Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Quyển 1 - Chương 24
Tiểu Dương: Chương này thiếu một đoạn so với bản tiếng Trung mình tìm được. Chắc do bản txt mà bạn converter down về bị thiếu. Mình đã tự convert những đoạn thiếu và bổ sung vào bản edit rồi (mới mò được cách convert, nhưng chỉ biết chút ít thôi :">.)
Và từ chương 14 phần II này mình sẽ dựa theo bản tiếng Trung mình tìm được để edit, bản convert thiếu mất mấy câu đầu mỗi chương, các bạn sẽ thấy khác một chút so với bản convert của bạn armelia.
[Khi còn trẻ, chúng ta thường không biết quý trọng thời gian và cuộc sống, hành động có thể tùy hứng và không kiêng nể điều gì, cũng không e ngại hậu quả, vì vậy, khi còn trẻ, chúng ta thường chỉ cần có một chút lý trí, có một chút kềm chế là có thể tránh sai lầm. Thế nhưng, đến khi chúng ta hiểu được nguyên tắc này, thì chúng ta thường đã phạm phải sai lầm mất rồi, khi còn chưa phạm sai lầm thì dù là ai tận tình khuyên bảo đạo lý, chúng ta cũng không nghe
Ngã bị thương ở tay
Thành tích thi giữa kỳ của Tiểu Ba cũng khá tốt, đã vào top 80 trong khối 12, nếu anh ấy có thể vào top 50, thì dựa vào kết quả thi đại học hàng năm của trường, nhất định anh có thể thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, tuy rằng càng ngày, cạnh tranh càng khốc liệt, quãng đường càng gian khó, nhưng Tiểu Ba luôn tràn đầy niềm tin và quyết tâm.
Tôi và anh Lí đều rất vui vẻ, anh Lí dặn dò Ô Tặc và những nhân viên khác, có chuyện gì cũng phải cố gắng giải quyết, tránh đi quấy rầy Tiểu Ba, để cho Tiểu Ba có nhiều thời gian chuẩn bị thi vào đại học.
Một tuần sau khi thi giữa kỳ, anh Lí mời tôi, Tiểu Ba, Ô Tặc và Xinh Đẹp đi ăn cơm, nói là vì chúc mừng Tiểu Ba, nhưng thật ra anh chỉ muốn tạo một cơ hội để mọi người tụ họp, bây giờ gặp Tiểu Ba cũng không dễ dàng, ngay cả tôi cũng phải chạy đến trường cấp Ba, mới có thể tìm được anh.
Anh ấy điên cuồng học tập, nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Mấy người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, giữa bữa, tôi đứng dậy đi toilet, khi trở về, đi qua một phòng ăn nhỏ, mơ hồ nghe được tên “Cát Hiểu Phỉ", không khỏi nghi hoặc dừng lại bước chân.
Giữa tiếng cười vang của mấy cô gái, tiếng nói chuyện khi rõ khi không truyền đến.
“Thật chứ? Mới mười năm tuổi mà đã phá thai?"
“Thật đấy! Nghe nói thành tích học tập của Cát Hiểu Phỉ rất t, là học sinh trường Nhất Trung."
“Hả? Nhất Trung ư? Đó là trường trọng điểm của tỉnh mà, cậu còn nghe được chuyện gì nữa, nói nhanh lên nào, tại sao con bé đó lại mang thai?"
“Mang thai như thế nào à? Đương nhiên là ngủ cùng con trai nên mới có rồi!"
Tiếng cười to ồn ào vang lên.
“Nghe nói còn nhỏ mà nó đã từng đổi vô số bạn trai…"
Tay chân tôi lạnh ngắt, không phải tất cả đã trôi qua sao? Tại sao lại như vậy? Lỗ tai tôi vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng, tôi đột nhiên nổi giận, tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích bàn tán chuyện thị phi của người khác như vậy? Tại sao bọn họ lấy vết thương của người khác ra làm niềm vui cho mình? Tại sao họ không thể chỉ quan tâm đến chuyện của mình?
Tôi không hề nghĩ ngợi liền đi vào phòng đó, tát một cái thật mạnh vào mặt đứa con gái truyền bá tin đồn.
Đến khi đánh cô ta xong, tôi mới phát hiện cô ta là bạn gái Trương Tuấn.
Tất cả mọi người đều choáng váng, yên tĩnh trong vài giây, sau đó cô ta nổi giận, nhảy lên đánh tôi như con mèo hoang, đám chị em của cô ta cũng xông lên, chửi ầm ĩ chạy đến đánh tôi.
Tôi bị vây quanh đám con gái đó, kính bị đập vỡ. Hình ảnh trước mắt tôi đều mơ hồ, cảm thấy tóc mình bị túm chặt đau đớn, chắc đã bị kéo đứt vài sợi, đùi cũng bị chiếc giày cao gót của bọn chúng đá mấy cái, nóng rát đau nhức.
Tôi giãy giụa, chạm phải một vỏ chai rượu trên mặt đất, trong khốn cảnh, theo bản năng, tôi đập chai rượu trong tay vào người đang đánh mình, sau một tiếng nổ lớn, tôi cảm thấy trên tay mình có chất lỏng nóng ấm, sức lực đè nặng trên người được buông lỏng, tôi nắm chặt nửa chai rượu còn lại trong tay, chỉ cần thấy bóng đen nào đến gần tôi, tôi liền đâm về phía đó.
Lũ con gái ấy bắt đầu gọi bậy: “Giết người, có kẻ giết người…"
Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy, đang muốn phản kháng đâm người đó, thì lại cảm thấy mình bị đánh vào khuỷu tay, nửa chai rượu trong tay lập tức bị lấy đi.
“Kì Kì!"
Là giọng của Tiểu Ba, giọng anh hơi run, lấy tay lau máu trên mặt tôi: “Em bị thương ở đâu?"
“Em không biết."
Tiếng khóc, tiếng kêu la sợ hãi bên cạnh loạn hết cả lên, đến khi tôi thật sự tỉnh táo, thì đã thấy mình ở trong bệnh viện.
Nữ bác sĩ là bạn hồi trung học cơ sở của anh Lí, châm chọc anh Lí: “Sao lại có người bị thương thế? Có phải các cậu hai, ba ngày không đánh nhau, là lại cảm thấy xương cốt không thoải mái đúng không? Đừng có trông cậy tôi trị liệu nhẹ nhàng đấy nhé, đối với hành động nhiễu loạn trị an của xã hội của các cậu tôi không thể khách khí! Cậu nói xem, sao cảnh sát lại không hỏi tội các cậu nhỉ?"
Anh Lí cười khổ: “Hôm nay là em gái mình, cậu xuống tay nhẹ chút."
Nữ bác sĩ nhìn tôi, ồ lên một tiếng: “La Kì Kì? Chị đã thấy em diễn thuyết trên TV rồi, nói năng cũng khá lắm, chị còn nghĩ em là học sinh ngoan, sao em cũng đánh nhau thế?" Chị ấy vừa nói chuyện, vừa dùng băng gạc lau sạch vết máu trên người tôi, tuy máu lây dính đầy người tôi, nhưng thực ra miệng vết thương của tôi ở trên cánh tay, chắc rằng rất nhiều máu đều là của người khác.
Bác sĩ giúp tôi gắp thủy tinh cắm trong da thịt, trách móc anh Lí: “Thấy không? Miếng thủy tinh này mà cắm sâu thêm chút nữa, cánh tay này của cô bé sẽ bị tàn phế đấy, cậu làm anh mà bản thân cũng không học giỏi giang gì, làm hư cả em gái."
Anh Lí cười làm hòa, sắc mặt Tiểu Ba rất khó coi.
Bác sĩ lấy hết mảnh thủy tinh cắm vào tay tôi, khâu vết thương lại, sau đó cũng không quở trách chúng tôi nữa, dịu dàng hỏi tôi: “Em không đau à? Sao lại không kêu một tiếng? Đau thì cứ kêu ra đi."
Tôi cắn răng không nói, anh Lí cười khổ nói: “Nếu cô bé kêu rên vì đau đớn, thì cũng sẽ không đánh nhau với người ta như vậy, chúng mình có một đống người, thật sự muốn “sửa chữa" ai, thì cần gì cô bé phải ra tay?"
Nữ bác sĩ nổi giận, hung hăng liếc anh Lí một cái: “Cái người vô liêm sỉ như cậu mới dạy dỗ người ta thành như vậy, cô bé dù có chuyện gì cũng vẫn có bố mẹ, có thầy cô giáo, có cảnh sát, sao lại phải đánh nhau?"
Anh Lí cười gượng hai tiếng, lại không dám nhiều lời.
Xử lý xong miệng vết thương, anh Lí và Tiểu Ba đưa tôi ra ngoài, Ô Tặc chạy lại nói: “Đối phương không xảy ra chuyện gì lớn, một đứa bị đâm vào tay, một đứa bị thương ở đầu." Ô Tặc búng tay lên trán tôi, “Hôm nay em uống nhầm thuốc hả? Tiểu Ba, phải quản giáo cô bé cho tốt vào, sao tính cách lại thành thế này? Anh vừa hỏi người ta xong, người ta nói mấy chị em đang ăn cơm với nhau, Kì Kì đột nhiên chạy người."
Anh Lí dặn dò: “Tiền thuốc men, chúng ta trả, em bảo người đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng, như vậy cũng tiện làm hòa…"
Tôi lập tức nói: “Không được, cô ta xứng đáng! Tại sao phải trả tiền thuốc men cho cô ta chứ?"
Anh Lí vội nói: “Được, được, được! Không trả, không trả!" Sau đó lại vụng trộm đưa mắt nhìn Ô Tặc.
Một thủ hạ của anh Lí nói: “Mọi người đều coi trọng mặt mũi, người đánh nhau là bạn gái Trương Tuấn, chỉ sợ thù này không dễ hóa giải."
Đang nói, thì nhìn thấy Trương Tuấn và mấy anh bạn rất to khỏe của cậu tiến vào, bạn gái Trương Tuấn cũng không biết chui ra từ đâu, nhào vào lòng Trương Tuấn, nũng nịu: “Trương Tuấn, cô ta vô duyên vô cớ đánh em, hai cô bạn của em cũng bị đánh phải nằm trong bệnh viện, chuyện này nhất định không thể dễ dàng cho qua được." Nói xong, cô ta hung tợn liếc mắt nhìn tôi.
Trương Tuấn nhìn thấy cánh tay bị treo cố định trên cổ của tôi, sửng sốt, đại khái lúc này mới biết bạn gái mình xung đột với tôi.
Anh Lí nhiệt tình đi qua đó, một tay giữ tay cậu, một tay ôm bờ vai cậu, đi đến góc xó, không ngừng nói chuyện.
Bạn gái Trương Tuấn đang muốn đi tới, anh Lí ngẩng đầu, không cứng không mềm bật ra một câu: “Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không được tham gia."
Mặt bạn gái Trương Tuấn bỗng đỏ bừng, nhưng cô ta cũng biết trong giới giang hồ này, quy củ thật sự là như vậy.
Không biết anh Lí nói những gì, dù sao thấy Trương Tuấn gật gật đầu. Anh Lí gọi Tiểu Ba đi qua, còn anh đứng sang một bên. Trương Tuấn nắm chặt tay mạnh mẽ đấm Tiểu Ba ba quyền vào bụng, Tiểu Ba đau đớn cúi gập người, một lát sau, Tiểu Ba đứng thẳng dậy, Trương Tuấn lại hung hăng đấm anh ba quyền nữa, lần này Tiểu Ba không chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống sàn.
