Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 36
Tuy rằng ngài giám đốc rất muốn tới nơi hoạt động của Tô Nặc, nhưng bởi vì công việc thật sự quá bận, hoàn toàn không rút ra được chút thời gian rảnh rỗi, vì thế đành phải chấp nhận sự thật thối nát “bà xã và tình địch giả tưởng cùng bước lên thảm đỏ tham dự hoạt động còn mình thì đang tăng ca"!
Thật sự rất bi thảm!
Hoạt động được tổ chức ở một cửa hàng, thời gian ước định là 3 giờ rưỡi, vì vậy buổi chiều Đới An đến đón Tô Nặc đi làm tạo hình rất sớm, đúng ba giờ thì lập tức xuất phát.
“Không được! Lái thêm vài vòng đi!" Mắt thấy sắp đến nơi, Tô Nặc đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói.
“Vòng đi đâu?" Đới An buồn bực.
“Vòng hai vòng rồi về!" Tô Nặc nắm tay, “Chúng ta nhất định phải tới trễ hơn Khâu Tử Ngạn!"
. . . . .
Vẫn còn để ý chuyện “ai đến trễ hơn thì người đó có đẳng cấp hơn"?! Đới An dở khóc dở cười, đành phải lái xe vòng vòng, cố tình muộn gần 20 phút.
Bắt tên cơ bụng chờ mình, Tô Nặc cảm thấy rất thỏa mãn, thích quá đi mất!
Trong đại sảnh cửa hàng và trên cầu thang đã sớm chật kín fan hâm mộ chờ Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc, nhóm em gái xinh đẹp mặc váy ngắn thật sự nhiều đến mức không thể nhiều hơn được nữa! Đường Tiểu Ngữ chạy ra xem náo nhiệt, sau đó liền bị doạ hết hồn! Tuy biết Khâu Tử Ngạn là ngôi sao lớn, nhưng cảnh tượng này cũng quá dọa người rồi! Ngẩng đầu lên chỉ thấy toàn là cặp đùi trắng bóng, thật sự quá đáng sợ! Trong tiếng la hét đinh tai nhức óc, Đường Tiểu Ngữ loạng choạng trở về phòng nghỉ!
“Sao thế?" Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Bên ngoài nhiều người quá." Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khâu Tử Ngạn bật cười, “Có hoạt động dĩ nhiên là có nhiều người."
“Vậy lát nữa tôi phải đi đâu?" Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Ngữ tham gia hoạt động với Khâu Tử Ngạn cho nên không có nhiều kinh nghiệm lắm.
“Dĩ nhiên là đi chung với tôi rồi." Khâu Tử Ngạn kinh ngạc, “Đới An không nói cho cậu biết à?"
“Tôi?" Đường Tiểu Ngữ trợn mắt há mồm, “Tôi cũng phải lên thảm đỏ?"
“Đúng rồi, cậu là tài xế của tôi, phải đi chung với tôi và vệ sĩ của tôi chứ." Khâu Tử Ngạn nói, “Cậu là người đứng đầu hàng mà."
“Tôi có thể không đi được không?" Vừa nghĩ đến tư thế này, Đường Tiểu Ngữ liền cảm thấy đầu gối như nhũn ra, nhiều phóng viên và fan hâm mộ như vậy!
“Đương nhiên là không!" Khâu Tử Ngạn kiên quyết cự tuyệt, “Tài xế và vệ sĩ của Tô Nặc cũng sẽ đi chung với cậu ta, nếu tôi không có tài xế, truyền thông sẽ lại suy đoán lung tung, nói công ty trọng dụng cậu ta mà xem thường tôi!" Thật sự quá oan uổng!
“. . . Được rồi." Đường Tiểu Ngữ nhìn tạo hình chói mắt như hoàng tử của Khâu Tử Ngạn rồi nhìn nhìn áo thun quần jeans của mình, cảm thấy rất muốn khóc! Nếu biết trước mình cũng phải lên thảm đỏ thì mình đã mặc quần tây áo sơmi rồi! Bộ dạng bây giờ nhất định sẽ bị cười chết!
Hơn nữa mình còn là người đứng đầu hàng! Muốn trốn cũng không biết trốn làm sao!
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của cậu ta, Khâu Tử Ngạn rốt cuộc nhịn không được. . . Bật cười!
