Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 90
“Ai dạy em lén lút xem mấy thứ này, hả?" Khâu Tử Ngạn cúi đầu nói vào lỗ tai Đường Tiểu Ngữ.
“Em không có xem." Đường Tiểu Ngữ giãy ra, “Là nó tự xuất hiện."
“Còn giả bộ?" Khâu Tử Ngạn không có ý định buông tha cho cậu.
“. . . . ." Đường Tiểu Ngữ cảm thấy bây giờ mình có nói gì đi nữa cũng sẽ bị người này bác bỏ, vì thế dứt khoát im lặng cho khỏe.
Cùng lắm thì bị hôn hôn sờ sờ vài cái, cũng không có gì nghiêm trọng!
Nhưng hành động lần này của Khâu tiên sinh. . . Hình như hơi quá phận.
“Này!" Đường Tiểu Ngữ nắm lấy bàn tay đang mò xuống dưới của Khâu Tử Ngạn, quay đầu trừng hắn.
“Sao thế?" Khâu Tử Ngạn bày ra vẻ mặt vô tội.
“Em muốn đi ngủ." Đường Tiểu Ngữ đẩy hắn ra đứng lên, tim bắt đầu đập loạn nhịp!
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn ôm lấy cậu ta từ phía sau, trông giống hệt một miếng cao dán loại lớn!
Nếu Tô Nặc có thể nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất vui mừng! Quả nhiên vẻ bề ngoài kiên cường mạnh mẽ gì đó đều là giả, điều này thật làm cho người ta sảng khoái!
“Đừng phá nữa." Lỗ tai của Đường Tiểu Ngữ bắt đầu nóng lên.
“Anh đâu có phá." Khâu Tử Ngạn ôm chặt người trong lòng, “Chúng ta làm chút chuyện hay ho đi."
Đường Tiểu Ngữ: . . . . .
Có ai nói cho tôi biết chuyện này hay ho ở chỗ nào không.
Giường trong phòng ngủ vừa lớn vừa mềm mại, drap giường và áo gối chăn bông đều là màu xanh da trời do Đường Tiểu Ngữ tự chọn! Hoàn toàn không giống tên Tô Nặc cuồng màu rằn ri và màu hồng có ren!
“Gần đây có vẻ mập lên một chút thì phải." Khâu Tử Ngạn đặt Đường Tiểu Ngữ lên giường, thuận tiện nhéo eo cậu ta mấy cái.
Ý định ngủ một cách bình thường hình như phá sản rồi, Đường Tiểu Ngữ quay đầu đi, cam chịu nhắm mắt lại! Chẳng khác gì bộ dạng “chừng nào anh nhìn đã sờ đủ thì chúng ta đi ngủ sớm một chút".
Nhưng mọi chuyện cũng không hẳn là vậy.
Chết một lần và chết hai lần căn bản không khác nhau lắm.
Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, chậm rãi cởi từng cái nút áo của Đường Tiểu Ngữ.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
“Lạnh không?" Khâu Tử Ngạn thấp giọng hỏi.
“. . . . Lạnh." Bây giờ trả lời hay không trả lời đều rất xấu hổ, Đường Tiểu Ngữ đành phải trả lời cho có lệ.
Khâu Tử Ngạn bước xuống giường đóng cửa sổ lại, lúc quay về thuận tay cởi luôn áo tắm trên người, lộ ra vóc dáng tuyệt hảo khiến Tô Nặc ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, cơ ngực và cơ bụng kia quả thật làm cho người ta cảm thấy điên tiết! Hơn nữa cái bíp bíp — Ẩn sau lớp quần lót màu đen kia cũng rất hấp dẫn lực chú ý!
Đường Tiểu Ngữ nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Khâu Tử Ngạn.
“Dáng người của ông xã em có đẹp không?" Khâu Tử Ngạn áp lên trên người cậu.
Đường Tiểu Ngữ ôm cổ hắn, thân thể bắt đầu nóng lên.
Đúng là quá mẫn cảm!
Khâu Tử Ngạn cởi quần ngủ của Đường Tiểu Ngữ, để lộ đôi chân trắng nõn và chiếc quần lót màu vàng nhạt.
Đúng vậy, từ lần trước hai người thân mật trong bồn tắm lớn, Khâu tiên sinh cảm thấy Đường Tiểu Ngữ mặc màu này nhìn rất đáng yêu, vì thế liền sai Mạch Kha mua luôn hai tá! Hơn nữa còn đê tiện vô liêm sỉ vứt những cái màu khác đi!
Gia trưởng đến mức không còn từ nào diễn tả nổi!
*Gia trưởng: người đàn ông (người cha, người chồng) cho mình là cột trụ, là chủ của gia đình nên có quyền ra lệnh, áp đặt vợ con phải tuân theo mọi ý của mình, không cho mọi người có ý kiến hoặc phản đối.
“Dù sao cũng mặc cho anh xem, đương nhiên phải do anh chọn rồi." Khâu Tử Ngạn nói cứ chuyện hiển nhiên, “Vợ chồng bình đẳng, em cũng có thể chọn cho anh."
Đường Tiểu Ngữ sửng sốt vài giây, sau đó. . . . Thỏa hiệp.
Bởi vì chuyện mặc quần lót màu gì rất kì quặc, không cần phải đem ra thảo luận.
Vả lại ai muốn chọn màu quần lót cho anh chứ!
“Có cảm giác rồi à?" Khâu Tử Ngạn cúi sát xuống, kéo quần lót cậu ta ra một chút.
Hình ảnh này thật tốt đẹp.
. . . . .
Đồ biến thái!
Đường Tiểu Ngữ mặt đỏ tai hồng đưa chân đạp hắn xuống giường, thuận tiện ném thêm cái gối vào người hắn.
Khâu Tử Ngạn lại nhào lên đè cậu xuống, mút mạnh ở cổ cậu một cái, một vết màu đỏ nhạt lập tức hiện lên, “Hình như có vị sữa."
“Anh vừa nói cái gì!" Đường Tiểu Ngữ nổi giận.
“Kêu tiếng ông xã anh nghe đi." Khâu Tử Ngạn ngậm vành tai cậu ta.
“. . . . ." Đừng có mơ.
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn không hề cảm thấy tổn thương, ngược lại còn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Đường Tiểu Ngữ, để cho chỗ mẫn cảm của hai người dán sát vào nhau.
Tuy rằng cách một lớp quần lót, cả hai vẫn có thể cảm nhận được độ cứng và độ nóng của đối phương. Đường Tiểu Ngữ thở dốc, hai má cũng bắt đầu ửng hồng.
“Có muốn anh giúp em không?" Nhìn bộ dạng của cậu ta, Khâu Tử Ngạn thấp giọng cười.
Không ngờ người này lại thích trêu chọc người ta như vậy, Đường Tiểu Ngữ quay đầu sang chỗ khác giả chết.
“Không cảm thấy khó chịu sao?" Khâu Tử Ngạn cọ cọ.
“Anh đừng lộn xộn nữa!" Đường Tiểu Ngữ có chút tức giận.
“Không lộn xộn thì sao em thoải mái được?" Khâu Tử Ngạn thản nhiên nói.
Mặt của Đường Tiểu Ngữ càng lúc càng đỏ, sao da mặt của người này có thể dày đến như vậy?
Khâu Tử Ngạn thừa dịp Đường Tiểu Ngữ ngẩn người, tranh thủ lột luôn quần lót của cậu! Quả nhiên sau khi lột sạch trông quyến rũ hơn nhiều!
Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp phản ứng đã bị Khâu Tử Ngạn đặt nằm sấp trên giường, dưới bụng còn lót một cái gối nằm!
“Anh muốn làm gì?!" Đường Tiểu Ngữ hốt hoảng, muốn ngồi dậy bỏ chạy.
Nhưng sao mà chạy được chứ.
“Ba tháng sau, bảo bối sẽ tròn hai mươi tuổi." Khâu Tử Ngạn áp lên lưng cậu ta.
“. . . ." Vậy thì sao?! Đường Tiểu Ngữ vùi mặt xuống gối.
“Ăn sạch em trước chín mươi ngày chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Khâu Tử Ngạn rì rầm.
Ăn sạch?!
Đường Tiểu Ngữ hoảng hốt quay đầu lại, muốn xác nhận xem hắn đang nói chơi hay nói thật.
Trong mắt của Khâu Tử Ngạn ẩn giấu thứ gì đó không giống như bình thường.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi sợ hãi.
“Có đồng ý cho anh không?" Khâu Tử Ngạn dịu dàng vuốt ve hai điểm trước ngực cậu ta.
Hô hấp của Đường Tiểu Ngữ càng trở nên dồn dập, bàn tay nắm chặt drap giường.
“Anh sẽ cố gắng không làm em đau." Khâu Tử Ngạn chỉnh đèn ngủ tối lại, sau đó bắt đầu hôn từ sau gáy thẳng xuống vai, dọc theo sống lưng xuống vòng eo, cuối cùng dừng lại ở khe mông hơi nhếch lên của Đường Tiểu Ngữ.
Cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của hắn đang dạo chơi trên mông mình, Đường Tiểu Ngữ cắn môi dưới, trong mắt dâng đầy nước.
“Nếu khó chịu thì cứ nói với anh." Khâu Tử Ngạn lấy thuốc bôi trơn trong tủ đầu giường, sau đó đổ một ít lên lòng bàn tay trái.
“A. . . . ." Xúc cảm lạnh lẽo và dị vật bất ngờ xâm nhập, Đường Tiểu Ngữ nhịn không được nhíu mày.
“Ngoan, thả lỏng một chút." Khâu Tử Ngạn rất kiên nhẫn, động tác trên tay càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn. Thấy biểu tình của Đường Tiểu Ngữ từ từ bình tĩnh trở lại, Khâu Tử Ngạn bắt đầu đưa thêm một ngón vào.
“Đau!" Không ngờ khi dị vật tiến vào cơ thể lại đau đớn như thế, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi tủi thân.
Thật ra lúc trước có cực khổ nào mà chưa từng trải qua, không có nhà để về, không có cơm để ăn, bị người khác chặn đường đánh một trận nhừ tử, thoi thóp nằm trong tuyết lạnh. . . . Cậu cũng chưa từng khóc một tiếng, chỉ cảm thấy thù hận ngày càng chồng chất, cho đến khi gặp được người này.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn hắn.
“Đau lắm à?" Khâu Tử Ngạn nhìn ánh mắt phiếm hồng của Đường Tiểu Ngữ, do dự rút ngón tay ra.
Nếu không thì. . . Chờ thêm một thời gian nữa cũng được.
Nuôi cho mập một chút rồi tính tiếp.
Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, chui vào trong ngực của Khâu tiên sinh.
“Sao vậy?" Khâu Tử Ngạn cảm thấy hơi khó hiểu, có phải do mình quá đột ngột nên làm em ấy mất hứng không.
“Anh làm đi." Đường Tiểu Ngữ ôm cổ hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Em chắc không?" Đột nhiên được cho phép khiến Khâu Tử Ngạn hơi bất ngờ.
“Ừ." Đường Tiểu Ngữ không ngẩng đầu lên, nhưng tai và cổ đều đã ửng hồng.
“Cho em một cơ hội cuối cùng để thay đổi ý kiến." Khâu Tử Ngạn đè cậu ta xuống giường, giọng nói khản đặc.
Đường Tiểu Ngữ dung cảm nhắm mắt lại.
Khâu Tử Ngạn cười khẽ, sau đó dịu dàng đắp chăn cho cậu ta, cuối cùng không làm gì hết?
Làm gì có chuyện đó!
Tuy Tô Nặc luôn ảo tưởng tên cơ bụng sẽ biến thành thái giám, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra!
Trên thực tế, người mẫu Khâu rất dũng mãnh! Có thể nói là ngang tài ngang sức với ngài giám đốc!
“Bảo bối, đừng sợ." Khâu Tử Ngạn hôn trán cậu ta, sau đó cúi xuống ngậm lấy vật nhỏ đang vô cùng phấn chấn kia.
“A. . . . ." Đường Tiểu Ngữ rên rỉ một chút, âm thanh giống như chú mèo nhỏ chọc lòng người ngứa ngáy.
Khâu Tử Ngạn đẩy nhanh tốc độ, sau đó thừa dịp cậu ta còn đang ý loạn tình mê, đưa ngón tay vào dò xét một lần nữa.
Đường Tiểu Ngữ dùng sức hít thở, cố gắng thả lỏng một chút.
Thấy cậu ta phối hợp như vậy, Khâu Tử Ngạn nhịn không được cười ra tiếng, Đường Tiểu Ngữ đang mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cười của hắn liền mở mắt, “Anh cười cái gì?"
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn thích đến không chịu được, nhào vào người cậu ta hôn lấy hôn để.
Đường Tiểu Ngữ: . . . .
Tình tiết câu chuyện hình như hơi chệch hướng thì phải?
Nhưng một giây sau, vận mệnh liền nói cho Đường Tiểu Ngữ biết, thật ra tình tiết này bình thường đến mức không thể bình thường hơn!
“Đau quá!" Đường Tiểu Ngữ kêu lên.
“Ngoan, nhịn một chút." Động tác của Khâu Tử Ngạn rất chậm.
Nhưng chậm không có nghĩa là không đau! Đường Tiểu Ngữ đau đến chảy nước mắt!
“Lát nữa sẽ hết đau." Khâu Tử Ngạn dỗ dành, “Thoải mái nữa là khác."
“Anh nhanh lên đi." Đường Tiểu Ngữ chỉ muốn kết thúc nhanh một chút.
“Nhanh lên sẽ làm em đau." Khâu Tử Ngạn hôn khóe mắt của cậu.
Vấn đề nằm ở chỗ có dừng lại cũng rất đau! Đường Tiểu Ngữ căng cứng cơ thể, không dám nhúc nhích, cặp mắt hồng như mắt thỏ, đã vậy còn đột nhiên nhớ tới một tin nhắn cũ của Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói.
— Tên cơ bụng đó nhìn bề ngoài trông ngon lành vậy thôi chứ không xài được đâu, nơi đó nhất định rất nhỏ! Toàn là nhét bông gòn!
Thật ra nhỏ một chút cũng không có gì không tốt! Lần đầu tiên trong đời Đường Tiểu Ngữ cảm thấy đồng tình với yêu nghiệt đầu hói kia!
Bởi vì bây giờ đau quá chừng!
Tuy lúc đầu khi khuếch trương đã đau rồi, nhưng khuếch trương được một lúc thì nơi đó dần dần có cảm giác, Đường Tiểu Ngữ đang đau đớn đột nhiên cảm thấy. . . . Thoải mái.
“Còn đau không?" Thấy cậu ta bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, Khâu Tử Ngạn thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu chút nữa hắn đã cho rằng mình không có thiên phú về phương diện này.
Cuộc sống vợ chồng hài hòa là chuyện rất quan trọng!
Trong phòng ngủ là một mảnh xuân tươi đẹp, quần lót nhỏ vàng nhạt nằm dưới đất, không thể bảo vệ được cái bíp bíp này — và cái bíp bíp kia — của chủ nhân mình.
Quả thật không còn mặt mũi nào gặp người khác!
Đây là lần đầu tiên của Đường Tiểu Ngữ nên Khâu Tử Ngạn vẫn biết kiềm chế, làm xong một lần liền ôm cậu đi tắm.
Đường Tiểu Ngữ ngồi trong bồn tắm, hai tay không còn chút sức lực nào vòng qua vai của Khâu tiên sinh.
“Mệt lắm hả?" Khâu Tử Ngạn giúp cậu ta tẩy rửa cơ thể.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ khàn khàn nói.
“Anh đây." Khâu Tử Ngạn vỗ vỗ lưng cậu ta, “Nếu mệt quá thì ngủ đi."
Đường Tiểu Ngữ tựa người vào trong lòng Khâu tiên sinh, cả người đều uể oải.
Tuy đã cẩn thận tiến hành đủ từng bước, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, khó tránh việc bị thương, Khâu Tử Ngạn lau người cho Đường Tiểu Ngữ rồi nhét cậu vào ổ chăn, vừa xoay người định đến phòng làm việc tìm ít thuốc, tình cờ nhìn thấy điện thoại của Đường Tiểu Ngữ đang chớp nháy trên bàn, tên người gửi là Tô Nặc.
Khâu Tử Ngạn cảm thấy vô cùng khó hiểu, quan hệ của bọn họ trở nên tốt như vậy từ khi nào, nửa đêm rồi mà còn gửi tin nhắn cho nhau?!
“Em không có xem." Đường Tiểu Ngữ giãy ra, “Là nó tự xuất hiện."
“Còn giả bộ?" Khâu Tử Ngạn không có ý định buông tha cho cậu.
“. . . . ." Đường Tiểu Ngữ cảm thấy bây giờ mình có nói gì đi nữa cũng sẽ bị người này bác bỏ, vì thế dứt khoát im lặng cho khỏe.
Cùng lắm thì bị hôn hôn sờ sờ vài cái, cũng không có gì nghiêm trọng!
Nhưng hành động lần này của Khâu tiên sinh. . . Hình như hơi quá phận.
“Này!" Đường Tiểu Ngữ nắm lấy bàn tay đang mò xuống dưới của Khâu Tử Ngạn, quay đầu trừng hắn.
“Sao thế?" Khâu Tử Ngạn bày ra vẻ mặt vô tội.
“Em muốn đi ngủ." Đường Tiểu Ngữ đẩy hắn ra đứng lên, tim bắt đầu đập loạn nhịp!
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn ôm lấy cậu ta từ phía sau, trông giống hệt một miếng cao dán loại lớn!
Nếu Tô Nặc có thể nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất vui mừng! Quả nhiên vẻ bề ngoài kiên cường mạnh mẽ gì đó đều là giả, điều này thật làm cho người ta sảng khoái!
“Đừng phá nữa." Lỗ tai của Đường Tiểu Ngữ bắt đầu nóng lên.
“Anh đâu có phá." Khâu Tử Ngạn ôm chặt người trong lòng, “Chúng ta làm chút chuyện hay ho đi."
Đường Tiểu Ngữ: . . . . .
Có ai nói cho tôi biết chuyện này hay ho ở chỗ nào không.
Giường trong phòng ngủ vừa lớn vừa mềm mại, drap giường và áo gối chăn bông đều là màu xanh da trời do Đường Tiểu Ngữ tự chọn! Hoàn toàn không giống tên Tô Nặc cuồng màu rằn ri và màu hồng có ren!
“Gần đây có vẻ mập lên một chút thì phải." Khâu Tử Ngạn đặt Đường Tiểu Ngữ lên giường, thuận tiện nhéo eo cậu ta mấy cái.
Ý định ngủ một cách bình thường hình như phá sản rồi, Đường Tiểu Ngữ quay đầu đi, cam chịu nhắm mắt lại! Chẳng khác gì bộ dạng “chừng nào anh nhìn đã sờ đủ thì chúng ta đi ngủ sớm một chút".
Nhưng mọi chuyện cũng không hẳn là vậy.
Chết một lần và chết hai lần căn bản không khác nhau lắm.
Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, chậm rãi cởi từng cái nút áo của Đường Tiểu Ngữ.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
“Lạnh không?" Khâu Tử Ngạn thấp giọng hỏi.
“. . . . Lạnh." Bây giờ trả lời hay không trả lời đều rất xấu hổ, Đường Tiểu Ngữ đành phải trả lời cho có lệ.
Khâu Tử Ngạn bước xuống giường đóng cửa sổ lại, lúc quay về thuận tay cởi luôn áo tắm trên người, lộ ra vóc dáng tuyệt hảo khiến Tô Nặc ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, cơ ngực và cơ bụng kia quả thật làm cho người ta cảm thấy điên tiết! Hơn nữa cái bíp bíp — Ẩn sau lớp quần lót màu đen kia cũng rất hấp dẫn lực chú ý!
Đường Tiểu Ngữ nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Khâu Tử Ngạn.
“Dáng người của ông xã em có đẹp không?" Khâu Tử Ngạn áp lên trên người cậu.
Đường Tiểu Ngữ ôm cổ hắn, thân thể bắt đầu nóng lên.
Đúng là quá mẫn cảm!
Khâu Tử Ngạn cởi quần ngủ của Đường Tiểu Ngữ, để lộ đôi chân trắng nõn và chiếc quần lót màu vàng nhạt.
Đúng vậy, từ lần trước hai người thân mật trong bồn tắm lớn, Khâu tiên sinh cảm thấy Đường Tiểu Ngữ mặc màu này nhìn rất đáng yêu, vì thế liền sai Mạch Kha mua luôn hai tá! Hơn nữa còn đê tiện vô liêm sỉ vứt những cái màu khác đi!
Gia trưởng đến mức không còn từ nào diễn tả nổi!
*Gia trưởng: người đàn ông (người cha, người chồng) cho mình là cột trụ, là chủ của gia đình nên có quyền ra lệnh, áp đặt vợ con phải tuân theo mọi ý của mình, không cho mọi người có ý kiến hoặc phản đối.
“Dù sao cũng mặc cho anh xem, đương nhiên phải do anh chọn rồi." Khâu Tử Ngạn nói cứ chuyện hiển nhiên, “Vợ chồng bình đẳng, em cũng có thể chọn cho anh."
Đường Tiểu Ngữ sửng sốt vài giây, sau đó. . . . Thỏa hiệp.
Bởi vì chuyện mặc quần lót màu gì rất kì quặc, không cần phải đem ra thảo luận.
Vả lại ai muốn chọn màu quần lót cho anh chứ!
“Có cảm giác rồi à?" Khâu Tử Ngạn cúi sát xuống, kéo quần lót cậu ta ra một chút.
Hình ảnh này thật tốt đẹp.
. . . . .
Đồ biến thái!
Đường Tiểu Ngữ mặt đỏ tai hồng đưa chân đạp hắn xuống giường, thuận tiện ném thêm cái gối vào người hắn.
Khâu Tử Ngạn lại nhào lên đè cậu xuống, mút mạnh ở cổ cậu một cái, một vết màu đỏ nhạt lập tức hiện lên, “Hình như có vị sữa."
“Anh vừa nói cái gì!" Đường Tiểu Ngữ nổi giận.
“Kêu tiếng ông xã anh nghe đi." Khâu Tử Ngạn ngậm vành tai cậu ta.
“. . . . ." Đừng có mơ.
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn không hề cảm thấy tổn thương, ngược lại còn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Đường Tiểu Ngữ, để cho chỗ mẫn cảm của hai người dán sát vào nhau.
Tuy rằng cách một lớp quần lót, cả hai vẫn có thể cảm nhận được độ cứng và độ nóng của đối phương. Đường Tiểu Ngữ thở dốc, hai má cũng bắt đầu ửng hồng.
“Có muốn anh giúp em không?" Nhìn bộ dạng của cậu ta, Khâu Tử Ngạn thấp giọng cười.
Không ngờ người này lại thích trêu chọc người ta như vậy, Đường Tiểu Ngữ quay đầu sang chỗ khác giả chết.
“Không cảm thấy khó chịu sao?" Khâu Tử Ngạn cọ cọ.
“Anh đừng lộn xộn nữa!" Đường Tiểu Ngữ có chút tức giận.
“Không lộn xộn thì sao em thoải mái được?" Khâu Tử Ngạn thản nhiên nói.
Mặt của Đường Tiểu Ngữ càng lúc càng đỏ, sao da mặt của người này có thể dày đến như vậy?
Khâu Tử Ngạn thừa dịp Đường Tiểu Ngữ ngẩn người, tranh thủ lột luôn quần lót của cậu! Quả nhiên sau khi lột sạch trông quyến rũ hơn nhiều!
Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp phản ứng đã bị Khâu Tử Ngạn đặt nằm sấp trên giường, dưới bụng còn lót một cái gối nằm!
“Anh muốn làm gì?!" Đường Tiểu Ngữ hốt hoảng, muốn ngồi dậy bỏ chạy.
Nhưng sao mà chạy được chứ.
“Ba tháng sau, bảo bối sẽ tròn hai mươi tuổi." Khâu Tử Ngạn áp lên lưng cậu ta.
“. . . ." Vậy thì sao?! Đường Tiểu Ngữ vùi mặt xuống gối.
“Ăn sạch em trước chín mươi ngày chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Khâu Tử Ngạn rì rầm.
Ăn sạch?!
Đường Tiểu Ngữ hoảng hốt quay đầu lại, muốn xác nhận xem hắn đang nói chơi hay nói thật.
Trong mắt của Khâu Tử Ngạn ẩn giấu thứ gì đó không giống như bình thường.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi sợ hãi.
“Có đồng ý cho anh không?" Khâu Tử Ngạn dịu dàng vuốt ve hai điểm trước ngực cậu ta.
Hô hấp của Đường Tiểu Ngữ càng trở nên dồn dập, bàn tay nắm chặt drap giường.
“Anh sẽ cố gắng không làm em đau." Khâu Tử Ngạn chỉnh đèn ngủ tối lại, sau đó bắt đầu hôn từ sau gáy thẳng xuống vai, dọc theo sống lưng xuống vòng eo, cuối cùng dừng lại ở khe mông hơi nhếch lên của Đường Tiểu Ngữ.
Cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của hắn đang dạo chơi trên mông mình, Đường Tiểu Ngữ cắn môi dưới, trong mắt dâng đầy nước.
“Nếu khó chịu thì cứ nói với anh." Khâu Tử Ngạn lấy thuốc bôi trơn trong tủ đầu giường, sau đó đổ một ít lên lòng bàn tay trái.
“A. . . . ." Xúc cảm lạnh lẽo và dị vật bất ngờ xâm nhập, Đường Tiểu Ngữ nhịn không được nhíu mày.
“Ngoan, thả lỏng một chút." Khâu Tử Ngạn rất kiên nhẫn, động tác trên tay càng nhẹ nhàng và chậm rãi hơn. Thấy biểu tình của Đường Tiểu Ngữ từ từ bình tĩnh trở lại, Khâu Tử Ngạn bắt đầu đưa thêm một ngón vào.
“Đau!" Không ngờ khi dị vật tiến vào cơ thể lại đau đớn như thế, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi tủi thân.
Thật ra lúc trước có cực khổ nào mà chưa từng trải qua, không có nhà để về, không có cơm để ăn, bị người khác chặn đường đánh một trận nhừ tử, thoi thóp nằm trong tuyết lạnh. . . . Cậu cũng chưa từng khóc một tiếng, chỉ cảm thấy thù hận ngày càng chồng chất, cho đến khi gặp được người này.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn hắn.
“Đau lắm à?" Khâu Tử Ngạn nhìn ánh mắt phiếm hồng của Đường Tiểu Ngữ, do dự rút ngón tay ra.
Nếu không thì. . . Chờ thêm một thời gian nữa cũng được.
Nuôi cho mập một chút rồi tính tiếp.
Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, chui vào trong ngực của Khâu tiên sinh.
“Sao vậy?" Khâu Tử Ngạn cảm thấy hơi khó hiểu, có phải do mình quá đột ngột nên làm em ấy mất hứng không.
“Anh làm đi." Đường Tiểu Ngữ ôm cổ hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Em chắc không?" Đột nhiên được cho phép khiến Khâu Tử Ngạn hơi bất ngờ.
“Ừ." Đường Tiểu Ngữ không ngẩng đầu lên, nhưng tai và cổ đều đã ửng hồng.
“Cho em một cơ hội cuối cùng để thay đổi ý kiến." Khâu Tử Ngạn đè cậu ta xuống giường, giọng nói khản đặc.
Đường Tiểu Ngữ dung cảm nhắm mắt lại.
Khâu Tử Ngạn cười khẽ, sau đó dịu dàng đắp chăn cho cậu ta, cuối cùng không làm gì hết?
Làm gì có chuyện đó!
Tuy Tô Nặc luôn ảo tưởng tên cơ bụng sẽ biến thành thái giám, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra!
Trên thực tế, người mẫu Khâu rất dũng mãnh! Có thể nói là ngang tài ngang sức với ngài giám đốc!
“Bảo bối, đừng sợ." Khâu Tử Ngạn hôn trán cậu ta, sau đó cúi xuống ngậm lấy vật nhỏ đang vô cùng phấn chấn kia.
“A. . . . ." Đường Tiểu Ngữ rên rỉ một chút, âm thanh giống như chú mèo nhỏ chọc lòng người ngứa ngáy.
Khâu Tử Ngạn đẩy nhanh tốc độ, sau đó thừa dịp cậu ta còn đang ý loạn tình mê, đưa ngón tay vào dò xét một lần nữa.
Đường Tiểu Ngữ dùng sức hít thở, cố gắng thả lỏng một chút.
Thấy cậu ta phối hợp như vậy, Khâu Tử Ngạn nhịn không được cười ra tiếng, Đường Tiểu Ngữ đang mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cười của hắn liền mở mắt, “Anh cười cái gì?"
“Bà xã." Khâu Tử Ngạn thích đến không chịu được, nhào vào người cậu ta hôn lấy hôn để.
Đường Tiểu Ngữ: . . . .
Tình tiết câu chuyện hình như hơi chệch hướng thì phải?
Nhưng một giây sau, vận mệnh liền nói cho Đường Tiểu Ngữ biết, thật ra tình tiết này bình thường đến mức không thể bình thường hơn!
“Đau quá!" Đường Tiểu Ngữ kêu lên.
“Ngoan, nhịn một chút." Động tác của Khâu Tử Ngạn rất chậm.
Nhưng chậm không có nghĩa là không đau! Đường Tiểu Ngữ đau đến chảy nước mắt!
“Lát nữa sẽ hết đau." Khâu Tử Ngạn dỗ dành, “Thoải mái nữa là khác."
“Anh nhanh lên đi." Đường Tiểu Ngữ chỉ muốn kết thúc nhanh một chút.
“Nhanh lên sẽ làm em đau." Khâu Tử Ngạn hôn khóe mắt của cậu.
Vấn đề nằm ở chỗ có dừng lại cũng rất đau! Đường Tiểu Ngữ căng cứng cơ thể, không dám nhúc nhích, cặp mắt hồng như mắt thỏ, đã vậy còn đột nhiên nhớ tới một tin nhắn cũ của Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói.
— Tên cơ bụng đó nhìn bề ngoài trông ngon lành vậy thôi chứ không xài được đâu, nơi đó nhất định rất nhỏ! Toàn là nhét bông gòn!
Thật ra nhỏ một chút cũng không có gì không tốt! Lần đầu tiên trong đời Đường Tiểu Ngữ cảm thấy đồng tình với yêu nghiệt đầu hói kia!
Bởi vì bây giờ đau quá chừng!
Tuy lúc đầu khi khuếch trương đã đau rồi, nhưng khuếch trương được một lúc thì nơi đó dần dần có cảm giác, Đường Tiểu Ngữ đang đau đớn đột nhiên cảm thấy. . . . Thoải mái.
“Còn đau không?" Thấy cậu ta bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, Khâu Tử Ngạn thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu chút nữa hắn đã cho rằng mình không có thiên phú về phương diện này.
Cuộc sống vợ chồng hài hòa là chuyện rất quan trọng!
Trong phòng ngủ là một mảnh xuân tươi đẹp, quần lót nhỏ vàng nhạt nằm dưới đất, không thể bảo vệ được cái bíp bíp này — và cái bíp bíp kia — của chủ nhân mình.
Quả thật không còn mặt mũi nào gặp người khác!
Đây là lần đầu tiên của Đường Tiểu Ngữ nên Khâu Tử Ngạn vẫn biết kiềm chế, làm xong một lần liền ôm cậu đi tắm.
Đường Tiểu Ngữ ngồi trong bồn tắm, hai tay không còn chút sức lực nào vòng qua vai của Khâu tiên sinh.
“Mệt lắm hả?" Khâu Tử Ngạn giúp cậu ta tẩy rửa cơ thể.
“Anh Tử Ngạn." Đường Tiểu Ngữ khàn khàn nói.
“Anh đây." Khâu Tử Ngạn vỗ vỗ lưng cậu ta, “Nếu mệt quá thì ngủ đi."
Đường Tiểu Ngữ tựa người vào trong lòng Khâu tiên sinh, cả người đều uể oải.
Tuy đã cẩn thận tiến hành đủ từng bước, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, khó tránh việc bị thương, Khâu Tử Ngạn lau người cho Đường Tiểu Ngữ rồi nhét cậu vào ổ chăn, vừa xoay người định đến phòng làm việc tìm ít thuốc, tình cờ nhìn thấy điện thoại của Đường Tiểu Ngữ đang chớp nháy trên bàn, tên người gửi là Tô Nặc.
Khâu Tử Ngạn cảm thấy vô cùng khó hiểu, quan hệ của bọn họ trở nên tốt như vậy từ khi nào, nửa đêm rồi mà còn gửi tin nhắn cho nhau?!
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San