Dù là huynh đệ của anh Lí hay bạn bè của Trương Tuấn đều hờ hững đứng nhìn, bọn họ đều làm việc theo quy củ.
Tôi muốn gọi thật to nhưng lại không thể nói ra tiếng gì, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.
Anh Lí đi qua cười, nắm tay với Trương Tuấn, Trương Tuấn cười nâng Tiểu Ba dậy, Tiểu Ba cũng cười, họ nắm tay nhau, giống như vừa rồi họ không hề đánh nhau.
Ba người nói với nhau vài câu đơn giản, Trương Tuấn dẫn người rời đi, bạn gái cậu ngơ ngác đứng nhìn, rồi cũng đuổi theo: “Thế là đã xong rồi ư? Bạn em bị thương thì tính sao đây? Anh bảo em phải ăn nói với họ thế nào? Anh không thấy mất mặt hả, ngay cả em còn cảm thấy mất mặt…"
Năm người ngồi trên chiếc xe hơi cũ không có tiếng còi của anh Lí.
Tôi, Xinh Đẹp, Ô Tặc ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Ba ngồi phía trước. Tôi trầm mặc, anh Lí trầm mặc, Tiểu Ba cũng trầm mặc.
Ô Tặc cảm thấy bực mình, hỏi Tiểu Ba: “Cái thằng Trương Tuấn kia xuống tay quá ác đúng không?" Xinh Đẹp dùng khuỷu tay huých anh một cái, anh ấy vội ngậm miệng.
Tôi đột nhiên hỏi: “Ô Tặc, mấy đứa con gái hôm nay có thân phận gì?"
Xinh Đẹp nói: “Ngoài bạn gái Trương Tuấn ra, có một đứa trong đoàn nghệ thuật, một đứa làm về công nghệ, còn có đứa là giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học, à, cái đứa bị em đập vào đầu thì làm thợ cắt tóc."
Tôi ngơ ngác ngồi im trên ghế, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực. Có lẽ tôi có thể nghĩ cách bịt miệng năm đứa chúng nó, nhưng còn miệng những người khác thì sao đây?
Trở về nhà, bố mẹ nhìn thấy cánh tay tôi, đều hoảng hốt.
Tôi đã sớm có thể nói dối không chớp mắt, tôi nói với bố mẹ khi ngồi sau xe đạp của Quan Hà, không cẩn thận nên bị ngã, theo bản năng lấy tay chống xuống đất bảo vệ mình, không ngờ trên mặt đất có rất nhiều miếng kính vỡ, nó làm tay tôi bị thương thành như vậy, Quan Hà không kịp báo với bố mẹ, vội vàng đưa tôi vào bệnh viện.
Quan Hà là học trò ngoan ngoãn, giỏi giang trong lòng giáo viên và các bậc phụ huynh, có cô ấy làm chứng, ở trước mặt bố mẹ tôi còn được tin tưởng hơn cả khi có tấm kim bài vàng.
Bố mẹ chắc chắn vết thương trên tay tôi không có gì trở ngại, liền yên lòng. Liên tục dặn dò tôi sau này phải cẩn thận hơn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn treo cánh tay bị thương bằng băng trắng trên cổ để đến trường, Quan Hà thấy tôi, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?"
Tôi nói: “Tớ đã nói với bố mẹ là khi đi ra ngoài chơi với cậu, ngồi sau xe cậu không cẩn thận nên bị ngã, đè phải mảnh kính nên bị thương."
Quan Hà chỉ sửng sốt một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Được, tớ biết
Tôi không có tâm tình nghe bài giảng trong giờ học, cũng không có tâm tình đọc tiểu thuyết. Giờ ra chơi, tôi đi tìm Hiểu Phỉ, cậu ấy vẫn cười vui vẻ với tôi, đưa hạt dẻ cho tôi ăn.
Cậu ấy cắt tóc ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu xanh trắng, đi giày thể thao màu trắng, rất giống một thiếu niên.
Tôi mỉm cười nói: “Hiểu Phỉ, cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không?"
“Chuyện gì?"
“Tớ muốn cậu làm một người kiên cường."
Hiểu Phỉ kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, cậu ấy cười gật đầu, “Tớ sẽ kiên cường."
“Dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải kiên cường đấy nhé."
“Được."
Tôi nói: “Cậu phải vĩnh viễn nhớ chuyện cậu đã đồng ý với tớ ngày hôm nay."
Hiểu Phỉ chăm chú nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Kì Kì, cậu mắc bệnh nan y sao?"
Tôi đánh vào tay cậu ấy một cái, “Cậu mới mắc bệnh nan y ấy."
“Tớ cảm thấy lời cậu nói rất giống trên TV, những lời cuối cùng của người mắc bệnh nan y."
“Dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ mình đã từng đồng ý với tớ, cậu phải kiên cường."
“Rốt cuộc tay cậu bị làm sao thế? Có thật là ngã xe đạp không, bị ngã vào thủy tinh nên mới vậy?"
“Đúng là tớ bị ngã xe đạp đấy."
Mấy ngày sau, tôi thấy bạn gái Trương Tuấn đứng dưới tầng của khu lớp học trong trường, cô ta đang đợi Trương Tuấn, Trương Tuấn đi xuống gặp cô ta.
Chỉ trong chốc lát, ngoài hành lang và cạnh cửa sổ các lớp đã tụ tập đông đúc học sinh, họ muốn xem náo nhiệt.
Hai người đó nói chuyện rất lâu, phần lớn thời gian đều là cô ta nói, Trương Tuấn vẫn đút tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn mặt đất, vô cùng phù hợp với bộ dạng yên lặng của cậu ở trường học.
Đang lúc mọi người thấy buồn chán, thì đột nhiên, cô gái kia vung tay đánh Trương Tuấn, cậu tránh được, cô ta càng điên cuồng hơn, liên tiếp đánh Trương Tuấn, Trương Tuấn không hề né tránh, mặc kệ cô ta, cô ta vừa khóc vừa đánh vừa mắng, chỉ nghe thấy mấy câu “Hỗn đản", “Vương bát đản", “Bà đây đúng là mù mắt" của cô ta, Trương Tuấn vẫn cúi đầu, cô ta đánh đến mệt mỏi, rồi xoay người chạy vụt đi như một cơn lốc.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm, Trương Tuấn vẫn làm như không có chuyện gì, đứng một mình ở bìa rừng một lúc rồi mới đi lên tầng.
Người xem náo nhiệt dần tản ra. Tôi đứng bên cửa sổ, lười di chuyển. Cậu quét mắt nhìn tôi, cũng đứng bên cửa sổ, ngây người nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt cậu có vài vết thương do móng tay cào, cậu vẫn mang theo nó đi đi lại lại, hơn hai tuần sau những vết đó mới biến mất, tất cả học sinh trong trường đều biết cậu bị bạn gái đánh.
Ngay cả em gái tôi ở nhà, cũng vung tay vung chân, tả lại dáng vẻ cô gái kia đánh Trương Tuấn, bố mẹ tôi nghe thấy vậy thì kinh ngạc mở to mắt, và cho rằng cô con gái của mình rất hợp vào các lớp điện ảnh hay truyền hình.
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Phần 02 – Chương 14 part 2
Miệng người đáng sợ
Lời đồn về Hiểu Phỉ cuối cùng cũng truyền tới trường học, đám nữ sinh trong trường bắt đầu vụng trộm bàn tán xôn xao, các giáo viên cũng bàn tán trong phòng làm việc.
Đề tài câu chuyện quá sốc! Nữ sinh trung học cơ sở mang thai rồi phá thai, ngay ngày hôm nay nó cũng có thể làm tin tức tiêu đề, huống chi là hơn chục năm trước?
Hiểu Phỉ vẫn đang mê mê tỉnh tỉnh đến trường học, dường như người chủ của tin đồn lại là người biết cuối cùng.
Ngày nào tan học tôi cũng đi tìm Hiểu Phỉ, chiếm lấy thời gian của cậu ấy, tôi chỉ có thể sử dụng sức ảnh hưởng nhỏ bé của mình, ở bên cậu ấy đến khi lời đồn đãi chấm đứt.
Rốt cuộc, bố mẹ tôi cũng nghe nói chuyện về Cát Hiểu Phỉ, mẹ lo lắng hỏi tôi, “Không phải khi còn nhỏ cô bé ấy đã từng ngủ ở nhà mình sao? Bây giờ có phải là bạn thân của con không?"
Tôi lạnh lùng trả lời: “Con không biết."
Lời đồn Hiểu Phỉ mang thai và phá thai ngày càng tạo ra những phiên bản thái quá, có kẻ nói cậu ấy chơi bời ở bên ngoài, bị bốn thằng luân pưỡng bức, bố của đứa con trong bụng là ai cũng không rõ.
Hiểu Phỉ rốt cuộc cũng biết tất cả, ánh mắt của giáo viên và các bạn học nhìn cậu ấy vô cùng kì lạ, nữ sinh không nói chuyện với cậu ấy, nam sinh đều nhìn trộm cậu ấy. Cậu ấy trầm mặc đến trường học rồi tan học, giờ ra chơi nào tôi cũng đi tìm cậu ấy, cùng đọc sách, cùng ngồi với cậu ấy.
Một ngày nọ, hai chúng tôi đang ngồi trên băng ghế trong sân trường, thì một đám nữ sinh cấp ba dẫn nhau đến nhìn cậu ấy, tuy mấy cô nàng đó chỉ giả vờ như đi ngang qua, thế nhưng những ánh mắt kì thị ấy, tựa như ngọn lửa cháy rừng rực, đủ để đốt cháy lòng người.
Hiểu Phỉ đột nhiên vụt chạy ra khỏi trường, tôi đuổi theo cậu ấy, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, hét to “Cậu về đi", tôi trầm mặc đứng lại, nhìn bóng dáng cậu ấy biến mất ở cuối con đường.
Từ ngày đó trở đi, không thấy Hiểu Phỉ đến trường nữa, tôi đến nhà cậu ấy, lần đầu tiên, mẹ cậu mở cửa, cũng không dịu dàng mời tôi vào nhà, mà cô ấy mời tôi về, không muốn tôi đến tìm Hiểu Phỉ nữa, sau đó, cánh cửa nhà cậu ấy luôn luôn đóng kín.
Lời đồn cưỡng dâm bị lan rộng, cục công an cũng tham gia, bắt đầu lập án điều tra.
Từ khi cục công an lập án điều tra, lời đồn đãi càng được truyền bá với tốc độ nhanh hơn, cả thành phố của chúng tôi, từ người già tám mươi tuổi, đến đứa nhóc tám tuổi, đều biết ở trường Nhất Trung có một nữ sinh học rất giỏi, vì lêu lổng cùng đám con trai bên ngoài nên bị chúng cưỡng bức.
Dưới sự tham gia của cảnh sát, bốn thằng con trai gây ra chuyện ấy rất nhanh đã bị điều tra ra, có hai thằng cũng học ở một trường trung học trọng điểm khác trong thành phố —— học sinh trường trung học Thực Nghiệm, một thằng là học sinh lớp 9, một thằng đang học cấp Ba, hai thằng còn lại cũng đang là học sinh.
Phiên bản của lời đồn càng được nhân lên nhiều hơn nữa, có kẻ nói bốn thằng đó bàn bạc với nhau, chuốc say Hiểu Phỉ, sau đó cưỡng bức; có kẻ nói chỉ là trùng hợp, bản thân Cát Hiểu Phỉ không có tự chủ, uống say, làm loạn cùng bốn nam sinh đó, bốn thằng đều xảy ra quan hệ với Hiểu Phỉ; có kẻ nói chỉ có hai thằng, còn hai thằng kia nhát gan, chỉ tham gia uống rượu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, dư luận xôn xao, tất cả các bậc phụ huynh đều cẩn thận trông giữ con gái nhà mình, không cho con gái đi chơi với nam sinh, tôi cũng bị bố mẹ thúc ép hơn, bình thường không cho phép tôi ra khỏi cửa, cuối tuần phải về nhà trước giờ cơm tối.
Tôi là người ở gần Hiểu Phỉ nhất, nhưng tất cả những chuyện này, tôi cũng chỉ giống như mọi người, phải thông qua lời đồn mới có thể biết được.
Tôi tính toán thời gian cậu ấy gặp chuyện không may, vừa đúng là thời gian Vương Chinh rời khỏi thành phố này, như vậy dù bốn thằng con trai kia cố ý, hay vô tình, thì nguyên nhân Hiểu Phỉ say rượu cũng không phải do bọn chúng. Nhưng, tôi tin, cho dù Hiểu Phỉ uống say, cũng sẽ không thể xằng bậy cùng bọn chúng, đại khái bọn chúng xuất phát từ toan tính trả thù, nên mới liên hợp lại, hung hăng giáo dục một Cát Hiểu Phỉ “kiêu ngạo vô lễ".
Bởi vì bố mẹ Hiểu Phỉ từ chối ra tòa buộc tội, kiên quyết không thừa nhận có sự việc ấy, nhà bốn thằng con trai kia cũng dùng vô số tiền bạc khơi thông quan hệ, cuối cùng, bốn thằng ấy đều không phải gánh vác trách nhiệm hình sự, nhưng trường học vì muốn giữ uy tín với phụ huynh và học sinh, vẫn có phản ứng riêng. Trường trung học Thực Nghiệm tống cổ hai nam sinh, ngoài ra hai thằng học trung học cơ sở cũng bị tống cổ khỏi trường, không chỉ có vậy, các trường trung học khác, gồm cả trường kỹ thuật, cũng tuyên bố không bao giờ nhận bốn thằng ấy.
Cuộc đời Hiểu Phỉ bị bọn chúng hủy hoại, cuộc đời bọn chúng cũng vì Hiểu Phỉ mà bị hủy hoại. Bố mẹ Hiểu Phỉ ra khỏi nhà, đầu cũng không dám ngẩng lên, mà bố mẹ bọn chúng cũng bởi vì có thằng con phạm tội cưỡng dâm, thoáng chốc đã già đi, nghe nói trong đó có một bà mẹ bị bệnh tim tái phát, suýt chết.
Trong một đoạn thời gian, tôi vô cùng hận bọn chúng, nhưng sau đó tôi lại nghe nói, một nam sinh trong số chúng học trường trung học Thực Nghiệm bị bố dùng dây lưng quật, đánh đến dứt cả ba chiếc thắt lưng da trâu, phải đưa vào bệnh viện chữa trị, vết thương còn chưa lành, hắn đã lặng lẽ rời khỏi thành phố này, gia nhập quân đội Tây Tạng. Không lâu sau đó, bố mẹ hắn ly dị.
Tiểu Ba nói với tôi: “Bọn chúng đều đã vì lỗi lầm của mình mà phải bồi thường khi còn sống, thậm chí bố mẹ chúng cũng phải bồi thường khi còn sống."
Tôi biết anh ấy nói thật, nhưng, tôi vẫn căm hận bọn chúng.
Tôi im lặng khủng khiếp, cả ngày thường không nói câu nào, cuối tuần nào tôi cũng đi đi lại lại dưới nhà Hiểu Phỉ, không dám gõ cửa, chỉ hy vọng cậu ấy có thể thấy tôi, sẵn sàng ra ngoài gặp tôi, nhưng cậu ấy không bao giờ xuất hiện.
Dần dần, còn có lời đồn từ những người hàng xóm với nhà Hiểu Phỉ, nghe nói trước đây bố Hiểu Phỉ từng là quân nhân (đây cũng là nguyên nhân tôi quen Hiểu Phỉ ở trường tiểu học của quân đội), đại khái hàng năm ở bộ đội nên tính cách rất táo bạo, sau khi chuyển nghề đến nơi khác sống, có chút buồn bực thất bại, thích uống rượu, cứ uống rượu vào là lại đánh mẹ Hiểu Phỉ.
Những người lớn tuổi thở dài, Hiểu Phỉ là cô bé thông minh, hiểu biết, nhưng có ông bố thường xuyên đánh mẹ, nên cậu ấy không thích về nhà, con gái chơi nhiều ở bên ngoài, đương nhiên dễ dàng gặp chuyện không may.
Tôi cũng cẩn thận suy nghĩ mọi nguyên nhân và hậu quả, hóa ra là như vậy!
Hẳn là không phải sau khi chuyển nghề bố Hiểu Phỉ mới đánh mẹ Hiểu Phỉ, mà khi còn là quân nhân, ông ấy đã đánh vợ rồi, vì thế khi học ở trường tiểu học của bộ binh, Hiểu Phỉ mới không thích về nhà, mới thích du đãng ở ngoài, mới có thể trở thành bạn tốt với một cô bé cũng không thích về nhà là tôi.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân cậu ấy muốn ngủ lại nhà tôi, sâu trong nội tâm cậu ấy nhất định tràn ngập sợ hãi, trốn tránh không muốn nhìn thấy cảnh bố mẹ đánh nhau.
Ở ngoài mặt, cậu ấy hoàn toàn khác tôi, hoạt bát vui vẻ, nhưng lại có một trái tim đang đè nén nỗi cô đơn giống tôi, chính vì vậy chúng tôi mới có thể ở bên nhau, sưởi ấm cho nhau.
Đằng sau những hành động không bình thường của ai đó nhất định có một nguyên nhân, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra chứ?
Hiểu Phỉ đã làm bố mình mất mặt, bố cậu ấy có thể lại uống say rồi đánh cậu ấy không?
Tôi bắt đầu sợ hãi, chạy tới đập cửa nhà Hiểu Phỉ, không ai đáp lại, tôi cứ đập cửa liên tục, mãi đến khi đằng sau cánh cửa truyền đến tiếng nói của mẹ cậu: “Hiểu Phỉ đi nơi khác rồi, cháu đừng đến tìm nó nữa."
“Đi đâu vậy cô?"
“Cô đưa nó đến nhà dì ở một thời gian."
Tôi nửa tin nửa ngờ, mà tôi cũng chỉ có khả năng làm như vậy, tôi cầu xin người đứng sau cửa: “Cô ơi, cháu xin cô chú đừng đánh Hiểu Phỉ, bây giờ cậu ấy chỉ còn cô chú
Tiếng khóc của mẹ cậu ấy truyền đến: “Cô biết, cháu đi đi!"
Tôi còn nói: “Cô, cháu nhờ cô nhắn lại cho Hiểu Phỉ, bảo cậu ấy đừng quên chuyện đã đồng ý với cháu."
Đằng sau cánh cửa không phát ra tiếng nào, tôi chỉ có thể yên lặng rời đi.
Dưới cơn sóng gió đó, cuộc thi cuối kỳ cũng đến, thành tích của tôi vô cùng thê thảm, đứng thứ ba từ dưới lên.
Cô giáo Ngô rất thất vọng, không biết vì cô đang lo lắng cho một học sinh tốt sa đọa hay lo lắng thành tích và tiền thưởng của mình.
Mẹ tìm tôi nói chuyện, cực kỳ nghiêm khắc phê bình tôi, quyết định hạn chế thời gian đi chơi của tôi, tôi đột nhiên không trầm mặc trước mặt bố mẹ nữa, nhìn mẹ nói: “Nếu hồi con còn nhỏ bố mẹ có thể vứt con cho ông ngoại, vậy thì bây giờ dù con biến thành bộ dạng gì đi nữa bố mẹ cũng không cần oán trách bất luận kẻ nào! Bố mẹ cứ chăm sóc cho tốt đứa con gái nhỏ bảo bối của mình đi, con sống hay chết, tự con chịu trách nhiệm! Không cần bố mẹ quản!"
Mẹ tức giận giơ tay lên, nhưng mẹ không dám đánh tôi, trong lòng mẹ hiểu rất rõ, chỉ cần đụng vào tôi một chút, thì dựa vào tính quật cường, cực đoan của tôi và mâu thuẫn giữa tôi với họ, rất có khả năng sẽ đẩy tôi trệch khỏi con đường của họ.
Học điều tốt có lẽ cần cả nghìn ngày, học cái xấu lại chỉ cần vài ngày.
Một ngày sau tết âm lịch, tôi đạp xe về nhà, bất ngờ nhìn thấy Hiểu Phỉ trên đường, cậu ấy mặt một chiếc áo nỉ đen đã cũ, nhìn tôi cười.
Tôi không thể tin vào đôi mắt của mình, vọt tới trước mặt cậu ấy: “Hiểu Phỉ?"
Cậu ấy cười: “Còn nhận ra tớ à!"
Tôi ngây người không nói nên lời, chỉ biết nắm lấy tay cậu ấy, cười ngây ngô. Cậu ấy nói: “Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi."
Tôi nói được, lập tức đạp xe lai cậu đến bờ sông, vì đang là mùa đông nên không xả nước, lòng sông lộ cả ra, chúng tôi ngồi trong lòng sông nói chuyện phiếm.
Cậu ấy hỏi tôi: “Thành tích thi cuối kỳ của thế nào?"
“Không tốt lắm."
Cậu ấy thở dài: “Kì Kì, cậu phải học tập cho tốt vào, không được lãng phí cái đầu ông trời ban cho cậu, không phải ai cũng có cơ hội được đi học đâu."
Tôi không hé răng.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn cây bạch dương đã rụng gần hết lá, nét mặt thật bi thương: “Đôi khi vào ban đêm, tớ đột nhiên bừng tỉnh, khóc lóc và hy vọng mọi chuyện chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là ác mộng mà thôi, chỉ cần tỉnh giấc, tớ vẫn có thể ngồi trong lớp học nghe thầy cô giảng bài, bây giờ tớ thấy những ngày được đến trường nghe giảng, được làm bài tập thật quý giá biết bao, nếu tớ có thể lại được làm bài tập, lại được nghe giảng, thì tớ tình nguyện đổi tất cả, nhưng, dù tớ biết cái sai của mình, có hối hận thế nào, cũng không ai cho tớ một cơ hội nữa, ai cũng không chịu cho tớ một cơ hội…" Nước mắt của Hiểu Phỉ, từng giọt từng giọt chảy xuống hai bên má.
Mặt tôi cũng ướt đẫm nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể không ngừng dùng tay áo quẹt đi.
Hiểu Phỉ yên lặng rất lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: “Kì Kì, cậu phải tin tớ, tớ sẽ luôn nhớ chuyện đã đồng ý với cậu, làm một người kiên cường."
Tôi gật gật đầu.
Cậu ấy hỏi: “Trên người cậu có tiền không? Tớ muốn mượn cậu ít tiền."
