Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 103: Chồng, anh ở đâu?
Châu bé bỏng của anh, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ hôn nát ngực em đấy!Vẫn là câu nói bá đạo, có chút đê tiện này của anh, dường như đã ghim chặt vào trong tâm khảm của Cửu Châu từ lúc nào.
- Tối quá!!!
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Thế nhưng, mọi thứ xung quanh lại tối đen như mực, giống hệt một không gian khép kín đang không ngừng nuốt chửng Cửu Châu vào bên trong.
- Nghị Phàm, anh ở đâu? Em rất sợ bóng tối!
Cửu Châu ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi môi tái nhợt không ngừng gọi tên Lục Nghị Phàm. Cô rất sợ, thực sự rất sợ. Hơi thở của Cửu Châu càng lúc càng thêm khó khăn, lồng ngực cô bị ép chặt.
- Nghị Phàm!
- Anh đây! Châu bé bỏng của anh, mau tỉnh lại đi!
Giọng nói lãnh đạm đặc trưng của anh chợt vang lên sau lưng cô. Cửu Châu giật mình quay lại nhìn. Vậy mà, đập vào mắt cô vẫn chỉ là một tầng bóng tối sâu đến hun hút.
Cô ôm ngực, gục xuống đất. Trái tim nhỏ bé của cô đã hoàn toàn chết yểu. Cô không muốn thức dậy nữa. Anh không ở bên cạnh cô, cô thật yếu đuối biết chừng nào.
Cửu Châu chậm rãi nằm bò trên nền đất, hai mắt chậm chạp khép lại, khóe môi khẽ cong nhẹ. Anh không đưa cô đi theo cùng, bản thân cô cũng không còn thiết sống nữa.
Kể từ khi đặt chân tới dinh Thống Đốc, sự xuất hiện của Lục Nghị Phàm đã chiếm trọn vẹn toàn bộ cuộc sống của Cửu Châu một cách tự nhiên như vậy. Cô tự trách bản thân quá ngu ngốc để đến hiện tại cô mới ngộ ra.
- Cửu Châu, anh ở ngay phía sau em. Nào, cô gái của anh, vợ yêu của anh, đứng dậy và bước theo anh!
Giọng nói ấm áp của Lục Nghị Phàm vẫn liên tục vang lên. Cửu Châu mở choàng đôi mắt, chệnh choạng ôm ngực đứng dậy, bước từng bước khó nhọc về phía âm thanh phát ra. Tựa hồ như có một luồng sức mạnh nào đó đang nỗ lực kéo cô ra khỏi khoảng không tối đen, lạnh lẽo này.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng cực mạnh bất ngờ phản chiếu vào gương mặt xanh xao của cô. Cửu Châu giật mình, mở choàng mắt dậy.
- Nghị Phàm!
Cô yếu ớt kêu lên.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi cô kéo Cửu Châu trở về hiện thực phũ phàng. Marianne ngồi bên cạnh Cửu Châu, hai mắt sưng húp, thấy cô đã tỉnh vội vàng đỡ Cửu Châu ngồi dậy.
- Cửu Châu, bình tĩnh nào. Cô đang bị thương, không nên cử động quá mạnh.
Cửu Châu đưa mắt quét dọc một lượt phòng bệnh, ánh mắt thất thần nhìn về phía Marianne, khó nhọc cất giọng hỏi:
- Nghị Phàm đâu? Chồng tôi đâu, Marianne?
Nghe cô hỏi, Marianne không dám trả lời, vội vàng đứng dậy rót cho Cửu Châu một cốc nước ấm, tránh né đáp:
- Để tôi rót giúp cô một cốc nước ấm.
- Tôi hỏi chồng tôi đâu?
Cửu Châu cắn chặt môi đáp. Động tác rót nước của Marianne lập tức dừng lại.
Tách... tách...
Nước mắt mặn chát của Cửu Châu lại một lần nữa nhỏ xuống lòng bàn tay. Cô đưa tay quệt nước mắt, giật phăng đống dây chuyền dịch đang cắm, loạng choạng bước xuống dưới đất.
- Cô muốn đi đâu? Cửu Châu, sức khỏe của cô không được tốt, đừng cử động mạnh.
Cửu Châu không đáp, trực tiếp đẩy cửa bước ra bên ngoài. Lúc đi ngang qua một căn phòng bệnh, cô trông thấy La Vân Thiên và Trác Hiên đang nằm yên lặng trên giường, toàn thân bó băng gạc, hơi thở phát ra đều đều.
Marianne vẫn kiên nhẫn đi theo sau Cửu Châu. Bóng hình xinh đẹp đến mức thê lương này tựa hồ như đang bị ngàn vết dao đâm cắt. Điều cô cảm thấy xót xa nhất, đó là cả Cửu Châu và Lục Nghị Phàm đều chưa kịp nói lời "yêu".
