Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi
Chương 85
Trong bữa tiệc, Diệp Hiên gọi điện cho Mạc Thần Trạch, đổ chuông một lúc mà không có người nghe. Anh ấy cau mày, không từ bỏ mà gọi thêm lần nữa.
Lần này Mạc Thần Trạch chẳng mấy chốc đã nghe máy, biết đối phương là Diệp Hiên, giọng anh không kiên nhẫn: “Có gì nói mau đi."
Diệp Hiên ngơ ngác, hỏi thẳng: “Cậu đi đâu rồi? Không phải nói là muốn giúp tôi làm quen với phó thị trưởng Trương sao?"
“Lúc nãy uống chút rượu, ra ngoài hít thở không khí." Mạc Thần Trạch cau mày vẫy vẫy cổ tay rồi nói: “Tôi không quên chuyện của cậu, chỉ là tối nay không phải thời cơ tốt, cậu chờ tôi sắp xếp cơ hội khác đi."
“Được, tôi biết rồi. Mà nè, không phải chứ." Diệp Hiên lập tức phản ứng, anh ấy rất nghi ngờ: “Với tửu lượng của cậu, còn cần ra ngoài hít thở không khí?"
Người đi tiệc xã giao hàng năm đều biết, ra ngoài hít thở không khí tương đương với việc né bị mời rượu.
Đột nhiên giọng điệu của Mạc Thần Trạch trở nên dịu dàng: “Trong nhà có người lo, uống say về nhà sẽ bị mắng."
Diệp Hiên bị tô ‘cơm tró’ đột ngột ập tới này làm cho nghẹn đến trợn mắt: “…"
Xì, bị mắng mà còn nói nói với vẻ thích thú như thế, đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này, bỗng dưng Mạc Thần Trạch thở phào, còn phát ra tiếng ‘phù’, thậm chí mơ hồ thấp giọng nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích."
“Khoan đã." Đột nhiên trong lòng Diệp Hiên rung hồi chuông cảnh tỉnh, nghi ngờ nói: “Tại sao cậu lại nói ra giọng này?"
Mạc Thần Trạch: “…"
“Không đúng không đúng, Đại Mạc, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?" Diệp Hiên cảnh giác hỏi lại: “Có phải cậu đang làm chuyện xấu không?"
Mạc Thần Trạch cười: “Tôi có thể làm chuyện xấu gì đây."
“Vậy thì nhiều lắm, những người có tiền như mấy cậu thì dễ dàng không đứng đắn." Diệp Hiên không yên tâm: “Có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với chị dâu không?"
Mạc Thần Trạch: “…"
“Tôi biết hôm nay có không ít tiểu minh tinh đến, có vài người có móng vuốt không kiểm soát nổi, muốn đi mò mẫm nơi không tiện miêu tả trên Tấn Giang."
Diệp Hiên càng nói càng tức: “Lúc nãy cậu còn phát ra âm thanh mờ ám, có phải đang trốn trong vườn hoa làm chuyện phóng đãng với tiểu minh tinh nào đó không?"
“Cái người đàn ông không biết kiềm chế này…"
Mạc Thần Trạch trực tiếp cúp máy.
Diệp Hiên không từ bỏ, còn muốn tiếp tục gọi điện tận tình khuyên bảo, triển khai tư tưởng giáo dục với Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch bị Diệp Hiên làm ồn đến mức thấy phiền, nên trực tiếp chặn số của anh ấy.
Thao tác rất lưu loát, rõ ràng anh thường hay làm, dù gì Diệp Hiên cũng là người đàn ông chiếm danh sách đen hàng năm của anh.
Mạc Thần Trạch đưa tay sờ vào đầu chú mèo mướp trong lòng mình, nhưng bị nó nhanh nhẹn tránh thoát, anh thở dài, nhẹ nhàng thả bé mèo xuống đất.
Chú mèo cực kỳ nhát gan, còn sợ độ cao, lên cây cũng không dám tự mình xuống, Mạc Thần Trạch tốt bụng cứu nó, ngược lại còn bị gào mấy cái.
Chú mèo con lạnh lùng này hoàn toàn không có ý muốn cảm ơn người tốt bụng, uốn éo cái mông, nhảy một cái thật nhanh rồi bỏ chạy, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Mạc Thần Trạch lấy một cái.
Siêu vô tình.
Bên kia, Diệp Hiên phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, tức tối vô cùng, anh ấy càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Tên lưu manh không kiềm chế kia chắc chắn sợ mình cản trở việc ‘tốt’ nên mới cố tình chặn số của mình luôn.
Diệp Hiên sở dĩ hiểu nhiều vậy là vì bản thân anh ấy cũng chơi bời, nhưng anh ấy có nguyên tắc. Đó chính là lúc độc thân thì tuỳ tiện phóng túng ra sao cũng được, nhưng một khi có đối tượng thì tuyệt đối không được như thế nữa.
