Thông Thiên Đại Thánh

Chương 170: Chiến khởi!


- Hừ, là đám đạo phỉ của Mã đại hổ tử?

Nhìn về đám nhân mã đằng xa, thấy tên đi đầu có hàm râu quai nón cưỡi một con chiến mã cao lớn thì trong lòng của Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh đều trầm xuống.

- Không, hắn không phải là Mã đại hồ tử, hắn ... hắn là Hắc Tam nương tử!

Một tên gia đinh cầm đao đứng bên cạnh hai người lên tiếng nhắc nhở.

- Sao lại là hắn?

Nghe tên gia đinh kia nói, Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh đều thấy khó tin.

Nhìn tên đầu lĩnh thân hình cao lớn khôi ngô, trên mặt lại có hàm râu quai nón cưỡi ngựa chạy như điên kia thì hai người theo bản năng cho rằng hắn chính là tên Mã đại hồ tử. Nhưng không ngờ tên gia đinh kia lại nói hắn là Hắc Tam nương tử!

- Hắn là Hắc Tam nương tử!

Một người khác tiếp lời:

- Đây là đám đạo phỉ thần bí nhất trong đám đạo phỉ hoạt động ở Hắc Sa Khẩu, đồng thời cũng là một đám có thực lực mạnh nhất, không ngờ bọn chúng lại là người của Bái Hoả Giáo!

Hai người Tiểu Báo Tử quay đầu nhìn lại thì thấy người vừa lên tiếng chính là Ô phủ quản sự.

- Dư quản sự, ngươi sao lại ra đây?

Phân bộ Ô gia ở Trung Hoà quận thành này xưa nay đều là Hắc Vân Thiên một tay che trời, và cũng giống như những nơi khác, Hắc Vân Thiên là đại tổng quản, vị trung niên nhân không có võ công như Dư quản sự này sẽ được đưa lên làm quản sự chưởng quản tất cả công tác vận hành sinh ý của phân bộ Ô gia nơi này cũng xem như là người của tổng bộ. Còn một người nữa là đầu lĩnh thiết tượng (thợ rèn), chỉ là Trung Hoà quận thành so với Thanh Dương thị tập lớn hơn rất nhiều, phân bộ ở chỗ này cũng khác xa so với ở Thanh Dương thị tập. Lò rèn được kiến tạo ở một chỗ riêng biệt, không hề ở chung với Ô gia phân bộ.

Trên thực tế, không chỉ là lò rèn mà còn có các cửa hàng của Ô gia cũng không cùng năm trên một cung đường với Ô gia phân bộ. Nơi mấy người Tiểu Báo Tử đang ở lại hiện tại thật ra chỉ có thể gọi là Ô phủ, là nơi để Hắc Vân Thiên cư ngụ mà thôi.

Mà vị Dư quản sự này luôn ở lại trong các cửa hàng của Ô gia để quản lý sinh ý rất ít khi đến Ô phủ. Hai người Tiểu Báo Tử không ngờ ở chỗ này lại gặp hắn.

- Ta sao lại ở đây?

Dư quản sự cười khổ một tiếng:

- Từ mấy hôm trước đã có không ít chủ nợ đến cửa hàng đòi nợ còn cầm luôn chứng từ của cửa hàng, thậm chí lấy luôn cả ấn tín Trung Hoà Ô gia của ta nhưng mà số tiền nợ kia ta từ đầu đến cuối còn chưa thấy qua, trong sổ sách cũng không có, hơn nữa số lượng cũng quá lớn, cho dù đem lật cả Ô gia phân bộ ở đây lên cũng không đủ. Ta ngăn cản vài ngày cũng chịu không nổi, chỉ có thể đến tìm Ô tổng quản, nhưng không ngờ lại đụng phải việc như thế này!

Đang lúc nói chuyện, tên đại hán lực lưỡng kia đã cưỡi ngự đi tới trước Ô phủ.

- Ngươi là ai mà dám cả gan xông vào Ô phủ?

Một người bước tới trước ngăn cản đường đi của tên lực lưỡng kia, nghiệm nghị quát. Tuy trong thanh âm có chút run rẩy nhưng cũng khiến cho Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh không thể không bội phục sự gan dạ của hắn.

"Cộp cộp cộp ..."

Tên lực lưỡng kia đích thị là Hắc Tam nương tử, hắn vọt ngựa mạnh tới trước mặt người vừa lên tiếng rồi kéo cương cho con ngựa chồ lên đạp xuống người người nọ.

- Hừ!

Tiểu Báo Tử hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm lấy chuỳ bạc bên eo đập tới.

Nếu cái móng ngựa vừa đạp lên người người vừa lên tiếng kia thì đồng dạng cái chuỳ của Tiểu Báo Tử cũng sẽ nện xuống ngay lập tức.

- Hảo tiểu tử!

Mục quang Hắc Tam nương tử loé lên, ghìm cương ngựa lại né tránh một chuỳ của Tiểu Báo Tử. Đồng thời cái roi trong tay hắn cũng hoá thành một đạo hắc ảnh vút xuống.

Một tiếng "Ba" vang lên, hắc ảnh vút thẳng lên người vừa lên tiếng kia, đánh hắn bay ra xa.

- Diêm đại đầu tử, ngươi bất quá chỉ là một tên hộ vệ mà thôi, không cần phải bán mạng như vậy chứ?

Sau khi đánh bay người kia, Hắc Tam Nương Tử trêu chọc cười nói nhưng ánh mắt lại gắt gao tập trung lên Tiểu Báo Tử. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiểu Báo Tử một kích không trúng cũng không có tiếp tục tấn công mà siết chặt chuỳ tử trong tay, khoé miệng lạnh lùng cười nhìn Hắc Tam nương tử, nhưng trong lòng thì thầm tập trung cao độ. Tên Hắc Tam nương tử này lại là một Tam phẩm cao thủ, nên Tiểu Báo Tử không thể không chăm chú được.

- Hắc Tam nương tử, nơi này là Ô phủ, không cho phép ngươi giương oai!

Diêm đại đầu tử mặc dù bị đánh té trên mặt đất nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói. Cánh tay của hắn hiện giờ đã tróc thịt lòi cả xương trắng, trên đầu cũng dính mấy vết máu loang lổ, vừa mới nói được một câu thì hắn lại cảm thấy cả người càng thêm đau đớn.

- Ngươi ... Ngươi biết ta?

Diêm đại đầu tử mặc dù bị thương không nhẹ nhưng cũng cố gắng trợn mắt lên hỏi Hắc Tam nương tử, trong ánh mắt chớp động sợ hãi.

- Ta đương nhiên biết ngươi, ta không chỉ biết ngươi mà cả cái Ô phủ này từ trên xuống dưới không ai ta không biết!

Hắc Tam nương tử nói, trên mặt biểu lộ vừa phẫn hận vừa sướng khoái. Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tiểu Báo Tử và Kim Nam Thanh:

- Đương nhiên, cả hai vị thiếu hiệp này cũng biết!

- Ta không cần biết ngươi rốt cuộc là ai, cũng không quan tâm các ngươi có phải là người của Bái Hoả Giáo không, nhưng ta nghĩ có lẽ ngươi cũng biết, cho dù các ngươi có công chiếm cả Trung Hoà quận thành thì Ô phủ cũng không phải nơi ngươi có thể tuỳ tiện xằng bậy!

Kim Nam Thanh nhàn nhạt nói.

- Vị tiểu bằng hữu này nói không sai, người khác tất nhiên sẽ không tuỳ tiện xông vào Ô phủ, nhưng đó người khác, còn đối với ta thì không có nhiều kiêng kị như vậy! Ngươi gọi là Kim Nam Thanh mới từ Vân Châu tới đúng không? Ở đây còn chưa tới lượt ngươi làm chủ, mau gọi Hắc Vân Thiên ra đây!

- Ô đại tổng quản không ra được!

Dư quản sự đứng một bên có chút bất đắc dĩ nói.

- Cái gì? Hắn không ra được? Hắn trốn rồi?

Hắc Tam nương tử nhướng mày lên, liếc mắt nhìn Dư quản sự, hỏi.

- Ô đại tổng quản còn đang cứu hoả cho thư phòng của hắn, không kịp chạy tới đây!

Dư quản sự thở dài nói. Chủ nợ của Hắc Vân Thiên (từ giờ gọi là Ô Vân Thiên) phóng hoả đốt thư phòng của hắn, việc này Dư quản sự tất nhiên không thể nói ra ở đây.

Bất quá, Hắc Tam nương tử cũng là một người thông minh, vừa nghe thì trên mặt đã cười cười, hỏi:

- Cái gì? Ngươi nói hắn chưa kịp ra? Hắn chết rồi?

Không có ai trả lời nhưng hiện tại mọi người ai cũng biết Ô Vân Thiên đã lành ít dữ nhiều, bất quá chưa thấy thi thể nên cũng không dám nói lung tung!

Tác giả : Xà Thôn Kình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại