Thông Thiên Đại Thánh
Chương 174: Mục tiêu: Thiên Long Thần Sơn (Hạ)
Đương nhiên, Thiên Long Đạo mặc dù không chiếm lấy được toàn bộ Thiên Long Thần Sơn nhưng từ lúc tông mông sáng lập đến nay cũng đã được mấy ngàn năm. Đệ tử trong tông liên tục ở trong Thiên Long Thần Sơn này khai sơn tán điệp, hôm nay ta chiếm núi này, ngày mai ngươi chiếm hồ kia, ngày khác chúng ta chia cắt đỉnh núi này ... Cho nên đến hiện tại Thiên Long Thần Sơn tuy vẫn không hoàn toàn thuộc về Thiên Long Đạo nhưng đám cường giả ẩn tu nơi này hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút liên quan với Thiên Long Đạo. Bởi vậy, Thiên Long Đạo trên danh nghĩa không có hoàn toàn chiếm lấy Thiên Long Thần Sơn nhưng tính ra cũng không khác gì đã chiếm toàn bộ.
Trong một đình viện ở sâu bên trong Thiên Long Thần Sơn, cái đình viện này rất lớn, gần như chiếm trọn cả một ngọn núi, cả đình viện dựa theo địa thế chập chùng của ngọn núi mà kiến toạ thành giống như cùng với ngọn núi là một thể vậy. Bên trong đình viện, lầu các, mái đình nối dài liên miên, xuyên qua màn mưa nhìn vào không khác gì chốn tiên cung mộng cảnh.
Một cái biệt viện ở sau trong đình viện có một cái tiểu đình, trong tiểu đình đang có một nam tử trẻ tuổi ngồi xếp bằng tuổi chừng hai tám hai chín. Trước mặt nam tử là một cái hồ nước nho nhỏ xinh xắn.
Bên cạnh hắn có hai lão giả và một người trung niên đang tức giận gào thét lên với nam tử. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
- Tên hỗn đản này, ngươi là một đứa nghịch tử, một tên bất hiếu!
Trung niên nam tử này khí chất vốn rất ung dung điềm tĩnh nhưng hiện tại đã không thể nào giữa được phong độ nữa rồi:
- Vì một nữ nhân mà cái gì ngươi cũng không để ý nữa sao? Vì một nữ nhân mà ngươi dám đem lợi ích của gia tộc ném qua một bên?
- Đủ rồi!
Một trong hai lão giả có râu tóc bạc phơ lên tiếng cắt lời trung niên nam tử, sắc mặt cũng hết sức khó coi, nói với nam tử trẻ tuổi:
- Hư nhi, ta hỏi con một lần nữa, con rốt cuộc là đi hay không đi?
- Không đi!
Nam tử trẻ tuổi nãy giờ vẫn ngồi im nhắm mắt, mở miệng phun ra hai chữ.
- Ngươi!
Trung niên nam tử lại nổi giận, nhưng lại bị lão giả tóc bạc kia đập một cái lên gấy, cả giận quát:
- Ngươi sinh ra nhi tử cũng tốt lắm, đem mặt mũi của Lôi gia ta quẳng hết mà!
Trung niên nam tử từ dưới đất đứng lên, không dám nhiều lời, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lôi Hư đang ngồi trước mặt đưa tay lên muốn cho tiểu tử kia một đấm. Đúng lúc này thì lão giả còn lại đột nhiên ho khan vài tiếng. Lão giả này hình tượng gần như đối lập với lão giả tóc trắng, bởi vì râu tóc của hắn đều là một mày đen tuyền.
- Hai vị, Lôi thủ toạ đã có việc bận không tiện xuất mã nên chúng ta cũng không dám cưỡng cầu, xin cáo từ!
Dứt lời, hắn liền hướng hai người ôm quyền, xoay người muốn rời đi.
- Đợi ... đợt một chút. Ngọc trưởng lão, việc này cần phải bàn bạc, bàn bạc kỹ hơn a!
- Không cần bàn bạc, ta nhất định sẽ không đi!
Lôi Hư đột nhiên mở mắt ra, liếc nhìn ba người rồi nói với tên được gọi là Ngọc trưởng lão:
- Ngọc trưởng lão, để cho Vương thủ toạ hoặc Niệm thủ toạ đi đi. Lần này, tên tiểu Minh Vương của Bái Hoả Giáo tự thân xuất mã, chỉ sợ là âm mưu khôn lường, có hai người bọn họ có lẽ có thể áp trận được!
