới phát hiện Kha Minh Hiên dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô phá, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn mình.

“Anh tại sao còn ở đây?" Nếu như y nhớ rõ, bọn họ chỉ là bạn giường điển hình, xong việc liền rời đi, chưa bao giờ ở trên giường qua đêm.

“Hôm qua quá muộn, nên không về." Kha Minh Hiên nâng cổ tay xem thời gian, “Không còn sớm, em có muốn cùng tôi đi không?"

“Tôi cái bộ dạng này thì đi thế nào?" Biên Dĩ Thu tức giận mà liếc hắn một cái, “Anh con mẹ nó tối qua uống xuân dược à?"

Kha Minh Hiên đã rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề. Âu phục được cắt thủ công khéo léo mặt trên người, hai chân vắt chéo nhau, cả người dựa vào sô pha, chính là kiểu mặt người dạ thú đã được ăn uống no đủ. Ngay cả Biên Dĩ Thu không có hảo cảm với hắn, không thừa nhận cũng không được, người này quả thật có dáng vẻ tư bản làm cho nam nữ đều vì hắn mà phát điên.

Hắn nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, đứng dậy chậm rì bước đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống y cả người trần trụi loang lổ dấu hôn, đột nhiên hạ thắt lưng tiến đến trước mặt y, gần như chống lại hơi thở của y.

Cứ như vậy một cái chớp mắt, Biên Dĩ Thu nghĩ thiếu chút nữa hắn đã hôn xuống, phản xạ có điều kiện lui lui về phía sau, nghiêm mặt mà cảnh cáo hắn.

Kha Minh Hiên vốn dĩ ban đầu rất có tính xâm lược, ngũ quan lập thể, hình dáng rõ ràng, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, rõ ràng là hình tượng một tay ăn chơi yêu đương bạc tình phụ nghĩa, lại còn sinh ra với một cặp mắt hoa đào rêu rao gây sự chú ý, đôi mắt cong cong mang theo cảnh xuân, không nghĩ lại có thể câu người đến thế.

Biên lão đại đối với ánh mắt này luôn luôn tôn kính mà không thể gần gũi, về phần y cùng Kha Minh Hiên vì cái gì mà thành quan hệ như bây giờ, thật sự một lời khó nói hết chuyện cũ.

Kha Minh Hiên đương nhiên không có hôn y, bờ môi hắn nhẹ nhành ma sát hai má y, dán bên tai y, dùng giọng nói trầm thấp khêu gợi nói một câu: “Bảo bối, em chính là xuân dược của tôi."

Nếu Biên Dĩ Thu trẻ hơn mười tuổi, nói không chừng sẽ bị bộ dáng của hắn kỹ năng thành thạo của hắn mà không có lực chống đỡ, nhưng thật đáng tiếc, Biên lão đại chính là Biên lão đại, trên thực tế mười năm trước cũng không bị cái loại trình độ này nắm mũi dắt đi.

“Thật êm tai, đáng tiếc tôi không phải tiểu tình nhân mười bảy mười tám tuổi, chiêu này của anh đối với tôi cũng vô dụng." Biên Dĩ Thu đưa tay lên ngăn hắn lại, đứng dậy liền một thân trần trụi ở trước mắt Kha Minh Hiên mà đi đến toilet “Mau cút đi, đừng làm phiền tôi ngủ bù."

“Nếu đêm qua tôi không ở lại, thật đúng là không biết Biên lão đại dùng tôi xong liền trở mặt."

Biên Dĩ Thu  cũng cáu đến nở nụ cười, nói cho cùng giống như mỗi lần làm xong bạt tình rời đi không phải là hắn.

“Đúng vậy, tôi xem anh là cái máy mát xa lớn, anh dám thao, lão tử đây dám thích. Đều con mẹ nó thích xong rồi, còn cần dùng vẻ mặt ôn hòa với  một cây mát xa lớn à?"

Kha Minh Hiên nghe xong lời này đơn nhiên cũng không giận, còn cười cười: “Bị một cây mát xa thao đến ngất cảm giác thế nào?"

Sắc mặt của Biên lão đại cuối cùng cũng đổi đổi: “Anh lần sau xem thử sẽ biết."

“Vậy em cố gắng luyện đi nhé, tranh thủ lần sau thắng tôi." Kha Minh Hiên nói xong cũng xoay người ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng đóng cửa lại, Biên Dĩ Thu mới mắng một câu rồi đi vào phòng tắm xả nước.

Kỳ thật lúc y cùng Kha Minh Hiên mới quen, y rõ ràng đã từng thắng Kha Minh Hiên, nhưng lại đánh gãy một chân hắn, hắn nghỉ dưỡng ước chừng một tháng. Y thật sự không nghĩ ra, vì cái gì từ sau khi hắn thương thế lành lặn, chính mình cũng không đánh thắng hắn nữa?