Tôi vội vàng tìm tìm bới bới trong túi, vì mới sang năm mới, trên người vừa may còn có tiền mừng tuổi, tổng cộng hai trăm hơn ba mươi đồng.
Cậu ấy nhận lấy, cẩn thận cất vào túi tiền, chúng tôi ngồi im lặng ở đó một lúc lâu, cậu ấy nói: “Lạnh quá, đi thôi!"
Tôi đạp xe, hỏi: “Có đủ tiền không?"
Hiểu Phỉ cười: “Nào có ai ghét bỏ tiền nhiều đâu?"
Tôi vội nói: “Nếu cậu còn cần, tớ có thể giúp cậu kiếm một ít."
“Cậu muốn hỏi mượn bọn anh Lí à? Tớ không cần tiền của họ, dù họ có nhiều tiền thế nào, cho mượn tiền, họ cũng không phải người tốt, Kì Kì, cậu đừng chơi nhiều với họ."
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ tôi đã sớm đánh cho nó một trận, nhưng đối với Hiểu Phỉ, tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Tớ cũng không phải người tốt gì."
Đi qua một hiệu cầm đồ nhỏ, tôi đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, nói với Hiểu Phỉ: “Cậu chờ tớ một lát."
Tôi dắt xe đạp vào hiệu đó, nói với bà chủ: “Cháu muốn bán chiếc xe đạp này, cô ra giá đi."
Tôi biết hiệu cầm đồ này chuyên nhận những đồ ăn cắp, lớn là chiếc TV, nhỏ là bao thuốc lá. Con trai của một vị lãnh đạo ở cơ quan bố tôi thường xuyên ăn trộm thuốc lá của bố mình để đổi lấy tiền tiêu vặt.
Bà chủ đánh giá tôi: “Sáu mươi."
“Một trăm ạ, chiếc xe này gần như còn mới nguyên, hơn nữa cũng không phải đồ cháu ăn trộm, cô có thể yên tâm để cho con gái dùng."
Bà chủ lại nhìn tôi vài lần, dường như đang phán đoán lời nói của tôi là thật hay giả, cuối cùng, quyết định thành giao.
Tôi cầm một trăm đồng, đi ra hiệu cầm đồ, đưa cho Hiểu Phỉ, Hiểu Phỉ thấy chiếc xe của tôi đặt lại trong hiệu, đã hiểu tiền của tôi đến từ nơi nào, cậu ấy không từ chối, nhận tiền và cất vào túi, nói với tôi: “Tớ đi đây."
“Bao giờ cậu lại đến tìm tớ?"
Cậu ấy mỉm cười: “Lần sau đến tớ sẽ mời cậu ăn thịt dê nướng."
Tôi gật đầu.
Cậu ấy đi được vài bước, xoay người lại nhìn tôi, nói: “Kì Kì, tớ sẽ nhớ kỹ chuyện đã đồng ý với cậu, cậu cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ kỹ, phải học thật giỏi." Sau khi nói xong, cậu ấy kiên quyết bước đi.
Thân ảnh của Hiểu Phỉ càng ngày càng đi xa giữa cơn gió lạnh, tôi nhìn bóng dáng cậu ấy, tuy lòng nặng trĩu nhưng lại dần dần nảy sinh hy vọng.
Bởi vì, cậu ấy làm tôi cảm thấy tất cả mọi u ám này rồi sẽ có ngày tán đi, chúng tôi vẫn có thể ngồi trước bếp than, ăn thịt dê nướng, uống trà; chúng tôi vẫn có thể lười nhác nằm trên sofa, nói chuyện phiếm, sơn móng tay, bàn tán những kiểu tóc trên tờ tạp chí
Có điều, tôi không thể ngờ rằng, đây lại là lần cuối cùng tôi gặp Hiểu Phỉ.
(Tiểu Dương: )
Vài ngày sau, tin tức Hiểu Phỉ không để lại lời nào, rời nhà trốn đi được truyền ra ngoài.
Bố mẹ cậu ấy từng hận cậu ấy làm mình phải xấu hổ, có lẽ còn mong mình không sinh ra cậu ấy, nhưng đến khi Hiểu Phỉ biến mất theo mong muốn của họ, họ lại điên cuồng đi tìm con, nhưng không có tin tức gì về cậu ấy, có người nói nhìn thấy cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Quảng Châu, có người nói cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Bắc Kinh.
Vì tôi bán xe đạp đi nên bố mẹ hỏi tôi, tôi đã rất mệt mỏi, không muốn bịa ra lời nói dối, dứt khoát nói thật với họ. Không ngờ họ lại không hề tức giận, thậm chí bố tôi còn nhờ người bạn làm việc ở đường sắt giúp tìm Hiểu Phỉ.
Lòng tôi bắt đầu cảm thấy áy náy, bởi vì trong khoảng thời gian này, tôi luôn lạnh nhạt với họ, họ có vẻ rất tiều tụy.
Bố mẹ Hiểu Phi đi Bắc Kinh, sau đó lại đi Quảng Châu, nhưng họ vẫn không tìm được cậu ấy. Tinh thần của mẹ Hiểu Phỉ hoàn toàn sụp đổ, gần như người điên; bố Hiểu Phỉ thành con sâu rượu, nhưng không còn sức lực đánh ai nữa.
Sau khi xác nhận Hiểu Phỉ đã rời đi, hàng đêm tôi không thể ngủ yên, lúc lại thấy hối hận, mình không nên cho cậu ấy tiền; lúc lại thấy hối hận, tại sao mình không cho cậu ấy nhiều tiền hơn. Cứ ngủ là tôi lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hiểu Phỉ gặp kẻ xấu, mơ thấy cậu ấy không có cái gì ăn, mơ thấy cậu ấy không có quần áo mặc.
Tôi không ăn được gì, ngủ không yên giấc, cơ thể và tinh thần của tôi đều suy sụp.
Nhìn tôi ngày một gầy gò hơn, bố mẹ không trừng phạt được cũng không trách móc được, chỉ có thể dặn dò em gái chơi với tôi nhiều hơn, thúc giục tôi đến lớp học vẽ, hy vọng tôi có thể tán đi phần nào vướng bận với Hiểu Phỉ.
Trong kỳ nghỉ đông, cấp Ba vẫn bình thường, Tiểu Ba bỏ dở bài vở đang ôn tập, cố gắng dành thời gian ở bên tôi, giảng cho tôi các loại đạo lí. Anh nói với tôi, cho dù không có tôi, Hiểu Phỉ cũng sẽ rời đi, tôi chẳng phải người thúc đẩy cậu ấy rời đi. Anh phân tích cho tôi, Hiểu Phỉ rời đi không nhất thiết là một chuyện xấu, cậu ấy rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai quen biết mình, có thể bắt đầu lại một lần nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ lại gặp được những niềm vui. Anh còn cầm băng đĩa phim truyền hình “Cô gái ngoại lai" từng tạo cơn sốt mấy năm trước, tuy Hiểu Phỉ chỉ có trình độ văn hóa trung học cơ sở, nhưng cậu ấy rất thông minh, sẽ không kém “cô gái ngoại lai" Trần Tiểu Nghệ, nếu Trần Tiểu Nghệ có thể làm lại từ đầu, thì Hiểu Phỉ cũng nhất định tìm được một công việc, tự chăm sóc tốt bản thân.
“Cô gái ngoại lai": Phim truyền hình ăn khách vào năm 1991, do đài truyền hình Quảng Châu, Trung Quốc sản xuất.
Có một ngày, anh ấy không lên lớp mà đến tìm tôi.
Tôi ngồi trên băng ghế đá, nhìn anh xuyên qua ánh mặt trời rét lạnh, bóng cây loang lổ, bỗng phát hiện anh cũng rất gầy.
Đột nhiên, nước mắt của tôi chảy xuống như mưa, không thể ngừng lại được. Anh không khuyên tôi, yên lặng ngồi cạnh tôi.
Tôi khóc rất lâu, sau đó mới nói với anh: “Anh đừng trốn học, anh nhất định phải đỗ vào một trường đại học danh tiếng, về sau em còn có thể học cùng trường đại học với anh."
Anh nói: “Được."
Ở bên ngoài, tôi không hề nhắc đến Hiểu Phỉ nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn suy tư, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Khi chúng tôi nghỉ hè, không phải đã nói với nhau rằng, chúng tôi sẽ chăm chỉ học hành, mọi chuyện đều tươi sáng sao? Chuyện Hiểu Phỉ mang thai, phá thai, chỉ có Hiểu Phỉ biết, bố mẹ Hiểu Phỉ biết, tôi biết, ai có thể truyền tin tức ra chứ?
Mấy nam sinh kia tuy xâm phạm Hiểu Phỉ, nhưng chúng không biết chuyện Hiểu Phỉ mang thai và phá thai, cùng lắm bọn chúng cũng chỉ khoe ra, không thể bảo vệ bí mật, truyền lưu cho đám bạn biết, Cát Hiểu Phỉ đã không còn là xử nữ nữa, nhưng những tin đồn kiểu như thế, cho tới giờ ở trường học cũng không thiếu, những nữ sinh “không phải xử nữ" vẫn đang sống êm đẹp. (Không còn là xử nữ là cô gái không còn trinh.)
Tôi từng hỏi Tiểu Ba, Tiểu Ba nói anh ấy không biết
Vài năm sau, Trương Tuấn mới nói cho tôi nguyên do, lời đồn bị truyền ra từ bệnh viện. Bác sĩ và y tá phá thai cho Hiểu Phỉ, không tuân thủ y đức của họ, họ mang chuyện một cô gái phá thai trở thành chuyện vui bàn tán với bàn bè, với người thân của mình, người thân và bạn bè của họ lại bàn tán với bạn bè của mình, cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành câu chuyện thú vị nhất trên bàn mạt chược, người biết chuyện ngày càng nhiều.
Mà bốn nam sinh kia, sau khi xảy ra quan hệ với Hiểu Phỉ, từng khoe ra với đám bạn của mình, nam sinh truyền miệng với nhau, không ít người biết trường Nhất Trung có nữ sinh “Phỉ Nhi" đã không còn là xử nữ nữa, ít nhất, Trương Tuấn cũng được nghe tin “Phỉ Nhi" bị kẻ phá thân vào học kỳ một năm lớp 9.
Khi lời đồn Hiểu Phỉ mang thai, phá thai truyền rộng ra, nghe nói hai người nghe tin đồn đã đối chiếu những lời đồn với nhau, nhận được tin đồn Cát Hiểu Phỉ bị bốn đứa cưỡng bức, thu lại các tin đồn mang thai và phá thai, trực tiếp để cảnh sát tham gia.
Trong sự việc này, Hiểu Phỉ và bốn nam sinh đó đều phạm phải sai lầm lớn, nhưng những người mắc sai lầm lớn nhất chính là đám bác sĩ và y tá kia, nếu không có bọn họ, cho dù đó là một sai lầm, thì cũng là một sai lầm có thể sửa, tuy nhiên, bọn họ không cho những thiếu niên này cơ hội quay đầu lại, do đó trực tiếp tạo nên vài bi kịch gia đình.
Năm đó, pháp luật ở Trung Quốc còn chưa hoàn hảo, với bằng không việc tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân ấy, bọn họ sẽ bị đưa ra công lý. Tôi chỉ nguyền rủa lương tâm bọn họ có thể phát huy một chút tác dụng, khi bọn họ nhớ tới năm bi kịch gia đình, năm thiếu niên bị hủy hoại cuộc đời, bọn họ sẽ hàng đêm gặp phải ác mộng!