Một lời "yêu" muộn màng!
- Tối quá!!!
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Thế nhưng, mọi thứ xung quanh lại tối đen như mực, giống hệt một không gian khép kín đang không ngừng nuốt chửng Cửu Châu vào bên trong.
- Nghị Phàm, anh ở đâu? Em rất sợ bóng tối!
Cửu Châu ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi môi tái nhợt không ngừng gọi tên Lục Nghị Phàm. Cô rất sợ, thực sự rất sợ. Hơi thở của Cửu Châu càng lúc càng thêm khó khăn, lồng ngực cô bị ép chặt.
- Nghị Phàm!
- Anh đây! Châu bé bỏng của anh, mau tỉnh lại đi!
Giọng nói lãnh đạm đặc trưng của anh chợt vang lên sau lưng cô. Cửu Châu giật mình quay lại nhìn. Vậy mà, đập vào mắt cô vẫn chỉ là một tầng bóng tối sâu đến hun hút.
Cô ôm ngực, gục xuống đất. Trái tim nhỏ bé của cô đã hoàn toàn chết yểu. Cô không muốn thức dậy nữa. Anh không ở bên cạnh cô, cô thật yếu đuối biết chừng nào.
Cửu Châu chậm rãi nằm bò trên nền đất, hai mắt chậm chạp khép lại, khóe môi khẽ cong nhẹ. Anh không đưa cô đi theo cùng, bản thân cô cũng không còn thiết sống nữa.
Kể từ khi đặt chân tới dinh Thống Đốc, sự xuất hiện của Lục Nghị Phàm đã chiếm trọn vẹn toàn bộ cuộc sống của Cửu Châu một cách tự nhiên như vậy. Cô tự trách bản thân quá ngu ngốc để đến hiện tại cô mới ngộ ra.
- Cửu Châu, anh ở ngay phía sau em. Nào, cô gái của anh, vợ yêu của anh, đứng dậy và bước theo anh!
Giọng nói ấm áp của Lục Nghị Phàm vẫn liên tục vang lên. Cửu Châu mở choàng đôi mắt, chệnh choạng ôm ngực đứng dậy, bước từng bước khó nhọc về phía âm thanh phát ra. Tựa hồ như có một luồng sức mạnh nào đó đang nỗ lực kéo cô ra khỏi khoảng không tối đen, lạnh lẽo này.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng cực mạnh bất ngờ phản chiếu vào gương mặt xanh xao của cô. Cửu Châu giật mình, mở choàng mắt dậy.
- Nghị Phàm!
Cô yếu ớt kêu lên.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi cô kéo Cửu Châu trở về hiện thực phũ phàng. Marianne ngồi bên cạnh Cửu Châu, hai mắt sưng húp, thấy cô đã tỉnh vội vàng đỡ Cửu Châu ngồi dậy.
- Cửu Châu, bình tĩnh nào. Cô đang bị thương, không nên cử động quá mạnh.
Cửu Châu đưa mắt quét dọc một lượt phòng bệnh, ánh mắt thất thần nhìn về phía Marianne, khó nhọc cất giọng hỏi:
- Nghị Phàm đâu? Chồng tôi đâu, Marianne?
Nghe cô hỏi, Marianne không dám trả lời, vội vàng đứng dậy rót cho Cửu Châu một cốc nước ấm, tránh né đáp:
- Để tôi rót giúp cô một cốc nước ấm.
- Tôi hỏi chồng tôi đâu?
Cửu Châu cắn chặt môi đáp. Động tác rót nước của Marianne lập tức dừng lại.
Tách... tách...
Nước mắt mặn chát của Cửu Châu lại một lần nữa nhỏ xuống lòng bàn tay. Cô đưa tay quệt nước mắt, giật phăng đống dây chuyền dịch đang cắm, loạng choạng bước xuống dưới đất.
- Cô muốn đi đâu? Cửu Châu, sức khỏe của cô không được tốt, đừng cử động mạnh.
Cửu Châu không đáp, trực tiếp đẩy cửa bước ra bên ngoài. Lúc đi ngang qua một căn phòng bệnh, cô trông thấy La Vân Thiên và Trác Hiên đang nằm yên lặng trên giường, toàn thân bó băng gạc, hơi thở phát ra đều đều.
Marianne vẫn kiên nhẫn đi theo sau Cửu Châu. Bóng hình xinh đẹp đến mức thê lương này tựa hồ như đang bị ngàn vết dao đâm cắt. Điều cô cảm thấy xót xa nhất, đó là cả Cửu Châu và Lục Nghị Phàm đều chưa kịp nói lời "yêu".
Một lời "yêu" muộn màng!
Tác giả :
Rosepea