Thốn Mang

Chương 152: Nộ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lập tức Lý Dương thân mặc hắc y, ngự khí phi hành.
- Tập đoàn Thánh Lâm? Gia tộc họ Lâm? Lâm Thiên Vũ?
Lý Dương nhìn hàng chữ này, trên mặt lộ một nụ cười lạnh.
Bỗng nhiên khí thế toàn thân Lý Dương đại tăng, hai mắt hấp háy, quang mang từ trong mắt giống như vật chất bắn thẳng xuống trại huấn luyện phía dưới.
- Quả là trời giúp ta, ha ha, năm ngàn tam cấp cao thủ, Lâm Thiên Vũ à Lâm Thiên Vũ, ngươi quả nhiên không phải là loại tầm thường, năm ngàn tam cấp cao thủ mà ngươi cũng tạo ra được, đáng tiếc…
- Đáng tiếc lần này ngươi lại phải đau lòng mất rồi. Hừm, lúc đầu ta còn cho là trại huấn luyện này thuộc về thế lực nào đó, chuẩn bị bỏ qua. Nếu như là ngươi, ta đây cũng đành mặt dày nhận lấy món lễ vật này vậy! Lần trước vừa mới lấy của ngươi một trăm bốn mươi tỉ đô la giờ lại lấy thêm năm nghìn tam cấp cao thủ nữa, quả thực là xấu hổ!
- Ta hiện tại thật muốn biết vẻ mặt của ngươi khi phát hiện ra năm nghìn tam cấp cao thủ biến mất sẽ có biểu hiện ra sao!
Chỗ ở của Vu Dương người quản lý trại huấn luyện.
Vu Dương vui vẻ nằm ở trên giường xem ti vi, cả trại huấn luyện tổng cộng chỉ có ba chiếc ti vi, mà nơi dễ chịu nhất trong trại huấn luyện cũng là chỗ ở của Vu Dương.
Vu Dương rất ư thoải mái, giờ đây năm ngàn tam cấp cao thủ đều đã huấn luyện thành công. Năm ngàn cao thủ này nghe theo lệnh của Lâm Thiên Vũ chuẩn bị được phân ra để đem về châu Âu, đợi khi việc huấn luyện này kết thúc, Vu Dương hặn cũng không còn gánh nặng gì nữa.
- Lần này trợ giúp chủ tịch tạo lập trại huấn luyện lập được công lớn như vậy, không biết chủ tịch sẽ thưởng gì cho ta đây? Có lẽ, chủ tịch sẽ truyền cho ta đệ ngũ tầng nội công!
Vu Dương trong lòng thầm tưởng tượng…
Bỗng nhiên! Vu Dương ánh mắt lộ vẻ khó tin, trong phòng không ngờ đột nihên lại xuất hiện thêm một người áo đen.
- Ngươi là ai?
Vu Dương khẽ quát một tiếng, đứng mạnh lên, trong nháy mắt trên tay hắn đã xuất hiện một khẩu súng laser.
Nhìn thấy Lý Dương, tuy chưa biết là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khẩn trương.
Vu Dương có chút khó tin, bọn hắn bản thân là cao thủ, thậm chí đã từng làm lính đánh thuê một vài năm, mấy lần đối mặt với cái chết. Cho dù hiện tại địa vị tuy cao, nhưng tay vẫn không rời súng, thói quen này cho tới giờ vẫn chưa thay đổi.
Hôm nay đã là thủ hạ của Lâm Thiên Vũ, trở thành tâm phúc của Lâm Thiên Vũ, thậm chí cả nội công của Lâm gia cũng đã tu luyện được tới tầng thứ ba, trở thành một cao thủ!
Tinh anh như thế, hôm nay đối diện với một kẻ áo đen không có một khẩu súng trên tay không ngờ lại thấy khẩn trương.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Vu Dương hỏi lại một lần nữa
Đồng thời Vu Dương hít sâu một hơi, cố áp chế nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng. Hắn cảm thấy thân thể như bị một con rắn hổ mang cuốn lấy, cảm giác này quả khiến cho tâm thần người ta run lên.
Lý Dương nét mặt vui vẻ:
- Ngươi cũng không tốt, ở dưới không gian đặc biệt do ta tạo ra cùng với áp lực của khí thế, không ngờ ngươi vẫn có thể chống chọi được.
Vu Dương trong lòng không khỏi chấn kinh. Hắn vừa rồi liên tục quát hai tiếng, âm thanh đều cực lớn, nhưng tại sao cảnh vệ bên ngoài lại không có chút phản ứng gì cả?
- Ta là Mộc Dịch!
Lý Dương vừa cười vừa nói.
Vu Dương tâm ý máy động "ồ, hắn là Mộc Dịch!"
- Mộc Dịch! Ngươi không ngờ lại là Mộc Dịch.
Mộc Dịch, hắn đương nhiên biết, thân là tâm phúc cảu Lâm Thiên Vũ. Có kẻ một lần nuốt gọn cả một trăm bốn mươi tỉ đô la của tập đoàn Thánh Lâm, hắn đương nhiên là biết rất rõ. Lúc đầu khi tập hợp một trăm bốn mươi tỉ đô la này, Vu Dương hắn cũng từng tự mình giúp Lâm Thiên Vũ đem bán một công ty của gia đình.
- Thấy ngươi là người Hoa, nên ta tha cho ngươi một mạng, ngươi cứ trở về nói với Lâm Thiên Vũ, năm nghìn tam cấp cao thủ này ta đã nhận được rồi!
Lý Dương rất bình thản nói.
Vu Dương vừa nghe, lập tức kinh sợ.
Năm ngàn tam cấp cao thủ!
Mộc Dịch trước mặt không ngờ vừa mới nhìn đã muốn cướp đi năm nghìn tam cấp cao thủ!
Vu Dương hít sâu một hơi, thầm nghĩ: "Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải nghĩ ra đối sách, nếu không năm ngàn cao thủ này bị Mộc Dịch đem đi, ta cũng không thể trở về được, Lâm Thiên Vũ nhất định sẽ phẫn nộ băm nát ta ra thành từng mảnh!"
Trong đầu Vu Dương bỗng nhiên linh quang lóe lên, lập tức nói với Lý Dương:
- Mộc Dịch tiên sinh, ngươi phải minh bạch, sau khi bị bọn ta tẩy não, năm ngàn cao thủ này sớm đã trung thành với tập đoàn Thánh Lâm, ngài làm sao có thể đem năm ngàn người này đi được?
Hắn muốn để cho Lý Dương thấy khó mà lui.
Dù sao một người muốn đem năm nghìn người đi, cũng không phải là việc đơn giản.
- Ngươi không cần quản chuyện đó, hiện tại ngươi cứ ngủ trước đi, đợi sau khi tỉnh dậy, hãy trở về báo cho ông chủ Lâm Thiên Vũ của ngươi!
Lý Dương không khỏi bật cười, có vẻ tiểu tử trước mắt cũng khá nhanh trí.
Vu Dương vừa nghe Lý Dương nói vậy, lập tức cảm thấy không ổn, vừa muốn lên tiếng, nhưng bỗng nhiên đầu óc choáng váng, rồi không còn biết gì nữa.
Lý Dương nhìn Vu Dương ngã xuống giường, cười nói:
- Tiểu tử, ngươi làm sao biết được chỗ thần kỳ của ma đạo bí pháp chứ?
- Hô!
Thân ảnh của Lý Dương chợt lóe lên, biến mất khỏi gian phòng.
Giữa khoảng không đen kịt của bầu trời đêm.
Lý Dương ngự khí lăng không.
Lực lượng tâm thần tựa như vật chất, bao trùm lấy cả trại huấn luyện, xâm nhập vào trong đầu của từng người ở đây.
- Bá Vương, Mê Hồn thuật này giống như là cấp tiếp theo của thôi miên thuật bí pháp khi xưa tại An Toàn cục tổ chín của ta. Thôi miên thuật thậm chỉ chỉ cần người tâm thần mạnh hơn bình thường một chút đều có thể thi triển, nhưng Mê Hồn thuật chỉ có cao thủ chân chính mới có thể thi triển. Như ta muốn sử dụng đối với vài ngàn người, tâm thần tất phải đạt tới một cảnh giới cực cao mới đủ! Bất quá, hiệu quả thực là rất tốt!
Lý Dương nhìn về phái đám người bên dưới đang chậm rãi bước ra, trên mặt liền nở một nụ cười.
Lúc đầu học thuật thôi miên, cũng được gọi là "tinh thần lực". Nhưng hiện tại Lý Dương thấy, chính là "tâm thần lực lượng", chỉ là khi đó lực lượng quá yếu, căn bản không cách nào cảm thụ rõ được mà thôi. Mê Hồn thuật chỉ có tu ma giả bình thường mới thi triển được.
- Lý Dương, một lúc cùng sử dụng lên mấy ngàn người, xem ra tâm thần ngươi quả nhiên rất khá. Bất quá nguyên nhân chủ yếu nhất chính là đám người này tinh thần lực lượng đều khá yếu.
Hạng vũ vừa cười vừa nói, sự thật cũng đúng như vậy.
Nếu như năm ngàn người này tâm thần lực lượng mạnh, làm sao có thể dễ dàng bị mê hoặc tâm thần như vậy?
- Bá Vương, xem ta làm sao để khống chế bọn họ đây!
Hơn một nửa tâm thần lực lượng của Lý Dương bỗng nhiên bạo phát, nhất thời gió lớn nổi lên khắp cả bãi đất của trại huấn luyện, cát vàng tung bay. Lý Dương giống như mặt trời, đạo đạo tâm thần lực lượng giống như ánh sáng, trực tiếp chiếu vào trong não của từng người.
- Trung thành với tập đoàn Tuyết Lan, trung thành với Cực Thối đạo, trung thành với Mộc Dịch! Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta đều đến từ tập đoàn Tuyết Lan, đều đến từ Mộc Dịch, ông chủ của chúng ta là Mộc Dịch…
Lý Dương không ngừng đem những lời này rót vào những chỗ sâu thẳm trong ký ức của đám người này.
Nguyên là độ trung thành của đám người này với Lâm Thiên Vũ không tính là cao. Hắn tối đa cũng chỉ dùng một số thuật thôi miên, nếu như so sánh với ma đạo bí thuật của Lý Dương, với tâm thần lực lượng mạnh như Lý Dương, đám người bình thường này căn bản không thể chống đỡ, chỉ có thể mặc cho Lý Dương mê hoặc tâm thần. Từ nay họ vĩnh viễn coi Mộc Dịch là ông chủ của bọn họ, bọn họ phải trung thành với tập đoàn Tuyết Lan, trung thành với Mộc Dịch!
- Bồng!
Lý Dương trong nháy mắt thu hồi lại tâm thần lực lượng, tâm thần lực lượng hội tụ tới cực độ, rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ lớn.
"Tâm thần lực lượng không ngờ lại đạt tới cảnh giới như vậy, Ma Đạo lục tuyệt quả là cực kỳ lợi hại." Lý Dương thầm vui sướng trong lòng. Hắn biết rõ, tâm thần lực lượng tuy xét về công kích không tính là cao, chỉ có đối diện với đối thủ yếu hơn mình rất nhiều mới có chỗ dùng, nhưng tâm thần lực lượng lại quyết định tiền đồ phát triển của bản thân sau này.
Tâm cảnh càng cao, tâm thần lực lượng càng mạnh, tốc độ tiến bộ sẽ càng nhanh, hấp thu thiên địa linh khí cũng sẽ nhanh hơn.
Theo tâm thần lực lượng của Lý Dương thu về, đám huấn luyện giả này đều đã tỉnh lại.
- A!
Tất cả đều ngây ngốc.
Người bình thường nhìn thấy cảnh này ắt hẳn cũng phải ngây người, bọn họ không ngờ lại thấy một người áo đen lăng không hư lập.
Đao khí cảu Lý Dương trong suốt không thể nhận ra, như bản thân hắn cũng dễ dàng đứng giữa không trung.
Lý Dương, một thân hắc y, giữa bầu trời đêm, khí thế băng lãnh mà Lý Dương cố ý thi triển, thậm chí còn bao trùm lấy cả trại huấn luyện.
Lúc này trong mắt mọi người Lý Dương giống như một ma thần vô địch.
- Ta là Mộc Dịch!