Vấn đề này cùng với việc hai người bọn họ ở trên giường cũng khó lý giải như nhau, Biên lão đại bị thao một đêm thật sự không biết lấy tinh lực đâu ra để tự hỏi, tắm rửa xong xuôi liền trực tiếp nằm trên giường, nhắm mắt lại tiếp mộng đi gặp chu công.

Đại khái đêm qua quả thật quá mệt mỏi, y cảm thấy giấc ngủ này ngủ đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, ước chừng ngủ thẳng đến chạng vạng mới bị một trận như sét đánh đập vào cửa đánh thức.

Tả Thành là một vệ sĩ thập phần trung khuyển, phàm không có tình huống ngoài ý muốn, bình thường cậu cách Biên Dĩ Thu sẽ không quá mười mét, nếu nhất định phải đi, cậu cũng sẽ cam đoan mình ở một chỗ có thể tùy thời đến chỗ y, ngay cả góc độ cùng thời gian đều nằm trong tầm kiểm soát. Cho dù lão đại phải cùng người nào dễ nhìn đánh một pháo, cũng không quan tâm cậu ở ngoài cửa nghe toàn bộ quá trình, đủ để chứng minh Biên Dĩ Thu có bao nhiêu tín nhiệm đối với cậu.

Nhưng mà, hai tháng gần đây, bạn học Tả Thành cảm thấy lão đại đối với mình có bí mật, chứng cớ chính là y đến vịnh Duyệt Lung cùng tiểu tình nhân hẹn hò, lại không cho cậu đi theo. Mỗi lần tới cổng chính, liền bỏ lại một câu “Tự mình tìm việc vui đi". Tuy nhiên, hai lần trong đầu  cậu cũng cố gắng đến gần để đảm bảo an toàn cho lão đại cũng như xem thử “tình nhân" bí mật kia, nhưng đều bị Biên Dĩ Thu cản lại, lý do chính là đây là địa bàn của mình, thật sự rất an toàn. Huống chi bên trong kia một đống biệt thự tư nhân, ngay cả cửa sổ cũng là cửa thủy tinh chống đạn, Tả Thành thật không có cớ để làm vậy.

Nhằm vào hành vị khác thường có điểm quỷ dị này, Tả Thành tự mình biết mình đã tìm hai đồng minh khác thông minh hơn mình để cùng nhau phân tích. Trong lòng cậu, hai người bạn đồng minh đáng tin cậy hơn lão đại nhà mình nhiều.

Ba cái đầu ghé vào nhau cùng thảo luận nửa ngày, Hà Tự- đại luật sư chuyên môn giúp Biên lão đại giải quyết mọi sự kiện từ hợp pháp tới bất hợp pháp đã kết luận một cách dứt khoát: lão đại đang yêu!

Tả Thành cùng Diệp Trăn cùng lúc trở mặt xem thường, ý tứ là có phải đầu óc cậu nở hoa hay không? Cho dù heo mẹ lên cây, thiên hạ hồng vũ, Biên lão đại cũng không thể cùng Lục Tiêu bên ngoài nói chuyện yêu đương- trừ khi đem Lục Tiêu đuổi tới tay.

Lục Tiêu là ai? Chuyện này nói tới thì quá dài, Tả Thành cũng không thích nói nhiều như vậy, vì thế nói ngắn gọn chính là một nốt ruồi nhỏ so với ánh trăng sáng trong mắt Biên lão đại, tóm lại là một người yêu đến chết đi sống lại. Nhưng thật đáng tiếc, căn bản Lục dễ nhìn không thích y, gần đây đang cùng một nhà thiết kế châu báu họ Sở thân thiết với nhau.

Vì thế Diệp đại mỹ nữa nói: “Lão đại có thể thất tình rất thương tâm, chạy tới vịnh Duyệt Lung đợi lúc chỉ có một mình mà lén lau nước mắt. Chuyện này rất dọa người, không cho cậu đi theo cũng là chuyện bình thường thôi."

Tả Thành đột nhiên cảm thấy hai người nghe nói có chỉ số IQ siêu cao cao cao cao này, bất quá cũng như cũ, trước kia tại sao cậu lại cảm thấy hai người này thông minh hơn mình chứ?

Liên minh hữu nghị “tam giác sắt" nguyên bản không có gì có thể phá nổi thoạt nhìn có điểm lung lay nguy cơ sụp đổ, Tả Thành vô cùng buồn bực, càng làm cho cậu buồn bực chính là, Biên lão đại ba ngày không có hẹn, đều ở biệt thư hoàn toàn ngăn cách mình, khiến cho cậu mỗi lần nhìn Biên Dĩ Thu hoàn hảo vô khuyết từ biệt thư đi ra, như thể sống sót sau đại nạn mà thở phào một hơi, Trong lòng nghĩ thế nào đều biểu hiện hết trên mặt, trắng trợn nói một câu: Lão đại, anh không bị người ta ám sát thật sự quá tốt!

Nhưng hôm nay Tả Thảnh có chút đứng ngồi không yên, dựa theo kinh nghiệm trước đây, Biên lão đại cho dù đã vui vẻ cả ngày hôm trước, trưa hôm sau cũng nên ra ngoài, nhưng nháy mắt đã đến giờ cơm chiều, thế nhưng cánh cổng biệt thự cũng không có chút động tĩnh.

Đương nhiên, nguy hiểm hẳn là không đến mức có, mỗi phòng của biệt thự bao gồm cả nhà vệ sinh đều được gắn thiết bị liên lạc giảm thanh, hơn nữa chỉ có một số ít thân tín mới biết được vị trí bí mật, nếu thật sự nguy hiểm, Biên Dĩ Thu đã sớm phát ra tín hiệu cầu cứu ——- đương nhiên, nếu Biên lão đại bị sắc đẹp mê hoặc, ý loạn tình mê nửa thân dưới bị người hạ độc thủ, kia… Tốt nhất đừng nên bàn.

Cậu do dự có nên vọt vào hay không, tiếng chuông điện thoại liền hợp thời càng lên, Hà đại luật sư mở miệng nói: “Lão đại đâu?"

Tả Thành trả lời: “Còn trong biệt thự."

“Con mẹ nó cậu mau vào xem đi, tôi vừa gọi mười cuộc cũng không có người nhận, lo lắng lão đại gặp chuyện không may!"

Tat Thành hai lời chưa nói lập tức dùng vân tay mở cửa lớn biệt thự, còn chưa đi được hai bước, chợt nghe dưới chân răng rắc một tiếng.

Cậu cúi đầu, nhất thời không đành lòng nhìn thẳng, điện thoại của Biên Dĩ Thu đang nằm dưới chân cậu, màn hình vỡ thành hình mạng nhện.

Sau đó từ cái điện thoại kia, cậu thấy được một đống quần, áo, quần lót, giày, vớ rơi rụng mỗi chỗ một nơi,….. Đồng thời, cậu còn chú ý tới phòng khách rõ ràng có dấu vết đánh nhau.

Tả Thành nhất thời không xác định được đây rốt cuộc là tình huống gì, nhìn chỗ quần áo này, cậu quả thật nghĩ đến tiểu tình nhân. Nhưng trong nhận thức của cậu, trên phương diện này Biên lão đại luôn luôn chú ý là cậu tình tôi nguyện, tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất luận kẻ nào trói buộc hay sử dụng thủ đoạn bạo lực, theo hiểu biết của cậu đối với lão đại nhà mình, cũng không bắt gặp y là kiểu người sẽ thích SM, cho nên tại sao chỗ này lại biến thành hiện trường đánh nhau?

“Tả Thành?" Hà Tự thấy cậu nửa ngày không đáp lại, nhịn không được ở trong điện thoại kêu một tiếng, “Thế nào rồi?"

“Tôi đến phòng ngủ xem thử." Tả Thành một bên trả lời, ba bước cũng đi thành hai chạy lên lầu, đập vào cửa cộc cộc cộc “Lão đại, có ở bên trong không? Tôi vào nhé."

Sở dĩ Tả Thành không trực tiếp mở cửa đi vào, thứ nhất cố ký là Biên Dĩ Thu lúc rời giường sẽ phát cáu, thứ hai lo lắng tiểu tình nhân kia còn chưa đi, nhưng cái này cũng chỉ là báo một tiếng tượng trưng thôi, nếu Biên Dĩ Thu thật sự xảy ra chuyện gì, việc cậu gõ cửa cũng không có nghĩa lý gì.

Thế nhưng Biên Dĩ Thu bọc chăn trùm đầu ngủ, đột nhiên mơ thấy mây đen quay cuồng, sấm chớp từng trận, tỉnh lại nhìn thấy Tả Thành đứng ở cửa, nhất thời nổi trận lôi đình, rống lên một câu: “Ai mẹ nó cho cậu vào!"

Tả Thành mới vừa rảo bước vào một chân còn đặt lơ lửng giữa không trung, lập tức phản ứng, nhanh chóng đưa điện thoại cho lão đại: “Hà luật sư tìm anh!" Sau đó phi như bay trốn ra khỏi phòng ngủ.

Hà Tự đối với hành vi bán đứng đồng động này vô cùng khinh thường, một bên tính toán làm thế nào lặng yên không một tiếng động mà đem cậu chỉnh đến kêu cha gọi mẹ, một bên nói một cái tên trước khi bị Biên Dĩ Thu mắng, thành công ngăn chặn lửa giận hừng hực nhiệt độ có thể cảm giác được cách một lớp điện thoại của Biên lão đại.

“Người đang ở chỗ nào?"

“Kho hàng bỏ hoang ở bến tàu ngoại ô phía Tây."

“Tôi lập tức đến ngay."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại