Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi
Chương 57
Ở khu 3 có một ông chủ nhà không bao giờ nuôi thú cưng, bản thân ông ta không có cảm xúc gì với chó, không thích cũng không ghét.
Vị chủ nhà này sờ sờ cái bụng bia tròn trịa của mình, ông ta trầm tư suy nghĩ, ngay cả khi tận mắt chứng kiến cảnh các tiểu bảo vệ bắt trộm cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ.
Ông ta nhỏ giọng thương lượng với hàng xóm bên cạnh: “Mặc dù đám chó này nhìn qua thì thấy được huấn luyện rất kỹ, nhưng trở thành bảo vệ trực tiếp tham gia vào công tác an ninh chung cư thì có hơi quá nhỉ?"
“Chỉ dựa vào đám chó này để phán đoán ai là người xấu trong khu dân cư, như vậy có phải quá mức tùy tiện rồi không?"
Mà hàng xóm của ông ta lại bất đồng ý kiến, “Lúc nãy ông không thấy thực lực của tiểu đội cún à? Có chúng chịu trách nhiệm tuần tra vào giữa đêm, tôi cảm thấy rất khả thi và cũng rất an toàn!"
Ông chú bụng bia khẽ lắc đầu, “Tôi không phải không đồng ý việc cho chó tham gia an ninh, mà cái tôi lo lắng là lỡ như mấy chú chó này đột nhiên phát điên thì làm sao bây giờ?"
“Đối tượng cảnh giác của chúng có phải là người xấu hay không còn chưa chắc, nhưng nếu chó cắn người, mặc kệ người bị cắn có phải là trộm hay không, thì đó cũng là chuyện vô cùng phiền phức, phòng quản lý tài sản và chủ chó cũng cần phải chịu trách nhiệm…"
Trong lúc ông chú bụng bia đang điên cuồng chất vấn chuyện tiểu đội hoa hướng dương tham gia tuần tra an ninh, chóp mũi Hổ Nha đột nhiên giật giật, Đao Đao cũng lập tức khịt khịt mũi.
Hai đứa liếc nhìn nhau, sau đó gọi thêm đám đồng bọn rồi điên cuồng chạy về phía tây.
Cố Tiểu Khả đang tận tâm giải đáp nghi hoặc cho các vị chủ nhà, thấy nhóm tiểu khả ái đột nhiên chạy đi, cô vô cùng khó hiểu nghiêng đầu hỏi đội trưởng đội bảo vệ: “Sao vậy? Anh đã sửa nội dung của buổi tập huấn à?"
Đội trưởng vội vàng lắc đầu, “Đây không phải là hạng mục biểu diễn mà chúng ta đã lập ra, bọn chúng bị làm sao vậy?"
Cố Tiểu Khả nhất thời trầm giọng yêu cầu: “Xin mọi người trước tiên đừng lên tiếng."
Mọi người lập tức an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, đều phản ứng lại đây là xảy ra tình huống bất ngờ.
Cố Tiểu Khả tập trung chú ý, lỗ tai hơi giật giật, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu, sau đó sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: “Có thứ gì đó bị cháy!"
Nhưng vào lúc này, Bí Đao vội vàng chạy về, vừa chạy nhanh vừa lớn tiếng sủa.
[Đội trưởng, đội trưởng! Cháy rồi! Căn biệt thự số 5 ở khu 3 đang bốc cháy!!!]
Đúng như dự đoán!
Khi Bí Đao đang biểu diễn cho đội trưởng đội bảo vệ bằng cách nằm sấp trên mặt đất và ho khan tỏ vẻ đang gặp hỏa hoạn, Cố Tiểu Khả đã sớm nghe hiểu lời tiểu khả ái nói.
“Có nghiêm trọng không?"
Bí Đao điên cuồng gật đầu, [Có rất nhiều khói đen từ cửa sổ bốc lên, mùi càng lúc càng khó ngửi, đáng sợ lắm lắm lắm!]
Căn số 5 khu 3 nằm ở vị trí cuối chiều gió còn công viên thú cưng ở đầu gió, vì vậy mọi người ở đây hoàn toàn ngơ ngác, không ngửi thấy mùi gì.
Cố Tiểu Khả lập tức gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy, báo địa chỉ cụ thể xong mới quay đầu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi chủ sở hữu căn số 5 khu 3 là ai?"
