Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 69: Kẻ Thù Tự Vác Xác Đến
Phía trước hai người bất ngờ xuất hiện thêm một vách ngăn lớn. Hai bên vách đặt hai bức tượng thần rắn đã cũ nát. Niên đại của hầm mộ này quả thực rất lâu đời, khó có thể xác định được chính xác khoảng thời gian xây dựng.
Cửu Châu toan bước vào trước liền bị Lục Nghị Phàm giữ chặt tay lại. Anh đẩy Cửu Châu ra phía sau, đoạn bước lên chắn trước cơ thể cô:
- Chân yếu tay mềm mà còn đòi đi đầu. Gan em cũng to quá nhỉ?
- Gan tôi to nhưng chỉ bằng một phần mười của anh!
Cửu Châu mở miệng mắng.
Lục Nghị Phàm đi trước, dùng chiếc đèn pin mini mà anh làm rơi xuống để soi. Phía trong này tương đối sạch sẽ, chí ít, bụi bẩn bám không nhiều lắm. Toàn bộ bốn phía gian mộ đều cắm những cây nến lớn, được đặt trên đế nhỏ làm bằng vàng.
- Nến này... liệu có phải làm từ mỡ người hay không?
Anh đưa tay chạm vào một cây nến, miết thử. Chỉ thấy đầu ngón tay trơn nhẵn, có chút nhơ nhớp, dinh dính. Về cổ mộ Ai Cập, Lục Nghị Phàm đã từng tìm hiểu qua. Để phòng tránh trộm mộ tìm tới lục lọi xác ướp của các vị vua, người ta sẽ giết chết số lượng quân lính nhất định, sau đó ép thi thể của họ nhằm lấy mỡ, từ đó chế tạo thành nến thắp mộ.
Những cây nến này có tuổi thọ vô cùng lâu dài, thắp suốt ngày suốt đêm cũng không bao giờ hết cháy.
Tuy nhiên, ánh sáng phản chiếu của nến lại khác hoàn toàn so với những loại nến bình thường. Nến làm từ mỡ người cùng dầu thô sẽ có màu xanh nhạt leo lét.
Nghe Lục Nghị Phàm giải thích, Cửu Châu có chút sợ hãi. Nếu quả thực là như vậy, thì các vị vua thời đó quả thực vô cùng tàn nhẫn. Chỉ vì để bảo vệ mộ phần của mình mà lại thẳng tay giết người, lấy mỡ chế tạo thành nến.
Hai người đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Chưa biết chừng nơi đây sẽ còn đặt những cạm bẫy chết người khác.
Bỗng dưng, ánh mắt Cửu Châu chợt va phải một vật nằm gọn ở trong góc vách. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, gương mặt hai người chợt sa sầm hẳn xuống. Vật đen thù lù kia chính là một bộ xương người, toàn bộ các khớp xương đã bị vỡ nát, duy chỉ có chiếc đầu lâu là còn nguyên vẹn.
Lục Nghị Phàm đưa mắt quay sang nhìn Cửu Châu. Thâm tâm anh luôn nghĩ, cô gái nhỏ này sẽ vì sợ hãi quá độ mà chạy ngay tới ôm chầm lấy anh.
Tuy nhiên, trái với những gì Lục Nghị Phàm nghĩ, Cửu Châu chỉ khẽ nhíu mày, sau đó bước thẳng tới bên bộ xương, đưa tay chạm thử lên trên đó.
- Lục Nghị Phàm, bộ xương này chỉ tồn tại cách đây khoảng bốn đến năm năm. Tôi nghĩ, trước chúng ta cũng đã có người đặt chân tới đây rồi.
Cửu Châu vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chói lóa chợt chiếu thẳng về phía cô và Lục Nghị Phàm, khiến hai người bất giác giật lùi vào trong góc vách, theo phản xạ đưa tay lên che mặt.
Haha...
Tiếng cười trầm đục vang lên trong hang, tựa hồ như tiếng cào xé đang không ngừng la hét vào trong màng nhĩ của hai người vậy.
- Không hổ danh là phu nhân Thống Đốc quân Lục Nghị Phàm, cô quả thực vô cùng thông minh.
Kẻ vừa tới là một gã đàn ông trạc ngoài tứ tuần, mái tóc đã điểm bạc, gương mặt nhăn nheo phảng phất chút độc ác, tàn nhẫn. Phía sau lưng gã còn có Dương Vĩ cùng mười thuộc hạ, trên vai đeo ba lô lỉnh kỉnh, súng ngắn giắt đầy hông, vênh mặt nhìn về phía bọn họ một cách ngạo mạn.
Ngay khi trông thấy ông ta, sắc mặt của Lục Nghị Phàm đã thay đổi rõ rệt. Khóe môi anh cong nhẹ, khinh bỉ mà nói:
- Ồ! Thì ra là ông, Lưu Giản Đế!
Lưu Giản Đế vốn là đối thủ cạnh tranh chức vụ Thống Đốc quân với Lục Nghị Phàm vào mười năm về trước. Ngay khi Lưu Giản Đế cứ ngỡ cơ hội chiến thắng của mình nằm trong tầm tay thì liền bị Lục Nghị Phàm, khi đó mới vừa tròn hai mươi tuổi hớt mất tay trên. Do vậy, trong lòng ông ta luôn luôn căm hận Lục Nghị Phàm đến tận xương tủy, chỉ nhăm nhe tìm cơ hội để thủ tiêu anh.
Lưu Giản Đế ung dung bước đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, nhếch môi cười lạnh:
- Tao đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Lục Nghị Phàm ơi là Lục Nghị Phàm, hôm nay mày chết ở đây, tổng bộ tư lệnh liên quốc gia dù cho có lật tung hơn năm mươi bang đi chăng nữa cũng đừng hòng tìm ra mày.
