Thời Không Phiêu Lưu Ký
Chương 7: Cướp gặp cướp
Sau khi leo lên được đến nơi, cả hai lăn đùng ra thở, đã bao lâu rồi họ mới phải mệt như thế. Đang lúc chờ cho bớt mệt rồi đi tiếp, cả hai nghe được trong bụi cây gần đó có tiếng người, liếc nhìn nhau rồi thong thả tiến đến.
Bởi vì với võ công thâm hậu, dù hai người đến gần nhưng bên trong vẫn không hề hay biết. Hai người nghe thấy tiếng nói từ trong truyền ra.
- Giọng nam nghe léo nhéo, có vẻ tiểu nhân: Đại ca, tiền này nhiều quá ta làm gì bây giờ?
- Người giọng ồ ề: Cứ từ từ, tạm thời giấu trước đã.
Cả hai cũng không mấy để ý, chỉ muốn nhanh chóng hỏi xem nơi này là đâu nên bèn tiến lên. Tư Mã Nghị (đang trong thân xác Kiều Mạc) khách khí hỏi:
- Hai vị đại ca đây cho tại hạ hỏi nơi này là đâu?
Hai tên kia vì có người đến mà hốt hoảng, nhanh tay giấu túi tiền ra sau lưng. Khi nhìn đến hai nam nhân trước mắt nhất thời ngây ngốc, lòng thầm nghĩ "cái này cũng quá mỹ đi". Dời theo tầm mắt xuống đánh giá tiếp, hai tên này mắt liền loé lên một tia tham lam. Dù bộ dạng có lôi thôi một tý nhưng trang phục trên người trông có vẻ là người có tiền a.
Tư Mã Nghị với bộ vest màu xanh đen ôm sát cơ thể cao to, nhìn thật soái. Kiều Mạc thì giản hơn với chiếc áo thun màu tím than cổ tim lộ ra một phần ngực trắng trẻo mà săn chắc, chiếc quần Jean đen nhìn qua có vẻ là đồ hiệu. Trên tay còn đeo một cái đồng hồ, nếu họ không lầm thì là Rolex thật đi. Dù sao kinh nghiệm trộm cướp bao nhiu năm nay không phải có tiếng không có miếng a.
Nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Cái tên cao to phong độ kia thì đứng kiểu ngã ngớn, hết nghịch móng tay rồi lại vuốt tóc. Còn tên mặt yêu nghiệt kia thì lại toả ra khí cương trực, mặt nghiêm túc đến phát sợ. Thời buổi này đúng là không thể "xem mặt mà bắt hình dong" a.
Liếc nhìn nhau ra hiệu, hai tên cướp tiến lên, lấy dao từ trong túi ra uy hiếp:
- Hai tên công tử bột này nếu muốn sống thì đưa hết tiền và đồ giá trị đây.
A Nghị và A Mạc nhìn nhau thở dài, có ai biết được họ thở dài điều gì a? Vài phút sau, nếu có ai ở gần đó thì có thể nghe thấy được tiếng kêu thê thảm phát ra từ bụi cây. Nhìn vào sẽ thấy có hai tên mặt mày sưng như đầu heo, ba má có nhìn cũng không chắc nhận ra con mình. Một tên giọng eo éo mở miệng khóc lóc van xin, một tên béo giọng ồ ồ tự mình ngoan ngoãn lột hết những thứ quý giá trên người cũng như bao tiền lúc nãy giao hết cho hai tên đang đứng cười mỉa kia.
Chắc không cần nói cũng biết hai tên đang cười kia là ai. Đối với A Nghị, mặc dù không thích hành vi cướp bóc nhưng với người xấu thì coi như cũng là việc chính nghĩa đi. Còn A Mạc thì miễn bình luận, đó là đam mê và sở thích của mỗ a. Sau khi bỏ lại hai tên đầu heo kia, cả hai đi theo sự chỉ dẫn của bọn chúng mà tiến vào nội thành. Vừa đi vừa không ngừng nghĩ về những thông tin lấy được từ hai tên đó.