Đường Tiểu Ngữ bực mình nhìn hắn một cái, sau đó lập tức ngớ ra, “Anh gạt tôi!" Sao lại có người nhàm chán như vậy!
“Sao cậu ngốc thế." Khâu Tử Ngạn cười đến chảy nước mắt, “Đúng là ngây thơ."
Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười, mặt cũng đỏ bừng.
“Cậu ở đây chờ tôi, sau khi hoạt động kết thúc chúng ta cùng về nhà." Khâu Tử Ngạn sờ sờ mũi cậu ta, “Tôi đã kêu Mạch Kha đi mua điểm tâm, lát nữa tự mình ăn."
“Anh họ." Mạch Kha mở cửa phòng nghỉ, “Tô Nặc bị kẹt xe, phóng viên yêu cầu phỏng vấn anh trước."
Khâu Tử Ngạn gật gật đầu, đứng lên tới phòng hội đàm dành cho khách VIP, trông thật sự rất ngầu!
Vì thế khi Tô Nặc đến nơi chỉ nhìn thấy Đường Tiểu Ngữ trong phòng nghỉ.
Rốt cuộc mình cũng tới trễ một lần! Tô Nặc vô cùng sung sướng! Cảm thấy mình đúng là sang chảnh không thể tả!
“Xin chào." Đường Tiểu Ngữ cầm một miếng bánh quế hoa đứng lên.
Tô Nặc có chút muốn ăn, may là vẫn nhịn lại được! Hắn cực kì có khí phách và cực kì lơ đãng hỏi, “Khâu tiên sinh đâu?"
Nhất định đã ngóc mỏ ngồi chờ nãy giờ! Ha ha ha ha đúng là không buồn cười chút nào!
Sau đó hắn nghe Đường Tiểu Ngữ nói, “Đi phỏng vấn rồi."
Nani?! Tô Nặc mở to mắt, phỏng vấn là thế nào, sao mình chưa từng nghe ai nói qua chuyện này?! Vì thế hắn vội vàng kéo Đới An vào toilet, sau đó tức giận gào lên, “Phỏng vấn gì nữa?!" Chẳng lẽ không phải là chờ mình đến rồi đi cùng sao!
“Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi tưởng cậu vẫn còn nhớ chứ." Người đại diện vô tội trả lời, an ủi hắn, “Thật ra chuyện này có tham gia hay không cũng không sao, đến lúc đó tôi gửi bưu kiện cho phóng viên là được, nhất định không thiếu báo đưa tin."
“Vậy ảnh chụp thì thế nào?" Tô Nặc rất vô liêm sỉ!
“Chắc chắn lớn hơn tên cơ bụng!" Đới An xoay xoay tay vẽ cái vòng, “Lớn vầy nè!"
Tô Nặc tính toán chi li nói, “Anh cảm thấy xác suất phóng viên chỉ đăng hình tôi mà bỏ qua Khâu Tử Ngạn là bao nhiêu?"
Hoàn toàn không có khả năng này! Mời Khâu Tử Ngạn và mời cậu đều ngang ngửa nhau sao có thể bỏ qua người ta! Đới An khóc thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn rất ôn hoà, “Nếu hôm nay cậu biểu hiện thật nổi bật thì phần báo dành cho Khâu Tử Ngạn chắc chắn chỉ còn nhiêu đây!" Người đại diện lấy ra một đồng xu trong túi quần, “Có khi còn nhỏ hơn ấy chứ!"
Biểu hiện nổi bật. . . Tô Nặc 囧 nhìn hắn, “Bước trên thảm đỏ trình diễn thì phải biểu hiện nổi bật như thế nào?"
“Cứ biểu hiện thật tốt là được." Đới An an ủi hắn, “Khâu Tử Ngạn lớn tuổi hơn cậu, chúng ta phải kính già yêu trẻ, lần này cứ nhường cho hắn." Vậy mà cũng nói được, đúng là quá vô sỉ!
Kính già yêu trẻ. . . Nghe tuyệt quá đi mất! Lo lắng trong lòng lập tức bị quét sạch, Tô Nặc có cảm giác như mở ra vùng trời mới!
Đới An thở ra một hơi, tiểu tổ tông đúng là khó dỗ!
Mười phút sau buổi trình diễn bắt đầu, hai người đứng sau cánh gà nghe đạo diễn sắp xếp, Đới An và Mạch Kha giả mù sa mưa nịnh hót nhau vài câu, trong lòng thì lạnh lùng văng tục, đúng là quá dối trá!
Đám fan hâm mộ đã chiếm vị trí từ sáng sớm để tìm góc độ tốt nhất ngắm thần tượng! Thế nên tính ra đã đợi suốt mấy tiếng! Lúc nhạc mở màn vang lên, nhóm em gái lập tức mừng rỡ như điên!
Những tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi! Tô Nặc cảm thấy tâm tình rất tốt, vì vậy hiếm thấy cười một chút —— Hiếm thấy là bởi vì bình thường hắn đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt!
Nụ cười sáng lạn được máy quay chiếu lên màn hình lớn, nhóm em gái lập tức cảm thấy hít thở không thông! Trời ơi yêu chết đi được! Vì thế tiếng thét chói tai càng thêm đinh tai nhức óc, bầu không khí hưng phấn đến cực điểm!
Tuy rằng Tô Nặc dành cho Khâu Tử Ngạn đủ loại tình cảm vô cùng phức tạp từ hâm mộ đến ghen tị và căm hận, nhưng dù sao cũng không ngu đến mức để nó ảnh hưởng đến công việc. Hai người đứng trên đài, một người nam tính mạnh mẽ một người trong sáng lạnh lùng, sự phối hợp rất hoàn hảo. Bên chủ tổ chức hoạt động rất hài lòng, các fan càng hài lòng hơn! Mắt thấy buổi trình diễn sắp kết thúc mĩ mãn, Tô Nặc xoay người đi về thì cảm thấy trên đài đột nhiên sáng lên.
Mẹ nó lẽ nào là động đất?! Tô Nặc chỉ kịp suy nghĩ như thế, chợt nghe Đới An ở phía sau hét lớn một tiếng.
“Cẩn thận!" Khâu Tử Ngạn cũng nhìn thấy, vội vàng xông lại muốn kéo hắn nhưng vẫn không kịp.
Thép dựng sân khấu rơi xuống, Tô Nặc đạp không khí rớt xuống dưới.
“Nặc Nặc!!" Đới An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy lên đỡ Tô Nặc.
Trên đầu Tô Nặc chảy máu, mắt cũng đóng chặt.
Bảo vệ cửa hàng vội vàng nhào ra sơ tán đám fan kích động, sau đó gọi xe cứu thương đưa Tô Nặc đến bệnh viện.
Các phóng viên nghe tin thì lập tức hành động, Internet TV lập tức đưa tin này lên trang nhất, người mẫu Tô Nặc té khỏi sân khấu biểu diễn, tổn thương não bộ hôn mê bất tỉnh, đã được đưa khẩn cấp đến bệnh viện, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì mới. Nghe có vẻ rất nguy hiểm!
Hàn Uy hiếm khi rảnh rỗi đang dắt vợ con đi siêu thị mua đồ, đột nhiên nhận được điện thoại của Jason – ông chủ công ty người mẫu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Sao thế?" Vợ hắn hỏi.
“Nặc Nặc biểu diễn bị thương, anh phải đến bệnh viện." Hàn Uy cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, đưa con gái trong lòng cho vợ, “Bảo bối ngoan, về nhà với mẹ đi, hôm khác baba dẫn con đi xem phim hoạt hình!"
Bé gái rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Bên ngoài phòng khám cao cấp đã giăng dây bảo hộ, bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, một đống phóng viên đứng ở ngoài không chịu rời đi, tất cả đều muốn thu được tin tức trực tiếp.
Hàn Uy dùng lối đi riêng lên lầu, Jason đang ngồi trong phòng nghỉ chờ hắn.
“Chú mày chăm sóc em trai của ông như thế à!" Hàn Uy vừa gặp mặt đã nắm cổ áo của hắn rống giận.
“Anh bình tĩnh chút đi." Jason cảm thấy bất đắc dĩ, “Nặc Nặc bị thương, tôi còn sốt ruột hơn anh."
“Bác sĩ nói thế nào?" Hàn Uy hỏi.
“Não bộ không bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng mà. . ." Jason chuẩn bị tinh thần bỏ trốn.