Cửu Châu toan bước vào trước liền bị Lục Nghị Phàm giữ chặt tay lại. Anh đẩy Cửu Châu ra phía sau, đoạn bước lên chắn trước cơ thể cô:
- Chân yếu tay mềm mà còn đòi đi đầu. Gan em cũng to quá nhỉ?
- Gan tôi to nhưng chỉ bằng một phần mười của anh!
Cửu Châu mở miệng mắng.
Lục Nghị Phàm đi trước, dùng chiếc đèn pin mini mà anh làm rơi xuống để soi. Phía trong này tương đối sạch sẽ, chí ít, bụi bẩn bám không nhiều lắm. Toàn bộ bốn phía gian mộ đều cắm những cây nến lớn, được đặt trên đế nhỏ làm bằng vàng.
- Nến này... liệu có phải làm từ mỡ người hay không?
Anh đưa tay chạm vào một cây nến, miết thử. Chỉ thấy đầu ngón tay trơn nhẵn, có chút nhơ nhớp, dinh dính. Về cổ mộ Ai Cập, Lục Nghị Phàm đã từng tìm hiểu qua. Để phòng tránh trộm mộ tìm tới lục lọi xác ướp của các vị vua, người ta sẽ giết chết số lượng quân lính nhất định, sau đó ép thi thể của họ nhằm lấy mỡ, từ đó chế tạo thành nến thắp mộ.
Những cây nến này có tuổi thọ vô cùng lâu dài, thắp suốt ngày suốt đêm cũng không bao giờ hết cháy.
Tuy nhiên, ánh sáng phản chiếu của nến lại khác hoàn toàn so với những loại nến bình thường. Nến làm từ mỡ người cùng dầu thô sẽ có màu xanh nhạt leo lét.
Nghe Lục Nghị Phàm giải thích, Cửu Châu có chút sợ hãi. Nếu quả thực là như vậy, thì các vị vua thời đó quả thực vô cùng tàn nhẫn. Chỉ vì để bảo vệ mộ phần của mình mà lại thẳng tay giết người, lấy mỡ chế tạo thành nến.
Hai người đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Chưa biết chừng nơi đây sẽ còn đặt những cạm bẫy chết người khác.
Bỗng dưng, ánh mắt Cửu Châu chợt va phải một vật nằm gọn ở trong góc vách. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, gương mặt hai người chợt sa sầm hẳn xuống. Vật đen thù lù kia chính là một bộ xương người, toàn bộ các khớp xương đã bị vỡ nát, duy chỉ có chiếc đầu lâu là còn nguyên vẹn.
Lục Nghị Phàm đưa mắt quay sang nhìn Cửu Châu. Thâm tâm anh luôn nghĩ, cô gái nhỏ này sẽ vì sợ hãi quá độ mà chạy ngay tới ôm chầm lấy anh.
Tuy nhiên, trái với những gì Lục Nghị Phàm nghĩ, Cửu Châu chỉ khẽ nhíu mày, sau đó bước thẳng tới bên bộ xương, đưa tay chạm thử lên trên đó.
- Lục Nghị Phàm, bộ xương này chỉ tồn tại cách đây khoảng bốn đến năm năm. Tôi nghĩ, trước chúng ta cũng đã có người đặt chân tới đây rồi.
Cửu Châu vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chói lóa chợt chiếu thẳng về phía cô và Lục Nghị Phàm, khiến hai người bất giác giật lùi vào trong góc vách, theo phản xạ đưa tay lên che mặt.
Haha...
Tiếng cười trầm đục vang lên trong hang, tựa hồ như tiếng cào xé đang không ngừng la hét vào trong màng nhĩ của hai người vậy.
- Không hổ danh là phu nhân Thống Đốc quân Lục Nghị Phàm, cô quả thực vô cùng thông minh.
Kẻ vừa tới là một gã đàn ông trạc ngoài tứ tuần, mái tóc đã điểm bạc, gương mặt nhăn nheo phảng phất chút độc ác, tàn nhẫn. Phía sau lưng gã còn có Dương Vĩ cùng mười thuộc hạ, trên vai đeo ba lô lỉnh kỉnh, súng ngắn giắt đầy hông, vênh mặt nhìn về phía bọn họ một cách ngạo mạn.
Ngay khi trông thấy ông ta, sắc mặt của Lục Nghị Phàm đã thay đổi rõ rệt. Khóe môi anh cong nhẹ, khinh bỉ mà nói:
- Ồ! Thì ra là ông, Lưu Giản Đế!
Lưu Giản Đế vốn là đối thủ cạnh tranh chức vụ Thống Đốc quân với Lục Nghị Phàm vào mười năm về trước. Ngay khi Lưu Giản Đế cứ ngỡ cơ hội chiến thắng của mình nằm trong tầm tay thì liền bị Lục Nghị Phàm, khi đó mới vừa tròn hai mươi tuổi hớt mất tay trên. Do vậy, trong lòng ông ta luôn luôn căm hận Lục Nghị Phàm đến tận xương tủy, chỉ nhăm nhe tìm cơ hội để thủ tiêu anh.
Lưu Giản Đế ung dung bước đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, nhếch môi cười lạnh:
- Tao đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Lục Nghị Phàm ơi là Lục Nghị Phàm, hôm nay mày chết ở đây, tổng bộ tư lệnh liên quốc gia dù cho có lật tung hơn năm mươi bang đi chăng nữa cũng đừng hòng tìm ra mày.
Tác giả :
Rosepea