Tiếng của Lý Dương trong nháy mắt truyền khắp cả trường huấn luyện.
Mọi người nghe được âm thanh này ai ai cũng chấn động.
"Mộc Dịch là ai? Sao cái tên này lại quen thuộc như thế? Ngài là ông chủ của bọn ta, đúng ngài là ông chủ của bọn ta, cuộc sống tốt đẹp của bọn ta đều do tập đoàn Tuyết Lan đem lại, đều do chủ tịch Mộc Dịch đem lại!" cả đám người này trong lòng đều đã có đáp án.
Với tu vi của Lý Dương, đám huấn luyện giả này căn bản không có nổi chút lực để phản kháng. Bất quá Lý Dương biết rõ, hắn cường hoành dùng ma đạo bí thuật như vậy, mặc dù hiện tại hiệu quả rất tốt, nhưng mười mấy năm sau, hiệu quả sẽ không còn được là bao nữa.
"Hừ hừ, ta cần chính là hiện tại, chờ khi bọn họ vào Cực Thối đạo quán làm việc mười mấy năm, có lẽ tự nhiên cũng sẽ cho ta là ông chủ!"
Lý Dương linh thức quét qua toàn bộ trại huấn luyện.
- Tổng cộng có một trăm xe tải quân đội, những người lúc đầu Lâm Thiên Vũ triệu tập tới đây xem ra là chia thành hai nhóm. Ừm, ta giờ nên làm thế nào đây? Cự ly từ nơi này tới trại huấn luyện Cực Thối đạo của ta, cho dù là đi thẳng, cũng phải mất ba ngày.
Lý Dương nhíu mày.
Nơi này có tới năm nghìn người, cho dù sử dụng toàn bộ một trăm xe tải quân đội, thì nhiều nhất cũng chỉ vận chuyển được ba nghìn người.
- Thôi được, phân thành hai nhóm, dù sao khi Lâm Thiên Vũ biết được tin tức, muốn tới được đây, có lẽ cũng cần phải mất nửa tháng! Huống chi, dù hắn có biết, thì có thể làm gì được ta?
Mới chớp mắt, một tuần đã trôi qua.
Lý Dương nhìn về phía khu vực xây dựng, trại huấn luyện đang xây dựng thêm một khu nhà ở mà trong lòng không khỏi vui vẻ, bên cạnh hán chính là Jerry và Jesse.
Suốt một tuần, Lý Dương lo việc đem năm ngàn người này tới trại huấn luyện của mình.
Lúc đầu, Lý Dương thông qua điện thoại, gọi điện ra lệnh cho Michelob phái người đem xe tới, sau đó đem năm ngàn người này về trại huấn luyện của mình. Đồng thời, Lý Dương gọi hai người Jerry và Jeese tới trại huấn luyện.
Có Jerry và Jeese ở đó, Lý Dương tin tưởng cho dù Lâm Thiên Vũ tự thân tới cũng không có cách nào khác. Còn về phần hắn đương nhiên là phải đi tìm nơi bí mật kia.
- Jerry, Jeese, ta phải rời khỏi một thời gian, thời gian có thể lâu, có thể ngắn. Ta hiện tại cũng không nắm chắc. Nếu ta có mất tích mấy năm, các ngươi cũng không cần phải lo lắng!
Lý Dương nghĩ tới Cát Lỗ Phổ mất tích suốt bảy năm, cũng sợ rằng bản thân cũng không may mất khoảng thời gian như vậy. Cho nên hắn mới đề phòng trước.
- Vâng, sư tôn!
Jerry và Jeese cùng đáp.
- Hai ngươi tiếp tục tu luyện, nếu như có người tới quấy rối việc vận chuyển của trại huấn luyện, giết không tha!
Lý Dương nói rất lạnh lùng, trại huấn luyện tuyệt đối không thể bị phá hủy.
- Sư tôn cứ yên tâm! Bọn đệ tử lần này dẫn theo ba trăm cảnh vệ, vũ khí đều cực kỳ tiên tiến. Không cần phải lo lắng xuất hiện chuyện gì bất trắc!
Jerry và Jesse rất tự tin.
Lý Dương gật gật đầu, quay người về phía Michelob.