Và từ chương 14 phần II này mình sẽ dựa theo bản tiếng Trung mình tìm được để edit, bản convert thiếu mất mấy câu đầu mỗi chương, các bạn sẽ thấy khác một chút so với bản convert của bạn armelia.
[Khi còn trẻ, chúng ta thường không biết quý trọng thời gian và cuộc sống, hành động có thể tùy hứng và không kiêng nể điều gì, cũng không e ngại hậu quả, vì vậy, khi còn trẻ, chúng ta thường chỉ cần có một chút lý trí, có một chút kềm chế là có thể tránh sai lầm. Thế nhưng, đến khi chúng ta hiểu được nguyên tắc này, thì chúng ta thường đã phạm phải sai lầm mất rồi, khi còn chưa phạm sai lầm thì dù là ai tận tình khuyên bảo đạo lý, chúng ta cũng không nghe
Ngã bị thương ở tay
Thành tích thi giữa kỳ của Tiểu Ba cũng khá tốt, đã vào top 80 trong khối 12, nếu anh ấy có thể vào top 50, thì dựa vào kết quả thi đại học hàng năm của trường, nhất định anh có thể thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, tuy rằng càng ngày, cạnh tranh càng khốc liệt, quãng đường càng gian khó, nhưng Tiểu Ba luôn tràn đầy niềm tin và quyết tâm.
Tôi và anh Lí đều rất vui vẻ, anh Lí dặn dò Ô Tặc và những nhân viên khác, có chuyện gì cũng phải cố gắng giải quyết, tránh đi quấy rầy Tiểu Ba, để cho Tiểu Ba có nhiều thời gian chuẩn bị thi vào đại học.
Một tuần sau khi thi giữa kỳ, anh Lí mời tôi, Tiểu Ba, Ô Tặc và Xinh Đẹp đi ăn cơm, nói là vì chúc mừng Tiểu Ba, nhưng thật ra anh chỉ muốn tạo một cơ hội để mọi người tụ họp, bây giờ gặp Tiểu Ba cũng không dễ dàng, ngay cả tôi cũng phải chạy đến trường cấp Ba, mới có thể tìm được anh.
Anh ấy điên cuồng học tập, nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Mấy người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, giữa bữa, tôi đứng dậy đi toilet, khi trở về, đi qua một phòng ăn nhỏ, mơ hồ nghe được tên “Cát Hiểu Phỉ", không khỏi nghi hoặc dừng lại bước chân.
Giữa tiếng cười vang của mấy cô gái, tiếng nói chuyện khi rõ khi không truyền đến.
“Thật chứ? Mới mười năm tuổi mà đã phá thai?"
“Thật đấy! Nghe nói thành tích học tập của Cát Hiểu Phỉ rất t, là học sinh trường Nhất Trung."
“Hả? Nhất Trung ư? Đó là trường trọng điểm của tỉnh mà, cậu còn nghe được chuyện gì nữa, nói nhanh lên nào, tại sao con bé đó lại mang thai?"
“Mang thai như thế nào à? Đương nhiên là ngủ cùng con trai nên mới có rồi!"
Tiếng cười to ồn ào vang lên.
“Nghe nói còn nhỏ mà nó đã từng đổi vô số bạn trai…"
Tay chân tôi lạnh ngắt, không phải tất cả đã trôi qua sao? Tại sao lại như vậy? Lỗ tai tôi vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng, tôi đột nhiên nổi giận, tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích bàn tán chuyện thị phi của người khác như vậy? Tại sao bọn họ lấy vết thương của người khác ra làm niềm vui cho mình? Tại sao họ không thể chỉ quan tâm đến chuyện của mình?
Tôi không hề nghĩ ngợi liền đi vào phòng đó, tát một cái thật mạnh vào mặt đứa con gái truyền bá tin đồn.
Đến khi đánh cô ta xong, tôi mới phát hiện cô ta là bạn gái Trương Tuấn.
Tất cả mọi người đều choáng váng, yên tĩnh trong vài giây, sau đó cô ta nổi giận, nhảy lên đánh tôi như con mèo hoang, đám chị em của cô ta cũng xông lên, chửi ầm ĩ chạy đến đánh tôi.
Tôi bị vây quanh đám con gái đó, kính bị đập vỡ. Hình ảnh trước mắt tôi đều mơ hồ, cảm thấy tóc mình bị túm chặt đau đớn, chắc đã bị kéo đứt vài sợi, đùi cũng bị chiếc giày cao gót của bọn chúng đá mấy cái, nóng rát đau nhức.
Tôi giãy giụa, chạm phải một vỏ chai rượu trên mặt đất, trong khốn cảnh, theo bản năng, tôi đập chai rượu trong tay vào người đang đánh mình, sau một tiếng nổ lớn, tôi cảm thấy trên tay mình có chất lỏng nóng ấm, sức lực đè nặng trên người được buông lỏng, tôi nắm chặt nửa chai rượu còn lại trong tay, chỉ cần thấy bóng đen nào đến gần tôi, tôi liền đâm về phía đó.
Lũ con gái ấy bắt đầu gọi bậy: “Giết người, có kẻ giết người…"
Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy, đang muốn phản kháng đâm người đó, thì lại cảm thấy mình bị đánh vào khuỷu tay, nửa chai rượu trong tay lập tức bị lấy đi.
“Kì Kì!"
Là giọng của Tiểu Ba, giọng anh hơi run, lấy tay lau máu trên mặt tôi: “Em bị thương ở đâu?"
“Em không biết."
Tiếng khóc, tiếng kêu la sợ hãi bên cạnh loạn hết cả lên, đến khi tôi thật sự tỉnh táo, thì đã thấy mình ở trong bệnh viện.
Nữ bác sĩ là bạn hồi trung học cơ sở của anh Lí, châm chọc anh Lí: “Sao lại có người bị thương thế? Có phải các cậu hai, ba ngày không đánh nhau, là lại cảm thấy xương cốt không thoải mái đúng không? Đừng có trông cậy tôi trị liệu nhẹ nhàng đấy nhé, đối với hành động nhiễu loạn trị an của xã hội của các cậu tôi không thể khách khí! Cậu nói xem, sao cảnh sát lại không hỏi tội các cậu nhỉ?"
Anh Lí cười khổ: “Hôm nay là em gái mình, cậu xuống tay nhẹ chút."
Nữ bác sĩ nhìn tôi, ồ lên một tiếng: “La Kì Kì? Chị đã thấy em diễn thuyết trên TV rồi, nói năng cũng khá lắm, chị còn nghĩ em là học sinh ngoan, sao em cũng đánh nhau thế?" Chị ấy vừa nói chuyện, vừa dùng băng gạc lau sạch vết máu trên người tôi, tuy máu lây dính đầy người tôi, nhưng thực ra miệng vết thương của tôi ở trên cánh tay, chắc rằng rất nhiều máu đều là của người khác.
Bác sĩ giúp tôi gắp thủy tinh cắm trong da thịt, trách móc anh Lí: “Thấy không? Miếng thủy tinh này mà cắm sâu thêm chút nữa, cánh tay này của cô bé sẽ bị tàn phế đấy, cậu làm anh mà bản thân cũng không học giỏi giang gì, làm hư cả em gái."
Anh Lí cười làm hòa, sắc mặt Tiểu Ba rất khó coi.
Bác sĩ lấy hết mảnh thủy tinh cắm vào tay tôi, khâu vết thương lại, sau đó cũng không quở trách chúng tôi nữa, dịu dàng hỏi tôi: “Em không đau à? Sao lại không kêu một tiếng? Đau thì cứ kêu ra đi."
Tôi cắn răng không nói, anh Lí cười khổ nói: “Nếu cô bé kêu rên vì đau đớn, thì cũng sẽ không đánh nhau với người ta như vậy, chúng mình có một đống người, thật sự muốn “sửa chữa" ai, thì cần gì cô bé phải ra tay?"
Nữ bác sĩ nổi giận, hung hăng liếc anh Lí một cái: “Cái người vô liêm sỉ như cậu mới dạy dỗ người ta thành như vậy, cô bé dù có chuyện gì cũng vẫn có bố mẹ, có thầy cô giáo, có cảnh sát, sao lại phải đánh nhau?"
Anh Lí cười gượng hai tiếng, lại không dám nhiều lời.
Xử lý xong miệng vết thương, anh Lí và Tiểu Ba đưa tôi ra ngoài, Ô Tặc chạy lại nói: “Đối phương không xảy ra chuyện gì lớn, một đứa bị đâm vào tay, một đứa bị thương ở đầu." Ô Tặc búng tay lên trán tôi, “Hôm nay em uống nhầm thuốc hả? Tiểu Ba, phải quản giáo cô bé cho tốt vào, sao tính cách lại thành thế này? Anh vừa hỏi người ta xong, người ta nói mấy chị em đang ăn cơm với nhau, Kì Kì đột nhiên chạy người."
Anh Lí dặn dò: “Tiền thuốc men, chúng ta trả, em bảo người đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng, như vậy cũng tiện làm hòa…"
Tôi lập tức nói: “Không được, cô ta xứng đáng! Tại sao phải trả tiền thuốc men cho cô ta chứ?"
Anh Lí vội nói: “Được, được, được! Không trả, không trả!" Sau đó lại vụng trộm đưa mắt nhìn Ô Tặc.
Một thủ hạ của anh Lí nói: “Mọi người đều coi trọng mặt mũi, người đánh nhau là bạn gái Trương Tuấn, chỉ sợ thù này không dễ hóa giải."
Đang nói, thì nhìn thấy Trương Tuấn và mấy anh bạn rất to khỏe của cậu tiến vào, bạn gái Trương Tuấn cũng không biết chui ra từ đâu, nhào vào lòng Trương Tuấn, nũng nịu: “Trương Tuấn, cô ta vô duyên vô cớ đánh em, hai cô bạn của em cũng bị đánh phải nằm trong bệnh viện, chuyện này nhất định không thể dễ dàng cho qua được." Nói xong, cô ta hung tợn liếc mắt nhìn tôi.
Trương Tuấn nhìn thấy cánh tay bị treo cố định trên cổ của tôi, sửng sốt, đại khái lúc này mới biết bạn gái mình xung đột với tôi.
Anh Lí nhiệt tình đi qua đó, một tay giữ tay cậu, một tay ôm bờ vai cậu, đi đến góc xó, không ngừng nói chuyện.
Bạn gái Trương Tuấn đang muốn đi tới, anh Lí ngẩng đầu, không cứng không mềm bật ra một câu: “Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không được tham gia."
Mặt bạn gái Trương Tuấn bỗng đỏ bừng, nhưng cô ta cũng biết trong giới giang hồ này, quy củ thật sự là như vậy.
Không biết anh Lí nói những gì, dù sao thấy Trương Tuấn gật gật đầu. Anh Lí gọi Tiểu Ba đi qua, còn anh đứng sang một bên. Trương Tuấn nắm chặt tay mạnh mẽ đấm Tiểu Ba ba quyền vào bụng, Tiểu Ba đau đớn cúi gập người, một lát sau, Tiểu Ba đứng thẳng dậy, Trương Tuấn lại hung hăng đấm anh ba quyền nữa, lần này Tiểu Ba không chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống sàn.
Dù là huynh đệ của anh Lí hay bạn bè của Trương Tuấn đều hờ hững đứng nhìn, bọn họ đều làm việc theo quy củ.
