Thông Thiên Đại Thánh
Chương 298: Sỡ hữu đảo giữa lòng sông

Thông Thiên Đại Thánh

Chương 298: Sỡ hữu đảo giữa lòng sông


Cho nên, sau khi hắn từ lòng sông trở về, trừ lần hắn đi tới chỗ huyện lệnh và Đinh thủ bị cộng đồng mở tiệc chúc mừng hắn ra, còn lại đóng cửa không ra ngoài, chuyên tu võ công, tất cả sự vụ trong quân doanh, giống như trước kia, đều giao cho Vương Thành quản lý.

Đương nhiên, những sự vụ trong thủy quân, nhất là những chuyện trọng yếu khi chiếm được đảo giữa dòng sông, kiến lập một giáo trường, mà trong mấy ngày này, Vương Thành luôn vì chuyện này mà bôn ba.

Tiểu Báo Tử cũng cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền, không có chuyện gì xảy ra, nhưng không nghĩ tới, hiện tại Vương Thành chạy tới nói với hắn không hoàn thành, điều này đã vượt qua ngoài ý muốn của hắn.

- Huyện lệnh và Đinh thủ bị vì sao không đồng ý?

- Còn không phải là vì Hoàng Long Bang kia sao, Hoàng Long Bang vừa ý bến cảng trên Đoạn Long Than, chỗ đó nước sâu cảng rộng rãi, lại là chỗ hiểm yếu, hiện tại Lý Tam Bảo chết rồi, thủ hạ cũng bị chúng ta tiêu diệt, cả Đoạn Long Than đều có thể thông tàu, lợi ích cực lớn, nếu đem giao cho chúng ta, tương đương với việc giao lợi ích này cho chúng ta.

Nói đến đây, thần sắc trên mặt lộ vẻ hối hận, nói:

- Ta thật đáng trách, suy nghĩ quá đơn giản, không ngờ đến chuyện này!

- Hoàng Long Bang?

Không phải lần đầu tiên Tiểu Báo Tử nghe cái tên này, Hoàng Long Bang này giống như Hắc Long Hội ở Thanh Dương trấn, cùng một tính chất, quyền lực tương đương với huyện nha Giang Thành, điểm khác nhau là, Thanh Dương trấn chỉ có một Hắc Long Hội, mà Giang Thành lớn hơn Thanh Dương Trấn nhiều, cũng phức tạp hơn nhiều, những bang hội có tính chất như Hoàng Long Bang, cũng có năm sáu, mà những bến tàu của Giang Thành, cũng là do những bang hội này chiếm, quản lý, là một thế lực lớn trong Giang Thành.

- Đảo giữa sông lớn như vậy, chẳng lẽ đều bị Hoàng Long Bang chiếm sao?

Tiểu Báo Tử híp mắt lại.

- Đương nhiên không phải, huyện lệnh và Đinh phòng thành đã đáp ứng, trên hòn đảo đó, cho chúng ta dựng giáo trường, bởi vì địa thế đảo giữa sông bằng phẳng, chọn ra một chỗ, cung cấp nơi thao luyện cho thủy quân chúng ta, cũng chính vì như thế, ta không có lý do để nói thêm cái gì.

Vương Thành thập phần phiền muộn nói ra.

- Ân, trước mắt mặc kệ chuyện bến cảng, trước tiên chúng ta chiếm một nơi dựng giáo trường, chuyện này không trách ngươi, cũng trách ta lúc ấy không nghĩ tốt, chỉ muốn lấy hòn đảo đó vào tay, nhưng không ngờ nơi đó quá lớn, chúng ta nuốt không nổi, đúng rồi, đã đem những vật trong bảo khố vận chuyển hết ra ngoài chưa?

- Tất cả đều đã đưa ra ngoài, đại nhân, nên thưởng cũng đã thưởng rồi, những tiểu tử kia rất cảm kích đại nhân, cũng nhờ đại nhân mà được thơm lây.

Uông Đại Đồng vội vàng nói ra, nụ cười trên mặt thập phần sáng lạng, nói thật ra, hắn chỉ là quan hậu cần của thủy quân, chưa từng được vinh quang như hiện giờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ân, như vậy cũng tốt, các huynh đệ vất vả rồi, cũng không thể để bọn họ chịu thiệt được!

Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra:

- Uông đại nhân, bây giờ ngươi đi tìm người kiến tạo quân doanh trên đảo, Đoạn Long Than là nơi trú quân cũng không tệ, đó là địa bàn của thủy phỉ, dùng đỡ những thứ ở đó cũng không tệ, chỉ cần tu sửa lại là tốt rồi.

- Vâng!

- Còn nữa, thời điểm chiếm diện tích thì chiếm lớn một chút, có thể chiếm bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu, càng lớn càng tốt!

- Vâng!

- Giang đại nhân, ngươi lưu lại, những người khác cứ thế mà làm.

- Vâng!

Vương Thành và mọi người bất ngờ liếc nhìn Tiểu Báo Tử, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Hiểu, không dám nhiều lời, đều lui ra ngoài.

- Giang đại nhân, ngồi đi!

Đợi đến khi bốn người rời đi, Tiểu Báo Tử chỉ chỉ vào cái ghế trong phòng, nói với Giang Hiểu.

- Thuộc hạ không dám!

- Cho ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, nói nhảm nhiều thế làm gì!

Tiểu Báo Tử nhịn không được nói ra:

- Có chuyện cần nói với ngươi.

- Vâng!

Giang Hiểu thấy từ chối không được, trực tiếp ngồi thẳng xuống.

- Đại nhân, ngài lưu thuộc hạ lại, có chuyện gì muốn phân phó sao?

- Chuyện đảo giữa dòng sông, ngươi thấy thế nào?

Ánh mắt Giang Hiểu lóe lên, giống như đang suy tư, ngẩng đầu lên, nói ra:

- Đúng như đại nhân nói lúc nãy, chuyện này chúng ta đã suy nghĩ quá đơn giản, diện tích đảo giữa sông quá lớn, nếu là ai cũng không giao toàn bộ cho thủy quân chúng ta, bọn họ cho chúng ta lập một doanh ở đó, đã là không tệ rồi.

- Chuyện chúng ta suy nghĩ quá đơn giản, ta nghĩ ngươi đã nhìn ra, vì sao không nhắc nhở?

- Ách?

Trong lòng Giang Hiểu chấn động mãnh liệt, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, nói:

- Đại nhân nói đùa rồi!

- Ta không nói đùa!

Tiểu Báo Tử nói ra:

- Trong đầu của đám thủy quân ở đây, chỉ có ngươi là người nhìn thấu chuyện này ngay từ đầu, ngươi không nói thì bỏ đi, ta ta cũng không trách ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi rõ, sau này thấy những chuyện như vậy, nói thẳng là được, đừng để ta nóng lên, để bây giờ phải mất mặt.

- Vâng!

Giang Hiểu thấp giọng nói ra, đã nói đến nước này, hắn có thể nói thêm cái gì nữa?

Tiểu Báo Tử nói là thật, lúc ở hòn đảo giữa sông, nghe được Tiểu Báo Tử nói chiếm lấy, hắn biết rõ chuyện này khó thực hiện, chẳng qua khi đó Tiểu Báo Tử đang cao hứng, cho nên hắn không dám nói thêm điều gì, quan hệ giữa hai người là thượng cấp và hạ cấp, cũng không rất quen thuộc, vạn nhất Tiểu Báo Tử bị mất hứng, nổi trận lôi đình, hắn không chịu đựng nổi.

- Tốt lắm, không nói chuyện vô dụng này, Giang đại nhân, ngươi ở Giang Thành lâu như vậy, cũng quen thuộc tình huống ở Giang Thành hơn so với ta, cũng quen thuộc tình huống Đoạn Long Than hơn ta, chuyện hòn đảo giữa lòng sông, chúng ta nên làm thế nào, làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất!

- Thế thì phải xem đại nhân muốn đạt được lợi ích gì ở nơi đó?

- Ta là thống lĩnh thủy quân, đương nhiên chú ý tới lợi ích của thủy quân Giang Thành, mặt khác, đô đốc đại nhân cho ta tới Giang Thành này, một là tiêu diệt, hai là cam đoan cho tuyến đường thủy của Giang Thành thông suốt, hai năm trước ta có nghe một chuyện, nhưng ta xem ra, cũng không đúng như vậy, đường thủy Giang Thành, trừ thủy phỉ ra, hình như còn vấn đề khác.

Giang Hiểu không dám nói chuyện hàm hồ với Tiểu Báo Tử, hắn không cách nào phán đoán tâm ý chân chính của Tiểu Báo Tử, nhưng mà, nếu đã có lời này, tiếp tục che dấu hắn cũng không có chỗ tốt nào.

- Đại nhân mới tới Giang Thành, còn chưa quen thuộc với Giang Thành, bởi vậy không biết quan hệ lợi hại và tín nhiệm của đại nhân với thuộc hạ, nhưng mà, thuộc hạ liền cả gan, phân tích cho đại nhân!

- Ta rửa tai lắng nghe!

Tiểu Báo Tử cười nói.

Tác giả : Xà Thôn Kình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại