Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ
Chương 82
Đối thủ xuất thủ công kích, Lâm Phong vung quyền đối đầu, nhưng ngay sau đó cánh tay tê rần, có dấu hiệu muốn vỡ vụn.
Lâm Phong phun ra một ngụm máu, vội vàng lui ra phía sau, cái này ở đâu là thực lực Trúc Cơ kỳ, mà là Kim Đan kỳ mini nha.
Đối thủ tựa như một con dã thú, hoàn toàn không để ý tới công kích trí mạnh, chỉ biết toàn lực công kích Lâm Phong.
Lâm Phong vừa ngăn vừa tránh, bốn phía có đại trận, Lâm Phong cố ý tựa ở bên tường, chờ đối phương công kích đến, hiểm hiểm quay đầu tránh đi, lực lượng phản chấn cực lớn, nhưng tựa hồ đối thủ không có cảm giác được.
Nếu còn nhìn không ra đối thủ cắn thuốc, Lâm Phong chính là chó con.
Lâm Phong sầm mặt lại, mắng:
- Đấu Trường này thật vô sỉ!
Tu sĩ dùng cấm dược là chuyện thường, cơ hồ là sự tình công khai, mà khi Lâm Phong bước vào tầng thứ tám, đám khán giả đã sớm tan nát cõi lòng.
Không ít người thất hồn lạc phách, nhưng càng nhiều người thì đang mắng chửi Lâm Phong.
Đại trận không thể cách âm, tiếng chửi rủa liên tiếp không ngừng, cực kì quấy nhiễu ý thức của một người.
Chín tầng Linh Đài trong cơ thể đã sớm khắc ấn xong, pháp bảo trên Linh Đài đang chấn động, dược lực trong đan điền thì không ngừng tiêu hao, đan dược còn thừa đầy đủ chèo chống đến lúc đột phá.
Liều!
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, cắn răng xông lên, quyền chân cùng sử dụng, không cứng đối cứng với đối phương, mà chỉ công kích chỗ yếu hại, nhưng đối thủ dùng cấm dược, tu vi cực kì cuồng bạo, mỗi một quyền đánh lên, đều có lực phản chấn cực lớn.
Phế phủ của Lâm Phong chấn động, không cách nào áp chế được nội thương, miệng phun máu tươi, trong lúc sơ sẩy bị đối thủ bắt lấy một chân, vung múa trên không trung, sau đó đập xuống mặt đất.
Mặt đất cứng rắn cỡ nào, lại bị đập ra một cái hố to, toàn thân Lâm Phong đau đớn muốn nứt.
Lâm Phong cắn răng, cái chân còn lại không ngừng phản kích, nhưng không hề có tác dụng, bị đối thủ giơ lên, chuẩn bị đập xuống.
Lâm Phong nhắm ngay cơ hội, bộc phát lực lượng toàn thân, đạp về phía đỉnh đầu của đối thủ, thân thể đối phương chấn động, toàn thân run rẩy, cái tay bắt lấy Lâm Phong buông ra, quỳ rạp xuống đất tắt thở.
Lâm Phong lộn mấy vòng, chạy trốn tới phạm vi an toàn, lúc này mới thở hổn hển, hai mắt sắp bị huyết thủy che mơ hồ, đưa tay lau qua, nhưng trên tay cũng có máu, càng lau càng mơ hồ.
Bên ngoài sân hoàn toàn yên tĩnh, đều bị một màn này làm kinh ngạc đến ngây người, người tu vi cao thâm tự nhiên có thể nhìn ra song phương chênh lệch thật lớn, nhưng Lâm Phong y nguyên phản sát đối thủ, đây quả thực không hợp với lẽ thường.
Lúc đầu tất cả mọi người đều nguyền rủa Lâm Phong, nhưng giờ phút này không khỏi nuốt nước miếng, bị cảnh tượng trước mắt rung động.
Kéo lấy thân thể tàn phá, bước xuống tầng thứ chín, tình huống ở đây cũng giống như vậy, đối thủ dùng cấm dược, tu vi tăng vọt, thậm chí mất đi cảm giác đau đớn và lý trí, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ xé nát đối thủ.
Chiến đấu với dạng người này cực kì thống khổ, bởi vì mình sẽ đau nhức, sẽ mệt mỏi, bất quá cuối cùng vẫn bị Lâm Phong đánh nát đỉnh đầu của đối thủ, hiểm hiểm thắng trận.
Nhưng đến tầng thứ mười, Lâm Phong gần như sắp đứng không vững, chỉ là người của Đấu Trường không cho phép hắn dừng lại, bị bức đến tầng thứ mười.