- Michelob, nhớ kỹ, đối với năm ngàn người mới tới này, nhất định phải tăng mạnh việc tẩy não!
Lý Dương lần đầu tiên dùng Mê Hồn thuật, "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất". (Thành ngữ: Vạn điều không sợ, chỉ sợ một điều không may – Ma Khang).
- Vâng, chủ tịch!
Michelob tuân lệnh nói.
Lý Dương gật đầu, rồi xoay người, thâm thể lóe lên, ngự khí phi hành, biến mất khỏi sa mạc.
- Chủ tịch, tôi là Vu Dương đây!
Lâm Thiên Vũ nhận được điện thoại, lập tức cười nói:
- Ồ, là Vu Dương à, chuyện gì thế? Đúng rồi, ngươi phái thêm một ngàn tam cấp cao thủ tới đây đi!
- Chủ tịch, tôi đã rời khỏi sa mạc rồi!
Giọng của Vu Dương rất bình tĩnh.
Lâm Thiên Vũ lập tức có dự cảm không tốt, Vu Dương này là người phụ trách trại huấn luyện, sao lại có thể rời khỏi sa mạc?
- Vu Dương, có chuyện gì vậy? Ngươi mau nói rõ cho ta!
Lâm Thiên Vũ không khỏi thở mạnh ra, năm ngàn tam cấp cao thủ đây là cơ sở của hắn, là thứ giúp hắn xoay trở! Không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn được.
Vu Dương mặc dù đã rời châu Phi, hiện tại đang trốn ở trung quốc, nhưng tim hắn vẫn đập thình thịch như trước.
- Năm nghìn tam cấp cao thủ không còn nữa, đã bị Mộc Dịch cướp đi mất rồi, hiện tại đã không còn nữa! Chủ tịch, người nhất định phải bình tĩnh!
Nói xong, Vu Dương lập tức gác điện thoại.
Lâm Thiên Vũ sững người, đầu óc choáng váng.
Năm ngàn tam cấp cao thủ!
Tương lai của hắn, dục vọng của hắn, dã tâm của hắn, đều dựa vào năm ngàn tam cấp cao thủ này, nhưng... không còn nữa rồi, thật sự không còn nữa rồi.
- Không, không thể nào!
Lâm Thiên Vũ giống như thần kinh bị kích động mạnh, lập tức gọi điện thoại lại cho Vu Dương. Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn không thể gọi được, vì Vu Dương vừa rồi đã bóp nát điện thoại rồi.
- Không, không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Lâm Thiên Vũ lập tức gọi điện tới trại huấn luyện ở sa mạc.
- Tút, tút…
Không được!
Gọi lại một số khác.
- Tút, tút…
Cả ba số điện thoại, cả ba số điện thoại ở sa mạc mà Lâm Thiên Vũ biết dược đều không gọi được.
- Người đâu, mau tới châu phi, tới châu Phi!
Lâm Thiên Vũ hét lớn ra bên ngoài, lập tức có vài tâm phúc đã tiến vào.
Bỗng nhiên, Lâm Thiên Vũ lấy điện thoại của mình ra.
- Ai? Vu Dương à?
Lâm Thiên Vũ tựa như trong nháy mắt chết đuối nắm được cành cây, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Giọng nói ôn hòa kia vang lên trong điện thoại:
- Xin chào, ta được Mộc Dịch tiên sinh nhờ báo cho ngài biết, cảm ơn về năm ngàn tam cấp cao thủ của ngài.
Nói xong, liền lập tức gác điện thoại.
Thân thể Lâm Thiên Vũ run lên, cuối cùng giống như không còn một chút khí lực nào nữa, đánh rơi cả điện thoại di động trong tay.
- Bịch!
Điện thoại di động rơi xuống mặt đất, nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn không có phản ứng gì.
- Mộc Dịch!!!
Những lời nguyền rủa như đến từ địa ngục phát ra từ miệng Lâm Thiên Vũ, hắn cố đứng dậy, lúc này mặt hắn đã đỏ bừng hung tợn giống như quỷ vậy.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi từ miệng Lâm Thiên Vũ phun ra, rồi hắn liền ngã xuống sàn nhà.
Tập 4: Cực thối Đạo quán
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại