Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 77: EM ĐỦ THÔNG MÌNH ĐỂ HIỂU MÀ, PHẢI CHỨ?
Hương Diên khoanh hai tay trước ngực, sốt ruột đi đi lại lại trong hầm mộ thất. Nếu Lục Nghị Phàm biết được sự việc cô ta cố tình ngáng chân Cửu Châu, hòng dâng cô cho miệng rắn, với tính cách quyết đoán của Lục Nghị Phàm, chắc chắn anh sẽ giết chết cô ta.
Từ phía cửa hang, Lục Nghị Phàm đang cõng Cửu Châu trên lưng, bước từng bước dứt khoát vào bên trong. Trông thấy anh, cả người Hương Diên tự giác run lên một hồi. Cửu Châu đang gục mặt lên vai anh, đôi mắt khép hờ, mái tóc rối bời tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngay khi cô ta định mở lời hỏi han trước, Cửu Châu liền mở choàng mắt, ném về phía Hương Diên một ánh nhìn đầy khinh bỉ. Hai bàn tay Hương Diên nắm chặt, cứng người mà nhìn Lục Nghị Phàm hời hợt lướt qua người cô ta, coi cô ta giống như kẻ vô hình.
Anh đặt Cửu Châu ngồi vào một góc nhỏ, không quên đưa tay phủi sạch bụi cho cô trước khi đặt cô xuống. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, thâm tâm Cửu Châu chợt có chút xao động. Người đàn ông này, tâm địa ngoài lạnh trong ấm, tuy nhiên thường không biết tiết chế cảm xúc.
Thấy Cửu Châu chợt thở dài, Lục Nghị Phàm ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, thắc mắc hỏi:
- Em không vui?
- Tôi... cảm ơn anh, Nghị Phàm!
Cửu Châu ngượng ngùng nói lời cảm ơn với anh. Nếu Lục Nghị Phàm không tới kịp, có lẽ, tính mạng nhỏ bé này của cô đã bị dạ dày của con rắn canh mộ kia đang nhào nặn phân hủy mất rồi.
- Em muốn cảm ơn tôi ư? Đơn giản thế thôi à?
Nhìn gương mặt hoàn hảo có chút xấu xa của anh, Cửu Châu hoàn toàn câm nín. Cô thừa hiểu anh là đang muốn trêu chọc cô. Trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, Cửu Châu quả thật không còn chút sức lực nào để tranh cãi với anh nữa.
Thấy Cửu Châu chỉ cúi đầu im lặng, cố tình lảng tránh sang hướng khác, Lục Nghị Phàm không nhịn được cười. Trước mặt đám người Lưu Giản Đế, anh không một chút do dự mà dùng tay nâng cằm của Cửu Châu lên, sau đó há miệng cắn nhẹ vào tai cô mà thì thầm:
- Bé cưng à, chờ khi thoát khỏi đây, em phải gồng cơ mà rên thật to dưới thân tôi cả đêm. Đấy mới gọi là báo đáp ơn cứu mạng. Em thừa thông minh để hiểu mà, phải chứ?
Hương Diên khoanh hai tay đứng từ xa nhìn lại. Tầm mắt ghen tuông của cô ta đang không ngừng phóng thẳng về phía Cửu Châu.
Trong đầu Hương Diên vẫn luôn xuất hiện hình ảnh hai bé gái đang cùng chơi với nhau ở bờ biển rất vui vẻ. Họ cùng nhau vẽ những vòng tròn nhỏ trên cát, tiếng cười ngây ngô vang lên giòn tan.
- Chú à, lớn lên chú phải lấy cháu đấy. Cháu sẽ xây cho chú một lâu đài cát thật to, thật to như thế này này.
Người con trai mười tám tuổi đứng ngược nắng, mái tóc màu nâu sẫm bị ánh nắng mặt trời phản chiếu, càng thêm đậm hơn. Ánh mắt thâm tình có chút lạnh lùng kia nhìn xoáy sâu về phía cô bé gái nhỏ nhắn bên cạnh Hương Diên, sau đó chỉ hừ lạnh mà quay đi, không thèm ngoảnh lại.
Thời khắc đó, Hương Diên đã hoàn toàn ghim chặt bóng hình lãnh khốc băng lạnh này vào trong trí nhớ của mình.
Dòng hồi tưởng về quá khứ của cô ta chợt bị cắt ngang bởi tiếng gọi lớn của Lưu Giản Đế. Dường như ông ta đã phát hiện ra một điều gì đó to lớn lắm, không ngừng ngửa cổ mà cười như điên dại.
- Đây rồi. Quan tài của vua Tutankhamen Đệ Nhị. Haha... Không ngờ đi lòng vòng một đoạn, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm thấy.
Theo hướng Lưu Giản Đế chỉ, những người còn lại đều vội vã xoay lưng, nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc nãy, trong khi quan sát xung quanh, Lưu Giản Đế đã phát hiện ra một động cơ mật, phía sau bức tường mật này là một không gian lớn hoàn toàn khác.
Bên trong phòng chứa rất nhiều những chiếc hòm lớn. Dù đã trải qua hàng vài trăm năm, tuy nhiên màu sắc phú quý, sang trọng của những chiếc hòm này vẫn còn được giữ lại. Những bức tượng chạm khắc hình ảnh nữ thần rắn, nửa rắn nửa người được đặt ở bốn góc phòng.
Chính giữa gian mật thất là một chiếc quan tài lớn, bề mặt tạc chân dung vua Tutankhamen Đệ Nhị, toàn thân đóng một lớp vàng ròng, hết sức tinh xảo.
Lưu Giản Đế hí hửng vô cùng, bèn phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ cùng theo mình vào bên trong.