Theo lời bọn chúng, năm nay là năm 20xx, cách nơi của bọn họ hơn ngàn năm. Thành phố này là thành phố phồn vinh nhất của nước C. Cái túi Tư Mã Nghị vác trên vai chứa đầy giấy, theo như bọn họ gọi là tiền, cũng như ngân lượng thì tiền có thể chi tiêu, mua sắm tất cả mọi thứ. Ở đây từ chính trị, văn hoá, v.v...đều khác nơi họ sống, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Vào đến trung tâm, ánh mắt hầu như đều tập trung trên người cả hai. Có người xì xầm bảo họ chắc là diễn viên, có người lại bảo họ là công tử thế gia nào đó, một số ít nam nhân ganh tỵ thì lại bảo họ chắc chắn là chuyên đi lừa tình v.v... Tất cả đều không thoát khỏi tai hai người, họ chỉ biết cười thầm trong lòng, dù ở đâu đi nữa thì tính bát quái cũng chẳng thay đổi a. Kiều Mạc quay sang nói với Tư Mã Nghị:
- Ta nói này, bây giờ chúng ta chẳng biết cách nào trở về, trước mắt phải làm quen với thế giới này trước đã.
Thấy Kiều Mặc nói có lý, Tư Mã Nghị cũng gật đầu. Xong lại hỏi:
- Thế bắt đầu từ gì?
Phải biết rằng, A Nghị nhà ta từ bé đến lớn chỉ biết luyện võ, bắt tội phạm, vấn đề đối nhân xử thế mỗ nam hoàn toàn mù tịt. Lúc này hắn mới cảm thấy con hồ ly giảo hoạt kia còn có chút bản sự. Sau khi suy nghĩ một lúc, Kiều Mạc đáp lời:
- Muốn thích ứng trước tiên phải tìm hiểu con người nơi đây sinh hoạt ra sao. Chúng ta cứ chọn nơi đông người nhất mà đi là được.
Thế là hai chú gà con nhà ta lon ton hỏi người đi đường xem nơi nào đông đúc nhất mà xông pha.
Bởi vì với võ công thâm hậu, dù hai người đến gần nhưng bên trong vẫn không hề hay biết. Hai người nghe thấy tiếng nói từ trong truyền ra.
- Giọng nam nghe léo nhéo, có vẻ tiểu nhân: Đại ca, tiền này nhiều quá ta làm gì bây giờ?
- Người giọng ồ ề: Cứ từ từ, tạm thời giấu trước đã.
Cả hai cũng không mấy để ý, chỉ muốn nhanh chóng hỏi xem nơi này là đâu nên bèn tiến lên. Tư Mã Nghị (đang trong thân xác Kiều Mạc) khách khí hỏi:
- Hai vị đại ca đây cho tại hạ hỏi nơi này là đâu?
Hai tên kia vì có người đến mà hốt hoảng, nhanh tay giấu túi tiền ra sau lưng. Khi nhìn đến hai nam nhân trước mắt nhất thời ngây ngốc, lòng thầm nghĩ "cái này cũng quá mỹ đi". Dời theo tầm mắt xuống đánh giá tiếp, hai tên này mắt liền loé lên một tia tham lam. Dù bộ dạng có lôi thôi một tý nhưng trang phục trên người trông có vẻ là người có tiền a.
Tư Mã Nghị với bộ vest màu xanh đen ôm sát cơ thể cao to, nhìn thật soái. Kiều Mạc thì giản hơn với chiếc áo thun màu tím than cổ tim lộ ra một phần ngực trắng trẻo mà săn chắc, chiếc quần Jean đen nhìn qua có vẻ là đồ hiệu. Trên tay còn đeo một cái đồng hồ, nếu họ không lầm thì là Rolex thật đi. Dù sao kinh nghiệm trộm cướp bao nhiu năm nay không phải có tiếng không có miếng a.
Nhưng hình như có gì đó không đúng lắm. Cái tên cao to phong độ kia thì đứng kiểu ngã ngớn, hết nghịch móng tay rồi lại vuốt tóc. Còn tên mặt yêu nghiệt kia thì lại toả ra khí cương trực, mặt nghiêm túc đến phát sợ. Thời buổi này đúng là không thể "xem mặt mà bắt hình dong" a.
Liếc nhìn nhau ra hiệu, hai tên cướp tiến lên, lấy dao từ trong túi ra uy hiếp:
- Hai tên công tử bột này nếu muốn sống thì đưa hết tiền và đồ giá trị đây.
A Nghị và A Mạc nhìn nhau thở dài, có ai biết được họ thở dài điều gì a? Vài phút sau, nếu có ai ở gần đó thì có thể nghe thấy được tiếng kêu thê thảm phát ra từ bụi cây. Nhìn vào sẽ thấy có hai tên mặt mày sưng như đầu heo, ba má có nhìn cũng không chắc nhận ra con mình. Một tên giọng eo éo mở miệng khóc lóc van xin, một tên béo giọng ồ ồ tự mình ngoan ngoãn lột hết những thứ quý giá trên người cũng như bao tiền lúc nãy giao hết cho hai tên đang đứng cười mỉa kia.
Chắc không cần nói cũng biết hai tên đang cười kia là ai. Đối với A Nghị, mặc dù không thích hành vi cướp bóc nhưng với người xấu thì coi như cũng là việc chính nghĩa đi. Còn A Mạc thì miễn bình luận, đó là đam mê và sở thích của mỗ a. Sau khi bỏ lại hai tên đầu heo kia, cả hai đi theo sự chỉ dẫn của bọn chúng mà tiến vào nội thành. Vừa đi vừa không ngừng nghĩ về những thông tin lấy được từ hai tên đó.
Theo lời bọn chúng, năm nay là năm 20xx, cách nơi của bọn họ hơn ngàn năm. Thành phố này là thành phố phồn vinh nhất của nước C. Cái túi Tư Mã Nghị vác trên vai chứa đầy giấy, theo như bọn họ gọi là tiền, cũng như ngân lượng thì tiền có thể chi tiêu, mua sắm tất cả mọi thứ. Ở đây từ chính trị, văn hoá, v.v...đều khác nơi họ sống, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Vào đến trung tâm, ánh mắt hầu như đều tập trung trên người cả hai. Có người xì xầm bảo họ chắc là diễn viên, có người lại bảo họ là công tử thế gia nào đó, một số ít nam nhân ganh tỵ thì lại bảo họ chắc chắn là chuyên đi lừa tình v.v... Tất cả đều không thoát khỏi tai hai người, họ chỉ biết cười thầm trong lòng, dù ở đâu đi nữa thì tính bát quái cũng chẳng thay đổi a. Kiều Mạc quay sang nói với Tư Mã Nghị:
- Ta nói này, bây giờ chúng ta chẳng biết cách nào trở về, trước mắt phải làm quen với thế giới này trước đã.
Thấy Kiều Mặc nói có lý, Tư Mã Nghị cũng gật đầu. Xong lại hỏi:
- Thế bắt đầu từ gì?
Phải biết rằng, A Nghị nhà ta từ bé đến lớn chỉ biết luyện võ, bắt tội phạm, vấn đề đối nhân xử thế mỗ nam hoàn toàn mù tịt. Lúc này hắn mới cảm thấy con hồ ly giảo hoạt kia còn có chút bản sự. Sau khi suy nghĩ một lúc, Kiều Mạc đáp lời:
- Muốn thích ứng trước tiên phải tìm hiểu con người nơi đây sinh hoạt ra sao. Chúng ta cứ chọn nơi đông người nhất mà đi là được.
Thế là hai chú gà con nhà ta lon ton hỏi người đi đường xem nơi nào đông đúc nhất mà xông pha.
Tác giả :
Mai Cô Nương