Tôi muốn gọi thật to nhưng lại không thể nói ra tiếng gì, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.
Anh Lí đi qua cười, nắm tay với Trương Tuấn, Trương Tuấn cười nâng Tiểu Ba dậy, Tiểu Ba cũng cười, họ nắm tay nhau, giống như vừa rồi họ không hề đánh nhau.
Ba người nói với nhau vài câu đơn giản, Trương Tuấn dẫn người rời đi, bạn gái cậu ngơ ngác đứng nhìn, rồi cũng đuổi theo: “Thế là đã xong rồi ư? Bạn em bị thương thì tính sao đây? Anh bảo em phải ăn nói với họ thế nào? Anh không thấy mất mặt hả, ngay cả em còn cảm thấy mất mặt…"
Năm người ngồi trên chiếc xe hơi cũ không có tiếng còi của anh Lí.
Tôi, Xinh Đẹp, Ô Tặc ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Ba ngồi phía trước. Tôi trầm mặc, anh Lí trầm mặc, Tiểu Ba cũng trầm mặc.
Ô Tặc cảm thấy bực mình, hỏi Tiểu Ba: “Cái thằng Trương Tuấn kia xuống tay quá ác đúng không?" Xinh Đẹp dùng khuỷu tay huých anh một cái, anh ấy vội ngậm miệng.
Tôi đột nhiên hỏi: “Ô Tặc, mấy đứa con gái hôm nay có thân phận gì?"
Xinh Đẹp nói: “Ngoài bạn gái Trương Tuấn ra, có một đứa trong đoàn nghệ thuật, một đứa làm về công nghệ, còn có đứa là giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học, à, cái đứa bị em đập vào đầu thì làm thợ cắt tóc."
Tôi ngơ ngác ngồi im trên ghế, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực. Có lẽ tôi có thể nghĩ cách bịt miệng năm đứa chúng nó, nhưng còn miệng những người khác thì sao đây?
Trở về nhà, bố mẹ nhìn thấy cánh tay tôi, đều hoảng hốt.
Tôi đã sớm có thể nói dối không chớp mắt, tôi nói với bố mẹ khi ngồi sau xe đạp của Quan Hà, không cẩn thận nên bị ngã, theo bản năng lấy tay chống xuống đất bảo vệ mình, không ngờ trên mặt đất có rất nhiều miếng kính vỡ, nó làm tay tôi bị thương thành như vậy, Quan Hà không kịp báo với bố mẹ, vội vàng đưa tôi vào bệnh viện.
Quan Hà là học trò ngoan ngoãn, giỏi giang trong lòng giáo viên và các bậc phụ huynh, có cô ấy làm chứng, ở trước mặt bố mẹ tôi còn được tin tưởng hơn cả khi có tấm kim bài vàng.
Bố mẹ chắc chắn vết thương trên tay tôi không có gì trở ngại, liền yên lòng. Liên tục dặn dò tôi sau này phải cẩn thận hơn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn treo cánh tay bị thương bằng băng trắng trên cổ để đến trường, Quan Hà thấy tôi, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?"
Tôi nói: “Tớ đã nói với bố mẹ là khi đi ra ngoài chơi với cậu, ngồi sau xe cậu không cẩn thận nên bị ngã, đè phải mảnh kính nên bị thương."
Quan Hà chỉ sửng sốt một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Được, tớ biết
Tôi không có tâm tình nghe bài giảng trong giờ học, cũng không có tâm tình đọc tiểu thuyết. Giờ ra chơi, tôi đi tìm Hiểu Phỉ, cậu ấy vẫn cười vui vẻ với tôi, đưa hạt dẻ cho tôi ăn.
Cậu ấy cắt tóc ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu xanh trắng, đi giày thể thao màu trắng, rất giống một thiếu niên.
Tôi mỉm cười nói: “Hiểu Phỉ, cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không?"
“Chuyện gì?"
“Tớ muốn cậu làm một người kiên cường."
Hiểu Phỉ kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, cậu ấy cười gật đầu, “Tớ sẽ kiên cường."
“Dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải kiên cường đấy nhé."
“Được."
Tôi nói: “Cậu phải vĩnh viễn nhớ chuyện cậu đã đồng ý với tớ ngày hôm nay."
Hiểu Phỉ chăm chú nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Kì Kì, cậu mắc bệnh nan y sao?"
Tôi đánh vào tay cậu ấy một cái, “Cậu mới mắc bệnh nan y ấy."
“Tớ cảm thấy lời cậu nói rất giống trên TV, những lời cuối cùng của người mắc bệnh nan y."
“Dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ mình đã từng đồng ý với tớ, cậu phải kiên cường."
“Rốt cuộc tay cậu bị làm sao thế? Có thật là ngã xe đạp không, bị ngã vào thủy tinh nên mới vậy?"
“Đúng là tớ bị ngã xe đạp đấy."
Mấy ngày sau, tôi thấy bạn gái Trương Tuấn đứng dưới tầng của khu lớp học trong trường, cô ta đang đợi Trương Tuấn, Trương Tuấn đi xuống gặp cô ta.
Chỉ trong chốc lát, ngoài hành lang và cạnh cửa sổ các lớp đã tụ tập đông đúc học sinh, họ muốn xem náo nhiệt.
Hai người đó nói chuyện rất lâu, phần lớn thời gian đều là cô ta nói, Trương Tuấn vẫn đút tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn mặt đất, vô cùng phù hợp với bộ dạng yên lặng của cậu ở trường học.
Đang lúc mọi người thấy buồn chán, thì đột nhiên, cô gái kia vung tay đánh Trương Tuấn, cậu tránh được, cô ta càng điên cuồng hơn, liên tiếp đánh Trương Tuấn, Trương Tuấn không hề né tránh, mặc kệ cô ta, cô ta vừa khóc vừa đánh vừa mắng, chỉ nghe thấy mấy câu “Hỗn đản", “Vương bát đản", “Bà đây đúng là mù mắt" của cô ta, Trương Tuấn vẫn cúi đầu, cô ta đánh đến mệt mỏi, rồi xoay người chạy vụt đi như một cơn lốc.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm, Trương Tuấn vẫn làm như không có chuyện gì, đứng một mình ở bìa rừng một lúc rồi mới đi lên tầng.
Người xem náo nhiệt dần tản ra. Tôi đứng bên cửa sổ, lười di chuyển. Cậu quét mắt nhìn tôi, cũng đứng bên cửa sổ, ngây người nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt cậu có vài vết thương do móng tay cào, cậu vẫn mang theo nó đi đi lại lại, hơn hai tuần sau những vết đó mới biến mất, tất cả học sinh trong trường đều biết cậu bị bạn gái đánh.
Ngay cả em gái tôi ở nhà, cũng vung tay vung chân, tả lại dáng vẻ cô gái kia đánh Trương Tuấn, bố mẹ tôi nghe thấy vậy thì kinh ngạc mở to mắt, và cho rằng cô con gái của mình rất hợp vào các lớp điện ảnh hay truyền hình.
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Phần 02 – Chương 14 part 2
Miệng người đáng sợ
Lời đồn về Hiểu Phỉ cuối cùng cũng truyền tới trường học, đám nữ sinh trong trường bắt đầu vụng trộm bàn tán xôn xao, các giáo viên cũng bàn tán trong phòng làm việc.
Đề tài câu chuyện quá sốc! Nữ sinh trung học cơ sở mang thai rồi phá thai, ngay ngày hôm nay nó cũng có thể làm tin tức tiêu đề, huống chi là hơn chục năm trước?
Hiểu Phỉ vẫn đang mê mê tỉnh tỉnh đến trường học, dường như người chủ của tin đồn lại là người biết cuối cùng.
Ngày nào tan học tôi cũng đi tìm Hiểu Phỉ, chiếm lấy thời gian của cậu ấy, tôi chỉ có thể sử dụng sức ảnh hưởng nhỏ bé của mình, ở bên cậu ấy đến khi lời đồn đãi chấm đứt.
Rốt cuộc, bố mẹ tôi cũng nghe nói chuyện về Cát Hiểu Phỉ, mẹ lo lắng hỏi tôi, “Không phải khi còn nhỏ cô bé ấy đã từng ngủ ở nhà mình sao? Bây giờ có phải là bạn thân của con không?"
Tôi lạnh lùng trả lời: “Con không biết."
Lời đồn Hiểu Phỉ mang thai và phá thai ngày càng tạo ra những phiên bản thái quá, có kẻ nói cậu ấy chơi bời ở bên ngoài, bị bốn thằng luân pưỡng bức, bố của đứa con trong bụng là ai cũng không rõ.
Hiểu Phỉ rốt cuộc cũng biết tất cả, ánh mắt của giáo viên và các bạn học nhìn cậu ấy vô cùng kì lạ, nữ sinh không nói chuyện với cậu ấy, nam sinh đều nhìn trộm cậu ấy. Cậu ấy trầm mặc đến trường học rồi tan học, giờ ra chơi nào tôi cũng đi tìm cậu ấy, cùng đọc sách, cùng ngồi với cậu ấy.
Một ngày nọ, hai chúng tôi đang ngồi trên băng ghế trong sân trường, thì một đám nữ sinh cấp ba dẫn nhau đến nhìn cậu ấy, tuy mấy cô nàng đó chỉ giả vờ như đi ngang qua, thế nhưng những ánh mắt kì thị ấy, tựa như ngọn lửa cháy rừng rực, đủ để đốt cháy lòng người.
Hiểu Phỉ đột nhiên vụt chạy ra khỏi trường, tôi đuổi theo cậu ấy, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, hét to “Cậu về đi", tôi trầm mặc đứng lại, nhìn bóng dáng cậu ấy biến mất ở cuối con đường.
Từ ngày đó trở đi, không thấy Hiểu Phỉ đến trường nữa, tôi đến nhà cậu ấy, lần đầu tiên, mẹ cậu mở cửa, cũng không dịu dàng mời tôi vào nhà, mà cô ấy mời tôi về, không muốn tôi đến tìm Hiểu Phỉ nữa, sau đó, cánh cửa nhà cậu ấy luôn luôn đóng kín.
Lời đồn cưỡng dâm bị lan rộng, cục công an cũng tham gia, bắt đầu lập án điều tra.
Từ khi cục công an lập án điều tra, lời đồn đãi càng được truyền bá với tốc độ nhanh hơn, cả thành phố của chúng tôi, từ người già tám mươi tuổi, đến đứa nhóc tám tuổi, đều biết ở trường Nhất Trung có một nữ sinh học rất giỏi, vì lêu lổng cùng đám con trai bên ngoài nên bị chúng cưỡng bức.
Dưới sự tham gia của cảnh sát, bốn thằng con trai gây ra chuyện ấy rất nhanh đã bị điều tra ra, có hai thằng cũng học ở một trường trung học trọng điểm khác trong thành phố —— học sinh trường trung học Thực Nghiệm, một thằng là học sinh lớp 9, một thằng đang học cấp Ba, hai thằng còn lại cũng đang là học sinh.