Lục Nghị Phàm nhìn theo ông ta, khóe môi chợt chau lại:
- Lạ nhỉ? Theo như bản đồ hướng dẫn, đây đâu phải thần điện chôn cất xác ướp của vua Tutankhamen Đệ Nhị?
Từ phía cửa hang, Lục Nghị Phàm đang cõng Cửu Châu trên lưng, bước từng bước dứt khoát vào bên trong. Trông thấy anh, cả người Hương Diên tự giác run lên một hồi. Cửu Châu đang gục mặt lên vai anh, đôi mắt khép hờ, mái tóc rối bời tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngay khi cô ta định mở lời hỏi han trước, Cửu Châu liền mở choàng mắt, ném về phía Hương Diên một ánh nhìn đầy khinh bỉ. Hai bàn tay Hương Diên nắm chặt, cứng người mà nhìn Lục Nghị Phàm hời hợt lướt qua người cô ta, coi cô ta giống như kẻ vô hình.
Anh đặt Cửu Châu ngồi vào một góc nhỏ, không quên đưa tay phủi sạch bụi cho cô trước khi đặt cô xuống. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, thâm tâm Cửu Châu chợt có chút xao động. Người đàn ông này, tâm địa ngoài lạnh trong ấm, tuy nhiên thường không biết tiết chế cảm xúc.
Thấy Cửu Châu chợt thở dài, Lục Nghị Phàm ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, thắc mắc hỏi:
- Em không vui?
- Tôi... cảm ơn anh, Nghị Phàm!
Cửu Châu ngượng ngùng nói lời cảm ơn với anh. Nếu Lục Nghị Phàm không tới kịp, có lẽ, tính mạng nhỏ bé này của cô đã bị dạ dày của con rắn canh mộ kia đang nhào nặn phân hủy mất rồi.
- Em muốn cảm ơn tôi ư? Đơn giản thế thôi à?
Nhìn gương mặt hoàn hảo có chút xấu xa của anh, Cửu Châu hoàn toàn câm nín. Cô thừa hiểu anh là đang muốn trêu chọc cô. Trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, Cửu Châu quả thật không còn chút sức lực nào để tranh cãi với anh nữa.
Thấy Cửu Châu chỉ cúi đầu im lặng, cố tình lảng tránh sang hướng khác, Lục Nghị Phàm không nhịn được cười. Trước mặt đám người Lưu Giản Đế, anh không một chút do dự mà dùng tay nâng cằm của Cửu Châu lên, sau đó há miệng cắn nhẹ vào tai cô mà thì thầm:
- Bé cưng à, chờ khi thoát khỏi đây, em phải gồng cơ mà rên thật to dưới thân tôi cả đêm. Đấy mới gọi là báo đáp ơn cứu mạng. Em thừa thông minh để hiểu mà, phải chứ?
Hương Diên khoanh hai tay đứng từ xa nhìn lại. Tầm mắt ghen tuông của cô ta đang không ngừng phóng thẳng về phía Cửu Châu.
Trong đầu Hương Diên vẫn luôn xuất hiện hình ảnh hai bé gái đang cùng chơi với nhau ở bờ biển rất vui vẻ. Họ cùng nhau vẽ những vòng tròn nhỏ trên cát, tiếng cười ngây ngô vang lên giòn tan.
- Chú à, lớn lên chú phải lấy cháu đấy. Cháu sẽ xây cho chú một lâu đài cát thật to, thật to như thế này này.
Người con trai mười tám tuổi đứng ngược nắng, mái tóc màu nâu sẫm bị ánh nắng mặt trời phản chiếu, càng thêm đậm hơn. Ánh mắt thâm tình có chút lạnh lùng kia nhìn xoáy sâu về phía cô bé gái nhỏ nhắn bên cạnh Hương Diên, sau đó chỉ hừ lạnh mà quay đi, không thèm ngoảnh lại.
Thời khắc đó, Hương Diên đã hoàn toàn ghim chặt bóng hình lãnh khốc băng lạnh này vào trong trí nhớ của mình.
Dòng hồi tưởng về quá khứ của cô ta chợt bị cắt ngang bởi tiếng gọi lớn của Lưu Giản Đế. Dường như ông ta đã phát hiện ra một điều gì đó to lớn lắm, không ngừng ngửa cổ mà cười như điên dại.
- Đây rồi. Quan tài của vua Tutankhamen Đệ Nhị. Haha... Không ngờ đi lòng vòng một đoạn, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm thấy.
Theo hướng Lưu Giản Đế chỉ, những người còn lại đều vội vã xoay lưng, nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc nãy, trong khi quan sát xung quanh, Lưu Giản Đế đã phát hiện ra một động cơ mật, phía sau bức tường mật này là một không gian lớn hoàn toàn khác.
Bên trong phòng chứa rất nhiều những chiếc hòm lớn. Dù đã trải qua hàng vài trăm năm, tuy nhiên màu sắc phú quý, sang trọng của những chiếc hòm này vẫn còn được giữ lại. Những bức tượng chạm khắc hình ảnh nữ thần rắn, nửa rắn nửa người được đặt ở bốn góc phòng.
Chính giữa gian mật thất là một chiếc quan tài lớn, bề mặt tạc chân dung vua Tutankhamen Đệ Nhị, toàn thân đóng một lớp vàng ròng, hết sức tinh xảo.
Lưu Giản Đế hí hửng vô cùng, bèn phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ cùng theo mình vào bên trong.
Lục Nghị Phàm nhìn theo ông ta, khóe môi chợt chau lại:
- Lạ nhỉ? Theo như bản đồ hướng dẫn, đây đâu phải thần điện chôn cất xác ướp của vua Tutankhamen Đệ Nhị?
Tác giả :
Rosepea