Ông chú bụng bia lúc nãy còn lo này lo kia bây giờ ngồi liệt trên bãi cỏ, vừa rồi ông ta đã nghe thấy Cố Tiểu Khả báo về vụ hỏa hoạn, trong đầu ông ta không nghĩ được gì, hai chân nhũn ra, ngã bệt xuống đống cỏ, mặt trắng bệch.
“Mọi người còn thất thần làm gì? Mau giúp dập lửa!"
Cuộc diễn tập quân sự bởi vì tai nạn này mà kết thúc sớm, mọi người đi theo sau Bí Đao để đến hiện trường vụ cháy, lúc này chỉ thấy khói dày đặc cuồn cuộn đang không ngừng bốc ra ngoài từ cửa sổ phòng bếp.
“Ah! Tôi nhớ rồi!" Ông chú bụng bia vỗ ót một cái, “Tôi đang luộc trứng bằng nước trà, được gọi ra xem biểu diễn tập huấn quân sự, nên quên tắt bếp mất!"
Do trong nhà không có người cho nên đáy nồi trực tiếp bị thiêu rụi, còn cháy lan ra một chai dầu thực vật lớn bên cạnh.
Mọi người cũng không rảnh trách cứ ông chú bụng bia, cả bọn bắt đầu nhao nhao nghĩ biện pháp chữa cháy.
Vào lúc này, mọi người mới phát hiện bên ngoài biệt thự đã đặt một hàng bình chữa cháy, màu đỏ này thật khiến người ta an tâm.
Cách đó không xa, Hổ Nha và Tiểu Pudding đang hợp lực nâng một bình chữa cháy dạng cầm tay nhanh chóng chạy tới bên này, bên cạnh là Đao Đao và Đoàn Đoàn mỗi đứa đẩy một bình chữa cháy dạng xe đẩy, cũng đang nhanh chóng chạy tới.
Các bé cún không chỉ học được cách giao tiếp với con người, mà còn học được cách xếp hàng đi tuần tra, cũng như kiến thức về an toàn cháy nổ.
Bởi vậy bọn Hổ Nha đều nhớ rất rõ vị trí cụ thể bình chữa cháy trong khu dân cư, để tiết kiệm thời gian chữa cháy, một khi xảy ra hỏa hoạn, tiểu đội hoa hướng dương sẽ chỉ phái một đứa đi thông báo tin tức, đám còn lại sẽ đi vận chuyển bình chữa cháy đến hiện trường vụ cháy trước, thuận tiện cho nhân viên cứu hỏa sử dụng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó khóe mắt không hiểu sao có chút ướt át.
Lúc nãy bọn họ xem diễn tập quân sự đều mang tâm trạng thích thú xem kịch hay, chỉ cảm thấy đám cún này vô cùng đáng yêu, cũng không thật sự cảm thấy chúng nó hữu dụng, bán manh thì có thừa đấy, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào con người thôi.
Nhưng bây giờ.
Thời điểm mấu chốt thật sự đã đến, nhưng hầu hết con người ở đây, thật đúng là không bằng một con chó.
Trong lúc mọi người vừa kinh hãi vừa cảm động, Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đã cầm bình chữa cháy trong tay xông vào trong.
Thời điểm mấu chốt này Cố Tiểu Khả hoàn toàn không nghĩ tới chuyện che giấu thực lực trước mặt Mạc Thần Trạch. Cô tập trung dồn lực ở chân, nhấc chân lên đạp một cái, trong nháy mắt cánh cửa lớn biến dạng lõm một khối.
Cố Tiểu Khả lui về phía sau hai bước, sau đó nhấc chân lần nữa, lại mạnh mẽ thêm đạp một cái, cửa lớn lộ ra một khe hở.
Mạc Thần Trạch: “…"
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ yếu đuối bên cạnh mình.
Yếu đuối…
Sau này có ai dám nói Tiểu Khả yếu đuối, anh nhất định sẽ tặng cho kẻ mù kia một bài hát Sai lầm cuộc đời.
Trước khi vào trong, Cố Tiểu Khả một tay ngăn nam thần lại, cô xắn ống tay áo lên, làm lộ ra một vùng da trắng nõn, sau đó nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận ba giây.
Làn da của cô vô cùng mẫn cảm đối với nhiệt độ không khí, ba giây sau, Cố Tiểu Khả mới quay đầu lại nói với Mạc Thần Trạch: “Lửa không tính là nghiêm trọng, chỉ là khói lớn, lửa không nhiều nên chúng ta có thể đi vào chữa cháy được."
Nếu như lửa quá lớn, cô cũng sẽ không ngốc nghếch mà mạo hiểm tính mạng của mình và nam thần để giúp người khác chữa cháy.
Cũng may là cửa lớn nằm ở hướng đầu gió cho nên khói ít, hai người đứng ngoài cửa hít sâu một hơi sau đó nín thở, vọt vào trong đi thẳng tới phòng bếp, chỉ thấy bếp đã bị lửa thiêu đỏ rực.
Hai người bọn họ tựa hồ ấn bình chữa cháy cùng lúc, dội một trận mãnh liệt về phía ngọn lửa.
Sau đó ngày càng có nhiều người dân nhiệt tình đến tham gia dập lửa, mọi người thay phiên nhau ra trận, chưa đến năm phút đồng hồ, trận hỏa hoạn không tính là quá lớn này đã được mọi người đồng tâm hiệp lực dập tắt hoàn toàn.
Lúc này xe cứu hỏa khó khăn lắm mới có thể đến được bắt đầu triển khai công tác dứt điểm.
Sau sự việc này, toàn bộ chủ nhà ở khu 3 đều bỏ phiếu thông qua việc tiểu đội hoa hướng dương gia nhập lực lượng an ninh, ngay cả bản thân ông chú bụng bia cũng rất tán thành.
Sở dĩ việc đám cháy có thể được dập tắt nhanh chóng cũng có liên quan chặt chẽ đến việc đám cún phát hiện ra bất thường kịp thời.
Tiểu đội hoa hướng dương có công lớn nhất!
Các bé cún “thành danh" chỉ sau một “trận chiến", không chỉ giành được lá cờ cảm ơn từ ông chủ nhà bụng bia nhiệt tình, mà còn giành được sự tôn trọng và tin tưởng của tất cả các chủ nhà ở khu 3.
Từ đó về sau, ông chú bụng bia trở thành fan trung thành của tiểu đội cún, không chỉ thường xuyên tặng cho chúng ít đồ ăn vặt thăm hỏi, hơn nữa vào dịp tết còn cố ý gửi lì xì cho chúng, dùng lời nói điểm mặt gọi tên chúc phúc cho các bé cún này khỏe mạnh vui vẻ, công việc thuận lợi, bình an hạnh phúc.
Nhóm tiểu khả ái vui vẻ nghe lời nhắn cảm ơn từ quần chúng nhân dân, còn bắt các “con sen" mở đi mở lại, nghe đủ các bản.
Sau cuộc diễn tập quân sự, Cố Tiểu Khả dẫn tiểu đội hoa hướng dương đến từng nhà thăm hỏi, nhận được sự chào đón vô cùng nhiệt tình.
Cố Tiểu Khả giải thích: “Lần thăm hỏi này chỉ có một mục đích, chính là để cho các nhóc này nhớ kỹ mùi hương trên cơ thể mọi người."
“Loài chó có thể thông qua mùi hương để nhận dạng thông tin thân phận con người, chúng sẽ nhớ kỹ mùi hương của bạn, sau khi xác nhận bạn là người trong khu dân cư, chúng sẽ bảo vệ bạn an toàn trong thời gian đi tuần tra làm nhiệm vụ."
“Nhưng khi đối mặt với người có mùi lạ, các tiểu bảo vệ của chúng ta sẽ đặc biệt chú ý tới, xem bọn họ như nghi phạm mà cảnh giác."
“Mọi người yên tâm, những chú cún của tiểu đội hoa hướng dương sẽ không tấn công con người, chúng sẽ chỉ quan sát chặt chẽ từ xa, hoặc là đuổi đi, bởi vậy không cần lo lắng người thân bạn bè tới thăm hỏi sẽ bị chúng nó coi là người xấu."
“Chỉ có điều, nếu các bạn có người bạn bè nào thường xuyên lui tới, có thể tìm một cơ hội thích hợp để cho các em ấy ngửi mùi hương trên người bọn họ để chúng nhớ kỹ."
“Được, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với công tác của nhóm tiểu khả ái." Một anh chủ nhà vừa đưa tay ra cho năm đứa tiểu khả ái ngửi mùi hương, vừa cùng Cố Tiểu Khả nói chuyện phiếm.
“Cô giáo, tôi vậy mà cảm thấy cái việc ngửi mùi hương xác nhận thân phận này còn hữu dụng hơn cả quẹt thẻ cửa đó."