“Còn nhưng mà nữa hả?!" Hàn Uy nắm tay rắc rắc. Rất! Muốn! Nổi! Khùng!
“Gãy xương chân." Jason trả lời một cách anh dũng!
Hàn Uy cảm thấy choáng váng hoa mắt.
“Không thì tôi cho anh đánh một trận, thế nào?" Jason cẩn thận nói.
Hàn Uy trực tiếp vung thẳng một đấm qua.
Jason cuống quít né đi, tức giận kháng nghị nói, “Chơi đánh lén à?!"
“Mau ra ngoài đuổi hết đám phóng viên." Hàn Uy phiền lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu không tôi sẽ đích thân ra tay đấy."
Jason cảm thấy đau đầu, đúng là thứ dân côn đồ bạo lực.
Trong phòng bệnh, Tô Nặc cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác như mình đã xuyên không!
Trong thoáng chốc, mình đột nhiên bị đưa đến một mảnh rừng hoa lê ngập tràn mùi hương kì dị!
“Tôi tìm bà mệt muốn chết!" Một công tử áo trắng đai ngọc đột nhiên khóc lóc thảm thiết lao tới, bụp một cái quỳ xuống đất!
“Cậu là ai?" Tô Nặc hết hồn.
“Bà, bà thật sự không biết tôi?" Công tử áo trắng túm ống tay áo của hắn, giọng nói khàn khàn.
Nhìn hơi quen nhưng thật sự không nhận ra! Chẳng lẽ là mình bội tình bạc nghĩa bỏ rơi cậu ta? Tô Nặc buồn bực, sao lại khóc thảm thiết như thế chứ.
“Bà không nhớ ra tôi thì thôi đi, sao bà dám quên cả cha tôi!" Công tử áo trắng tức đến mặt đỏ bừng, “Ông ấy đối xử tốt với bà như vậy!"
“Cha cậu?" Tô Nặc không hiểu mô tê gì, “Cha cậu là ai?"
“Đừng giả bộ mất trí nhớ nữa!" Công tử áo trắng đứng dậy, phẫn nộ lên án, “Ai cũng nói bà ham mê vinh hoa phú quý nên mới leo lên giường của đương kim vạn tuế gia sau đó bỏ nhà bỏ con mà tôi không tin! Hôm nay tôi mới biết, tất cả đều là sự thật! Nếu đã như vậy, bà còn quay về làm gì?!"
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì! Tôi cũng đâu có biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây! Tô Nặc cảm thấy quá kì quái. Xuyên không mất trí nhớ còn chưa tính, ở đây lại chẳng có ai giải thích về thế giới này cho mình, tình tiết này không khoa học!
“Thôi, bà đi đi!" Công tử áo trắng hung hăng phất tay áo, gọi một đám mây màu tới.
“Đừng vô lễ!" Một tiếng gầm phát ra từ sâu trong bụi cây, vài giây sau, một nam tử mặc hắc y anh tuấn bước ra!
Đó không phải là ngài giám đốc sao!
Trời ơi! Tô Nặc lập tức cảm thấy mừng rỡ! Hắn vừa định sung sướng nhào qua, ai ngờ tên công tử áo trắng kia đã đi trước một bước, nhào vào lòng Âu Dương Long khóc lóc thảm thiết!
Nani nani thế này là thế nào! Tô Nặc nổi giận, anh dám chơi trò ngoại tình à! Để bảo vệ tình yêu, Tô Nặc xắn tay áo định xông qua đánh nhau, chợt nghe công tử áo trắng rầu rĩ nói, “Cha!"
. . . . .
Quạ kêu quạc quạc liên tục bay qua, Tô Nặc hóa đá.
Cái gì. . . Cha?!
Càng làm cho hắn cảm thấy hãi hùng là một giây sau, công tử áo trắng tức giận xoay người lại nói, “Bà biến đi, tôi không có người mẹ như bà!"
Tô Nặc hít một hơi, mình vừa nghe được chuyện điên rồ gì?
“Đừng nói năng lung tung, coi chừng mẹ con động thai." Âu Dương Long thở dài, nhìn về phía Tô Nặc, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
Cái gì cái gì cái gì?! Tô Nặc cảm thấy đầu mình ong ong, hắn run rẩy cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bụng mình đã phình to từ bao giờ!
Vì thế hắn liền trợn trắng mắt ngất xỉu!
Thật sự quá thê thảm!
Thật sự rất bi thảm!
Hoạt động được tổ chức ở một cửa hàng, thời gian ước định là 3 giờ rưỡi, vì vậy buổi chiều Đới An đến đón Tô Nặc đi làm tạo hình rất sớm, đúng ba giờ thì lập tức xuất phát.
“Không được! Lái thêm vài vòng đi!" Mắt thấy sắp đến nơi, Tô Nặc đột nhiên nghiêm túc mở miệng nói.
“Vòng đi đâu?" Đới An buồn bực.
“Vòng hai vòng rồi về!" Tô Nặc nắm tay, “Chúng ta nhất định phải tới trễ hơn Khâu Tử Ngạn!"
. . . . .
Vẫn còn để ý chuyện “ai đến trễ hơn thì người đó có đẳng cấp hơn"?! Đới An dở khóc dở cười, đành phải lái xe vòng vòng, cố tình muộn gần 20 phút.
Bắt tên cơ bụng chờ mình, Tô Nặc cảm thấy rất thỏa mãn, thích quá đi mất!
Trong đại sảnh cửa hàng và trên cầu thang đã sớm chật kín fan hâm mộ chờ Khâu Tử Ngạn và Tô Nặc, nhóm em gái xinh đẹp mặc váy ngắn thật sự nhiều đến mức không thể nhiều hơn được nữa! Đường Tiểu Ngữ chạy ra xem náo nhiệt, sau đó liền bị doạ hết hồn! Tuy biết Khâu Tử Ngạn là ngôi sao lớn, nhưng cảnh tượng này cũng quá dọa người rồi! Ngẩng đầu lên chỉ thấy toàn là cặp đùi trắng bóng, thật sự quá đáng sợ! Trong tiếng la hét đinh tai nhức óc, Đường Tiểu Ngữ loạng choạng trở về phòng nghỉ!
“Sao thế?" Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Bên ngoài nhiều người quá." Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khâu Tử Ngạn bật cười, “Có hoạt động dĩ nhiên là có nhiều người."
“Vậy lát nữa tôi phải đi đâu?" Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Ngữ tham gia hoạt động với Khâu Tử Ngạn cho nên không có nhiều kinh nghiệm lắm.
“Dĩ nhiên là đi chung với tôi rồi." Khâu Tử Ngạn kinh ngạc, “Đới An không nói cho cậu biết à?"
“Tôi?" Đường Tiểu Ngữ trợn mắt há mồm, “Tôi cũng phải lên thảm đỏ?"
“Đúng rồi, cậu là tài xế của tôi, phải đi chung với tôi và vệ sĩ của tôi chứ." Khâu Tử Ngạn nói, “Cậu là người đứng đầu hàng mà."
“Tôi có thể không đi được không?" Vừa nghĩ đến tư thế này, Đường Tiểu Ngữ liền cảm thấy đầu gối như nhũn ra, nhiều phóng viên và fan hâm mộ như vậy!
“Đương nhiên là không!" Khâu Tử Ngạn kiên quyết cự tuyệt, “Tài xế và vệ sĩ của Tô Nặc cũng sẽ đi chung với cậu ta, nếu tôi không có tài xế, truyền thông sẽ lại suy đoán lung tung, nói công ty trọng dụng cậu ta mà xem thường tôi!" Thật sự quá oan uổng!
“. . . Được rồi." Đường Tiểu Ngữ nhìn tạo hình chói mắt như hoàng tử của Khâu Tử Ngạn rồi nhìn nhìn áo thun quần jeans của mình, cảm thấy rất muốn khóc! Nếu biết trước mình cũng phải lên thảm đỏ thì mình đã mặc quần tây áo sơmi rồi! Bộ dạng bây giờ nhất định sẽ bị cười chết!
Hơn nữa mình còn là người đứng đầu hàng! Muốn trốn cũng không biết trốn làm sao!
Nhìn bộ dạng rầu rĩ của cậu ta, Khâu Tử Ngạn rốt cuộc nhịn không được. . . Bật cười!
Đường Tiểu Ngữ bực mình nhìn hắn một cái, sau đó lập tức ngớ ra, “Anh gạt tôi!" Sao lại có người nhàm chán như vậy!
“Sao cậu ngốc thế." Khâu Tử Ngạn cười đến chảy nước mắt, “Đúng là ngây thơ."
Đường Tiểu Ngữ dở khóc dở cười, mặt cũng đỏ bừng.
“Cậu ở đây chờ tôi, sau khi hoạt động kết thúc chúng ta cùng về nhà." Khâu Tử Ngạn sờ sờ mũi cậu ta, “Tôi đã kêu Mạch Kha đi mua điểm tâm, lát nữa tự mình ăn."
“Anh họ." Mạch Kha mở cửa phòng nghỉ, “Tô Nặc bị kẹt xe, phóng viên yêu cầu phỏng vấn anh trước."
Khâu Tử Ngạn gật gật đầu, đứng lên tới phòng hội đàm dành cho khách VIP, trông thật sự rất ngầu!
Vì thế khi Tô Nặc đến nơi chỉ nhìn thấy Đường Tiểu Ngữ trong phòng nghỉ.
Rốt cuộc mình cũng tới trễ một lần! Tô Nặc vô cùng sung sướng! Cảm thấy mình đúng là sang chảnh không thể tả!
“Xin chào." Đường Tiểu Ngữ cầm một miếng bánh quế hoa đứng lên.
Tô Nặc có chút muốn ăn, may là vẫn nhịn lại được! Hắn cực kì có khí phách và cực kì lơ đãng hỏi, “Khâu tiên sinh đâu?"
Nhất định đã ngóc mỏ ngồi chờ nãy giờ! Ha ha ha ha đúng là không buồn cười chút nào!
Sau đó hắn nghe Đường Tiểu Ngữ nói, “Đi phỏng vấn rồi."
Nani?! Tô Nặc mở to mắt, phỏng vấn là thế nào, sao mình chưa từng nghe ai nói qua chuyện này?! Vì thế hắn vội vàng kéo Đới An vào toilet, sau đó tức giận gào lên, “Phỏng vấn gì nữa?!" Chẳng lẽ không phải là chờ mình đến rồi đi cùng sao!
“Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi tưởng cậu vẫn còn nhớ chứ." Người đại diện vô tội trả lời, an ủi hắn, “Thật ra chuyện này có tham gia hay không cũng không sao, đến lúc đó tôi gửi bưu kiện cho phóng viên là được, nhất định không thiếu báo đưa tin."
“Vậy ảnh chụp thì thế nào?" Tô Nặc rất vô liêm sỉ!
“Chắc chắn lớn hơn tên cơ bụng!" Đới An xoay xoay tay vẽ cái vòng, “Lớn vầy nè!"
Tô Nặc tính toán chi li nói, “Anh cảm thấy xác suất phóng viên chỉ đăng hình tôi mà bỏ qua Khâu Tử Ngạn là bao nhiêu?"
Hoàn toàn không có khả năng này! Mời Khâu Tử Ngạn và mời cậu đều ngang ngửa nhau sao có thể bỏ qua người ta! Đới An khóc thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn rất ôn hoà, “Nếu hôm nay cậu biểu hiện thật nổi bật thì phần báo dành cho Khâu Tử Ngạn chắc chắn chỉ còn nhiêu đây!" Người đại diện lấy ra một đồng xu trong túi quần, “Có khi còn nhỏ hơn ấy chứ!"
Biểu hiện nổi bật. . . Tô Nặc 囧 nhìn hắn, “Bước trên thảm đỏ trình diễn thì phải biểu hiện nổi bật như thế nào?"
“Cứ biểu hiện thật tốt là được." Đới An an ủi hắn, “Khâu Tử Ngạn lớn tuổi hơn cậu, chúng ta phải kính già yêu trẻ, lần này cứ nhường cho hắn." Vậy mà cũng nói được, đúng là quá vô sỉ!
Kính già yêu trẻ. . . Nghe tuyệt quá đi mất! Lo lắng trong lòng lập tức bị quét sạch, Tô Nặc có cảm giác như mở ra vùng trời mới!
Đới An thở ra một hơi, tiểu tổ tông đúng là khó dỗ!
Mười phút sau buổi trình diễn bắt đầu, hai người đứng sau cánh gà nghe đạo diễn sắp xếp, Đới An và Mạch Kha giả mù sa mưa nịnh hót nhau vài câu, trong lòng thì lạnh lùng văng tục, đúng là quá dối trá!
Đám fan hâm mộ đã chiếm vị trí từ sáng sớm để tìm góc độ tốt nhất ngắm thần tượng! Thế nên tính ra đã đợi suốt mấy tiếng! Lúc nhạc mở màn vang lên, nhóm em gái lập tức mừng rỡ như điên!
Những tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi! Tô Nặc cảm thấy tâm tình rất tốt, vì vậy hiếm thấy cười một chút —— Hiếm thấy là bởi vì bình thường hắn đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt!
Nụ cười sáng lạn được máy quay chiếu lên màn hình lớn, nhóm em gái lập tức cảm thấy hít thở không thông! Trời ơi yêu chết đi được! Vì thế tiếng thét chói tai càng thêm đinh tai nhức óc, bầu không khí hưng phấn đến cực điểm!
Tuy rằng Tô Nặc dành cho Khâu Tử Ngạn đủ loại tình cảm vô cùng phức tạp từ hâm mộ đến ghen tị và căm hận, nhưng dù sao cũng không ngu đến mức để nó ảnh hưởng đến công việc. Hai người đứng trên đài, một người nam tính mạnh mẽ một người trong sáng lạnh lùng, sự phối hợp rất hoàn hảo. Bên chủ tổ chức hoạt động rất hài lòng, các fan càng hài lòng hơn! Mắt thấy buổi trình diễn sắp kết thúc mĩ mãn, Tô Nặc xoay người đi về thì cảm thấy trên đài đột nhiên sáng lên.
Mẹ nó lẽ nào là động đất?! Tô Nặc chỉ kịp suy nghĩ như thế, chợt nghe Đới An ở phía sau hét lớn một tiếng.
“Cẩn thận!" Khâu Tử Ngạn cũng nhìn thấy, vội vàng xông lại muốn kéo hắn nhưng vẫn không kịp.
Thép dựng sân khấu rơi xuống, Tô Nặc đạp không khí rớt xuống dưới.
“Nặc Nặc!!" Đới An sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy lên đỡ Tô Nặc.
Trên đầu Tô Nặc chảy máu, mắt cũng đóng chặt.
Bảo vệ cửa hàng vội vàng nhào ra sơ tán đám fan kích động, sau đó gọi xe cứu thương đưa Tô Nặc đến bệnh viện.
Các phóng viên nghe tin thì lập tức hành động, Internet TV lập tức đưa tin này lên trang nhất, người mẫu Tô Nặc té khỏi sân khấu biểu diễn, tổn thương não bộ hôn mê bất tỉnh, đã được đưa khẩn cấp đến bệnh viện, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì mới. Nghe có vẻ rất nguy hiểm!
Hàn Uy hiếm khi rảnh rỗi đang dắt vợ con đi siêu thị mua đồ, đột nhiên nhận được điện thoại của Jason – ông chủ công ty người mẫu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Sao thế?" Vợ hắn hỏi.
“Nặc Nặc biểu diễn bị thương, anh phải đến bệnh viện." Hàn Uy cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, đưa con gái trong lòng cho vợ, “Bảo bối ngoan, về nhà với mẹ đi, hôm khác baba dẫn con đi xem phim hoạt hình!"
Bé gái rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Bên ngoài phòng khám cao cấp đã giăng dây bảo hộ, bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, một đống phóng viên đứng ở ngoài không chịu rời đi, tất cả đều muốn thu được tin tức trực tiếp.
Hàn Uy dùng lối đi riêng lên lầu, Jason đang ngồi trong phòng nghỉ chờ hắn.
“Chú mày chăm sóc em trai của ông như thế à!" Hàn Uy vừa gặp mặt đã nắm cổ áo của hắn rống giận.
“Anh bình tĩnh chút đi." Jason cảm thấy bất đắc dĩ, “Nặc Nặc bị thương, tôi còn sốt ruột hơn anh."
“Bác sĩ nói thế nào?" Hàn Uy hỏi.
“Não bộ không bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng mà. . ." Jason chuẩn bị tinh thần bỏ trốn.
“Còn nhưng mà nữa hả?!" Hàn Uy nắm tay rắc rắc. Rất! Muốn! Nổi! Khùng!
