Thông Thiên Đan Y
Chương 12: Ly biệt
Hạng lão thái quân tiếng nói vừa dứt, đang lúc không khí có phần hơi hòa hoãn lại đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh quỷ dị, Diệp Đồng Nhược cùng Hạng Phong song song nhất trí nhìn về phía Hạng lão thái quân, ánh mắt quái dị giống như nhìn thấy một người xa lạ, xa lạ đến độ không thể xa lạ hơn.
Này Việt thái tử cùng Thiên Ca lui hôn, nàng chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt thật cao hứng đi đến vì Hạng Thiên Lộ kết thân.
Đây là mẹ của hắn sao? thật là giễu cợt ! Hạng Phong trong đôi mắt còn sót lại một tia huyết mạch tình thâm giờ đây cũng biến mất sạch sẽ.
"Câm mồm!" Hạng Liên cũng cảm thấy lão thê tử làm quá mức.
Không chỉ có như thế, chư vị trưởng lão và mọi người ở Sở, Hàn hai đại gia tộc cũng cảm thấy lão thái quân này rất là buồn cười.
Kia Lưu thân vương Lưu Tư giờ phút này cũng chỉ biết trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không thể tin được Hạng lão thái quân lại có hành động mất mặt như thế, hắn nhìn thoáng qua Hạng Thiên Ca ánh mắt đồng tình, cảm thấy nàng có chút đáng thương, trong lòng không khỏi đối với Hạng gia sinh ra một chút chán ghét, chẳng qua là Hạng gia dù sao cũng là tâm phúc chi thần của Đại Vũ Hoàng Triều hắn, nên không thể trở mặt. Bất quá, hắn cũng là biết được Việt Mộng Hề đã bái Thiên Mộng tôn giả làm sư phụ, hơn nữa mới thật vất vả thoát khỏi Hạng gia này cái cọc hôn sự, làm sao có thể lần nữa nhảy vào? Hắn không khỏi có chút giễu cợt liếc mắt nhìn Hạng lão thái quân tự cho là đúng kia, đã lớn cỡ này một bó tuổi, lại còn như thế không phân biệt rõ.
Hạng lão thái quân làm như không nghe thấy Hạng Liên, nàng lại tự mình nói tiếp:" Lộ nhi đã trưởng thành, theo như lão thân nhìn thấy, cùng Việt thái tử cũng rất xứng đôi! Thái tử điện hạ, phạm đại phu, các ngươi xem, lão thân đề nghị như vậy cảm thấy như thế nào?" Nàng dùng đôi mắt tam giác, tinh quang sáng quắc nhìn về phía Việt Mộng Hề cùng với Phạm Trường Sinh đầy vẻ mong đợi.
Thượng Quan Nhu giờ phút này khóe miệng cười đến nỗi không thể khép lại, ánh mắt nhìn Việt Mộng Hề, hoàn toàn chính là của mẹ vợ nhìn con rễ rồi, hơn nữa còn không quên dùng ánh mắt khiêu khích hướng về phía Diệp Đồng Nhược, mà Diệp Đồng Nhược lực chú ý nhưng lại hoàn toàn không để ở trên người nàng. Hạng Thiên Lộ xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, trái tim nhảy cuồng loạn không dứt, đôi mắt đẹp thủy quang nhẹ nhàng thỉnh thoảng len lén nhìn Việt Mộng Hề
Việt Mộng Hề giờ phút này tâm tình cũng không cao, lại nghe lão thái quân đề nghị như thế trong lòng không thể tưởng tượng nổi, chính là cảm thấy buồn cười đến cực điểm nhưng cố nén lại để không thể phát ra, mà Phạm Trường Sinh sắc mặt cũng cổ quái, chậc chậc, lão thái quân này sao lại trơ trẽn đến thế, trong lòng đối với Hạng gia ấn tượng đột nhiên thấp xuống không ít, sắc mặt cũng đạm mạc đi vài phần," Tại hạ chẳng qua chỉ là thần tử, hôn sự của điện hạ, tại hạ không dám làm chủ."
"Mộng Hề đã bái Thiên Mộng tôn giả làm vi sư, hôn sự của Mộng Hề, trong tương lai còn muốn xin tôn sư cùng với phụ hoàng quyết định."
