Thông Thiên Đại Thánh
Chương 172: Hãm thành! (Hạ)
Bái Hoả Giáo thiếu nhất chính là binh khí, giống như lần khởi sự này có tổng cộng hơn ba ngàn người, nếu binh khí không đủ thì phải làm sao? Cũng may nhờ đoạt được đám binh khí trong một chuyến hàng của Ô gia nên ba ngàn người này mỗi người mới có thể đều nắm binh khí trong tay tham gia chiến sự. Nếu không phải vậy thì chẳng lẻ hơn ba ngàn người này phải cầm cuốc xẻng gậy gộc đi phản loạn hay sao chứ?
Đoạt chuyến hàng vận chuyển binh khí của Ô gia lần trước không để lại chút dấu vết nào nên mới kiếm đủ binh khí cho hơn ba ngàn người tham gia lần này. Đây đã là một cái công rất lớn. Mà binh khí cất trong cái bí thất kia của Ô Vân Thiên, Hắc Tam nương tử biết cũng đủ để trang bị cho hơn một ngàn người. Nếu có thể thu được toàn bộ vào tay thì ít nhất công lao của hắn cũng đủ để lên làm một đường chủ, so với việc làm thủ lĩnh một đám đạo phỉ tốt hơn nhiều a!
Hơn nữa hắn đối với thực lực của Ô gia ở Trung Hoà quận thành này cũng biết khá rõ, ngoại trừ Ô Vân Thiên có tu vi Tam phẩm ra thì còn ai có thể chống được hắn?
Trung Hoà quân thành này tuy rằng ở trong nội địa Đại Tấn nhưng lại ở khá gần với Thiên Long Thần Sơn, Ô gia không có khả năng bố trí quá nhiều vũ lực ở đây.
Cho nên hắn nghĩ bản thân mang theo ba trăm kỵ binh tới cũng đã đủ áp chế cả cái Ô phủ rồi. Hắn sẽ đối phó với Ô Vân Thiên để cho thủ hạ của hắn đi vào trong Ô phủ vơ vét, rồi khống chế toàn bộ già trẻ trong Ô phủ, tới lúc đó Ô Vân Thiên còn không chịu khuất phục sao?
Nhưng không ngờ thực tế lại không như kế hoạch của hắn.
Lúc bọn hắn cướp hàng của Ô gia, tổng bộ của Ô gia phái người tới truy tra bọn hắn đương nhiên cũng biết, bất quá trong tin tức nhận được thì từ tổng bộ Ô gia phái tới chỉ là mấy tên đệ tử trẻ tuổi, mục đích chủ yếu là để cho bọn chúng lịch lãm, người có tu vi cao nhất chỉ là Nhị phẩm. Mặc dù một đoạn thời gian trước nghe nói mấy tên tiểu tử này đã diệt một nhóm đạo phỉ của Mã đại hồ tử còn thịt luôn của Kim Ngọc Bảo thủ hạ đắc lực của Mã đại hồ tử rồi được đám người trong Trung Hoà quận thành thổi lên tận mây nên bọn hắn cũng không để trong lòng. Nếu mấy tên tiểu tử này thật sự lợi hại như vậy thì làm sao có thể để cho nhiều thủ hạ của tên Kim Ngọc Bảo kia chạy trốn được như vậy? Hơn phân nửa là do tên Kim Ngọc Bảo kia khinh địch nên mới bị mấy tên tiểu tử kia vây công giết chết. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng thật sự là không ngờ hôm nay gặp mặt, sự thật đã vượt quá sở liệu của hắn. Những người khác không nói, chỉ riêng tên tiểu tử mười hai mười ba tuổi đang chiến đấu với hắn cũng đã có tu vi Tam phẩm, không sai biệt lắm so với hắn cũng đủ khiến hắn giật mình rồi. Mà càng làm cho hắn kinh hãi là tên tiểu tử này không chỉ tu vi cao mà công phu cũng kinh người, sử dụng song chuỳ đến xuất thần nhập hoá, nếu không phải bản thân hắn cũng có bổn sự thì có lẽ sớm đã bẹp dí dưới song chuỳ của tiểu tử này rồi.
Hơn nữa, đám thủ hạ hắn mang theo lần này lại đang bất phân thắng bại với đám gia đinh của Ô phủ. Nhân số của Ô phủ tuy không bằng được thủ hạ của hắn nhưng mấy tên tiểu tử kia đều có tu vi Nhị phẩm lấy một chống mười mà bản thân hắn lại bị tên tiểu tử cổ quái này cầm chân không thể thoát thân cứu viện được nên không khỏi khẩn trương.
Mà càng khẩn trương thì càng nóng nảy, động tác sẽ có sơ hở. Do đó sau vài đợt công kích, bởi vì phân thần nên tiên ảnh của hắn đã bị song chuỳ của Tiểu Báo Tử xé rách không ít lần, thân thể cũng mấy lần bị đập trúng doạ hắn toàn thân mồ hôi lạnh đánh ra một chiêu rồi lui về sau. Mà cũng vì cái lui này mà hắn gặp phiền toái càng lớn hơn.
Tiểu Báo Tử căn bản chính là một tên không hề buông tha, chuỳ pháp cũng vô cùng mãnh liệt chỉ có tiến không lùi cho nên hắn rất thích khi đối phương lui lại, bởi vì khi đối phương lui lại thì chuỳ pháp của hắn sẽ càng thuận thế mà tới, thế tới càng lúc càng mãnh liệt, tốc độ cũng cực nhanh. Hắc Tam nương tử muốn tách ra khỏi vòng chiến nhưng lại bị song chuỳ của Tiểu Báo Tử đè ép không thể nào xuất ra được. Tiên ảnh của hắn sau vài lần chống đỡ đã bị song chuỳ của Tiểu Báo Tử mạnh mẽ bao trùm vào trong.
- Hắc hắc, Hắc Tam nương tử, chỉ bằng chút bổn sự đó của ngươi mà cũng dám vác mặt đi làm đạo phỉ? Có phải là ngại mạng quá dài không?
Tiểu Báo Tử vừa đánh vừa hắc hắc cười nhạo Hắc Tam nương tử.
- Tiểu tử, người đừng cao hứng quá sớm!
Hắc Tam nương tử bị Tiểu Báo Tử chọc giận muốn thổ huyết, khuôn mặt đen thui của hắn cũng biến thành một màu tím xanh. Trường tiên trong tay nổ lực chống đỡ song chuỳ của Tiểu Báo Tử, thở dốc từng hơi, nói:
- Đừng nói ngươi chỉ mới thoáng áp chế được, mà cho dù ngươi có thể thắng ta thì sao? Hiện tại cả Trung Hoà quận thành đã bị thánh giáo của ta đánh hạ, ngươi cho rằng chỉ bằng tu vi Tam phẩm của ngươi là có thể bình an sao? Lúc này nếu ngươi không thừa cơ chạy đi chẳng lẽ muốn cùng bị vây hãm với cái quận thành này sao?
- Chủ ý không tệ! Bất quá, cho dù các ngươi đã đánh hạ cái quận thành này thì sao? Chẳng lẽ các ngươi dám huyết tẩy cả thành sao? Mà cho dù các ngươi dám huyết tẩy cả thành thì các ngươi dám động tới Ô gia sao? Nếu các ngươi dám động vào Ô gia thì chỉ bằng vào đám đạo phỉ các ngươi có thể ngăn đón được ta sao?
- Huyết tẩy cả thành đương nhiên là không rồi. Ô gia thì chúng ta tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đi khinh động, bất quá nếu tiểu tử ngươi cho rằng bằng vào tu vi Tam phẩm của ngươi có thể tung hoành ở nơi này thì nhầm rồi. Lần này vì đánh hạ Trung Hoà quận thành, thánh giáo của ta đã cử tới ba vị hộ pháp cùng với thân truyền đệ tử của Giáo chủ. Bọn họ đều là Đoán Cốt Giới cao thủ, ngươi cho rằng bằng vào cặp song chuỳ của ngươi có thể ngăn trở được sao? Chúng ta không dám động tới Ô gia những Ô phủ này thì khác, chẳng lẽ ngươi không biết trong Ô phủ này Ô Vân Thiên có một cái bí thất cất giấu không ít vũ khí hắn tham ô bao nhiêu năm qua sao? Đám vũ khí này chắc chắn thánh giáo sẽ không buông tha, cho dù ngươi có chống được ta thì có thể chống được mấy vị hộ pháp sao?
- Vậy cũng đúng, cao thủ Đoán Cốt Giới không phải cỡ như chúng ta có thể ngăn cản!
Ánh mắt của Tiểu Báo Tử đột nhiên phát lạnh.
Thanh âm hai người nói chuyện tuy không lớn nhưng đều lọt vào tai của mọi người xung quanh.
Tác giả :
Xà Thôn Kình