Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 459 Hiểu Lòng Ngươi Nhất
CHƯƠNG 459: HIỂU LÒNG NGƯƠI NHẤT
Dịch giả: Luna Wong
Vân Thường thấy Mông Lung đi xa, nàng vội vội vàng vàng đi tới biểu tình tràn đầy lo lắng nhìn Mạnh Thanh Hoan hỏi: “Cô nương, ngươi sẽ không thực sự dự định gả cho Lâu Vũ Thần chứ?"
Thần sắc của Mạnh Thanh Hoan nhất thời ảm đạm, nàng ngồi ở trên ghế, rũ con ngươi, lông mi thon dàiche giấu buồn bã trong mắt nàng, thanh âm hữu khí vô lực nói: “Vân Thường, ta muốn ở một mình, ngươi đi ra ngoài đi!"
Khóe môi của Vân Thường giật giật, từ trước đến nay nàng biết tính tình của Mạnh Thanh Hoan, chuyện nàng không muốn nói, không ai có thể để cho nàng mở miệng.
Nàng quỳ gối, xoay người lui xuống.
Phòng khách an tĩnh cũng chỉ chừa lại mỗi mình Mạnh Thanh Hoan, nàng dựa vào ghế nhắm mắt lại, bình phục tâm tình có chút phức tạp của bản thân.
Âm mưu biến hoá kỳ lạ, tính toán lợi dụng, Mạnh Thanh Hoan không nghĩ tới mình cũng sẽ đi tới bước này! Nàng lợi dụng Lâu Vũ Thần tìm mẫu thân của nàng, còn lợi dụng tình cảm của Lâu Vũ Thần đối với nàng để mưu hại hắn!
(Luna: tưởng chuyển ổng đi hiện đại, hóa ra g.iết ch.ết ổng)
Nhưng, Lâu Vũ Thần không chết, Dạ Quân Ly sẽ có một kình địch!
Vậy một mạng đền một mạng, để cho nàng bồi Lâu Vũ Thần cùng nhau xuống địa ngục đi!
Chẳng biết qua bao lâu, dựa vào ghế ngủ gục Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nghe được tiếng bước chân, nàng mở hai mắt ra liền thấy Dạ Mạch Hàn phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt nàng, hiển nhiên là lúc tới tương đối gấp.
“Nhị ca." Thấy Dạ Mạch Hàn, trên mặt Mạnh Thanh Hoan lộ ra một nụ cười vui mừng.
Cho tới nay, nàng đều xem Dạ Mạch Hàn như ca ca, lại không nghĩ rằng hắn chính là thân ca ca của nàng.
Bởi vậy hôm nay một tiếng nhị ca này, chứa quá nhiều tâm tình ở bên trong.
Dạ Mạch Hàn nghe xưng hô của Mạnh Thanh Hoan như vãng vậy, lại cảm thấy có chút trầm trọng, hắn đi tới ôm Mạnh Thanh Hoan trong lòng, khẽ vỗ nhẹ lưng của nàng nói: “Đừng sợ, mặc kệ phát sinh cái gì, nhị ca cũng sẽ cùng ngươi đối mặt."
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan vùi ở trong ngực hắn cười cười, nàng khẽ ân, hỏi nàng: “Nhị ca, vật của ta muốn ngươi mang tới chưa?"
Thân thể của Dạ Mạch Hàn hơi cứng đờ, hắn buông lỏng Mạnh Thanh Hoan ra, cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Thanh Hoan, ngươi nói muốn gả cho Lâu Vũ Thần là muốn cùng chết với Lâu Vũ Thần sao?"
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, có chút không vui nói: “Thông minh của nhị ca làm cho người ta chán ghét, lãnh tĩnh cũng làm cho người ta chán ghét."
Dạ Mạch Hàn xoa xoa đầu của nàng, ôn thanh cười: “Đó là bởi vì nhị ca lý giải ngươi, ngươi không chịu tiếp nhận Trường Lan là bởi vì mình phải cứu Dạ Quân Ly, vì để cho Trường Lan hết hy vọng, ngươi mới dự định phải gả cho Lâu Vũ Thần."
“Nhưng nhị ca rõ ràng ngươi muốn làm cái gì! Biện pháp cứu Dạ Quân Ly cũng chỉ có một. . . Nhưng các ngươi. . ." Dạ Mạch Hàn cau mày, thần thương giữa hai lông mày nhàn nhạt.
Mạnh Thanh Hoan nắm cánh tay của hắn trầm giọng nói: “Ta sẽ không cho hắn biết, cùng lắm thì dùng nhiễu tơ ti, chỉ cần các ngươi không nói, hắn sẽ không biết. Hắn chỉ sẽ cho rằng ta ở đêm tân hôn tuẫn táng với Lâu Vũ Thần. . ."
“Ngươi thật cho là mình có thể gả cho Lâu Vũ Thần sao? Vô luận là Trường Lan hay là Dạ Quân Ly, bọn họ cũng sẽ không cho phép ngươi làm như thế." Thanh âm của Dạ Mạch Hàn mang theo chút bất đắc dĩ.
Khi hắn nghe nói Mạnh Thanh Hoan đáp ứng gả cho Lâu Vũ Thần, hắn đã biết nàng muốn làm gì!
Mạnh Thanh Hoan ninh ninh mi, giọng lại có chút kiên nghị nói: “Đây là chuyện của bản thân ta, ai cũng không thể ngăn cản! Ta muốn gả cho ao, thì gả cho người đó, không cần bọn họ đồng ý!"
“Thanh Hoan. . ." Dạ Mạch Hàn nghe lời này có chút đau lòng.
Mạnh Thanh Hoan đứng lên, nàng lôi kéo cánh tay của Dạ Mạch Hàn giọng có chút nũng nịu nói: “Nhị ca, ở trên đời này cũng chỉ có ngươi có thể giúp ta."
Dạ Mạch Hàn quay đầu đi chỗ khác thanh âm trầm thống nói: “Ngươi là muốn để tam đệ giết ta! Nếu như ta giúp ngươi, chỉ sợ cả đời này, tam đệ cũng sẽ không tha thứ cho ta!"