Việt Mộng Hề nhàn nhạt đáp lời, chẳng qua , hắn để lộ ra nội dung làm cho mọi người ở đây đều thất kinh, cả Phức Sinh chiến hoàng cũng đều hơi ngẩn ra, nhìn lại hướng Việt Mộng Hề ánh mắt càng phát ra trịnh trọng.
Thiên Mộng Tôn giả đây chính là chiến thánh cường giả trong truyền thuyết, là thần hộ mệnh của nhân tộc, nguyên nhân chính là có cao thủ như là Thiên Mộng tôn giả, yêu tộc mới không cuồng vọng tàn sát bừa bãi.
Mà nay, kia Việt thái tử thế nhưng chính miệng nói ra hắn đã lạy người bảo hộ nhân tộc như thế là ...vi sư, há có thể không để cho người ta kinh hãi? Như vậy, kể từ đó, này thân phận của Mộng Hề thái tử, liền không chỉ có một ngôi vị thái tử rồi, bởi vì hắn đã là truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả! Lúc này, có thêm một thân phận khác có thể sánh bằng với thân phận thái tử, thậm chí còn có thể cao hơn không thể nào với tới, được kính trọng vô cùng!
Hạng Phong cùng với Diệp Đồng Nhược cũng cảm thấy khiếp sợ.
Mà lúc này, mọi người đang khiếp sợ trước thân phận của Việt Mộng Hề, đồng thời lúc này mới nhớ đến, vừa rồi có người làm cho truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả quỳ xuống cho nàng dập đầu ba cái oanh oanh liệt liệt? Ánh mắt mọi người đều đồng dạng hướng Hạng Thiên Ca nhìn lại, mơ hồ nhìn có chút hả hê, đắc tội với truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả, chà chà, Hạng Thiên Ca này xui xẻo không thể nào có thể xui xẻo hơn.
Hạng Thiên Ca lại như cũ bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
Hạng lão thái quân nụ cười trên mặt cứng ngắc lại mấy phần, nàng thấy rõ Việt Mộng Hề ý tứ cự tuyệt, nhưng ngại thân phận của hắn nên không nói gì, chỉ ngượng ngùng nói:" Thì ra là vậy, vậy thì thật là muốn chúc mừng thái tử điện hạ rồi!"
Thượng Quan Nhu gương mặt đã muốn đen như than, oán hận nghiến răng, trong lòng tiếc hận vô cùng, mà Hạng Thiên Lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từng trận trắng bệch, cảm thấy trên mặt từng đợt nóng rần lên, nàng đây cũng bị cự hôn?
"Phức Sinh cũng chúc mừng Mộng Hề thái tử rồi!" Phức Sinh chiến hoàng thận trọng nói, sau đó vừa chuyển hướng Hạng Phong một nhà nói, "Hạng Phong, lúc này cần phải đi theo ta rồi!" Vừa nói, hắn một tay hướng Hạng Phong nắm tới.
Hạng Phong trong mắt hàn mang chớp động, nắm tay Diệp Đồng Nhược nhanh chóng đi đến, Phức Sinh chiến hoàng căn bản không nghĩ đến hắn muốn trốn, nhất thời sắc mặt càng phát ra khó coi, nhìn về phía Hạng lão thái quân nói:" Các ngươi muốn đổi ý?"
"Không!" Không đợi Hạng lão thái quân lên tiếng, Hạng Phong liền nói," Ta nguyện ý đi theo ngươi, chỉ bất quá, ta muốn cùng thê tử ta ở chung một chỗ!"
Diệp Đồng Nhược nghe vậy, hốc mắt ướt át, hai vợ chồng nắm tay thật chặc đứng cùng một chỗ.
"Tùy ngươi!" Phức Sinh chiến hoàng không thèm quan tâm.
Hạng Thiên Ca nhìn về phía phụ thân cùng mẫu thân, nàng không nói một lời, nàng biết nàng vô lực thay đổi sự thật này, Hạng gia không thể nào vì Hạng Phong mà cùng Tiên Trì Tông náo lật, nếu không ban đầu lão thái quân cũng sẽ không cho Hạng Phong thay thế Hạng Đình chịu tội rồi, có thể thấy được, Hạng gia đây là muốn bỏ đi Hạng Phong.
"Ca nhi, phụ thân cùng mẫu thân không thể ở bên cạnh, ngươi phải cố bảo vệ chính mình, hảo hảo sống tốt, chờ đến đúng thời điểm một nhà chúng ta gặp lại đoàn tụ, biết không?" Diệp Đồng Nhược nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hạng Thiên Ca, gảy trên búi tóc nàng chiếc chuông rung lên thanh thúy vui tai, Hạng Thiên Ca trái tim như có ai bóp chặt, ánh mắt khẽ chua xót.
Nàng biết là Diệp Đồng Nhược đây là đang trấn an nàng, bọn họ đi Tiên Trì Tông sinh tử khó liệu, dữ nhiều lành ít, Diệp Đồng Nhược nói như thế, cũng chỉ để cho nàng một hy vọng để sống tốt mà thôi.
Hạng Thiên Ca cũng không nói phá, chỉ chân thành nhìn cha, nương nói:'' Phụ thân, mẫu thân, Ca nhi nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, các người cũng phải sống hảo hảo, chờ ta, một ngày nào đó, ta sẽ để cho Tiên Trì Tông cung kính đem ta mời vào để đón các ngươi ra ngoài!"
Ánh mắt của nàng phá lệ sáng ngời kiên định, Hạng Phong vỗ tay cười to," Tốt ! Nữ nhi của ta rất có chí khí, phụ thân cùng mẫu thân ngươi chờ ngươi, ha ha ha!"
Hạng Phong dắt tay Diệp Đồng Nhược hướng đến Phức Sinh chiến hoàng đi tới, kia Phức Sinh chiến hoàng ánh mắt nhưng lạnh như băng nhìn Hạng Thiên Ca, lộ ra một chút giễu cợt," Khẩu khí không nhỏ, bất quá, ngươi có mạng sống đến lúc đó hay không, cũng không biết được rồi, hừ!" Vừa nói, liền cầm lên Hạng Phong cùng Diệp Đồng Nhược bước lên ngũ thải xe liễn, tám thiên lí mã hướng về phía xa xa chạy đi, đang lúc ấy trên không trung lại bay ra một câu nói, " Hạng gia chủ, nếu còn có một chút tình phụ tử, xin hãy che chở cho Ca nhi được bình an!"
Hạng Phong biết chắc rằng Hạng lão thái quân còn đối với Hạng Thiên Ca vẫn tồn tại sát tâm, mà Hạng Liên cũng có thể coi là một bùa hộ mạng, ít nhất đối với Hạng Liên hắn còn có một ít tình phụ tử.
Hạng Liên nghe được từ phía xa xa âm thanh đạm mạc của nhi tử truyền đến, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực đau, nhìn về phía lão thê ánh mắt ngậm một tia ai oán.
"Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta nếu không làm như vậy, thì hôm nay bị mang đi là Đình nhi rồi!" Hạng lão thái quân thản nhiên khăng khăng một mực nói.
Hạng Liên hít sâu một hơi, không muốn để ý đến nàng nữa, chỉ lớn tiếng nói:" Hạng Thiên Ca là tôn nhi của ta, sau này người nào còn dám đối với nàng vô lễ, thì đừng trách bổn gia chủ vô tình!" Hắn đây là muốn bảo vệ Hạng Thiên Ca, đây là điều duy nhất hắn có thể vì Hạng Phong mà làm.
"Ngươi.... ........." Hạng lão thái quân tức giận trừng Hạng Liên, khi nhìn đến Hạng Liên ánh mắt quyết tuyệt, trong mắt tinh quang chợt lóe, liền im lặng không lên tiếng nữa.
Ngắn ngủn trong một ngày, bị từ hôn ngay tại mặt, thể diện hoàn toàn biến mất, tiếp theo cha mẹ lại bị mang đi, họa phúc khó liệu, Hạng Thiên Ca này cũng thật là đáng thương. Không ít người đồng tình nhìn Hạng Thiên Ca.
Việt Mộng Hề nhíu nhíu mày, nhìn Hạng Thiên Ca một cái, thấy thiếu nữ khẽ cuối đầu, không thấy được rõ mặt, chỉ có thể nhìn đến một đôi linh đang màu vàng nho nhỏ ở trong gió nhẹ nhàng chập chờn, ánh mắt của hắn đột nhiên hoảng hốt chớp một cái, cuối cùng nói:" Phạm đại phu, chúng ta đi thôi.
