Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia
Chương 408 Các Ngươi Là Huynh Muội
CHƯƠNG 408: CÁC NGƯƠI LÀ HUYNH MUỘI
Dịch giả: Luna Wong
Dạ Chiêu Khai Nguyên năm hai mươi sáu.
Mùng sáu tháng mười một, đại cát, nghi nạp thái, hạ sính, nghênh thú!
Một ngày này, Dạ Mạch Hàn thật sớm đi tới Hiên vương phủ, bởi vì hôm nay là ngàyDạ Quân Ly chính thức hướng Ngọc phủ cầu hôn, làm huynh trưởng hắn nên hộ tống.
Đi tới Đồng Tâm viện, Dạ Mạch Hàn liền thấy Dạ Quân Ly hăng hái, rạng rỡ.
Dạ Quân Ly hôm nay thay đổi thái độ bình thường, mặc kiện cẩm bào món màu đỏ thẩm, nhan sắc đẹp đẽ quý giá sáng sủa mặc ở Dạ Quân Ly trên người của càng để hắn có vẻ yêu mỵ tuấn lãng.
Dạ Mạch Hàn tấm tắc hai tiếng, đánh giá tam đệ này của hắn nói: “Trách không được Thanh Hoan gọi ngươi yêu nghiệt, trước đây chưa từng cảm thấy, hôm nay thấy trang phục này của ngươi, liền có cảm giác yêu nghiệt."
Dạ Quân Ly co rút môi một cái, hắn giơ tay lên vỗ ống tay áo của cẩm bào, đáy mắt tràn đầy quyến luyến nhu sắc: “Nếu tiểu cửu thấy, tất nhiên cũng sẽ nói như vậy."
Dạ Mạch Hàn ôn thanh cười, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi nhíu mày, chỉ tiếc ngày hôm nay không lắm sáng sủa, trời u ám, tựa hồ là tuyết sắp rơi.
Dạ Chiêu ở phương bắc, không giống Thánh Dương quốc, ở phía nam tứ quý ôn hòa.
“Hôm nay là sinh thần mười tám tuổi của Thanh Hoan, ngươi có chuẩn bị lễ vật cho nàng không?" Dạ Mạch Hàn phục hồi lại tinh thần, mâu quang thanh cạn hỏi Dạ Quân Ly.
Hôm nay ngày tốt, trùng hợp cũng là sinh thần của Mạnh Thanh Hoan. Đêm tuyết mười tám năm trước, trời giáng hỏa tinh, yêu tinh đến trái đất, số phận của Mạnh Thanh Hoan từ đêm này bắt đầu thay đổi.
Mà ngày này, có lẽ nàng phải bắt đầu một đoạn hành trình khác của số phận.
Khóe môi của Dạ Quân Ly giơ giơ lên, vu.ốt ve hộp gấm cất giấu trong tay áo, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Đó là tự nhiên."
Mâu quang ôn hòa của Dạ Mạch Hàn mang theo một chút tiếu ý nhìn Dạ Quân Ly, nam nhân này nỗ lực lâu như vậy, trù tính lâu như vậy, rốt cục sắp đạt thành tâm nguyện rồi.
Hắn thật lòng vì hắn cảm thấy cao hứng!
“Đi thôi." Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, bình phục tâm tình có chút kích động mênh mông, chuẩn bị đi nghênh đón tương lai của hắn.
Chỉ là hắn mới muốn nhích người, Lăng Túc liền tới bẩm báo: “Vương gia, Ngọc phu nhân đã tới."
Nụ cười trên mặt của Dạ Quân Ly cứng đờ, mâu của hắn bình tĩnh quay Lăng Túc nói: “Thỉnh vào đi." Mặc dù biết Doanh Nguyệt rất có phê bình kín đáo với hắn, nhưng dù sao cũng là mẫu thân của Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Quân Ly cũng hy vọng, nàng có thể tiếp thu hắn, nguyện ý gả tiểu cửu cho hắn!
Bookwaves.com
Không bao lâu, Doanh Nguyệt liền một mình đi tới Đồng Tâm viện, nàng nhìn Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn đứng chung một chỗ, hai huynh đệ này có thể nói là nhân trung long phượng, khí chất phi phàm, chỉ tiếc bọn hắn họ Dạ!
“Ngọc phu nhân, hôm nay ngươi tới đây vẫn là vì ngăn cản hôn sự của ta và tiểu cửu sao?" Thanh âm của Dạ Quân Ly thấp thuần chìm lãng hỏi.
Mi tâm của Doanh Nguyệt xẹt qua một tia đau xót, thanh âm cụt hứng lạnh vài phần hỏi: “Vương gia, ta có thể cùng ngươi đơn độc trò chuyện vài câu không?"
Dạ Quân Ly nhìn canh giờ một chút, lập tức gật đầu, làm tư thế thỉnh nàng tiến thư phòng.
Dạ Mạch Hàn nhìn bọn họ đi vào, mi tâm không cau lại, trong lòng mơ hồ có loại bất an, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy coi như sắp có đại sự phát sinh!
Trong thư phòng, Dạ Quân Ly xoay người nhìn Doanh Nguyệt, trầm giọng nói: “Phu nhân, canh giờ của ta không nhiều lắm, ngươi muốn nói cái gì thì mau chóng nói đi, không thôi tiểu cửu sẽ sốt ruột chờ."
Doanh Nguyệt đột nhiên hướng phía Dạ Quân Ly quỳ xuống, thanh âm hơi khẩn cầu nói: “Vương gia, ta van cầu ngươi, buông tha nữ nhi của ta đi!"
Dạ Quân Ly thấy nàng như vậy, mi tâm vừa nhíu, lại là có chút tức giận thanh âm kiên định nói: “Phu nhân, bổn vương nói qua, cuộc đời này tuyệt sẽ không buông tay, mong rằng phu nhân không nên ngăn cản thêm nữa!"
Hắn quay đầu đi chỗ khác, trong con ngươi mang theo một tia sắc bén và kiên quyết.
Doanh Nguyệt đột nhiên ngồi dưới đất, thanh âm lạnh lùng hỏi: “Vương gia, ngươi quả thực muốn khư khư cố chấp sao?"
Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, hắn từ từ nhắm hai mắt, thanh âm trầm thấp vài phần: “Bổn vương nể mặt ngươi là sinh mẫu của tiểu cửu, đã nhường nhịn ngươi nhiều hơn, vì sao ngươi luôn luôn không qua được với bổn vương? Bổn vương đến tột cùng có điểm nào không như ý của ngươi, ngươi cứ muốn ngăn cản ta và tiểu cửu ở cùng nhau?"
Doanh Nguyệt cúi đầu, trong ánh mắt hội tụ hơi nước, nàng lắc đầu nói: “Vương gia không có gì không tốt, nếu như có thể ta cũng hy vọng nữ nhi của mình có thể hạnh phúc, nhưng là Thanh nhi nàng không thể gả cho ngươi!"
Nàng cắn răng, trên mặt tràn đầy thần sắc bi thống.
Dạ Quân Ly nhíu mày, tay ẩn trong tay áo nắm chặt, mâu quang thản nhiên phát lạnh cười nhạo: “Ngươi luôn luôn nói không thể, như vậy có phải phu nhân nên cho bổn vương một lý do không thể hay khôn, vì sao tiểu cửu không thể gả cho ta?"
Ngữ khí của hắn sắc bén, mang theo ý chất vấn.
Thân thể của Doanh Nguyệt khẽ run, hai mắt đẫm lệ nhìn Dạ Quân Ly, đau lòng hô lớn: “Bởi vì Thanh nhi nàng là muội muội của ngươi, các ngươi là huynh muội, thân huynh muội cùng cha khác mẹ!"
(Luna: Tác giả bẻ lái gắt quá)