“Gãy xương chân." Jason trả lời một cách anh dũng!
Hàn Uy cảm thấy choáng váng hoa mắt.
“Không thì tôi cho anh đánh một trận, thế nào?" Jason cẩn thận nói.
Hàn Uy trực tiếp vung thẳng một đấm qua.
Jason cuống quít né đi, tức giận kháng nghị nói, “Chơi đánh lén à?!"
“Mau ra ngoài đuổi hết đám phóng viên." Hàn Uy phiền lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu không tôi sẽ đích thân ra tay đấy."
Jason cảm thấy đau đầu, đúng là thứ dân côn đồ bạo lực.
Trong phòng bệnh, Tô Nặc cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác như mình đã xuyên không!
Trong thoáng chốc, mình đột nhiên bị đưa đến một mảnh rừng hoa lê ngập tràn mùi hương kì dị!
“Tôi tìm bà mệt muốn chết!" Một công tử áo trắng đai ngọc đột nhiên khóc lóc thảm thiết lao tới, bụp một cái quỳ xuống đất!
“Cậu là ai?" Tô Nặc hết hồn.
“Bà, bà thật sự không biết tôi?" Công tử áo trắng túm ống tay áo của hắn, giọng nói khàn khàn.
Nhìn hơi quen nhưng thật sự không nhận ra! Chẳng lẽ là mình bội tình bạc nghĩa bỏ rơi cậu ta? Tô Nặc buồn bực, sao lại khóc thảm thiết như thế chứ.
“Bà không nhớ ra tôi thì thôi đi, sao bà dám quên cả cha tôi!" Công tử áo trắng tức đến mặt đỏ bừng, “Ông ấy đối xử tốt với bà như vậy!"
“Cha cậu?" Tô Nặc không hiểu mô tê gì, “Cha cậu là ai?"
“Đừng giả bộ mất trí nhớ nữa!" Công tử áo trắng đứng dậy, phẫn nộ lên án, “Ai cũng nói bà ham mê vinh hoa phú quý nên mới leo lên giường của đương kim vạn tuế gia sau đó bỏ nhà bỏ con mà tôi không tin! Hôm nay tôi mới biết, tất cả đều là sự thật! Nếu đã như vậy, bà còn quay về làm gì?!"
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì! Tôi cũng đâu có biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây! Tô Nặc cảm thấy quá kì quái. Xuyên không mất trí nhớ còn chưa tính, ở đây lại chẳng có ai giải thích về thế giới này cho mình, tình tiết này không khoa học!
“Thôi, bà đi đi!" Công tử áo trắng hung hăng phất tay áo, gọi một đám mây màu tới.
“Đừng vô lễ!" Một tiếng gầm phát ra từ sâu trong bụi cây, vài giây sau, một nam tử mặc hắc y anh tuấn bước ra!
Đó không phải là ngài giám đốc sao!
Trời ơi! Tô Nặc lập tức cảm thấy mừng rỡ! Hắn vừa định sung sướng nhào qua, ai ngờ tên công tử áo trắng kia đã đi trước một bước, nhào vào lòng Âu Dương Long khóc lóc thảm thiết!
Nani nani thế này là thế nào! Tô Nặc nổi giận, anh dám chơi trò ngoại tình à! Để bảo vệ tình yêu, Tô Nặc xắn tay áo định xông qua đánh nhau, chợt nghe công tử áo trắng rầu rĩ nói, “Cha!"
. . . . .
Quạ kêu quạc quạc liên tục bay qua, Tô Nặc hóa đá.
Cái gì. . . Cha?!
Càng làm cho hắn cảm thấy hãi hùng là một giây sau, công tử áo trắng tức giận xoay người lại nói, “Bà biến đi, tôi không có người mẹ như bà!"
Tô Nặc hít một hơi, mình vừa nghe được chuyện điên rồ gì?
“Đừng nói năng lung tung, coi chừng mẹ con động thai." Âu Dương Long thở dài, nhìn về phía Tô Nặc, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
Cái gì cái gì cái gì?! Tô Nặc cảm thấy đầu mình ong ong, hắn run rẩy cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bụng mình đã phình to từ bao giờ!
Vì thế hắn liền trợn trắng mắt ngất xỉu!
Thật sự quá thê thảm!
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San