Này Việt thái tử cùng Thiên Ca lui hôn, nàng chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt thật cao hứng đi đến vì Hạng Thiên Lộ kết thân.
Đây là mẹ của hắn sao? thật là giễu cợt ! Hạng Phong trong đôi mắt còn sót lại một tia huyết mạch tình thâm giờ đây cũng biến mất sạch sẽ.
"Câm mồm!" Hạng Liên cũng cảm thấy lão thê tử làm quá mức.
Không chỉ có như thế, chư vị trưởng lão và mọi người ở Sở, Hàn hai đại gia tộc cũng cảm thấy lão thái quân này rất là buồn cười.
Kia Lưu thân vương Lưu Tư giờ phút này cũng chỉ biết trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không thể tin được Hạng lão thái quân lại có hành động mất mặt như thế, hắn nhìn thoáng qua Hạng Thiên Ca ánh mắt đồng tình, cảm thấy nàng có chút đáng thương, trong lòng không khỏi đối với Hạng gia sinh ra một chút chán ghét, chẳng qua là Hạng gia dù sao cũng là tâm phúc chi thần của Đại Vũ Hoàng Triều hắn, nên không thể trở mặt. Bất quá, hắn cũng là biết được Việt Mộng Hề đã bái Thiên Mộng tôn giả làm sư phụ, hơn nữa mới thật vất vả thoát khỏi Hạng gia này cái cọc hôn sự, làm sao có thể lần nữa nhảy vào? Hắn không khỏi có chút giễu cợt liếc mắt nhìn Hạng lão thái quân tự cho là đúng kia, đã lớn cỡ này một bó tuổi, lại còn như thế không phân biệt rõ.
Hạng lão thái quân làm như không nghe thấy Hạng Liên, nàng lại tự mình nói tiếp:" Lộ nhi đã trưởng thành, theo như lão thân nhìn thấy, cùng Việt thái tử cũng rất xứng đôi! Thái tử điện hạ, phạm đại phu, các ngươi xem, lão thân đề nghị như vậy cảm thấy như thế nào?" Nàng dùng đôi mắt tam giác, tinh quang sáng quắc nhìn về phía Việt Mộng Hề cùng với Phạm Trường Sinh đầy vẻ mong đợi.
Thượng Quan Nhu giờ phút này khóe miệng cười đến nỗi không thể khép lại, ánh mắt nhìn Việt Mộng Hề, hoàn toàn chính là của mẹ vợ nhìn con rễ rồi, hơn nữa còn không quên dùng ánh mắt khiêu khích hướng về phía Diệp Đồng Nhược, mà Diệp Đồng Nhược lực chú ý nhưng lại hoàn toàn không để ở trên người nàng. Hạng Thiên Lộ xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, trái tim nhảy cuồng loạn không dứt, đôi mắt đẹp thủy quang nhẹ nhàng thỉnh thoảng len lén nhìn Việt Mộng Hề
Việt Mộng Hề giờ phút này tâm tình cũng không cao, lại nghe lão thái quân đề nghị như thế trong lòng không thể tưởng tượng nổi, chính là cảm thấy buồn cười đến cực điểm nhưng cố nén lại để không thể phát ra, mà Phạm Trường Sinh sắc mặt cũng cổ quái, chậc chậc, lão thái quân này sao lại trơ trẽn đến thế, trong lòng đối với Hạng gia ấn tượng đột nhiên thấp xuống không ít, sắc mặt cũng đạm mạc đi vài phần," Tại hạ chẳng qua chỉ là thần tử, hôn sự của điện hạ, tại hạ không dám làm chủ."
"Mộng Hề đã bái Thiên Mộng tôn giả làm vi sư, hôn sự của Mộng Hề, trong tương lai còn muốn xin tôn sư cùng với phụ hoàng quyết định."
Việt Mộng Hề nhàn nhạt đáp lời, chẳng qua , hắn để lộ ra nội dung làm cho mọi người ở đây đều thất kinh, cả Phức Sinh chiến hoàng cũng đều hơi ngẩn ra, nhìn lại hướng Việt Mộng Hề ánh mắt càng phát ra trịnh trọng.
Thiên Mộng Tôn giả đây chính là chiến thánh cường giả trong truyền thuyết, là thần hộ mệnh của nhân tộc, nguyên nhân chính là có cao thủ như là Thiên Mộng tôn giả, yêu tộc mới không cuồng vọng tàn sát bừa bãi.
Mà nay, kia Việt thái tử thế nhưng chính miệng nói ra hắn đã lạy người bảo hộ nhân tộc như thế là ...vi sư, há có thể không để cho người ta kinh hãi? Như vậy, kể từ đó, này thân phận của Mộng Hề thái tử, liền không chỉ có một ngôi vị thái tử rồi, bởi vì hắn đã là truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả! Lúc này, có thêm một thân phận khác có thể sánh bằng với thân phận thái tử, thậm chí còn có thể cao hơn không thể nào với tới, được kính trọng vô cùng!
Hạng Phong cùng với Diệp Đồng Nhược cũng cảm thấy khiếp sợ.
Mà lúc này, mọi người đang khiếp sợ trước thân phận của Việt Mộng Hề, đồng thời lúc này mới nhớ đến, vừa rồi có người làm cho truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả quỳ xuống cho nàng dập đầu ba cái oanh oanh liệt liệt? Ánh mắt mọi người đều đồng dạng hướng Hạng Thiên Ca nhìn lại, mơ hồ nhìn có chút hả hê, đắc tội với truyền nhân của Thiên Mộng tôn giả, chà chà, Hạng Thiên Ca này xui xẻo không thể nào có thể xui xẻo hơn.
Hạng Thiên Ca lại như cũ bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
Hạng lão thái quân nụ cười trên mặt cứng ngắc lại mấy phần, nàng thấy rõ Việt Mộng Hề ý tứ cự tuyệt, nhưng ngại thân phận của hắn nên không nói gì, chỉ ngượng ngùng nói:" Thì ra là vậy, vậy thì thật là muốn chúc mừng thái tử điện hạ rồi!"
Thượng Quan Nhu gương mặt đã muốn đen như than, oán hận nghiến răng, trong lòng tiếc hận vô cùng, mà Hạng Thiên Lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từng trận trắng bệch, cảm thấy trên mặt từng đợt nóng rần lên, nàng đây cũng bị cự hôn?
"Phức Sinh cũng chúc mừng Mộng Hề thái tử rồi!" Phức Sinh chiến hoàng thận trọng nói, sau đó vừa chuyển hướng Hạng Phong một nhà nói, "Hạng Phong, lúc này cần phải đi theo ta rồi!" Vừa nói, hắn một tay hướng Hạng Phong nắm tới.
Hạng Phong trong mắt hàn mang chớp động, nắm tay Diệp Đồng Nhược nhanh chóng đi đến, Phức Sinh chiến hoàng căn bản không nghĩ đến hắn muốn trốn, nhất thời sắc mặt càng phát ra khó coi, nhìn về phía Hạng lão thái quân nói:" Các ngươi muốn đổi ý?"
"Không!" Không đợi Hạng lão thái quân lên tiếng, Hạng Phong liền nói," Ta nguyện ý đi theo ngươi, chỉ bất quá, ta muốn cùng thê tử ta ở chung một chỗ!"
Diệp Đồng Nhược nghe vậy, hốc mắt ướt át, hai vợ chồng nắm tay thật chặc đứng cùng một chỗ.
"Tùy ngươi!" Phức Sinh chiến hoàng không thèm quan tâm.
Hạng Thiên Ca nhìn về phía phụ thân cùng mẫu thân, nàng không nói một lời, nàng biết nàng vô lực thay đổi sự thật này, Hạng gia không thể nào vì Hạng Phong mà cùng Tiên Trì Tông náo lật, nếu không ban đầu lão thái quân cũng sẽ không cho Hạng Phong thay thế Hạng Đình chịu tội rồi, có thể thấy được, Hạng gia đây là muốn bỏ đi Hạng Phong.
"Ca nhi, phụ thân cùng mẫu thân không thể ở bên cạnh, ngươi phải cố bảo vệ chính mình, hảo hảo sống tốt, chờ đến đúng thời điểm một nhà chúng ta gặp lại đoàn tụ, biết không?" Diệp Đồng Nhược nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hạng Thiên Ca, gảy trên búi tóc nàng chiếc chuông rung lên thanh thúy vui tai, Hạng Thiên Ca trái tim như có ai bóp chặt, ánh mắt khẽ chua xót.
Nàng biết là Diệp Đồng Nhược đây là đang trấn an nàng, bọn họ đi Tiên Trì Tông sinh tử khó liệu, dữ nhiều lành ít, Diệp Đồng Nhược nói như thế, cũng chỉ để cho nàng một hy vọng để sống tốt mà thôi.
Hạng Thiên Ca cũng không nói phá, chỉ chân thành nhìn cha, nương nói:'' Phụ thân, mẫu thân, Ca nhi nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, các người cũng phải sống hảo hảo, chờ ta, một ngày nào đó, ta sẽ để cho Tiên Trì Tông cung kính đem ta mời vào để đón các ngươi ra ngoài!"
Ánh mắt của nàng phá lệ sáng ngời kiên định, Hạng Phong vỗ tay cười to," Tốt ! Nữ nhi của ta rất có chí khí, phụ thân cùng mẫu thân ngươi chờ ngươi, ha ha ha!"
Hạng Phong dắt tay Diệp Đồng Nhược hướng đến Phức Sinh chiến hoàng đi tới, kia Phức Sinh chiến hoàng ánh mắt nhưng lạnh như băng nhìn Hạng Thiên Ca, lộ ra một chút giễu cợt," Khẩu khí không nhỏ, bất quá, ngươi có mạng sống đến lúc đó hay không, cũng không biết được rồi, hừ!" Vừa nói, liền cầm lên Hạng Phong cùng Diệp Đồng Nhược bước lên ngũ thải xe liễn, tám thiên lí mã hướng về phía xa xa chạy đi, đang lúc ấy trên không trung lại bay ra một câu nói, " Hạng gia chủ, nếu còn có một chút tình phụ tử, xin hãy che chở cho Ca nhi được bình an!"
Hạng Phong biết chắc rằng Hạng lão thái quân còn đối với Hạng Thiên Ca vẫn tồn tại sát tâm, mà Hạng Liên cũng có thể coi là một bùa hộ mạng, ít nhất đối với Hạng Liên hắn còn có một ít tình phụ tử.
Hạng Liên nghe được từ phía xa xa âm thanh đạm mạc của nhi tử truyền đến, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực đau, nhìn về phía lão thê ánh mắt ngậm một tia ai oán.
"Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta nếu không làm như vậy, thì hôm nay bị mang đi là Đình nhi rồi!" Hạng lão thái quân thản nhiên khăng khăng một mực nói.
Hạng Liên hít sâu một hơi, không muốn để ý đến nàng nữa, chỉ lớn tiếng nói:" Hạng Thiên Ca là tôn nhi của ta, sau này người nào còn dám đối với nàng vô lễ, thì đừng trách bổn gia chủ vô tình!" Hắn đây là muốn bảo vệ Hạng Thiên Ca, đây là điều duy nhất hắn có thể vì Hạng Phong mà làm.
"Ngươi.... ........." Hạng lão thái quân tức giận trừng Hạng Liên, khi nhìn đến Hạng Liên ánh mắt quyết tuyệt, trong mắt tinh quang chợt lóe, liền im lặng không lên tiếng nữa.
Ngắn ngủn trong một ngày, bị từ hôn ngay tại mặt, thể diện hoàn toàn biến mất, tiếp theo cha mẹ lại bị mang đi, họa phúc khó liệu, Hạng Thiên Ca này cũng thật là đáng thương. Không ít người đồng tình nhìn Hạng Thiên Ca.
Việt Mộng Hề nhíu nhíu mày, nhìn Hạng Thiên Ca một cái, thấy thiếu nữ khẽ cuối đầu, không thấy được rõ mặt, chỉ có thể nhìn đến một đôi linh đang màu vàng nho nhỏ ở trong gió nhẹ nhàng chập chờn, ánh mắt của hắn đột nhiên hoảng hốt chớp một cái, cuối cùng nói:" Phạm đại phu, chúng ta đi thôi.
Tác giả :
Thần Sơn Tàng Nguyệt