Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 97: CHÂU BÉ BỎNG CỦA TÔI
Dựa theo sự hướng dẫn của Lục Trịnh, Cửu Châu cuối cùng cũng đã an toàn quay trở lại phòng ngủ của mình. Phía sau nhà kho lúc này đang náo loạn, xôn xao, người người hò hét nhau cùng lao vào dập lửa.
Nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra khi nãy, tâm trạng của Cửu Châu vẫn có chút hoảng loạn. Nếu Lục Trịnh không tới kịp, có lẽ cô đã trở thành một cái xác cháy xém, khô đét mất rồi.
Nhắc đến Lục Trịnh, Cửu Châu càng thêm trăm phần nghi vấn. Vì sao anh lại có mặt đúng lúc cô đang gặp nguy hiểm để ra tay cứu giúp chứ? Và kẻ đã rắp tâm muốn thiêu sống cô là ai kia? Y và gã đàn ông lén lút vào phòng của cô, phải chăng là cùng một người?
Hàng loạt câu hỏi khó khăn liên tiếp xuất hiện trong đầu của Cửu Châu, làm cho đầu óc cô hết sức rối bời. Vì đề phòng Lục Nghị nghi ngờ mình, Cửu Châu vội vàng thay một chiếc váy ngủ mới, sau đó chui lại vào chăn, nằm yên lặng không nhúc nhích.
Cộc... cộc...
- Cửu Châu, con đã ngủ chưa?
Phía ngoài cửa, Dương Hoa đưa tay gõ nhẹ, miệng thỉnh thoảng còn ngáp vài cái. Là ông lão Lục bắt bà đến phòng Cửu Châu để kiểm tra cô, quan sát xem cô có mặt ở nhà kho hay không?
Cạch!
Cánh cửa được mở ra. Cửu Châu với mái tóc rối bù, gương mặt ngái ngủ nhìn Dương Hoa, khẽ vươn vai một chút:
- Dạ, phu nhân. Con đã ngủ được một giấc. Người đến tìm con có chuyện gì hay sao?
Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của cô, Dương Hoa liền gật đầu đầy mãn nguyện.
- Ồ, không có gì cả. Tiện đi ngang qua đây nên dì muốn hỏi thăm con một chút. À, nhà kho bị kẻ gian châm lửa đốt cháy, gia nhân đang ra sức dập lửa. Con đừng nên qua đó kẻo nguy hiểm.
Dứt lời, Dương Hoa liền xoay lưng rời đi. Ngay khi bóng dáng bà khuất sau hành lang, Cửu Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đóng chặt cửa phòng, lên giường kéo chăn che nửa khuôn mặt. Ngoài trời cũng đã gần sáng, cô không ngủ thêm được nữa. Cửu Châu hết xoay bên nọ sang bên kia, cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Ngọc Diên Hinh lại hiện về trong trí nhớ của cô. Cửu Châu không hiểu, mỗi khi nhớ lại gương mặt ấy, trong lòng cô chợt cảm thấy thân quen đến kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Cửu Châu dọn dẹp lại phòng, bình thản bước xuống dưới lầu. Ông lão Lục đã ngồi trịnh trọng trên ghế, bên cạnh còn có Lục Trịnh và Dương Hoa phu nhân. Vừa trông thấy cô, ánh mắt của Lục Trịnh đã có chút đổi khác.
Anh nhanh nhẹn mở miệng bắt chuyện:
- Thì ra đây là em dâu út. Chào em, anh là Lục Trịnh.
Cửu Châu cũng hiểu ngay ra ý đồ của anh, bèn cúi chào đáp lễ:
- Em là Cửu Châu. Nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt!
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ông Lục hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ một chút sơ hở nào cả.
- Mẹ kiếp! Lục Trịnh, con phải tìm ra bằng được kẻ nào dám đốt cháy nhà kho cho cha. Cha mà tóm được hắn, đừng hòng cha để hắn sống sót!
Ông lão Lục tức đến run người, đưa tay đập mạnh xuống bàn mà mắng nhiếc.
Cửu Châu còn ở lại thêm một chút nữa, sau đó bèn đứng dậy xin phép ra về.
Trước khi cô rời đi, Lục Trịnh bèn bước theo cô ra phía hầm đỗ xe, hai tay khoanh trước ngực mà cười cười nói:
- Khi nào Nghị Phàm trở về, mời hai vợ chồng em cùng nhau dùng bữa.
- Vâng. Em cảm ơn anh! Em sẽ gửi lời tới Nghị Phàm!