Diệp Hiên và Mạc Thần Trạch vừa là đối thủ vừa là bạn, không dễ gì mới nắm được thóp của Mạc Thần Trạch, sao mà không hung hăng đâm hai nhát dao trên lưng anh cho được.
Mỗi năm những người độc thân đều bị nhét cho ăn ‘cơm tró’, lúc đưa dao báo thù thì chạy nhanh hơn ai hết.
Diệp Hiên đứng ở điểm cao trên đạo đức, kiên quyết không lừa đảo vì lợi riêng, không thay nghi phạm che giấu sự thật. Anh ấy không gọi được cho Mạc Thần Trạch, bèn gọi thẳng cho Cố Tiểu Khả.
Mạc Thần Trạch đặc biệt mua việt quất cho Cố Tiểu Khả lúc tới đón Hổ Nha về, cảm thấy bầu không khí có hơi vi diệu.
Ngược lại Cố Tiểu Khả thì không có gì, vẫn như bình thường, điều vi diệu chính là Hổ Nha.
Hổ Nha ngoan trước giờ chưa từng nổi quạu với Mạc Thần Trạch, nó nhìn thấy anh mà cũng không quẩy đuôi tới đón ngay lập tức giống như ngày thường, ngược lại còn lườm một cái rồi quay đi.
Trước khi đi, Hổ Nha còn cố tình quay đầu nhìn Mạc Thần Trạch một cái, trong mũi phát ra một tiếng ‘hừ’, biểu cảm và giọng điệu ấy hoàn toàn thể hiện sự không hài lòng của nó.
Mạc Thần Trạch khó hiểu, chỉ vào Hổ Nha từ đầu tới cuối chỉ xoay mông về phía anh, dù anh đi tới đâu cũng thế, anh nghi ngờ hỏi Cố Tiểu Khả: “Nó bị làm sao vậy?"
Cố Tiểu Khả rửa quả việt quất, ở cạnh Hổ Nha, cậu một quả, tôi một quả, vui vẻ ăn trái cây.
Trong lòng cô tin Mạc Thần Trạch, nhưng người anh em tốt nào đó của nam thần trơ mắt đến cáo trạng, cũng không thể coi như không thấy, cũng phải xét hỏi, à không, là quan tâm một chút.
“Lúc nãy Diệp Hiên có gọi cho em, Hổ Nha ngồi bên cạnh, thính lực của chó rất tốt, chắc là bất cẩn nghe thấy câu chuyện."
Chính ngay lúc này, Diệp Hiên đã là người chết ở trong lòng Mạc Thần Trạch.
Rõ ràng anh chưa làm gì, lại có cảm giác ngượng ngùng kiểu như mình quá trớn bị đứa trẻ vạch trần vậy.
Mạc Thần Trạch đơ ra rồi cười, bỗng dưng bắt đầu cởi áo khoác ra.
Cố Tiểu Khả: “?"
Thao tác lẳng lơ của nam thần lần này dọa cô nuốt trọn một quả việt quất, xém chút bị sặc.
Mạc Thần Trạch nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Cố Tiểu Khả quá đáng yêu, anh cười, tiện tay ném áo khoác lên sofa, một tay vừa kéo cà vạt vừa xắn ống tay áo lên, đi thẳng đến chỗ Cố Tiểu Khả.
Tên lưu manh già có ý đồ xấu cố tình làm chậm động tác của mình để thử dùng mỹ nam kế đùa giỡn người mà anh thích.
“Anh… anh… anh… anh…" Cố Tiểu Khả cứ anh anh một lúc cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Mạc Thần Trạch nhếch môi tới gần cô, mở cúc áo sơ mi bên tay phải, trực tiếp giơ vết thương tới trước mặt cô.
Lúc này, anh thật sự cảm ơn chú mèo mướp xấu tính và nhát gan kia, cũng may nó tự bảo vệ sự trong trắng của mình mà liều chết phản kháng với ân nhân cứu mạng, để lại bằng chứng của cuộc chiến.
“Chuyện phóng đãng với tiểu minh tinh, có thể là chuyện mà anh làm hay sao? Rõ ràng là tính cách hành sự của tên khốn kiếp Diệp Hiên, cậu ta đố kỵ tình cảm sâu sắc của hai chúng ta."
Nhìn thấy mấy vết thương sưng đỏ trên cổ tay nam thần, Cố Tiểu Khả đơ ra: “Sao anh lại bị thương thế này?"
“Những gì Diệp Hiên nghe thấy chính là hiện trường ‘phóng đãng’ giữa anh và một bé mèo." Mạc Thần Trạch nói đùa, cố ý dùng giọng ấm ức lên tiếng: “Lần đầu tiên gặp bé mèo mướp hung dữ như vậy, anh giúp nó leo từ trên xuống mà giống như lấy mạng nó vậy."
“Anh có lòng tốt cứu nó, kết quả quay đầu lại thì trở mặt không nhìn người, sờ cũng không cho sờ."
Anh vốn dĩ tưởng nói như vậy có thể tranh thủ được sự đồng tình của người mình thích, nhân cơ hội chiếm chút ngọt ngào, kết quả Cố Tiểu Khả nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Hầu hết chúng là mèo hoang, tính cảnh giác cao là chuyện tốt."
Mạc Thần Trạch: “…."
Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát vết thương, trong lòng đau nhói nói không nên lời: “Anh có tiêm vaccine chưa?"
Mạc Thần Trạch: “Không có ra máu nên không cần tiêm vaccine."
Anh thấy Cố Tiểu Khả cau này, đột nhiên cười: “Chỉ có hơi đau, em thổi cho anh đi…"
Vành tai của Cố Tiểu Khả hơi đỏ, nhẹ nhàng thổi lên vết thương, trái tim của Mạc Thần Trạch chợt đập loạn.
Cố Tiểu Khả cứ thổi hết lần này tới lần khác, cô ngước mắt hỏi: “Anh còn đau không?"
Mạc Thần Trạch cười và gật đầu.
Cứ như thế, tên lưu manh già không biết xấu hổ giống như đứa trẻ, kêu bạn gái thổi cho mình tròn một phút.
Thổi đến mức Hổ Nha bắt đầu chê chủ nhân nhà mình quá yếu ớt.
Ai cũng không ngờ, ‘Lươn tổng’ lại bắt đầu online, chỉ thổi thế này thì không thoả mãn.
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả đang chu môi lên thổi cho mình, đột nhiên anh hỏi cô: “Ở nơi hoang dã, nếu động vật bị thương thì sẽ làm thế nào?"
“Sẽ liếm vết thương." Cố Tiểu Khả trả lời rất chuyên nghiệp: “Trong nước bọt có chứa ‘lysozyme’ có thể làm sạch vết thương, sát trùng trừ độc, phòng ngừa nhiễm trùng và thúc đẩy quá trình chữa lành."
Mạc Thần Trạch nghe xong thì cười xấu xa đề nghị: “Vậy em giúp anh ‘sát trùng trừ độc’ đi."
Cố Tiểu Khả ngơ ngác, bỗng dưng đỏ mặt.
Lẽ nào thật sự phải liếm, liếm sao?
Cố Tiểu Khả chần chừ một lúc, thật sự cúi đầu, thè đầu lưỡi đỏ mọng ra…
Mạc Thần Trạch lại cười rồi tránh đi, nhanh chóng rút cổ tay lại.
“Em chỉ thổi thôi mà anh đã không chịu được, em còn ‘sát trùng trừ độc’, anh sợ mình sẽ điên mất."
Cố Tiểu Khả quay sang ôm Hổ Nha, che đi gò má nóng bừng của mình.
Một bên khác, chủ nhân của Sơ Nhất và Thập Ngũ tên Dịch Tường Phi, là một giám đốc kinh doanh bất động sản rất giỏi, năng lực nghiệp vụ siêu cấp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tại thành phố tuyến một, mua được hai căn biệt thự, anh ta và vợ sống một căn, cha mẹ sống một căn.
Một tuần sau, vợ chồng ‘con sen’ dẫn Sơ Nhất và Thập Ngũ đi chơi trượt tuyết ở thế giới băng tuyết.
Dịch Tường Phi ngồi vào xe nhỏ, vừa trượt được một nửa thì bị chú chó Husky Sơ Nhất chạy ngang tới đá vào trong tuyết, cũng may độ dốc không lớn, tuyết cũng dày, Dịch Tường Phi nhào lộn vài vòng trong tuyết rồi từ từ đứng dậy.
Sau đó anh ấy thấy Sơ Nhất sau khi đá mình xuống, nhanh chóng nhảy lên chiếc xe trượt tuyết, vui vẻ trượt xuống dưới, phấn khởi sủa gâu gâu vài tiếng mà từ xa cũng có thể nghe thấy.
Dịch Tường Phi: “…"
Lúc này, vợ của Dịch Tường Phi trượt bên cạnh anh ấy, cười ngặt nghẽo.
Sơ Nhất có năng khiếu trượt ván siêu hạng, ra ngoài không thích đi đường, thích lười biếng giẫm lên ván trượt, cho nên dạo này cân nặng có hơi mất kiểm soát.
Dịch Tường Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng vượt quá tầm với của chú chó Husky, tức không chịu được, anh ấy chẳng hề do dự mà xông vào Sơ Nhất.
Thập Ngũ vội nâng bàn chân đầy lông của mình lên để che mắt.
Quả nhiên Sơ Nhất bị ‘con sen’ đè vào trong tuyết đánh một trận.
Cứ nghĩ sau khi Husky được dạy dỗ thì sẽ học cách biết điều, Dịch Tường Phi thở phì phò kéo chiếc xe trượt tuyết đi lên, không dễ gì mới leo lên đến đỉnh dốc, định ngồi trên đó trượt xuống một lần.
Kết quả vừa được hai giây, thì lại bị Sơ Nhất chạy ngang cướp lấy xe trượt tuyết, còn cái mông của anh ấy bị chú Husky cho tuyết vào trong.
Dịch Tường Phi: “!"
Anh ấy hổn hển chỉ vào bà xã nhà mình, giống như giận dữ mắng mỏ kẻ thay lòng vậy. Anh ấy nắm lấy lỗ tai của Sơ Nhất rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao chỉ giành của anh mà không giành của cô ấy? Tại, sao, chứ? Nhóc nói cho anh biết đi."
Sơ Nhất ngu ngơ vẫy đuôi điên cuồng, còn tưởng rằng chủ nhân đang trêu mình.
Nó không thông minh bằng Thập Ngũ, tiến độ học tập chậm, lại còn học ở lớp mầm trong nhà trẻ, cho nên chỉ nghe hiểu mấy từ đơn giản, hoàn toàn không hiểu ‘con sen’ muốn nói gì.
Thập Ngũ ở bên cạnh đặc biệt ‘có lòng tốt’ giải nghĩa giúp.
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo là Dịch Tường Phi tức đến trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy Sơ Nhất không hổ là chó trượt tuyết, sức bền và sức chịu đựng tuyệt vời, vui vẻ chạy tới cọ xát bắp chân của cô chủ để làm nũng. Sau đó còn rất nhiệt tình cắn xe trượt tuyết, dùng đầu từ từ đỡ xe nhỏ lên đỉnh núi.
Nịnh bợ! Đây chính là đồ nịnh đầm. Đúng là không biết xấu hổ, đồ mặt dày. A a a a ghen tỵ quá!
Dịch Tường Phi đố kỵ đến hai mắt đỏ lên, thở hổn hển mệt gần chết kéo lấy xe trượt tuyết đi theo phía sau Sơ Nhất.
Còn vợ anh ấy tay không đi bên cạnh, cười đến thở không ra hơi.
Sơ Nhất chơi trong tuyết siêu vui, lúc ở nhà trẻ, cố tình khoe khoang ‘công lao to lớn’ của mình với Cố Tiểu Khả.
Thập Ngũ lặng lẽ bên cạnh xem nó giả bộ ngầu.
Bí Đao lẳng lặng nói nhỏ vào tai Cố Tiểu Khả.
Theo điều tra của nó, không có một người đàn ông nào có vết sẹo trên vai trong phạm vi ‘con sen’ nuôi Husky trong toàn bộ tiểu khu.
Cố Tiểu Khả cau mày, nghi ngờ chú chó Husky năm xưa có thể đã bị cho đi, hoặc đã chết.
Chính lúc này, Thập Ngũ đứng dậy đột ngột, tao nhã đi tới trước mặt của Cố Tiểu Khả.
‘Cô giáo, cô muốn tìm người từng bị thương phải không?’
“Đúng vậy." Cố Tiểu Khả gật đầu: “Một người đàn ông từng bị thương trên vai."
Thập Ngũ muốn nói lại thôi.
Cố Tiểu Khả nhạy bén hỏi: “Có phải cậu có manh mối gì không?"
Thập Ngũ suy nghĩ, nghiêm túc trả lời:
‘Chủ nhân của tui thường dẫn khách tới xem phòng, năm ngoái có một hôm anh ấy đưa tui và Sơ Nhất đi tản bộ, giữa đường thì gặp khách hàng, bèn dẫn chúng tôi cùng đi xem phòng.’
‘Kết quả cửa phòng không mở được. Nhưng tui ngửi thấy mùi máu tanh nồng phía cửa sau, lúc đó tui lập tức cảnh báo chủ nhân.’
‘Cậu chủ nghĩ là mình cầm nhầm chìa khoá, sau đó mới phát hiện thì ra cửa đã bị đổi khóa.’
Thập Ngũ nói tới đây, đột nhiên Sơ Nhất chen cái đầu chó của mình tham gia thảo luận, nó xen vào hỏi: ‘Có chuyện này sao? Sao tui không nhớ thế? Thập Ngũ, cậu đừng gạt cô giáo nha…’
Thập Ngũ bình tĩnh nhìn sang Sơ Nhất, vô cùng chán ghét hỏi đồng bọn: ‘Cậu có biết ‘chó nhát mà còn nói nhiều’ là có ý gì không?’
Lần này Mạc Thần Trạch chẳng mấy chốc đã nghe máy, biết đối phương là Diệp Hiên, giọng anh không kiên nhẫn: “Có gì nói mau đi."
Diệp Hiên ngơ ngác, hỏi thẳng: “Cậu đi đâu rồi? Không phải nói là muốn giúp tôi làm quen với phó thị trưởng Trương sao?"
“Lúc nãy uống chút rượu, ra ngoài hít thở không khí." Mạc Thần Trạch cau mày vẫy vẫy cổ tay rồi nói: “Tôi không quên chuyện của cậu, chỉ là tối nay không phải thời cơ tốt, cậu chờ tôi sắp xếp cơ hội khác đi."
“Được, tôi biết rồi. Mà nè, không phải chứ." Diệp Hiên lập tức phản ứng, anh ấy rất nghi ngờ: “Với tửu lượng của cậu, còn cần ra ngoài hít thở không khí?"
Người đi tiệc xã giao hàng năm đều biết, ra ngoài hít thở không khí tương đương với việc né bị mời rượu.
Đột nhiên giọng điệu của Mạc Thần Trạch trở nên dịu dàng: “Trong nhà có người lo, uống say về nhà sẽ bị mắng."
Diệp Hiên bị tô ‘cơm tró’ đột ngột ập tới này làm cho nghẹn đến trợn mắt: “…"
Xì, bị mắng mà còn nói nói với vẻ thích thú như thế, đúng là không biết xấu hổ.
Lúc này, bỗng dưng Mạc Thần Trạch thở phào, còn phát ra tiếng ‘phù’, thậm chí mơ hồ thấp giọng nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích."
“Khoan đã." Đột nhiên trong lòng Diệp Hiên rung hồi chuông cảnh tỉnh, nghi ngờ nói: “Tại sao cậu lại nói ra giọng này?"
Mạc Thần Trạch: “…"
“Không đúng không đúng, Đại Mạc, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?" Diệp Hiên cảnh giác hỏi lại: “Có phải cậu đang làm chuyện xấu không?"
Mạc Thần Trạch cười: “Tôi có thể làm chuyện xấu gì đây."
“Vậy thì nhiều lắm, những người có tiền như mấy cậu thì dễ dàng không đứng đắn." Diệp Hiên không yên tâm: “Có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với chị dâu không?"
Mạc Thần Trạch: “…"
“Tôi biết hôm nay có không ít tiểu minh tinh đến, có vài người có móng vuốt không kiểm soát nổi, muốn đi mò mẫm nơi không tiện miêu tả trên Tấn Giang."
Diệp Hiên càng nói càng tức: “Lúc nãy cậu còn phát ra âm thanh mờ ám, có phải đang trốn trong vườn hoa làm chuyện phóng đãng với tiểu minh tinh nào đó không?"
“Cái người đàn ông không biết kiềm chế này…"
Mạc Thần Trạch trực tiếp cúp máy.
Diệp Hiên không từ bỏ, còn muốn tiếp tục gọi điện tận tình khuyên bảo, triển khai tư tưởng giáo dục với Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch bị Diệp Hiên làm ồn đến mức thấy phiền, nên trực tiếp chặn số của anh ấy.
Thao tác rất lưu loát, rõ ràng anh thường hay làm, dù gì Diệp Hiên cũng là người đàn ông chiếm danh sách đen hàng năm của anh.
Mạc Thần Trạch đưa tay sờ vào đầu chú mèo mướp trong lòng mình, nhưng bị nó nhanh nhẹn tránh thoát, anh thở dài, nhẹ nhàng thả bé mèo xuống đất.
Chú mèo cực kỳ nhát gan, còn sợ độ cao, lên cây cũng không dám tự mình xuống, Mạc Thần Trạch tốt bụng cứu nó, ngược lại còn bị gào mấy cái.
Chú mèo con lạnh lùng này hoàn toàn không có ý muốn cảm ơn người tốt bụng, uốn éo cái mông, nhảy một cái thật nhanh rồi bỏ chạy, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Mạc Thần Trạch lấy một cái.
Siêu vô tình.
Bên kia, Diệp Hiên phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, tức tối vô cùng, anh ấy càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Tên lưu manh không kiềm chế kia chắc chắn sợ mình cản trở việc ‘tốt’ nên mới cố tình chặn số của mình luôn.
Diệp Hiên sở dĩ hiểu nhiều vậy là vì bản thân anh ấy cũng chơi bời, nhưng anh ấy có nguyên tắc. Đó chính là lúc độc thân thì tuỳ tiện phóng túng ra sao cũng được, nhưng một khi có đối tượng thì tuyệt đối không được như thế nữa.