Cố Tiểu Khả cười gật đầu, “Quả thật đúng là như thế, bởi vì một khi chó đã nhớ kỹ mùi hương của bạn, cho dù bạn có biến thành cái dạng gì, cho dù có qua bao lâu, chúng đều có thể xác minh chính xác thân phận của bạn."
“Đỉnh thế!" Anh trai chủ nhà vuốt ve những cái đầu xù lông của các bé cún, chân thành khen ngợi: “Chúng nó lợi hại thật!"
Đao Đao ngửi xong hai tay còn vô cùng cẩn thận ngửi luôn cả hai chân chủ nhà, cố gắng nhớ kỹ mùi của anh ta.
Lớp trưởng bé nhỏ từ trước đến nay đều rất tận tâm, nó hỏi mọi người: [Các cậu đã nhớ mùi này chưa? Đừng quên cũng đừng nhầm lẫn nha.]
Hổ Nha nghiêm mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: [Mùi hương của anh ta… Tui chắc chắn sẽ không quên.]
Đoàn Đoàn chửi bới: [Không phải là rất khó quên sao, cái chân của anh ta thúi như vậy, muốn quên cũng không quên được.]
Tiểu Pudding nghiêng đầu nhớ lại: [Ừm, hơi giống mùi cá quế bị thúi…]
Thám tử mật báo Bí Đao thậm chí còn biết rõ nguyên nhân hậu quả, nó khẽ lắc đầu, mang vẻ mặt “bà tám"giải thích: [Tui biết một chuyện, hình như bạn gái cũ của anh trai nhỏ này chính là vì chân của anh ấy quá thúi nên mới chia tay với ảnh đó!]
[Sau khi chia tay, anh trai nhỏ cực kỳ đau buồn, cho nên anh ấy quyết chí vươn lên, mỗi ngày kiên trì dùng hoa hồng để ngâm chân, đáng tiếc là không có hiệu quả gì…]
[Nên thúi thế nào thì để nó thúi thế ấy đi, chứ như bây giờ trộn lẫn mùi thơm với mùi thúi, cái mùi đó, đúng là chịu không nổi luôn á.]
Cố Tiểu Khả: “…"
Cô cạn lời nhìn anh chủ nhà vẻ mặt bội phục nhóm tiểu khả ái, khóe mắt anh ta còn lấp lánh nước mắt cảm động, biểu cảm sùng bái vuốt ve các bé cún đầu to.
Nhưng Bí Đao mà anh ta đang dịu dàng vuốt ve kia lại đang “bà tám" về tình sử bi đát của anh ta.
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm Bí Đao, nghe nó tám chuyện, ăn dưa đến nỗi say sưa mê mẩn.
Chủ nhà kêu tới mấy tiếng cô mới phản ứng lại.
“Ôi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đến các nhà tiếp theo để xác nhận mùi hương thôi."
Anh trai nhiệt tình phất tay tiễn cô giáo và nhóm tiểu khả ái rời đi, Cố Tiểu Khả thì từ đầu chí cuối cũng khá là khó quên đối với sự tích về đôi chân phảng phất mùi hoa hồng của anh ta.
Sau đó, cứ mỗi lần đến nhà của một chủ nhà, tiểu khả ái Bí Đao phải phổ cập tin tức nó hóng hớt được với các bạn của mình.
Hết một vòng, ngay cả đứa nhỏ nhà nào tám tuổi còn tè dầm, nhà ai ăn cá bị mắc xương suýt ngủm, đưa đến bệnh viện phẫu thuật vừa mới khôi phục được một tháng, kết quả ăn cá lại bị mắc nữa, những tin tức này cô đều nắm rõ toàn bộ.
Trên đường đi, Cố Tiểu Khả có chút tò mò, hỏi Bí Đao: “Cậu có biết chuyện gì liên quan đến chủ nhân của Hổ Nha không?"
Bí Đao hơi nâng cằm lên, cũng không biết cuối cùng là nó đang kiêu ngạo cái gì.
[Tất nhiên là tui biết!]
[Có lần, có một nữ minh tinh lan truyền scandal tình ái rằng cô ấy và chủ nhân của Hổ Nha là một đôi.]
[Kết quả là tui thấy chủ nhân của Hổ Nha cười lạnh, sau đó nói ——]
[Hoàn toàn là bịa đặt, rõ ràng tôi và Tiểu Khả mới là một đôi.]
Vị chủ nhà này sờ sờ cái bụng bia tròn trịa của mình, ông ta trầm tư suy nghĩ, ngay cả khi tận mắt chứng kiến cảnh các tiểu bảo vệ bắt trộm cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ.
Ông ta nhỏ giọng thương lượng với hàng xóm bên cạnh: “Mặc dù đám chó này nhìn qua thì thấy được huấn luyện rất kỹ, nhưng trở thành bảo vệ trực tiếp tham gia vào công tác an ninh chung cư thì có hơi quá nhỉ?"
“Chỉ dựa vào đám chó này để phán đoán ai là người xấu trong khu dân cư, như vậy có phải quá mức tùy tiện rồi không?"
Mà hàng xóm của ông ta lại bất đồng ý kiến, “Lúc nãy ông không thấy thực lực của tiểu đội cún à? Có chúng chịu trách nhiệm tuần tra vào giữa đêm, tôi cảm thấy rất khả thi và cũng rất an toàn!"
Ông chú bụng bia khẽ lắc đầu, “Tôi không phải không đồng ý việc cho chó tham gia an ninh, mà cái tôi lo lắng là lỡ như mấy chú chó này đột nhiên phát điên thì làm sao bây giờ?"
“Đối tượng cảnh giác của chúng có phải là người xấu hay không còn chưa chắc, nhưng nếu chó cắn người, mặc kệ người bị cắn có phải là trộm hay không, thì đó cũng là chuyện vô cùng phiền phức, phòng quản lý tài sản và chủ chó cũng cần phải chịu trách nhiệm…"
Trong lúc ông chú bụng bia đang điên cuồng chất vấn chuyện tiểu đội hoa hướng dương tham gia tuần tra an ninh, chóp mũi Hổ Nha đột nhiên giật giật, Đao Đao cũng lập tức khịt khịt mũi.
Hai đứa liếc nhìn nhau, sau đó gọi thêm đám đồng bọn rồi điên cuồng chạy về phía tây.
Cố Tiểu Khả đang tận tâm giải đáp nghi hoặc cho các vị chủ nhà, thấy nhóm tiểu khả ái đột nhiên chạy đi, cô vô cùng khó hiểu nghiêng đầu hỏi đội trưởng đội bảo vệ: “Sao vậy? Anh đã sửa nội dung của buổi tập huấn à?"
Đội trưởng vội vàng lắc đầu, “Đây không phải là hạng mục biểu diễn mà chúng ta đã lập ra, bọn chúng bị làm sao vậy?"
Cố Tiểu Khả nhất thời trầm giọng yêu cầu: “Xin mọi người trước tiên đừng lên tiếng."
Mọi người lập tức an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, đều phản ứng lại đây là xảy ra tình huống bất ngờ.
Cố Tiểu Khả tập trung chú ý, lỗ tai hơi giật giật, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu, sau đó sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: “Có thứ gì đó bị cháy!"
Nhưng vào lúc này, Bí Đao vội vàng chạy về, vừa chạy nhanh vừa lớn tiếng sủa.
[Đội trưởng, đội trưởng! Cháy rồi! Căn biệt thự số 5 ở khu 3 đang bốc cháy!!!]
Đúng như dự đoán!
Khi Bí Đao đang biểu diễn cho đội trưởng đội bảo vệ bằng cách nằm sấp trên mặt đất và ho khan tỏ vẻ đang gặp hỏa hoạn, Cố Tiểu Khả đã sớm nghe hiểu lời tiểu khả ái nói.
“Có nghiêm trọng không?"
Bí Đao điên cuồng gật đầu, [Có rất nhiều khói đen từ cửa sổ bốc lên, mùi càng lúc càng khó ngửi, đáng sợ lắm lắm lắm!]
Căn số 5 khu 3 nằm ở vị trí cuối chiều gió còn công viên thú cưng ở đầu gió, vì vậy mọi người ở đây hoàn toàn ngơ ngác, không ngửi thấy mùi gì.
Cố Tiểu Khả lập tức gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy, báo địa chỉ cụ thể xong mới quay đầu lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi chủ sở hữu căn số 5 khu 3 là ai?"
Ông chú bụng bia lúc nãy còn lo này lo kia bây giờ ngồi liệt trên bãi cỏ, vừa rồi ông ta đã nghe thấy Cố Tiểu Khả báo về vụ hỏa hoạn, trong đầu ông ta không nghĩ được gì, hai chân nhũn ra, ngã bệt xuống đống cỏ, mặt trắng bệch.