Phiên bản của lời đồn càng được nhân lên nhiều hơn nữa, có kẻ nói bốn thằng đó bàn bạc với nhau, chuốc say Hiểu Phỉ, sau đó cưỡng bức; có kẻ nói chỉ là trùng hợp, bản thân Cát Hiểu Phỉ không có tự chủ, uống say, làm loạn cùng bốn nam sinh đó, bốn thằng đều xảy ra quan hệ với Hiểu Phỉ; có kẻ nói chỉ có hai thằng, còn hai thằng kia nhát gan, chỉ tham gia uống rượu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, dư luận xôn xao, tất cả các bậc phụ huynh đều cẩn thận trông giữ con gái nhà mình, không cho con gái đi chơi với nam sinh, tôi cũng bị bố mẹ thúc ép hơn, bình thường không cho phép tôi ra khỏi cửa, cuối tuần phải về nhà trước giờ cơm tối.
Tôi là người ở gần Hiểu Phỉ nhất, nhưng tất cả những chuyện này, tôi cũng chỉ giống như mọi người, phải thông qua lời đồn mới có thể biết được.
Tôi tính toán thời gian cậu ấy gặp chuyện không may, vừa đúng là thời gian Vương Chinh rời khỏi thành phố này, như vậy dù bốn thằng con trai kia cố ý, hay vô tình, thì nguyên nhân Hiểu Phỉ say rượu cũng không phải do bọn chúng. Nhưng, tôi tin, cho dù Hiểu Phỉ uống say, cũng sẽ không thể xằng bậy cùng bọn chúng, đại khái bọn chúng xuất phát từ toan tính trả thù, nên mới liên hợp lại, hung hăng giáo dục một Cát Hiểu Phỉ “kiêu ngạo vô lễ".
Bởi vì bố mẹ Hiểu Phỉ từ chối ra tòa buộc tội, kiên quyết không thừa nhận có sự việc ấy, nhà bốn thằng con trai kia cũng dùng vô số tiền bạc khơi thông quan hệ, cuối cùng, bốn thằng ấy đều không phải gánh vác trách nhiệm hình sự, nhưng trường học vì muốn giữ uy tín với phụ huynh và học sinh, vẫn có phản ứng riêng. Trường trung học Thực Nghiệm tống cổ hai nam sinh, ngoài ra hai thằng học trung học cơ sở cũng bị tống cổ khỏi trường, không chỉ có vậy, các trường trung học khác, gồm cả trường kỹ thuật, cũng tuyên bố không bao giờ nhận bốn thằng ấy.
Cuộc đời Hiểu Phỉ bị bọn chúng hủy hoại, cuộc đời bọn chúng cũng vì Hiểu Phỉ mà bị hủy hoại. Bố mẹ Hiểu Phỉ ra khỏi nhà, đầu cũng không dám ngẩng lên, mà bố mẹ bọn chúng cũng bởi vì có thằng con phạm tội cưỡng dâm, thoáng chốc đã già đi, nghe nói trong đó có một bà mẹ bị bệnh tim tái phát, suýt chết.
Trong một đoạn thời gian, tôi vô cùng hận bọn chúng, nhưng sau đó tôi lại nghe nói, một nam sinh trong số chúng học trường trung học Thực Nghiệm bị bố dùng dây lưng quật, đánh đến dứt cả ba chiếc thắt lưng da trâu, phải đưa vào bệnh viện chữa trị, vết thương còn chưa lành, hắn đã lặng lẽ rời khỏi thành phố này, gia nhập quân đội Tây Tạng. Không lâu sau đó, bố mẹ hắn ly dị.
Tiểu Ba nói với tôi: “Bọn chúng đều đã vì lỗi lầm của mình mà phải bồi thường khi còn sống, thậm chí bố mẹ chúng cũng phải bồi thường khi còn sống."
Tôi biết anh ấy nói thật, nhưng, tôi vẫn căm hận bọn chúng.
Tôi im lặng khủng khiếp, cả ngày thường không nói câu nào, cuối tuần nào tôi cũng đi đi lại lại dưới nhà Hiểu Phỉ, không dám gõ cửa, chỉ hy vọng cậu ấy có thể thấy tôi, sẵn sàng ra ngoài gặp tôi, nhưng cậu ấy không bao giờ xuất hiện.
Dần dần, còn có lời đồn từ những người hàng xóm với nhà Hiểu Phỉ, nghe nói trước đây bố Hiểu Phỉ từng là quân nhân (đây cũng là nguyên nhân tôi quen Hiểu Phỉ ở trường tiểu học của quân đội), đại khái hàng năm ở bộ đội nên tính cách rất táo bạo, sau khi chuyển nghề đến nơi khác sống, có chút buồn bực thất bại, thích uống rượu, cứ uống rượu vào là lại đánh mẹ Hiểu Phỉ.
Những người lớn tuổi thở dài, Hiểu Phỉ là cô bé thông minh, hiểu biết, nhưng có ông bố thường xuyên đánh mẹ, nên cậu ấy không thích về nhà, con gái chơi nhiều ở bên ngoài, đương nhiên dễ dàng gặp chuyện không may.
Tôi cũng cẩn thận suy nghĩ mọi nguyên nhân và hậu quả, hóa ra là như vậy!
Hẳn là không phải sau khi chuyển nghề bố Hiểu Phỉ mới đánh mẹ Hiểu Phỉ, mà khi còn là quân nhân, ông ấy đã đánh vợ rồi, vì thế khi học ở trường tiểu học của bộ binh, Hiểu Phỉ mới không thích về nhà, mới thích du đãng ở ngoài, mới có thể trở thành bạn tốt với một cô bé cũng không thích về nhà là tôi.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân cậu ấy muốn ngủ lại nhà tôi, sâu trong nội tâm cậu ấy nhất định tràn ngập sợ hãi, trốn tránh không muốn nhìn thấy cảnh bố mẹ đánh nhau.
Ở ngoài mặt, cậu ấy hoàn toàn khác tôi, hoạt bát vui vẻ, nhưng lại có một trái tim đang đè nén nỗi cô đơn giống tôi, chính vì vậy chúng tôi mới có thể ở bên nhau, sưởi ấm cho nhau.
Đằng sau những hành động không bình thường của ai đó nhất định có một nguyên nhân, tại sao tôi lại không sớm nghĩ ra chứ?
Hiểu Phỉ đã làm bố mình mất mặt, bố cậu ấy có thể lại uống say rồi đánh cậu ấy không?
Tôi bắt đầu sợ hãi, chạy tới đập cửa nhà Hiểu Phỉ, không ai đáp lại, tôi cứ đập cửa liên tục, mãi đến khi đằng sau cánh cửa truyền đến tiếng nói của mẹ cậu: “Hiểu Phỉ đi nơi khác rồi, cháu đừng đến tìm nó nữa."
“Đi đâu vậy cô?"
“Cô đưa nó đến nhà dì ở một thời gian."
Tôi nửa tin nửa ngờ, mà tôi cũng chỉ có khả năng làm như vậy, tôi cầu xin người đứng sau cửa: “Cô ơi, cháu xin cô chú đừng đánh Hiểu Phỉ, bây giờ cậu ấy chỉ còn cô chú
Tiếng khóc của mẹ cậu ấy truyền đến: “Cô biết, cháu đi đi!"
Tôi còn nói: “Cô, cháu nhờ cô nhắn lại cho Hiểu Phỉ, bảo cậu ấy đừng quên chuyện đã đồng ý với cháu."
Đằng sau cánh cửa không phát ra tiếng nào, tôi chỉ có thể yên lặng rời đi.
Dưới cơn sóng gió đó, cuộc thi cuối kỳ cũng đến, thành tích của tôi vô cùng thê thảm, đứng thứ ba từ dưới lên.
Cô giáo Ngô rất thất vọng, không biết vì cô đang lo lắng cho một học sinh tốt sa đọa hay lo lắng thành tích và tiền thưởng của mình.
Mẹ tìm tôi nói chuyện, cực kỳ nghiêm khắc phê bình tôi, quyết định hạn chế thời gian đi chơi của tôi, tôi đột nhiên không trầm mặc trước mặt bố mẹ nữa, nhìn mẹ nói: “Nếu hồi con còn nhỏ bố mẹ có thể vứt con cho ông ngoại, vậy thì bây giờ dù con biến thành bộ dạng gì đi nữa bố mẹ cũng không cần oán trách bất luận kẻ nào! Bố mẹ cứ chăm sóc cho tốt đứa con gái nhỏ bảo bối của mình đi, con sống hay chết, tự con chịu trách nhiệm! Không cần bố mẹ quản!"
Mẹ tức giận giơ tay lên, nhưng mẹ không dám đánh tôi, trong lòng mẹ hiểu rất rõ, chỉ cần đụng vào tôi một chút, thì dựa vào tính quật cường, cực đoan của tôi và mâu thuẫn giữa tôi với họ, rất có khả năng sẽ đẩy tôi trệch khỏi con đường của họ.
Học điều tốt có lẽ cần cả nghìn ngày, học cái xấu lại chỉ cần vài ngày.
Một ngày sau tết âm lịch, tôi đạp xe về nhà, bất ngờ nhìn thấy Hiểu Phỉ trên đường, cậu ấy mặt một chiếc áo nỉ đen đã cũ, nhìn tôi cười.
Tôi không thể tin vào đôi mắt của mình, vọt tới trước mặt cậu ấy: “Hiểu Phỉ?"
Cậu ấy cười: “Còn nhận ra tớ à!"
Tôi ngây người không nói nên lời, chỉ biết nắm lấy tay cậu ấy, cười ngây ngô. Cậu ấy nói: “Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện đi."
Tôi nói được, lập tức đạp xe lai cậu đến bờ sông, vì đang là mùa đông nên không xả nước, lòng sông lộ cả ra, chúng tôi ngồi trong lòng sông nói chuyện phiếm.
Cậu ấy hỏi tôi: “Thành tích thi cuối kỳ của thế nào?"
“Không tốt lắm."
Cậu ấy thở dài: “Kì Kì, cậu phải học tập cho tốt vào, không được lãng phí cái đầu ông trời ban cho cậu, không phải ai cũng có cơ hội được đi học đâu."
Tôi không hé răng.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn cây bạch dương đã rụng gần hết lá, nét mặt thật bi thương: “Đôi khi vào ban đêm, tớ đột nhiên bừng tỉnh, khóc lóc và hy vọng mọi chuyện chưa từng xảy ra, tất cả chỉ là ác mộng mà thôi, chỉ cần tỉnh giấc, tớ vẫn có thể ngồi trong lớp học nghe thầy cô giảng bài, bây giờ tớ thấy những ngày được đến trường nghe giảng, được làm bài tập thật quý giá biết bao, nếu tớ có thể lại được làm bài tập, lại được nghe giảng, thì tớ tình nguyện đổi tất cả, nhưng, dù tớ biết cái sai của mình, có hối hận thế nào, cũng không ai cho tớ một cơ hội nữa, ai cũng không chịu cho tớ một cơ hội…" Nước mắt của Hiểu Phỉ, từng giọt từng giọt chảy xuống hai bên má.
Mặt tôi cũng ướt đẫm nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể không ngừng dùng tay áo quẹt đi.
Hiểu Phỉ yên lặng rất lâu, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: “Kì Kì, cậu phải tin tớ, tớ sẽ luôn nhớ chuyện đã đồng ý với cậu, làm một người kiên cường."
Tôi gật gật đầu.
Cậu ấy hỏi: “Trên người cậu có tiền không? Tớ muốn mượn cậu ít tiền."
Tôi vội vàng tìm tìm bới bới trong túi, vì mới sang năm mới, trên người vừa may còn có tiền mừng tuổi, tổng cộng hai trăm hơn ba mươi đồng.
Cậu ấy nhận lấy, cẩn thận cất vào túi tiền, chúng tôi ngồi im lặng ở đó một lúc lâu, cậu ấy nói: “Lạnh quá, đi thôi!"
Tôi đạp xe, hỏi: “Có đủ tiền không?"
Hiểu Phỉ cười: “Nào có ai ghét bỏ tiền nhiều đâu?"
Tôi vội nói: “Nếu cậu còn cần, tớ có thể giúp cậu kiếm một ít."
“Cậu muốn hỏi mượn bọn anh Lí à? Tớ không cần tiền của họ, dù họ có nhiều tiền thế nào, cho mượn tiền, họ cũng không phải người tốt, Kì Kì, cậu đừng chơi nhiều với họ."
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ tôi đã sớm đánh cho nó một trận, nhưng đối với Hiểu Phỉ, tôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Tớ cũng không phải người tốt gì."
Đi qua một hiệu cầm đồ nhỏ, tôi đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, nói với Hiểu Phỉ: “Cậu chờ tớ một lát."
Tôi dắt xe đạp vào hiệu đó, nói với bà chủ: “Cháu muốn bán chiếc xe đạp này, cô ra giá đi."
Tôi biết hiệu cầm đồ này chuyên nhận những đồ ăn cắp, lớn là chiếc TV, nhỏ là bao thuốc lá. Con trai của một vị lãnh đạo ở cơ quan bố tôi thường xuyên ăn trộm thuốc lá của bố mình để đổi lấy tiền tiêu vặt.
Bà chủ đánh giá tôi: “Sáu mươi."
“Một trăm ạ, chiếc xe này gần như còn mới nguyên, hơn nữa cũng không phải đồ cháu ăn trộm, cô có thể yên tâm để cho con gái dùng."
Bà chủ lại nhìn tôi vài lần, dường như đang phán đoán lời nói của tôi là thật hay giả, cuối cùng, quyết định thành giao.
Tôi cầm một trăm đồng, đi ra hiệu cầm đồ, đưa cho Hiểu Phỉ, Hiểu Phỉ thấy chiếc xe của tôi đặt lại trong hiệu, đã hiểu tiền của tôi đến từ nơi nào, cậu ấy không từ chối, nhận tiền và cất vào túi, nói với tôi: “Tớ đi đây."
“Bao giờ cậu lại đến tìm tớ?"
Cậu ấy mỉm cười: “Lần sau đến tớ sẽ mời cậu ăn thịt dê nướng."
Tôi gật đầu.
Cậu ấy đi được vài bước, xoay người lại nhìn tôi, nói: “Kì Kì, tớ sẽ nhớ kỹ chuyện đã đồng ý với cậu, cậu cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ kỹ, phải học thật giỏi." Sau khi nói xong, cậu ấy kiên quyết bước đi.
Thân ảnh của Hiểu Phỉ càng ngày càng đi xa giữa cơn gió lạnh, tôi nhìn bóng dáng cậu ấy, tuy lòng nặng trĩu nhưng lại dần dần nảy sinh hy vọng.
Bởi vì, cậu ấy làm tôi cảm thấy tất cả mọi u ám này rồi sẽ có ngày tán đi, chúng tôi vẫn có thể ngồi trước bếp than, ăn thịt dê nướng, uống trà; chúng tôi vẫn có thể lười nhác nằm trên sofa, nói chuyện phiếm, sơn móng tay, bàn tán những kiểu tóc trên tờ tạp chí
Có điều, tôi không thể ngờ rằng, đây lại là lần cuối cùng tôi gặp Hiểu Phỉ.
(Tiểu Dương: )
Vài ngày sau, tin tức Hiểu Phỉ không để lại lời nào, rời nhà trốn đi được truyền ra ngoài.
Bố mẹ cậu ấy từng hận cậu ấy làm mình phải xấu hổ, có lẽ còn mong mình không sinh ra cậu ấy, nhưng đến khi Hiểu Phỉ biến mất theo mong muốn của họ, họ lại điên cuồng đi tìm con, nhưng không có tin tức gì về cậu ấy, có người nói nhìn thấy cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Quảng Châu, có người nói cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Bắc Kinh.
Vì tôi bán xe đạp đi nên bố mẹ hỏi tôi, tôi đã rất mệt mỏi, không muốn bịa ra lời nói dối, dứt khoát nói thật với họ. Không ngờ họ lại không hề tức giận, thậm chí bố tôi còn nhờ người bạn làm việc ở đường sắt giúp tìm Hiểu Phỉ.
Lòng tôi bắt đầu cảm thấy áy náy, bởi vì trong khoảng thời gian này, tôi luôn lạnh nhạt với họ, họ có vẻ rất tiều tụy.
Bố mẹ Hiểu Phi đi Bắc Kinh, sau đó lại đi Quảng Châu, nhưng họ vẫn không tìm được cậu ấy. Tinh thần của mẹ Hiểu Phỉ hoàn toàn sụp đổ, gần như người điên; bố Hiểu Phỉ thành con sâu rượu, nhưng không còn sức lực đánh ai nữa.
Sau khi xác nhận Hiểu Phỉ đã rời đi, hàng đêm tôi không thể ngủ yên, lúc lại thấy hối hận, mình không nên cho cậu ấy tiền; lúc lại thấy hối hận, tại sao mình không cho cậu ấy nhiều tiền hơn. Cứ ngủ là tôi lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hiểu Phỉ gặp kẻ xấu, mơ thấy cậu ấy không có cái gì ăn, mơ thấy cậu ấy không có quần áo mặc.
Tôi không ăn được gì, ngủ không yên giấc, cơ thể và tinh thần của tôi đều suy sụp.
Nhìn tôi ngày một gầy gò hơn, bố mẹ không trừng phạt được cũng không trách móc được, chỉ có thể dặn dò em gái chơi với tôi nhiều hơn, thúc giục tôi đến lớp học vẽ, hy vọng tôi có thể tán đi phần nào vướng bận với Hiểu Phỉ.
Trong kỳ nghỉ đông, cấp Ba vẫn bình thường, Tiểu Ba bỏ dở bài vở đang ôn tập, cố gắng dành thời gian ở bên tôi, giảng cho tôi các loại đạo lí. Anh nói với tôi, cho dù không có tôi, Hiểu Phỉ cũng sẽ rời đi, tôi chẳng phải người thúc đẩy cậu ấy rời đi. Anh phân tích cho tôi, Hiểu Phỉ rời đi không nhất thiết là một chuyện xấu, cậu ấy rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai quen biết mình, có thể bắt đầu lại một lần nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ lại gặp được những niềm vui. Anh còn cầm băng đĩa phim truyền hình “Cô gái ngoại lai" từng tạo cơn sốt mấy năm trước, tuy Hiểu Phỉ chỉ có trình độ văn hóa trung học cơ sở, nhưng cậu ấy rất thông minh, sẽ không kém “cô gái ngoại lai" Trần Tiểu Nghệ, nếu Trần Tiểu Nghệ có thể làm lại từ đầu, thì Hiểu Phỉ cũng nhất định tìm được một công việc, tự chăm sóc tốt bản thân.
“Cô gái ngoại lai": Phim truyền hình ăn khách vào năm 1991, do đài truyền hình Quảng Châu, Trung Quốc sản xuất.
Có một ngày, anh ấy không lên lớp mà đến tìm tôi.
Tôi ngồi trên băng ghế đá, nhìn anh xuyên qua ánh mặt trời rét lạnh, bóng cây loang lổ, bỗng phát hiện anh cũng rất gầy.
Đột nhiên, nước mắt của tôi chảy xuống như mưa, không thể ngừng lại được. Anh không khuyên tôi, yên lặng ngồi cạnh tôi.
Tôi khóc rất lâu, sau đó mới nói với anh: “Anh đừng trốn học, anh nhất định phải đỗ vào một trường đại học danh tiếng, về sau em còn có thể học cùng trường đại học với anh."
Anh nói: “Được."
Ở bên ngoài, tôi không hề nhắc đến Hiểu Phỉ nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn suy tư, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Khi chúng tôi nghỉ hè, không phải đã nói với nhau rằng, chúng tôi sẽ chăm chỉ học hành, mọi chuyện đều tươi sáng sao? Chuyện Hiểu Phỉ mang thai, phá thai, chỉ có Hiểu Phỉ biết, bố mẹ Hiểu Phỉ biết, tôi biết, ai có thể truyền tin tức ra chứ?
Mấy nam sinh kia tuy xâm phạm Hiểu Phỉ, nhưng chúng không biết chuyện Hiểu Phỉ mang thai và phá thai, cùng lắm bọn chúng cũng chỉ khoe ra, không thể bảo vệ bí mật, truyền lưu cho đám bạn biết, Cát Hiểu Phỉ đã không còn là xử nữ nữa, nhưng những tin đồn kiểu như thế, cho tới giờ ở trường học cũng không thiếu, những nữ sinh “không phải xử nữ" vẫn đang sống êm đẹp. (Không còn là xử nữ là cô gái không còn trinh.)
Tôi từng hỏi Tiểu Ba, Tiểu Ba nói anh ấy không biết
Vài năm sau, Trương Tuấn mới nói cho tôi nguyên do, lời đồn bị truyền ra từ bệnh viện. Bác sĩ và y tá phá thai cho Hiểu Phỉ, không tuân thủ y đức của họ, họ mang chuyện một cô gái phá thai trở thành chuyện vui bàn tán với bàn bè, với người thân của mình, người thân và bạn bè của họ lại bàn tán với bạn bè của mình, cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, trở thành câu chuyện thú vị nhất trên bàn mạt chược, người biết chuyện ngày càng nhiều.
Mà bốn nam sinh kia, sau khi xảy ra quan hệ với Hiểu Phỉ, từng khoe ra với đám bạn của mình, nam sinh truyền miệng với nhau, không ít người biết trường Nhất Trung có nữ sinh “Phỉ Nhi" đã không còn là xử nữ nữa, ít nhất, Trương Tuấn cũng được nghe tin “Phỉ Nhi" bị kẻ phá thân vào học kỳ một năm lớp 9.
Khi lời đồn Hiểu Phỉ mang thai, phá thai truyền rộng ra, nghe nói hai người nghe tin đồn đã đối chiếu những lời đồn với nhau, nhận được tin đồn Cát Hiểu Phỉ bị bốn đứa cưỡng bức, thu lại các tin đồn mang thai và phá thai, trực tiếp để cảnh sát tham gia.
Trong sự việc này, Hiểu Phỉ và bốn nam sinh đó đều phạm phải sai lầm lớn, nhưng những người mắc sai lầm lớn nhất chính là đám bác sĩ và y tá kia, nếu không có bọn họ, cho dù đó là một sai lầm, thì cũng là một sai lầm có thể sửa, tuy nhiên, bọn họ không cho những thiếu niên này cơ hội quay đầu lại, do đó trực tiếp tạo nên vài bi kịch gia đình.
Năm đó, pháp luật ở Trung Quốc còn chưa hoàn hảo, với bằng không việc tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân ấy, bọn họ sẽ bị đưa ra công lý. Tôi chỉ nguyền rủa lương tâm bọn họ có thể phát huy một chút tác dụng, khi bọn họ nhớ tới năm bi kịch gia đình, năm thiếu niên bị hủy hoại cuộc đời, bọn họ sẽ hàng đêm gặp phải ác mộng!
Tác giả :
Đồng Hoa