Diệp Hiên và Mạc Thần Trạch vừa là đối thủ vừa là bạn, không dễ gì mới nắm được thóp của Mạc Thần Trạch, sao mà không hung hăng đâm hai nhát dao trên lưng anh cho được.
Mỗi năm những người độc thân đều bị nhét cho ăn ‘cơm tró’, lúc đưa dao báo thù thì chạy nhanh hơn ai hết.
Diệp Hiên đứng ở điểm cao trên đạo đức, kiên quyết không lừa đảo vì lợi riêng, không thay nghi phạm che giấu sự thật. Anh ấy không gọi được cho Mạc Thần Trạch, bèn gọi thẳng cho Cố Tiểu Khả.
Mạc Thần Trạch đặc biệt mua việt quất cho Cố Tiểu Khả lúc tới đón Hổ Nha về, cảm thấy bầu không khí có hơi vi diệu.
Ngược lại Cố Tiểu Khả thì không có gì, vẫn như bình thường, điều vi diệu chính là Hổ Nha.
Hổ Nha ngoan trước giờ chưa từng nổi quạu với Mạc Thần Trạch, nó nhìn thấy anh mà cũng không quẩy đuôi tới đón ngay lập tức giống như ngày thường, ngược lại còn lườm một cái rồi quay đi.
Trước khi đi, Hổ Nha còn cố tình quay đầu nhìn Mạc Thần Trạch một cái, trong mũi phát ra một tiếng ‘hừ’, biểu cảm và giọng điệu ấy hoàn toàn thể hiện sự không hài lòng của nó.
Mạc Thần Trạch khó hiểu, chỉ vào Hổ Nha từ đầu tới cuối chỉ xoay mông về phía anh, dù anh đi tới đâu cũng thế, anh nghi ngờ hỏi Cố Tiểu Khả: “Nó bị làm sao vậy?"
Cố Tiểu Khả rửa quả việt quất, ở cạnh Hổ Nha, cậu một quả, tôi một quả, vui vẻ ăn trái cây.
Trong lòng cô tin Mạc Thần Trạch, nhưng người anh em tốt nào đó của nam thần trơ mắt đến cáo trạng, cũng không thể coi như không thấy, cũng phải xét hỏi, à không, là quan tâm một chút.
“Lúc nãy Diệp Hiên có gọi cho em, Hổ Nha ngồi bên cạnh, thính lực của chó rất tốt, chắc là bất cẩn nghe thấy câu chuyện."
Chính ngay lúc này, Diệp Hiên đã là người chết ở trong lòng Mạc Thần Trạch.
Rõ ràng anh chưa làm gì, lại có cảm giác ngượng ngùng kiểu như mình quá trớn bị đứa trẻ vạch trần vậy.
Mạc Thần Trạch đơ ra rồi cười, bỗng dưng bắt đầu cởi áo khoác ra.
Cố Tiểu Khả: “?"
Thao tác lẳng lơ của nam thần lần này dọa cô nuốt trọn một quả việt quất, xém chút bị sặc.
Mạc Thần Trạch nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Cố Tiểu Khả quá đáng yêu, anh cười, tiện tay ném áo khoác lên sofa, một tay vừa kéo cà vạt vừa xắn ống tay áo lên, đi thẳng đến chỗ Cố Tiểu Khả.
Tên lưu manh già có ý đồ xấu cố tình làm chậm động tác của mình để thử dùng mỹ nam kế đùa giỡn người mà anh thích.
“Anh… anh… anh… anh…" Cố Tiểu Khả cứ anh anh một lúc cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Mạc Thần Trạch nhếch môi tới gần cô, mở cúc áo sơ mi bên tay phải, trực tiếp giơ vết thương tới trước mặt cô.
Lúc này, anh thật sự cảm ơn chú mèo mướp xấu tính và nhát gan kia, cũng may nó tự bảo vệ sự trong trắng của mình mà liều chết phản kháng với ân nhân cứu mạng, để lại bằng chứng của cuộc chiến.
“Chuyện phóng đãng với tiểu minh tinh, có thể là chuyện mà anh làm hay sao? Rõ ràng là tính cách hành sự của tên khốn kiếp Diệp Hiên, cậu ta đố kỵ tình cảm sâu sắc của hai chúng ta."
Nhìn thấy mấy vết thương sưng đỏ trên cổ tay nam thần, Cố Tiểu Khả đơ ra: “Sao anh lại bị thương thế này?"
“Những gì Diệp Hiên nghe thấy chính là hiện trường ‘phóng đãng’ giữa anh và một bé mèo." Mạc Thần Trạch nói đùa, cố ý dùng giọng ấm ức lên tiếng: “Lần đầu tiên gặp bé mèo mướp hung dữ như vậy, anh giúp nó leo từ trên xuống mà giống như lấy mạng nó vậy."
“Anh có lòng tốt cứu nó, kết quả quay đầu lại thì trở mặt không nhìn người, sờ cũng không cho sờ."
Anh vốn dĩ tưởng nói như vậy có thể tranh thủ được sự đồng tình của người mình thích, nhân cơ hội chiếm chút ngọt ngào, kết quả Cố Tiểu Khả nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Hầu hết chúng là mèo hoang, tính cảnh giác cao là chuyện tốt."
Mạc Thần Trạch: “…."
Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát vết thương, trong lòng đau nhói nói không nên lời: “Anh có tiêm vaccine chưa?"
Mạc Thần Trạch: “Không có ra máu nên không cần tiêm vaccine."
Anh thấy Cố Tiểu Khả cau này, đột nhiên cười: “Chỉ có hơi đau, em thổi cho anh đi…"
Vành tai của Cố Tiểu Khả hơi đỏ, nhẹ nhàng thổi lên vết thương, trái tim của Mạc Thần Trạch chợt đập loạn.
Cố Tiểu Khả cứ thổi hết lần này tới lần khác, cô ngước mắt hỏi: “Anh còn đau không?"
Mạc Thần Trạch cười và gật đầu.
Cứ như thế, tên lưu manh già không biết xấu hổ giống như đứa trẻ, kêu bạn gái thổi cho mình tròn một phút.
Thổi đến mức Hổ Nha bắt đầu chê chủ nhân nhà mình quá yếu ớt.
Ai cũng không ngờ, ‘Lươn tổng’ lại bắt đầu online, chỉ thổi thế này thì không thoả mãn.
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả đang chu môi lên thổi cho mình, đột nhiên anh hỏi cô: “Ở nơi hoang dã, nếu động vật bị thương thì sẽ làm thế nào?"
“Sẽ liếm vết thương." Cố Tiểu Khả trả lời rất chuyên nghiệp: “Trong nước bọt có chứa ‘lysozyme’ có thể làm sạch vết thương, sát trùng trừ độc, phòng ngừa nhiễm trùng và thúc đẩy quá trình chữa lành."
Mạc Thần Trạch nghe xong thì cười xấu xa đề nghị: “Vậy em giúp anh ‘sát trùng trừ độc’ đi."
Cố Tiểu Khả ngơ ngác, bỗng dưng đỏ mặt.
Lẽ nào thật sự phải liếm, liếm sao?
Cố Tiểu Khả chần chừ một lúc, thật sự cúi đầu, thè đầu lưỡi đỏ mọng ra…
Mạc Thần Trạch lại cười rồi tránh đi, nhanh chóng rút cổ tay lại.
“Em chỉ thổi thôi mà anh đã không chịu được, em còn ‘sát trùng trừ độc’, anh sợ mình sẽ điên mất."
Cố Tiểu Khả quay sang ôm Hổ Nha, che đi gò má nóng bừng của mình.
Một bên khác, chủ nhân của Sơ Nhất và Thập Ngũ tên Dịch Tường Phi, là một giám đốc kinh doanh bất động sản rất giỏi, năng lực nghiệp vụ siêu cấp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tại thành phố tuyến một, mua được hai căn biệt thự, anh ta và vợ sống một căn, cha mẹ sống một căn.
Một tuần sau, vợ chồng ‘con sen’ dẫn Sơ Nhất và Thập Ngũ đi chơi trượt tuyết ở thế giới băng tuyết.
Dịch Tường Phi ngồi vào xe nhỏ, vừa trượt được một nửa thì bị chú chó Husky Sơ Nhất chạy ngang tới đá vào trong tuyết, cũng may độ dốc không lớn, tuyết cũng dày, Dịch Tường Phi nhào lộn vài vòng trong tuyết rồi từ từ đứng dậy.
Sau đó anh ấy thấy Sơ Nhất sau khi đá mình xuống, nhanh chóng nhảy lên chiếc xe trượt tuyết, vui vẻ trượt xuống dưới, phấn khởi sủa gâu gâu vài tiếng mà từ xa cũng có thể nghe thấy.
Dịch Tường Phi: “…"
Lúc này, vợ của Dịch Tường Phi trượt bên cạnh anh ấy, cười ngặt nghẽo.
Sơ Nhất có năng khiếu trượt ván siêu hạng, ra ngoài không thích đi đường, thích lười biếng giẫm lên ván trượt, cho nên dạo này cân nặng có hơi mất kiểm soát.
Dịch Tường Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng vượt quá tầm với của chú chó Husky, tức không chịu được, anh ấy chẳng hề do dự mà xông vào Sơ Nhất.
Thập Ngũ vội nâng bàn chân đầy lông của mình lên để che mắt.
Quả nhiên Sơ Nhất bị ‘con sen’ đè vào trong tuyết đánh một trận.
Cứ nghĩ sau khi Husky được dạy dỗ thì sẽ học cách biết điều, Dịch Tường Phi thở phì phò kéo chiếc xe trượt tuyết đi lên, không dễ gì mới leo lên đến đỉnh dốc, định ngồi trên đó trượt xuống một lần.
Kết quả vừa được hai giây, thì lại bị Sơ Nhất chạy ngang cướp lấy xe trượt tuyết, còn cái mông của anh ấy bị chú Husky cho tuyết vào trong.
Dịch Tường Phi: “!"
Anh ấy hổn hển chỉ vào bà xã nhà mình, giống như giận dữ mắng mỏ kẻ thay lòng vậy. Anh ấy nắm lấy lỗ tai của Sơ Nhất rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao chỉ giành của anh mà không giành của cô ấy? Tại, sao, chứ? Nhóc nói cho anh biết đi."
Sơ Nhất ngu ngơ vẫy đuôi điên cuồng, còn tưởng rằng chủ nhân đang trêu mình.
Nó không thông minh bằng Thập Ngũ, tiến độ học tập chậm, lại còn học ở lớp mầm trong nhà trẻ, cho nên chỉ nghe hiểu mấy từ đơn giản, hoàn toàn không hiểu ‘con sen’ muốn nói gì.
Thập Ngũ ở bên cạnh đặc biệt ‘có lòng tốt’ giải nghĩa giúp.
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo là Dịch Tường Phi tức đến trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy Sơ Nhất không hổ là chó trượt tuyết, sức bền và sức chịu đựng tuyệt vời, vui vẻ chạy tới cọ xát bắp chân của cô chủ để làm nũng. Sau đó còn rất nhiệt tình cắn xe trượt tuyết, dùng đầu từ từ đỡ xe nhỏ lên đỉnh núi.
Nịnh bợ! Đây chính là đồ nịnh đầm. Đúng là không biết xấu hổ, đồ mặt dày. A a a a ghen tỵ quá!
Dịch Tường Phi đố kỵ đến hai mắt đỏ lên, thở hổn hển mệt gần chết kéo lấy xe trượt tuyết đi theo phía sau Sơ Nhất.
Còn vợ anh ấy tay không đi bên cạnh, cười đến thở không ra hơi.
Sơ Nhất chơi trong tuyết siêu vui, lúc ở nhà trẻ, cố tình khoe khoang ‘công lao to lớn’ của mình với Cố Tiểu Khả.
Thập Ngũ lặng lẽ bên cạnh xem nó giả bộ ngầu.
Bí Đao lẳng lặng nói nhỏ vào tai Cố Tiểu Khả.
Theo điều tra của nó, không có một người đàn ông nào có vết sẹo trên vai trong phạm vi ‘con sen’ nuôi Husky trong toàn bộ tiểu khu.
Cố Tiểu Khả cau mày, nghi ngờ chú chó Husky năm xưa có thể đã bị cho đi, hoặc đã chết.
Chính lúc này, Thập Ngũ đứng dậy đột ngột, tao nhã đi tới trước mặt của Cố Tiểu Khả.
‘Cô giáo, cô muốn tìm người từng bị thương phải không?’
“Đúng vậy." Cố Tiểu Khả gật đầu: “Một người đàn ông từng bị thương trên vai."
Thập Ngũ muốn nói lại thôi.
Cố Tiểu Khả nhạy bén hỏi: “Có phải cậu có manh mối gì không?"
Thập Ngũ suy nghĩ, nghiêm túc trả lời:
‘Chủ nhân của tui thường dẫn khách tới xem phòng, năm ngoái có một hôm anh ấy đưa tui và Sơ Nhất đi tản bộ, giữa đường thì gặp khách hàng, bèn dẫn chúng tôi cùng đi xem phòng.’
‘Kết quả cửa phòng không mở được. Nhưng tui ngửi thấy mùi máu tanh nồng phía cửa sau, lúc đó tui lập tức cảnh báo chủ nhân.’
‘Cậu chủ nghĩ là mình cầm nhầm chìa khoá, sau đó mới phát hiện thì ra cửa đã bị đổi khóa.’
Thập Ngũ nói tới đây, đột nhiên Sơ Nhất chen cái đầu chó của mình tham gia thảo luận, nó xen vào hỏi: ‘Có chuyện này sao? Sao tui không nhớ thế? Thập Ngũ, cậu đừng gạt cô giáo nha…’
Thập Ngũ bình tĩnh nhìn sang Sơ Nhất, vô cùng chán ghét hỏi đồng bọn: ‘Cậu có biết ‘chó nhát mà còn nói nhiều’ là có ý gì không?’
Tác giả :
Lí Mộc Thụ