“Mọi người còn thất thần làm gì? Mau giúp dập lửa!"
Cuộc diễn tập quân sự bởi vì tai nạn này mà kết thúc sớm, mọi người đi theo sau Bí Đao để đến hiện trường vụ cháy, lúc này chỉ thấy khói dày đặc cuồn cuộn đang không ngừng bốc ra ngoài từ cửa sổ phòng bếp.
“Ah! Tôi nhớ rồi!" Ông chú bụng bia vỗ ót một cái, “Tôi đang luộc trứng bằng nước trà, được gọi ra xem biểu diễn tập huấn quân sự, nên quên tắt bếp mất!"
Do trong nhà không có người cho nên đáy nồi trực tiếp bị thiêu rụi, còn cháy lan ra một chai dầu thực vật lớn bên cạnh.
Mọi người cũng không rảnh trách cứ ông chú bụng bia, cả bọn bắt đầu nhao nhao nghĩ biện pháp chữa cháy.
Vào lúc này, mọi người mới phát hiện bên ngoài biệt thự đã đặt một hàng bình chữa cháy, màu đỏ này thật khiến người ta an tâm.
Cách đó không xa, Hổ Nha và Tiểu Pudding đang hợp lực nâng một bình chữa cháy dạng cầm tay nhanh chóng chạy tới bên này, bên cạnh là Đao Đao và Đoàn Đoàn mỗi đứa đẩy một bình chữa cháy dạng xe đẩy, cũng đang nhanh chóng chạy tới.
Các bé cún không chỉ học được cách giao tiếp với con người, mà còn học được cách xếp hàng đi tuần tra, cũng như kiến thức về an toàn cháy nổ.
Bởi vậy bọn Hổ Nha đều nhớ rất rõ vị trí cụ thể bình chữa cháy trong khu dân cư, để tiết kiệm thời gian chữa cháy, một khi xảy ra hỏa hoạn, tiểu đội hoa hướng dương sẽ chỉ phái một đứa đi thông báo tin tức, đám còn lại sẽ đi vận chuyển bình chữa cháy đến hiện trường vụ cháy trước, thuận tiện cho nhân viên cứu hỏa sử dụng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó khóe mắt không hiểu sao có chút ướt át.
Lúc nãy bọn họ xem diễn tập quân sự đều mang tâm trạng thích thú xem kịch hay, chỉ cảm thấy đám cún này vô cùng đáng yêu, cũng không thật sự cảm thấy chúng nó hữu dụng, bán manh thì có thừa đấy, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào con người thôi.
Nhưng bây giờ.
Thời điểm mấu chốt thật sự đã đến, nhưng hầu hết con người ở đây, thật đúng là không bằng một con chó.
Trong lúc mọi người vừa kinh hãi vừa cảm động, Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đã cầm bình chữa cháy trong tay xông vào trong.
Thời điểm mấu chốt này Cố Tiểu Khả hoàn toàn không nghĩ tới chuyện che giấu thực lực trước mặt Mạc Thần Trạch. Cô tập trung dồn lực ở chân, nhấc chân lên đạp một cái, trong nháy mắt cánh cửa lớn biến dạng lõm một khối.
Cố Tiểu Khả lui về phía sau hai bước, sau đó nhấc chân lần nữa, lại mạnh mẽ thêm đạp một cái, cửa lớn lộ ra một khe hở.
Mạc Thần Trạch: “…"
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ yếu đuối bên cạnh mình.
Yếu đuối…
Sau này có ai dám nói Tiểu Khả yếu đuối, anh nhất định sẽ tặng cho kẻ mù kia một bài hát Sai lầm cuộc đời.
Trước khi vào trong, Cố Tiểu Khả một tay ngăn nam thần lại, cô xắn ống tay áo lên, làm lộ ra một vùng da trắng nõn, sau đó nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận ba giây.
Làn da của cô vô cùng mẫn cảm đối với nhiệt độ không khí, ba giây sau, Cố Tiểu Khả mới quay đầu lại nói với Mạc Thần Trạch: “Lửa không tính là nghiêm trọng, chỉ là khói lớn, lửa không nhiều nên chúng ta có thể đi vào chữa cháy được."
Nếu như lửa quá lớn, cô cũng sẽ không ngốc nghếch mà mạo hiểm tính mạng của mình và nam thần để giúp người khác chữa cháy.
Cũng may là cửa lớn nằm ở hướng đầu gió cho nên khói ít, hai người đứng ngoài cửa hít sâu một hơi sau đó nín thở, vọt vào trong đi thẳng tới phòng bếp, chỉ thấy bếp đã bị lửa thiêu đỏ rực.
Hai người bọn họ tựa hồ ấn bình chữa cháy cùng lúc, dội một trận mãnh liệt về phía ngọn lửa.
Sau đó ngày càng có nhiều người dân nhiệt tình đến tham gia dập lửa, mọi người thay phiên nhau ra trận, chưa đến năm phút đồng hồ, trận hỏa hoạn không tính là quá lớn này đã được mọi người đồng tâm hiệp lực dập tắt hoàn toàn.
Lúc này xe cứu hỏa khó khăn lắm mới có thể đến được bắt đầu triển khai công tác dứt điểm.
Sau sự việc này, toàn bộ chủ nhà ở khu 3 đều bỏ phiếu thông qua việc tiểu đội hoa hướng dương gia nhập lực lượng an ninh, ngay cả bản thân ông chú bụng bia cũng rất tán thành.
Sở dĩ việc đám cháy có thể được dập tắt nhanh chóng cũng có liên quan chặt chẽ đến việc đám cún phát hiện ra bất thường kịp thời.
Tiểu đội hoa hướng dương có công lớn nhất!
Các bé cún “thành danh" chỉ sau một “trận chiến", không chỉ giành được lá cờ cảm ơn từ ông chủ nhà bụng bia nhiệt tình, mà còn giành được sự tôn trọng và tin tưởng của tất cả các chủ nhà ở khu 3.
Từ đó về sau, ông chú bụng bia trở thành fan trung thành của tiểu đội cún, không chỉ thường xuyên tặng cho chúng ít đồ ăn vặt thăm hỏi, hơn nữa vào dịp tết còn cố ý gửi lì xì cho chúng, dùng lời nói điểm mặt gọi tên chúc phúc cho các bé cún này khỏe mạnh vui vẻ, công việc thuận lợi, bình an hạnh phúc.
Nhóm tiểu khả ái vui vẻ nghe lời nhắn cảm ơn từ quần chúng nhân dân, còn bắt các “con sen" mở đi mở lại, nghe đủ các bản.
Sau cuộc diễn tập quân sự, Cố Tiểu Khả dẫn tiểu đội hoa hướng dương đến từng nhà thăm hỏi, nhận được sự chào đón vô cùng nhiệt tình.
Cố Tiểu Khả giải thích: “Lần thăm hỏi này chỉ có một mục đích, chính là để cho các nhóc này nhớ kỹ mùi hương trên cơ thể mọi người."
“Loài chó có thể thông qua mùi hương để nhận dạng thông tin thân phận con người, chúng sẽ nhớ kỹ mùi hương của bạn, sau khi xác nhận bạn là người trong khu dân cư, chúng sẽ bảo vệ bạn an toàn trong thời gian đi tuần tra làm nhiệm vụ."
“Nhưng khi đối mặt với người có mùi lạ, các tiểu bảo vệ của chúng ta sẽ đặc biệt chú ý tới, xem bọn họ như nghi phạm mà cảnh giác."
“Mọi người yên tâm, những chú cún của tiểu đội hoa hướng dương sẽ không tấn công con người, chúng sẽ chỉ quan sát chặt chẽ từ xa, hoặc là đuổi đi, bởi vậy không cần lo lắng người thân bạn bè tới thăm hỏi sẽ bị chúng nó coi là người xấu."
“Chỉ có điều, nếu các bạn có người bạn bè nào thường xuyên lui tới, có thể tìm một cơ hội thích hợp để cho các em ấy ngửi mùi hương trên người bọn họ để chúng nhớ kỹ."
“Được, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với công tác của nhóm tiểu khả ái." Một anh chủ nhà vừa đưa tay ra cho năm đứa tiểu khả ái ngửi mùi hương, vừa cùng Cố Tiểu Khả nói chuyện phiếm.
“Cô giáo, tôi vậy mà cảm thấy cái việc ngửi mùi hương xác nhận thân phận này còn hữu dụng hơn cả quẹt thẻ cửa đó."