Cửu Châu nở nụ cười dịu dàng, đoạn đóng cửa xe, nhanh chóng phóng ra khỏi biệt thự.
Lục Trịnh còn nhìn theo bóng xe của cô một lúc, sau đó mới quay trở lại sảnh chính.
Tin tức về vụ cháy nhà kho của biệt thự rất nhanh đã truyền tới tai của Lục Nghị Phàm. Cửu Châu vừa mới bước lên phòng cưới, điện thoại đã reo inh ỏi.
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm khàn pha chút sốt sắng của anh vang lên giòn giã:
- Châu bé bỏng của tôi, nói đi, vụ cháy nhà kho lần này có phải do em gây ra hay không?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu vẫn vô cùng bình thản, chỉ ung dung lạnh lùng mà đáp:
- Tôi chỉ thay anh làm một người con có hiếu. Còn nhà kho kia ư, anh nghĩ tôi có đủ hứng thú để tự tay châm lửa, thiêu đốt à?
Trầm ngâm một lúc, Lục Nghị Phàm mới nói tiếp:
- Tôi biết thế nào được. Với tính cách dở hơi của em, cũng có khả năng lắm chứ!
Những lời châm chọc của Lục Nghị Phàm khiến Cửu Châu vô thức bật cười. Cái gã này, ngoại trừ những lúc lạnh lùng, băng lãnh ra, nhiều khi anh cũng tếu táo vô cùng.
Lục Nghị Phàm toan cúp máy, Cửu Châu chợt nhớ ra cô còn có điều muốn hỏi anh, liền vội vàng ngăn lại:
- Khoan đã... Tôi... tôi có điều này muốn hỏi anh!
Lời chưa thốt ra mà hai má Cửu Châu đã đỏ bừng bừng. Cô hít sâu một hơi hòng lấy lại can đảm, ngay sau đó mới dũng cảm nói tiếp:
- Trên... à ừm... trên... mông...
Sự ấp úng, lấp lửng của cô khiến Lục Nghị Phàm có chút khó chịu. Anh mở miệng châm chọc:
- Kìa... Em muốn nói là em đang thèm tôi, em khao khát và ham muốn tôi ư? Có phải lúc này em đang tưởng tượng ra cảnh được tôi âu yếm, vuốt ve toàn bộ cơ thể, phải không thưa phu nhân yêu quý?!
- Lục Nghị Phàm bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Cửu Châu hét ầm lên trong điện thoại, sau đó bực bội cúp máy.
Nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra khi nãy, tâm trạng của Cửu Châu vẫn có chút hoảng loạn. Nếu Lục Trịnh không tới kịp, có lẽ cô đã trở thành một cái xác cháy xém, khô đét mất rồi.
Nhắc đến Lục Trịnh, Cửu Châu càng thêm trăm phần nghi vấn. Vì sao anh lại có mặt đúng lúc cô đang gặp nguy hiểm để ra tay cứu giúp chứ? Và kẻ đã rắp tâm muốn thiêu sống cô là ai kia? Y và gã đàn ông lén lút vào phòng của cô, phải chăng là cùng một người?
Hàng loạt câu hỏi khó khăn liên tiếp xuất hiện trong đầu của Cửu Châu, làm cho đầu óc cô hết sức rối bời. Vì đề phòng Lục Nghị nghi ngờ mình, Cửu Châu vội vàng thay một chiếc váy ngủ mới, sau đó chui lại vào chăn, nằm yên lặng không nhúc nhích.
Cộc... cộc...
- Cửu Châu, con đã ngủ chưa?
Phía ngoài cửa, Dương Hoa đưa tay gõ nhẹ, miệng thỉnh thoảng còn ngáp vài cái. Là ông lão Lục bắt bà đến phòng Cửu Châu để kiểm tra cô, quan sát xem cô có mặt ở nhà kho hay không?
Cạch!
Cánh cửa được mở ra. Cửu Châu với mái tóc rối bù, gương mặt ngái ngủ nhìn Dương Hoa, khẽ vươn vai một chút:
- Dạ, phu nhân. Con đã ngủ được một giấc. Người đến tìm con có chuyện gì hay sao?
Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của cô, Dương Hoa liền gật đầu đầy mãn nguyện.
- Ồ, không có gì cả. Tiện đi ngang qua đây nên dì muốn hỏi thăm con một chút. À, nhà kho bị kẻ gian châm lửa đốt cháy, gia nhân đang ra sức dập lửa. Con đừng nên qua đó kẻo nguy hiểm.
Dứt lời, Dương Hoa liền xoay lưng rời đi. Ngay khi bóng dáng bà khuất sau hành lang, Cửu Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đóng chặt cửa phòng, lên giường kéo chăn che nửa khuôn mặt. Ngoài trời cũng đã gần sáng, cô không ngủ thêm được nữa. Cửu Châu hết xoay bên nọ sang bên kia, cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Ngọc Diên Hinh lại hiện về trong trí nhớ của cô. Cửu Châu không hiểu, mỗi khi nhớ lại gương mặt ấy, trong lòng cô chợt cảm thấy thân quen đến kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Cửu Châu dọn dẹp lại phòng, bình thản bước xuống dưới lầu. Ông lão Lục đã ngồi trịnh trọng trên ghế, bên cạnh còn có Lục Trịnh và Dương Hoa phu nhân. Vừa trông thấy cô, ánh mắt của Lục Trịnh đã có chút đổi khác.
Anh nhanh nhẹn mở miệng bắt chuyện:
- Thì ra đây là em dâu út. Chào em, anh là Lục Trịnh.
Cửu Châu cũng hiểu ngay ra ý đồ của anh, bèn cúi chào đáp lễ:
- Em là Cửu Châu. Nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt!
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ông Lục hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ một chút sơ hở nào cả.
- Mẹ kiếp! Lục Trịnh, con phải tìm ra bằng được kẻ nào dám đốt cháy nhà kho cho cha. Cha mà tóm được hắn, đừng hòng cha để hắn sống sót!
Ông lão Lục tức đến run người, đưa tay đập mạnh xuống bàn mà mắng nhiếc.
Cửu Châu còn ở lại thêm một chút nữa, sau đó bèn đứng dậy xin phép ra về.
Trước khi cô rời đi, Lục Trịnh bèn bước theo cô ra phía hầm đỗ xe, hai tay khoanh trước ngực mà cười cười nói:
- Khi nào Nghị Phàm trở về, mời hai vợ chồng em cùng nhau dùng bữa.
- Vâng. Em cảm ơn anh! Em sẽ gửi lời tới Nghị Phàm!
Cửu Châu nở nụ cười dịu dàng, đoạn đóng cửa xe, nhanh chóng phóng ra khỏi biệt thự.
Lục Trịnh còn nhìn theo bóng xe của cô một lúc, sau đó mới quay trở lại sảnh chính.
Tin tức về vụ cháy nhà kho của biệt thự rất nhanh đã truyền tới tai của Lục Nghị Phàm. Cửu Châu vừa mới bước lên phòng cưới, điện thoại đã reo inh ỏi.
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm khàn pha chút sốt sắng của anh vang lên giòn giã:
- Châu bé bỏng của tôi, nói đi, vụ cháy nhà kho lần này có phải do em gây ra hay không?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu vẫn vô cùng bình thản, chỉ ung dung lạnh lùng mà đáp:
- Tôi chỉ thay anh làm một người con có hiếu. Còn nhà kho kia ư, anh nghĩ tôi có đủ hứng thú để tự tay châm lửa, thiêu đốt à?
Trầm ngâm một lúc, Lục Nghị Phàm mới nói tiếp:
- Tôi biết thế nào được. Với tính cách dở hơi của em, cũng có khả năng lắm chứ!
Những lời châm chọc của Lục Nghị Phàm khiến Cửu Châu vô thức bật cười. Cái gã này, ngoại trừ những lúc lạnh lùng, băng lãnh ra, nhiều khi anh cũng tếu táo vô cùng.
Lục Nghị Phàm toan cúp máy, Cửu Châu chợt nhớ ra cô còn có điều muốn hỏi anh, liền vội vàng ngăn lại:
- Khoan đã... Tôi... tôi có điều này muốn hỏi anh!
Lời chưa thốt ra mà hai má Cửu Châu đã đỏ bừng bừng. Cô hít sâu một hơi hòng lấy lại can đảm, ngay sau đó mới dũng cảm nói tiếp:
- Trên... à ừm... trên... mông...
Sự ấp úng, lấp lửng của cô khiến Lục Nghị Phàm có chút khó chịu. Anh mở miệng châm chọc:
- Kìa... Em muốn nói là em đang thèm tôi, em khao khát và ham muốn tôi ư? Có phải lúc này em đang tưởng tượng ra cảnh được tôi âu yếm, vuốt ve toàn bộ cơ thể, phải không thưa phu nhân yêu quý?!
- Lục Nghị Phàm bỉ ổi, vô liêm sỉ!
Cửu Châu hét ầm lên trong điện thoại, sau đó bực bội cúp máy.
Tác giả :
Rosepea