- Cũng chỉ có cách như thế thôi!
Ngọc trưởng lão than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lôi Hư có chút cổ quái, nói:
- Lôi thủ toạ, kỳ thật việc này ngươi mới là lựa chọn thích hợp nhất a!
Lôi Hư chỉ cười cười không trả lời. Trung niên nam tử và lão giả tóc bạc còn muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy Ngọc trưởng lão cười khổ bỏ đi thì hai người liền vội vàng đuổi theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lôi Hư một cái mới vung tay áo lên đuổi theo.
- Ngươi không sợ đem lão tử của ngươi tức chết à?
Đợi đến khi ba người đi xa thì một bóng người từ trong màn mưa hiện ra. Người này một thân thanh y, đi trong mưa nhưng trên người lại không dính chút nước nào, chậm rãi bước về phía tiểu đình:
- Sự tình lần này chính là thời cơ rất tốt để lập đại công a!
- Ngươi cũng không muốn đi?
Lôi Hư cười nói.
- Cho dù ta có muốn đi thì cũng không tới lượt ta, bon họ tám phần sẽ tìm Vô Song!
Vương Xà bất đắc dĩ nói.
- Vô Song có lẽ cũng sẽ không không đi!
Lôi Hư nói.
Vương Xà nhíu mày, có chút kinh ngạc nói:
- Nàng cũng không muốn đi? Tại sao?
- Nàng hình như có việc riêng gì đó, cũng không có nói rõ với ta!
Lôi Hư lắc đầu, nói:
- À, chùyện kia ngươi nghe ngóng thế nào rồi?
- Lần này Minh Nghĩa Kinh nằm trong thế bắt buộc rồi, ngươi có phiền toái rồi a!
- Ồ, vậy sao!
- Ta biết ngươi rất tự tin, thực lực cũng rất mạnh nhưng từ tin tức ta nhận được thì ngày đón dâu không chỉ có cao thủ của Minh Nghĩa Kinh, người của Kim Quang Động cũng sẽ xuất hiện!
- Kim Quang Động? Là ai xuất mã?
Vừa nghe tới ba chữ "Kim Quang Động", hai mắt Lôi Hư đột nhiên rực sáng, thanh âm cũng trở nên trầm trọng.
- Cao Ngọc Lâu!
- Hắn đến giúp vui à?
- Lục Thiếu Du là tên đệ tử mà lão quái vật trong Kim Quang Động kia thương yêu nhất. Lục Thiếu Du muốn kết hôn, tất nhiên lão quái vật sẽ không muốn có chùyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Sao nào? Có muốn ta làm thịt tên Cao Ngọc Lâu này trước không?
- Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta thì hãy giúp ta nghĩ biện pháp mang Linh Lung ra ngoài là được rồi!
- Ngươi điên à? Tới Mã gia tìm phiền toái? Ngươi cho rằng ta có con mắt thứ ba hả?
Vương Xà vừa nói vừa vung vẩy cây quạt trong tay:
- Ta tình nguyện đợi đến lúc Lục Thiếu Du đem nàng ra khỏi Mã phủ rồi mới đi náo cho long trời lở đất. So với việc chạy tới Mã phủ nháo còn vui hơn! Bất quá, mất lão già kia nhìn chằm chằm vào ngươi như thế thì ngươi xác định đến lúc đó có thể thoát thân được sao?
- Ta tự có biện pháp!
Lôi Hư nói xong lại tiếp tục nhắm mắt.
- Ta thật sự nghĩ không ra ngươi vì sao không muốn giết Lục Thiếu Du? Nếu giết hắn rồi không phải mọi chùyện dễ dàng sao? Ngươi đã không giết lại còn không cho ta đi giết nên sự việc mới tới nước này. Bây giờ đi giết tên Cao Ngọc Lâu kia chỉ tổ đánh rắn động cỏ, đem sự việc càng làm cho phức tạp thêm!
- Chùyện này coi như ta nợ ngươi. Yên tâm đi, cho dù ngươi đến lúc đó không thoát thân được thì ta cũng cam đoan sẽ đem nữ nhân của ngươi đoạt về cho ngươi!
Vương Xà xếp quạt lại hung hăng vỗ vào lòng bàn tay mình một cái, nói tiếp:
- Nhưng mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên vạch mặt a, lần này mượn cơ hội ra ngoài ta phải đi tìm vài tên giúp đỡ mới được!
Tác giả :
Xà Thôn Kình