Dù toàn thân đã không tính hoàn hảo, nhưng hắn vẫn không sợ, loại nghị lực kia chấn kinh toàn trường.
Có nhân nhịn không được hò hét, không phải chửi mắng, mà là trợ uy, cơ hồ quên Lâm Phong là kẻ cầm đầu dẫn đến mình thua tiền, trừ người thua táng gia bại sản mất hết lý trí, thì không ít người bắt đầu trợ uy cho Lâm Phong.
Là loại giác ngộ gì, dạng suy nghĩ gì chèo chống hắn lần lượt đột phá khốn cảnh.
Hắn đang chống lại số mệnh, cùng mệnh tranh phong, đáng giá mọi người kính trọng.
Nhưng đối thủ sẽ không kính trọng hắn, đối phương đã mất lý trí, nhanh chóng lao tới, nâng chân phải lên, một cước đạp bay Lâm Phong, dù kiên cường như hắn, cũng không thể chịu được kêu rên một tiếng.
Thật giống như trở lại thời điểm thoát thai hoán cốt, nhưng nghĩ lại, so với thời điểm thoát thai hoán cốt, loại đau đớn này tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải người có thể chịu được.
Đối thủ căn bản không cho hắn một kích trí mạng, mà mang theo nụ cười tàn nhẫn, muốn đạp nát xương cốt của Lâm Phong.
Có thể canh giữ ở tầng thứ mười, hắn tự nhiên là người nổi bật, tối thiểu nhất sau khi dùng cấm dược, còn có thể duy trì một chút xíu thanh tỉnh.
Đây là bữa tiệc máu tanh, làm cho tâm tình của mọi người điên loạn.
Có người thực nhìn không được, rống giận, bảo cho Lâm Phong một cái thống khoái, không nên tra tấn hắn.
Loại đau khổ này, chỉ nhìn xem cũng có thể cảm giác đau đớn thấu xương.
Nhưng đáng tiếc, trong đầu đối thủ chỉ còn lại có một ý nghĩ, phảng phất như vì phát tiết loại bi ai kia, hắn mới làm như thế.
Lâm Phong kêu rên đau đớn, thật quá tra tấn, đan dược còn lại một tia cuối cùng, nhưng thân thể như sắp bị xé nát, nếu không phải trải qua thoát thai hoán cốt, thì hắn đã sớm không cách nào chèo chống nổi.
Đan điền chấn động mãnh liệt, rốt cục, một tia đan dược cuối cùng bị luyện hóa, nhưng theo đan dược tan hết, thân thể Lâm Phong thụ thương sẽ không còn cái gì chèo chống nữa.
Càng thêm thê thảm là, Lâm Phong cơ hồ đến cực hạn, sắp chống đỡ không nổi, nhưng may mắn trong thức hải, Thái Thượng Mỹ Thực Phổ tự động mở ra, món ngon hiển hiện, Lâm Phong lập tức cảm giác linh đài thanh minh, có loại cảm giác kỳ dị.
Thân thể không còn đau, dù vẫn bị công kích, nhưng phảng phất như ý thức rời thân thể, chặt đứt cảm giác đau đớn.
Trong thức hải, vô số Lâm Phong tí hon quỳ lạy, cực kỳ chỉnh tề.
Đan điền lại lớn thêm, pháp bảo sắp thành hình càng chấn động mãnh liệt, sau đó Linh Đài cũng nương theo chấn động.
Hai Lâm Phong tí hon tựa hồ lòng có cảm giác, liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng bò lên đài cao.
Có một cỗ lực lượng kỳ dị nâng thân thể bọn họ lên cao, cuối cùng đi đến trên pháp bảo.
Hai người vẫn luôn ngu ngơ, bỗng nhiên cười một tiếng, tựa hồ có linh giác.
Trong lòng Lâm Phong như có minh ngộ, thời khắc cuối cùng tiến đến!
Hai người tay nắm tay, nhắm mắt nhảy xuống, trên pháp bảo một mảnh hỗn độn, nhưng giờ phút này bỗng nhiên xé ra một lỗ hổng, bên trong đen kịt, trực tiếp thôn phệ thân thể hai người.
Đan điền kịch chấn, phảng phất như muốn chấn vỡ thân thể của Lâm Phong, Linh Đài nương theo pháp bảo chấn động, tần suất giống nhau như đúc.
Hai người này từ trong đống Linh Đài phế liệu diễn sinh ra, pháp bảo là tầng Linh Đài thứ mười biến thành, vốn là một chỉnh thể bị chém ra, nhưng giờ phút này lại dung hợp lần nữa.
Ầm ầm!
Đan điền nổ vang giống như khai thiên tích địa.
Hỗn độn xé rách, bản mệnh pháp bảo của Lâm Phong hoàn thành!
Lâm Phong phun ra một ngụm máu, vội vàng lui ra phía sau, cái này ở đâu là thực lực Trúc Cơ kỳ, mà là Kim Đan kỳ mini nha.
Đối thủ tựa như một con dã thú, hoàn toàn không để ý tới công kích trí mạnh, chỉ biết toàn lực công kích Lâm Phong.
Lâm Phong vừa ngăn vừa tránh, bốn phía có đại trận, Lâm Phong cố ý tựa ở bên tường, chờ đối phương công kích đến, hiểm hiểm quay đầu tránh đi, lực lượng phản chấn cực lớn, nhưng tựa hồ đối thủ không có cảm giác được.
Nếu còn nhìn không ra đối thủ cắn thuốc, Lâm Phong chính là chó con.
Lâm Phong sầm mặt lại, mắng:
- Đấu Trường này thật vô sỉ!
Tu sĩ dùng cấm dược là chuyện thường, cơ hồ là sự tình công khai, mà khi Lâm Phong bước vào tầng thứ tám, đám khán giả đã sớm tan nát cõi lòng.
Không ít người thất hồn lạc phách, nhưng càng nhiều người thì đang mắng chửi Lâm Phong.
Đại trận không thể cách âm, tiếng chửi rủa liên tiếp không ngừng, cực kì quấy nhiễu ý thức của một người.
Chín tầng Linh Đài trong cơ thể đã sớm khắc ấn xong, pháp bảo trên Linh Đài đang chấn động, dược lực trong đan điền thì không ngừng tiêu hao, đan dược còn thừa đầy đủ chèo chống đến lúc đột phá.
Liều!
Sắc mặt Lâm Phong trầm xuống, cắn răng xông lên, quyền chân cùng sử dụng, không cứng đối cứng với đối phương, mà chỉ công kích chỗ yếu hại, nhưng đối thủ dùng cấm dược, tu vi cực kì cuồng bạo, mỗi một quyền đánh lên, đều có lực phản chấn cực lớn.
Phế phủ của Lâm Phong chấn động, không cách nào áp chế được nội thương, miệng phun máu tươi, trong lúc sơ sẩy bị đối thủ bắt lấy một chân, vung múa trên không trung, sau đó đập xuống mặt đất.
Mặt đất cứng rắn cỡ nào, lại bị đập ra một cái hố to, toàn thân Lâm Phong đau đớn muốn nứt.
Lâm Phong cắn răng, cái chân còn lại không ngừng phản kích, nhưng không hề có tác dụng, bị đối thủ giơ lên, chuẩn bị đập xuống.
Lâm Phong nhắm ngay cơ hội, bộc phát lực lượng toàn thân, đạp về phía đỉnh đầu của đối thủ, thân thể đối phương chấn động, toàn thân run rẩy, cái tay bắt lấy Lâm Phong buông ra, quỳ rạp xuống đất tắt thở.
Lâm Phong lộn mấy vòng, chạy trốn tới phạm vi an toàn, lúc này mới thở hổn hển, hai mắt sắp bị huyết thủy che mơ hồ, đưa tay lau qua, nhưng trên tay cũng có máu, càng lau càng mơ hồ.
Bên ngoài sân hoàn toàn yên tĩnh, đều bị một màn này làm kinh ngạc đến ngây người, người tu vi cao thâm tự nhiên có thể nhìn ra song phương chênh lệch thật lớn, nhưng Lâm Phong y nguyên phản sát đối thủ, đây quả thực không hợp với lẽ thường.
Lúc đầu tất cả mọi người đều nguyền rủa Lâm Phong, nhưng giờ phút này không khỏi nuốt nước miếng, bị cảnh tượng trước mắt rung động.
Kéo lấy thân thể tàn phá, bước xuống tầng thứ chín, tình huống ở đây cũng giống như vậy, đối thủ dùng cấm dược, tu vi tăng vọt, thậm chí mất đi cảm giác đau đớn và lý trí, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ xé nát đối thủ.
Chiến đấu với dạng người này cực kì thống khổ, bởi vì mình sẽ đau nhức, sẽ mệt mỏi, bất quá cuối cùng vẫn bị Lâm Phong đánh nát đỉnh đầu của đối thủ, hiểm hiểm thắng trận.
Nhưng đến tầng thứ mười, Lâm Phong gần như sắp đứng không vững, chỉ là người của Đấu Trường không cho phép hắn dừng lại, bị bức đến tầng thứ mười.
Dù toàn thân đã không tính hoàn hảo, nhưng hắn vẫn không sợ, loại nghị lực kia chấn kinh toàn trường.
Có nhân nhịn không được hò hét, không phải chửi mắng, mà là trợ uy, cơ hồ quên Lâm Phong là kẻ cầm đầu dẫn đến mình thua tiền, trừ người thua táng gia bại sản mất hết lý trí, thì không ít người bắt đầu trợ uy cho Lâm Phong.
Là loại giác ngộ gì, dạng suy nghĩ gì chèo chống hắn lần lượt đột phá khốn cảnh.
Hắn đang chống lại số mệnh, cùng mệnh tranh phong, đáng giá mọi người kính trọng.
Nhưng đối thủ sẽ không kính trọng hắn, đối phương đã mất lý trí, nhanh chóng lao tới, nâng chân phải lên, một cước đạp bay Lâm Phong, dù kiên cường như hắn, cũng không thể chịu được kêu rên một tiếng.
Thật giống như trở lại thời điểm thoát thai hoán cốt, nhưng nghĩ lại, so với thời điểm thoát thai hoán cốt, loại đau đớn này tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải người có thể chịu được.
Đối thủ căn bản không cho hắn một kích trí mạng, mà mang theo nụ cười tàn nhẫn, muốn đạp nát xương cốt của Lâm Phong.
Có thể canh giữ ở tầng thứ mười, hắn tự nhiên là người nổi bật, tối thiểu nhất sau khi dùng cấm dược, còn có thể duy trì một chút xíu thanh tỉnh.
Đây là bữa tiệc máu tanh, làm cho tâm tình của mọi người điên loạn.
Có người thực nhìn không được, rống giận, bảo cho Lâm Phong một cái thống khoái, không nên tra tấn hắn.
Loại đau khổ này, chỉ nhìn xem cũng có thể cảm giác đau đớn thấu xương.
Nhưng đáng tiếc, trong đầu đối thủ chỉ còn lại có một ý nghĩ, phảng phất như vì phát tiết loại bi ai kia, hắn mới làm như thế.
Lâm Phong kêu rên đau đớn, thật quá tra tấn, đan dược còn lại một tia cuối cùng, nhưng thân thể như sắp bị xé nát, nếu không phải trải qua thoát thai hoán cốt, thì hắn đã sớm không cách nào chèo chống nổi.
Đan điền chấn động mãnh liệt, rốt cục, một tia đan dược cuối cùng bị luyện hóa, nhưng theo đan dược tan hết, thân thể Lâm Phong thụ thương sẽ không còn cái gì chèo chống nữa.
Càng thêm thê thảm là, Lâm Phong cơ hồ đến cực hạn, sắp chống đỡ không nổi, nhưng may mắn trong thức hải, Thái Thượng Mỹ Thực Phổ tự động mở ra, món ngon hiển hiện, Lâm Phong lập tức cảm giác linh đài thanh minh, có loại cảm giác kỳ dị.
Thân thể không còn đau, dù vẫn bị công kích, nhưng phảng phất như ý thức rời thân thể, chặt đứt cảm giác đau đớn.
Trong thức hải, vô số Lâm Phong tí hon quỳ lạy, cực kỳ chỉnh tề.
Đan điền lại lớn thêm, pháp bảo sắp thành hình càng chấn động mãnh liệt, sau đó Linh Đài cũng nương theo chấn động.
Hai Lâm Phong tí hon tựa hồ lòng có cảm giác, liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng bò lên đài cao.
Có một cỗ lực lượng kỳ dị nâng thân thể bọn họ lên cao, cuối cùng đi đến trên pháp bảo.
Hai người vẫn luôn ngu ngơ, bỗng nhiên cười một tiếng, tựa hồ có linh giác.
Trong lòng Lâm Phong như có minh ngộ, thời khắc cuối cùng tiến đến!
Hai người tay nắm tay, nhắm mắt nhảy xuống, trên pháp bảo một mảnh hỗn độn, nhưng giờ phút này bỗng nhiên xé ra một lỗ hổng, bên trong đen kịt, trực tiếp thôn phệ thân thể hai người.
Đan điền kịch chấn, phảng phất như muốn chấn vỡ thân thể của Lâm Phong, Linh Đài nương theo pháp bảo chấn động, tần suất giống nhau như đúc.
Hai người này từ trong đống Linh Đài phế liệu diễn sinh ra, pháp bảo là tầng Linh Đài thứ mười biến thành, vốn là một chỉnh thể bị chém ra, nhưng giờ phút này lại dung hợp lần nữa.
Ầm ầm!
Đan điền nổ vang giống như khai thiên tích địa.
Hỗn độn xé rách, bản mệnh pháp bảo của Lâm Phong hoàn thành!
Tác giả :
Tây Qua Cáp Mật Qua