Cố Tiểu Khả cười gật đầu, “Quả thật đúng là như thế, bởi vì một khi chó đã nhớ kỹ mùi hương của bạn, cho dù bạn có biến thành cái dạng gì, cho dù có qua bao lâu, chúng đều có thể xác minh chính xác thân phận của bạn."
“Đỉnh thế!" Anh trai chủ nhà vuốt ve những cái đầu xù lông của các bé cún, chân thành khen ngợi: “Chúng nó lợi hại thật!"
Đao Đao ngửi xong hai tay còn vô cùng cẩn thận ngửi luôn cả hai chân chủ nhà, cố gắng nhớ kỹ mùi của anh ta.
Lớp trưởng bé nhỏ từ trước đến nay đều rất tận tâm, nó hỏi mọi người: [Các cậu đã nhớ mùi này chưa? Đừng quên cũng đừng nhầm lẫn nha.]
Hổ Nha nghiêm mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: [Mùi hương của anh ta… Tui chắc chắn sẽ không quên.]
Đoàn Đoàn chửi bới: [Không phải là rất khó quên sao, cái chân của anh ta thúi như vậy, muốn quên cũng không quên được.]
Tiểu Pudding nghiêng đầu nhớ lại: [Ừm, hơi giống mùi cá quế bị thúi…]
Thám tử mật báo Bí Đao thậm chí còn biết rõ nguyên nhân hậu quả, nó khẽ lắc đầu, mang vẻ mặt “bà tám"giải thích: [Tui biết một chuyện, hình như bạn gái cũ của anh trai nhỏ này chính là vì chân của anh ấy quá thúi nên mới chia tay với ảnh đó!]
[Sau khi chia tay, anh trai nhỏ cực kỳ đau buồn, cho nên anh ấy quyết chí vươn lên, mỗi ngày kiên trì dùng hoa hồng để ngâm chân, đáng tiếc là không có hiệu quả gì…]
[Nên thúi thế nào thì để nó thúi thế ấy đi, chứ như bây giờ trộn lẫn mùi thơm với mùi thúi, cái mùi đó, đúng là chịu không nổi luôn á.]
Cố Tiểu Khả: “…"
Cô cạn lời nhìn anh chủ nhà vẻ mặt bội phục nhóm tiểu khả ái, khóe mắt anh ta còn lấp lánh nước mắt cảm động, biểu cảm sùng bái vuốt ve các bé cún đầu to.
Nhưng Bí Đao mà anh ta đang dịu dàng vuốt ve kia lại đang “bà tám" về tình sử bi đát của anh ta.
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm Bí Đao, nghe nó tám chuyện, ăn dưa đến nỗi say sưa mê mẩn.
Chủ nhà kêu tới mấy tiếng cô mới phản ứng lại.
“Ôi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đến các nhà tiếp theo để xác nhận mùi hương thôi."
Anh trai nhiệt tình phất tay tiễn cô giáo và nhóm tiểu khả ái rời đi, Cố Tiểu Khả thì từ đầu chí cuối cũng khá là khó quên đối với sự tích về đôi chân phảng phất mùi hoa hồng của anh ta.
Sau đó, cứ mỗi lần đến nhà của một chủ nhà, tiểu khả ái Bí Đao phải phổ cập tin tức nó hóng hớt được với các bạn của mình.
Hết một vòng, ngay cả đứa nhỏ nhà nào tám tuổi còn tè dầm, nhà ai ăn cá bị mắc xương suýt ngủm, đưa đến bệnh viện phẫu thuật vừa mới khôi phục được một tháng, kết quả ăn cá lại bị mắc nữa, những tin tức này cô đều nắm rõ toàn bộ.
Trên đường đi, Cố Tiểu Khả có chút tò mò, hỏi Bí Đao: “Cậu có biết chuyện gì liên quan đến chủ nhân của Hổ Nha không?"
Bí Đao hơi nâng cằm lên, cũng không biết cuối cùng là nó đang kiêu ngạo cái gì.
[Tất nhiên là tui biết!]
[Có lần, có một nữ minh tinh lan truyền scandal tình ái rằng cô ấy và chủ nhân của Hổ Nha là một đôi.]
[Kết quả là tui thấy chủ nhân của Hổ Nha cười lạnh, sau đó nói ——]
[Hoàn toàn là bịa đặt, rõ ràng tôi và Tiểu Khả mới là một đôi.]
Tác giả :
Lí Mộc Thụ